- Này , chị uống nước đi. – Ken đặt ly nước cam trên bàn, bảo nó.
- Sao tự dưng tốt bụng thế nhóc. – Nó ngạc nhiên.
- Không uống thì thôi. Tôi uống. - Thằng nhóc gắt gỏng.
- Ấy, chị có bảo là ko uống đâu. Cậu để đấy đi.
Ken để ly nước về chỗ cũ. Kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
- Nghe nói...tâm trạng chị ko ... được tốt hả?
- Ừm. Nhưng giờ thì tốt hơn rồi. Chị... ko muốn làm mọi người lo lắng
nữa. Từ nay, chị sẽ...cười. Sẽ ko buồn vì quá khứ nữa....sẽ.. yêu đời
hơn.
- Thế mới tốt chứ. Thế này mới đúng là bà chị đanh đá của tôi. – Ken vươn người ra sau, nói bâng quơ...
- Hì...cậu cũng quan tâm...chị hả?
- Hơ...chị đừng tưởng bở quá. Tại mấy hôm nay chả có ai để tôi chọc tức
cả. Nên chán. Qua đây hỏi chị xem bao giờ chị khoẻ để...hehe...
- Thế mà tôi lại nghĩ tốt cho cậu... – Nó xị mặt.
- Thì cứ coi tôi là người tốt đi. Tôi ko phản đối. Há há...
- Cái đồ... đười ươi.
- Ế. ko có con đười ươi nào đẹp trai như tôi đâu bà chị à.
- Xí...
Nó cười vang. Ah! Huy nói đúng. Cuộc sống sẽ càng có ý nghĩa hơn khi ta vui, khi ta cười.
- Chị...có định chơi piano nữa ko?
- Cậu cũng biết tôi biết chơi đàn hả?
- Đương nhiên. Hồi nhỏ . Tôi có nghe chị đàn rồi.
- Cũng ko biết nữa.
- Chị tham gia văn nghệ ở trường đi. Chị chơi đàn rất hay mà.
- Cậu đang khen tôi đấy hả?
- Cứ cho là thế đi. Nói đi nào. chị sẽ tham gia chứ.
- Sao lại muốn tôi tham gia thế?
- Vì chị chơi đàn rất tuyệt.
- Nhưng ...lâu rồi..tôi ko...
- Đừng lo. Tôi sẽ giúp chị.
- Giúp...?
- Phải! - Thằng nhóc cười tươi.
~~~******~~~~~~
Nó lững thững bước đi trên con đường quen thuộc. Không khí trong lành, mát mẻ, dễ chịu.
Hôm nay, nó nói với Huy và Ken là muốn đi học một mình, cho tinh thần
sảng khoái hơn. Ban đầu, Huy nhất quyết ko chịu, sợ nó...nghĩ bậy bạ.
Nhưng rồi...khi nghe “tiếng thét ra lửa” của nó, cậu đành ngậm ngùi đồng ý. Mặc dù trong lòng ko vui chút nào. Nghĩ lại, nó cũng thấy buồn cười
quá. Cái mặt của Huy lúc tức xì khói mà ko làm được gì nó. Trông như trẻ con bị giành mất cây kẹo ngon ý, khổ sở lắm...
Đang đi, bỗng...
- Hi! Em. Em đi học một mình hả?
Nó quay lại. Trố mắt nhìn vào kẻ lạ mặt. Là anh chàng bí thư hôm trước đây mà ... ôi chao!!
- Ớ...chào...chào anh. Anh..cũng đi đường này ạ. – Sao hôm nay nó ngoan thế nhỉ?
- Anh thì hôm nào chả đi đường này. Nhà em...gần đây hả?
- Vâng. À ko. Cũng ko gần lắm. Bình thường à...
- Ừ. – Anh Bí thư cười. Công nhận anh ý cười duyên thật. Lại đẹp trai nữa.
“Anh bí thư tên là Nguyễn Thiên Tuấn. Hiện đang học 12A1. Học trên nó 1
lớp. Tướng tá cao ráo, da trắng, mũi cao, rất ra dáng công tử bột. thêm
vào đó là mái tóc lãng tử, và nụ cười chết người, chết cả “ruồi”. Thành
tích học tập: Đáng nể. Thành tích thể thao: Miễn bàn. Thành tích “Sát
gái”: Hiện chưa rõ thông tin. Túm lại là:duyệt.Anh là mẫu bạn giai lý
tưởng của mọi cô gái hiện đại.”
- Sắp tới. Trường ta tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Em có tham gia ko?
- Em...cũng ko biết.
- Sao thế? Sao lại ko biết?
- Em...khó nói lắm ạ. Anh... đừng hỏi em được ko?
- Có chuyện gì với em à? Nói cho anh được ko? ... ừm...nếu em thấy anh đáng tin cậy...hì...
- ...
- ...
- Anh bí thư này...
- Gọi anh là Tuấn đi. Đừng gọi bí thư. Nghe ko thân thiết gì cả.
“Thân thiết ư? “
- À, vâng. Anh Tuấn. Nếu một người...vì em...mà... Ừm...em...em..xin
lỗi. Nhưng em ko biết nói thế nào cả. Nói nữa thì em...sẽ khóc mất. Em
xin lỗi.
- Ko sao mà. Khó nói thì thôi. Em thấy tin tưởng anh là anh thấy vui rồi.
- ...
- Anh ko biết em buồn vì chuyện gì. Nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng.
Hãy luôn mỉm cười cho dù điều đó có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa.
Và, hãy khóc...khi điều đó làm cho em thấy dễ chịu hơn. Thế thôi. Cố lên nhé.
- Cám ơn anh. – Nó mỉm cười. Anh ấy thật sâu sắc.
- Ừ. ko có gì đâu. Rất vui khi được làm quen với em. À, mà em tên gì nhỉ ? Nói chuyện mãi mà vẫn chưa biết tên em ?
- À. Linh ạ.
- Hẹn gặp lại em nhé. Cố gắng lên. Anh sẽ rất vui nếu em tham gia hội
diễn văn nghệ lần này. Sẽ vui lắm đấy. – Nói rồi, anh nháy mắt với nó
rồi chạy thẳng vào lớp.
Chà ! Nhanh thật đấy. Mới đây mà đã đến trường rồi.
Hơi tiếc !!!
Mà hình như, nó...có...dịu dàng hơn thì phải.
~~~~******~~~
- Hôm nay mày đến sớm thế ? - Hà mí trố mắt ngạc nhiên. Cũng có gì là lạ đâu. Bình thường, nó luôn luôn là đứa đi học muộn nhất lớp mà.
- Thì phải có lúc người ta đổi khác chứ. chẳng nhẽ lúc nào tao cũng đi muộn à. – Nó cãi lại.
- Ơ. Là tao thấy...lạ...thôi mà. Mà này, chuẩn bị văn nghệ văn gừng đến đâu rồi ? Mày định hát hay hoà tấu....
- Zời ơi. Mệt quá. Tránh ra cho tao ngủ, cái bọn này.
***
***
Trang bước vào lớp. Đã thấy nhỏ bạn đến từ lúc nào. Mặt nhỏ gục xuống
bàn. Vẫn buồn ư ? Trang thấy mình vô tâm quá. Từ hôm trước tới giờ, nó
ko gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm Linh lần nào. Nó ghét mình quá. Đáng
nhẽ lúc này, nó phải là người hiểu Linh nhất, luôn ở bên cạnh mỗi khi
con bé buồn mới phải. Vậy mà....
Nhỏ để cặp xuống bàn. LẶng lẽ nhìn Linh. Mới có 2 ngày mà sao thấy con
bé xanh xao quá. Có lẽ nó ko nên bắt ép Linh nhớ về cái quá khứ đó.
Chính nó đã khơi nguồn sợ hãi, ám ảnh trong lòng Linh. Phải ! chính nó.
Vậy thì giờ đây, nó lấy tư cách gì để an ủi nhỏ bạn bây giờ. Ngay cả nó
cũng tự ghét bản thân mình ghê gớm. Chắc có lẽ Linh cũng thế. cũng ghét
nó, ghét cay ghét đắng con bạn thân vô tâm.
Trang toan bước ra ngoài thì ...
- Mày đến rồi à? - Giọng Linh vẫn bình thản đến lạ. Dường như ko có chuyện gì xảy ra.
- Ờ..tao...
- Đi ăn sáng với tao nhé. Còn sớm mà.
- Ơ...
Trang chưa kịp phản ứng thì Linh đã kéo tay nó đi. Linh ko ghét nó sao? Sau ba nhiêu chuyện xảy ra. Linh vẫn coi nó là bạn sao?
- Mày...còn giận tao ko? – Trang ngập ngừng.
- Giận? Giận mày về cái gì mới được chứ? – Linh ngạc nhiên.
- Chuyện hôm trước...về...
- À. Ko. Có gì phải giận mày. Cái con này. Ko hiểu sao tao có thể làm
bạn thân lâu năm với một con nhỏ “máu lên não chậm” như mày nhỉ? Đồ
ngốc! Tao phải cám ơn mày mới đúng. Giận dỗi gì nào?
- Tao ...ko hiểu.
- Haizzz... Nghe này Trang. Bây giờ, tao hết buồn rồi. Thật đấy. Nhờ mày mà ...tao có thể sống tốt hơn. Ko còn chìm trong cái nỗi buồn tưởng
chừng như vô hạn ấy nữa. Và tao biết. chị Phượng, chị sẽ giận tao, nếu
suốt ngày tao ủ rũ mà quên đi thực tại. Xung quanh tao, tất cả mọi người đều rất quan tâm tao, yêu quý tao. May mắn đến với tao còn chả hết. Thử hỏi, tao còn buồn cái gì nữa nào.
- ...
- Bởi vì, tao có một người mẹ tuyệt vời, một cậu bạn chí cốt vui tính,
quan tâm. Và...một con nhỏ bạn thân “ngốc” nhất quả đất nữa. Tao còn
mong gì hơn.
- Thật chứ!
- Mày thấy tao giống nói đùa lắm hả?
- Ko. Mày làm tao...ngạc nhiên. Tao còn tưởng...mày sẽ ghét tao. Sẽ ko còn muốn làm bạn với tao nữa...
- Ngốc! Ngốc! Ngốc! Mày mà còn có cái ý nghĩ dở hơi ấy nữa thì tao sẽ …cạo trọc đầu mày đấy. Rõ chưa?
- Ừm. Rồi.
- Bây giờ, tao sẽ thông báo một quyết định quan trọng cho mày nghe.
- ???
- Tao sẽ tham gia hội diễn văn nghệ sắp tới. Yêu cầu mày cổ vũ thật nhiệt tình.
- Thật sao? – Trang hét lên vui sướng . Cũng lâu rồi nó ko được nghe Linh chơi đàn mà .
- Và mày phải lấy công chuộc tội ngay bây giờ. Can tội làm tao tốn mất
mấy trăm kilo calo để giải thích cái điều “tất yếu” với mày. Khao tao
chầu hôm nay đi.
- Ui zời. Tưởng gì. Vô tư đê. Nhưng ko được vượt quá giới hạn cho phép nghe chưa.
- Tao lại cứ thích vượt đấy. Ko đủ tiền thì “cắm” mày ở đây rửa bát bù. haha..
- haahaa....còn lâu....
Hai con nhỏ cười lớn. Làm ai nấy cũng phải hiếu kỳ quay lại. Mặc kệ.
Chúng nó đang vui mà. Chẳng phải mọi người vẫn thường nói “ko nên hoãn
sự sung sướng đó lại” sao? Huống hồ...chúng nó đang rất vui mà.
Ôi sao yêu thế!
Cách đó ko xa, cũng có một anh chàng đang cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT