Một tiếng nói quen thuộc van lên làm mọi ko thề ko quay sang nhìn.
Tea Hin đi đầu, sau là Woo, Ha Rum, Hắn.
Ánh mắt ngưỡng mộ, tôn sùng của nam lẫn nữ dành cho ba người, còn người kia thì ngược lại, những ánh mắt ganh tị, ghen ghét chất thành chòng hướng
về cô, đoán thì cũng biết mặt từng người rùi hen.
-Làm gì mà ồn ào vậy?. Tiếp tục, Tea Hin bước them vài bước nhìn đám đông hỏi.
-Dạ cô ta là kẻ ăn cắp!. Cô gái cầm miếng thẻ bài khi nãy lên tiếng mắt thì đấm đúi nhìn Tea Hin, tay thì chỉ ngược lai hướng về phía Hong.
Ánh mắt của Tea Hin hiện lên sự bất ngờ rõ ràng, Hong là người hôm qua anh cùng nó đưa lên phòng y tế mà.
-Chị, là chị sao?. Bước thêm vài bước Tea Hin lại gần Hong hỏi.
-Tôi ko ăn cắp, thật ra là tôi đã làm gì nên tội hã, sao lại du quan cho tôi chứ?. Hong nói, nước nước cứ ứa ra từng giọt lằng dài trên đôi gò má
trắng hòng.
-Còn nói hã, vậy làm sao cô có cái này?. Cầm miếng thẻ bài giơ cao lên lớn giọng.
(Vật này là của Tara, nếu nói cậu ấy tặng thì cậu ấy sẻ gặp rắc rối). -Tôi...
-Sao?, ko nói được chứ gì?, thấy chưa, thứ này đâu phải là vật cô có thể sở hữu.
Tại sao?. Thắc mắc về chiếc thẻ bài, Hong hỏi.
-Tại sao à?, để tui nói cho cô biết, đây là thẻ bài S, nó ko phải là vật mà mún có là có đâu, biết chưa.
Lập tức mọi người liền dồn đôi mắt vào miếng thẻ bài màu vàng kim vs một ánh mặt kinh hoàng.
-Cô nói...nói gì, đây là thẻ bài S, ko thể nào!. Hong choán, no tặng Hong
thẻ bài S ư, làm sao mà có thể tặng nó một vật như thế này chứ.
-Cô giỏi biện minh ghê, biết trước rồi mà bay giờ lại làm như ko biết, định lừa ai?.
-Thật mà, tôi ko ăn cắp, và tôi cũng ko biết nó mà!. Hong ko thể nào nói ra
hai từ "Tara tặng" nên chỉ biết nói mình ko có, ko biết mặt dù ko hề si
nhê gì tới cô nàng kia.
-Tea Hin!, cậu còn đứng đó làm gì?. Một chiếc bàn sang trọng, mọi vật trang
trí trên bàn ko khác gì một chỗ đặc biệt của nhà hàng năm sao, ngồi đó
cùng Ha Rum và Woo, Hắn nói vs một giọng nói lạnh lùng, xem như là trong nhà ăn ko hề xẩy ra chuyện gì.
-Nhưng anh...
Ko để Tea Hin nói thì Hắn lại tiếp tục nói. -Cậu quen ai trong đó sao?.
-Ko!, nhưng....
Tiếp tục, hắn nói. -Vậy thì cậu đứng đó làm gì, ko phải cậu nói xuống đây ăn sao.
Nghe theo lời hắn, Tea Hin bước đi mà trong lòng đầy la lắng, cậu vô cùng bối rối ko biết phải làm sao.
-Mau đưa cô ta đi!, lần này cô ko sống nổi đâu, tội ăn cắp ở đây đâu phải là một cái tội bình thường, cậu biết luật rồi chứ. Cầm miếng thẻ bài trên
tay cô nàng khi nãy ra dấu cho mấy đứa bạn dẫn Hong đi, trước khi đi cô
còn nói một câu đó là cái luật nghìn năm của giới vampire mà ko ai muốn
phạm phải.
....
Nó cứ chạy, khoản cách của nó vs trường ngày càng gần thì sức lực cũng lấy cái đà đó mà tuột dóc.
....
Còn về Hong, hình phạt của cô là treo thân vào cây thánh giá phơi ngoài
trời nắng, một hình phạt mà những vampire xưa cho rằng đây là cách tốt
nhất để rữa tội cho phạm nhân, dùng ánh nắng mặt trời xóa tan đi dục
vòng, ham muốn của các tù nhân, nhưng đối với vampire thì ánh sáng mặt
trời là thứ kị nhất của họ, tuy việc này đã được khắc phục nhưng nó đã
làm tiêu hao năng lượng của loài vampire.
10' đã troi qua, tiếng chuốn bắt đầu học cũng đã reng, các hs cũng đã vào
lớp, chỉ còn mình Hong vs cây thánh giá đang phơi thây ngoài trời, lúc
này mặt trời đã lên đĩnh đầu, ánh nắng càng thêm chói chang, sức chịu
đựng của cô gái bé nhỏ ngày càng yếu.
....
Ngay ngã tư thành phố, một trận kẹt xe đang diễn ra xôi nổi, nó dường như ko thể nhúc nhíc bở đám người chen lấn nhau tìm đường đi thì chiếc điện
thoại reo lên làm nó bật tĩnh và bắt máy ngay lập tức, chư kip xem ai
gọi cho mình.
-Alo!, alo!, ai...ai vậy?, là cậu hã Hong?....
-Chị, chị sao vậy, là em!, Tea Hin đây!.
-Là cậu!, có chuyện gì sao?. Nó thật sự thất vọng, cứ tưởng là Hong gọi, ai dè là Tea Hin.
-Chị may đến trường đi, ko thôi bạn của chị sẻ chết mất!.
Một tràn bật tĩnh sau cái hụt hẫn vừa rồi, tắt máy ngay rồi dùng cái khả năng trời sinh ra để bay tới trường một cách nhanh lẹ.
2' sau, nó đã có mặt tại cõng trường, Tea Hin biết nó sẻ đến nên cũng nhanh chóng chạy xuống sân trường, để đón nó.
-Chị, chị đi theo em, bạn chị...em nghĩ ko thể chịu lâu đâu.
-Nhanh lên, mau dẫn tôi đi.
Hai cái bóng, màu trắng và màu xanh mấy chóc đã biến mất khỏi sân trường
chạy đến quảng trường, nơi thi hành các luật lệ của trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT