-Thanks cậu nhiều. Ôm chầm lấy cổ nó Hong hí ha hí hứng mà tỏ vẻ vui sướng, bài học mà cô phải vặn óc ra suy nghĩ máy ngày mà ko có đáp giờ lại có thể
giải xong trong tích tắc vậy thì ko vui ko được.
Hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô bạn, nhanh chóng thoát khỏi cái ôm thắm
thiết chết người của Hong. -Cậu định ám sát tớ à?. có cần ôm chặt vậy
ko. Hành động như người đang sợ sệt nó đùa với cô.
-No. no. never nha. làm sao mình có thể ám sát cậu chứ, thương còn ko hết
mà. Hong cũng đùa theo, trong lúc này nổi buồn bực trong lòng nó hoàn
toàn tan biến.
Cánh của lớp học lại mở sau tiếng cười khúc khích của Hong, Ha Rum, Tea Hin, Bo, Yun cùng Woo bước vào. Nét mặt nó lập tức thay đổi chuyển sang
nghiêm nghị hẳng đi, khuôn mặt vô cảm với cái khí thế bằng hàn của nó
làm căn phòng chuyển nhiệt nhanh chóng, đứng cạnh nó mà Hong phải ơn
lạnh mà run lên vì cái hơi lạnh của nó, tuy đã quen với chuyện này nhưng thật sự cô ko tày nào hiểu nổi tại sao người nó, nét mặt của nó luôn
luôn có một lớp băng vô hình bao trùm lên, và cô ko biết liệu trái tim
của nó có đóng băng chưa.
Nó nhìn đám ngưởi trước mặt rồi chào một cách tự nhiên nhất, sau khi mọi
người cất cập sách của mình rồi rũ nhau đi ăn, cả đám đêu gọi thức ăn
của mình hết rồi nhưng chỉ có nó là ko thấy gọi gì, Yun thấy lạ thì
nhanh chóng hỏi. -Tara. cậu ko ăn à?.
Nó quay qua nhìn cậu con trai bên cạnh điềm đạm trả lời mà ko biết rằng
câu nói của nó làm cho mọi người, tất cả mọi người ở căntin phải kinh
ngạc. -Tôi ko biết ăn những món này. Hix, câu trả lời này đúng là ko
bình thường chút nào.
Yun và tất cả những người đang ngồi cùng nó và những học viên có mặt trong
căntin phải trố mắt ra mà đơ người trước câu trả lời hết sức "ngây thơ"
của nó. -Ko biết ăn. ko phải chứ. Tea Hin chen vào hỏi.
-Đúng vậy. Tara. cậu giỡn à?. Bo cũng giống vậy, ko tin nổi vào tai mình, anh làm động tác ngoái tai như người nghe ko rõ mà hỏi nó.
-Ko. Nó nghiêm nghị nói.
-Ko thể nào?. Ha Rum cũng ko thể ngồi im mà bắt đầu nhập bọn, cô ghét nó
nhưng quả thật cô thắc mắc cách sống của nó thật sự ra sao, người nhà nó có thể chịu nổi tính cách này của nó sao, càng ngày cô càng thấy nó
khác người.
-Đúng đấy, cậu ấy hình như là ko biết ăn mấy món này, ko thấy đĩa thức ăn hôm qua của cậu ấy à, còn nguyên vẹn sau khi được căn một cái. Hong nhảy
vào nói luôn, chỉ có Woo và Yun vẫn còn ngơ ngác mà ko nói gì.
-Sao cậu biết. Bo chuyển hướng qua Hong hỏi.
-Mình biết. Hong nói.
-Bằng cách nào?. Tea Hin cũng bắt đầu chuyển hướng sang Hong, dường như cả căntin đều nhìn cô mà đợi chờ câu trả lời.
-Nếu các cậu đến nhà Tara ở một ngày rồi sẻ biết. Hong cười mỉm chi chi tay thẳng lên cao mà nói.
-Nhà Tara sao?. Ha Rum hỏi lại.
-Ừ.
-Chỉ có vậy thì biết làm sao được. Tae Hin lại tiếp tục hỏi cô. mặt ai cũng
căn thằng muốn biết câu trả lời của cô về vị "Nữ Chúa Tuyết" này (ý nó), biệt danh đúng nghĩa mà tất cả học sinh trong học viện dành tặng cho nó vì mỗi khi có ai đứng gần nó hay đi ngan qua nó đều cảm nhận được một
luồn khí lạnh phát ra từ nó cho dù cách rất xa và họ chưa bao giớ thấy
nó có bất kì biểu cảm nào, cười ko, khóc cũng ko, mà tức giận càng ko.
-Các cậu có biết ở nhà Tara ăn gì ko. vì mình đã ở nhà Tara một ngày nên
biết. Hong lại vô tư trả lời, ko hề hối hả dù người người trong căntin
đang bồn chồn muốn biết, ai cũng hồi hợp, nôn nóng đề biết về một tí
thông tin của nó.
-Ăn gì?. Yun bắt đầu lên tiếng hỏi, anh này yên lặng nãy giờ chỉ để quan
sát thái độ của nó, anh thấy nó ko hề có chút biẻu cảm gì khi mọi người
đang bàn tán về chuyện của mình.
-Phải đó. Hong. cậu nói đi.
-Là.... Câu nói của Hong bị cắt ngan bởi tiếng mở cửa, sau cánh cửa là ba cô
gái ăn mặt như người hầu đang tiếng về phía nó, nhìn cô đi đầu với bộ
trang phục là biết ngay cô là người có chức vụ cao hơn hai người đang đi sau, một thì đẩy xe đựng những cái nắp vàng to lớn, người còn lại đi
bên cạnh.
Hong sau khi xác định được người đi đâu thì cô bật dậy ngay tức thì, tay chỉ thẳng vào cô gái đi đầu. -Chị Lama?. sao chị lại ở đây.
Cô Lama khẻ cười nhẹ rồi tiến lại chỗ nó cùng với hai cô gái theo sau
trước sự khó hiểu của các học viên kể cả bọn người đang ngồi cùng bàn
với nó, chỉ có nó và Hong ko phản ứng gì.
-Hong. Cậu quen bọn họ à? Bo hỏi cô mà mắt cứ liên qua liếc lại ba cô gái đang từ từ tiến lại chỗ nó.
-Ừ. người đi đầu là chị Lama. quản gia nhà Tara. còn hai người phía sau là
người hầu nhà cậu ấy. Hong nói xong là quay sang nó nhìn nó mà khó hiểu. -Tara. sao chị Lama lại có mặt ở đây?. Cô hỏi.
Đúng lúc đó chiếc điện thoại của nó reo lên, nó bắt máy một cách điềm đạm.
-"Tiểu Bạch. anh gọi người đưa thức ăn đến cho em đấy." Tiếng oppa nó vang lên trong điện thoại.
-Ờ.
-"Nhớ là ko được ăn những thứ bậy bạ đó."
-Ừ. Nói rồi nó cúp máy, lời nói hết sức tiết kiệm của nó làm cho mọi người
ko hiểu cuộc đối thoại đó là gì bời vì chỉ nghe duy nhất hai từ là "Ừ
với Ờ" mà thôi.
-Chào cô chủ. Khi đã đến chỗ nó thì ba người lập tức cuối chào một cách cung
kính và từng cử chỉ từ cuối chào đến lời nói đều đều nhau đủ biết họ đã
được học những điều này một thời gian ko ít.
Nó ko nói gì chỉ im lìm, cô quản gia cũng ko lấy làm lạ với chuyện này vì
cô thừa biết cái tính cách trầm lặng của cô chủ mình. Nhanh chóng cô ra
đấu cho hai người bên cạnh. Nhận được lệnh hai cô người hầu bắt đầu thi
hành lệnh. Cô bên phải giở từng cái nắp ra và trước mắt mọi người là
những thứ có thể nói là nghe thôi chứ ko thấy và chưa từng nếm qua. Từ
trái sang là Nắm Linh Chi Đỏ hầm, Cháo Tổ Yến, Trà Mật Ong, Yến xào.
Sau buổi ăn sáng khó thở nhất mà các nam thanh nữ tú nhà ta trải qua, ai
cũng có một cách nghĩ khác về nó, Tea Hin thì nghĩ nó ko phải người, nó
nhất định ko phải người thường còn là ai thì anh bó tay. Woo thi càng
ngày càng thấy thích nó, phải nói là yêu rồi mới đúng, Bo thì thích thú
về "chị hai" tương lai của bang, anh dám chắc nó ko phải người bình
thường.
Người tệ hại hiện giờ nhất là Yun, anh ko biết nói gì, nhì thấy nó ăn những
món ăn mà anh chưa bao giờ tưởng tượng ra, anh ngày càng có một loại cảm giác gì với nó, khác hẳn với Ha Rum, một thứ cản giác mà anh chưa từng
trải qua.
Hết tiết, bọn nó nhận được thông báo là tập hợp tại sảnh chính của trường.
-Tôi có một thông báo quan trọng với các học viên. -Một tháng nữa theo như
các em biết là học viện của chúng ta sẻ có một cuộc thi quan trong nên
tôi mong các em hãy tăng tóc luyện tập. -Còn về phía các vampire cấp
cao, một lát sau tôi mời các em vào phòng hợp.
-Và điều cuối cùng là chúng sẻ bắt đầu chọn Hội Trưởng cho học viện, và cuộc bầu chọn sẻ bắt đầu vào sáng mai.
Bà Simon (hiệu trưởng) nói một loạt hết những gì cần thông báo rồi lẳng
lặng bước đi và trở về phòng hiệu trưởng, sau đó những ai thuộc vanpire
cấp cao lần lượt đi lên phòng hợp và tất nhiên là Tea Hin, Bo, Woo và
Yun phải có mặt, những chiến bĩnh hùng mạnh nhất bạch đạo làm sao vắn
mặt được chứ.
Khi tất cả đã đông đủ thì bà Simon bước vào ngồi yên tọa trên chiếc ghế
hiệu trưởng. Thấy bà đã vào được mười phút rồi mà vẫn ko nói gì thì Yun
khó chịu hỏi. -Sao ko nói gì đi. bà kêu bọn tôi đến đây ngấm bà à.
Bà ko lạ gì cái tính nết của Yun và cũng vì ko dám đụng vào cậu nên mới ko nói lại, hầu hết những người đang trong phòng này đều là những cậu ấm
cô chiêu của những dòng tộc mạnh và có tiếng nhất là Yun, Woo, Bo và Tea Hin, là những dòng tộc mạnh nhất của bạch đạo, hắc đạo cũng phải nể
phục.
-Chúng ta cần chờ cậu Min Hoo tới. các em ko cần nôn nóng.
Vài phút sau Min Hoo cũng có mặt nhưng có một điều lạ là sao nó cũng có mặt chứ, và nó đang ngồi vào chiếc ghế ngay cả Yun cũng ko thể ngồi. Chỗ
của giám đốc, còn oppa nó thì ngồi cạnh, mọi người kinh ngạc khi thấy
một hiện tượng lạ xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT