Thiệu Minh Vỹ một tay cầm cặp, một tay che ô, mặc chiếc áo sơmi rất vừa vặn, thân hình cao ráo, rảo bước trên đường thu hút ánh nhìn của người qua đường. Một người đàn ông mặc trang phục công sở đang rảo bước dưới màn mưa lãng mạn, trông thật đẹp. Thiệu Minh Vỹ đi chậm dần rồi dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu xám mờ mịt, đôi mắt bị mưa rơi vào, một cảm giác lành lạnh khẽ ùa vào chạy thẳng tới ngực, tim đau thắt, lạnh! Nhưng trên khuôn mặt anh lại đang nở một nụ cười bí ẩn. Trong màn mưa lạnh của ngày u ám, anh đứng bên đường, để cho mưa xối ướt mái tóc đen, qua khuôn mặt, chảy vào miệng anh. Đây là cơn mưa thu mà Ân Ân nói! Cảm giác vô cùng dễ chịu, trong cuộc điện thoại hôm qua, Ân Ân nói chỗ cô mưa rồi, mưa lạnh làm cô thấy buồn mênh mang, nhưng cô không biết tại sao lại thích sự ảm đạm đó, hình như nó giống tâm trạng cô hiện giờ. Khiến anh – người yêu cô tha thiết – không thể không nói những lời ngọt ngào. Vậy là đột nhiên sáng nay anh mong ông Trời hãy đổ mưa xuống, để anh có thể cảm nhận được cảm giác của Ân Ân. Ra khỏi cửa thấy trời có vẻ cũng muốn khóc, trời âm u càng khiến người ta suy nghĩ nhiều thứ hơn. Buổi sáng trời không mưa. Đến chiều, cuối cùng trời cũng đổ mưa! Tan làm, nghe mọi người xung quanh đang phàn nàn về cơn mưa bất chợt này, nhưng anh lại không nhận thấy điều đó. Ngược lại cơn mưa đến cơ hồ khiên tâm trạng anh tốt lên rất nhiều, mưa rồi, bầu trời của anh và Kiều Ân cuối cùng cũng hòa làm một! Bị lạnh, mưa rơi ướt tóc, ướt quần áo nhưng anh lại thấy cuộc đời tươi đẹp hơn rất nhiều. Cơ thể ướt sũng, hít thở bầu không khí đó, mặc dù họ cách nhau ngàn dặm nhưng dưới cùng một bầu trời, cảm giác ngọt ngào bên nhau vẫn như hiện hữu. Anh tin rằng bầu trời nhất định sẽmang suy nghĩ của anh nói với cô rằng anh rất nhớ cô! Điện thoại reo lên giai điệu tuyệt vời mà anh dành riêng cho Kiều Ân nhưng đây là lần đầu tiên nó vang lên! Vội nhấc điện thoại, vẫn là giọng nói ấm áp ấy. “Ân Ân!” “Anh…”, tiếng nói của Ân Ân thật xa xôi nhưng cũng thật gần, cơ hồ như tà trong tim phát ra vậy. “Chỗ anh đang mưa”, anh cười nói. “Lạnh không?”, Kiều Ân lo lắng hỏi. “Không lạnh, anh cố ý muốn thử xem vẻ đẹp của sự ảm đạm mà em nói hôm qua là như thế nào”, yên lặng một lát, anh nói tiếp, “Anh muốn có cảm giác giống với Ân Ân”. “…” “Hóa ra Ân Ân yêu cảm giác lành lạnh này, nó như đi thẳng vào lòng người vậy”, anh luôn mỉm cười khi nói. “…”, cô không biết phải nói gì lúc này. “Ân Ân, bầu trời của chúng ta đều có mưa, vì vậy chúng ta không hề xa nhau. ” “…”, dường như anh biết những gì cô muốn nói. “Anh rất vui, mỗi ngày anh đều có thể nhớ tới em, anh thấy rất hạnh phúc!”, được nhớ em như vậy cũng là một niềm hạnh phúc. “Anh…”, giọng Ân Ân nghẹn ngào, “em cũng rất nhớ anh, nhớđến nỗi trời đã khóc thay em rồi”. “… Cô bé ngốc!”, anh nuốt khan, ngước nhìn lên trời rồi ép chặt điện thoại vào gần tai. “Em nhớ cái ôm của anh! Ấm áp và rất yên bình.” Đây là lời mà cô giấu trong lòng từ lâu, cô đang rất nhớ vòng tay của anh. Thiệu Minh Vỹ cố giữ hơi thởbình thường nhưng trống ngực lại đập thình thịch. Và nụ cười mãn nguyện đã nở trên môi, anh hiểu rồi! “Rất nhớ cách anh vỗ nhẹ vào mặt em, ôm eo em, đút cho em ăn!”, cô không biết làm thế nào để nói với anh ấy những suy nghĩ của mình. Cô chỉ muốn cho anh biết rằng cô đang nhớ và người đó chính là anh. “Ân Ân, anh cũng vậy!” Dù thời tiết đang se lạnh nhưng trái tim anh bỗng trở nên thật ngọt ngào. “Em rất muốn gặp anh!” Cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời này rồi, cô không còn quan tâm vào những mối lo lắng khác nữa, chỉ nói ra nỗi khát khao mong muốn mãnh liệt trong tim mình. “Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, hai tháng nữa, đến kỳ nghỉ Tết anh sẽ về”, anh cũng rất muốn gặp cô. Anh không thể cho cô biết rằng hằng đêm anh phải vất vả lắm mới ép mình đi ngủ được vì nỗi nhớ dằn vặt. “Ôi, lâu thế hai tháng, sáu mươi ngày, tám tuần, vừa nghĩ đã thấy dài rồi”, nỗi thất vọng khiến giọng nói của cô chùng hẳn xuống. “Ân Ân, không được buồn, chúng ta vẫn có thể nói chuyện hằng ngày mà.” Làm sao anh lại không biết thời gian dài chứ, nhưng nếu xa cách có thể làm tình yêu trong tim Ân Ân rõ ràng hơn, anh sẵn sàng chờ đợi. “… Vâng, vậy, em phải tập thể dục rồi. Em… cúp máy đây”, giọng Ân Ân bỗng ngập ngừng. “Ừ, tập xong, nghỉ ngơi chút rồi hãy đi tắm.” “Vâng… em cúp máy đây. À, ngày mai… mà thôi, bỏ đi”, Ân Ân ngập ngừng. “Ngày mai anh gọi cho em, ngủ sớm nhé.” “Ôi!”, giọng Ân Ân thất vọng. “Ân Ân, anh yêu em! Đừng quên nhớ về anh nhé”, làm sao anh nỡ để cô thất vọng chứ, tình yêu của anh. “… Vâng, em cũng thế. Em cũng luôn nghĩ về anh.” Cô bé ngốc này vẫn dễ dàng để anh trêu chọc như vậy. Cuối cùng cô cũng vui vẻ cúp điện thoại, anh biết nhất định cô đang cười. Người hạnh phúc, ngay cả trong những ngày mưa ảm đạm, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT