Hai lão nhân quái dị ngồi xuống đất bắt đầu điều tức, lúc đó Triển Mộng Bạch mới nghĩ đến mình.
Suốt hai đêm hai ngày, chàng không hề ăn không hề uống. Trong trường hợp đó, thử hỏi con người bằng xương bằng thịt chịu làm sao nổi?
Thế mà chàng vẫn chịu được? Thế mới kỳ! Càng kỳ hơn nữa là trước khi lão nhân áo lam đến, chàng xuýt ngất xỉu vì đói khát. Thời gian càng qua chàng phải khổ sở hơn với sự thiếu thốn đó chứ?
Nhưng theo dõi cuộc đấu kéo dài hơn một ngày, đáng lẽ chàng phải bị cái đói cái khát hành hạ nguy kịch, thì trái lại chàng như chẳng còn nhớ đến nữa.
Bây giờ trở lại thực tế, chàng nghe cơn đói cơn khát lên tiếng mãnh liệt.
Người ta ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, chẳng lẽ chàng phải ngồi đây chịu đói chịu khát chờ xem họ tái đấu?
Mà chờ đến bao giờ?
Nếu họ cứ ngồi lỳ như thế suốt ngày suốt đêm, chàng cũng phải chờ nữa sao?
Giá như chàng có xuống tìm cái gì đó, hoặc trái rừng, hoặc nước suối, ăn đỡ, uống đỡ rồi trở lên ngay, thiết tưởng cũng chẳng mất mát gì?
Bởi chàng quyết tâm học hỏi nơi hai người quái dị này, nên sợ mất dịp may nhìn họ giao đấu.
Nghĩ vậy, chàng toan bước đi.
Bỗng đúng lúc Triển Mộng Bạch toan chuyển mình, từ phía chân núi vọng lên những tiếng động quái dị.
Tiếng động giống tiếng thở của một đàn trâu cùng phát ra một lượt. Nghe thô quá.
Trong thoáng mắt những tiếng đó vang lên như sát bên gành đá.
Triển Mộng Bạch vô cùng kinh ngạc, chàng không ngờ rằng một đàn dã thú nào đó kéo nhau đến đây, nếu chỉ là đôi ba con thì chẳng đáng lo ngại lắm. Trái lại nếu có nhiều con thì dù sao cũng là một cái khổ đến cho chàng.
Hai ngày đêm rồi không ăn không uống, chàng còn sức lực đâu chống cự lại một đàn dã thú?
Mà hai lão nhân kia thì còn mê man trong cảnh nhập định?
Lão nhân áo lam vụt mở mắt, niềm vui hiện lộ nơi gương mặt, buột miệng kêu lên :
- Đến rồi!
Đến chẳng phải là một đàn dã thú như Triển Mộng Bạch lo sợ, mà chính là một đoàn đại hán vận áo lam. Người nào cũng xuất hạn đẫm ướt đầu mặt. Người nào cũng thở hồng hộc. Tuy mệt lả song vẫn chạy đều đều chẳng một ai dám chậm chân.
Đầu tiên là bốn người xuất hiện, mỗi người mỗi xách giỏ như nhau. Trong giỏ đựng thức ăn thức uống.
Theo sau là hai đại hán cùng khiêng một vật bằng thép dài độ ba thước, trông như cái hông của con người, tròn tròn như quả trứng vịt.
Vật đó rất thô sơ.
Nơi một đầu có chiếc cán. Chiều dài của chiếc cán độ bảy tám thước mà thôi!
Kích thước đó thật không cân xứng chút nào. Một vật như vậy lại có chiếc cán quá ngắn. Phản ngược hẳn với luật tương đối.
Người áo vàng cũng mở mắt ra, cũng tui thốt :
- Quả là đến thật!
Sáu đại hán rập nhau cúi lạy.
Vật quái dị đó chạm vào nền đá, bật kêu lên tiếng “còng”. Tuy chạm nhẹ, nhưng vật nặng nên cái chạm làm lửa bắn lên, sáng ngời.
Lão nhân áo lam cau mày mắng :
- Vô dụng! Tại sao chậm thế? Các ngươi không có chân nên bò đến đây phải không?
Một đại hán sợ hãi ấp úng :
- Bọn thuộc hạ thay ngựa đến mấy bận đó, dọc đường chẳng hề dừng lại một giây!
Lão nhân áo lam hừ luôn mấy tiếng quát :
- Trở xuống núi ngay! Nếu còn thấp thoáng quanh đây nhìn trộm thì ta móc mắt cả lũ đấy!
Bọn đại hán áo lam đồng vâng lên một tiếng, quay mình phi thân xuống núi.
Lão nhân vận chiếc áo lam rách nát, trông như một lão hành khất thế mà thuộc hạ lại vận áo cùng màu lam như lão, song lại bằng gấm trông sang trọng vô cùng.
Triển Mộng Bạch lấy làm kỳ, tự nhủ lão ta cái tính quái dị không tưởng nỗi.
Rồi chàng bước tới, ướm đo thử vật bằng thép đó.
Vật nặng quá, trọng lượng ít nhất cũng đến trăm cân. Trên thế gian này, vũ khí nặng nhất cũng chỉ nặng bằng phân nửa trọng lượng của vật đó là cùng.
Có thức ăn rồi, lão nhân áo lam thản nhiên ăn, lại gọi Triển Mộng Bạch :
- Lại đây tiểu bằng hữu! Lại đây ăn cho no để rồi còn xem cuộc đấu chứ!
Triển Mộng Bạch không đợi giục lần thứ hai, bước tới thản nhiên ăn.
Thức ăn rất ngon, giả dĩ đang đói, chàng nghe ngon lạ, lại có rượu quý kèm theo, chàng ăn uống hồng hộc, ừng ực. Bình sanh chàng chưa từng ăn uống thô lỗ như thế bao giờ.
Chàng ăn nhiều, ăn nhanh, song vẫn không theo kịp lão nhân áo lam. Chỉ có người áo vàng thì bất quá nhấm nháp qua loa vậy thôi.
Bọn đại hán áo lam mang đến bốn giỏ thức ăn thức uống. Trong chốc lát, các món ăn hết sạch như chùi, còn rượu thì lật ngược bình đợi hàng tháng cũng chẳng có một giọt rỉ ra.
Tự nhiên đã đến lúc đó thì ai ai cũng phải dừng miệng dừng tay.
Lão nhân áo lam vỗ tay vào bụng mình kêu thành tiếng bin bin rồi hỏi Triển Mộng Bạch :
- No hay chưa, tiểu bằng hữu?
Triển Mộng Bạch quẹt tay lên tà áo, chùi sạch mỡ, cười hì hì đáp :
- Nếu còn nữa, cũng làm được như thường!
Người áo vàng cười nhe :
- Không ngờ hai ngươi lại đồng tính khí quá chừng! Già thì chẳng nói làm chi, chứ trẻ mà lại tỏ ra thô lỗ, từ cái ăn cái uống đến cử động ngôn từ, như vậy chẳng sợ phương hại cho sự nghiệp tương lai hay sao?
Lời nói đó dĩ nhiên hướng về Triển Mộng Bạch.
Triển Mộng Bạch điềm nhiên :
- Cái chết vẫn chưa phải là cái đáng sợ thì còn sợ cái gì?
Lão nhân áo lam bật cười ha hả :
- Hay! Tiểu tử tốt quá! Tốt quá!
Chừng như để biểu hiện niềm cao hứng đang lên cao, lão chụp vũ khí kỳ lạ vung lên.
Một tiếng vù phát ra, gió cuốn ào ào, vũ khí không chạm những chiếc giỏ đựng thức ăn nhưng gió bốc mạnh cuốn bay những chiếc giỏ rơi về một phía xa xa.
Lão lại cười vang gọi Triển Mộng Bạch :
- Tiểu bằng hữu có biết vũ khí gì đây chăng?
Triển Mộng Bạch lắc đầu :
- Không biết!
Lão nhân áo lam lấy làm lạ :
- Không biết sao ngươi không hỏi?
Phàm là người học võ, thấy cái gì có liên quan với võ học đều động tính hiếu kỳ, tìm mọi cách để hỏi.
Thói thường là thế, lão nhân tưởng Triển Mộng Bạch cũng có cái thói đó như người thường, nên hỏi vậy.
Triển Mộng Bạch cười nhẹ đáp :
- Nếu tại hạ hỏi lai lịch của vũ khí thì nhất định tại hạ sẽ nhân đó mà suy ra lai lịch của các hạ...
Lão nhân càng lấy làm lạ hơn :
- Biết được thì sao? Có cái gì không tốt cho việc hiểu biết đó sao?
Triển Mộng Bạch nghiêm giọng :
- Võ công các hạ cao quá, hẳn nhiên các hạ phải thuộc hàng tiền bối trong võ lâm, nếu tại hạ biết được thân phận của các hạ mà còn kết tình giao hảo, như vậy chẳng hóa ra tại hạ sợ oai phụ thế sao? Sao cho bằng, tại hạ không biết các hạ, các hạ không biết tại hạ, nếu hiệp nhau được là bạn là thân, không hiệp nhau được thì ai đi đường nấy, tự do tự tại. Chẳng vì oai vì thế mà áp lực hoặc quyến rũ lẫn nhau.
Lão nhân áo lam sững sờ.
Lâu lắm lão thở dài thốt :
- Tiểu bằng hữu ơi! Với tính khí đó tiểu bằng hữu sống trên đời này chỉ để chuốc lấy cái khổ mà thôi!
Triển Mộng Bạch sững sờ.
Chàng thốt lão sững sờ. Lão đáp chàng sững sờ. Cả hai cùng cho nhau biết cái điều mà mỗi người kia chưa nghĩ đến.
Những tao ngộ đã qua trong thời gian ngắn sống động trở lại nơi tâm tư. Bất giác niềm cảm khái dâng tràn, chàng để lộ tình hoài qua ánh mắt quá rõ rệt.
Lão nhân áo lam nhìn chàng một lúc, sau cùng quay mình về hướng khác.
Người áo vàng cũng rời ánh mắt khỏi Triển Mộng Bạch, nhìn qua lão nhân áo lam, điểm nhẹ một nụ cười thốt :
- Hơn mười năm rồi, ta không thấy lại cái quả chùy nặng chín mươi bảy cân của ngươi thành ra ta quên mất tư vị của nó.
Lão nhân áo lam cười to :
- Ngươi sẽ nếm bằng thích!
Lão gọi Triển Mộng Bạch :
- Tiểu bằng hữu ơi! Ngẩng đầu lên xem quả chùy của lão phu có cái oai phong như thế nào.
Triển Mộng Bạch ngẩng đầu thấy người áo vàng đang tháo đường dây lưng, đường dây đó bất quá nặng độ vài lượng, lại mềm, y sẽ dùng nó để đối phó với cái vật nặng trăm cân, lại bằng thép cứng.
Triển Mộng Bạch bất giác kinh ngạc kêu lên :
- Võ khí của các hạ như vậy đó à?
Người áo vàng cười nhẹ :
- Thiết chùy là bậc bá trong hàng vũ khí. Ngày trước vào thời chiến quốc, vị đại hiệp nước Ngụy là Châu Hợi sự dụng. Họ Châu sở cậy nó mà giúp Tín Lăng Quân thành công trong việc cứu nước Triệu. Quả chùy của Châu đại hiệp sát hại Tấn Bỉ, một vị đại tướng quân nhà Tấn, quản bạt dưới tay mấy mươi vạn hùng binh dũng tướng. Đủ biết cái oai phong của quả thiết chùy như thế nào!
Lão nhân áo lam bật cười ha hả chận lời :
- Lão quái vật đáng phục đó, vũ khí của ta mà ngươi hiểu rõ lai lịch hơn cả ta. Đúng là sự lạ!
Người áo vàng mỉm cười đáp :
- Dù đeo kiếm báu đao quý, đối chọi với quả chùy có oai phong như bậc vương bậc bá đó thì cái quý báu của đao kiếm cũng cầm như vô giá trị. Cho nên ta dùng đường dây này, nó chạm chùy không sợ gãy, nó lại vút thẳng hay uốn cong, nếu cần thì quấn quanh vũ khí của địch mà giật. Nó là vật chí nhu, đem vật chí nhu chống đối vật chí cương là áp dụng cái đúng cái luật tương khắc. Cho nên vật mềm mại này ta sẽ chiếm tiện nghi dễ dàng hơn.
Ngươi biết cái đạo đó chưa?
Lão nhân áo lam lại cười vang :
- Ngươi đã giảng rành mạch quá chừng? Ngươi thành thật quá, không sợ ta sẽ lợi dụng cái chỗ thành thật của ngươi sao?
Người áo vàng cười :
- Hắn là một thiếu niên cương trực, thích cái rõ ràng, không ưa điều dối trá, quanh co tự nhiên ta phải thành thật với hắn. Còn như đối với ngươi...
Đột nhiên đường dây vút đi, đường dây thẳng cứng, đầu ngoài quét ngang đôi mắt lão nhân áo lam.
Lão nhân áo lam hét :
- Ngươi tưởng ta lại mắc mưu ngươi như những lần trước hay sao?
Lão phản công liền.
Chùy và đường dây đánh qua trả lại, hai bóng người cùng giao chuyền, như thoi dệt, trông rất ngoạn mục mà cũng rùng rợn vô cùng.
Triển Mộng Bạch để ý thấy người áo vàng chỉ cần vận dụng đường dây xoắn tít một đầu lởn vởn trước đôi mắt của lão nhân áo lam, chứ không hề nhắm một trong những bộ phận nào khác. Nếu có lệch đi một chút thì đầu dây lại dứ dứ bên trai của đối phương.
Lão nhân áo lam bị đầu dây chớp chớp trước mặt làm cho hoa mắt lên, lỗ tai lùng bùng, thành ra chẳng thấy chẳng nghe gì được rõ.
Giao đấu với một đối thủ lợi hại, mà chẳng nghe chẳng thấy tiếng gió của thế công, hình thức của chiêu công thì cầm chắc như thất bại nửa phần rồi.
Hơn nữa, điều quan trọng là phải nhận định được thân phận của đối phương, mới phản ứng đúng bộ vị. Dù có phản ứng mà lệch bộ vị thì có khác nào mình làm một việc quá thừa.
Chẳng những không hại được đối phương mà mình lại mệt dần dần.
Thành ra lão nhân sử dụng một vũ khí bậc vương bậc bá lại chẳng tạo được mảy may ưu thế.
Muốn chiếm cái ưu thế rất cần, trước hết lão nhân phải làm sao hất được đầu roi vẫn xoắn tít quanh mắt lão như con độc xà quơ quơ chiếc đầu chực mổ vào.
Triển Mộng Bạch đứng bên ngoài thầm lo thay cho lão.
Bỗng lão hét lên một tiếng như sấm :
- Tức chết ta đi thôi!
Lão không vung chùy đánh sang đối phương, trái lại lão đưa cao quả chùy tự giáng xuống đỉnh đầu.
Quả chùy nặng như thế, lại được giáng xuống với tất cả niềm tức hận, hẳn nhiên là phải mạnh, dù thân hình lão có bằng kim cương, cũng phải nát nhừ.
Triển Mộng Bạch giật bắn mình, rú lên một tiếng quá kinh khiếp.
Vô hình chung chàng vọt tới.
Chính người áo vàng cũng kinh hãi không tưởng lão nhân lại quẩn chí đến độ hành động nông nổi như vậy.
Y cấp tốc phất bàn tay, đầu dây quật ngược lên, quấn nhanh quanh quả chùy, y không giật chẳng rõ y làm thế nào mà giữ được quả chùy cách đầu lão nhân không giáng xuống đầu.
Lão nhân áo lam nhảy lùi về phía hậu, cách xa vị trí hơn trượng bật cười ha hả thốt :
- Lão quái vật, ngươi phải mắc mưa ta một lần chứ!
Người áo vàng cười khổ :
- Bây giờ ngươi cũng học được cái xảo, hành động xảo, ngôn xảo! Sao gọi là ta mắc mưu? Nếu ta sớm biết như vậy, khi nào ta xuất thủ ngăn chặn ngươi? Thử xem ngươi có thoát chết hay không?
Lão nhân áo lam cười lớn :
- Ta sống đến ngần tuổi này làm gì ta lại hồ đồ đến độ quẩn trí mà tự sát? Bất quá bị ngươi chiếm tiên cơ, trong nhất thời ta chẳng biết làm sao giải tỏa đầu dây ác độc của ngươi, do đó ta nghĩ cách lừa ngươi, ngươi lệch đầu dây rồi là ta sẽ thoát nạn.
Lão dừng lại một chút đoạn tiếp :
- Chúng ta chưa có ai thắng ai bại. Vậy ta bắt đầu làm lại.
Triển Mộng Bạch bấm bụng cười thầm nghĩ :
- Thì ra lão ta cũng biết lừa người.
Gió rít lên, gió từ quả chùy phát ra, lão đã lướt tới tái diễn cuộc đấu.
Đứng ngoài cuộc chiến, chàng còn hoa mắt đủ biết quả chuỳ của lão lợi hại như thế nào. Chàng hoa mắt không những vì chùy ảnh, mà còn vì nhân ảnh. Thân pháp của lão nhanh quá. Lão lướt tới chàng không nhận ra bóng người. Chỉ thấy một vệt mờ mờ bắn đi vút thẳng đến người áo vàng.
Chùy nhằm vào phía tả của phần ngực đối phương.
Người áo vàng khẽ xoay mình một chút, phất bàn tay lên, đường dây lưng tháo ra, thẳng cứng mường tượng như một chiếc côn nhỏ mà dài độ năm bảy thước. Đường dây lần này không xoắn tít nơi mặt của lão nhân. Nó đã biến thành chiếc côn thì nó phải được sử dụng như chiếc côn. Đầu bên ngoài điểm vào các huyệt đạo kiên tinh, tỏa hầu, tứ bạch của lão nhân.
Lão nhân áo lam luôn luôn hò hét vung chùy tới tấp, gió rít ào ào.
Người áo vàng điểm sang lão bao nhiêu lần, vào bao nhiêu huyệt, lão trả đủ số y chỗ.
Chuỳ đâu phải là vật để điểm huyệt. Đường dây cũng thế, chẳng phải là vật để dùng vào việc đó. Thế mà cả hai lại làm cái việc nghịch thường.
Triển Mộng Bạch lắc đầu, thầm phục họ quả là những tay cực kỳ cao độ. Và chính sự cầu kỳ đó cho thấy họ lợi hại vô tưởng.
Cuộc chiến của họ càng kéo dài thì Triển Mộng Bạch càng kinh dị. sự kinh dị của chàng mỗi lúc mỗi gia tăng.
Dùng chùy, một vũ khí nặng, thô sơ tất nhiên phải có lối đánh ồ ạt, như vũ bão như núi đổ, như biển tràn thác tuôn, như đê vỡ. Có mãnh liệt thì chuỳ mới tỏ rõ cái oai khí bá đạo của nó.
Nhưng lão nhân áo lam sử dụng nó chẳng khác nào cầm một cọng cỏ trong tay. Muốn đánh thế nào thì đánh, chùy nặng trăm cân mà lão rẽ qua, rẽ lại thoạt xuống thấp, lại cất lên liền. Bất cứ trong tư thế nào lão cũng có thể chuyển hướng dễ dàng.
Hơn thế, chùy thì phải đập, phải quất, phải hất nhưng lão kông đập không quét lại điểm.
Một quả chuỳ làm sao điểm vào một huyệt đạo vì phạm vi quá nhỏ. Nếu chuỳ điểm trúng huyệt đạo là phải điểm trúng trọn thân mình của địch chứ? Và trúng trọn thân hình địch là thân xác tan nát, cần chi phải điểm huyệt?
Vậy mà lão điểm như thường, chẳng khác nào lão cầm nơi tay một thanh kiếm.
Còn nói chi cái lối vung chùy của lão? Nhanh, chuẩn, mạnh hay nhẹ tùy ý. Sử dụng chuỳ được như lão ngàn xưa chẳng có mấy tay, mà ngàn sau chắc hẳn cũng phải hiếm.
Triển Mộng Bạch hết sức kinh ngạc thầm nghĩ :
- Dùng chuỳ mà thi triển được kiếm pháp, lại linh hoạt hơn một tay kiếm hữu danh, giả như lão sử dụng kiếm thật sự thì còn ảo diệu đến bậc nào nữa?
Chàng ngưng thần chú tâm theo dõi.
Tuy chuyên luyện quyền pháp, chàng cũng có tập qua kiếm pháp, có điều kiếm pháp không tinh vi bằng quyền pháp thôi. Cho nên nhìn cách múa chùy thay kiếm của lão nhân, chàng lãnh hội cái tinh vi nhanh chóng.
Còn người áo vàng sử dụng đường dây dù sao thì cũng thuận tiện hơn chùy.
Dây vươn thẳng ra có thể là côn, là kích, là thương, là đao, do đó y áp dụng mọi lối đánh dễ dàng, thoạt quét như côn, thoạt chém như đao, thoạt đâm như kiếm, thoạt thọc như thương.
Bất cứ món nào, thương pháp, kiếm pháp, đao pháp, kiếm pháp, côn pháp, y thi triển cũng đúng mức ảo diệu, tỏ rõ là con người đa năng đa thức.
Lúc cuộc đấu thứ nhất tạm ngừng, thời gian vào ngọ, rồi họ ăn uống xong tái đấu. Đến mãi bây giờ, thái dương chênh chếch về tây, ngày sắp tàn, đêm sắp xuống.
Trong khi đó, họ trao đổi nhau chẳng biết được mấy trăm chiêu. Thủ pháp của họ nhanh vô cùng, đứng bên ngoài mà đếm chiêu trao đổi cũng thấy mệt.
* * * * *
Lam đại tiên sinh từng xưng là đạo nhân, song thực sự thì chẳng hề xuất gia, trên giang hồ có một truyền thuyết về lão, hầu như một huyền thoại, nội một cư sở của lão là Ngao Tiên Cung cũng là một đầu đề cho mọi người thường nói đến.
Chẳng rõ có được bao nhiêu người đến Ngạo Tiên cung, nhưng những người có đến đó cũng như những người chưa đến đó, có một cách mô tả đặc biệt, hoặc thêm bớt, vẽ vời, hoặc tưởng tượng.
Và, dù thêm bớt vẽ vời, dù tưởng tượng, sự mô tả của mọi người đượm cái vẻ thần bí, làm như nơi đó là non tiên, động thần, một nơi hoàn toàn khác biệt với trần gian.
Trong mấy mươi năm sau này, thinh danh của lão càng lúc càng vang dội, hầu như trong võ lâm, chẳng có một nhân vật nào sánh bằng.
Cũng trong thời gian này, mấy mươi năm sau này, ít có ai động thủ với lão, nên chẳng rõ lão có phải thật sự là vô địch hay không, có điều bất cứ sự tranh chấp nào diễn tiến qua dưới mắt lão, lão chỉ nói một tiếng là song phương phải đổi chiến hòa ngay.
Chính Tuyện Lộ Phương Tân có lần làm gì trái đạo lý, lão hay được, lão chỉ quở trách vài lời, Phương Tân phải ẩn mặt suốt mười năm dài.
Xem đó, đủ biết người trong võ lâm sợ lão đến bậc nào.
Tại cục diện, tình hình đã biến hóa nhiều, lão nhân áo lam là Lam Thiên Chùy đã chậm tay lại, song phương đã tiêu hao nội lực quan trọng, họ như cây cung đã hết sức dẻo dai vì đường dây kéo thẳng cực độ, có thể gảy đi bất cứ lúc nào. Họ chậm thủ pháp, thì chiêu thức hiện lộ rõ ràng, Triển Mộng Bạch nhận thức rõ ràng những điểm linh diệu của môn công phu do họ thi triển.
Người áo vàng có lối đánh tế nhị, kín đáo, còn lão nhân áo lam luôn luôn ồ ạt, song cả hai xem ra tài đồng sức đồng, bên tám lượng, bên nửa cân.
Trên giang hồ, giao đấu với Lam đại tiên sinh mà giữ mãi cái thế quân bình từ mấy mươi năm sau này chẳng còn mấy ai.
Thế nhưng người áo vàng làm nổi cái việc đó.
Vậy, y là ai? Đương nhiên, y phải là một nhân vật thành danh trọng đại, chẳng kém họ Lam.
Một người có thinh danh trọng đại, hẳn phải được giang hồ biết đến chứ?
Triển Mộng Bạch suy nghĩ mãi, vẫn không hiểu nỗi y là ai?
Chợt, người áo vàng quát khẽ một tiếng.
Đường dây lưng trong tay y bay ra, vẽ thành một cái móng, vút đến lưng lão nhân áo lam.
Lão nhân áo lam lạng người xuống thấp.
Đầu dây vút qua khỏi mình lão, liền ngoặc lại, điểm vào huyệt Mạng Ngôn nơi hậu tâm của lão.
Nhanh như chớp, lão nhích đôi vai, tung bổng người lên không, cầm một vũ khí nặng hơn trăm cân mà lão nhảy cao khỏi mặt đất hơn năm trượng, thành tích đó quả thật hy hữu trong võ lâm tự cổ chí kim.
Đã thế lão còn lên cao, cao mãi, càng lên cao thân hình càng nhỏ lại, dù chiếc bộc giáo phồng to.
Triển Mộng Bạch tưởng chừng lão sẽ bay tuốt lên tận chín tầng mây...
Đột nhiên từ trên không vọng xuống một tiếng hét, vang như tiếng sấm. Lam đại tiên sinh duỗi thẳng đôi chân dùng pháp thiên cân trụy đáp xuống, nhanh như điểm sao xẹt, quả chuỳ trong tay bắn hắc quang chớp ngời, quả chùy đó giáng xuống đầu người áo vàng, mường tượng lôi công từ thiên cung xách búa xuống trần đánh quỷ.
Với tư thế đó Lam đại tiên sinh tạo cái chứng minh hùng hổ cho danh hiệu Thiên Chùy của vũ khí nơi tay lão.
Nhưng lôi công có hùng hổ thì quỷ sứ cũng giảo hoạt.
Lam đại tiên sinh chân xuống đến nơi, người áo vàng đã phi thân nhảy ra xa khỏi vị trí mấy thước, đồng thời chân vừa chấm đất, người áo vàng lại tung bổng mình lên.
Quả chuỳ đen xẹt xuống, bóng người áo vàng vọt lên, hai bóng giao thoi, nhưng thoi lại chạm nhau, hai bóng nhập một rồi phân ra liền, mỗi bóng là tà rơi xuống, phiêu phiêu như hai chiếc lá lìa cành.
Cả hai không còn đứng vững, cùng ngồi phệt xuống đất.
Sắc mặt Lam đại tiên sinh xám xịt, đầu đẫm mồ hôi, từng hạt lớn rơi xuống độp độp.
Lão vừa thở hồng hộc, vừa thốt :
- Lần này ta phục ngươi.
Người áo vàng hỏi :
- Tại sao ngươi phục?
Lam đại tiên sinh đáp :
- Ta vận dụng tinh lực toàn thân, phát xuất chiêu thức cũng như còn bao nhiêu dầu ta đổ hết vào dĩa đèn. Ngọn đèn cháy sáng, dĩa đèn cạn, thinh lực của ta tiêu tan trọn vẹn, ta không còn cầm nỗi quả chuỳ. Giả như bây giờ ngươi xuất chiêu, thì ta chỉ còn có cách nhắm mắt chờ chết.
Người áo vàng cười nhẹ :
- Ngươi tưởng ta còn đủ sức xuất chiêu?
Lam đại tiên sinh bật cười ha hả :
- Đúng là kỳ phùng địch thủ, tuớng ngộ tương tài! Không ngờ hôm nay chúng ta có dịp đánh nhau bằng thích, lại bất phân thắng bại...
Cái thư thái của lão là bật cười ha hả, nhưng tiếng cười không vang lên ha hả, mà chỉ nghe kháp kháp, điều đó chứng tỏ khí lực của lão hao rất nhiều.
Người áo vàng thốt :
- Ta đã đoán định trước là, đánh ra chiêu đó, ngươi sẽ không còn một điểm khí lực nào lại cả, giả như ta dành lại một phân nào nội công thôi, thì trong cục hôm nay ta chiếm phần thắng là cái chắc. Ngờ đâu chiêu tiếp với chiêu, ta mới biết là nếu mà không dốc toàn lực thì ta chẳng tài nào ngăn chặn được nổi khí thế của ngươi. Do đó ta phải tuôn hết phần nội lực mà ta đã định dành lại.
Lam đại tiên sinh tiếp :
- Ngươi ngăn chặn nổi chiêu thức của ta việc đó cũng chẳng lạ gì. Nhưng ta nghĩ, chỉ khổ công luyện qua mười năm dài, ta phải tiến bộ quan trọng, võ công của ta phải cao siêu hơn xưa rất nhiều, thế mà ta vẫn không phương thắng được ngươi, cái cảnh ngang ngửa giữa nhau vẫn còn như ngày nào! Thực là một sự tức giận cho ta không tưởng nỗi! Xem ra, cái danh võ lâm đệ nhất hiệp khách giang hồ tặng ta, nên dành lại cho ngươi mới phải.
Lão dừng lại một chút, rồi thở dài tiếp :
- Điều đáng buồn cho ta là trong đời có một đối thủ duy nhất, lại không biết lai lịch của đối thủ!
Người áo vàng cười hì hì :
- Không biết bây giờ, thì một ngày nào đó ngươi cũng sẽ biết.
- Chẳng lẽ ngươi lại phải bắt ta chờ thêm mười năm nữa?
Người áo vàng cười nhẹ :
- Mười năm, phỏng có là bao, chớp mắt đã qua rồi!
Lam đại tiên sinh hứ một tiếng :
- Giả như ta chết thì sao? Chết mà vẫn mang niềm thắc mắc, thì cái chết đâu có sướng?
Người áo vàng lắc đầu :
- Ngươi không chết đâu!
Lam đại tiên sinh cười nhẹ :
- Có ai dám chắc được những gì xảy ra trong những ngày sắp tới? Bình sanh ta có thái độ vương hệ đối với bất kỳ ai, mặc dù ta muốn tốt cho những người có hành động sái quấy.
Song họ đâu biết ơn ta, trái lại họ còn thù ta, cho nên ta có cừu nhân khắp trong thiên hạ.
Giả như hiện giờ, có kẻ nào đó, hay ta ở đây, đến tìm ta, trong tình trạng này ta mong gì chống trả nổi nếu kẻ đó quyết hạ thủ?
Triển Mộng Bạch giật mình, buột miệng thốt :
- Hai vị so tài tại đỉnh núi này, đến độ công lực cả hai đều tiêu hao trọn vẹn, chẳng biết khách giang hồ có ai hay biết cuộc ấn chứng võ công của hai vị chăng? Nếu có người nào biết được tại hạ chỉ sợ...
Lam đại tiên sinh cười lớn :
- Tiểu bằng hữu chẳng nên quá lo lắng. Hơn mười năm rồi chúng ta chẳng hề đặt chân đến hốc núi này, trừ ra kẻ nào đó, có đủ kiên nhẫn ở lại đây chờ đợi mười năm, chứ nếu không thì chắc chắn là chẳng có một ai hay biết đâu. Ngươi thử nghĩ xem, làm gì có người đủ kiên nhẫn ở lại đây chờ suốt thời gian dài đó? Kẻ ấy làm sao biết được lúc nào chúng ta trở lại đây so tài như những lần trước? Giả như chúng ta không đến hôm nay, mà sẽ đến vào một ngày nào khác, thì kẻ ấy phải chờ đến suốt đời sao? Chỉ có những kẻ ngốc mới làm thế?
Vừa lúc đó một tràng cười hắc hắc vang dội từ phía dưới chân núi vọng lên. Tràng cười dứt một câu nói kế tiếp theo, với một giọng lạnh lùng :
- Kẻ ngốc vẫn có trên đời này như thường! Và lão phu chính là kẻ ngốc đây!
Người áo vàng, Lam đại tiên sinh và Triển Mộng Bạch cùng giật mình biến sắc.
Họ nhìn xuống, thấy một bóng người đang trèo lên...
Người đó tóc rối bù, toàn thân dơ dáy quá chừng, mặt lại đầy râu, đầy ria mọc loạn, xồm xoàm, che khuất từ mũi xuống cầm, tay cầm một chiếc khai sơn phủ, chiếc khai sơn phủ lại bám sét khắp cùng.
Người đó mường tượng một dã nhân sống ở nơi cô tịch hoang dã từ lâu lắm rồi, không ăn những món nấu nướng của người đời.
Nhìn qua cách trèo núi của y, Triển Mộng Bạch nhận ra y có sức mạnh kinh khủng, động tác lại nhanh.
Y lên đến nơi rồi, bật cười cuồng dại, tiếp :
- Lão phu ở lại đỉnh núi này, chịu đói chịu lạnh, là mong có được ngày nay, các vị nghĩ, chịu như vậy suốt mười năm dài, lão phu khổ sở làm sao? Thì ra, trời còn đoái tưởng đến kẻ chịu khó, chịu nhọc. Chung quy rồi cũng dành cho một phần thưởng xứng đáng.
Triển Mộng Bạch đảo bộ lướt tới, chận trước mặt người áo vàng và Lam đại tiên sinh, cất giọng thốt :
- Bằng hữu khoan đắc ý sớm! Khi nào họ Triển này còn lại đây, thì bằng hữu đừng mong hy vọng sờ mó đến một sợi lông của hai vị đó.
Dã nhân, tạm thời cứ gọi người đó là dã nhân, ngưng bặt tiếng cười, nhìn Triển Mộng Bạch, ánh mắt ngời niềm phẫn nộ, nhìn một lúc, y thét lên :
- Ngươi là cái quái gì chứ? Ai cho phép ngươi nói năng ngông cuồng với lão phu?
Ngươi bằng vào thế lực nào mà chẳng sợ lão phu đập cho một búa nát xác? Trẻ con, miệng còn hôi sữa mà cũng rạp cái thói khinh người! Lúc ngươi chưa tượng hình trong bụng mẹ là lão phu đã ngang dọc trên giang hồ rồi, liệu ngươi tài năng gì dám giỡn với tử thần chứ?
Trêu vào lão phu là trêu vào tử thần đó, nghe chưa?
Lão vung chiếc búa rỉ sét đến tởm, lão từ từ bước tới gần hơn.
Búa chưa đến gần chàng, chàng nghe tiếng gió cũng đủ biết là kình lực phát ra từ lưỡi búa mãnh liệt không tưởng nỗi!
Dĩ nhiên, chàng phải hiểu là dã nhân có võ công cực cao.
Chàng thầm nghĩ :
- Từ lúc ta xuất đạo trên chốn giang hồ, người đời nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, tất cả đều trút lên đầu ta những oan uổng tày trời, tất cả đều tạo cho ta những hận tủi, ai ai cũng gieo niềm phiền muộn, ai ai cũng xô đẩy ta vào cảnh nhục, riêng chỉ có hai vị này hoan hỉ tiếp xúc với ta, trong khi giữa nhau chỉ là bình thủy tương phùng, gặp nhau rồi là mỗi người theo lối rẻ mà xuôi về vô định, chẳng mảy may hy vọng tái ngộ. Họ lấy cái trí thức dành cho ta, họ tỏ cái hào sảng đối với ta, họ là hai hạt ngọc đối với ta giữa cái biển cả thế nhân, họ có thân phận rất cao mà chẳng khinh miệt ta, trong khi ta chỉ là một phàm phu tục tử. Ta phải làm gì cho xứng với sự tri ngộ này? Dù ta biết rằng chưa phải là đối thủ với dã nhân, song ta sợ gì cái chết. Chỉ có cái chết mới đáp được thịnh tình của hai vị kỳ nhân đó thôi!
Ta phải bảo vệ họ dù là miễn cưỡng với cái sức mỏng manh của ta! Ta chết rồi, dã nhân mới cóthể làm gì họ, tùy ý!
Chàng nắm chặc đôi tay ưỡn ngực, thẳng mình chờ.
Chàng sẵn sàng về bên kia thế giới.
Lam đại tiên sinh điềm nhiên cất tiếng :
- Tiểu bằng hữu tránh qua một bên đi. Để lão phu hỏi y mấy câu.
Triển Mộng Bạch do dự.
Cuối cùng, chàng y lời bước qua một bên nhường lối cho tiên sanh đối diện với dã nhân.
Lam đại tiên sinh cười nhẹ hỏi liền :
- Ngươi đợi ta đúng mười năm để báo thù hay còn dụng ý chi khác nữa?
Dã nhân lạnh lùng :
- Lam Thiên Chùy! Chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta?
Lam đại tiên sinh day qua người áo vàng, hỏi :
- Lão quái vật, ngươi có nhận ra lão ấy chăng?
Người áo vàng không hề thay đổi thần sắc, ngồi y nguyên tại chỗ, đôi mắt cũng không chớp, mà cũng không nhìn dã nhân, điềm nhiên đáp :
- Lão đến tìm ngươi báo cừu, hay đúng hơn lão chịu khó ở đây đúng mười năm chờ ngươi báo cừu, điều đó đối với ta chẳng mảy may liên quan, ngươi hỏi ta làm gì? Đừng mong lôi cuốn ta vào cái trò đùa vô vị này?
Lam đại tiên sinh sững sờ, không tưởng người áo vàng đáp một câu vô ý thức đến độ đó.
Lão gật gù thốt :
- Được! Nhưng ta tưởng ngươi nên rời đi nơi khác là phải hơn! Ngươi ở đây, vướng bận ta chứ chẳng ích gì.
Người áo vàng so vai :
- Tại sao ta phải rời đi nơi khác? Giả như ta muốn xem cuộc nhiệt náo thì ai có quyền lực gì cấm đoán ta?
Dã nhân bật cười quái dị, cao ngạo thốt :
- Nhiệt náo thì hẳn rồi, song ai cho ngươi cái tiện nghi tùy ý mà xem náo nhiệt? Ngươi ở lại, chỉ khổ thôi, cái khổ trước tiên lão phu dành cho ngươi là đánh rơi chiếc mặt nạ kia, thử xem gương mặt ngươi có đúng là mặt lừa hay không mà ngươi lại giấu diếm với người đời.
Lam đại tiên sinh cười lớn :
- Hay thay! Hay quá chừng! Nếu ngươi giúp ta thấy được cái bản mặt thật của y, thì dù ta có chết nơi tay ngươi, cái chết đó chẳng oan uổng chút nào!
Lão dừng lại một chút, đoạn gằn giọng tiếp :
- Mà ngươi là ai chứ? Ngươi nên...
Dã nhân cười thảm :
- Lão phu là ai? Lão phu là người mười năm trước bị ngươi khinh miệt đến độ chẳng còn nhân dạng, nhân hình, nếu ngươi chịu khó moi cái ký ức phức tạp của ngươi hẳn ngươi nhớ ra. Ngày xưa, ta vui vẻ biết bao, bởi anh em ta còn đủ bảy người, ngày nay chỉ còn lại mình ta bơ vơ hiu quạnh giữa giòng đời, người ta cứ cho rằng anh em ta hại nơi tay Đỗ Vân Thiên, chứ có ai biết rằng chính ngươi ở trong bóng tối, âm thầm hạ thủ đoạn? Hừ! Đỗ Vân Thiên có tài năng gì đánh bại nổi bảy anh em lão phu chứ?...
Lam đại tiên sinh thoáng biến sắc, kêu lên :
- Trung điều Thất Sát? Có phải ngươi là Vô trường quân Kim Phi đã bị Đỗ Vân Thiên đánh rơi xuống hố sâu trên Trung Điều Sơn chăng?
Dã nhân bật cười hắc hắc :
- Cái chưởng của Đỗ Vân Thiên độc thật, song chẳng làm chết nỗi lão phu, bằng cớ là lão phu còn sống đây! Trong cái cảnh sáu chết một sống dở đó, lão phu đáng lẽ phải tìm ngươi báo thù, song tự lượng sức mình, chưa phải là đối thủ của ngươi, lão phu nghĩ mãi thấy chỉ còn có một cách duy nhất là chờ đợi ngươi, dù chờ đến chết cũng phải chờ. Ngờ đâu hoàng thiên bất phụ người hữu chí, cuối cùng rồi ta cũng gặp ngươi, gặp đúng trong trường hợp mong muốn.
Y dừng lại một chút, đọan điểm một nụ cười đắc ý tiếp :
- Giây phút cuối của cuộc đời oanh liệt của ngươi đã đến rồi, hãy dọn mình mà về với tổ tiên, chẳng có một nhiệm màu nào mang đến cho sự phi thường.
Lam đại tiên sinh cười nhẹ :
- Tốt! Tốt! Ta thành thật khen sự nhẫn nại của ngươi! Ta sống quá nhiều, thành ra thừa, ta có chết cũng là hợp lý lắm! Nhưng, trước khi ta khép đôi mắt lần cuối cùng và vĩnh viễn, ngươi cũng nên cho đôi mắt của ta sung sướng một chút. Ta muốn thấy cái bản mặt thật của lão quái vật đó. Ta giết người đã lắm, dù ngươi tặng ta một nhát búa điều đó chẳng oan uổng gì. Có điều, ta chết mà chẳng nhìn được cái bản mặt của quái vật, thì thật là quá oan uổng.
Vô Trường Quân Kim Phi cao giọng :
- Được! Sống, chúng ta là thù, chết chúng ta là bạn, lão phu sẽ làm một cái gì cho ngươi khoái chí, để chết đi, ngươi mang theo một ý niệm thân thiện đối với ta!
Y quay mình, chuyển bước tiến đến bên người áo vàng.
Một cơn gió rít lên, Triển Mộng Bạch đã đảo bộ lướt tới, chận trước mặt Kim Phi.
Đồng thời, chàng gằn từng tiếng :
- Muốn thực hiện điều đó, ngươi hãy dẫm lên xác của ta. Ta còn đứng đây là ngươi đừng manh tâm làm một cái gì! Bất cứ cái gì!
Kim Phi bật cười ha hả :
- Ngươi tưởng ta chẳng dám hủy diệt cái mạng cùi của ngươi.
Cánh tay vung lên, bàn tay xoay nhẹ, chiếc búa nơi tay nháy động, song không chớp, bởi nó chẳng còn sáng, nó dính sét khắp nơi, sét vàng vàng, đen đen, màu vàng đen chết, che mất cái ánh thép oai hùng.
Y toan động thủ.
Người áo vàng, Lam đại tiên sinh đồng thời quát :
- Khoan!
Lam đại tiên sinh tiếp luôn :
- Sự tình hôm nay, chẳng liên quan gì đến hắn...
Người áo vàng chận lời :
- Tiểu bằng hữu ơi, ngươi chưa phải là đối thủ của con dã nhân đó, hãy đứng qua một bên đi, nếu ngươi thấy thích nhìn mặt thật của lão phu, thì hãy nghe lời lão phu. Lão ấy muốn biết ta là ai, điều đó có quan hệ chi đâu?
Biết mặt người áo vàng, Triển Mộng Bạch còn mong muốn chi hơn? Chàng bước qua một bên liền.
Y từ từ đưa tay lên, từ từ vuốt xuống.
Theo đà tay của y, một lớp da mỏng như cánh ve xúc ra.
Theo đà tay của y, Lam đại tiên sinh, Kim Phi và Triển Mộng Bạch nhìn chăm chú.
Nhưng, mọi người vô cùng kinh ngạc.
Với chiếc nạ, người áo vàng là một con người chết, gỡ chiếc nạ rồi, y lại càng giống người chết hơn.
Gương mặt đó, chẳng có một hạt máu nào. Bất quá, làn da chưa khô thôi, chứ màu trắng nhợt không biểu hiện một điểm nhỏ sinh khí nào cả.
Đôi mắt vẫn lờ đờ, nằm giữa khuôn mặt đó tạo cho y cái vẻ khó trông hơn lúc y còn mang mặt nạ.
Người áo vàng đảo lộn đôi mắt như chết đó, điểm nhẹ một nụ cười, hỏi :
- Trong cái vị, có ai nhận ra lão phu chăng?
Rồi y tiếp :
- Nếu chẳng có ai nhận ra được, thì lão phu xin mang chiếc nạ lên như cũ.
Vô Trường Quân Kim Phi hét lớn :
- Trao đây.
Lão đưa nhanh tay ra, hứng lấy chiếc nạ do người áo vàng quăng sang, cất vào mình.
Lam đại tiên sinh thở dài.
- Chịu thôi, ta không nhận ra lão quái vật là ai!
Đoạn, day qua Vô Trường Quân, tiên sanh tiếp :
- Kim Phi! Ngươi muốn động thủ ngay bây giờ chứ?
Kim Phi cười lạnh :
- Nếu bây giờ ta không động thủ, chẳng lẽ ta đợi lúc ngươi khôi phục công lực mới xuất chiêu?
Lam đại tiên sinh điềm nhiên :
- Phàm là đại trượng phu thì phải xử sao cho ân oán phân minh, lão phu có cừu thù với ngươi, ngươi đến đây để báo cừu hay đúng hơn ngươi chờ lão phu tại đây để báo phụ cừu, điều đó thì lão phu chẳng oán trách chi ngươi, nhưng thiếu niên kia, trước tiên ngươi phải để cho hắn rời nơi này, hắn đi khuất rồi ngươi hãy động thủ.
Kim Phi cười lớn :
- Để cho hắn đi? Cái đó còn tùy nơi hứng của lão phu, ngươi đâu có muốn mà được?
Lam đại tiên sinh cau mày :
- Trên mình ta có hai pho bí kíp võ công, nếu ngươi để cho thiếu niên đó tự do ra đi, thì ta tình nguyện tặng cho ngươi cả hai pho bí kíp đó.
Kim Phi thoáng lộ niềm hân hoan nơi ánh mắt, bật cười ha hả, hỏi :
- Lão phu biết điều đó rồi, lão phu biết ngươi có mang bí kíp võ công theo mình, song có cần gì lão phu chờ ngươi tặng? Giả như lão phu hạ sát ngươi, thì tất cả những gì nơi mình ngươi phải thuộc về lão phu, cả cái sanh mạng của ngươi, vẫn còn nằêm nơi tay lão phu, thì còn nói chi các vật tùy thân của ngươi?
Câu nói buông dứt, cánh tay chớp lên, Kim Phi vung búa chém sang Triển Mộng Bạch một nhát.
Đồng thời gian, lão cũng phóng luôn một ngọn cước vào Lam đại tiên sinh.
Lam đại tiên sinh miễn cưỡng tránh ngọn cước đó.
Còn Triển Mộng Bạch thì chánh thức vào cuộc với Kim Phi dù chàng chưa phải là đối thủ của lão. Nhưng ít ra chàng cũng có một phản ứng chứ, mặc dù chàng không chịu đựng nổi lâu dài, ít ra chàng cũng trao đổi một vài chiêu đầu chứ?
Chàng đâu đến nỗi quá vô dụng chịu bại ngay?
Lam đại tiên sinh lo sợ cho chàng vô cùng. Lão khẩn trương ra mặt, gọi gấp :
- Tiểu bằng hữu, chạy đi! Lão chẳng đuổi theo ngươi đâu, ta chắc vậy! Ngươi với ta, bất quá là bình thủy tương phùng, gặp nhau trong phút giây rồi ai có con đường nấy đi, chẳng ai bận tâm đến ai, bởi chẳng ai liên quan đến ai! Tại sao ngươi tự chuốc lấy khổ vào mình!
Chết như thế là vô lý, nếu không nói là ngốc. Sỡ dĩ ta nói đến cái chết là vì ta biết rõ ngươi đánh không thắng lão ấy đâu!
Công lực của tiên sanh còn gì đâu? Tiên sanh phải cố gắng lắm mới tránh được ngọn cước của Kim Phi, tránh xong ngọn cước, lại còn phải thốt một câu dài, tiên sanh mệt quá độ, thở hồng hộc.
Triển Mộng Bạch nổi giận, hét :
- Lão đạo sĩ!
Lam đại tiên sinh sững sờ, chăm chú nhìn cả hai giao đấu, nhận thấy đấu pháp của cả hai giống nhau nhứ hai bạn đồng cùng thi triển một thủ pháp. Tuy nhiên, lối đánh của Kim Phi giả kém mãnh liệt lại không có chánh khí, qua một lúc lâu Triển Mộng Bạch chiếm ưu thế như trước.
Nhưng Triển Mộng Bạch vẫn không làm sao hạ nổi đối phương bởi đối phương chừng như hiểu rõ những chiêu thức của chàng, do đó hắn hóa giải không khó khăn lắm.
Đứng bên ngoài, để tiếp trợ Triển Mộng Bạch, Lam đại tiên sinh luôn miệng nhắc chừng, hướng dẫn Triển Mộng Bạch từng chiêu thức một.
Nhờ thế Triển Mộng Bạch dần dần áo đảo Kim Phi giả.
Trong một chiêu thức ngụy dị, Triển Mộng Bạch xòe tay vuốt sát mặt Kim Phi giả, làm rơi rớt hết lớp bùn, Kim Phi giả lộ gương mặt thật.
Đồng thời, với bàn tay kia chàng cũng chụp được tà áo của Kim Phi giả, giật mạnh.
Chiếc áo bên ngoài rách tả tơi, rơi xuống, chiếc áo sạch sẽ bên trong lộ ra.
Kim Phi giả hiện lộ nguyên hình.
Triển Mộng Bạch kêu lên :
- Thì ra là ngươi!
Kim Phi giả, chính là Thiên Xảo Tinh Tôn Ngọc Phật.
Tôn Ngọc Phật biến sắc, đánh tới một quyền, cầm chân Triển Mộng Bạch, đoạn hắn phi thân, nhảy vút xuống triền núi.
Triển Mộng Bạch hét lên :
- Chạy đi đâu?
Chàng toan đuổi theo.
Nhưng Lam đại tiên sinh thở dài, ngăn lại :
- Để cho hắn đi.
Rồi lão tiếp :
- Hắn là đồ đệ của lão phu. Mười năm trước, hắn có theo lão phu đến đây, dự khán cuộc đấu giữa lão phu với lão quái vật kia. Sau cuộc đấu, lão phu trở về dọc đường lão phu phát hiện ra hắn có ý lạ, mặc dù hắn tỏ vẻ trung hậu. Để phòng ngừa bất trắc, lão phu đuổi hắn và cấm hắn dùng danh nghĩa môn nhân Ngạo Tiên cung xưng hô trên giang hồ. Không ngờ hôm nay hắn giả mạo Ngô Trường Quân Kim Phi đế đây toan hãm hại lão phu để báo thù. Nếu không có tiểu bằng hữu, thì lão phu phải chết rồi.
Người áo vàng cười nhẹ, thốt :
- Đồ đệ của ngươi sanh tâm phản nghịch nào phải chỉ mỗi mình hắn thôi đâu? Chẳng lẽ ngươi không biết?
Lam đại tiên sinh trầm gương mặt :
- Còn ai nữa?
Người áo vàng mỉm cười :
- Ít nhất cũng sáu người!
Lam đại tiên sinh trố mắt :
- Sao ngươi biết?
Người áo vàng cười nhẹ :
- Nếu hắn và sáu tên đồ đệ của ngươi mang thức ăn đến đây không cấu kết với nhau thì làm gì hắn biết hôm nay ngươi có mặt tại đỉnh núi này? Ngươi đừng tưởng hắn ở tại đây nhiều năm chờ đợi ngươi!
Lam đại tiên sinh sững sờ. Một lúc lâu lão bừng bừng sôi giận hét :
- Thảo nào mà sáu tên đó lại chẳng đến đây trễ vậy! Thì ra dọc đường chúng bận chờ đợi liên lạc nhau!
Người áo vàng từ từ đứng lên, thản nhiên đáp :
- Ngươi nổi giận mà làm gì chứ! Giờ đây sáu tên đã cùng hắn chạy trốn hết rồi! Cũng may là chúng hành động hơi cẩn thận một chút, chúng định lừa ngươi để lấy những pho bí cấp. Chứ nếu chúng quyết giết ngươi gấp, thì tất cả bảy người cùng lên một lượt liệu ngươi có còn sống sót được chăng?
Lam đại tiên sinh thở dài, nhìn Triển Mộng Bạch rồi đứng lên nắm tay chàng, bảo :
- Đi! Theo lão phu trở về!
Triển Mộng Bạch cau mày hỏi :
- Theo các hạ trở về để làm gì?
Người áo vàng cười lớn :
- Lão ấy cảm kích ngươi, muốn truyền võ công cho ngươi, chứ còn làm gì nữa?
Y day qua Lam đại tiên sinh hỏi :
- Đúng vậy không?
Lam đại tiên sinh thở dài, gật đầu :
- Đúng vậy đó! Môn nhân của Ngạo Thiên Cung tuy đông song chưa có một người nào học được một thành công lực của lão phu, ngoài ra lại chẳng có một người nào có cái tánh khí như tiểu bằng hữu...
Người áo vàng vỗ vai Triển Mộng Bạch, cười nhẹ :
- Lão ấy muốn thu nhận ngươi làm một đệ tử giữ nhà, còn ta thì lại muốn kết giao với ngươi để cùng nhau ngao du khắp thiên hạ. Vậy ngươi định theo ai?
Lam đại tiên sinh nổi giận :
- Lão phu tìm mãi suốt mấy mươi năm dài mới gặp được một người sao lão quái vật lại toan giành giật?
Người áo vàng mỉm cười.
Triển Mộng Bạch nghiêng mình đáp :
- Tại hạ đã học lén võ công của các hạ, đáng lý ra là phải bái nhận các hạ.
Người áo vàng chặn lại :
- Song vì cái ý của ngươi là muốn kết giao với lão ấy, cho nên ngươi nghĩ không tiện bái nhận lão làm sư phụ đúng vậy không?
Triển Mộng Bạch nghiêm sắc mặt :
- Hiện tại, tại hạ đã biết thân phận của tiên sanh rồi, có lẽ đâu lại dám mong muốn kết tình bằng hữu? Chỉ vì tại hạ...
Lam đại tiên sinh cao giọng :
- Ngươi muốn kết giao với lão quái vật được thì tại sao lại không thể kết giao được với lão phu? Cứ theo lão phu về Ngạo Tiên cung, chúng ta sẽ uống say đúng mười ngày, sau đó tính gì hãy tính.
Triển Mộng Bạch khích động phi thường, ấp úng :
- Tiên sanh đối tốt như vậy, tại hạ... tại hạ...
Người áo vàng bật cười ha hả :
- Vô luận làm sao ta với ngươi kết giao trước, ngươi phải đi theo ta, ít nhất cũng một năm, sau đó ngươi sẽ tùy tiện đến Ngạo Tiên cung, nếu ngươi cũng thích nhận lão làm sư phụ, hoặc giả ngươi còn tưởng kết tình bằng hữu với lão.
Lam đại tiên sinh gật gù :
- Phải, phải! Lão phu bằng lòng nhượng cho ngươi một năm đó!
Lão day qua Triển Mộng Bạch tiếp :
- Tiểu bằng hữu nhớ nhé, một năm sau lão phu chờ bằng hữu tại Ngạo Tiên cung đó!
Người áo vàng cười lớn :
- Thế là dứt khoát rồi! Tiểu bằng hữu, chúng ta đi thôi!
Y nắm tay Triển Mộng Bạch lôi đi ngay.
Đối với hai người, Triển Mộng Bạch cảm kích đồng đều, song một mình không thể đi theo hai người, nên nghiêng mình chào biệt Lam đại tiên sinh, hẹn ngày gặp lại rồi theo người áo vàng.
Đi xa xa, chàng quay đầu nhìn lại, thấy Lam đại tiên sinh mơ màng nhìn theo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT