-Tại sao tôi lại ko thể nói?, nói vậy là quá hậu đãi cô rồi!. Nó lãnh khóc,
uy nghiêm, nhìn thắng vào mặt cái Ha Rum, làm cô có chút sợ.
-Cô đừng tưởng tôi ko làm gì cô là cô lên mặt với tôi!, tôi nói cho mà
biết, cô mà đụng tới tôi thì sẻ khó sống đấy!. Ha Rum ko kiềm chế được
tức giận lên tiếng hăm he nó dữ dội. Hắn, Woo và Tea Hin có chút bất ngờ về cô, thái độ của cô khác hẳn mọi khi.
-Vậy cô sẻ làm gì tôi?, với khả năng của cô hay nhờ cậy người nào. Nó thản
nhiên khi nghe những lời Ha Rum nói, nhìn cô mà nói với giọng vô cùng
thách thức.
-Cô dám....! -Im đi!!, cô chỉ là một vampire cấp thường mà dám nói những
lời xem thường một vampire cấp cao, nếu truyện này mà truyền tới tai
người của Bạch Lâm thì cả đất cũng ko có mà chôn đâu!, cô nghĩ là cô dựa hơi một vampire cấp cao thì sẻ thành vampire cấp cao sao?, cô chỉ là
một vampire cấp thường thôi!. Tức giận quá mức Ha Rum lên tiếng thì bị
nó chặn ngay và nói với cô một giọng lãnh khóc đến cực độ, khiến cô
dường như bị đống băng, vậy mà còn nghe những lời nó nói khiến cô sợ ra
mặt. Nó thốt ra một trào lý thuyết nhìn cô rôi quay sang nhìn hắn có ý
châm chọc nói.
Hắn, Woo và cả Tea Hin ko thể ra mặt giúp cái Ha Rum được bởi vì những lời
nó nói vô cùng chính xác, một vampire cấp trung còn ko thể nói chuyện
thể nói như vậy với Tea Hin mà cô lại là một vampire cấp thường thì đi
chung cũng ko có tư cách ờ đó mà nói như vậy. Nhưng ba người thắc mắc
tại sao nó biết rõ luật của giới vampire như vậy, ba người chắc chắn
rằng nó ko phải vampire, một con người biết được sự tồn tại của vampire
đã khó vậy mà nó lại biết chính xác cả luật của giới vampire nữa, sự
thắc mắc liên tục ập đến ba người, sự xuất hiện của nó có ảnh hưởng tới
thế giới vampire ko?, nó thật sự là ai?. Mọi người cứ thắc mắc mà ko hề
để ý tới cái Ha Rum, cô giờ toàn thân run cầm cập, miệng ko nói nên lời, mặt tái xanh ko còn một giọt máu.
-Hazzzz!!!!, Ko cần nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy chứ, tôi chỉ nói thôi chứ có làm đâu!. Còn Tea Hin cậu biết phòng oppa ở đâu ko?. Nó thở dài nói phá tan cái ko khí đó rồi quay sang Tea Hin hỏi.
-Dạ biết!, để em dẫn chị đi!
-Ùm!. Woo!, ngày mai nhất định phải đưa tôi đó!.
-Ùm!
Nó vừa nhất chân lên được vài bước thì thấy hắn nhìn, nó tiếng lại gần chỗ anh, kê đôi môi nhỏ nhắn áp sát tai hắn thì thầm làm hắn và cả ba người kia giật thốt....
-Đừng nhìn tôi! ba từ duy nhất thốt ra vô cùng nhỏ nhẹ, lãnh đạm đến chết người.
-Lần sau đừng để tôi bắt gặp cảnh tượng ngày hôm nay, nếu ko thì chính tay
tôi sẻ tiễn cô đi hầu diêm vươn chứ ko cần đợi cái hội đồng vô bổ ấy
đâu!. Nó nhấn mạnh từng chữ, lới nói thì châm chích vào cái hội đồng mà
nó cho là vô bổ. Nghe nó nói mà làm cả bốn người phải kinh, nó ko những
ko sợ khi nghe đến hội đồng Bạch Lâm mà lại còn có thể châm chích một
cách công khai như vậy, thật ra nó là ai?, có thật nó là con người ko?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT