- Sao hôm nay trông cậu mệt mỏi thế ? Qua ngủ muộn hả ? – Huy lo lắng hỏi thăm khi thấy cái bản mặt “Nhìn là hãi” của nó.
- Oáp .....Hơ ... ừ, hôm qua tớ ngủ muộn . Mẹ tớ bị ngất nên phải vào
viện . Mãi sáng nay mới về . – Nó nói, giọng mệt mỏi . Tại cả đêm đòi ở
bệnh viện trông mẹ . (Mà cũng có trông được gì đâu, ngủ khò khò biết cái gì). Mẹ bảo về ngủ sớm thì cứ ương muốn ở lại . Khổ thế, nên giờ mới
thành ra thế này đây .
- Bác có sao ko?
- Đỡ rồi. Đang ở nhà tĩnh dưỡng .
- Ừ, chiều tớ ghé tiện thăm bác luôn.
- Cám ơn cậu .
- Khách sáo ghê nhỉ ?
- Èo, lòng tốt ko đc báo đáp rồi.
- Có lẽ ...
- Cậu bướng vừa thôi .
- Ơ ....- Ngó lơ . Là ai thế nhỉ. Chắc ko phải mình . hehe
~***~
Vừa bước vào cửa lớp, con Trang xù đã xồ ra hù vào mặt nó. Giật mình tưởng chết (Hoá ra vẫn chưa chết).
- Êu. Cưng hôm nay đi sớm thế ?
- Tao vẫn đi sớm. Học sinh gương mẫu mờ . – Nó lè lưỡi.
- 0% sự thật. Khổ thân, người ta ít ra cũng được 1-2% gì đấy, thế mà mày còn chẳng đc % nào. Chẹp ...
- Rồ. Tao ghét mày . hứ ....
- Ơ ....ko phải sao ? - Mắt nhỏ Trang ngây thơ “vô số tội”.
- Xuỳ .
- Văn nghệ đến đâu rồi cưng?
- Ok rồi.
- Tự tin gớm.
- Chứ sao. hehe.
- Tốt. Nice body!!!
- Hơ...con dở .
- Thế mới là bạn mày .
- Xuỳ .
~***~
Đang học tiết Lịch sử của cô Hương, chợt có tin nhắn đến. LÀ ai nhỉ ? Số lạ .
[Hết tiết này em xuống phòng nhạc tập nhé !^^ ]
[Ai đấy ạ ]- Nó nhắn lại.
[Anh Tuấn mà . Thôi học đi nhé, cô giáo đang nhìn em nhắn tin trong lớp kìa]
- Ơ. - Giật mình, nó ngâng mặt lên, chạm đúng mặt cô giáo đang hằm hằm sát khí. Cúi đầu, nó nhìn vào quyển sách ngay tắp lự.
“ Gì mà thiêng thế . hix ....”
~***~
Tùng ...Tùng ...Tùng ...
Tiếng trống hết tiết vang lên. Chỉ chờ có thế, nó đi ngay xuống phòng học nhạc.
“Ờ thì, anh Tuấn bảo thế !” – Nó tự nói với sự vội vàng của mình.
...
“Hơ, anh Tuấn chưa đến sao? Nó là người đến sớm nhất hả ? Hơi xấu hổ thì phải” .
- Cậu mà cũng tham gia hội diễn văn nghệ sao ? - Giọng con gái. Sao mà quen thế nhỉ?
Nó quay lại, quả nhiên là nhỏ Uyên.
- Chẳng nhẽ ko đc. – Nó vênh mặt đáp lại. Gì chứ với con nhỏ này thì ko
cần nhịn, ko cần nể nang . Lần trước còn dám rạch mặt cái My cơ mà . Ác
thật.
- Tôi tự hỏi... ko biết cậu thì có tài năng gì mà muốn tham gia. Đáng
nhẽ cậu phải bị loại ngay từ vòng gửi xe mới đúng chứ . - Nhỏ Uyên nhìn nó khinh khỉnh .
- Ồ, vậy hả ? Chưa biết ai đâu nhỉ ?
- Nói cái gì ?
- Ơ. Thế hoá ra là cậu hả ? Tưởng ai ....
- Mày .... – Khói bốc nghi ngút trên đầu nhỏ Uyên.
- Sao ? – Nó cũng vênh mặt lên.
- Dám cá cược ko ?
- Cược gì ?
- Ai sẽ thắng trong hội diễn văn nghệ sắp tới.
- Tại sao tôi phải cược với cậu chứ ? Nực cười.
- Tất nhiên là có điều kiện rồi .
- Điều kiện gì ?
- Ai thua phải rời khỏi trường này .
- Cái gì ?
- Sợ à ?
- ...
- Ha haha ... Con nhỏ nhát gan. Tao biết, mày là đứa vô dụng mà . - Nhỏ Uyên cười lớn. Sặc mùi khinh thường.
- Ai vô dụng hả . Được. Cá cược thì cá cược .
- Được .
Thế rồi, 4 con mắt nhìn nhau nảy lửa, đằm đằm sát khí. Phòng học nhạc dường như đang nóng dần lên theo từng giây thì phải .
Két! Cửa mở.
Một đám học sinh khác bước vào. Có cả anh Tuấn nữa .
- Linh, Uyên, 2 em đến sớm thế? – Anh tươi cười.
- Vừa đến thôi ạ . – Nó cười nhẹ.
- Lại đây chúng ta cùng tập nào . Uyên, em đăng ký màn nhảy hiện đại hả?
- Vâng.
- Em sang gặp cô Tuyết nhé. Đằng kia kìa . - Rồi anh quay sang nó. – Linh, piano à em?
- Ơ ...vâng.
- Ta ra kia nhé.
- Em với anh ạ?
- Ừ, anh sẽ tập cho em.
“Ôi cái cuộc đời này, chết mất, anh Tuấn sẽ tập cùng mình” .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT