-Tara... là cậu thật rồi... tại sao cậu lại thành ra như thế này?... tại sao cậu lại trở nên xa cách như thế?. Nức nỡ ôm trầm lấy nó.
-Đi.. thôi.. Hong !. Giọng nói với âm vực giết người lại thốt lên, nó
chậm, mõi từ là đều được ngắt quản nhưng ko quá nhanh cũng ko quá chậm.
-Cảm xúc dân trào quá ha!. Chóng tay nhìn nó với Hong bằng cặp mắt đầy khinh bỉ, giọng nói chanh chua của Anne quả thật thừa hưởng từ mẹ.
Bỏ nó ra Hong nhìn sang hai mẹ con bà Bạch Liên, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu
rồi quay sang nó. Vẫn là đôi mắt màu đỏ của đá rubi, hằn trong đó vẫn là sự lạnh lùng, bất cần nhưng nó lại có chút gì đó ấm ấp mà chỉ có Hong
mới cảm nhận được. Nắm lấy tay nó, bàn tay lạnh ko sức sống. -Tara...
mình đi thôi... cậu có thể nói cho mình biết mọi chuyện ko...?. Hong
nói, ánh mắt chứa tràn sự ấp ám đã vỗ tình sưởi ấm trái tim làm bằng đá
của nó.
Nó gật đầu thật nhẹ nhìn Hong.
-Hong... cậu ko sao chứ?. Cùng lúc đó Bo chạy lại thở hỗn hễn bất giác nhìn sang nó, ngơ ngác, đơ người, người con gái trước mặt mình đôi nét giống với
Tara (nó lúc trước) và sẻ hoàn toàn y khuôn nếu mái tóc và đôi mắt là
màu đen, úp ớ anh hỏi Hong: -Đây là Tara?
Ko nói gì, chỉ gật đầu, nhìn Hong lúc này vui, rất vui, từ đêm đó trở đi
đến giờ anh mới thấy cô vui như vậy, tuy ko tin lắm nhưng anh phần nào
khẳn định người con gái trước mặt mình là Tara.
-Các người điếc hết rồi à... ko nghe ta nói gì sao?. Thấy mình bị làm ngơ
thì Anne tức giận quát lớn làm Hong và Bo giật mình quay sang nhìn, nó
vẫn dẫn dưng với cái mặt lạnh như băng của mình, chậm rãi quay sang.
Khó chịu Hong quay sang nó. -Tớ ko thích cô ta chút nào..!. Chề môi nhìn
nó, biệu hiện ko vui của Hong ngày càng rõ rệt, Bo cũng ko khác.
Đôi mắt nhìn trân trân vào Hong, nhìn cái biệu hiện ko vui của cô, bộ não
nó bắt đầu hoạt động, lời nói của Hong như một đoạn thọai được lập lại
nhiều lần trong đầu nó: "Tớ ko thích cô ta chút nào", "....", "....",
"....", .... ("...": lập lại câu).
Như một cỗ máy, nó quay sang phía Anne và bà Bạch Liên bất chợt nhìn thẳng
vào họ, nhìn thằng vào đôi mắt màu xanh của Anne đột ngột cô trở nên bất động, ko thể cựa quậy. Cảm thấy khó chịu, trong người cô như có một lực nào đó đang dồn lên cỗ họng, lạnh, cảm nhận đươc cơ thể rất lạnh.
-Anne... con sao vậy...?. Thấy con mình có biểu hiện lạ bà Bạch Liên hốt hoản.
Một ngụm mái tươi phung ra từ miệng cô, khuôn mặt trắng vốn có của vam (mặc dù là vam lai) đã chuyển sang xanh tái, dù màu máu phung đỏ tươi nhộm
màu cho áo nhưng cô vẫn ko thể cử động, vẫn đứng như tượng càng làm bà
Bạch Liên thêm phần lo lắng.
-Chuyện gì vậy...?... Anne...!.
Ngoại trừ nó ra thì Hong, Bo và ba đại quản gia ngạc nhiên hết sức, ko thấy
bất kì một động lực nào làm nhưng Anne lại thổ huyết trong tình trạnh
bất động, ko nói, đôi mắt trợn lên.
-Cô ta bị sao vậy...?. Bo kinh người khều Hong hỏi.
-Làm sao tôi biết...!. Ko kém gì Bo, Hong cũng đang trong tình trạng kinh người.
Quay sang nó cô hỏi. -Tara... cậu biết ko...?. Như bị đánh thức, đôi mắt
chớp nhẹ quay sang Hong nhưng chẳng nói gì chỉ nắm tay cô rồi đi.
Như được giải thoát, thân thể Anne ngã ra sau mẹ cô nhanh chống đỡ hốt hoản gọi gấp. -Anne con sao vậy... Anne...!
-Đau... đau quá... aaaaa... aaaa.... .Như một kẽ điên loạn, hai tay ôm lấy đầu
chạy và la hét rầm trời. Lo lắng bà Bạch Liên chạy theo, cố gắng giữ con gái mình lại và dịch chuyển đi chỗ khác.
-Cung chủ, đây là bạn người?. Bà Mon đi cạnh phía bên trái hỏi nó.
Gật đầu nhẹ, rất nhẹ nhưng bà đã hiểu, là một người rất dễ thích nghi, chỉ
trong vài ngày bà đã phần nào thấu hiểu, nó là người ít nói (thuộc dạng
hiếm nói), hành động cũng ko nhiều, cử chỉ thì chậm rãi ko nhanh cũng ko quá chậm, và cái đặt biệt nhất là ko nên làm trái ý nó.
Ba đại quản gia lui đi để cho nó, Hong cùng Bo đi cùng nhàu, cả ba người
từ từ tiến vào hoa viên của nó, nơi ko phải ai cũng có thể vào được, là
một trong những nơi cấm người tới lui.
...
Thắm thoát đã một tuần sau cái hôm đến Nam Phong gia, Hong và Bo đã có một
nơi bí mật để gặp nó, tui vẫn còn choáng với nó hiện tại nhưng hại người lại rất vui vì đã gặp nó, thời gian ngày càng trôi qua thì ngày thi
càng cận kề, nó sẻ diễn ra trong ba ngày tới. Ai cũng dừng hưởng thụ
khoái lạc mà tập trung vào trận đấu.
Ở khu vục của học viện Ireland, nhìn thoán qua cũng thấy được sự luyện
tập hăng sai của mọi người, Hong và Bo cùng nhau luyện tập, có lúc giỡn
trong lúc luyện nhưng ko vì vậy mà khả năng chiến đấu của họ giam đi mà
ngay càng tăng, một phần là do hai người rất cố gắn luyện, phần lớn là
do có "cao nhân" chỉ dậy.
Woo luyện tập rất nhiều, anh đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Thủy kiếm,
theo anh luôn luôn là Ha Rum, tuy là nhìn lén, theo một cách âm thầm.
Yun ko khác gì Woo, nổi buồn của anh chính là một trong những nguyện
nhân khiến anh luyện tập ngày đêm, và đạt đến cảnh giới Thần Hỏa, anh
cũng thấy là lạ, lâu lâu trong người anh lại có một luồn khí mạnh, rất
mạnh phát ra, nó xuất hiện ngày càng rõ khi anh ngày càng lớn (có từ
nhỏ, càng lớn càng xuất hiện nhiều).
Còn một ngày...
-Chào Yun... cậu vẫn ko thây đổi gì kể từ khi chuyện đó xẩy ra nhỉ..!.
Đôi mắt ngày càng nóng lên nhìn người trước mặt. -Thì sao... liên quan đến
ngươi... hội trưởng của học viện Oxford cũng quan tâm đến chuyện của
người khác sao?. Cười nữa miệng Yun đáp trả.
-Chuyện của người khác?... tôi e là đã làm cậu thất vọng... Tara là bạn thanh mai trúc mã đấy. Jus nhép môi cười.
Cười khẩy che đi sự khó chịu trong lòng. -Thì sao.. chuyện của các người ko liên quan gì đến tôi?.
-Ồ vậy sao... tốt thôi... tôi mong cậu hãy nhớ những gì mình nói... và
đừng xen vào chuyện của "chúng tôi". Lạnh giọng Jus nói rồi quay người
bỏ đi.
Nếu như anh ko đi, nếu như anh còn đối thoại với Yun thêm một chút nữa thì
có lẽ Yun đã "phát nổ". Nhìn theo bóng màu xám đang đi, cười khinh bỉ.
-"Thanh mai trúc mã?... "Chúng tôi"...?"
....
Giữ một màu xanh tươi mát của nền cỏ và càng làm nổi bật hai màu vốn đối
nhau, màu đen lãnh đạm... huyền bí , màu trắng thuần khiết... lạnh giá.
Chiếc xích du với màu trắng vốn có đã được đệm lên một lớp thực vật màu xanh
và điểm vào đó là vài loài hoa dại, bên cạnh... bộ bàn ghế cùng bộ bình
trà đồng màu (màu trắng) đã được lau chùi sạch sẻ ko dính lấy một hạt
bụi.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào lớp thực vật họ Leo, nhẹ nhàn ngồi xuống, di
chuyển trong làn gió lạnh lẽo của mùa đông, gió luồn vào nâng nhẹ mái
tóc cùng những tà áo trắng bay phất phới cùng.
Đôi mắt màu rubi tuyệt đẹp ko hề lướt nhìn một thứ gì mà nhắm lại cảm nhận
sự thân thuộc, bộ não ko biết hết chỉ số IQ chậm rãi hoạt động cố tìm
tồi một kí ức nhỏ nhoi về nơi này.
Ánh ban mai, giữ thời khắc chuyển đổi của sáng và trưa, ánh nắng dịu hắt
lên mái tóc màu bạch kim và từng chi tiết của khuôn mặt, y phục, như một thiên sứ lạc chốn trần gian, quyến rũ đến từng thời khắc. Khoát lên
người một màu trắng ko lẫn với một màu nào, màu trắng thuần khiết và
lạnh giá.
Trên con đường mòn được bao trùm bởi những tán lá của hai hàng cây, hai bên
chụm lại tạo thành một vòng cung che khuất ánh nắng của mặt trời chỉ lọt vào bên trong những tia nắng nhỏ, từng bước đi đến nơi ánh sáng chói
chan phía trước.
Ánh sáng ngày càng đến gần, hữu hiện một chàng trai với mái tóc màu đen
huyền và đôi mắt lạnh lẽo đồng màu. Khuôn mặt đẹp đến từng milimet, đôi
mắt luôn hằn lên tia nóng của lửa và làn da trắng ko hề có sức sống đặt
trưng của loài vam. Khoát lên người một màu đen ko trộn lẫn một màu nào, màu đen lãnh đạm và huyền bí.
Thời gian như chậm dần, liệu sự chạm mặt này có phải là ý trời để cuộc chơi
ko kết thúc mà tiếp tục bước vào những hồi khắc gây cấn, liệu trái tim
nóng ấy có làm tan chảy lần hai trái tim đã đóng băng, liệu tình yêu ấm
áp có thức tĩnh cái được gọi là tình đã vùi sâu vào lớp băng vỉnh cữu.
Đôi ủng màu đen cứ thản nhiên tiến bước, xích du màu trắng cứ bình thản mà
hoạt động, đôi mắt màu đen luôn nhìn vào một khoản ko vô định, đôi ngư
màu đỏ vốn bất cần... sẻ gặp nhau?
Khoản cách và thời chỉ còn tính theo từng giây, từng phút và từng mét, chạm mặt chỉ còn là thời gian.
Hai đôi mắt, một bất cần một vô hướg bất giác sẻ chạm nhau?, màu trắng
thuần khiết và màu đen huyền bí sẻ đối nhau, sự ấm áp của tình yêu sẻ
đánh thức dòng ký ức bị chôn vùi?.
Xích đu dừng lại, đôi giầy màu trắng cùng đôi ủng đen cùng khựng lại.
-Tara... ?. "Từ" vốn định sẻ ko nói, "từ" định sẻ quên nhưng lại thốt ra theo lý trí của con tim. Nhưng ko biết cái lý trí này đúng hay sai khi người
con gái trước mắt ko giống với nó (của ngày trước). Mái tốc và đôi mắt
chính là cái khác hữu hiện nhất.
Bất chợt một dòng ký ức lại ùa về.
-Nếu sau này hình dạng của tôi thây đổi... cậu vẫn thích tôi?
Im lặng là tính vốn có và trong hoàn cảnh này nó vẫn ko phá hủy cái tính
ấy chỉ im lặng mà được đôi mắt màu rubi đỏ nhìn về phía trước. Cái tên
"Tara" nó nghe nhưng lại ko biết, bộ não của nó chỉ biết duy nhất cái
tên "Tử Y".
Nhiều lần anh đã từng như thế này, thấy nó đứng nhìn anh nhưng khi chạm vào,
ôm lấy nó thì nó lại tan biến, mỗi lần như thế anh như hóa điên, mỗi lần như vậy anh lại gào thét rất nhiều. Bước chân dồn đập tiến về phía cô
gái trước mặt, ôm chầm lấy nó, siết chặc như nếu để lỏng nó sẻ biến mất.
Nó ko biến mất, anh rất vui nhưng bất giác một lực đã đẩy anh ra khỏi nó,
nhìn bàn tay thon nhỏ trắng trẻo của nó đang đẩy anh ra thì lòng anh lại nhói, đưa đôi mắt nhìn nó, nhìn vào đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo và bất cần của nó anh khẽ nhíu mầy.
-Tara... .Nhìn nó bằng một cách ấm áp. -... em vẫn còn hận tôi ư?... tại sao em lại lạnh lùng như thế...?
Nhìn Yun, mắt ko chớp:
-Tôi.. quen.. cậu.. ?
Đôi đồng tử mở to, tiếng nói ấy, cái dư âm bức người ấy là từ miệng nó thốt ra, đôi mắt nhìn anh xa lạ ấy có thật là nó, anh ko thể nhầm, cho dù
anh nhầm thì con tim anh ko thể nhầm, nó chính Tara.
Bóp chặc hai bên bờ vai nhỏ nhắn của nó lây mạnh. -Em nói gì vậy... em hành hạ tôi chưa đủ sao... bây giờ em định quên tôi luôn sao...?. Đôi mắt
hằn lên những tia đau khổ len lỗi một chút tức giận.
Ngước lên, đưa đôi mắt lạnh đến cực độ nhìn Yun, lạnh lùng hất tay anh và quay đi, rất nhẹ nhàn, chậm rãi và dứt khoát.
-Tôi.. ko.. quen.. cậu.. !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT