Ga tàuNhìn ga tàu nhộn nhịp, Thiệu Minh Vỹ càng thêm bực bội. Vốn định dành cho Ân Ân niềm vui bất ngờ nên mới cố tình giữ bí mật kế hoạch đó. Nào ngờ tên họ Nhan kia lại cơ hội như vậy, thật đáng ghét! Càng bực hơn là rõ ràng Ân Ân biết anh vốn không ưa gì tên tiểu tử kia thế mà còn làm vậy, thật khiến anh tức hộc máu ra mà. Thiệu Minh Vỹ bước vào phòng chờ tại ga. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, nhìn xung quanh thấy người qua lại tấp nập. Tâm trạng buồn bực, đứng ngồi không yên anh đeo túi ra ngoài phòng chờ, lấy thuốc ra hút, tâm trạng chán nản. Càng nghĩ càng thấy buồn, sao Ân Ân có thể đi Bắc Kinh cùng tên tiểu tử đáng ghét đó chứ. Anh vẫn định đưa Ân Ân đi Quảng Châu chơi một chuyến, cuối cùng bây giờ anh lại phải ở đây một mình, TMD! Thiệu Minh Vỹ hậm hực dụi tắt điếu thuốc đang hút, mặt hầm hầm như có thể giết bất kỳ người nào. Điện thoại trong túi đổ chuông, Thiệu Minh Vỹ vội vàng lôi ra xem, là số lạ. Dừng một chút anh mới quyết định nghe máy. “A lô?” “Anh, em đây.” “Ân Ân, em đang ở đâu thê? Sao không đợi anh? Sao lại đi Bắc Kinh với cậu ta!”, Thiệu Minh Vỹ lập tức hỏi dồn, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trả lời. “Em… em đang ở ngoài phòng chờ số hai, người gác cửa không cho em vào, họ nói em không có vé”, thật ngốc quá đi, muốn vào phòng chờ phải có vé mới được vào mà. Phòng chờ số hai chẳng phải phòng chờ anh đang đứng sao, Thiệu Minh Vỹ vội ném điếu thuốc đang hút dở đi, chạy nhanh ra ngoài cửa nhìn xung quanh. Kiều Ân! Thấy cô đang đứng gọi điện ở một cửa hàng nhỏ gần nhà ga, Thiệu Minh Vỹ lập tức lao nhanh đến. “Ân Ân!”, niềm hạnh phúc khi nhìn thấy cô khiến giọng nói anh có phần hơi khác. “Anh!”, Kiều Ân quay người lại, gương mặt ánh lên niềm vui khôn tả pha chút ngại ngùng, e thẹn hiện trên khuôn mặt phớt hồng. Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh ôm chặt vào lòng, điện thoại vẫn cầm trong tay. Anh vùi mặt sâu vào hõm cổ khiến mùi thuốc lá trên cơ thể anh như sộc thẳng vào mũi cô. Cô như cảm nhận được vòng tay mãnh liệt, nỗi nhớ nhung khôn tả và niềm hạnh phúc vô bờ của anh dành cho cô. Mặt Kiều Ân đỏ bừng nhìn mọi người đang đi lại xung quanh nhìn cô và anh vẻ tò mò, vội đẩy anh ra: “Anh…”. Thiệu Minh Vỹ ôm cô thêm một lát rồi mới chịu buông, đưa tay nắm lấy tay Kiều Ân. Trả tiền điện thoại xong, Thiệu Minh Vỹ dắt Kiều Ân đi vào phòng chờ cùng mình. Ngay từ đầu anh đã mua hai vé vì dự định đi cùng cô rồi. Tìm thấy chỗ trống trong phòng chờ, hai người cùng ngồi xuống đó. Từ lúc Thiệu Minh Vỹ gặp Kiều Ân, lúc nào tay anh cũng nắm chặt tay cô không buông, như sợ chỉ cần buông ra là cô sẽ chạy mất. “Em… sao em không đi cùng cậu ta nữa?”, Thiệu Minh Vỹ vẫn nghi ngờ. Chẳng phải cô đã đi từ lâu rồi sao? Kiều Ân cười ngượng nói: “Em bỏ rơi cậu ấy rồi”. “Đứng là nên như vậy”, Thiệu Minh Vỹ cười vui vẻ, gương mặt nặng trịch hồi nãy đã biến mất. “Em đã lên xe cùng cậu ấy rồi”, Kiều Ân từ từ giải thích, “nhưng lúc ngồi cạnh cậu ấy, trong em chỉ hiện ra gương mặt lo lắng của anh. Cứ nghĩ đến việc anh giận, anh buồn là trái tim em như thắt lại. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, em quyết định mình sẽ đi Quảng Châu cùng anh. Nhưng em không dám nói thật với Nhan Trinh Tịch mà nói dối cậu ấy rằng em khát nước rồi nhờ cậu ấy đi mua, sau đó em nhẹ nhàng xuống xe ở cửa sau. Đứng trốn sau cây cột ở bên xe, thấy bóng cậu ấy lo lắng đi tìm, em thấy rất có lỗi. Sau khi xe chạy, em mới dám gửi cho cậu ấy một tin nhắn nói rằng em không thể đi cùng cậu ấy được”. Nhớ tới hình ảnh Nhan Trinh Tịch lo lắng, hốt hoảng chạv đi tìm mình khắp nơi, Kiều Ân cảm thấy mình thật có lỗi. “May quá, em đã không bỏ anh”, Thiệu Minh Vỹ siết chặt tay Kiều Ân, trong lòng vô cùng cảm kích, hóa ra cô ấy vẫn chọn anh. “Sau đó, em ra khỏi bến xe, đang định gọi điện cho anh thì bịngười khác va phải, điện thoại rơi xuống đất, mở kiểu gì cũng không được”, Kiều Ân buồn bã lôi điện thoại ra, xoa xoa lên vết nứt một cách tiếc rẻ. “Thảo nào gọi cho em cả nửa ngày cũng không liên lạc được.” “Em nhớ anh bảo xe chạy lúc mười một giờ mười lăm, em đến tìm thì chỉ có chuyến này, thế là định vào phòng chờ, hy vọng sẽgặp được anh, nhưng đến cửa họ lại không cho em vào.” Nhìn điệu bộ đáng thương của cô, thật khiến người khác không thể cầm lòng nổi, chỉ muốn ôm vào mà vỗ về, an ủi. “Em nên gọi cho anh từ đầu mới phải.” ỉn con ngốc nghếch này, gọi điện cho anh từ đầu thì đâu đên nỗi phải lo lắng sợ hãi như thếnày. Tim anh đau nhói, nhẹ ôm Kiều Ân vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô. “Em không nhớ ra.” Khi ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là đến phòng chờ sẽ gặp được anh, mà quên mất rằng có thể gọi điện tìm anh. Nhìn gương mặt tròn tròn nhăn nhó, miệng không ngừng lẩm bẩm của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Haizzz, cứ thế này thửhỏi làm sao anh yên tâm khi cô không bên cạnh chứ? Cứ nghĩ đến việc cô lúc nào cũng như thế này, anh hận một nỗi không thể cho cô vào trong túi để xách theo bên mình, đến đâu cũng có thể nhìn thấy nhất định cô sẽ đem lại cho anh rất nhiều “niềm vui”. Vòng tay qua cổ Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng kéo đầu cô ngả lên vai mình, sau đó anh cúi mặt xuống cọ cọ lên má cô. Anh sao có thể chịu nổi khi không có cô ở bên? Nếu không có cô bên cạnh, tình yêu của anh dành cho cô sẽ thế nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT