Xin nghỉ hết buổi học, nó thơ thẩn dạo bước trên con
đường quen thuộc. Nó nhìn trời, nhìn mây, nhìn hàng cây hai bên đường,
nhìn dòng người qua lại, nhìn và nghe tất cả những thanh âm hỗn độn có
thể đập vào tai nó lúc này. Nó muốn thế, bởi nó cần phải quên đi tất cả
những gì mà nó đã nghe thấy. Chỉ ít phút trước đó thôi.
Nó định gọi cho mẹ nhưng chợt nhớ rằng điện thoại không có trong túi.
Mất rồi. Điện thoại mất, người đó cũng mất, trường học cũng vậy, nó sắp
phải đi. Thế đấy, bao nhiêu chuyện xui xẻo cứ đua nhau rình rập rồi đổ
uỳnh vào người nó cùng 1 lúc. Có thể ông trời muốn vậy. Bởi như thế mới
hay, mới sinh động, mới có cái để hành hạ ngươì khác. Ông trời ác thật.
Uỳnh !!
Sấm ở đâu mà lại nổ vào giữa buổi sáng trong xanh thế này nhỉ ? A ha.
Ông trời đã nghe thấy và đang nổi giận. Thế thì đã sao, nó cứ muốn thế
đấy, bởi vì đó là sự thật mà.
Khẽ nhếch môi cười thành tiếng, nó rảo bước nhanh hơn về phía bến xe.
Thôi không nghĩ đến những chuyện không đáng nghĩ nữa. Anh ta không xứng
để nó phải đau đầu nghĩ nghĩ ngợi này nọ. Tối về nó sẽ viết đơn chuyển
trường, nó muốn đi, càng sớm càng tốt mặc dù trong lòng có hơi chút tiếc nuối.
.
.
.
- Chủ tịch, chủ tịch muốn đi bộ về thật sao? – Cô thư kí trẻ khép nép hỏi người đàn ông bên cạnh.
- Lát nữa tôi sẽ gọi tài xế sau. Cô về công ty đi. – Ông nhẹ nhàng nói.
- Nhưng....
- Đi đi.
- Vâng. Vậy tôi sẽ về tổng công ty trước.
Chiếc xe vụt chạy đi, hoà vào dòng người tấp nập đang chen chúc nhau.
Ông Phác nhìn theo rồi sải chân bước nhanh về phía cô gái nhỏ mặc chiếc
áo đồng phục, đeo cặp quai chéo, có mái tóc buộc cao đang đờ đẫn đứng
bên bến xe bus. Khuôn mặt rạng ngời với đôi mắt to sáng nhưng vẫn ẩn
chứa nét sầu não cùng bao tâm tư khó lí giải.
.
.
.
- Chào cháu.
Nó quay đầu lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt hiền từ đang đứng bên
cạnh. Một thoáng bỡ ngỡ, nó chợt nhận ra khuôn mặt quen quen, dường như
đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ nổi, nhất là khi đầu nó đang chất chứa một mớ "tạp hóa" như lúc này.
- Bác là...
- À, chắc cháu chưa biết bác. Bác là Nguyễn Tuấn Phác. Bác đã gặp cháu một lần, vào tối thứ 7 tuần vừa rồi.
- A. Bác là bố của Nhật ạ ?
Nó nhớ ra rồi, ông ấy là người đã đi cùng vợ mình là bà Minh Châu đến
buổi văn nghệ hôm đó. Vậy thì người đàn ông này là chủ tịch tập đoàn
Nguyễn Minh sao ?. Ông ta có khuôn mặt hơi chữ điền với mái tóc đã lấm
tấm bạc. Đôi mắt hiền từ nhìn nó cười hiền.
- Bác tìm cháu có việc gì ạ ?
Nó khe khẽ hỏi ông Phác, trong lòng ko nén nổi tò mò. Ko phải là nhỏ
Uyên đã nói xấu gì nó với vị chủ tịch này chứ, và bây giờ ông ta đến hỏi tội nó vì đã lỡ chọc giận thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn nhất nước này. Nhưng nhìn ánh mắt của ông ấy thì nó dám cá là ko phải. Nếu đến
tóm nó thì cần phải thêm người, chứ mình ông già này chắc gì đã đuổi kịp được nó.
- Ta vào trong kia uống nước đã nhé. – Ông Phác chỉ tay vào nhà hàng Ý bên kia đường, nhìn nó dò hỏi.
- Thôi ạ. Vào quán trà sữa nhá bác. Cháu ko quen vào những nơi đó. – Nó
cười rồi bước nhanh sang quán đối diện bến xe bus trước khi ông Phác kịp định thần lại. Ai lại mời người già vào quán trà sữa bao giờ. [híc.. ]
.
.
.
Cũng may là quán trà sữa này có dự trữ cà phê, chị bán hàng mém té xỉu
khi thấy nó gọi một ly cà phê phin theo nguyện vọng của ông Phác. Vì là
khách quen nên chị ấy cũng không hỏi gì nhiều. Ngoại trừ việc ko ngừng
đánh ánh mắt tò mò về phía người đàn ông lớn tuổi. Cũng may là ông ta ko gọi trà sữa.
Hút chùn chụt cốc trà sữa chân châu hương sôcola bạc hà quen thuộc, cảm
nhận hương vị ngọt ngào của socola cùng cảm giác man mát nơi cổ họng, nó suýt nữa thì quên phéng ông Phác. Một phần là bởi khi ăn uống nó thường tập trung chuyên môn một cách cao độ, phần khác thì do nó khát quá rồi. Cả buổi đã uống giọt nước nào đâu.
- Bác nói đi ạ . Bác tìm cháu có việc gì ko ?
Nó lặp lại câu nói lúc nãy một cách cứng nhắc, nhìn vào khuôn mặt ông Phác một cách dò hỏi xen lẫn tò mò.
- Cháu học lớp mấy rồi ? – Ông Phác bắt đầu câu chuyện.
- Cháu học 11 ạ. – Nó đáp mà trong lòng có chút kỳ lạ.
- Vậy là 17 phải không ?
- Vâng.
- Nhà cháu có mấy người nhỉ ?
- Ơ... – Sao giống hỏi cung thế nhỉ? “Nhà có mấy người liên quan gì đến
ông chứ”. Nó nhìn ông Phác bằng ánh mắt ông-hỏi-để-làm-gì xen lẫn lạ
lùng.
- Cháu cứ trả lời bác có được ko ?- Giọng người đàn ông chợt như nài nỉ khiến nó trả lời cứ như một cái máy.
- 2 người. Mẹ và cháu.
- Vậy bố cháu đâu?
- Chết rồi. – Nó lạnh lùng đáp. Nó thực sự ko muốn nhắc đến người đàn ông này chút nào.
Ông Phác dường như có chút lúng túng nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Hôm nọ ở trường, bác nghe cháu đàn piano rất hay, bản My Angel ấy, ai dạy cháu bài này vậy?
- Là bài hát của mẹ cháu.
- Mẹ cháu ư? – Ông Phác bàng hoàng. Bàn tay ông bất chợt đổ mồ hôi lạnh.
- Vâng. Là bản nhạc riêng của mẹ.
- Mẹ cháu là Trần Hà Lan?
Nó vụt đứng dậy. Người đàn ông này đã hỏi quá nhiều. Rốt cục ông ta có
mục đích gì. Chẳng nhẽ vợ ông ta sai ông ta đi thám thính nó để tìm cách *** hại nó và mẹ ư ? Đừng tưởng lừa được nó. Cái này trên phim có đầy
rồi.
- Tại sao ông biết tên mẹ tôi. Ông gặp tôi có mục đích gì ?
- Không. Cháu từ từ ngồi xuống đi Linh.
- Ông biết tên tôi ? – Nó quắc mắt nhìn ông Phác.
- Phải. Bác là ...bạn mẹ cháu. Mẹ cháu dạo này có khoẻ ko ?
Bạn mẹ nó ư ? Đùa à, nó chưa từng nghe mẹ nói mẹ có bạn bao giờ. Hơn
nữa, ông ta ko cùng công ty với mẹ, lại là chủ tịch tập đoàn lớn, sao có thể là bạn mẹ chứ. Nhưng biết đâu.... ông ta là bạn mẹ thật.
- Mẹ tôi vẫn khỏe. – Nó đáp gọn lỏn, trong lòng vẫn rất nghi ngờ.
- Vậy được.
Ông Phác gật đầu. Trong ánh mắt chợt ánh lên những tia nhìn xót xa xa
xăm. Dường như ông ta đang bứt rứt về chuyện gì ghê gớm lắm.
Bất chợt chuông điện thoại reo vang, ông Phác mở máy ra nghe. Là giọng
đàn bà ở bên kia đầu dây. Nghe có vẻ như người kia đang tức giận lắm.
Liệu có phải bà Châu ko nhỉ ? Cũng có thể lắm, ngoài vợ ra thì còn có ai dám la hét với chủ tịch ko ? Nghe xong cú điện thoại đó, ông Phác đứng
dậy chào nó rồi bước vội về phía cửa.
Ơ ! Ông kia, còn tiền trà sữa của tôi. Là ông mời mà. Nó nhìn với theo
người đàn ông đó, miệng ko thốt nên lời. Chẳng nhẽ gọi lại bắt trả tiền. Dù rằng rất nghi ngờ người đàn ông này nhưng...ông ta nên trả tiền mới
phải. Hôm nay đi vội quá, nó đâu mang theo tiền. Chẳng nhẽ phải tự cắm
mình ở lại làm chân rửa chén thuê. Nghĩ đến đây, nó thoáng rùng mình khi nghĩ đến cái viễn cảnh van xin này nọ với bà chị chủ quán cho nó thiếu
nợ. Cảm giác....[hix]
Đi gần ra phía cửa, dường như nhớ ra điều gì đó, ông quay lại, tiến về phía nó.
- Xin lỗi cháu. Tiền nước để bác trả.
Thế mới được chứ. Nó mừng thầm, nhưng ai lại thế bao giờ, cứ từ chối khéo cái đã.
- Thôi. Để cháu trả cũng được. – Nó nói một cách lịch sự nhưn trong lòng ko ngừng gào thét.
- Cháu học sinh lấy đâu ra tiền. Cứ để bác.
Hơ ! Hơi bị khinh thường đấy. Là khách quen của tiệm này hôm nào mà chả
ra uống. Ko có tiền thì ai dám vào. Mọi lần đi với Trang và Huy, thỉnh
thoảng nó cũng phải trả tiền ấy chứ. Nhưng mà từ khi có Ken thì lại
khác, đại gia mà, tất nhiên lúc nào cũng phải xì tiền ra. À, ngoại trừ
hôm nay.
Nó ko nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ông Phác lên chiếc xe con đã được đậu
từ trước đó. Về nhà phải hỏi mẹ ngay xem mẹ có quen ông ta thật ko để
còn biết cách cư xử. Chứ cứ nói như lúc nãy, nhỡ mà ông ta là bạn mẹ
thật thì lần sau biết giấu mặt vào đâu.
..*..
Uể oải bước vào nhà và nhận thấy mẹ vẫn chưa về, nó ném cặp rồi nằm
xuống chiếc ghế salong, quên mất rằng chiều mẹ mới xuất viện. Bất chợt
điện thoại bàn réo lên inh ỏi. Bực mình, nó vớ lấy ống nghe.
- A LO ! AI ĐẤY ?
- Cậu định làm điếc tai tớ đấy à ? – Huy cũng bực tức hét lại, có điều ko to được như nó.
- Ai bào cậu gọi vào giờ này. Đang nghỉ giải lao hả ?
- Di động cậu sao lại ở văn phòng đoàn ? Làm rơi mà cũng ko biết đi tìm à ? Sao sáng nay lại trốn học ?
- Chán nên ko muốn học thôi. Tiện thể cậu bảo Ken là tớ nghỉ luôn nhé, chiều gặp.
Tút tút tút....
Nó cúp máy trước khi Huy kịp nói thêm. Nó quá mệt rồi. Nó cần và muốn
đựơc nghỉ ngơi. Một lần nữa nó tiếp tục ngả lưng xuống ghế, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng. Đầu óc mụ mị, nó muốn quên đi tât cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT