Ngày hôm sau, những thông tin liên quan đến việc công ty Thiên Ảnh sắp sửa giải thể lan ra khắp hang cùng ngõ hẹp, còn tâm điểm bàn tán xôn xao của dư luận vẫn tập trung ở Chân Ni, người được mệnh danh là “Công chúa Thiên Ảnh”. Tôi liên tục bấm số máy gọi cho con bé hết lần này đến lần khác, nhưng đầu bên đó trước sau luôn trong trạng thái tắt máy.

Có lẽ là giờ này cánh phóng viên cũng đang điên cuồng tìm cách gọi điện thoại di động tìm Chân Ni.

Tôi lo lắng suốt cả ngày, khi từ tiệm bánh ngọt Queen đi ra, bất chợt nhận được một cú điện thoại lạ.

“Mộ Ái Ni phải không? Chị là Ngải Đạt.”

“Vâng, em đây”

“Bây giờ em có thời gian không?”

“Ưm.”

“Tốt rồi, em lập tức đến đây một chuyến nhé, biểu hiện của em trong buổi tối hôm nay sẽ quyết định việc Edward có tuyển dụng em vào làm hay không”, nói dứt câu, Ngải Đạt không thêm lời nào, lập tức ngắt máy ngay.

Đợi đã, Edward? Sao cái tên này nghe lại quen tai thế nhỉ?

“Đừng gọi anh là Hội trưởng, gọi là Edward.”



Không lẽ nào chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại vừa vặn là một người ư?

Edward… mỗi lần nhắc đến cái tên này, trong lòng đều trào dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ không sao gọi được chính xác là cái gì.

Cho dù khả năng tôi gặp anh ta chỉ có 1% hoặc là 0,001%, tôi đều phải tránh để tình huống đó xảy ra. Dù rằng công việc này quả thực rất tốt, nhưng tôi nhất định không thể nhận làm.

Bắt xe buýt đi đến tòa biệt thự từng đến xin việc hồi trước, từ xa tôi đã nhìn thấy hồ bơi lấp loáng những con sóng xanh tràn trề đó. Trong khoảnh khắc, tôi rơi vào sự mê mải, trong thâm tâm dội lên một cảm giác bất an ngấm ngầm.

“Xem ra bể bơi này thực sự là rất đẹp”, Ngải Đạt đi đến bên cạnh, nhìn theo hướng mắt tôi đang nhìn.

“Ừm?”

“Hôm trước Edward về, vì nhìn thấy cái bể bơi này, đã làm gì em có biết không? Anh ấy đã lái cả xe lao xuống dưới bể. Ha ha”, Ngải Đạt cất tiếng cười, trong mắt chợt lấp lánh những tia sáng tươi vui.

Dường như chỉ có mỗi lúc nhắc đến Edward, biểu cảm của Ngải Đạt mới trở nên vui vẻ vài phần.

“Đừng có hiểu lầm, đối với Edward, chị chỉ giống như… một người chị gái mà thôi”, thấy ánh mắt tôi, Ngải Đạt giải thích.

Đối với anh ta, chị ấy giống như một người chị gái.

Vậy thì đối với bản thân chị ấy, chị ấy định nghĩa về tình cảm đó thế nào đây?

“Không có gì, có thể được người khác thích đã là một điều hết sức hạnh phúc rồi”, tôi cười bình thản.

“Khi em cười trông rất xinh, giống hệt một con chim phượng hoàng kiêu hãnh vậy. Ha ha, cách so sánh rất kỳ phải không?”, Ngải Đạt nhún nhún vai.

Tôi hơi ngẩn người, nụ cười dần dần lan rộng ra thêm trên khuôn mặt. Khi còn nhỏ, cũng có người từng nói với tôi câu này. Đó là người có nụ cười ấm áp và tươi đẹp nhất thế gian, nụ cười khiến tôi đến chết cũng không thể nào quên được.

Mẹ, mẹ cũng đã từng nói với tôi như vậy.

“Chị Ngải Đạt, lần này đến đây là em muốn…”, có thể vì câu nói của chị ấy mà trong lòng tôi dâng trào lên một cảm giác vô cùng gần gũi, nhất thời tôi không biết phải làm thế nào để nói ra việc mình không thể nhận làm quản gia ở đây được.

“A, suýt nữa thì chị quên, mau theo chị vào đây”, Ngải Đạt có vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, vội vàng đi vào bên trong biệt thự. Chợt thấy tôi không đi theo sau, chị ấy liền giải thích, “hôm nay có nhiều khách quan trọng đến chơi, hy vọng em có thể giúp tiếp đãi họ, nhân đó tận dụng cơ hội này luôn. Đây là cơ hội rất tốt để em được nhận vào làm ở đây đấy.”

“Ngải Đạt…” tôi hơi do dự.

“Mau lên, coi như là giúp chị một lần. Edward lúc nào cũng giễu cợt, nói người chị mời đến làm nhất định thuộc hạng kém cỏi, lần này để họ thưởng thức tài nghệ của em xem.”

Vậy là dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Ngải Đạt, tôi cuối cùng đã không thể nói ra điều mình muốn. Lại còn đi theo chị ấy vào nhà bếp, tạy chân quáng quàng với một đống thực phẩm để sẵn.

Bắt đầu từ bao giờ tôi trở thành một người dễ mềm lòng như thế này nhỉ?

Chỉ duy nhất một nguyên do là chị ấy đã nói ra một câu giống hệt mẹ tôi từng nói hay sao?

**

Trong phòng khách sang trọng như cung điện.

Một thanh niên tóc vàng với các đường nét thâm trầm trên khuôn mặt không ngừng lắc lư chiếc ly cao thành nằm trong tay, ánh mắt đầy vẻ lười biếng. Thứ rượu nho được cất giữ cả trăm năm bỗng nhiên tỏa ra một mùi thơm ngọt ấm áp, anh ta khẽ nhấp một ngụm, cảm thấy như mùi hương vẫn còn đọng lại ở từng kẽ răng.

Giống hệt như đang nói với người tình, anh ta khẽ khàng cất giọng: “Mùi hương khiến người ta yêu thích đến nỗi không thể rời xa này quả thực khiến mình mê đắm.”

Bên cạnh chiếc lò sưởi được chạm khắc những hình dây hoa tinh xảo, người thanh niên có mái tóc màu hạt dẻ nhạt chăm chú thưởng thức những bức bích họa, khuôn mặt với những đường nét mềm mại dịu dàng hệt như một cô thiếu nữ.

“Hóa ra ở chỗ cậu có nhiều thứ hay thật, rượu vang, họa phẩm nổi tiếng, biệt thự sang trọng… Ha ha, nhưng mà nghe gã Cam Trạch Trần đó nói cậu lại rất thích cái bể bơi nhỏ đến mức đang thương nào đó ở ngoài kia. Triệt, lẽ nào ở dưới đó có bảo bối gì à?”

Thôi Hy Triệt nới lỏng cà vạt, hơi cau mày lại. Hai gã này là bạn thân nhất hồi Đại học của anh, đương nhiên cũng là hai kẻ quái dị nhất, lắm điều nhất trong tất cả bọn đàn ông. Khi bọn họ với Cam Trạch Trần cùng tấn công, có thể nói anh hoàn toàn không có chút cơ may nào chống đỡ nổi.

Chết tiệt, chai rượu vang đỏ của Pháp đó là loại rượu cực quý mua ở hội chợ đấu giá về.

Anh chàng có mái tóc màu hạt dẻ lấy tay đỡ trán, mắt nheo nheo như rơi vào trạng thái giả tưởng: “Hay là mỗi lần cậu nhìn thấy cái bể bơi đó lại tưởng nhớ đến hình đáng một cô gái mặc áo tắm mà cậu đã từng thích?”

“Chết tiệt! Cung Chí Nam, nếu không có chuyện gì, cậu lập tức đưa Tư cút khỏi đây mau!”, trong đôi mắt lạnh giá của Thôi Hy Triệt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt.

Băng với hỏa giao nhau, khiến đôi mắt màu xanh sẫm ấy tỏa ra một thần thái đầy ma lực.

“Good! Từ nước Pháp xa xôi ngàn dặm đến đây thăm cậu, cậu lại đón tiếp bọn mình thế này đây hả? Hay là tên Cam Trạch Trần đó nói không sai, đây chính là nơi trái tim cậu bị tổn thương, khiến cậu suốt ngày gào thét lên như giẫm phải bom mìn thế?”, Cung Chí Nam không mếch lòng tí nào vì câu nói của Thôi Hy Triệt.

“Nam, tớ cũng đoán như vậy đấy”, Tư lại nhấp một ngụm rượu vang, đôi môi hé nở nụ cười có vẻ như rất hứng thú với chủ đề đối thoại này, “Lúc đang học Đại học, bọn con gái đều bị khuôn mặt lạnh lùng và trạng thái nóng lạnh bất thường của cậu làm cho chết khiếp, ngoại trừ mỗi Ngải Đạt. Nhưng mà nếu tình cảm của hai người tiến triển được thì đã tiến triển lâu rồi, thế nên Ngải Đạt có thể loại trừ nốt. Vậy thì người khiến cậu bị tổn thương chắc chỉ có cô gái nào đó gặp hồi Trung học thôi. Là ai thế? Quả thực mình rất tò mò.”

Đôi mắt Thôi Hy Triệt như nhấp nháy, phút chốc bỗng dưng không biết nói gì. Mãi lâu sau anh mới cười với vẻ hơi bất lực, nhưng nụ cười vẫn mang sắc màu nhợt nhạt.

“Nếu như cậu thích một người, cô ấy đưa cậu đến nơi tươi đẹp nhất trong ký ức của cô ấy, đem đến cho cậu sự ấm áp, cuối cùng lại nói một cách tàn nhẫn rằng cô ấy muốn quên cậu, thì cậu sẽ thế nào?”

“Đánh cho cô ấy một trận, sau đó hùng hồn nói rằng: Để cả hai chúng ta cùng quên nhau vậy, ha ha!”, Tư cười lớn.

“Triệt, cậu thì sao?”, Nam nhìn Thôi Hy Triệt một cách nghiêm túc.

“Mình? Mình sẽ… giết chết cô ấy. Thế nhưng cuối cùng lại không thể nhẫn tâm làm vậy”, Thôi Hy Triệt cười như tự giễu cợt chính mình.

Không gian vốn đang thư thái và êm dịu bỗng chốc một nỗi buồn thương và trầm mặc chen vào.

Đối với vết thương giấu kín trong lòng mà nói, anh càng dịu dàng với nó, nó sẽ lại càng đau đớn hơn.

Cung Chí Nam biết chuyện Thôi Hy Triệt từ trước đến nay luôn dùng vẻ lạnh lùng để che giấu vết thương trong trái tim mình mà thôi, dùng sự lạnh nhạt, xa cách tất cả mọi người xung quanh chỉ là để mình không phải chịu đựng thêm sự tổn thương nào nữa… Nếu như anh biết người con gái đã làm tổn thương Triệt là ai, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ta.

“Đồ điểm tâm đến rồi!”, lúc ấy, Ngải Đạt bê một khay điểm tâm thơm lừng vào.

“Oa, không ngờ là Ngải Đạt lại còn có thêm ngón nghề này nữa”, Tư lập tức tràn đầy sức sống, ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên khi nhìn vào khay đựng đồ điểm tâm được trang trí rất công phu, “Nhìn qua đã thấy rất tuyệt rồi.”

“Tôi thì chả có bản lĩnh ấy đâu, là do người quản gia tôi mới thuê cho Edward đấy. Các anh thử nếm xem tài nghệ của cô ấy thế nào, để Edward khỏi chê tôi toàn mời cho anh ấy những kẻ bất tài.”

“Lần này nhất định là không phải rồi.”

Ngải Đạt vui vẻ nhìn Thôi Hy Triệt, đứng đó chờ xem anh nói ra một câu để quyết định có thuê Mộ Ái Ni hay không.

“Đây là món gì?”, Thôi Hy Triệt liếc mắt chợt nhìn thấy một món điểm tâm trông hơi quen thuộc, những bông hoa được xếp xoay tròn xung quanh trông rất giống hoa mẫu đơn.

“Váng sữa mẫu đơn”, vì hình thức của món điểm tâm này trông rất đặc biệt nên Ngải Đạt cũng đã hỏi Ái Ni từ nãy.

“Váng sữa mẫu đơn?”, ánh mắt Thôi Hy Triệt nhìn món điểm tâm được làm một cách tinh tế đó bỗng nhiên chấn động, khóe môi lẩm bẩm thốt ra một câu nghe vừa đắng chát lại vừa ngọt ngào: “Người đó đâu rồi?”

Thấy anh đột nhiên hỏi vậy, cả ba người trong phòng đều nhìn chăm chú với vẻ chẳng hiểu gì.

Ting ting tang tang….

Âm báo có tin nhắn ở điện thoại di động của Ngải Đạt chợt vang lên, cô mở điện thoại ra đọc, sau đó nói với vẻ nghi hoặc: “Cô ấy nhắn tin là không thể làm quản gia ở đây được, đã đi rồi.”

Ngải Đạt vừa dứt lời, Thôi Hy Triệt đã đứng bật dậy.

Cô ấy vẫn giống hệt khi xưa, đột nhiên xộc vào cuộc sống của anh, sau đó nói lời tạm biệt một cách vô tình.

Váng sữa mẫu đơn? Mộ Ái Ni, là do em làm đúng không?

Cái tên đó cứ chuyển qua chuyển lại trong thâm tâm, nỗi đau hệt như con tằm đang vật lộn khi bị kéo tơ cứ dần dần lan ra từng chút một, nhưng bàn chân đã vụt khỏi sự kiểm soát, chạy thẳng ra ngoài.

Mộ Ái Ni, em muốn chạy trốn khỏi như thế này ư?

Đã vậy thì anh sẽ dùng hết mọi khả năng để đưa em trở lại bên anh, đem vết thương mà anh đã từng phải gánh chịu trả lại cho em….

Sau khi nhấn nút gửi tên trên điện thoại di động, tôi thở phào một hơi dài thượt, dù rằng như vậy có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng tôi quả thực không biết phải đối mặt như thế nào với Ngải Đạt để nói rằng mình không nhận việc.

Màn đêm đã buông xuống lặng lẽ không tiếng động, gió thổi tung tóc lên, khuôn mặt tôi hoàn toàn không có gì che đậy phơi ra ngoài không gian lạnh buốt.

“Mộ Ái Ni!”

“…”, tôi rảo bước nhanh hơn.

“Cô đứng lại cho tôi!”

“…”, là Thôi Hy Triệt, anh ta đuổi theo làm gì?

“Hóa ra Mộ Ái Ni vốn mạnh mẽ cứng rắn lại cũng có lúc chết nhát không dám gặp tôi như vậy à?”, sau lưng tôi vang lên tiếng cười nhạt đầy bỡn cợt của Thôi Hy Triệt.

Dù đã dặn mình đừng có quay đầu về phía đó, thế nhưng tôi không nhẫn nhịn được đã dừng chân đứng lại.

“Bản thân anh không biết là vì sao ư? Có cần bây giờ tôi phải nói ra cho anh không?”, tôi từ từ quay đầu lại, nở nụ cười sắc lẹm, “Bởi vì tôi rất ghét cảm giác ở bên cạnh anh thế nên mới cố tìm cách tránh đi.”

“Cô…”, Thôi Hy Triệt tức giận nheo mắt lại, đúng vào thời khắc tôi tiếp tục quay người định đi, anh ta bước đến giữ chặt lấy tay tôi, “Mộ Ái Ni, rõ ràng tôi mới là người bị cô vứt bỏ một cách vô tình, vì sao cô lại làm như chính mình là người bị tổn thương như thế? Tôi thực sự không hiểu nổi cô đang chơi trò gì nữa, nhưng bây giờ xin cô hãy chấm dứt trò chơi ấy đi, bởi lẽ tôi không muốn vì cô mà phải đau lòng nữa, không muốn vì cô mà tình cảm bị lung lay dao động nữa, càng không muốn vì cô mà tin vào tình yêu nữa.”

Bàn tay anh ta siết chặt khiến cánh tay tôi đau nhói. Nghe những lời nói không có một chút hối hận nào của anh ta, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

“Bỏ tay ra!”

Ha ha, trò chơi?

Tôi vốn không có nhiều thời gian làm trò vô vị thế.

“…”

“Bỏ tay ra”, tôi giận dữ nhìn Thôi Hy Triệt trừng trừng, quát lớn.

Nơi ánh mắt anh ta và ánh mắt tôi gặp nhau hệt như bị bao phủ bởi một lớp sương đêm mê mải, trái tim bắt đầu co thắt lại, đau đớn.

Khuôn mặt không hề có khuyết điểm, hoàn mỹ như một bức tượng điêu khắc của Thôi Hy Triệt tỏa ra một nỗi buồn thương mang màu xanh nhàn nhạt, tất cả bị một lớp sương trắng mỏng mảnh bao trùm.

Thật quá phức tạp, khiến tôi không thể nào nhìn xuyên qua được.

Tất cả những thứ đó rất dễ làm cho người ta cảm thấy yếu lòng.

Tôi định nói “Hồi ấy, vì sao anh lại…”, song tự kiềm chế được.

Sương đêm bò lan trên mặt đất, giống như ngày đầu tiên tôi gặp Thôi Hy Triệt trong đêm vũ hội với tiếng nhạc blues dìu dặt. Anh ta nắm tay tôi và cùng nhảy điệu valse…

Một lần nữa tôi lại rơi vào vòng cuốn xoay không ngừng nghỉ….

“Cẩn thận”, đằng sau vọng đến tiếng kêu kinh hãi của Cam Trạch Trần.

“Vèo vèo”, nghe như âm thanh của vật gì đó đang xé không khí lao tới.

Vừa định quay đầu lại, Thôi Hy Triệt đã chộp lấy vai tôi, lấy hết sức đẩy sang một bên. Trong khoảnh khắc ấy tôi nhìn thấy trong mắt anh ta là một sự lo lắng và yêu thương.

Một chiếc giày cao gót màu đỏ tươi bay sạt qua tai tôi, sau đó đánh bộp một phát ngay trên trán Thôi Hy Triệt.

“Xin lỗi cậu, Triệt, cô gái vừa mới quen cứ bám chằng bám chịt lấy tớ, tớ sắp chết đến nơi rồi”, nhận thấy ánh mắt đầy khủng bố của Thôi Hy Triệt, Cam Trạch Trần vội vàng cúi gập người xuống xin lỗi, sau đó hấp háy mắt chào tôi với vẻ cực kỳ không nghiêm túc.

Tôi không buồn đẻ ý đến anh ta, hỏi Thôi Hy Triệt bằng vẻ hững hờ: “Chắc là không chết chứ?”

Vừa mới dứt lời, Thôi Hy Triệt đã ngã nhào về phía tôi.

“Này, này, này… Mau tránh ra”, đầu Thôi Hy Triệt gục vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng bám riết lấy làn da tôi.

Không lẽ anh ta lại một lần nữa bất tỉnh vì bị ném giày cao gót?

Tôi đột nhiên ngẩn người, trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh của quá khứ xa xăm…

Ký ức giống hệt như một cuốn sách mang theo hơi thở vô cùng quen thuộc và đầy thương cảm bắt đầu sột soạt lật giở trong cơn gió đêm đông.

Từng trang từng trang, cuối cùng dừng hình lại.

Chỉ có điều những đường nét trên bức tranh đó đã trở nên vô cùng u ám.

“Em vẫn nhớ đến quá khứ của chúng ta, em… vẫn để ý tới anh, đúng không?”, Thôi Hy Triệt nói thì thầm bên tai tôi.

“Thôi Hy Triệt!”, hóa ra anh ta không biết xấu hổ, dám giả vờ ngất đi, tôi tức giận dùng tau hất mạnh mặt anh ta ra.

Cơ thể Thôi Hy Triệt hơi loạng choạng, anh ta xoa chỗ trán bị đập phải, **** thề vì đau: “Chết tiệt!”

“Em yêu ơi, sao em lại ở đây? Nếu muốn đi chơi sao không báo sớm với anh? Á, đau quá…” Cô gái vừa theo đuổi Cam Trạch Trần hung dữ đá vào chân anh ta một cái.

“Cái gì? Em yêu á? Gọi tôi là “bảo bối”, bây giờ lại dám gọi một đứa con gái khác là “em yêu”? Cam Trạch Trần, anh có muốn chết không? Nếu anh muốn chết, tôi cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu”, cô gái lúc đó đã nổi cơn điên gào lên với vẻ đầy phẫn nộ.

“Cứu tớ với, Triệt…” Cam Trạch Trần gọi tên Thôi Hy Triệt, sau đó xuyên qua khe hở chạy biến đi như chạy nạn.

Trong màn sương đêm u buồn nhàn nhạt, Thôi Hy Triệt cứ đứng nhìn tôi như vậy, dường như quãng thời gian dài đằng đẵng suốt 5 năm cũng không thể nào khiến ngọn lửa thiêu đốt trong đôi mắt anh ta trở nên dịu nguội.

Cái bóng hình cao lớn đẹp đẽ ấy cứ đứng lặng lẽ nguyên tại chỗ.

Những lọn tóc đen bay chấp chới. Đôi mắt màu xanh sẫm giống hệt màu bầu trời khi đẹp nhất.

Còn cả đường nét hoàn hảo của khuôn mặt xoay nghiêng, tỏa ra khí chất cao quý của giới thượng lưu, khiến khi nhìn vào đó người ta bất giác cảm thấy tự ti đến mức phải chôn vùi mình vào cát bụi.

“Quản gia, ngày mai cô có thể đến đây làm việc”, mãi lâu sau, Thôi Hy Triệt mới nói ra câu đó.

“Thiên Ảnh… Anh có thể không mua lại Thiên Ảnh hay không?”, tôi không đáp mà hỏi lại.

“Ha ha, không ngờ rằng sau 5 năm rồi mà Mộ Ái Ni vẫn phải vì em gái mình mà cầu xin người mình ghét nhất trên đời. Tôi nói cho cô biết, nêu như tôi không mua lại công ty giải trí Thiên Ảnh, nó sẽ đối mặt với khó khăn lớn hơn gấp bội”, Thôi Hy Triệt cười như một ác ma.

Trong nụ cười của ác ma bao giờ cũng ẩn chứa một âm mưu cực lớn.

“Vậy nếu như anh mua lại công ty giải trí Thiên Ảnh, có thể không giải thể nó không?”

“Làm quản gia cho tôi đi.”

“Tuyệt đối không thể.”

5 năm trước, anh ta cũng như vậy.

5 năm sau, anh ta vẫn như vậy.

Thôi Hy Triệt vĩnh viễn là Thôi Hy Triệt, không ngừng dùng những ưu thế mà bản thân mình sẵn có để uy hiếp người khác, cơ bản không thể trông chờ anh ta thay đổi một chút nào.

“Vì sao cô lại phải dùng ánh mắt mang bao nhiêu nỗi hận thù thế kia để nhìn tôi? Lẽ nào tôi là người đã vứt bỏ cô? À, hay là vì người bố không có gì là không làm được kia đã giúp cô cấy ghép một ký ức mới, thế nên khiến cô có thái độ hận thù đến tận xương tủy thế kia?”

Lời nói của anh ta như một cơn gió mạnh bất ngờ quất tới trong đêm sâu, khiến tấm màn ký ức lại bị thổi tung lên…..

“Cô có hối hận không? Tôi muốn hỏi cô một lần cuối, xóa sạch những ký ức về tôi, quay về thời điểm trước khi tôi xuất hiện, cố có một chút hối hận nào không khi đưa ra quyết định ấy?”, Thôi Hy Triệt đã ra đến cửa, bỗng nhiên dừng bước hỏi.

Đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho Ái Ni, anh đã vứt bỏ hết sự tự tôn của bản thân để chờ đợi câu trả lời cuối cùng của cô.

Chỉ cần cô nói một từ “có”, anh sẽ tha thứ cho việc cô đã gây ra vết thương trong trái tim anh. Dù cho là nó vẫn đau như muốn chêt đi được, nhưng anh vẫn sẽ tha thứ cho cô.

Mộ Ái Ni bị đôi mắt giống hệt viên đá thạch bảo màu xanh lam ấy làm cho chấn động, cuối cùng cô cũng hiểu mình đã gây ra tổn thương lớn đến thế nào cho anh.

Nhưng sự tổn thương sẽ chỉ là tạm thời, không bao lâu sau anh sẽ lại yêu một người nào đó khác, sau đó hoàn toàn quên cô đi. Thế nên Mộ Ái Ni lắc lắc đầu:

“Không hề.”

“Mộ Ái Ni, bây giờ tôi mới thấy rõ con người cô! Hóa ra cô luôn coi tôi là một món đồ chơi, thật là ngạo mạn! Nhưng cô có biết không? Tôi sẽ không để cho cái văn phòng quái quỉ này tiếp tục tồn tại, tôi sẽ khiến cho nó vĩnh viễn biến mất, chỉ có thế cô mới không có cách gì xóa bỏ ký ức của mình đi được, mà sẽ phải nhớ đến một không muốn nhớ như tôi, đó chẳng phải là một nỗi khổ đau vô cùng tàn khốc hay sao?”

“Liệu có phải là… những người giàu có luôn thích dùng những thủ đoạn vô liêm sỉ như thế để đạt được mục đích của mình?”, giọng nói của Mộ Ái Ni trở nnê khàn đặc lại, mỗi lần thở đều khiến cô họng cô khó chịu như bị gai đâm.

“Nếu như có thể khiến bản thân mình vui vẻ, có gì mà không làm được…”. Hóa ra trong thâm tâm cô anh là người như vậy ư? Vậy thì được thôi, cô đã nghĩ như vậy, thì anh cũng sẽ làm như vậy.

Thôi Hy Triệt không nhìn Mộ Ái Ni nữa, dường như anh không còn một chút sức lực nào để đón nhận những câu nói lạnh lùng khắc nghiệt của cô nữa.

Anh yêu em…

Mộ Ái Ni, anh yêu em.

Đây là lần cuối cùng anh thành thật với bản thân mình, sau này anh sẽ chôn vùi câu nói ấy xuống tận nơi sâu nhất trong lòng.

“Thôi Hy Triệt! Anh đừng có làm lung tung, văn phòng này là tâm huyết cả đời của bố tôi.”

Thôi Hy Triệt lạnh nhạt liếc nhìn Ái Ni một cái, cô chưa bao giờ thôi là một bộ phận không thể tách rời trên cơ thể của anh, nhưng giờ đây… có lẽ nên để cho cô chết đi trong trái tim anh thôi.

Mộ Ái Ni nhìn lát cắt nghiêng khuôn mặt lạnh lùng như bức tượng điêu khắc không thể nào hoàn hảo hơn của Thôi Hy Triệt, nhìn anh từng bước từng bước rời đi, cảm thấy như có thứ gì đó vô cùng, vô cùng quan trọng trong trái tim mình đã bị chặt vụn thành mấy mảnh.

Nước mắt lã chã tuôn rơi, trái tim rỗng tuếch thành một lỗ hổng lớn, cứ như là có dùng đến bao nhiêu nước mắt nữa cũng không thể nào lấp đầy nổi.

Lúc sắp ngạt thở mới rồi, cô cũng chỉ cảm thấy sự khó chịu chứ không hề đau đớn.

Thế nhưng lúc này đây, khi cô không thể nào thở nổi…

Lại cảm thấy đớn đau như đất trời sụp đổ.




**

“Bốp!”

Tiếng tát vang lên rõ mồn một trong màn đêm thanh vắng.

Bàn tay đau rát của tôi nắm chặt lại thành nắm đấm. Huyệt thái dương đột nhiên giật dữ dội, dường như trong khoang não đang có một bọng máu sắp sửa phụt ra.

Những lời nói đầy phẫn nộ và đau thương như rít qua kẽ răng tôi: “Tôi vốn nghĩ anh sẽ nói lời xin lỗi, nói với bố tôi một câu “xin lỗi”, nhưng giờ đây tôi biết chắc rằng anh sẽ không làm điều đó.”

Xung quanh dường như kết lại thành băng, lạnh thấu vào xương tủy.

Gió đêm cuốn theo sự lạnh giá từ bốn phương tám hướng ào về.

Thôi Hy Triệt đứng nghiêng đầu, người cứng ngắc, toàn thân phát ra một luồng hơi thở vô cùng đáng sợ. Anh ta chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt sâu hút như đang có ngọn lửa hừng hực đốt thiêu. Đôi môi mím chặt tới mức trắng bệch ra giống như tín hiệu cảnh báo cho một cơn giông tố sẽ ngay lập tức ập tới nơi đây.

Khí chất lạnh lùng đến cùng cực ấy toát ra xung quanh một luồng khí như hủy diệt tất cả mọi nơi.

“Cô nói vậy là có ý gì?”

Vì sao anh ta còn lại làm bộ hỏi tôi như không hề biết chuyện gì, lẽ nào trong con mắt của anh ta, cái chết của một con người lại có thể dễ dàng quên đến thế?

“Anh…”, môi tôi trở nên run rẩy, giận dữ trả lời: “Anh không cảm thấy một chút tội lỗi nào với người đã bị hại chết hay sao? Làm sao mới có thể… có thể hỏi tôi như chưa từng có chuyện gì thế?”

Tôi nhìn anh ta, không ngừng lùi bước lại phía sau như mất hết nhận thức.

Con người này quả là đáng sợ, thật là đáng sợ biết bao!

Chạy thôi! Nhất định phải chạy thoát khỏi anh ta.

Trong đầu tôi chợt vang lên lời cảnh báo, thế nhưng tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, quyết không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta.

Đột nhiên, hai vai đau nhói.

Hay tay Thôi Hy Triệt bám riết lấy vai tôi, sức mạnh đó dường như muốn bóp tôi vỡ vụn ra, bóp vỡ vụn một cách hung dữ, như thế mới khiến nộ khí trong con người anh ta bớt đi phần nào.

Trong đôi mắt Thôi Hy Triệt là một thứ gì đó, vô cùng phức tạp, đau khổ, giận dữ, căm hận… Quá nhiều cảm xúc khiến tôi không nhìn xuyên thấu được, tất cả như đang cuộn trào lên nhấn chìm tôi trong phút chốc.

“Cái gì mà người bị hại chết? Đấy là tội trạng cô bỗng chốc đổ lên đầu tôi sau khi bị cấy ghép ký ức à?”

“Bỏ ra…”, tôi bỏ qua sự nghi hoặc trong lòng, cố gắng đẩy anh ta ra với vẻ vô cùng chán ghét.

Còn nói chưa dứt lời, khuôn mặt Thôi Hy Triệt đã áp sát mặt tôi.

Anh ta định làm gì?

Tôi kinh hoàng giãy giụa, nhưng càng làm như vậy lại càng ngợp sâu vào lòng anh ta. Thôi Hy Triệt ôm sát lấy eo lưng tôi, thu hẹp vòng tay lại. Thấy đôi môi anh ta áp sát, tôi không ngừng né tránh. Thế nhưng khi ấy tôi mới phát hiện ra rằng cơ thể mình yếu đuối biết bao, cơ bản không thể nào thoát khỏi được sức mạnh của anh ta.

Đột nhiên trong lòng trà dâng lên cảm giác bất lực, nước mắt vì thế mà dâng đầy trong mắt.

“Bỏ tay ra! Anh muốn làm gì?”, bất kể tôi đá anh ta, đấm anh ta, anh ta vẫn không động đây.

Cuối cùng, Thôi Hy Triệt nắm bắt được sơ hở, lấy đôi môi lạnh giá của mình giữ chặt lấy môi tôi

Tất cả âm thanh chợt biến mất, âm thanh yên tĩnh đến mức khiến người ta phát hoảng.

Đôi môi Thôi Hy Triệt trơn như lụa, lại cuốn theo mưa bão giống hệt những con sóng lớn, giữa đôi môi ấy tỏa ra một mùi thơm trong trẻo như hương hoa.

Anh ta hôn bằng sức mạnh áp đảo khiến đối phương không thể nào chống lại, dường như đây là một trận đấu mà nếu đôi môi không rách tả tơi rớm máu thì không dừng lại. Tôi giãy giụa kịch liệt, cảm giác run rẩy truyền đến từng sợi dây thần kinh trên toàn cơ thể, khiến tôi dần dần rơi vào trong sự choáng váng đáng xấu hổ. Biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn không thể tự thoát ra, giống hệt như rơi vào vực thẳm ngào ngạt hương hoa anh túc vậy. Trong vực thẳm ấy, tôi cố hết sức tìm kiếm một chút lý trí cuối cùng.

Bộ não dần dần lấy lại nhận thức, sau đó dồn hết sức vào hàm răng cắn mạnh một cái.

Nụ hôn của Thôi Hy Triệt hơi chững lại. Nhân kẽ hở ngắn ngủi ấy, tôi xô mạnh đẩy anh ta ra.

Cơn gió đêm khẽ khàng thổi bay tới mùi máu tanh tanh ngọt ngọt.

Thôi Hy Triệt nhếch môi lên, như cười mà lại không cười, cực kỳ bỡn cợt.

“Xem ra cô cũng rất biết hưởng thụ, nếu như khiến cho cô cảm thấy xấu hổ thì xin lỗi, tôi cố ý làm vậy đấy.”

“Anh là đồ khốn!”, lời nói của Thôi Hy Triệt như rạch thêm một vết thương mới trong trái tim tôi.

Vốn cho rằng thời gian 5 năm xa cách đã đủ để tôi đẩy anh ta ra khỏi trái tim mình, không ngờ đối với tôi mà nói, Thôi Hy Triệt vẫn có sức sát thương mạnh mẽ đến vậy. Nước mắt của tôi bất giác trào ra dữ dội, từng giọt lớn lăn dài trên má tôi rơi xuống, vỡ òa trong không trung.

Không được, không được cho anh ta thấy mặt yếu đuối của mình.

Tôi không ngừng cảnh tỉnh bản thân, song nước mắt vẫn không chịu nghe lời.

Tôi khẽ khàng nhắm mắt lại, cố gắng duy trì sự tự tôn cuối cùng của bản thân, cười nói: “Đây là sự báo thù của anh ư? Khiến cho tôi không chịu nổi, khiến cho tôi bị sỉ nhục, sau đó dùng những lời lẽ như vậy nói với tôi… ha ha, nhưng những thứ này vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với sự báo thù trước đây anh đem đến cho tôi.”

Tôi không biết mình đang nói điều gì nữa, trong đầu chợt trống huếch một khoảng. Sau đó, tôi không buồn nhìn anh ta lấy một lần, đứng thẳng quay người rồi bước đi một cách ngạo mạn.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, thoảng nghe cả tiếng nước chảy róc rách trên những ngọn giả sơn.

Dưới chân là những ngọn cỏ non, cứ cách một đoạn giữa thảm cỏ lại thấy một ngọn đèn hắt ánh sáng lên bầu không. Trên màn đêm đen sẫm, mặt trăng chỉ giống như một bánh xe sáng mờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.

Những ngón tay tôi lạnh cứng như băng, hai chân bị dồn tất cả trọng lượng cơ thể bước đi cứng ngắc trên đường.

Đi thôi, đi thôi, dường như đã biến thành một xác chết không còn nghĩ suy, sẽ không còn phải chịu thêm bất cứ sự tổn thương nào nữa, sẽ không còn cảm thấy đau như vậy nữa.

“Trời đất bỗng nhiên tối tăm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em… Anh hiểu rằng, không thể rời xa được tình yêu của em.”

Không biết là bước đi bao lâu sau đó, cho đến lúc chiếc điện thoại để trong túi vang lên từng hồi chuông, tôi mới đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng đầy bi thương.

“Ái Ni, anh gọi điện đến máy cố định nhà em mấy lần đều không có người bắt máy. Anh rất lo, muộn thế này rồi em còn làm gì ở bên ngoài thế?”, là giọng nói dịu dàng của Thiên Diệp.

“À… ưm”, mất một lúc lâu tôi dường như vẫn không còn hơi sức để nói ra điều gì.

“Em đang ở đâu? Nếu muốn gặp anh thì cứ nói, anh sẽ lập tức đến ngay trong vòng mười phút.”

Dưới luồng ánh sáng mờ mờ bao phủ khắp nơi của những ánh đèn hai bên đường, bóng tôi biến thành mấy cái, dần dần từ ngắn đến dài, từ dài đến ngắn.

Khóe mắt bất chợt nhìn thấy một cái bóng khác vẫn bám theo phía sau mình từ nãy, khiến cho những lời từ chối tôi định nói ra với Thiên Diệp lại bị nuốt vào.

“Không cần đâu, em đang ở gần chỗ anh. Bây giờ anh xuống cầu thang đón em đi.”

“Ái Ni… Đã xảy ra chuyện gì phải không? Có phải là Chân Ni đã quay về không? Con bé ấy lại nói năng lung tung điều gì đó phải không?”, nghe thấy giọng nói của tôi, Thiên Diệp lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ vì em… muốn gặp anh.”

Sau đó Thiên Diệp nói những gì nữa tôi cũng không nghe thấy, khi đóng điện thoại vào, khóe môi tôi chợt cong lên thành một đường cung quái đản.

Thới khắc ấy tôi giống hệt một người đã mất đi tấm khiên che chắn bản thân mình, đang liều mình tìm kiếm một thứ vũ khí, bất kể đó là thứ gì, miễn là có thể gây tổn hại cho đối phương, đều có thể trở thành thanh gươm sắc lẹm của tôi. Còn thanh gươm đó sau này có gây ra nhưng vết thương cho người bên cạnh tôi không, điều đó đã không còn quan trọng.

Ý nghĩ đó khiến cơ thể tôi đột nhiên trở nên mạnh mẽ thêm mấy phần, thậm chí còn đem lại cho tôi cảm giác hưng phấn.

Từ đằng xa tôi đã thấy Thiên Diệp đứng trước cửa nhà, ánh đèn trong sân hắt ra càng khiến cơ thể anh lộ rõ vẻ thanh cao và tuấn tú.

Dù rằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt anh, nhưng tôi đã có thể cảm nhận thấy sự dịu dàng ấm áp dâng trào trong đôi mắt anh khi tiến nhanh về phía tôi.

Trong khoảnh khắc, cơ thể anh như một vật chiếu sáng tạo ra một vòng hào quang lấp lánh xung quanh.

“Ái Ni, em vừa đi đâu về đấy? Lần sau đừng có ra ngoài muộn thế nữa nhé, đi, bây giờ anh đưa em về nhà…”, Thiên Diệp khẽ cầm lấy tay tôi, kêu lên kinh ngạc vì sự lạnh lẽo của nó.

Chưa đợi Thiên Diệp nói hết câu, tôi đã ôm chầm lấy anh.

Thiên Diệp đột nhiên bị sự nồng nhiệt của tôi làm cho giật mình, không biết phải làm gì.

“Đêm nay em có thể ở lại đây được không? Em… không muốn về nhà”, tôi mờ to mắt, nhìn con chim đang đậu trên bức tường bao quanh nhà.

Con chim ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt nó dịu dàng nhưng đầy thương hại.

Cảm giác bị nhìn xuyên thấu ấy khiến tôi phải nhắm mắt vào, liền sau đó tôi nghe thấy tiếng con chim vỗ cánh bay vút lên trời.

“Ưm, cũng được. Chúng ta vào nhà đi, ở đây lạnh lắm”, Thiên Diệp kéo tôi vào trong nhà.

Bàn tay anh vô cùng ấm áp, dường như có thể cứ nắm mãi như thế, cho đến một nơi hoàn toàn không còn giá lạnh.

Tôi đã đến căn nhà Thiên Diệp thuê rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ở lại đây qua đêm.

Đồ đạc bên trong nhà được bài trí giản đơn, nhưng sự sắp xếp đó mang lại cảm giác rất thân thương. Thậm chí ngay cả chùm đèn, tấm khăn trải bàn kẻ ca rô, lọ hoa giả màu tím… đều là dựa trên ý thích của tôi mà mua về.

Tôi đi khẽ khàng đến bên cửa sổ như một con mèo, nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đen đang đỗ ở bên ngoài.

“Hôm nay em… có vẻ hơi khác ngày thường”, mắt Thiên Diệp trở nên đen sẫm, ẩm ướt và trong vắt, “Nhưng như vậy làm anh rất vui”.

Câu nói ấy của anh khiến trái tim tôi bất chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi. Người con trai tài năng tuyệt đỉnh này chỉ vì một chút nồng nhiệt nho nhỏ của tôi mà vui mừng tới mức không biết phải làm gì, hệt như một đứa trẻ con.

Anh đối đãi bằng tấm lòng chân thành, còn tôi lại đang chạy theo một mục đích đê hèn mà anh không hề biết.

Thiên Diệp đưa những ngón tay thon dài mang đầy linh khí lên khẽ khàng thận trọng tiến gần đến má tôi.

Chậm rãi từ từ, từng tấc từng tấc rút ngắn dần khoảng cách.

Cuối cùng hai làn da tiếp xúc với nhau.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên ấm áp và nóng bỏng, đến việc hít thở bình thường cũng khó khăn hơn.

Khuôn mặt hoàn hảo của Thiên Diệp tiến gần đến tôi, đôi môi giống như cánh hoa non mướt của anh tỏa ra hương thơm dễ chịu. Một làn sương mỏng manh màu trắng bao phủ trên đôi mắt tuyệt đẹp của anh, đẹp tới mức không gì sánh nổi.

“Thiên Diệp…”

Tôi cố giấu đi sự lo lắng bất an trong lòng, khẽ khàng quay mặt ra.

Thế nhưng những nụ hôn nồng nàn tinh tế ấy vẫn rơi xuống trán tôi, mũi tôi, má tôi, cuối cùng dừng lại ở môi tôi, quyến luyến không rời.

Nụ hôn nhẹ như cánh bướm, mềm mại như lông vũ trong đêm mùa đông lạnh lẽo ấy, trái tim băng giá của tôi bắt đầu ấm lại.

Thiên Diệp đang ở gần tôi, ở gần tôi đến vậy, đột nhiên khiến tôi không thể nào tự chủ.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô nổ máy, trong đêm khuya thanh vắng âm thanh ấy như một tiếng gào thét đầy phẫn nộ.

Thiên Diệp thở dài, quyến luyến không nỡ rời khỏi môi tôi.

“Làm cho em sợ phải không…”, Thiên Diệp hỏi nhẹ nhàng như mình là người có lỗi.

Tiếng động cơ ô tô bên ngoài vẫn vang lên không dứt, át đi cả lời Thiên Diệp. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ nghi hoặc.

“Thiên Diệp”, tôi gọi anh lại, lẳng lặng ôm lấy lưng anh.

Cuối cùng, động cơ chiếc ô tô thẻ ra một tiếng gầm tuyệt vọng sau cùng rồi phóng vút đi với tốc độ cực nhanh.

Sức lực chống đỡ cho cơ thể tôi từ nãy tới giờ bỗng dưng theo đó biến mất, trong thâm tâm trào lên một thứ khoái cảm của sự trả thù. Tôi khẽ khàng đẩy Thiên Diệp ra, ánh mắt trở nên tĩnh tại hơn bao giờ hết.

“Em thấy có lẽ em nên về nhà thôi.”

“Ái Ni!”, Thiên Diệp nhìn xoáy vào mắt tôi.

Tôi vốn định tỏ ra lạnh nhạt, nhưng trong một phút không để ý, bất chợt ánh mắt chạm phải cái nhìn của anh.

Cái nhìn đó buồn thương và cô tịch, mang theo một cảm xúc gì đó trầm lắng sâu xa.

Tôi đột nhiên mất hết khả năng ngôn ngữ, lần đầu tiên cảm thấy hơi khiếp sợ, không dám nhìn thẳng vào anh.

“Tại vì sao anh luôn luôn cảm thấy em ở rất xa anh? Dù là anh hôn em, ôm em, nhìn em…, vẫn cảm thấy như em đang ở tận chân trời, còn anh thì lại ở nơi góc bể? Mấy năm nay rõ ràng ngày ngày đều có thể gặp nhau, thế nhưng anh vẫn cứ nhớ em. Khắp trí não của anh, tất cả trái tim anh đều không ngừng vẽ nên hình ảnh của em. Càng đến gần, lại càng xa cách; càng đến gần, càng bị tổn thương; càng đến gần, càng thấy đau lòng. Đau lòng đến mức sắp chết đi đến nơi, nhưng vẫn không thể nào rời bỏ em…”

Là như vậy ư? Tôi luôn luôn làm cho Thiên Diệp đau khổ đến vậy ư?

Muốn nói điều gì đó với anh, nhưng cổ họng như co thắt lại, những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến cơ thể tôi đã mệt mỏi rã rời.

Hóa ra hận thù cũng có thể khiến trái tim con người phải mang gánh nặng đến thế này.

Sự căm ghét bản thân bỗng lên đến cực điểm!

Mộ Ái Ni chết tiệt!

Thế nhưng, dù là con tim đang phải chịu sự giày vò, tôi cũng chỉ có thể mấp máy môi, nói: “Thiên Diệp, xin lỗi anh!”

Chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong đáy mắt Thiên Diệp cũng vụt tắt ngấm, vào thời khắc ánh mắt anh trở nên ảm đạm đó, anh dường như đã mất đi cả thế giới này.

Anh không nhìn tôi nữa, bước ra phía phòng khách, mở cửa.

Động tác vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến trái tim tôi đột nhiên lại nhói đau.

Cuối cùng tôi nghe thấy anh nói: “Đêm nay đừng về nhà nữa, em ngủ trong phòng này, anh ngủ ngoài phòng khách.”

Khuôn mặt bị một nỗi buồn thương màu xám ngắt bao trùm, đôi môi mím lại cố ngăn cảm xúc, Thiên Diệp lẳng lặng ôm một tấm chăn mỏng ra nằm trên chiếc ghế sa lon ngủ. Cơ thể anh nằm co xoay lưng vào bên trong với tư thế cự tuyệt, vòng cung của tấm lưng trông cô đơn nhưng tuyệt đẹp.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy Thiên Diệp xa lạ như vậy, xa lạ tới mức tôi không dám đến gần.

Nỗi đau còn vương vất lại trong tim thúc đẩy tôi đi đến trước ghế sa lon, nhẹ nhàng thận trọng chạm vào tay anh.

Bàn tay anh có thể dạo chơi trên những phím đàn dương cầm màu đen trắng để tấu lên những khúc nhạc nơi tiên giới, bàn tay anh có thể đưa ra chặn mũi dao sắc lẹm cho tôi mà không hề do dự, lòng bàn tay anh giờ đây vẫn còn in lại “đường chỉ tay”, còn tôi sao có thể…

Sao có thể buông bàn tay ấy ra dễ dàng như vậy?

Xin lỗi anh, Thiên Diệp…

Mãi lâu sau, tôi nghe thấy một tiếng thở dài dịu dàng khẽ khàng giữa cơn thủy triều ào ạt dâng trào, phá vỡ đi màn đêm trước buổi bình minh, vô vàn ánh sáng màu vàng kim xuyên qua những kẻ mây trải xuống, tạo nên một bức họa vô cùng thanh khiết.

Vào thời khắc khi tôi cảm nhận thấy bàn tay anh siết chặt tay mình, cuối cùng… trái tim không còn trống trải.

**

Chiếc Parsche lao vút với tốc độ nhanh như tên bắn dường như làm màn đêm thần bí đầy biến ảo giật mình tỉnh giấc.

Thôi Hy Triệt ngồi trong xe, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, dường như giữa mỗi ngón tay đều tóa ra nộ khí đằng đằng. Đôi mắt anh xanh sẫm và lạnh lẽo, đôi môi tuyệt đẹp mím chặt vào thành một đường thẳng trông đầy đau khổ.

Tất cả những bóng đen chập chờn lóe lên trong đôi mắt anh rồi biến mất, trước mặt chỉ còn lại cảnh tượng vừa trông thấy – Mộ Ái Ni đứng bên cửa sổ ôm hôn thắm thiết gã Thiên Diệp đó.

Hiện giờ họ sống cùng nhau ư? Sống chung với nhau ư?

Mới vừa gặp anh xong, cô ấy lập tức cảm thấy cô đơn, thế nên mới tìm đến bên Phác Thiên Diệp ư?

Nhưng vì sao mình lại phải tức giận chứ? Chẳng phải 5 năm trước đã hoàn toàn, hoàn toàn chôn vùi tình cảm đó một cách sạch sẽ gọn gàng ư? Vậy thì vì sao giờ đây khi nhìn thấy cô ấy hôn một người con trai khác mình lại tức giận như vậy?

Còn nữa, vì sao lại phải lo lắng mà đi theo cô kia chứ?

Tại sao giờ đây lại cảm thấy…

Ghen?

Thôi Hy Triệt bị cái từ vừa đột nhiên hiện lên trong đầu làm cho sững sờ kinh ngạc, chẳng lẽ là ghen ư? Cảm giác vừa đau vừa hận đó là ghen ư?

Vậy thì phải chăng nó chứng tỏ anh vẫn còn thích cô, vẫn để tâm đến cô, thế nên mới không muốn cô ở cùng một người con trai khác?

Không! Không thể nào!

Mộ Ái Ni, người con gái đem đến cho anh bao nhiêu hy vọng về viễn cảnh hạnh phúc sau đó tự tay đẩy anh xuống địa ngục trần gian đó, anh không thể nào tha thứ cho cô một cách dễ dàng.



“Đây là sự báo thù của anh ư? Khiến cho tôi không chịu nổi, khiến cho tôi bị sỉ nhục, sau đó dùng những lời lẽ như vậy nói với tôi… ha ha, nhưng những thứ này vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với sự báo thù trước đây anh đem đến cho tôi.”


Nhớ lại cảnh tượng khi Mộ Ái Ni nói ra những câu đó, khoảnh khắc ấy, nỗi căm hận trong mắt cô mới mạnh mẽ làm sao, khuôn mặt mới lạnh lùng kiêu ngạo làm sao, dường như đã hòa vào làm một với bóng đêm đẹp diệu kỳ ở xung quanh.

Cứng cỏi biết bao, khiến người ta phải động lòng.

Nhưng mà… Sự báo thù khi trước? Lại còn hại chết người nữa?

Như vậy rốt cuộc là có ý gì?

Cô ấy bỗng dưng chẳng hiểu vì sao lại có cái bộ dạng đầy thù hận sâu sắc như vậy, chẳng hiểu vì sao lại nói ra những câu hoàn toàn vô trách nhiệm như vậy, thậm chí khó hiểu nhất là anh lại đang ngồi một mình đau khổ ở đây. Rốt cuộc là thế nào kia chứ?

“Ting ting ting ting…”, chuông điện thoại bất chợt vang lên trong xe.

Thôi Hy Triệt cau mày lại, liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang vứt bên ghế lái phụ bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn.

Mãi một lúc sau, chiếc điện thoại vẫn rung lên một cách cố chấp.

Rì rì rì rì….

Cú phanh gấp tạo nên một âm thanh ma sát nghe chói tai.

Thôi Hy Triệt cố nén bực dọc liếc nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó giận dữ ném chiếc điện thoại xuống sàn xe.

Thế giới này vốn chỉ có cô độc mỗi mình anh, chẳng phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play