Nó bước vào căn phòng màu ghi của mẹ. Mọi vật dụng trong
căn phòng đều vẫn thế, chẳng hề có sự xê dịch nào. Nó lơ đễnh nhìn ngắm
mọi vật bên trong, khẽ khàng chạm tay vào từng vật dụng dù là nhỏ xíu
của mẹ. Bàn tay nhỏ bỗng khựng lại bên chiếc khung ảnh được đặt ngay
ngắn ở đầu giường, bên trong, người phụ nữ ấy đang nhìn nó, cười thật
tươi.
Mẹ đang cười với nó, với nụ cười tươi rói cùng niềm hạnh phúc vô bờ bến, bên cạnh, đứa con gái nhỏ cũng đang toe toét bằng một nụ cười ngây ngô
nhất. Mẹ và nó, cả hai đang cười.
Nước mắt lại sắp rơi rồi, tại sao lúc nào nó cũng yếu đuối đến thế này
cơ chứ. Thế nhưng, khi mường tượng lại cảnh mẹ nằm cô độc một mình trên
chiếc giường trắng nhỏ với chi chít vết thương trên mình, nó lại...
Nó tiến nhanh đến bậc cửa sổ, mở toang cánh cửa để gió đêm có thể lùa
vào một cách dễ dàng. Từng cơn gió mang theo hơi sương phả vào mặt, vào
tóc mát lạnh, thổi bay những giọt nước mắt còn lấm lem trên gương mặt
sầu não. Giương đôi mắt vô hồn thổi vào màn đêm, nó lơ đễnh ngắm nhìn
cảnh vật xung quanh như muốn lấp đầy khoảng ko trống rỗng trong lòng nó
lúc này.
...
- Chủ tịch, ngài ko vào đó sao? – Bác tài xá trạc 50 tuổi khẽ lay cánh tay ông Phác.
- Tôi... – Ông Phác ngập ngừng, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa sổ của
ngôi nhà màu trắng trước mặt. Rồi ông quay lưng trở vào xe. – Chúng ta
về thôi.
Ngay lúc này đây, khi nhìn thấy nét đau khổ trên gương mặt của đứa con gái, ông
lại ko đủ can đảm lại gần an ủi, vỗ về, xoa dịu bớt nỗi đau thương.
Những đau khổ, dằn vặt đã đua nhau hành hạ ông suốt những tháng ngày qua khiến ông hiểu rằng, ngay cả bản thân ông còn ko thể tha thứ cho chính
mình thì ông còn có tư cách gì để muốn người khác tha thứ cho ông.
Dù rằng rất muốn được nhìn thấy gương mặt của bà ấy lần cuối nhưng ông
đã kìm nén nó lại, ông ko muốn con gái của ông đau khổ thêm nữa, nhất là khi biết ông chính là người cha tệ bạc đó.
.***
Ngay khi nghe tin chị gái mình mất, dì Mai cùng chồng đã tức tốc gác lại hết công việc, đáp máy bay chuyến sớm nhất từ Mĩ trở về Việt Nam. Vì
vậy, việc mai táng cho mẹ đã có chú làm tươm tất. Dì Mai thì nhất quyết ở lại bên cạnh nó mặc cho nó nói thế nào. Chỉ đến khi nó nói muốn nằm
nghỉ một mình dì mới chịu bước ra khỏi phòng, đôi mắt dì vẫn còn lấm lem vì nước mắt.
Đã một ngày trôi qua, nó vẫn ngồi im một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì và chú cũng vào an ủi nó rất nhiều, nhưng nó chỉ biết nhìn mọi người với
ánh mắt biết ơn rồi tỏ ý muốn ở một mình nên ai cũng biết ý mà ko làm
phiền nó.
Duy chỉ có duy nhất một người, có đuổi thế nào người đó cũng nhất quyết ko chịu đi.
- Cậu đừng như thế nữa được ko? – Huy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó.
- Tớ như thế nào? – Nó lơ đãng hỏi lại, mắt vẫn ko rời khỏi tán lá xanh mướt bên ngoài cửa sổ.
- Thà cậu cứ khóc thì có khi còn thấy nhẹ người hơn.
- Tớ ko muốn khóc.
- Cậu cứ như thế này mẹ cậu đau lòng lắm có biết ko?
- Khóc là yếu đuối. Tớ thì ko muốn thế.
- Cậu đừng hâm như thế nữa. – Huy bắt đầu nói to hơn. - Tớ đâu có bảo
cậu sẽ yếu đuối nếu khóc, nếu cậu cứ giữ mãi nỗi đau đó trong lòng thì
liệu cậu có mạnh mẽ lên được ko? Làm ơn đi Linh, hãy vì tớ, vì mẹ cậu mà khóc lần cuối đi, để nỗi ấm ức, tức tưởi trong lòng cậu được giải
thoát, để chúng có thể bay hết đi và tránh xa cậu. Cậu sẽ thấy nhẹ nhõm
hơn.
Huy nhìn thẳng vào đôi mắt Linh, lặng lẽ kéo nhẹ đầu Linh tựa vào vai
mình. Bờ vai này, cậu luôn muốn dành nó cho Linh. Chẳng mấy chốc, Huy đã cảm thấy vai mình ấm nóng. Nước mắt Linh dường như ko ngừng rơi nhưng
tuyệt nhiên ko có lấy một tiếng sụt sùi nào. Huy thở phào nhẹ nhõm rồi
cứ ngồi yên như thế.
.*.
- Mẹ, mẹ có biết ko? Mẹ của con nhỏ Linh vừa qua đời vì vụ tai nạn xe gì đó. Thật ko ngờ. – Uyên hớt hải chạy vào phòng làm việc của mẹ mình,
gương mặt hiện rõ nét sửng sốt.
Bà Châu vẫn ko rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, thản nhiên nói.
- Vậy sao?
- Mẹ ko ngạc nhiên à? Thật ko thể tin được. Bây giờ chỉ còn mình con nhỏ Linh đó, liệu nó sẽ sống thế nào nhỉ ?
- Chuyện đó chẳng phải việc của con. Đó là cái số của bà ta. – Bà Châu vẫn lạnh lùng.
- Mẹ lạ thật đấy. Thái độ của mẹ như đã biết sớm mọi chuyện rồi. – Uyên nhăn mặt.
- Ko. Mẹ chẳng biết gì hết, con ra ngoài đi, mẹ phải làm việc.
Uyên miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, trong lòng vẩn vơ suy nghĩ. Dù cho
nó và Linh có thù hằn nhau đến đâu nhưng nó vẫn thấy tội nghiệp cho
Linh. Ko có bố, mẹ lại mất, giờ chỉ còn bơ vơ một mình. Giả dụ nếu nó là Linh, nó thật ko dám tưởng tượng tiếp. Xem ra, nó thật sung sướng, có
bố, có mẹ, có anh, gia đình lại giàu có sung túc bậc nhất nhì. Thử hỏi,
liệu có mấy người được như nó chứ.
Nhưng mẹ nó nói đúng, việc đó chẳng liên quan gì đến nó. Nó chỉ cần sống cuộc sống của nó là được, hơi đâu mà lo chuyện thiên hạ. Kẻ thù vốn dĩ
vẫn là kẻ thù thôi, một khi Huy vẫn chưa thật sự là của nó thì dù Linh
có bất hạnh đến đâu, nó cũng sẽ ko nương tay.
.*.
Vy chạy vội lên cầu thang để lên lớp trước khi hồi trống cuối cùng kết
thúc. Lúc đi ngang qua tốp con gái 11B8 đang đứng nói chuyện cùng nhau,
mặt ai nấy cũng đều buồn buồn, Vy đã vô tình nghe được cái tin ấy, cái
tin về mẹ của Linh.
Tựa như sét đánh ngang tai, Vy đột nhiên bỗng thấy lạnh người, hai chân
dường như ko muốn bước tiếp nữa. Sao có thể xảy chuyện đột ngột như vậy
được, mới có mấy hôm mà đã xảy ra nhiều thứ như thế, Vy còn cảm thấy
chóng mặt bàng hoàng, liệu rằng Linh có chịu nổi ko.
Bỏ mặc giờ học, Vy chạy ngược lên cầu thang tầng 3, tiến đến lớp 11A1,
quả nhiên Huy nghỉ, Vy liền nhắn tin cho Nhật rồi đứng đợi ở ngoài. Ngó
vội vào lớp, Vy chợt nhận ra rằng Uyên cũng nghỉ, chắc hẳn khi biết Huy
ko đến lớp, cô nàng cũng ngán ngẩm mà ko muốn học.
Đúng như dự đoán, chỉ sau 2 phút, Nhật đã chạy vội ra phía Vy hỏi thăm tình hình rồi cả hai quyết định đến nhà của Linh.
.*.
Ngôi nhà màu trắng dần hiện ra trước mắt toát hơi lạnh lẽo toả ra khắp
phía, Vy và Nhật nhìn nhau rồi bước về phía cổng chính. Người ra mở cửa
là Ken.
- Chào em, chị là bạn của Linh, chị đến thăm cậu ấy.
- Anh chị vào đi.
Sau khi thắp hương cho bác, Vy cùng Nhật bước theo Ken đến trước chiếc
cửa màu nâu nhạt mà Vy chắc mẩm đây là phòng của Linh. Huy cũng ở bên
trong, thấy Vy và Nhật liền gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài.
- Cậu thế nào rồi ? – Nhật mở lời trước.
- Cám ơn các cậu đã đến đây. Yên tâm đi, tớ ko sao đâu.
- Vậy thì tốt rồi.
Nhật nhìn sâu vào khuôn mặt của Linh , gương mặt tinh nghịch ngày nào
giờ đây tiều tuỵ đi trông thấy, tuy rằng miệng vẫn cứ gượng cười để
chứng tỏ rằng mình ko sao cả nhưng cậu vẫn biết Linh đau buồn như thế
nào, nhất là khi biết người mẹ mà mình yêu thương nhất lại ra đi đột
ngột như vậy. Liệu rằng khi biết mẹ cậu ấy đằng nào cũng sẽ rời xa mình, dù sớm hay muộn, Linh có đau khổ như thế này ko.
Lòng cậu đột nhiên đau nhói, phải, khi mất người mà mình thương yêu nhất, cảm giác của cậu...có phải cũng như thế.
Mai Chi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT