Tôi mệt mỏi về tới nhà, phát hiện dì Quách đang ngồi trên ghế salon ngủ gật.
Khi không trang điểm, những vết chân chim ở khóe mắt dì ấy trở nên rõ
rệt hơn bao giờ hết. Tôi lấy một tấm chăn mỏng trong phòng ra đắp lên
người dì, hết sức nhẹ nhàng.
“Ấy, Ái Ni à?”, vậy mà dì Quách vẫn giật mình tỉnh giấc, nhìn tôi với ánh mắt vẫn còn lơ mơ.
“Dì vào phòng ngủ đi, ở đây lạnh lắm.”
Hai tay dì Quách xoa xoa lên cánh tay mình, sau đó hỏi tôi: “Chân Ni đã về nhà chưa?”
“Chân Ni?”
“Đúng rồi, cả đêm hôm qua không thấy Chân Ni về nhà, quả thực mẹ rất lo
lắng. Mẹ đã gọi điện cho tất cả bạn học chung lớp con bé rồi, nhưng tất
cả đều nói không ở cùng Chân Ni”, nói xong, dì Quách đi lên tầng 2, xem
Chân Ni đã về hay chưa.
Tôi sốt ruột đi theo dì Quách, nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng Chân
Ni gọi cho tôi, là tối hôm qua, dường như Chân Ni đã phát hiện ra tôi
đang ở bên cạnh Thôi Hy Triệt, còn tôi, lại không chú ý lắm đến việc con bé ngắt điện thoại giữa chừng.
Chân Ni sẽ không hiểu lầm gì chứ?
Tim tôi bỗng nhiên đập dồn một cách bất an.
“Làm thế nào bây giờ? Chân Ni vẫn chưa về, liệu nó có xảy ra chuyện gì
không? Con bé ngốc nghếch này, cũng không biết đang ở đâu nữa. Ái Ni,
con mau gọi thử vào điện thoại của Chân Ni xem nào”, dì Quách dường như
đã mất hết phương hướng.
Tôi vội lấy điện thoại ra, lập tức nhìn thấy có tin nhắn mới.
Là của Chân Ni!
Mộ Ái Ni, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho chị, tôi sẽ khiến chị vĩnh viễn mất đi người em gái này.
Phựt!
Sợi dây bất an trong não tôi cuối cùng cũng đứt tung.
Chân Ni nói câu này là có ý gì? Lẽ nào con bé đoán ra được tối qua tôi ở bên cạnh Thôi Hy Triệt nên đi làm chuyện ngốc nghếch rồi?
Thấy tôi sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại hồi lâu, dì Quách cầm lấy chiếc điện thoại trong tay tôi.
Dì ấy đọc xong tin nhắn, mắt tròn xoe lên nhìn tôi kinh ngạc.
“Mộ Ái Ni… rốt cuộc là con đã ức hiếp Chân Ni đến mức nào? Con là một
người chị, làm sao có thể…”, dì Quách dùng tay bấm chặt lấy cánh tay
tôi, càng bấm càng mạnh hơn. Tôi không hề phản kháng. Lúc này tôi đã
không còn cảm thấy đau đớn gì nữa mà chỉ nghĩ đến mỗi Chân Ni.
“Dừng lại đi. Bây giờ chúng ta đều phải bình tĩnh”, tôi cố gắng lấy hết
bình tĩnh nhìn vào mắt dì ấy, nói bằng giọng chắc chắn: “Bây giờ chúng
ta lập tức đi tìm Chân Ni, trong vòng 48 tiếng nếu như vẫn chưa tìm thấy con bé sẽ lập tức báo cho cảnh sát.”
Nghe thấy lời tôi nói, dì Quách tức giận buông tay ra. Tôi mặc thêm áo khoác sau đó quay người chạy đi luôn.
Tìm kiếm khắp mọi nơi, rất rất lâu.
Từng con đường, góc phố, từng ngõ ngách, từng quán bar, thậm chí từng
nhà những đứa bạn thân của Chân Ni, tôi đều tìm đến hết, thế nhưng vẫn
không tìm thấy.
Cũng giống như hồi nhỏ, Chân Ni lén lút cắt nát chiếc áo mới mua mà mẹ
mua cho tôi, sau đó mẹ phát hiện ra, mắng con bé một trận, Chân Ni đã
khóc và bỏ chạy. Tôi và mẹ đuổi theo rất lâu, vừa chạy vừa gọi tên Chân
Ni, cho tới khi bóng dáng con bé mất hút trong tầm mắt mình.
Lần này cũng vậy, tôi tìm kiếm rất lâu.
Tâm trạng từ chỗ lo lắng đã chuyển sang hoảng hốt rồi đến bất lực và
tuyệt vọng, sau đó dần dần từng bước trở nên băng giá, không còn biết
phải làm gì.
Chân Ni, em đã đi đâu chứ?
Em nói em không thể nào tha thứ cho chị, nhưng xin em dù có thế nào cũng đừng tự làm hại chính bản thân mình.
Chị yêu em, Chân Ni. Chị đã từng nhận lời với mẹ nhất định phải chăm sóc em cho tốt.
Thế nhưng bây giờ em lại căm ghét chị như vậy, tự biến mất đi để cắt đứt sợi dây nối quan hệ giữa chúng ta.
Quả thực là quá tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn. Em có biết không?
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”, bố nhận được tin báo của dì Quách, lập tức bỏ hết công việc chạy vội về nhà.
“Việc này thì phải hỏi cô con gái yêu quý Ái Ni của anh ấy, không biết
nó đã làm gì Chân Ni, chắc chắn phải là một việc khiến người ta kinh sợ
mới làm cho Chân Ni đưa ra quyết định ấy”, dì Quách đưa điện thoại của
tôi cho bố xem, sau đó đan các ngón tay lại với nhau, rên rĩ không
ngừng: “Ông trời ơi xin hãy bảo vệ cho Chân Ni nhà chúng con đừng làm
chuyện gì ngốc nghếch.”
“Thôi được rồi, em đừng nói năng linh tinh nữa, nghĩ lại xem Chân Ni có
thể đi đến chỗ nào, con con nữa Ái Ni, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà
khiến Chân Ni lại nói ra câu này?”, bố ngăn ngay những suy nghĩ lộn xộn
của dì Quách.
“…. Chân Ni cho rằng con và Thôi Hy Triệt ở bên nhau”,tôi ngập ngừng nói ra.
“Thôi Hy Triệt?”
“Chính là người mà Chân Ni thích ấy”, dì Quách vội vàng giải thích.
“Vậy thì Ái Ni, con hãy thành thực nói cho bố biết, con có ở bên cạnh người mà Chân Ni thích không?”
“…”, tôi dừng lại mấy giây, cô họng như có gì tắc nghẽn khiến giọng nói
dường như không phải của mình mà lạ vọng đến từ một không gian khác đầy
bóng tối, “Con có”.
“Con…. Con thực sự khiến cho bố cảm thấy thất vọng, khiến cho cả mẹ con
cảm thầy thất vọng nữa”. Bố nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận.
Toàn thân tôi run lên một lúc, mãi lâu sau cũng không thể nào trấn an được nỗi đau buồn đang trào lên mạnh mẽ.
Tích tắc tích tắc!
Thời gian giống như mũi dao cứ thế cứa vào da thịt tôi, cạo rột roạt trên miệng những vết thương.
Phải rồi, tôi từng nhận lời với người mẹ có nụ cười tươi đẹp nhất thế gian này.
Tôi không thể khiến người mẹ ấy thất vọng.
Tôi cố bắt đầu mình nhớ lại một cách
kỹ lưỡng tất cả những nơi Chân Ni thường hay đến, khu vui chơi, quán cà
phê, công viên gần nhà…
“Mộ Ái Ni!”, tôi vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Trong giọng nói ấy chứa đựng hương vị lãng mạn nhưng nguy hiểm của đại dương.
Thôi Hy Triệt? Toàn thân tôi bỗng trở nên cứng ngắc, không dám quay đầu lại. Dừng mấy giây, tôi tiếp tục đi về phía trước.
“Mộ Ái Ni!”, đằng sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
“Đừng có gọi tên tôi, đừng có gọi! Tại vì sao… vì sao sau khi tôi đã nói không thích anh mà anh vẫn đến tìm tôi? Sao không thử tìm cách quên tôi đi, coi tôi như một người xa lạ chứ?”, tôi quay đầu lại, nói một cách
dứt khoát.
“Anh không thể, Mộ Ái Ni. Suốt cuộc đời này anh không thể xem em như
người xa lạ, hiện thực đó bất kể là em hay là anh đều không thể thay đổi được”, Thôi Hy Triệt nói với vẻ kích động.
“Nhưng mà tôi đã nói tôi không thích anh, hiện thực này cũng không có
cách gì thay đổi được”, tôi lạnh lùng nhắc lại câu nói tàn nhẫn đó.
Phía sau tôi không còn bất cứ âm thanh gì, tất cả như rơi vào một hang sâu tăm tối và tĩnh mịch.
“Là do Chân Ni có đúng không?”, giọng nói lạnh lùng của anh bay tản ra trong gió.
“Cô ấy đã đến tìm anh”, Thôi Hy Triệt nói khẽ khàng, “đúng vào buổi sáng hôm chúng ta từ La Đồ quay về.”
Tôi hoảng hốt quay đầu, hỏi bằng giọng sốt ruột: “Con bé có nói gì không?”
“Cô ấy hỏi anh có phải đêm hôm trước đã ở bên em không?”
Soạt!
Toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể tôi bỗng nhiên tụt xuống, thấp tới mức xuống dưới cả không độ.
“Vậy anh trả lời thế nào?”, dù biết rằng có hỏi thêm cũng chẳng có ý
nghĩa gì, nhưng trong lòng tôi vẫn khấp khởi hy vọng khi đó anh không
trả lời Chân Ni.
“Anh nói với cô ấy đúng vậy, cô ấy vô cùng tức giận…”
Mặt tôi giống như bị đánh dồn dập liền mấy cái, toàn thân trở nên lạnh lẽo đến mức tê dại.
Bầu trời dường như cũng nghe thấy tiếng kêu than trong lòng tôi, những
hạt mưa mau bắt đầu rơi xuống trong tiếng chim kêu đau khổ.
Từng hạt từng hạt.
Tí tách tí tách.
Mưa rơi ướt đầm trên mắt tôi, ướt đầm trên khuôn mặt…
Tôi quay người đi trong nỗi tuyệt vọng. Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian đã ngưng tụ lại.
Chậm rãi như trong một bức họa Montage, đôi mắt lạnh lẽo đến vô cùng của tôi phát ra những ánh nhìn đầy buồn đau và tuyệt vọng, kèm theo đó là
sự căm giận.
“Thế nên cơ bản không phải là vì Thiên Diệp mà em từ chối anh. Nguyên
nhân khiến em từ chối anh bởi vì Chân Ni là em gái em, bởi vì cô ấy
thích anh, nên em muốn nhường cho cô ấy, nên em mới nói ra những điều vô lý ngày hôm đó đúng không?”
Dưới từng đám mây đen nặng trịch, dưới cơn mưa dày hạt, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ cố chấp của Thôi Hy Triệt.
Khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh dường như đang phát ra luồng
sáng màu xanh nhàn nhạt trong làn mưa trắng bạc, khiến người ta động
lòng, ngạt thở.
Trong bầu không khí lạnh lẽo ấy, Thôi Hy Triệt chăm chú nhìn tôi, cái
nhìn thẳm sâu như muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn tôi, nhưng lại giống như
không có cách nào hiểu nổi nỗi buồn thương mà tôi đang đối diện.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc một nặng hạt hơn.
Mỗi giọt mưa đều mang theo hơi thở của cái chết, rơi xuống mặt đất một cách dữ dội. Tan tành thành trăm mảnh.
Khắp vòm trời là tiếng chim kêu ai oán…
“Tôi đã từng nói anh là người chỉ biết gây ra sự tổn thương cho người
khác, anh có nhớ không?”, tôi hỏi một cách lạnh nhạt, tiếng nói nhẹ tới
mức trong suốt như một sợi tơ.
“…”, ánh mắt Thôi Hy Triệt hơi lóe sáng lên.
“Anh quả thực là một người như vậy! Nếu như có thể…”, tôi vừa nói vừa
cảm thấy dòng máu nóng hổi đang rỉ ra từ trái tim mình, trong đầu hiện
lên cảnh tượng lần đầu tiên cuốn mình trong điệu Valse với anh: “tôi
thực sự hy vọng từ trước tới nay chưa từng gặp anh, nếu vậy thì sự tổn
thương có lẽ sẽ bớt đi rất nhiều. Thôi Hy Triệt, tôi sẽ không bao giờ
tha thứ cho anh…”
“Còn những ký ức…. Những ký ức liên quan đến chúng ta…”
“Tôi sẽ bất chấp tất cả để quên đi…”
Phải rồi, quên đi tất cả mới là kết cục tốt nhất.
Lần gặp gỡ đầu tiên chẳng qua chỉ là một vở kịch vui xảy ra giữa đường.
Lần gặp gỡ đầu tiên chẳng qua chỉ là một giấc mộng tuyệt đẹp.
Nụ hôn đầu tiên chẳng qua chỉ là một trò đùa cợt của gió xuân…
Thế giới của em…
Sẽ không thể có hình bóng đơn độc của anh được nữa…
Thôi Hy Triệt nghe tôi nói hết, những tia nhìn lạnh lẽo đầy điên dại lóe lên trong mắt, không dám tin rằng tôi rốt cuộc lại có thể tuyệt tình
một cách đơn giản như vậy.
Cả màn trời trở thành một màu xanh nhạt đầy buồn thương, trong thế giới
tối tăm ấy, những hạt mưa lạnh ngắt theo nhau cắt lên mặt tôi và anh,
biến tất cả thành sự mơ hồ mờ mịt. Mưa như trút nước không ngừng nghỉ,
cứ như là tất cả nước của Thái Bình Dương xanh thẳm đều đang tích tụ lại trong những đám mây kia.
Trong khoảnh khắc ấy, không gian ngập tràn một hương vị đau thương và buồn thảm.
“Anh không hiểu… quả thực anh không hiểu vì sao em cứ luôn bảo vệ Chân
Ni như vậy, em thậm chí còn vì Chân Ni mà lập ra thỏa thuận với anh, hy
vọng rằng anh sẽ trở thành bạn trai của cô ấy. Nhưng mà Mộ Ái Ni, tình
cảm thì làm sao có thể kiểm soát được kia chứ? Nếu như có thể, anh cũng
đã mong rằng mình sẽ không bao giờ thích một người lạnh lùng băng giá
như em”, Thôi Hy Triệt thấp giọng tới mức như gằn lại, âm thanh bị tiếng mưa làm cho vỡ vụn ra.
“Tình cảm không thể kiểm soát được, thế nên tôi không làm cách nào thích anh được.”
“Mộ Ái Ni, em vẫn đang nói dối! Lẽ nào vì tình chị em thì có thể giết
chết tình yêu của một người, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra hay
sao?”
Tôi đã từng nói với bản thân mình, nếu như Thôi Hy Triệt làm tổn thương
đến Chân Ni, bất kể là vô tình hay cố ý, tôi sẽ đều dùng hết khả năng
của mình để bắt anh phải trả giá.
Ngày đêm tôi sẽ luôn nhắc mình điều đó để cố hết sức.
Cho tới khi nhắm mắt…
Và bây giờ cũng vậy…
Xuyên qua màn mưa, tôi nở nụ cười giễu cợt, đáp lời bằng vẻ lạnh nhạt:
“Tôi đối với anh từ trước đến nay chưa hề có tình cảm, thì việc gì phải
xóa bỏ chứ.”
Những dòng nước nóng hổi bắt đầu trào ra từ khóe mắt tôi, hòa lẫn vào nước mưa rơi ướt đẫm trên má.
Cảm giác như có thứ gì đó như tiếng chim kêu ai oán trong lòng, sau đó chết đi trong căm lặng.
Lúc quay người đi, nụ cười của tôi tan ra trong nước mưa, chỉ trong vài
giây ngắn ngủi đã biến mất không để lại dấu vết gì. Tôi bước đi rất
thẳng trong ánh mắt của người đang đứng phía sau, cố làm ra vẻ ngạo nghễ của kẻ vừa chiến thắng dù rằng đã bị cơn mưa làm cho tan tác, tả tơi.
Tôi cất bước đi, cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi tầm mắt của người ấy,
trái tim trở nên trống rỗng vô cùng. Mưa ào ạt rơi vào trong mắt, khiến
tầm nhìn thoắt mơ hồ, sau đó rõ rệt hơn, và lại mơ hồ…
Đột nhiên hai luồng sáng chói lóa rọi thẳng vào mắt tôi, phía bên cạnh vang lên tiếng phanh xe chói tai.
Zìn zìn zìn!
Ánh đèn mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Tôi mở to hai mắt, hai chân không làm thế nào mà chuyển dịch được. Trước mắt trở thành một màn trắng mênh mang, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tôi từng nghe người ta nói về chứng bệnh whiteout trong y học, theo
tiếng Trung được giải thích là “chứng mù trắng”. Đấy là hiện tượng người ta không thể phân biệt được phương hướng khi đứng giữa vùng cực Nam,
Bắc hoặc cao nguyên, nơi có tuyết rơi trắng xóa đầy trời, khắp nơi đều
thành một màu trắng. Trong cái vùng trắng mênh mông ấy, trời đất hòa vào làm một, cả thế gian cũng như nhạt nhòa đi, hoàn toàn không còn ranh
giới, cũng không thể nào biết được ở phía trước rốt cuộc là đường đi hay là vực thẳm, là trần gian hay địa ngục…
Đúng vào thời khắc ấy, tôi cũng rơi vào trạng thái mù trắng, trước mắt
là một màn trắng mênh mông, không thể nào phân biệt được phương hướng.
“Cẩn thận!”
Bên tai vang lên tiếng kêu gấp gáp đầy lo lắng của Thôi Hy Triệt, nhưng
tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong sự đau thương, không thể nào dịch chuyển nổi.
Người tôi bất ngờ được đẩy ra, lúc ngã xuống đất, tôi nhắm nghiền hai mắt, rơi vào một thế giới tối đen vô tri vô giác…
Trong một màu xanh miên man vô cùng mê hoặc, tôi cư đắm chìm mãi xuống…
Chìm đắm xuống…
Chìm đắm xuống biển sâu lạnh giá không bờ không bến.
Bên tai dường như đang vang vọng tiếng sáo du dương của các nàng tiên
cá, đẫm tình nhưng u buồn. Trong thế giới khiến cho tôi sắp ngạt thở ấy, sự sống đầy rực rỡ vẫn cứ lướt qua không ngừng bên tôi.
Thế nhưng toàn thân vẫn đau đớn và lạnh lẽo, khiến tôi thốt lên những tiếng kêu tuyệt vọng nhất.
“Lạnh… lạnh quá…”
“Đau quá….”
Lúc ấy một bàn tay ấm áp bỗng nắm lấy tay tôi, giọng nói còn êm dịu hơn
cả cơn gió mùa xuân nói khẽ bên tai tôi: “Ái Ni, Ái Ni… anh đang ở đây,
anh vẫn luôn ở đây.”
Trái tim tôi không hiểu sao lại trở nên yên ổn, đôi bàn tay quen thuộc
biết bao, vô số những lần rơi vào vực sâu tuyệt vọng trước đây, chính
bàn tay ấy đã kéo tôi lên. Yên tâm… tôi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Lần tiếp theo khi ý thức quay về với bộ não, tôi dường như nhìn thấy một chiếc xe lao cực nhanh về phía tôi với vẻ tuyệt tình.
“Á!”
Tôi mở to mắt đầy hốt hoảng, ngồi thẳng dậy, nhìn quanh khắp bốn phía căn phòng.
Phòng của tôi?
Sao tôi lại về đây được?
Tấm rèm màu trắng toát bên cửa sổ theo gió khẽ bay lên, nhưng thế giới
bên ngoài dường như bị một đôi cánh màu đen ma quái bao trùm lên, lạnh
giá và u ám.
Một người đang quỳ bên giường nơi tôi ngồi, những ngón tay lình khí đang nắm chắc lấy tay tôi.
Là Thiên Diệp!
Như thế tức là Thiên Diệp đã cứu tôi ư?
Tôi nhẹ nhàng rút tay mình ra, xuống giường đi vào buồng tắm.
Tôi ngồi vào trong bồn tắm, những dòng nước ấm áp chảy ra từ chiếc vòi hoa sen dần dần thấm ướt toàn cơ thể.
Sự ấm áp vô cùng này có lẽ sẽ có thể xua đi mọi giá lạnh trên người, lạnh đến mức phát hoảng, lạnh đến mức đớn đau nữa…
Trong buồng tắm tĩnh lặng ấy, những làn khói trắng bồng bềnh lan tỏa khắp nơi.
Một khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa tường vi lại xuất hiện trong đầu.
Khi vừa cười vừa nói nó luôn thích lấy một ngón tay xoắn những lọn tóc
quăn đầy lãng mạn vào, giọng nói nghe nhẹ nhàng và trong vắt như tiếng
chuống bạc.
Chân Ni, Chân Ni…
Em gái của chị, rốt cuộc em đang ở đâu kia chứ?
Tôi đứng dậy, mặc bộ quần áo khô vào người. Tấm gương trong buồng tắm hiện lên hình ảnh của tôi.
Khuôn mặt gầy và trắng nhợt nhạt, đôi mắt trỗng rỗng.
Đôi hoa tai hình con chim phượng hoàng đeo trên tai lấp lánh những tia sáng lạnh lẽo làm chói mắt.
Tôi đi ra khỏi buồng tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn dương cầm, sao
mà dịu dàng tươi đẹp đến thế, sự ấm áp khiến người ta phải rơi nước mắt.
Chỉ trong phòng Chân Ni mới có dương cầm, lẽ nào con bé đã về rồi?
Tôi đi sang phòng Chân Ni, chỉ thấy một người đang nhìn tôi cười hiền dịu.
Nụ cười mang theo cả mùi thơm của hoa oải hương.
Những ngón tay đầy linh khí của anh đang đi dạo trên những phím đàn đen
trắng, nhẹ nhàng và huyền ảo như cánh bướm bay dập dờn qua biển cả.
Tôi lặng lẽ đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh, đầu dựa vào vai anh.
Thời gian như bị tiếng đàn diệu kỳ mê hoặc, bỗng như không trôi đi nữa.
Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo, biến thành những ngôi sao lấp
lánh trên bầu trời, những ngôi sao bị tiếng đàn hấp dẫn, lần lượt rơi
xuống, lóe lên những ánh sáng màu trắng ngọc hệt như những bông hoa
tuyết trong suốt.
Mẹ tôi từng nói, khi bà nhớ đến tôi, những vì sao sẽ rơi xuống, hóa thành những bông hoa tuyết rợp trời.
Giờ đây, liệu có phải là mẹ đang nhớ đến tôi không.
“Còn nhớ hồi nhỏ, em luôn mong sẽ trèo được lên ngọn cây cổ thụ ở La Đồ
để lên trời tìm mẹ. Còn bây giờ thì sao? Nghe tiếng đàn của anh chắc là
em không cần phải vất va như thế nữa, là đã có thể cảm nhận thấy nỗi nhớ mong của mẹ dành cho em rồi”, giọng nói của Thiên Diệp đột nhiên rất
nhẹ, nhẹ như đôi cánh trắng tnh khôi của thiên sứ vậy.
“…” Trái tim tôi đột nhiên trở nên ấm nóng.
Thiên Diệp ngồi bên cạnh như đã trở thành cây cổ thụ đó, có thể khiến tôi cảm nhận được sự yên bình và thư thái.
“Đồ!”
Đột nhiên, tất cả bị nốt đồ nặng nề của cây đàn phá vỡ, cảnh tượng huyền ảo bỗng như tảng băng trắng với đầy vết nứt, ngay sao đó vỡ tan ra
thành muôn mảnh.
“Thiên Diệp?”, tôi nghi hoặc nhìn Thiên Diệp, chỉ thấy khuôn mặt anh ta
bỗng trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán không ngừng rịn ra, bàn tay
phải đặt trên những phím đàn run lên không thể nào kiềm chế nổi. Tôi cảm thấy hơi bất an, lo lắng hỏi: “Thiên Diệp, anh làm sao thế? Tay anh làm sao thế?”
Thiên Diệp cắn chặt răng, dường như cố gắng chịu đựng sự đau khổ cực
điểm. Dầu vậy, anh vẫn gắng sức quay sang tôi mỉm cười, muốn làm cho tôi yên lòng.
Nụ cười của anh nhợt nhạt và chấp chới, giống hệt một bông hoa đang sắp úa tàn.
Tôi vội vàng đưa Thiên Diệp vào bệnh viện, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Sao lại có thể như vậy chứ?
Thật lạ lùng, lần trước vì Chân Ni nhờ, tôi đưa Thiên Diệp đến đánh đàn
làm nền cho vở kịch, kết cục là anh đột nhiên lạc điệu khiến buổi biểu
diễn bị phá vỡ. Vì sao tối nay anh lại có thể chơi đàn hay như vậy?
Tôi đột nhiên nhớ ra câu Thiên Diệp từng nói với mình…
“Đồ ngốc mới thích nắm tay anh!có điều em thấy tay anh có vẻ thích
hợp với việc ngồi chơi pianotrong một nhà hát lớn rực rỡ ánh đén vàng ở
Vienna hơn là dùng để chặn dao găm đấy.”
“Ha ha, thế à? Đôi bàn tay này vừa vặn biết chơi đàn đấy, tuy nhiên nó không thể lướt trên các phím nhạc nữa rồi.”
“Xí, biết chơi đàn tại sao lại không thể chơi nữa?”
“Bởi vì tay cũng hỏng như một cỗ máy cũ kỹ rồi.”
…
“Anh không thể chơi đàn được nữa rồi.”
“Vì sao thế?”, tôi không hiểu, hỏi lại anh.
“Ha ha, vì tài cùng sức kiệt rồi. Tuy nhiên nếu như em muốn anh đi, anh
sẽ đến đó chơi một lần. Nhưng nếu anh chơi đàn thêm một lần nữa mà bàn
tay này trở nên tàn phế, em có muốn anh đi không?”
“Tay anh có thể cầm đũa, có thể đánh đòn quật vai, chắc sẽ không có
chuyện gì đâu. Thiên tài dương cầm đẳng cấp thế giới dù có tài cùng lực
kiệt, khi tấu lên bản nhạc chắc vẫn khiến bọn em kinh ngạc đấy.”
“Ha ha, cũng có thể nói như thế.”
…
Hỏng giống như một cỗ máy cũ kĩ rồi?
Tôi liên tưởng đến vẻ mặt đau khổ mới rồi của Thiên Diệp, còn cả bàn tay cứ run lên không sao kiềm chế nổi của anh.
Tay Thiên Diệp từng bĩ thương nên không thể tiếp tục chơi đàn?
Đó là lời giải thích duy nhất.
Khi tôi còn đang phỏng đoán lung tung, mẹ Thiên Diệp từ đâu chạy vội
đến, sắc mặt bà ấy vô cùng nghiêm trọng, đầy sự tức giận và mang theo
sát khí.
“Tay Thiên Diệp thế nào rồi?”, bà ấy hỏi.
“Cháu cũng không biết, anh ấy đang chơi đàn cho cháu nghe, đột nhiên tỏ ra đau đớn…”
Tôi còn chưa nói hết câu…
Bốp!
Mẹ Thiên Diệp đã thẳng tay tát mạnh vào mặt tôi.
Đau, đau quá! Trên mặt như bừng bừng lửa cháy, đau như phải bỏng.
Tôi nhìn mẹ Thiên Diệp bằng ánh mắt đầy sự tức giận và khó hiểu.
Trong mắt bà ấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đến ghê người, vì tức giận nên ngực phập phồng gấp gáp: “Mộ Ái Ni, cố phải hủy hoại thằng bé, hủy hoại nó rồi mới thấy vừa ý hay sao?”
“Cháu không có, cháu không hề biết vì sao anh ấy đột nhiên lại như thế!”
“Thiên Diệp vốn không được phép chơi đàn.”
Cái gì? Vì sao Thiên Diệp lại không được phép chơi đàn?
Anh ấy chẳng phải là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới ư? Chẳng
phải bất kể bản nhạc nào được đôi tay anh ấy diễn tấu lên cũng không hề
có đối thủ hay sao?
“Vì sao lại không được phép chơi đàn?”, tôi hỏi bằng vẻ bất an.
“Là vì cô.”
“Cháu ư?”
“Thiên Diệp vì muốn từ Canađa trốn về gặp cô, đã đánh nhau với mấy người vệ sĩ nên bị thương nặng ở tay.”
Là để về nước gặp tôi ư? Thiên Diệp…
Là do em đã hại anh ư?
Khi tôi vẫn còn đang sững sờ, bác sĩ đã đi ra từ phòng bệnh.
“Cậu ấy vừa làm gì?”
“Bác sĩ, mới rồi khi đang đánh đàn, anh ấy đột nhiên tỏ ra rất đau đớn.”
“Thảo nào. Tay cậu ấy từng bị thương nặng, khiến cho những dây chằng ở
cánh tay bĩ kéo mạnh, đến cả các cơ điều khiển ngón tay cũng bị ảnh
hưởng, cần phải nghỉ ngơi hoàn toàn trong nửa năm. Tuy nhiên tình trãng
của cậu ấy cho thấy từ đó đến nay chưa hề hồi phục, thêm vào đó là việc
chơi đàn khiến cho tình hình càng nghiêm trọng hơn, rất có khả năng sau
này sẽ không thể chơi đàn được nữa…”
Nghe bác sĩ nói dứt lời, mẹ Thiên Diệp run rẩy bước lùi về phía sau.
“Không thể nào, không thể nào, con trai tôi sẽ không có chuyện gì. Tôi
sẽ mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho cánh tay của nó, các người ở đây
toàn là bác sĩ hạng tồi, cơ bản là không có chút trình độ nào…”
Giọng nói của bà ấy mội lúc một xa xôi, giống như đang truyền đến từ một không gian nào khác.
Bàn tay tôi bám lên cửa kính phòng bệnh, nhìn Thiên Diệp đang nằm trên
giường trong đó, dòng nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn xuống.
Hóa ra chính tôi là người đã hại Thiên Diệp đến mức này.
Hại anh từ một ngôi sao lớn của thế giới trở thành một kẻ không có bất cứ thứ gì.
Hại anh từ một người thừa kế của gia tộc lớn trở thành kẻ lang thang không có nhà để về.
Hai anh từ một người khỏe mạnh trở thành một bệnh nhân với những ngón tay tàn tật.
Tôi đích thực là một kẻ vô cùng vô cùng xấu xa, thế nhưng Thiên Diệp trước sau vẫn chờ đợi bên cuộc đời tôi .
“Bác sĩ, tôi có thể vào trong thăm anh ấy không?”
“Ưm, nhưng xin hãy cố gắng đừng làm ảnh hưởng đến việc bệnh nhân nghỉ ngơi.”
“Vâng”, tôi gật đầu.
“Không được!”, mẹ Thiên Diệp đứng chắn trước cửa, lặp đi lặp lại: “Ta
nói là không được! Ta sẽ không để cho cô gặp lại Thiên Diệp một lần nào
nữa, đối với cô, ta đã không còn gì để nói rồi, ta chỉ muốn nói một câu
cuối cùng này.”
“…”, tôi lặng im chờ bà ấy nói hết câu.
“Xin cô hãy tránh xa Thiên Diệp một chút!”
Cạch!
Mẹ Thiên Diệp đóng mạnh cánh cửa vào, thậm chí còn đóng kín cả rèm cửa
sổ, khiến hy vọng cuối cùng được nhìn thấy Thiên Diệp của tôi cũng bị
hủy diệt trong chớp mắt. Nhưng mà bây giờ đây tôi thực sự rất muốn được
nhìn thấy Thiên Diệp, rất muốn được cầm lấy những ngón tay bị thương của anh, nói với anh rằng tôi sẽ ở bên anh suốt cuộc đời này, giúp anh có
thể hồi phục, cố gắng giúp những ngón tay anh lại có thể dạo lên những
âm thanh tuyệt diệu.
Nhưng tôi và Thiên Diệp lại bị ngăn cách thế này.
Tôi không thể nào an ủi anh, động viên anh, ủng hộ anh.
Thịch thịch thịch!
Trong gian phòng bệnh tối mờ, Thiên Diệp có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập.
Thịch thịch thịch!
Trong khoảnh khắc ấy, khi cổ tay bỗng đau đớn, anh còn cho rằng mình sẽ
đau đến chết đi trên một bãi biển đầy máu đỏ tươi, tất cả mọi thứ trước
mắt đều bị máu bao trùm, không thể nào nhìn rõ Ái Ni.
Anh là một nghệ sĩ dương cầm, nhưng giờ đây những ngón tay đã mất đi khả năng khiêu vũ linh hoạt trên những phím đàn đen trắng, Thương đế quả là đã chơi một trò đùa quá bỡn cợt với anh. Dù anh luôn luôn chống đối lại mẹ mình, không muốn bị bà ấy ép phải học đàn, những mỗi lần bị nỗi nhớ
giày vò, tiếng đàn là niềm an ủi duy nhất của anh.
Vốn cho rằng mình có thể không cần đến tiếng đàn, vốn cho rằng mình có thể vứt bỏ đi…
Nhưng khi bàn tay đang chơi bản nhạc cho Ái Ni đau đến mức không thể nào tiếp tục, anh mới phát hiện ra là mình đã sai. Anh không thể từ bỏ chơi đàn, tiếng đàn đã trở thành một phần trong sự sống của anh.
“Tích tích tích!”
Đột nhiên bừng tỉnh trong âm báo điện thoại có tin nhắn nghe sắc nhọn, Thiên Diệp mở to mắt ra nhìn.
Chiếc điện thoại di động anh vừa mới sửa xong đang được đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường, anh với tay ra lấy.
Âm báo tin nhắn tiếp tục vang lên, hết tiếng này đến tiếng khác, âm
thanh ấy ở trong căn phòng tĩnh lặng bỗng trở nên cực kỳ trong trẻo.
Là ai nhỉ?
Sao mà có nhiều tin nhắn thế?
Đúng lúc Thiên Diệp đang còn nghi hoặc, chữ Ái Ni trên màn hình đập ngay vào mắt anh.
Tin nhắn thứ nhất: Thiên Diệp, em rất lo cho anh.
Tin nhắn thứ hai: Thiên Diệp, anh đang ở đâu?
Tin nhắn thứ ba: Thiên Diệp, cảm ơn anh…
Tin nhắn thứ tư: Em rất muốn gặp anh ngay lập tức…
…
Thiên Diệp hơi kinh ngạc lại vừa hơi sốt ruột đọc hết những tin nhắn đó, tất cả đều là do Ái Ni nhắn đến hay sao? Thời gian hiển thị rõ ràng là
ngày hôm Hạ Nhạc Huyên nói Ái Ni đến tìm anh.
Thời điểm ấy, Ái Ni đang mang tâm trạng thế nào mà lại gửi tin nhắn cho anh?
Đã biết rằng không thể gửi đi, vậy mà vẫn từ từ gửi hết tin này đến tin khác, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy chứ?
Nhưng bất luận thế nào, anh vẫn thấy lòng mình ấm lại.
Bởi vì rốt cuộc anh vẫn có một vị trí an toàn trong trái tim Ái Ni, dù
ngoài mặt lúc nào cô cũng làm ra vẻ lạnh lùng, không quan tâm, để ý đến
bất cứ việc gì, nhưng giờ đây anh có thể ngấm ngầm cảm thấy trong trái
tim cô anh hoàn toàn khác.
Như thế thôi đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi…
Bóng tối bao trùm toàn bộ căn phòng, Thiên Diệp nhìn vào màn hình điện thoại, nở một nụ cười.
Màn hình sáng mờ mờ ấy bao trùm lên khuôn mặt anh, hiển hiện lên vẻ thần bí và tuyệt đẹp trên khuôn mặt ấy.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Là Ái Ni ư?
Thiên Diệp ngẩng đầu lên với vẻ mong chờ, lập tức nhìn thấy một bóng
người đứng ngược sáng, mặc bộ Chanel màu tím, mái tóc được búi cao một
cách tinh tế. Dù không nhìn rõ mặt bà ấy, nhưng Thiên Diệp đã lẩm bẩm
thành tiếng: “Mẹ…”
Anh hơi cảm thấy thất vọng, ánh sáng trong đôi mắt bỗng nhiên bị dập tắt trong khoảnh khắc.
“Mộ Ái Ni sẽ không đến thăm con nữa đâu, bởi vì con bé ấy cơ bản là
không thích con”, giọng nói của mẹ Thiên Diệp giống như truyền đến từ
địa ngục, khắc nghiệt và lạnh lẽo, hoàn toàn không cho người ta cơ hội
để hít thở bình thường.
Cũng giống như hôm bắt ép anh rời khỏi La Đồ hồi nhỏ vậy…
“Mẹ, con không muốn rời La Đồ đi đến Canađa”, Thiên Diệp kiên quyết nói với người mẹ đang thu dọn hành lý.
“Bất kể con quyết định như thế nào, Thiên Diệp”, mẹ Thiên Diệp dừng động tác lại, nói với vẻ mặt lạnh lùng, “con sẽ vẫn phải đi theo mẹ, đây là
mệnh lệnh.”
“Mẹ, con không muốn rời nơi đây đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ở đây có
rất nhiều người con quen thuộc, Ái Ni, chú hàng xóm, Hạ Nhạc Huyên…”
Mẹ Thiên Diệp sốt ruột cắt ngang lời con trai: “Đủ rồi! Mẹ không muốn
biết những người chẳng liên quan gì đến ta đó cả. Sau này con đến Canađa còn phải luyện đàn, sau này con không được đánh nhay nữa, biết không?
Đôi tay chính là sinh mệnh của người chơi đàn.”
“Con không thích đàn, con chỉ thích học Taekwondo để tự bảo vệ mình”,
Thiên Diệp bật khóc, từng giọt nước mắt tròn xoe rơi xuống. Cậu không
biết phải làm thế nào để thuyết phục mẹ cho mình ở lại, cậu đã nhận lời
với Ái Ni, nhất định phải thực hiện bằng được.
Thế nhưng ngay sau đó, Thiên Diệp bị mẹ nhốt vào phòng vì không nghe lời.
“Ping ping ping!”
Cậu dùng hết sức gõ vào cánh cửa, vừa khóc vừa gọi mẹ: “Mẹ ơi… con muốn
đi gặp Ái Ni, con đã nhận lời với em ấy sẽ không đi đâu cả.”
Thế nhưng không ai để ý đến Thiên Diệp, cho đến khi cậu khóc lóc, gào
thét mệt nhoài, cuối cùng có một người mang sữa cùng mấy thứ đồ ăn vặt
cậu thích nhất vào. Thiên Diệp không nghĩ đến việc ăn, chỉ uống một ít
sữa. Đến lúc định đứng dậy chuẩn bị đi tìm Ái Ni, Thiên Diệp bỗng cảm
thấy mỗi lúc một buồn ngủ, không thể chống nổi cơn buồn ngủ rồi dần dần
chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy, Thiên Diệp đã ở trên không trung, ngồi trên chuyến bay sang Canađa.
Thiên Diệp lại kêu khóc lần nữa, mẹ cậu không có cách nào đành phải nói
với cậu: “Nếu con chịu khó tập chơi đàn mẹ sẽ để con quay về.”
“Có thật không?”, mắt Thiên Diệp bừng sáng lên, nước mắt vẫn còn in trên má.
Khi ấy, anh cho rằng học dương cầm rất dễ dàng, có khi chẳng bao lâu nữa đã có thể quay về La Đồ, gặp lại Ái Ni.
Thế nhưng qua hết một năm trong nỗi nhớ nhung…
Rồi lại một năm nữa…
…
“Nếu cô ấy có thích con thì sao?”, Thiên Diệp giận dữ nắm chặt lấy điện thoại di động.
“Con bé ấy cơ bản không thích con, vì con cơ bản không thể đem lại hạnh phúc cho nó!”
“Con có thể!”
“Con không thể, con không nghe lời khuyên của mẹ, từ đó tới nay mà tay
vẫn chưa hồi phục, có lẽ sau này còn vĩnh viễn không thể nào chơi đàn
được nữa. Nếu không có dương cầm, không có gia tộc của con, thì con
chẳng có bất cứ thứ gì! Người không có bất cứ thứ gì có thể mang lại
hạnh phúc cho người khác hay sao?”, mẹ Thiên Diệp nở nụ cười chiến
thắng, nói tiếp một cách tàn nhẫn, “Con không thể!”
Đồng tử hai bên mắt của Thiên Diệp thu nhỏ lại, sắc mặt nhợt nhạt.
Không biết là tại sao, vết thương ở cổ tay bỗng dưng lại đau nhói, đau như xói vào tận tim.
“A…”, Thiên Diệp thốt ra tiếng kêu đau đớn.
“Con sao rồi, Thiên Diệp? Thiên Diệp? Tay lại đau phải không? Mẹ sẽ lập
tức gọi bác sĩ đến”, trên khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Thiên Diệp xuất
hiện vẻ lo lắng và quan tâm, bà tiến lên trước đặt tay vào trán Thiên
Diệp, sau đó quay người đi ra.
Đúng vào thời khắc bà mở cánh cửa phòng bệnh, Thiên Diệp bất ngờ nhảy vọt xuống, xông đến chỗ cánh cửa.
“Thiên Diệp!”, mẹ Thiên Diệp hốt hoảng nhìn con trai xô mình sang một bên, chạy vút ra ngoài.
“Thiên Diệp! Con quy lại đây cho mẹ!”, bà chạy đuổi theo.
“Thiên Diệp.”
Chạy mau chạy mau…
Thiên Diệp nói với thâm tâm mình, phải thoát khỏi đây, mau thoát khỏi đây…
“Con bé ấy không thể thích con đâu.”
“…Vì con không thể đem lại hạnh phúc cho nó!”
“…Một người chẳng có gì như con làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho người khác được?”
Những câu nói ấy như một lời nguyền đến từ đáy biển sâu, lạnh lùng và
tàn khốc. Hết lần này đến lần khác, bà ấy muốn nhắc nhở Thiên Diệp rằng
vận mệnh của anh và Ái Ni là hai đường thẳng song song. Thế nhưng chiếc
điện thoại di động nắm chặt trong tay lại đem đến cho anh một sự kỳ vọng đầy mạnh mẽ khác…
Nhưng nếu ngay cả sự kỳ vọng này cũng bị hủy diệt nốt, liệu anh có nên thực sự rời bỏ nơi đây…
Thiên Diệp chạy ra sảnh bệnh viện, bỗng nhiên đứng sững lại. Dù có nhiều người như vậy cản trở trước mắt, dù thoáng qua anh vẫn có thể xuyên qua những kẽ hở của đám người ấy để nhìn thấy Ái Ni đang ngồi trên ghế.
Trong không gian chợt phảng phất hương vị của số mệnh đã an bài.
Thiên Diệp chậm rãi đến gần Ái Ni, gần đây trông cô thật tiều tụy, khuôn mặt nhợt nhạt, mi mắt cụp xuống thành một cái bóng mờ mờ.
Chỉ duy đôi hoa tai hình chim phương hoàng vẫn phát ra những tia sáng lấp lánh.
Phía sau lưng vang lnê những tiếng bước chân đan xen gấp gáp, căng cẳng tiếng mẹ Thiên Diệp đang gọi lớn.
Thiên Diệp đưa ra quyết định, rảo bước đến trước mặt Ái Ni, trong khoảnh khác cô vừa ngẩng đầu lên kinh ngạc, Thiên Diệp đã nắm lấy tay cô, hai
ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, anh khẽ khàng nói:
“Đi với anh…”
Thế là trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một chàng trai mặc
quần áo bệnh nhân kéo một cô gái chạy vút ra khỏi bệnh viện, bám theo
sau họ là những người đàn ông mặc âu phục, đeo kính râm trông kỳ quái.
Khuôn mặt chàng trai tinh tế và tuyệt đẹp, nụ cười còn ấm áp hơn cả mùa xuân.
Mái tóc dài của cô thiếu nữ tung bay trong gió như cánh diều, đôi hoa tai hình chim phượng hoàng sáng long lanh.
Dường như không ai có thể ngăn cản bước đi của họ…
Không ai có thể…
Tôi và Thiên Diệp sải bước chạy, dường như đã rất lâu rồi không chạy đuổi theo những cơn gió thế này.
Phù phù…
Bóng đem đã qua đi, trời dần dần sáng lên.
Từng tia sáng màu da cam xuyên qua kẽ hở những đám mây chiếu xuống mặt đất, sáng trong và lung linh, thuần khiết mà buồn bã…
Gió luồn vào trong áo thổi phồng tất cả lên. Cảm giác cả thân người dường như có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào.
Tự do và lãng mạn…
“Bọn họ chắc không đuổi kịp chúng ta nữa rồi”, Thiên Diệp dừng bước, hấp háy mắt cười với tôi.
Suốt cả một đem ngồi bên ngoài lo lắng cho Thiên Diệp, giờ đây nhìn thấy anh vui vẻ đứng trước mặt mình, tôi vừa vui mừng vừa lo lắng nói: “Sao
anh lại chạy khỏi phòng bệnh thế, anh phải cẩn thận bàn tay đấy.”
“Nếu không chạy ra sẽ bị mẹ anh ép quay về Canađa mất”, Thiên Diệp nhún nhún vai nhìn lên bầu trời phía xa vời.
“Anh không đi à?”, tôi cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, anh xin thề”, miệng Thiên Diệp nở nụ cười tươi rói.
“Lần trước anh cũng đã thề mà”, tôi buột miệng nói ra, xong rồi mới thấy hối hận.
Đáng chết!
Chẳng phải mình đã biết hồi nhỏ Thiên Diệp bị ép rời khỏi La Đồ rồi hay
sao? Vậy mà vẫn còn nói thế, chẳng phải sẽ khiến Thiên Diệp càng đau
lòng hơn ư?
Quả nhiên nụ cười của Thiên Diệp hơi ảm đạm hơn một chút, nói: “Lần đó
bất đắc dĩ phải đi, để có thể quay về gặp lại Ái Ni, ở Canađa mỗi khi có chuyện không vui, anh đều tự nhủ với mình phải cố gắng học đàn thật
nhanh, học Taekwondo thật giỏi, trở nên lớn mạnh, như thế mới có thể về
gặp Ái Ni. Cuối cùng thì giờ đây…”
Anh đột nhiên ngừng lại một chút, nét buồn thương lộ rõ trên khuôn mặt,
“Thế nhưng bây giờ đôi tay anh không thể chơi đàn được nữa rồi, càng
không thể luyện Taekwondo…. Anh trở nên vô dụng thế này…”
Trái tim tôi không hiểu vì sao bỗng co rút lại.
Tôi đi lên phía trước, khẽ khàng ôm lấy Thiên Diệp đang tỏ ra mềm yếu,
nói dịu dàng: “Anh còn nhớ không? Khi còn nhỏ, em từng nói với anh rằng, nếu như anh đi đến nột nơi rất rất xa, em sẽ đi tìm anh.”
“…”
“Xin lỗi anh, Thiên Diệp, khi đó em chỉ nghĩ đến chuyện tức giận vì anh đã biến mất mà quên không thực hiện lời hứa của mình.”
“Ái Ni…”, trong đôi mắt Thiên Diệp là một cảm xúc gì đó vô cùng sâu sắc.
“Nhưng còn lần này, Thiên Diệp, em sẽ vì anh mà đứng nguyên tại chỗ”, tôi nói bằng giọng kiên quyết.
“…”, Thiên Diệp ôm chặt lấy tôi một lần nữa.
Tất cả như đang quay về thời thơ ấu, dưới gốc cây mà tôi tưởng rằng
những cành cây đó nối liền với đám mây trên trời cao ấy, tôi cùng Thiên
Diệp đang đứng đó…
“Thiên Diệp, có thật là anh sẽ không đi chứ?”
“Ưm, anh sẽ không đi.”
“Thiên Diệp, nếu như anh đi đến một nơi rất rất xa, em cũng sẽ đi tìm anh.”
“Ha ha, có thật không? Nhưng mà, Ái Ni không cần phải đi tìm anh, đứng nguyên một chỗ là được rồi, anh sẽ đến tìm em.”
…
Tất cả quay về điểm xuất phát giống như số phận đã an bài, không thể nào chống lại được.
*
Biệt thự nhà Thôi Hy Triệt.
“Mở cửa phòng ra!”, bà Bạch Lâm ra lệnh với vẻ mặt đầy giận dữ.
Người quản gia cung kính đứng bên cạnh hơi chầnn chừ một chút, sau đó lấy chiếc chìa khóa dự phòng trong túi ra, tra vào ổ.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, không khí ngập tràn mùi rượu nồng nồng.
Thôi Hy Triệt ngồi bên quầy bar thu nhỏ, một tay cầm sợi dây chuyền hình ngôi sao, một mình uống hết ly này đến ly khác thứ chất lỏng màu hổ
phách.
“Nghe quản gia nói, con vì một đứa con gái mà trở thành như thế này ư?”
“…”
Cánh cửa sổ chạm đất đóng im ỉm, trong căn phòng hơi u ám, không khí
khiến người ta cảm giác thấy một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở, như lại ẩn
chứa một sự nguy hiểm như núi lửa sắp bùng phát tới nơi.
“Lập tức quên con bé đó đi. Mẹ đã chọn ngày đẹp để con đính hôn với Aisha rồi, nghe rõ chưa?”, bà Bạch Lâm nén thấp giọng lại.
“Rốt cuộc “tình yêu” đối với mẹ có ý nghĩa gì không? Một mệnh lệnh tùy tiện có thể xóa sạch tất cả mọi thứ trong đầu ư?”
“Trên thế giới này cơ bản không có thứ gọi là tình yêu trường tồn với
trời đất, tình yêu chết đi sống lại. Bây giờ con đang đau khổ như vậy,
nhưng có lẽ người ta đã vui vẻ quên con, rơi vào vòng tay người khác từ
lâu rồi.”
“Mẹ, thôi đi! Không thể nào, không thể nào! Cô ấy vì em gái mình nên mới cố ý nói như vậy, không thể nào!”, Thôi Hy Triệt gầm gừ với vẻ đau khổ, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng kiên quyết của Ái Ni.
Nếu quả thực cô giống như điều mẹ anh nói, thì anh biết phải làm sao đây?
Giết chết cô! Sau đó bất luận là thiên đường hay đĩa ngục, anh sẽ đi theo.
“Ha ha..”, Thôi Hy Triệt cười tuyệt vọng, những giọt nước bắt đầu ứa ra
từ khoé mắt. Hồi lâu, những hình ảnh trước mắt dần dần trở nên rõ rệt,
biến thành khuôn mặt vĩnh viễn không bao giờ thấy bộc lộ cảm xúc của mẹ
anh. Ánh mắt Thôi Hy Triệt cũng trở nên lạnh lùng và đau khổ, giọng như
khàn đặc lại, “Tình yêu đối với mẹ hoàn toàn có thể xóa bỏ, nhưng còn
con? Đối với mẹ thì con là cái gì chứ? Con trai? Người hầu? Hay là công
cụ có thể lợi dụng được?”
“Im ngay! Sao con lại có thể nói thế chứ?”
“Không phải hay sao? Con vừa ra đời mẹ đã vứt sang bên Pháp, các người
đã không yêu thương con sao còn sinh ra con làm gì? Sau này con sẽ không để bố mẹ kiểm soát cuộc đời con nữa. Con sẽ không kết hôn với Aisha.
Không đời nào!”, Thôi Hy Triệt nói bằng giọng lạnh lùng dứt khoát.
“Con sẽ phải hối hận! Nếu mất đi chúng ta, con cũng sẽ mất đi tất cả”.
Bạch Lâm giận dữ tới mức gần như sắp sửa mất kiểm soát, bà có thể cảm
nhận được quyết định của con trai mình lần này kiên định đến thế nào.
Thôi Hy Triệt cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua người bà Bạch Lâm, anh lạnh lùng cười nói: “Con từng hỏi
mẹ rằng mẹ có hối hận với quyết định gửi con sang Pháp hay không. Ha ha, mẹ nói là không, vậy thì con cũng không hề hối hận khi rời khỏi mẹ
vĩnh viễn.”
Nói dứt lời, Thôi Hy Triệt lập tức bước ra ngoài, hành lang dài dằng dặc không ngừng vang lên tiếng bước chân dứt khoát không hề do dự của anh.
Bà Bạch Lâm nhìn theo bóng con trai, lẩm bẩm tự nói với mình:
Nó nhất định sẽ hối hận…
Nhất định sẽ hối hận…
Vì Chân Ni vẫn chưa về nên bố lo lắng
báo cảnh sát. Khi tôi và Thiên Diệp quay về nhà, cảnh sát đang hỏi ố và
dì Quách những chi tiết liên quan đến việc Chân Ni mất tích.
Còn tôi khi đối mặt với những câu hỏi của cảnh sát, đến một câu cũng không sao nói nổi…
“Nghe nói trước khi em gái cô bỏ nhà đi còn gửi tin nhắn cho cô, trong
đó nói là sẽ vĩnh viễn không tha thứ, cô đã làm chuyện gì cho em gái tức giận như vậy?”
“Quan hệ giữa cô và em gái từ trước đến nay vẫn lủng củng à?”
“Vì sao em gái lại ghét cô như vậy? Cô ấy có hiểu lầm gì à?”
…
Tôi rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, ký ức trở thành một mảng trắng tinh.
Sự hỗn loạn trong phòng khách cũng không thể nào tác động đến tâm tư của tôi.
Màn đêm lại buông xuống, vì hối hận và tự trách bản thân nên bố nhốt
mình trong phòng đọc sách. Tôi thẫn thờ đi đến trước cửa phòng như một
bức tượng gỗ, khẽ khàng gõ lên cánh cửa.
Kẹt kẹt!
Một âm thanh xa vời cất lên, dường như có thể mở ra cánh cửa ký ức người ta. Bên trong là màu đen sẫm như đôi cánh của ác quỷ, tôi bước vào
trong.
“Bố”, tôi nói nhỏ, “Con xin bố… hãy thôi miên con một lần, giống như bố
đã làm với Chân Ni hồi ấy, giúp con xóa đi một đoạn ký ức…”
Phòng làm việc của Dr.Mu
Tấm rèm cửa sổ màu trắng ngăn không cho ánh sáng mặt trời chói lọi lọt
vào, không khí trong phòng có vẻ gì đó căng thẳng và thần bí. Tôi ngồi
trên chiếc ghế bọc da, nhìn lên trần nhà ốp gỗ, trong mắt hiện lên những ảo ảnh trôi về từ ký ức.
Đây không phải lần đầu tiên tôi tới căn phòng này, còn nhớ lần đó là khi tôi lên 8 tuổi. Dù con nhỏ, nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi
vĩnh viễn không quên được…
“Ái Ni, con nghĩ kỹ chưa?”, bố đến gần tôi và hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai hồi trẻ và gương mặt đầy dấu vết thời gian của bố
cùng hiện lên trong ảo ảnh, trong ánh mắt căng thẳng, buồn rầu ẩn chứa
bao tâm trạng giằng xé nhưng không thể nào biểu lộ ra.
Bố là một bác sĩ tâm lý, đây là phòng làm việc của ông. Bố từng tiếp vô
số bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, có lẽ chưa bao giờ ông nghĩ sẽ phải
điều trị cho con gái mình.
Hai tấm rèm cửa sổ bay lên, giống như đôi cánh trắng tinh khôi của thiên sứ.
Một chiếc lá non mướt thổi vào, rơi khẽ trên sàn không để lại tiếng động nào.
Màu xanh của bầu không bên ngoài cửa sổ cũng cao quý và xa vời như người ấy…
“Bố, con nhất định phải quên anh ấy”, tôi bình tĩnh trả lời.
“Có lẽ thôi miên sẽ giúp con quên đi một mảng ký ức, nhưng quên thì có thể giải quyết vấn đề không?”
Ánh mắt bố buồn bã, con ngươi ánh lên màu hổ phách đầy ấm áp.
Quên thì có thể giải quyết được vấn đề không? Tôi cảm thấy nghi hoặc,
một thứ gì đó ấm nóng trong tim dường như muốn trào ra, trong khảnh khắc làm tôi chìm đắm.
Không thể nào thở được, nỗi đau như cơn lốc ập đến bao phủ lên tôi. Tay
tôi dần dần nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, đau nhói!
Chẳng phải quên đi thì sẽ không còn đau đớn nữa ư?
Tôi nhắm chặt mắt, cố dồn nén hết những tình cảm đang dâng lên xuống tận đáy lòng. Khi nhìn lại bố, ánh mắt tôi đã hoàn toàn kiên định.
“Bố, bắt đầu thôi.”
…
Rầm!
Cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra bằng lực mạnh.
Một đôi mắt màu xanh sẫm đầy phẫn nộ nhìn thẳng vào tôi, giống hệt như một cơn giông tố trên mặt biển sắp sửa nổi lên.
Khuôn mặt anh lạnh giá và đông cứng, nhưng vẫn đẹp đến lạ thường.
Ánh mắt tôi và mắt anh gặp nhau, thế giới xung quanh cũng vì thế mà biến mất, dường như đang trôi đến một không gian khác.
Mây gió bên ngoài cửa sổ đều biến sắc, những đám hoa anh đào tan tác bay vào, cánh hoa bay bay xoay xoay trong gió.
Bay bay xoay xoay.
Giọng nói của anh đông kết lại trong không gian, giống như một lời nguyền đến từ địa ngục.
“Nếu em dám làm thế, anh sẽ giết em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT