Nó ! đứa con gái đã bị thất tình cách đây 6 năm đã trưởng
thành . Lý Tử Kỳ , 23 tuổi , mới tốt nghiệp đại học khoa quản trị kinh doanh với
bằng giỏi . Lý do để nó sinh tồn đến lúc này và đạt được những thành tựu như thế
quả là đáng bàn đến .
+ Thất tình , bị bỏ rơi , bị chê cười vì ngoại hình .... mặc
kệ !
+ Phải chịu đựng cảnh tay trong tay , mắt nhìn mắt , môi kề....
cũng MẶT KỆ
Vì sao à !?.. Vì nó nghĩ rằng nhất định nó sẽ giành lại được
hắn . Chỉ có 1 cách duy nhất là nó phải hơn được cô gái ấy ... Nguyễn Thảo Yên
Xấu xí + Ngu dốt = bị xa lánh = không ai để ý = kể cả hắn...
Thế là " đâm đầu vào học "..... ròng rã suốt 4 năm
đại học... chăm chỉ học... chăm chỉ làm việc .... chăm chỉ giảm cân.... Đầu lúc
nào cũng nhớ tới " Hắn "dù là không gặp lần nào... lúc nào cũng nghĩ
tới cảnh " huy hoàng " rằng sẽ đứng trước mặt " Hắn "...
Cho hắn thấy 1 con người mới , một người mà từ trước đến giờ hắn đã lãng quên ,
hắn đã chưa từng chú ý đến.... hoàn thiện và tài giỏi thế nào. Để ít nhất 1 lần
hắn sẽ quay lại....và nhìn nó .
Trời trong xanh , ánh nắng chói chang rực rỡ đang chiếu vào tấm
bằng tốt nghiệp nó đang cầm trên tay cùng với.... 1 hợp đồng làm việc của tập
đoàn Idie muốn kí kết với nó...
- ye ye ye......! Cuối cùng mình đã làm được rồi ! .....
mình đã tốt nghiệp.... mình đã có 1 công việc tốt thật rồiiiiiiii - nhảy cẩn
lên
.....
Điều đầu tiên nó muốn làm lúc này là.... gặp hắn... gặp tên
con trai mà nó đã lẫn trốn suốt 4 năm đại học .
....
Nhìn lại.... hình như không ổn lắm !!.... nó vẫn còn...
" lũng cũng " lắm..... tóc thì rối rắm.... cột theo kiểu " tự
do" nhìn rất bù xù..... trang phục thì.... quần jean lỗi mốt , áo thun chỉ
đúng 1 kiểu.... đôi dép " lê " mất thẫm mĩ trị giá 20k/1 đôi... Khuôn
mặt ... không chút son phấn ( dù sao nó cũng bước qua cái tuổi con gái rồi , giờ
là một người phụ nữ đấy chứ !) ..............
Tổng thể : Tệ
Đúng là có đầu óc thôi vẫn chưa đủ
Làm gì đây.... Làm gì đây chứ !!!.... - nó quýnh lên - A!...
phải thay đổi thôi.... đúng rồi.... - Chạy lấy túi xách và xuống nhà
" à !.... đợi mình "- Nó tự nói với bản thân
đi mua sắm! đúng ! phải mua đồ mới
.... nó tiến vào shop đầu tiên... 2 con mắt bắt đầu mở to
đùng... " Trời ơi "... tự thốt lên khi nhìn những kiểu mốt quần áo
đang treo trước mắt nó.... đúng là " hét " theo kiểu lúa ... Cô nhân
viên tiến đến chào hỏi , nó e dè đáp . Sau một số câu nói với ngôn từ " chới
với " của nó thì cô tiếp viên cũng " nôm na " hiểu được nó muốn
chọn những trang phục có thể " làm thay đổi " con người nó.
+Cái này !... -Cô nhân viên
- Ngắn.... quá - lắc đầu mạnh
+Còn cái này
-.... Sao..sao..không có dây áo... may bị lỗi ạ !!?...- Cầm
chiếc váy liền không dây dò xét
+Thế cái này ạ !?
-...Trời ơi... tui có thể nhìn được cô luôn này - giơ bộ đầm
lên nhìn xuyên qua cô tiếp viên
+....( điên thật rồi !)... Đây ạ... !
- Xấu
-SẶc sỡ quá
- hở quá
-Rườm rà quá
-Cầu kì
-Bụi quá
-.....v..v.
+ ĐỦ RỒIIIIIIIIIIII - nhân viên hét toán lên sau khi mang
hàng đóng trang phục cho nó xem
...... Nó cuối mặt... xin lỗi... và chạy phắng ra ngoài...
và tình cờ nó nhìn sang quầy ăn ....... là Thảo Yên .
Nó nhìn chầm chầm không chớp nổi mắt.... hình như đang ngưỡng
mộ.... Thảo Yên.... xinh quá !...so với nó thì... 1 trời 1 vực.
Nó rón rén đến ngồi sau bàn của cô ta ... và ... đã nghe được
những gì không nên nghe.
- Tuần sau mình sẽ đám cưới ! -Thảo Yên lên tiếng
-W0a !... bất ngờ thật đấy.... chú rễ là ai thế ! - 1 cô bạn
của Yên
-hì !... thì là người cậu đã gặp đấy ! - Yên cười
-À ! có phải... cái cậu cao ráo đẹp trai lại tài giỏi đấy
không... !? - cô ta gặng hõi
" CAo ráo...đẹp trai.... tài giỏi..... là...... "-
Tử Kỳ đang lo sợ
-Hì... ừ ! là cậu ấy.. => Yên ngại ngùng
"Chắc... không đâu.... " - Nó đang hoang mang
- Nhưng... mình quên mất tên cậu ta rồi !!... - ũ rũ
-là.... Trung Hiền - Thảo Yên
-À !!.... - Cười chúc mừng
- Trung Hiền.....là.... TRung Hiền sao!... mình... đang nghe
lầm phải không... không phải sự thật phải không...-nước mắt bất giác rơi , nó
thực sự không ngờ tới kết quả này.... những gì nó làm từ trước đến giờ sẽ là vô
nghĩa...tất cả...tất cả không còn gì nữa .... hết rồi ....
XOÃNG...-
Tử Kỳ chạy vội đi , chiếc ly trên tay đã vụt ra vả vỡ tan dưới
đất..... đó là 1 cúc sốc.... 1 chuyện thật không tưỡng dc
Bạn nghĩ thế nào khi người bạn yêu sẽ lấy 1 cô gái khác....
hôn nhân xong thì bạn sẽ mất họ mãi mãi... mất mãi mãi.... không thề nào lấy lại
dc ... không bao giờ dc nữa.....
Nó cứ chạy... chạy mãi... chạy mãi về phía trước.. chạy đến
cái đích vốn không tồn tại ... Rồi bỗng nhiên , nó đứng lại... mắt mở to như
không thể to hơn dc nữa.... nhìn chầm chầm về phía trước với khuôn mặt ngạc
nhiên đến đỗi sững sốt............ Trung Hiền
- Tử Kỳ !- hắn lên tiếng
-... .... .... .... .... - đứng lặng người
-haha !... rốt cuộc cũng tìm dc bạn này ! - tiến đến nó
-""là Trung Hiền..... là Trung Hiền đấy.... hoàn
mĩ thật... ""- nó nở nụ cười hạnh phúc
- Cậu trốn kĩ thật đấy ! - vỗ vai nó
-nhìn theo bàn tay hắn-..... tui...- nhìn hắn-...."
mình... mình không nghĩ là sẽ cho hắn thấy bộ dạng này của mình... "-
hoang mang
-Này ! Hiền định gữi cho Kỳ thiệp nhưng cứ lo là không tìm
dc... quá ra Hiền gặp may rồi... - nở nụ cười với nó
-... ... thiệp ?... - nó trân mắt
- Đúng rồi ! Hiền và Thảo Yên... chúng mình đám cưới - lại nụ
cười đó
- Đám cưới.... - không dám nhìn , không dám nghe , không dám
đối diện với sự thật trước mắt....
-Uhm !... tuần sau . - Hắn đưa trước mặt nó tấm thiệp cưới
màu trắng....
- nó nhìn tấm thiệp mà cứ như cả bầu trời sấp sụp đỗ - đôi mắt
không giấu nỗi ngấn lệ..... hoang mang... lo sợ... lẫn nỗi thất vọng tột
cùng... chỉ biết nhìn... và... nước mắt nó rơi
-Sao vậy !?... sao cậu khóc -hắn toan lấy tay lau nước cho
nó
- Chụp tay hắn và nhìn hắn với đôi mắt thắm dầm nước mắt và
cái mũi đang cay cay đỏ ững.... - Hãy nói là... đang đùa đi... Hiền chỉ muốn chọc
Kỳ thôi phải không... tất cả là trò đùa phải không... - ánh mắt hi vọng lẫn
hoang mang
- Kỳ... ! - hắn lo lắng nhìn nhỏ , đưa tay vịnh nhỏ lại
- Không phải sự thật đúng không... Hiền và Thảo Yên vốn sẽ
không đám cưới , 2 người không hề có chuyện đó phải không?... nói đi.... - bắt
đầu rối rang và lo sợ không khống chế được bản thân
-Chuyện gì vậy ... ? - hắn
- Nói !!!....... - Nó tức giận thực sự
-Tụi mình... sẽ đám cưới -Hắn
BỊCH......- nó quỵ xuống con đường
-Kỳ !.... - hắn không nghĩ tới chuyện này
-Không đúng.... mình đang mơ.... đúng rồi... đây chỉ là một
cơn ác mộng thôi.... mình vừa mới bắt đầu thôi... không thể nào xãy ra việc này
dc.... chắc chắn là mình đang mơ.... phải tĩnh lại thôi... tĩnh lại..... - nó lầm
bầm và bắt đầu nói sản
-Tỉnh lại.... Kỳ... tĩnh lại đi -lay lay người nó khi nó ngất
xĩu trên đường
-... Đây là đâu... - nó nhìn xung quanh , nhíu nhíu đôi mắt
để nhìn mọi thứ rõ hơn
-Cậu tỉnh rồi à !... - hắn mừng rỡ cầm ly nước đến chỗ nó
-Trung Hiền ?....- vẫn ánh mắt lo lắng ngạc nhiên
- Lúc sáng cậu tự nhiên ngất xĩu... Hiền không biết làm sao
nên sao nên mới đưa cậu đến bệnh viện - đưa nước cho nó
- Ngất xĩu.... vậy... tấm thiệp... đám cưới.... Hiền.... Thảo
Yên... - nhìn hắn
- ... phải... Hiền và Thảo Yên sẽ đám cưới - hắn
-ha .... hahahaha..... - nó cười 1 cách vô ý thức -... hết rồi....
vô ích rồi.... không còn gì nữa.... -lại khóc... - cậu.... ĐI ĐI- nhìn hắn
-.... - ngạc nhiên trước lời nói của nhỏ
-Đi đi .. tui không cần cậu quan tâm tui... tui không cần bất
cứ sự quan tâm nào từ cậu hết.Chính vì cậu quan tâm tui mà tui luôn phải mang
cái hình ảnh " xấu xa " của cậu trong lòng mình suốt 9 năm đấy ... đừng
bao giờ quan tâm tui nữa ........ ĐI ĐIIIIIIIII - nó tức giận quăng gối quăng
ly về phía hắn
- Kỳ !... cậu ... - hắn bắt đầu lo nghĩ
- TUI THÍCH CẬU ĐẤY ! ...... đủ chưa - nó gào lên trong tuyệt
vọng
-... .... ... - đứng yên
- Suốt 9 năm qua tui chưa bao giờ ngừng thích cậu... rồi tự
lúc nào tui đã yêu cậu rồi.... tui vẫn luôn mong muốn một ngày sẽ hướng về
tui.... nhưng tui sai rồi... cậu chưa nhìn tui... dù chỉ 1 lần... - Nó đã khóc
- Tui thật ngốc mà ! lẫn tránh cậu 4 năm qua, học hành đến nỗi bệnh cũng không
dám nghĩ, giảm cân như muốn chết đi sống lại đấy chứ .Vì gì chứ !??... chỉ vì
muốn quay lại tìm cậu với một Tử Kỳ mới , 1 Tử Kỳ sẽ phải làm tim cậu rung động
,1 Tử Kỳ hoàn mĩ hơn cả Thảo Yên.... để cậu phải hối hận vì từ trước đến giờ cậu
đã lãng quên tui....đã không bao giờ nhìn tui... Nhưng.... đổi lại là gì đây...
1 tấm thiệp cưới của 2 người à !!..... - nhìn hắn- tui đáng sao ?- cười vô thức
-Kỳ.... thích Hiền ?- hắn
-Không quan trọng nữa.... tui đã chậm hơn rồi... tui đã thất
bại thật rồi.... haha.....hahahahahaha - Cười như điên dại
-Hiền nghỉ Kỳ cần nghĩ ngơi ,Hiền ra ngoài trước - hắn
-PHẠM TRUNG HIỀN ! - nó
-.... - khựng lại
-7 ngày..... -nó
-.... .... -quay lại nhìn nhỏ
- Hãy cho Kỳ 7 ngày.... - nhìn hắn
-.... - im lặng nhìn nó
- Được không ?.... cho Kỳ 7 ngày... 7 ngày làm bạn gái Hiền....
sau đó thì Kỳ sẽ không bao giờ nhắc đến bất cứ gì về tình cảm của Kỳ nữa... mà
thật lòng chúc phúc cho Hiền..... - nụ cười hi vọng
-Cậu nên nghĩ ngơi đi ! - quay đi
- xin cậu đấy !.... 7 ngày thôi.... - nhỏ nói như tuyệt vọng
-... ... - nhìn nó
- Nếu Hiền không đồng ý... thì- nhỏ cười
-Được ! Hiền đồng ý - hắn nói
- Từ từ quay mặt sang hắn... như không thể tin dc những gì vừa
nghe- Hã ?...
-Bắt đầu từ mai... Kỳ là bạn gái Hiền ... nghĩ sớm đi - bước
thẳng ra ngoài phòng
- Mình.... mình không nghe lầm chứ !!?.... cậu ấy... đồng
ý... -Cười - 7 ngày.... cũng đủ rồi- mãn nguyện
- Mình .... làm đúng hay sai ?- hắn
-Alo, Thái Thư ! Kỳ có chuyện cần nhờ , cậu đến đây đi... -
nó nhanh chóng gọi điện cho đứa bạn thân hiểu và luôn ủng hộ nó trong kế hoạch
mà nó ấp ũ bao năm qua...
Nguyễn Thái Thư đứa bạn thân nhất của nó , cùng học tập tại
1 ngôi trường, là đứa bạn tinh thần mà nó có dc. Luôn giúp đỡ những lúc nó khó
khăn nhất.
10 phút sau , đứa bạn chí cốt của nó cũng có mặt . Nó đã kể
hết những sự việc trong ngày hôm nay cho nhỏ nghe và Thái Thư nói
- Cậu sẽ buôn xuôi sau 7 ngày à ?!- nhỏ nói
-Mình không biết sẽ làm dc gì!! nên mình đang cầu cứu Thư
đây... - ánh mắt hi vọng
-Thư đắng đo 1 hồi rồi đến chổ nó- Giành lấy đi ! - nắm lấy
tay nó với vẽ mặt nghiêm túc
-Hã !?... giành lấy?... - nó giật mình
-Cậu thay đỗi như thế , cực khổ suốt thời gian qua như thế
không lẽ nào lại trắng tay !... - nhỏ
-Nhưng họ sắp đám cưới rồi... mình không thể phá hỏng mọi
chuyện được... mình không muốn làm cậu ấy khó xữ.... Dù sao.... 7 ngày tới...
cũng coi như là phần thưởng an ũi cho 1 đứa ngu ngốc như mình - nó ũ rũ
-Tử Kỳ !! cậu không thể thay đổi cái suy nghĩ nhút nhát đấy
dc à... chưa đám cưới tức là mọi chuyện chưa kết thúc, phải cứng rắn lên chứ
!!- nhỏ lay lay người Tử Kỳ cho nó thêm tỉnh táo
- Nhưng... - nó vẫn còn e dè , nhút nhát
-Đi !... -kéo tay nó
-Khoan !... đi đâu vậy - bị kéo bật xuống giường- Thư à !...
cậu tính đưa mình đi đâu - bị kéo đi mà không biết làm gì
-Tui muốn làm cho cô ấy một kiểu tóc phù hợp với khuôn mặt ,
hơn nữa hãy " tỉa " lại những gì không hoàn chỉnh trên khuôn mặt đấyluôn
!...Cám ơn - Thư kéo nó ngồi xuống ghế 1 salon và bắt đầu công việc
1 tiếng sau...
- Ổn !! đi tiếp nào .. - kéo nó đi tiếp
-Cái này.... cái này....cái này nữa.... lấy hết đóng này.
-nhỏ gôm hết đóng quần áo trên giá " Vip" của 1 shop cửa hàng rồi bắt
nó thử
1 phúc sau
- Không dc ! lố lăng quá ! - Không - Tiếp đi - Nữa - Cậu tệ
thật đấy - không đẹp..... ..... ....v...v...v...
30 phút chóng mặt
- Nhỏ trố mắt ngạc nhiên và thốt lên - OK , Kỳ à cậu xinh thật
đấy
Nó cười tươi rồi cả 2 đến shop kế tiếp
- 5.... không dc... 15 vậy.... lỡ chậc chân là tiêu luôn....
thế thì 10.... ừ ! vậy thì 10.... - Nhỏ lẩm bẩm
-Cậu.... đang nói gì thế... ? - nó nhìm chầm chầm nhỏ
- Mang vào !- đưa trước mặt nó hàng loạt loại giầy cao
gót... cao chót vót... nhưng cũng không kém phần đẹp lung linh
-.... không... không mang có sao không.... - nó lùi phắng lại
- Có... đó... !!! - ánh mắt hù doạ
- Nhìn đẹp đấy , rất hợp với Kỳ... đi thử xem xem - nhỏ ngồi
xuống ghế
-Nuốt nước bọt , đắng đo , do dự nhưng rồi- ừ...- 1 bước
RẦM.....
-Dưới đất có tiền à ! sao cậu lại nằm " quằng quại
" dưới đất như thế - nhỏ chọc nó
- Cậu còn giỡn nữa !!.... giày này khó đi thật đấy.... - nó
xuýt xoa cái chân
- Trời ơi !!! cậu không thích thì bây giờ cũng phải thích
thôi !... - nói với nhỏ rồi ngó tìm tiếp viên - Chị ơi ! em lấy 3 đôi này
- Hã !? - nó thốt lên
- hìhì ! - cười tươi với nó - Để cậu tiết tiền mà phải dùng
nó .
Cả 2 người đã mua sấm và tân trang " nó " mất gần
6 tiếng ... từ 3h ở bệnh viện và giờ đã hơn 9h tối tại nhà nó.
- Cám ơn cậu nhiều lắm !! - nó nấm tay nhỏ và nói
-Ngốc thế ! chúng mình là bạn mà - cười tươi với nó
-Ừk !... nhưng mình vẫn muốn cám ơn cậu nhiều lắm !... nhờ cậu
mà mình mới đẹp dc thế này - ôm chầm lấy nhỏ - Cám ơn !!!
- Dc rồi dc rồi ! như con nít ấy -vỗ vỗ nó - Đây này , những
gì cậu phải làm vào ngày mai đấy - lấy trong giỏ xách nhỏ 1 cuốn sổ
-... ... !!! - nhìn nhỏ
- Cầm đi !!... không phải cậu phải giành lấy hắn sao ! Những
gì trong này sẽ giúp ích cho cậu !- cười -cần gì thì gọi Thư nhé ! ngủ ngon - tạm
biệt nhỏ và đi
-... ... ... - chỉ nhìn theo
- Mình không nghĩ là sẽ giành lại cậu ấy... mình không có khả
năng đó.... vốn chỉ muốn cậu ấy nhìn mình.... và chỉ cần 1 lần cậu ấy rung động
là đủ rồi.... - Ôm chiếc gối và nhìn bầu trời đầy sao ngoài cữa sổ - Nhưng
!.... mọi chuyện đã đến nước này.... 7 ngày... làm sao có thể chứ !!?- nó buồn
-... Thật lòng... mình cũng muốn dc cậu ấy yêu thương... muốn dc bảo vệ.... muốn
dc chăm sóc... mình đã vất vã quá rồi... Đúng vậy... mình phải nhận dc những gì
xứng đáng với mình.... PHẠM TRUNG HIỀN , Tử Kỳ này sẽ khiến cậu YÊU MÌNH
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT