-Cha!, mẹ!, đừng...đừng mà, dừng...dừng lại đi, đừng đi mà....đừng mà....
Những giọt nước mắt từ từ chảy ra lăng dài xuống cổ ướt đẫm bờ vai.
-Tara!, cậu sao vậy?, Tara!, ko sao chứ, đứng làm tớ sợ!.
Cố gắn giữ chặt đôi tay đang vùng vẫy của nó, nhìn khuôn mặt đang tái nhợt đi, lắm lem những giọt mồ hôi trong khi khí hậu về đêm ở đây rất lạnh,
cố đánh thức nó dậy trong vô vọng vì nó đã hoàn toàn chìm vào sự đâu
khổ, hoàn toàn tê liệt với những thứ thực tại.
-Y Y, đừng lên tiếng, đừng đi đâu hết, ở đây chờ mẹ, mẹ đi tìm cha về.
Giọng nói rung rung khàng khàng hòa cùng tiếng mưa, vịnh vào vai một bé
gái độ 6-7 tuổi có mái tóc màu bạch kim óng ả dài cuộn tròn dưới đất,
người phụ nữ cũng có một mái tóc bạch kim ko khác gì cô bé nhưng lại
được cắt ngắn.
-Híc...híc, mẹ đừng bỏ con, híc..híc, đừng bỏ con nha mẹ!. Tiếng nức nở vang lên
hòa cùng với tiếng "ầm", "ào" của cơn mưa đang lớn dần.
-Mẹ sẻ ko bỏ con, hãy chờ mẹ, mẹ sẻ quay lại!. Đứng dậy nhìn đứa con xin xắng trước khi rời đi trong nước mắt.
-Mẹ sẻ quay lại!, Mẹ...mẹ sẻ quay lại!.
1 tiếng sau.
Mãi ko thấy mẹ mình quay lại thì cô bé tóc bạch kim đó đứng dậy chạy theo
hướng mà mẹ mình đã đi, chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể, chạy sâu vào trong rừng, đi mãi, mưa ngày càng lớn, chiếc đầm màu trắng dính đầy
sình, mái tóc dài ướt đẫm, môi tái đi ko còn màu đỏ máu vốn có, đi thêm
một lát thì những tiếng "ầm, ầm" vang lên, tim đập mạnh, vừa hồi hợp,
vừa lo sợ nhưng tình thương đã chiến thắng, nó đã thúc đẩy cô bé đi về
hướng phát ra tiếng vang đó, càng đi tiếng vang càng lớn và ánh sáng
ngày càng lộ rõ.
-Cha?, mẹ?.
Đôi chân trần nhỏ bé từng bước đạp lên những chiếc lá vàng rơi và tiến ra
bên ngoài rừng, đôi đồng tử mở to, căng hết cở, đứng ở một góc cũng có
thể nhìn thấy toàn diện cảnh đang diễn ra trước mắt mình, cha mẹ cô và
một người đàng ông có khuôn mặt đáng sợ đang đánh nhau dữ dội trên ko
trung, từng bước chầm chậm tiến đến cận cảnh và đứng sau một cây cổ thụ
to. Ba thân ảnh đều phi thân xuống vực thẳm, những tiếng "keng" ,"ầm"
tiếp tục vang lên từ dưới vọng lên, nhưng tắt hẳn sau vài phút, ko còn
tiếng "keng", tiếng "ầm", chỉ còn tiếng mưa ào ạc rơi lách tách trên nền đá của vực thẳm.
-Cha!, mẹ!. Khi cái bóng màu đen đã khuất xa thì cô bé từ thân cây cổ thụ to
chạy thật nhanh về hướng vực thẳm nhưng ý định của cô bé đã bị chặn lại
vì một thềm đá khá cao khiến cô bé té nhào về phía trước ngay vũng nước
trước mặt, đùi gối bắt đầu ứa máu, đôi chân vừa rét vừa đau cộng thêm
cái buốt do cơn mưa hành một thời gian khá dài.
Nước mắt bắt đầu tuôn ra, lằng dài cùng với dòng mưa lạnh lẽo, tiếng khóc
mỏi lúc một lớn dần, rồi lớn đến mức như muốn xét toạt bầu trời.
-Hức...hức, cha...mẹ...hức đừng bỏ con...hức...hức...
-Đừng mà, đừng bỏ con, đừng....
-Tara!, cậu tỉnh lại đi, cậu sao vậy?. Tiếng một người con gái vang lên trong
bóng tối huyền ảo, một tiếng nói quen thuộc chứa đựng đầy tình thân đang từ từ kéo nó ra khỏi bóng tối, đau khổ.
Bật dậy, thở dóc, đôi mắt lạnh lùng ngày nào lại chất chứa một tia buổn sâu thẩm, nhìn ngó xung quay, một màn trắng, vật dụng màu trắng, tất cả màu trắng, là màu của mình thích, tai lùng bùng, đầu óc choáng voáng đưa
tay lên xoa xoa vần trán để tĩnh táo trở lại, tiếng của Hong dần dần to
lên bên tai mình, bây giờ nó mới để ý là Hong đang ngồi cạnh mình với
khuôn mặt hết sức hoảng.
-Hong.... Nó lên tiếng.
-Tara, cậu ko sao chứ, có sao ko, cậu chảy nhiều mồ hôi quá. Giọng vô cùng
gắp, qua lời nói cũng đủ biết chủ nhân của nó đang trong tình trạng gì.
-Hong.... Đưa ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo nhìn Hong, nắm chặt tay Hong như sợ nếu
buôn ra nó sẻ tuột mất, tuột khỏi tầm tay mình và mình sẻ như lúc trước, như một người điên dại, một người ko làm chủ được bản thân và ý nghĩ.
-Ko sao đâu, có tớ đây, ko có gì đâu!. Ôm lấy nó, cô thấy lòng mình rất đau, đâu khi thấy nó trở nên như vậy.
....
Hôm nay học viện Ireland đang chìm trong màn sương dầy đặt, mọi thứ đều mờ
ảo, đều được lớp sương dầy che phủ, cũng chính vì nguyên do này mà cuộc
luyện tập chỉ diễn ra ở trong phòng tập của hội trường, nói là phòng tập chứ thật ra nó còn rộng hơn ở bên ngoài, chỉ có một điều là nó ko được
như bên ngoài ở cái chiều cao.
Woo, Tea Hin, Bo và Yun đến rất sớm, tuy là phó hội trưởng nhưng hai anh vẫn phải tập, sau khi phân công công việc cho mọi người thì các anh cũng
bắt đầu tập luyện. Một điều hiếm thấy ở đây là vắng bóng cô nàng Ha Rum, người luôn luôn có mặt cùng Woo từ khi hai người quen nhau với nó và
Hong.
8h00' sáng Ha Rum từ dẫy kí túc xá (ktx) đi ra, đường chứa đầy sương dẫn đến phòng tập mọi thứ đều mở ảo dưới lớp sương.
Bước chân ngày càng nhanh và gấp rồi đột ngột dừng lại.
-Ai?. Xoay vòng tìm người đang theo dỏi mình.
-...
Ko hề có tiếng đáp trả, nghĩ mình quá đa nghi nên đi tiếp.
"Bụp"
....
Cùng lúc đó...
Nó và Hong đang đi trên hành lang của ktx vam cấp cao và cũng giống như Ha Rum, hướng thẳng về phía phòng luyện tập mà đi, trên tay nó hôm nay ko
có chiếc laptop, ko phải vì chuyện hôm qua vì do nhiều người phàn nàn về mình và chiếc laptop mà là do cô nàng Hong đã dành cầm nó, cô vần còn
bị ám ảnh bởi chuyện tối qua.
-Tara, có chắc là ko sao ko đó, tớ thấy cậu nên nghĩ ngơi đi!. Hong lại tiếp tục cằn nhằn, từ sáng khi thức dậy cho đến bây giờ.
-Ko sao mà. Cười nhẹ nó nói.
-Ơ?, người đó, ko phải là... Ha Rum hay sao, còn những tên mặc hắc y nữa,
chuyện gì vậy?. Hong chỉ tay về phía trước, nó nhìn theo hướng tay chỉ
thì thấy Ha Rum đang bị những tên mặc đồ đen vác đi trong tình trạng
ngất xỉu.
Ko suy nghĩ gì nó cùng Hong phi thẳng về phía đó và chặn đầu những tên đó lại.
-Hai ngươi là ai?.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT