-Sao cơ?, ngài Hoo mà đi nhận con người là em sao?, làm sao có chuyện đó
được chứ!. Đã giận lại càng thêm giận vì nghe phải những lời bà xem là ô nhục cho loài vampire.
-Còn nữa, ko biết cô ta đã làm gì mà cả học viện đều ca tụng cô ta con cho
cô ta làm hội trưởng. James khoái chí khi thấy chiêu khích tướng của
mình đang có hiệu quả.
-Cái....cái gì, hội trưởng ư?, quá lắm rồi!. Bật dậy khỏi sofa, ánh mắt phẫn nộ
hiện lên rỗi ràng khiến cho cô gái đang ngồi thầm cười trong lòng.
....
Nó bước lại chỗ Bo và Tea Hin đang luyện tập nói. - Hai người, đánh thử đi.
Theo lời nó cả hai người bước vào trận chiến bắt đầu sau 5 phút, tuy ko
quyết liệt như của Yun và Woo khi nãy những cũng là một trận ko thể xem
thường, trình độ của Bo cò phần nhỉnh hơn Tea Hin nên trận đấu càng kéo
dài thì sức chịu đựng của anh ngày càng giảm.
Tiếng "keng" của hai thanh kiếm va vào nhau phát lên dữ dội, ko dùng phép
thuật chỉ so tài bằng kiếm thuật cũng đã làm cho cả hội trường nóng lên
bằng những kĩ thuật chuẩn và đẹp cua hai anh.
-Dừng lại được rồi!. Đang quan sát kĩ thuật của hai anh khi thấy Tea Hin có dấu hiệu ko thể tiếp tục thì nó lên tiếng.
-Này Bo, cậu càng ngày càng khá đấy!. Tea Hin choàng vai Bo nói.
-Còn cậu thì sao, càng ngày càng tệ. Bo chê môi nhìn Tea Hin trách móc.
-Hai người nên luyện tập nhiều hơn, đi đánh cho ai xem vậy hả?. Nó lên tiếng làm hai người đang định đùa nhau phải im lìm mà cứng họng.
-Tôi thấy hai người họ đánh khá lắm mà. Yun chen vào nói.
-Chỉ là khá thôi chứ chưa tốt, học viện của Hắc lâm ko ít người khá hơn hai người họ đâu.
-Cậu qua bên đó rồi à?. Hong lấy làm thích thú hỏi.
-Cậu nữa, tập cho nhiều vào, hỏi chuyện ko đâu.
-Ờ.
Quay người đi, đi lại chỗ chiếc laptop của mình vừa xem vừa quan sát mọi người, Yun và Woo cũng chia nhau ra mà làm.
Một ngày ko mấy vui đối với nó cuối cùng kết thúc, mọi người giải tán, nó
định về phòng thì bị Hong cùng mọi người kéo xuống canteen.
-Này Tara, cậu ăn gì?. Hong sáp tới chỗ nó hỏi.
-Thôi khỏi, cậu ăn đi. Ngồi chăm chăm vào chiếc laptop, ai cũng nhìn nó, khi ở hội trường và ở đây ko lúc nào nó rời chiếc laptop của mình ra.
Cứ chăm chú vào chiếc laptop ko biết mỏi mắt hay sao, đúng là người quái
dị nhất trong những người quái dị, Yun cứ nhìn nó chằm chằm, miệng lẫm
bẩm. Bước lại gần nó anh nhanh tay đóng chiếc laptop của nó lại, lúc này nó mới nhìn lên anh, khuôn mặt tuy ko thể hiện bất cứ điều gì những anh biết nó đang khó chịu.
-Làm gì vậy?. Nó hỏi.
-Tôi hỏi cậu thì đúng hơn, làm gì mà cứ lao đuầ vào cái laptp này thế?. Yun
đáp trả lại, giọng hùng hồn. -Đi. Anh lôi nó dậy rồi kéo nó đến quày
thức ăn.
-Gì vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT