“tiểu thư đâu? Đã ăn tối chưa?” vừa
bước ra khỏi xe hắn đã hỏi về nhỏ. Trong hơi thở của hắn có hơi men phả
ra, đôi mắt thâm u vẻ mặt ửng hồng biểu thị hắn đã ngà ngà say. Tối nay
hắn bận tiếp 1 đoàn khách quan trọng nên lúc về đến nhà cũng đã gần 12h
đêm.
“dạ, tiểu thư ở trong phòng, cô ấy đã dùng bữa tối rồi ạ!” bà quản gia ko nhanh ko chậm trả lời hắn với vẻ vô cùng tôn kính.
Nét mặt có chút hài lòng, hắn ko nói thêm gì mà bước nhanh vào nhà tiến thẳng hướng phòng nhỏ.
“ tắm nước nóng đúng là thật thoải mái nha” nhỏ vui vẻ bước ra khỏi bồn
tắm quơ tay lấy chiếc khăn để lau người. sau 1 lúc lau chùi cẩn thận nhỏ quấn chiếc khăn ngang người và bước ra ngoài
“áhhhhhhhhhh” 1 vòng tay rắn chắc ôm chặt nhỏ từ phía sau. Hơi rượu phả vào sau gáy nhỏ như 1 luồng điện mạnh truyền sang thân nhỏ. Tim đập
nhanh hơn nhỏ rung rung bờ vai ngước mắt nhìn kẻ đang mạo phạm mình. Là
hắn
giây phút bất ngờ qua đi nhỏ định thần lại vẻ mặt có chút thẹn thùng ,
mím chặt môi cất giọng lí nhí “sao anh lại ở đây? Buông em ra đi”. Nét
mặt nhỏ ửng hồng đôi mắt tựa như hồ có 1 màn sương che phủ. Hương thơm
nhè nhẹ tỏa ra trên người nhỏ làm hắn thật đê mê. Những gì nhỏ nói hắn
đều bỏ ngoài tai, giờ chỉ biết mãi miết hít hà mùi hương của nhỏ.
Tay vẫn ôm chặt nhỏ, giọng hắn khàn khàn nhưng trìu mến “ sao em tắm trể thế? Lại để tóc ướt nữa, dễ bệnh lắm em biết ko?” 1 kiểu trách móc đầy
thương yêu và sủng nịnh. Cúi xuống cắn nhẹ vành tai nhỏ, chiếc lưỡi của
hắn bắt đầu hoạt động 1 cách thuần thục, cứ rà rà trên vành tai nhỏ, rồi lại di chuyển xuống gáy nhỏ. Chiếc lưỡi hắn quét qua xương quai xanh
nhỏ. Rồi lại đi lên chiếc cổ trắng ngần đầy quyến rũ. Hai bàn tay cũng
ko chịu yên phận mà bắt đầu vuốt ve bờ vai trần của nhỏ. Đôi bàn tay to
khỏe với những ngón tay thon dài cứ thế mà chà xát lên khắp người nhỏ.
Nó dừng lại nơi gò bồng của nhỏ mà bỡn cợt, bóp nắn
Bị hành động mê hoặc của hắn lôi kéo nhỏ khẽ rùng mình 1 cái. “ anh ấy
định làm gì đây? Ko lẽ….” 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm tim nhỏ
giật thót. Nhỏ chỉ mới 18 tuổi. ko thể để chuyện này xảy ra được, nhỏ sợ lắm. toàn thân nhỏ bắt đầu có cảm giác nóng lên vì hành động kích tình
của hắn. hắn vẫn cứ chậm rãi mà đùa nghịch với cơ thể của nhỏ. Còn
riêng nhỏ thì lại đang đấu tranh tâm lý giữa chấp nhận và phản đối. cơ
thể càng ngày càng nóng nhỏ biết cứ tiếp tục sẽ khó lòng mà chịu đựng.
nhưng lý trí đã giành phần thắng. nó mách bảo nhỏ chuyện ấy ko phải là
bây giờ, Nó nhắc nhở nhỏ rằng .
Lý trí đã đúng nhỏ nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu và xoay người rời khỏi
bàn tay ma quái của hắn. cuộc chơi đùa bị nhỏ làm gián đoạn hắn có chút
bất mãn khẽ nhíu mày nhìn nhỏ “ em sao vậy? ko thích sao?” ( đồ dê xờm. tôi cho ông rớt khỏi sân khấu luôn
)
“em…..em….ko phải là bây giờ. Anh đừng làm vậy.” nhỏ ngập ngừng nói.
Nét mặt có phần xấu hổ nhưng nhỏ vẫn đưa ra ánh mắt cương nghị nhìn hắn
Cười khổ 1 cái hắn bước tới ôm nhỏ vào lòng lần nữa, giọng tràn đầy yêu
thương và hối lỗi“ xin lỗi em, là anh nhất thời ko kiềm chế được, anh sẽ ko như vậy nữa đâu, em đừng sợ, đừng giận anh nhé!” . đưa bàn tay to ấm áp hắn vuốt nhẹ khuôn mặt hồng hào của nhỏ, ánh mắt hắn vô cùng thâm
sâu khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Chỉ biết giờ này trong tận
đáy lòng hắn chỉ có người con gái bé nhỏ này ngự trị, sẽ như thế và mãi
mãi như thế ko bao giờ thay đổi.
>
“Thưa chủ tịch, đây là toàn bộ tư liệu của cô gái mà ngài cần tìm”, 1
tên vệ sĩ mặc bộ vest màu đen dáng vẻ nghiêm nghị nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sofa đắc giá .
Vẻ mặt anh tuấn của hắn hơi dãn ra khi nhìn xấp tài liệu trên bàn, đưa
tay cần xấp tài liệu lên gã chăm chú đọc từng chi tiết về thân thế của
nhỏ. Khóe miệng tự nhiên biến thành 1 đường cong hắn thầm nghĩ “ thì ra là em đó sao? Cô bé đã làm cho 2 cô em gái của tôi phải chịu nhục
chính là em đó sao? Thú vị thật”
Ánh mắt đen sâu như loài chim ưng của gã bổng nhiên long lên 1 tia nhìn
quỷ dị vào cái tên chủa nhỏ “ Hoàng Yến Như” . đôi mắt kia như hẹp hơn
dài hơn, nó biểu thị cho quyền lực và tham vọng, đó chính là lý do vì
sao trên lưng hắn có hình xăm 1 con chim ưng màu đỏ thắm
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào giường ngủ của nhỏ xuyên qua lớp cửa
kính, khẽ nhíu mày vì chói nắng nhỏ nhìn qua thân người đang nằm cạnh
mình, gương mặt lúc ngủ của hắn như 1 thiên thần, chiếc mũi cao thẳng,
đôi môi mỏng đỏ luôn khiến cho người ta say đắm. đưa tay vuốt nhẹ hàng
mi dài hơi rũ xuống nhỏ xuýt xoa ganh tị “ mi dài hơn của mình nữa,
đáng ghét”.cứ mãi chăm chú ngắm nghía khuôn mặt mê người kia nhỏ bất
giác hét lên
“ah đau…” bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ đang bị hắn cắn mạnh như loài gặm
nhắm vô cùng đáng yêu. Nét mặt mang chút dỗi hờn nhỏ ko thèm nhìn hắn cứ để hắn đùa giỡn cùng bàn tay trắng mịn của nhỏ.
“cộc…cộc….cộc….tiểu thư cô dậy chưa? Bà chủ gọi cô xuống ăn sáng” bà
quản gia nhẹ giọng gọi nhỏ rồi đứng im chờ đợi bên ngoài. 2 kẻ bên trong đang tình tứ trên giường thì giật mình vì tiếng gọi của bà quản gia.
Mỗi người 1 suy nghĩ
“chết rồi, lỡ mọi người biết đêm qua anh ấy ngủ chung với mình thì làm
sao đây” nhỏ lo lắng nét mặt hơi trầm ngâm nhìn hắn. giờ phút này nhỏ vô cùng hối hận khi đêm qua để cho hắn ngủ lại. sau khi hắn nhận lỗi cùng
nhỏ xong thì cũng ko còn hành động gì quá giới hạn nữa. hắn chỉ chờ nhỏ
thay áo ngủ rồi cũng cởi bỏ chiếc áo khoát và leo lên giường nằm cùng
nhỏ. Nhỏ quả thật ko nỡ đuổi hắn về phòng vì dù sao cũng do nhỏ làm hắn
ko vui vì đã từ chối hắn. vậy là nhỏ cho hắn ngủ cùng giường
“chết tiệt, đúng là phá đám mà, sớm ko gọi, muộn ko gọi lại nhằm ngay
lúc này gọi” hắn trong lòng bực tức thầm mắng bà quản gia ko biết điều
kia.nhưng dù sao cũng ko thể để mọi người biết chuyện hắn ngủ lại phòng nhỏ, nên hắn chỉ im lặng dùng ánh mắt ra hiệu cho nhỏ.
“được rồi, tôi xuống ngay” nhỏ cất giọng uể oải nói vọng ra ngoài. Bà
quản gia nghe thấy thì “vâng” 1 tiếng rồi quay bước xuống lầu. nhỏ đẩy
người hắn ra nhanh chóng ngồi ngồi dậy bước xuống giường vào trong
toilet
Hắn cũng ko còn kiên nhẫn chờ đợi nhỏ mà cũng ngồi dậy cầm lấy áo của mình mà bước ra khỏi phòng
30 phút sau cả 2 người ko hẹn mà gặp cùng đi xuống phòng ăn, cúi đầu
chào bà Chan 1 tiếng cả 2 ngồi vào ghế. Bà Chan nhìn 2 con vẻ mặt hài
lòng vui vẻ nói
“ mẹ nghe người làm nói tối qua con về trễ lại hơi say nên mẹ ko cho họ
gọi con, chủ yếu để con ngủ thêm tí nữa ko ngờ con cũng dậy sớm quá” vẻ
mặt bà tươi tắn nhìn hắn nói. Rồi quay sang Yến Như bà lại tiếp
“nghe nói hôm qua con cãi nhau với người ta tại trung tâm mua sắm à?”
câu hỏi bất ngờ của bà làm cho hắn ngạc nhiên “ chết tiệt, mới có 1 ngày lơ là ko chú ý mà em lại gặp chuyện nữa rồi sao?” hắn thầm mắng bản
thân mình rồi nhìn sang nhỏ như chờ đợi lời giải đáp
“dạ ko có gì đâu ạ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, có vệ sĩ theo bảo vệ ko ai
dám làm gì con đâu” nhỏ lễ phép trả lời bà Chan rồi liếc nhìn hắn câu
hòa
Khi cả 3 người đang chăm chú ăn sáng thì bà quản gia bước vào lên tiếng “ thưa bà, chủ tịch Bạch thị (Bạch Chấn Phong) gửi thư mời cho bà ạ!”
Cả 3 người nhìn về lá thư mời trong tay bà quản gia rồi bà Chan cũng đưa tay cầm lá thư và mở ra xem. “ thư viết gì vậy mẹ?” hắn tò mò hỏi.
“à cuối tuần này là sinh nhật Bạch phu nhân nên Chấn Phong muốn mời cả
nhà mình đến dự tiệc trên du thuyền của nó ấy mà. Cái thằng bé đúng là
rất có hiếu nha” bà Chan lộ vẻ tươi cười ca ngợi gã.
“ko biết bọn họ lại giỡ trò gì đây? Tên cáo già kia định làm gì đây?”
hắn trong lòng thắc mắc cũng ko kém phần khó chịu khi nghe nhắc tới Bạch gia và Bạch Chấn Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT