-Đi đâu vậy?. Quay sang Yun đang lái xe, nó hỏi.

-Bí mật. đi rồi sẻ biết.

Thấy Yun ko muốn nói nó cũng ko hỏi nhiều, dựa lưng vào ghế, đôi ngư từ từ khép lại mặt cho những cơn gió lạnh đang ùa vào khuôn mặt mình, nó vẫn để mặt mình ở vị trí ban đầu mà hứng gió trời. Chiếc xe của Yun đang lao nhanh trên mặt đường tráng nhựa tiến thẳng về phía tây cách thành phố Seoul một đoạn đường khá xa.

-Kettt.....

Chiếc xe màu đen dừng lại, Yun qua sang nó đánh thức, nhưng anh vẫn chưa kịp gọi thì đôi ngư của nó đã hé mở. -Tới rồi à?. Nó hỏi.

-Ừ. Yun đáp lại rồi mở cửa chỗ của mình rồi nhanh chóng đi qua chỗ nó mở của cho nó một cách lịch sự. Như thường lệ, có người mở cửa phải có người xuống xe, nó cũng vậy, nhanh chóng xuống xe rồi đi theo Yun.

Trên con đường mòn được những tán cây cao to hai bên hàng bao trùm trên đỉnh đầu, ko một tia nắng nào lọt qua vì những tán lá chen chít vào nhau kín bít kỏ để một tia nắng nào lọt qua nhưng ko vì vậy mà con đường này tối đi ngược lại còn rất sáng, ko biết bằng cách nào nó có thể sáng như bên ngoài khi ko có lấy một tia nắng lọt qua. Hai bóng một trắng một đen đang song song nhau bước đi về khung màn trắng phía trước, ko biết nơi đó là chỗ nào, ra sao nhưng nó có thể chắc rằng ở đó ko có những tán là dầy chen nhau như ở đay.

Thân ảnh trắng đen ngày càng tiến gần khoảng ko sáng chói đó thì khi tới nơi, khi đã ko còn trong con đường mòn nữa thì trước mắt nó, một khoảng ko rực nắng với những mảnh đất trồng đầy loài bạch hồng và hắc hồng chen xen nhau, hai màu hoa như tượng trưng cho hai người tụi nó, một trắng một đen, tương khắc với nhau nhưng mỏi loài đều mang một vẻ đẹp riêng của mình. Một cánh đồng rộng lớn gần cả chục hécta chỉ toàn là hoa, và duy nhất hai loài là hoa hồng trắng và hoa hồng đen khiến cho người con gái thân bạch y phải thửng thờ với cảnh trước mắt.

-Cậu tìm đâu ra chỗ này vậy?. Ánh mắt bớt đi vẻ lạnh lẽo nó hỏi Yun mà trong khi mắt mình ko thể rời khỏi cảnh vật trước mặt.

-Chỉ vô tình thôi. Nhìn thấy ánh mắt có chút vui vẻ của nó Yun tỏ vẻ hài lòng với thành tích của mình.

Nói rồi anh ra dấu bảo nó đi theo mình, hai người lại đi tiếp, tiến thẳng vào trong cánh đồng hoa trên con đường mọc đầy cỏ xanh. Hai người tui nó cứ đi, đi được khoảng mười phút thì nơi con đường trải đầy cỏ xanh dẫn đến một ngọn đồi nằm trung tâm của cánh đồng, trên đó,có một bộ bàn ghế bằng gỗ với những tách trà, bình trà, điều đặc biệt nhất làm cho nó chú ý là chiếc xích du màu trắng với những sợi dây leo đang hiện diện trước mặt nó.

Tuy đang chìm trong mọng cảnh nhưng bộ não nó vẫn ko ngừng hoạt động, nó nhìn chiếc xích đu màu trắng mà đầy nghi ngờ. -Những thứ này là do cậu cố tình làm phải ko, và còn làm chỉ trong vài ngày cách đây ko lâu.

-Sao cậu biết?. Yun ngớ người, sao nó biết là những thứ này làm cách đây ko lâu.

-Quan sát kĩ đi. Chiếc xích du vẫn còn rất mới, những cây leo trên nó cũng còn rất non nhìn là biết mới làm liền. với lại tôi chắc rằng chiếc xích đu này chưa ai ngồi lên. Nó nói một lèo khiến cho người bên cạnh toát cả mồ hôi. biết từng chi tiết nhỏ cứ như nó là người làm chiếc xích du này chứ ko phải anh.

-Cậu hay thật đấy, vậy cũng đoán ra được. Yun gãi đầu, hành động như một đứa trẻ của anh bất giác làm nó phải nở một nụ cười tỏa nắng, tuy ko thành tiếng nhưng nụ cười này rất rõ, và rất thật. Nhìn thấy mỹ nhân cười làm cho tim của người con trai bên cạnh đập loạn xạ, rồi anh cũng cười một cái thật tười.

Đi đến chiếc xích đu anh nói. -Chơi ko?.

Thêm một nụ cười đẹp tượng ban mai, hình tượng của một vị Nữ Chúa Tuyết hoàn toàn biến mất chỉ còn ở đây là một cô gái hết sức bình thường. -Đi chứ.

Yun đứng cạnh chiếc xích đu đẩy cho nó, bây giờ anh hoàn toàn gạt bỏ tất cả buồn phiền ra khỏi đầu, cả Ha Rum, cả những cuộc tranh đấu, những cái gọi là lòng kiêu hãnh của một thằng con trai qua một bên, trong đầu anh chỉ còn cánh đồng hai màu, những con chim đang bay lượn trên khoảng ko, những tiếng gió ù ù thổi qua, những tia nắng mà loài vam như anh ko mấy là ưa và một thứ quan trong nhất là người con gái bên cạnh này anh.

-Tara này. Anh nói.

-Hả?. Nó trả lời.

-Cậu đã từng thích ai chưa?.

-Tại sao cậu lại hỏi vậy?. Nó vô tư hỏi anh, ko suy nghĩ, ko có một chút nào gọi là dè chừng với người con trai bên cạnh, cảm giác an toan của nó khi ở bên cạnh anh khiến nó ko cần lo nghĩ gì.

-Vì nếu chưa thì tình giả của chúng ta có thể trở thành tình thật ko?.

Câu nói của anh khiến cho trái tim băng đá của nó tan dần, lòng dân trào một nổi vui mừng ko tả siết. -Được sao?.

Chiếc xích du đột ngột dừng lại, anh đi đến trước mắt nó, nhìn thẳng vào ánh mắt nó ko một vẻ e dè của thường ngày.

-NẾU EM CHO ANH MỘT CƠ HỘI!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play