Đứng trước cửa phòng nhỏ, bà Chan ngập ngừng ko biết có nên vào hay ko. Cuối cùng bà quyết định đứng bên ngoài đợi hắn. nhỏ ngủ say mê gương mặt như 1 nàng công chúa, hắn cứ vuốt tóc rồi lại xoa nhẹ lên đôi gò má tròn xinh của nhỏ. Mắt hắn dáng chặt vào gương mặt thiên thần của nhỏ ko muốn rời đi dù chỉ 1s.

Tim hắn đập mạnh, 1 cảm xúc yêu thương dâng tràn trong hắn, cái cảm giác kia cứ thôi thúc làm hắn ko thể kiềm chế và hôn lên đôi môi mộng đỏ của nhỏ. Thật ngọt ngào, hạnh phúc.

Cái viễn cảnh lãng mạn ấy như 1 tia chớp đập vào mắt bà Chan qua khe cửa được khép hờ. lòng bà rối bời hỗn độn “ phải làm sao đây? Đứa con trai bà tin tưởng nhất đang yêu thầm đứa con gái bà yêu quý nhất ư? Đây là chuyện tốt hay xấu ? Còn hôn ước của Vương Long và Bạch Y Y thì tính sao?” bà cứ tự hỏi mãi mà ko hề biết được đáp án.

“ mẹ!” hắn lên tiếng làm bà giật mình, nét mặt bà suy tư như mang nhiều tâm sự.

“ mẹ ko khỏe à?” hắn hỏi làm bà bối rối, phải nói gì bây giờ nhỉ, chưa bao giờ bà lúng túng như vậy, cố nặn ra 1 nụ cười điềm tĩnh bà nói “ ko có gì đâu, mẹ thấy hơi mệt nên định lên phòng nằm nghỉ thôi, tình cờ đi qua đây mẹ định vào xem em gái con thế nào ấy mà.” Bà cố nói như giải thích cho sự có mặt của bà ở nơi đây.

Hắn nhìn bà rồi lễ phép nói “ dạ, em gái đã ngủ rồi mẹ ko cần lo đâu, mẹ về nghỉ sớm đi ạ”. Dù trên mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng bình tĩnh nhưng thật sự trong lòng hắn đang thấy bất an, hắn ko biết bà có thấy hắn thân mật với nhỏ ko? Ko biết bà có nghi ngờ gì hắn ko? Và ko biết nên đối mặt như thế nào với tình cảm hắn dành cho nhỏ. Nhưng điều quan trọng nhất là hắn ko biết liệu mọi người có chấp nhận cho hắn yêu nhỏ hay ko?. Hắn thấy sợ, thật sự con người mang trái tim băng đá của hắn đã dần biến mất từ khi có nhỏ. Hắn bắt đầu lo lắng và sợ hãi. Nỗi lòng của hắn giờ giống như 1 đứa trẻ phạm lỗi sợ bị mẹ phạt.

Đêm nay sẽ có rất nhiều người mất ngủ, mỗi người 1 lý do riêng, nhưng tất cả cũng chỉ có 1 mục tiêu là nhỏ. Nhưng mà nhỏ thì vẫn ngon lành đánh 1 giấc tới sáng (hey đúng là vô tư mà ).

Mọi người đang tập trung cho bữa ăn sáng thì ông Chan đặt tờ báo xuống và nói “ ngày mai ba có chuyến công tác ở Úc, khoảng 1 tháng sau mới về, lần này mẹ các con sẽ đi cùng ba, ở nhà mấy đứa phải ngoan đấy nhé.”

Bà Chan tiếp lời chồng “ thật ra mẹ ko muốn đi đâu nhưng do tổng thống phu nhân cứ mời mãi nên mẹ phải đi 1 chuyến. xin lỗi con gái nhé, mẹ muốn đưa con đi cùng nhưng ko thể nên con ở nhà đừng buồn mẹ nhé”. Nhỏ nhìn bà khẽ nói “ ko sao đâu ạ, con ở nhà cũng được mà, mẹ ko cần lo đâu”

Mĩm cười mãn nguyện bà quay sang Vương Long “ mẹ giao mọi chuyện ở nhà cho con đấy, dù bận thế nào cũng nhớ chăm sóc em gái cẩn thận nha con.”

“ hì mẹ cứ yên tâm đi con sẽ chăm sóc em gái cho “ Vương Lâm nhanh miệng nói

“ thôi con quên chuyện đó đi, mẹ ko dám tin con đâu, số ngày con ở nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay thì làm sao mà chăm sóc em gái con hả? mà mẹ nghe nói 2 ngày nữa con cũng đi lưu diễn ở Thái Lan 10 ngày rồi mà. Con định bỏ show à?” bà Chan trêu chọc, Vương Lâm ngượng đỏ cả mặt, anh chàng cố chống chế “ thì con… con sẽ tranh thủ thời gian rảnh để trông chừng em gái mà mẹ”.

“ thôi đừng cãi nữa, chuyện nhà cứ để Vương Long lo liệu, em đừng bận tâm nữa” ông Chan lên tiếng quyết định, mọi người im lặng ( im lặng là đồng ý).

“ ko bận tâm sao được? ông ko biết tôi lo sợ thế nào đâu. Hy vọng là ở nhà ko có chuyện gì xảy ra” bà Chan thầm nghĩ

Hôm nay là ngày đầu tiên ba mẹ nhỏ vắng nhà, tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học kết thúc, bước ra cổng đợi người tới đón “anh! Sao anh lại tới đây?” nhỏ tươi cười hỏi hắn.

“ uhm anh tới đưa em đi ăn trưa mà. Lúc này em ko học buổi chiều nữa đúng ko?” Vương Long dịu dàng trả lời nhỏ

“ uhm vậy mình đi ăn thôi, em đói rồi” nhỏ nhăn mặt nhìn hắn, ôi sao mà đáng yêu quá.

cả 2 bước vào 1 nhà hàng sang trọng , hắn gọi món cho nhỏ và nhỏ ăn rất ngon miệng. hắn chăm chú nhìn nhỏ ăn và hắn thấy vui khi nhỏ cứ cười nói với hắn, trong lòng hắn cái tính tham lam ích kỷ đang dần lớn lên, nên hắn nảy ra 1 ý định “ em có muốn tới xem công ty của anh ko?” hắn thăm dò ý nhỏ.

“ em thấy hơi buồn ngủ, chắc là em về nhà thôi, với lại em tới thì phiền anh lắm”. câu trả lời của nhỏ làm hắn hụt hẩng, hắn vẫn ko bỏ cuộc và bây giờ hắn bắt đầu giở trò “ anh ko thấy phiền đâu mà, với lại ở công ty anh có phòng ngủ riêng nếu em mệt có thể ngủ ở đó cũng được. giờ em về nhà có ai đâu, ba mẹ đi rồi thì Vương Lâm cũng đi luôn, ở nhà 1 mình em ko thấy chán à?” ( trời nhà người làm 1 đóng mà kêu là 1 mình sao? Bó tay luôn)

Thấy nhỏ có vẻ suy tư hắn lại nói tiếp “ với lại trước lúc đi mẹ dặn anh phải trông chừng em cẩn thận, em ở nhà 1 mình anh cũng ko yên tâm. Em tới công ty với anh nhé!” . giờ thì nhỏ thật sự bị lung lay, nghĩ tới cảnh ở nhà to đùng mà đi tới đi lui cũng chán thật, dù sao tới công ty cũng có hắn nói chuyện với nhỏ, và điều quan trọng nhất là nhỏ thấy vui khi bên cạnh hắn, cuối cùng nhỏ quyết định “ uhm vậy em cùng anh tới công ty”

Lòng hắn vui như mở hội ( con mồi đã sập bẫy rồi), 2 người ăn xong hắn và nhỏ lên xe về thẳng công ty.

Bước xuống xe nhỏ ko khỏi trầm trồ khen ngợi, tập đoàn PR của hắn có cả 1 tòa cao ốc làm trụ sở chính, nhỏ nhìn lên trời mà mỏi cả mắt. vệ sĩ trước cửa cúi đầu chào hắn và nhỏ thật lễ phép. Theo hắn vào trong nhỏ ko khỏi ngạc nhiên vì sự sang trọng và đồ sộ của nơi đây.

Hắn khoát vai nhỏ đi vào đại sảnh, bao nhiêu ánh nhìn đang chiếu thẳng vào nhỏ. Nhỏ có thể cảm nhận được những ánh mắt ghen ghét dành cho nhỏ, nhưng nhỏ ko quan tâm, vẫn cứ vô tư ôm cánh tay hắn mà chạy nhảy.

“ cô ta là ai vậy? hình như là học sinh cấp 3 thì phải? sao lại đi với chủ tịch chứ? Nhìn họ thân mật quá” những kẻ rỗi hơi bắt đầu bàn tán về nhỏ, thắc mắc, ganh tỵ , chê bai mọi thứ đều đủ cả. duy chỉ có những người được vinh dự mời đến buổi tiệc ở nhà nhỏ hay những người xem tạp chí thì có thể biết nhỏ là ai. Còn hầu hết nhân viên ở đây đều mù tịt thông tin về nhỏ. Họ cứ đoán già đón non mãi.

“ woa.. căn phòng đẹp quá, rộng rãi thoáng mát thật” nhỏ cứ trầm trồ khen ngợi phòng làm việc của hắn. giữa phòng đặt 1 bộ sofa màu nâu đẹp tuyệt, bàn làm việc của hắn to gấp đôi những chiếc bàn nhỏ từng thấy trên phim, phía sau bàn làm việc là cả 1 bầu trời trong xanh bên ngoài lớp cửa kính. Đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp của Hông Kông.

Đặc biệt nhỏ thích nhất chiếc ghế hắn ngồi làm việc, nó thật to và êm, tạo cảm giác rất thoải mái cho người ngồi. liếc sơ qua dàn vi tính nhỏ như chết sững,” đẹp quá” nhỏ thốt lên kinh ngạc, theo nhỏ giá của nó có thể cả trăm ngàn USD. Hắn đúng thật là rất giàu có.

Nhỏ đẩy cánh cửa màu đen bên góc phải của phòng làm việc, nhỏ lại thốt lên kinh ngạc “ woa đẹp quá” , đây là căn phòng dành cho hắn nghĩ ngơi khi làm việc, căn phòng được trang bị theo kiểu president của khách sạn 5 sao nên rất sang trọng, mọi tiện nghi đều có đủ cả, như 1 căn nhà vậy đó.

Sau 1 hồi tham quan nhỏ cũng thấy mệt và ngồi phịch xuống sofa mà thở dốc “ hix mệt thật, ở đây đẹp và rộng quá anh há!” nhỏ nói mà mắt cứ long lên cảm giác sung sướng vì được chiêm ngưỡng những thứ mà chưa bao giờ nhỏ được thấy.

“ anh ở đây như 1 ông vua ấy” nhỏ nheo mắt với hắn

Suốt từ nảy tới giờ hắn cứ chạy theo chân nhỏ mà cũng thấm mệt, giờ thì hắn thấy rất vui, hắn cứ cười cười nhìn nhỏ, nghe nhỏ nói mình là vua thì hắn ko suy nghĩ liền đáp “ nếu em đồng ý thì em sẽ là hoàng hậu ở đây đấy”. nói rồi hắn lại cười tiếp

Nhỏ nhíu mài khó hiểu vì câu nói của hắn “ ko biết anh ấy nói gì vậy ta? Ý gì đây sao mình ko hiểu nhỉ?” nhỏ đang ngẫm nghỉ thì tim nhỏ bắt đầu đập nhanh hơn, cảm giác khó tả ấy lại đến rồi, mặt nhỏ bắt đầu ửng hồng vì ánh mắt của hắn , và hắn đang dần dần tiến gần về phía nhỏ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play