Do ID đăng tin này lên là ID mới tạo nên chỉ có thể kiểm tra IP của người đăng tin đến thời điểm đó. Thiệu Minh Vỹ nhờ một vài người bạn cùng khoa kiểm tra giúp nhưng cũng chỉ xác định được tin này được đăng bằng máy tính trong phòng Internet của ký túc xá nữ khu tây, còn không thể tìm ra chính xác người đăng tin này là ai.
Thiệu Minh Vỹ còn tìm cả Tiểu Quân ở phòng trực điện thoại để hỏi nhưng Tiểu Quân cũng chỉ nhớ mang máng là sau khi hai người đi khỏi cũng có một vài người vào buồng điện thoại để gọi. Hơn nữa, sau khi họ vừa rời khỏi không lâu cũng có một nữ sinh tướng mạo cao ráo cũng lập tức đi theo sau. Tiểu Quân bảo hình như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ nổi tên cô ta là gì.
Nhưng đại khái cũng thu được chút kết quả rằng người đăng tin này lên là một nữ sinh, vả lại còn phải rất thân thuộc với anh và Kiều Ân thì mới biết họ chỉ là anh em kết nghĩa.
Một nữ sinh cao ráo? Người này nhằm vào Kiều Ân hay nhằm vào anh, hoặc cũng có thể nhằm vào cả hai người? Thiệu Minh Vỹ không thể biết chắc nhưng xem ra nhất định có người ác ý muốn làm to chuyện.
Riêng Kiều Ân lại chẳng bận tâm tới chuyện này lắm. Cô chỉ nghĩ đơn giản có người rỗi việc nên muốn đùa một chút, sau vài ngày mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Nhưng trong mắt người khác chuyện này lại không đơn giản như vậy.
Nhờ sự can thiệp của Thiệu Minh Vỹ nên chủ đề đó đã bị khóa, không ai bình luận gì thêm được nữa. Nhưng khóa được hai ngày thì một chủ đề mới lại xuất hiện dưới một ID mới là “Người chứng kiến” với dòng chú thích là phần tiếp theo của sự việc. Quả nhiên nghe nói nữ nhân vật chính trong câu chuyện này là sinh viên năm thứ ba khoa Kế toán.
Ngay lúc đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Kiều Ân. Mọi người đều biết quan hệ của Phó chủ tịch Hội Sinh viên và nữ sinh năm thứ ba khoa Kế toán.
Hôm nay, đầu Kiều Ân như muốn nổ tung, tại sao đột nhiên cô lại trở thành tiêu điểm của mọi người chứ!
Những lời bàn tán xung quanh khiến cô thấy vô cùng bối rối.
“Là cô ta hả? Có nhầm không vậy? Cô ta béo như thế mà Thiệu Minh Vỹ cũng để mắt tới sao?”
“Cô ta rất lợi hại đấy, lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, chẳng phải con trai các cậu rất thích bảo vệ những cô gái yếu đuối sao?”
“Nhưng cũng thật đáng tiếc, Thiệu Minh Vỹ đẹp trai vậy mà mắt thẩm mỹ lại có vấn đề.”
“Tôi không tin, có đánh chết tôi cũng không tin được cô nàng béo ú kia có thể hạ gục được Thiệu Minh Vỹ!”
“Thật đấy, không chừng chính cô ta chủ động tấn công Thiệu Minh Vỹ.”
“Không thể ngờ được, trông hiền lành vậy mà thật thủ đoạn!”
Kiều Ân bước đi thật nhanh, cố không để tâm đến những lời nói kia, coi chúng như gió thoảng bên tai. Nhưng trong lòng cô vẫn rất buồn. Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Cô đã làm sai điều gì ư? Thật sự cô và anh không phải như vậy, anh đối với cô rất tốt nhưng từ trước đến nay chưa hề có hành động nào quá đáng, hay vượt quá mức cho phép. Quả nhiên chuyện này do cô gây ra, vô tình khiến mọi người hiểu lầm, thật đáng giận!
Kiều Ân chạy nhanh đến trước ký túc xá. Từ xa cô đã trông thấy anh đang đứng trước cửa đợi mình. Cô chợt thấy e ngại, những lời nói ra nói vào của mọi người khi nãy không khỏi khiến cô lo lắng, sợ hãi khi đứng cùng anh ở chỗ đông người như thế này.
Taygiữ chặt ba lô rồi vội quay người chạy về ký túc xá khu tây.
Trong lòng vô cùng rối bời, sao lúc này cô lại sợ gặp anh đến vậy? Cũng không biết tại sao, chỉ biết là giờ đây cô vô cùng lo lắng và hoảng loạn, không biết phải đối diện với anh thế nào.
Kiều Ân cứ thế đi thẳng về phía trước một cách vô thức, ngay bản thân cô cũng không biết mình nên đi đâu? Giảng đường, thư viện đều có thể gặp người quen, cô rất muốn tìm một chỗ vắng người để lánh mặt đi.
Kiều Ân cúi gằm mặt, buồn bã đi thẳng về phía trước mà không để ý thấy chiếc xe đang lao tới trước mặt mình. Khi chiếc xe thắng két trước mặt Kiều Ân mới chợt giật mình, vội lùi về sau mấy bước, chân tay mềm nhũn, sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
“Kiều Ân!” Nhan Trinh Tịch vốn chỉ định hù Kiều Ân một chút, không ngờ lại làm cô sợ đến ngã ra đất như vậy. Cậu vội xuống xe, chạy lại đỡ Kiều Ân. “Cậu không sao chứ?”
Kiều Ân định thần lại, đúng là cậu ấy, đột nhiên cô muốn mắng cho cậu ta một trận. Cô đang lo lắng đến chết đi được vậy mà cậu ta còn dọa cô sợ chết khiếp nữa. Nhưng môi mấp máy mãi vẫn không thốt ra được lời nào, sự uất ức, nỗi hờn giận bỗng trào lên đến tận đỉnh đầu. Sao cô xui xẻo như vậy, việc rắc rối gì cũng tìm đến cô là sao.
Cô hất tay Nhan Trinh Tịch ra, tự mình đứng dậy, không thèm quay lại nhìn cậu ta cứ thế nhìn thẳng phía trước.
“Kiều Ân!” Dường như Kiều Ân đang rất tức giận, Nhan Trinh Tịch vội dắt xe chạy theo. Cô ấy sao vậy? Chắc hôm nay cô ấy có chuyện gì bực mình, chẳng lẽ vì trò đùa vừa rồi của mình?
“Kiều Ân, cậu đừng đi nữa! Được rồi, mình sai rồi, xin lỗi cậu được chưa?”, Nhan Trinh Tịch đứng sau gọi với Kiều Ân nhưng cô vẫn không thèm để ý, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Nhan Trinh Tịch không còn cách nào, lại nhảy lên xe phóng đuổi theo rồi dừng trước mặt Kiều Ân chặn đường cô. “Kiều Ân!”
Kiều Ân không thể không dừng, cô tức đến không nói được lời nào, trừng mắt nhìn cậu ta.
“Giận thật đấy à? Mình chỉ đùa một chút thôi mà, xin lỗi!”, Nhan Trinh Tịch thành khẩn nói. Cậu không ngờ Kiều Ân lại giận như vậy. Trước đây vốn nghĩ Kiều Ân là một cô nữ sinh vui vẻ, không ngờ cô ấy cũng chấp nhặt như vậy.
“Mình muốn đến khu đông!”, Kiều Ân đột nhiên mở lời.
“Khu đông? Bây giờ?”
“Đúng!”
Nhan Trịch Tịch không biết tại sao Kiều Ân lại muốn đến khu đông nhưng nếu cô ấy không trách chuyện lúc nãy nữa thì cậu cũng không muốn chất vấn gì thêm.
“Dám ngồi không?”, Nhan Trinh Tịch bỏ tay đang nắm tay lái ra hỏi. Xe đạp leo núi không có yên sau nên muốn đi cùng thì chỉ có thể ngồi trên gióng xe phía trước.
Đột nhiên Kiều Ân hơi do dự. Ngồi trước sao?
“Sao? Không dám à?”, thấy thái độ có vẻ lưỡng lự của Kiều Ân, Nhan Trịnh Tịch cười thầm cố ý khiêu khích.
“Mình sợ sẽ làm gãy nó!”, Kiều Ân rụt rè nói.
Nhan Trinh Tịch lặng đi giây lát rồi cười phá lên, ha ha ha, Kiều Ân thật chu đáo, còn lo đến việc này nữa chứ!
“Yên tâm, lên xe đi!”, Nhan Trich Tịch kéo cô ngồi lên.
Kiều Ân cẩn thận ngồi lên thật nhẹ rồi bám lấy ghi đông xe.
Hai tay Nhan Trinh Tịch nắm lấy ghi đông, nhoài người về phía trước, Kiều Ân thấy thế vội nghiêng đầu, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với cậu ta. Nhưng yên xe đạp leo núi vốn cao nên người lái phải cúi thấp người về phía trước để điều khiển.
Kiều Ân bắt đầu thấy hối hận, tư thế thân mật như này nằm ngoài dự liệu của mình nên cô có vẻ hơi mất tự nhiên.
Trên đường, Nhan Trinh Tịch không nói lời nào, cứ thế phóng xe chạy thẳng, gió thổi vù vù bên tai mát lộng như xua tan mọi phiền muộn của Kiều Ân.
Kiều Ân thầm hạ quyết tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, mau chóng quên hết những chuyện không vui vừa xảy ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT