Mở mắt, Kiều Ân thấy hoa mắt chóng mặt, sao trước mặt cô có nhiều sao bay xung quanh vậy trời? Nhan Trinh Tịch? Sao mặt cậu ấy trắng bệch ra thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Toàn thân đau nhức, cô bị sao thế này? Sao khóe mắt cô lại nóng nóng thế chứ? Kiều Ân khó nhọc đưa tay lên dụi dụi khóe mắt, máu dính đầy bàn tay trắng mềm của cô. Máu? Máu đỏ? Đột nhiên Kiều Ân cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, người nôn nao khó chịu, đầu như muốn nổ tung! Tại sao lại chảy máu? Mắt không mở được nữa rồi.

“Ân Ân!”

Hình như có tiếng anh gọi cô. Anh đang ở đâu? Anh, anh đang ở đâu, Kiều Ân đau quá!

“Tránh ra!”, Thiệu Minh Vỹ đứng cách đó hai tầng, thấy Kiều Ân của anh bị một nam sinh lạ mặt ôm chặt. Mặt anh đỏ bừng, đầu bỗng nặng trịch, sao có thể như vậy chứ? Anh hung hăng lao tới đẩy anh chàng kia ra, kéo Kiều Ân ôm vào lòng.

“Ân Ân, em sao thế? Sao lại bị như vậy?”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng nâng mặt Kiều Ân lên xem vết máu trên đó, vết thương trên đầu cũng bắt đầu rỉ máu. Anh điên lên mất, xảy ra chuyện gì thế này, ai dám làm Ân Ân của anh bị thương như vậy!

Thiệu Mĩnh Vĩ ngẩng đầu, trừng mắt lên nhìn anh chàng đang đứng đối diện, lớn tiếng hỏi: “Chuyện này là sao?”.

“Tôi không biết, tôi vừa xuống đã thấy cô ấy lăn từ bên trên xuống rồi”, Nhan Trinh Tịch vừa nói vừa lo lắng nhìn Kiều Ân. Cậu cũng rất muốn biết chuyện gì vừa xảy ra!

Thiệu Minh Vỹ quét ánh nhìn xung quanh một lượt thì thấy Tần Viên Viên đang đứng ngẩn người ở tầng trên. Là cô ta? Cô ta đẩy Kiều Ân ngã xuống cầu thang?

Trong lòng anh bừng bừng lửa giận, để Kiều Ân dựa vào lòng Nhan Trinh Tịch rồi lao lên trên tầng, giận giữ túm áo Tần Viên Viên, lớn tiếng quát: “Là cô? Chính cô đã đẩy Kiều Ân xuống dưới đúng không?”.

Nhìn Thiệu Minh Vỹ tràn đầy nộ khí như con sư tử bị chọc giận, Tần Viên Viên sợ hãi, lí nhí đáp: “Em không làm… Em chỉ muốn kéo cô ta lại… nhưng… là cô ta tự ngã xuống…”.

“Sao cô ấy có thể tự ngã xuống được?” Cố kìm nén câu chửi tục, anh không muốn nói từ TMD[1] trước mặt con gái. “Dù Thiệu Minh Vỹ tôi trước giờ chưa từng đánh con gái nhưng nếu Kiều Ân có chuyện gì thì tôi sẽ đến gặp cô cảnh cáo đầu tiên đấy!” Ánh mắt Thiệu Minh Vỹ hằn lên vẻ độc ác như muốn cắt cô ta ra thành n mảnh!

“Anh…”, giọng yếu ớt của Kiều Ân vọng đến.

Thiệu Minh Vỹ ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Kiều Ân đã tỉnh lại. Anh vội đẩy Tần Viên Viên qua một bên khiến cô ta ngã phịch xuống đất.

“Ân Ân, em sao rồi? Còn đau không?” Thiệu Minh Vỹ chạy như bay đến cạnh Kiều Ân rồi ôm cô vào lòng.

“Đau lắm… Anh, đầu em đau lắm…” Cuối cùng anh cũng đến, không phải cô đang mơ.

“Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện!” Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ Kiều Ân đứng dậy rồi dìu cô bước từng bước xuống dưới tầng.

“Tôi có xe!”, tiếng Nhan Trinh Tịch vọng lại từ phía sau, nhưng lúc quay đầu lại nhìn đã không thấy bóng dáng Thiệu Minh Vỹ đâu. Nhan Trinh Tịch cũng vội chạy xuống dưới. Đó chính là anh kết nghĩa của Kiều Ân sao?

Trên đường đưa Kiều Ân tới bệnh viện, có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn theo họ nhưng anh hoàn toàn không thèm để ý, chỉ muốn nhanh chóng đưa Kiều Ân đến bệnh viện, mau chóng cầm máu trên vết thương của cô!

“Bác sĩ! Bác sĩ!” Vừa đến bệnh viện, Thiệu Minh Vỹ đã lớn tiếng gọi. Chết đâu hết rồi hay sao chậm chạp thế không biết!

Thấy Kiều Ân bị chảy khá nhiều máu, cô y tá vội chạy lại, ra hiệu cho Thiệu Minh Vỹ đặt người bệnh xuống giường rồi lại chạy đi lấy dụng cụ y tế để cầm máu cho cô.

“Cậu ra ngoài, đứng ngoài đợi đi!”, cô y tá đuổi Thiệu Minh Vỹ ra ngoài.

Thiệu Minh Vỹ đang rất lo lắng, không muốn ra ngoài nhưng lại sợ làm phiền bác sĩ nên cuối cùng cũng đành ra ngoài đứng đợi ở cửa. Bên ngoài hành lang, anh cứ đi đi lại lại vẻ đầy lo lắng.

“Kiều Ân sao rồi?”, Nhan Trinh Tịch cũng vội chạy lại hỏi.

“Trong kia, bác sĩ đang khám”, Thiệu Minh Vỹ vỗ đầu khó chịu. TMD, anh tự trách mình, nếu đến sớm chút nữa chắc chắn không để chuyện này xảy ra, anh trách mình không thể bảo vệ Kiều Ân chu đáo!

“Không sao đâu, đừng lo, Kiều Ân sẽ không có chuyện gì đâu!”, Nhan Trinh Tịch lo lắng ngước nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt, khẽ nói vài câu an ủi. Nhưng ai biết những lời đó là để an ủi Thiệu Minh Vỹ hay Nhan Trinh Tịch muốn an ủi chính mình chứ.

Thiệu Minh Vỹ ngẩng lên nhìn anh chàng đứng trước mặt mình. Cậu ta chính là Nhan Trinh Tịch sao? “Không thể có chuyện gì xảy ra với cô ấy được!” Thiệu Minh Vỹ ngước đôi mắt cay xè của mình về phía cửa phòng bệnh đóng kín.

Lúc đó, bên trong phòng bệnh, Kiều Ân đang đau đớn với những vết thương trên cơ thể. Ngoài kia, hai người đàn ông cũng vô cùng lo lắng, đau đớn thầm trách mình.

Tại sao thời gian lại trôi chậm như vậy chứ? Đợi chờ từng phút từng giây đều khiến họ lo lắng hơn bội phần.

[1] TMD = 他么的 (ta ma de) là một câu chửi tục, nghĩa gần như “Mẹ kiếp!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play