Cái...cái này.... – Ông Phác lắp bắp, hai bàn tay ông run run.
- Người đàn ông trong bức ảnh này có phải ông ko ? – Ánh mắt nó xoáy sâu vào gương mặt sầu não của ông Phác, lạnh lùng và đầy thù hận.
- Ta....
- Tấm ảnh cưới này mẹ tôi đã giữ rất kỹ. Suốt 17 năm qua bà luôn nâng
niu trân trọng nó, ông có thấy những chỗ hoen ố trên tấm ảnh này ko? Đó
là nước mắt của mẹ, mẹ đã khóc vì nhớ ông. Vậy mà ông đã làm cho mẹ tôi
được những gì? Chỉ là sự đau khổ vào héo mòn vì thời gian.
- Con hãy nghe bố nói...
- Đừng gọi tôi bằng cái từ đó, ông ko xứng.
Giọng nó đều và chậm nhưng rõ ràng từng từ, tất cả như một nhát dao vô
hình cứ thế cứa sâu vào tâm can ông Phác. Ông biết, ông đã gây ra quá
nhiều lỗi lầm và nỗi bất hạnh cho bà ấy và đứa con gái bé nhỏ của mình.
Ông thật sự ko mong được tha thứ nhưng ông lại luôn khát khao bù đắp,
chăm sóc cho con mình để nó xua đi nỗi cô đơn mà nhớ rằng, nó vẫn còn
một người bố trên đời dù cho người đó có tệ bạc như thế nào.
- Bố biết con rất hận bố. Ngay cả bản thân bố cũng ko thể tha thứ cho
mình, nhưng thật sự...từ trong đáy lòng của bố vẫn mong được bù đắp cho
con... - Mắt ông Phác ngân ngấn lệ.
- Bù đắp sao? Thật nực cười. Vậy ông có bù đắp nổi nỗi trống trải và cô
đơn của mẹ tôi trong suốt ngần ấy năm ko? Ông đã cướp đi tuổi thanh xuân của bà ấy, để rồi vứt bỏ bà ấy một cách tàn nhẫn. Bây gìơ ông lại muốn
bù đắp lỗi lầm ấy với tôi? Ông lầm to rồi đấy? – Nó bật cười thành
tiếng.
- Con hãy hiểu cho bố, thực sự là lúc đó bố đã quá nông nổi, bố cứ
nghĩ...nghĩ là sau khi bố đi, mẹ con sẽ tìm được ngươì đàn ông khác tốt
hơn bố để dựa dẫm, nhưng...
- Tôi chẳng hiểu gì cho ông cả. Tôi biết, ông ko thể ngờ rằng mẹ tôi lại yêu ông nhiều đến thế đúng ko? Ông chạy theo người đàn bà khác cao sang hơn, giàu có hơn, sống cuộc sống sung túc quyền quý thì còn nghĩ được
gì nữa. – Nó bật cười chua chát.
Nỗi hận thù hằn sâu trên khoé mắt nó. Từ nhỏ, ko biết nó đã ao ước được
gặp bố bao nhiêu lần, tưởng tượng ra hình ảnh bố đẹp đẽ hiền từ biết
bao. Trong khi những đứa trẻ khác được bố nuông chiều bồng bế thì nó chỉ có mẹ là người duy nhất quan tâm, động viên nó mỗi khi buồn, khi tủi.
Nó nghe lời mẹ và tin rằng bố chỉ đi công tác xa rồi sẽ sớm về, vậy là
nó cứ đợi, đợi mãi, đợi suốt mười mấy năm trời mà ko biết mặt bố. Để rồi niềm yêu thương, kính trọng dành cho bố dần tan mau bởi những giọt nước mắt thầm kín của mẹ. Lúc đó, thay vì nhớ, nó đã hận, đã ghét bố đến
nhường nào.
- Bố xin lỗi. – Ông Phác nói trong đau khổ. So với những gì ông đã gây
ra thì một câu xin lỗi quả thực rất nhỏ bé. Nhưng ngay lúc này đây, khi
đứng trước mặt đứa con gái ruột thịt cuả mình, ông chỉ biết nói được ba
chữ đó, dù cho câu nói quả thực quá tầm thường và thật đáng khinh.
- Hôm nay tôi đến đây ko phải để nghe ông xin lỗi. – Nó lạnh lùng. – Tôi chỉ mong chấm dứt quan hệ giữa tôi, mẹ tôi và ông càng sớm càng tốt,
ngay cả khi mối quan hệ đó còn chưa được xác lập. Ông đừng bao giờ đến
tìm tôi và cũng đừng mong bù đắp gì cho tôi. Tôi và ông hãy làm như chưa từng quen biết.
- Con...
- Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Chào.
Nó sải bước nhanh chóng ra khỏi phòng, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói
“Hãy rời khỏi đây”, nó muốn chạy khỏi chỗ này thật nhanh để nó ko còn
phải nghĩ thêm điều gì nữa. Ông ta ko xứng để nó có thể mềm lòng.
...
Linh đã đi. Ông Phác tần ngần nhìn theo bóng dáng con gái khúât dần sau
cánh cửa. Ánh mắt ông đờ đẫn như người bị mất phương hướng giữa đại
dương mênh mông rộng lớn. Xung quanh ông chỉ là một màu đem dày đặc quặn quánh ko chút ánh sáng. Niềm hy vọng cuối cùng trong ông cũng nhanh
chóng tàn lụi theo từng khoảnh khắc. Giờ đây, ông có thể làm được gì cơ
chứ.
*.*.*
- Uyên, em đến sao ko vào, đứng ở đây từ nãy đến giờ? - Chị thư ký đon đả nhìn Uyên, cười thật tươi.
Uyên thì dường như hoá đá. Hai tai ù lên một cách khó chịu. Tất cả những gì nó nghe thấy lúc đó....tất cả đều là giả đúng ko? Mọi chuyện ko thể
trùng hợp được như thế, ko thể, ko thể...
Ánh mắt Uyên đột nhiên tối sầm lại khiến chị thư ký lúc nãy còn tươi như hoa vậy mà giờ mặt bỗng biến sắc liền vội quay trở lại phòng làm việc
để tránh rước hoạ vào thân.
Đẩy mạnh cánh cửa, Uyên bước vào.
- Chuyện đó có thật ko bố? Con nhỏ đó là con riêng của bố sao?
Ông Phác bần thần ngồi bên bàn làm việc, nghe vậy liền khe khẽ gật nhẹ đầu.
BỘP!
Xấp hồ sơ trên tay Uyên chợt rơi xuống đất, bay lả tả khắp phòng.
“Thật sự là quá sốc”. Uyên cười đau khổ, hướng mắt về phía bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
*.*.*
- Nhật. Cậu đừng uống nữa được ko?
Vy cố hét vào tai Nhật trong khi tiếng nhạc xập xình bên trong quán bar
vẫn đang mở volum hết cỡ. Nhật thì dường như ko nghe thấy gì, vẫn cặm
cụi rót từng cốc rượu vào ly và uống như thể đó là thứ gì ngon lành lắm.
Vy bất lực nhìn Nhật. Thở dài.
Cả ngày hôm nay Nhật ko đi học làm Vy thực sự rất lo lắng. Bình thường
Nhật ko phải là hạng học sinh có thể tuỳ tiện nghỉ học mà ko có lý do
chính đáng, vì vậy sự bất bình thường hôm nay của Nhật khiến Vy cứ đứng
ngồi ko yên.
Chỉ chờ hồi trống cuối cùng vang lên, Vy vội cầm cặp bay ra khỏi lớp để
chạy đi tìm Nhật. Vy đã đến những nơi mà thường ngày Nhật hay đến nhưng
tuyệt nhiên ko thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả. Lòng bất giác cồn cào như
lửa đốt làm Vy càng sốt sắng hơn.
Đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng đến nơi thì bất giác Vy nhận được
điện thoại của Nhật. Đến nơi thì chỉ thấy Nhật say mèm thế này thôi.
Thật là chán nản hết sức. Ko biết uống mà cứ làm ra vẻ.
Vy bực tức giật mạnh chai rượu từ tay Nhật, rút tiền trả rồi đỡ Nhật ra
khỏi quán. Ban đầu Nhật còn vùng vằng ko chịu đi nhưng sau đó, dường như đã nhận ra Vy, trông vẻ mặt cậu ấy hệt như con cún con biết lỗi, liền
ngoan ngoãn để Vy dìu ra ngoài.
Ra đến đầu ngõ, Vy mới chợt nhận ra bàn tay mình đặt lên lưng Nhật nóng
ran, bóng hình cao lớn của cậu ấy cùng khuôn mặt nam tính mạnh mẽ dưới
ánh đèn mờ trông thật hấp dẫn. Vy cố xua đi mớ bòng bong trong đầu và
hình ảnh của Nhật lúc này, tập trung đỡ Nhật ra mặt đường mong tìm được
chiếc taxi nào đó.
Bất chợt, bàn tay Nhật bám lấy vai Vy xoay mạnh và ấn vào tường. Hơi thở của cậu ấy nóng hừng hực như lửa đốt hoà cùng mùi rượu nồng phả vào mặt Vy. Nhật cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi bé nhỏ ấy. Vị ngọt lịm của nụ
hôn mãnh liệt hoà cùng vị cay cay của hơi men làm Vy thoáng sững sờ
trong giây lát để rồi cũng cùng Nhật hoà vào nụ hôn nóng bỏng ấy. Nụ hôn đầu mà có nằm mơ Vy cũng ko thể tưởng tượng nổi nó lại diễn ra trong
hoàn cảnh này, với Nhật và mãnh liệt đến thế.
Hơi thở của Nhật bắt đầu gấp gáp hơn. Nhật buông khỏi bờ môi Vy rồi ôm chặt lấy Vy như thể sợ Vy sẽ nhanh chóng biến mất.
- Đừng bao giờ bỏ anh... - Nhật thì thào.
- Được...tớ..sẽ...
- Anh yêu em, Mai Chi.
Nhật nói trong đau khổ, hai hàng nước mắt bỗng chảy dài ướt đẫm vai áo
của Vy. Hoá ra từ nãy đến giờ Nhật tưởng Vy là ‘cô ấy’. Nghĩ là cô ấy
nên mới hôn mãnh liệt đến vậy. Nghĩ là cô ấy nên mới ôm chặt ko buông.
Nghĩ là cô ấy nên mới nói ra câu đó. Chẳng nhẽ, mãi mãi Vy ko thể thay
thế cô ấy trong lòng Nhật, ko thể được Nhật ôm xiết trong vòng tay, chữ
‘Mai Chi’ kia ko thể thay bằng chữ ‘Vy’ được sao ?
Vy muốn vùng ra để Nhật có thể nhìn rõ rằng Vy là Vy, Vy ko phải là Mai
Chi của cậu ấy. Nhưng...Vy ko thể. Con tim chắc hẳn cũng có lí lẽ của
riêng nó, Vy tình nguyện được làm Mai Chi của cậu ấy, chấp nhận làm kẻ
thay thế. Chỉ để Nhật ko bao giờ phải khóc vì đau khổ như thế này.
Vy ngốc nghếch đến nỗi ko thể sửa chữa nữa rồi. Vì tình yêu, Vy có thể làm tất cả mọi thứ.
*.*.*
Hôm nay là rằm, nên trăng sáng tỏ hơn mọi ngày nhiều lắm. Trăng chiếu
xuống từng tán cây, kẽ lá, hiu hiu tiếng gió lay động. Cảnh bỗng nhiên
đẹp một cách lạ kỳ.
Chị chưa ngủ sao ?
Chưa...Chị chưa buồn ngủ.
Chị quyết định đi thật sao ? – Ken ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài ban công, lặng lẽ nói.
Ừm. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất. – Nó gượng cười,
Chị ko có gì để lưu luyến ở đây sao hả ?
Ý gì đấy, mọi chuyện chị đã giải quyết xong rồi mà. - Một thoáng ngạc nhiên hiện hữu trên khoé mắt.
Có chắc là chị đã giải quyết xong hết rồi chưa ? – Ken chán nản tựa lưng vào thành ghế lặp lại lời của nó.
...Chắc.
Ko lưu luyến gì sao ?
Nó nhíu mày nhìn thẳng vào Ken, hôm nay, dường như Ken cũng khác.
Lưu luyến ?
Phải rồi. Chị cứ từ từ mà nghĩ đi. – Ken nói rồi lững thững bước về phòng, bỏ lại mình nó nơi ban công đầy gió.
Nó đang lưu luyến gì sao ?
Từ khi quyết định rời khỏi nơi này, nó đã ko còn điều gì luyến tiếc nữa
rồi. Nó chỉ biết rằng, nó phải đi, phải thoát khỏi chốn này. Như thế mới mong những nỗi đau kia có thể phai tàn một cách nhanh chóng. Cứ cho là
nó đang cố tìm đường chạy trốn đi. Nó ko quan tâm, bởi lẽ, ra đi có thể
là liều thuốc tốt nhất dành cho nó lúc này.
Nhưng...những lời của Ken lại làm nó suy nghĩ nhiều đến vậy nhỉ ?
Rốt cục thì còn điều gì nữa mà nó đã lỡ bỏ quên đây ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT