Những cơn gió về khuya
lồng lộng thổi khiến cơn giận trong lòng Chi dần dần nguôi bớt. Và lúc
này, cô mới bắt đầu đủ bình tĩnh để nghĩ đến hậu quả việc làm lúc nãy
của mình. Anh ta là chúa nhỏ nhặt có lý nào bỏ qua cơ hội trả thù cô dễ
dàng như thế. Càng nghĩ Chi càng thấy mình ngu. Anh ta muốn hôn hít ôm
ấp ai là chuyện của anh ta, mấy cô nàng đó có chơi thì có chịu mắc mớ gì mà cô phải nổi máu anh hùng lên cho khổ. Cứ làm như thế này thì làm sao thắng được cái vụ mình cá với bọn nó chứ. Thật đúng là…không cái ngu
nào bằng cái ngu nào. Bây giờ phải làm sao mà giải thích đây cơ chứ?
Đúng lúc đầu óc Chi đang rối mù thì giọng nói đột ngột vang lên
- Đi đâu một mình buồn thế em? Để anh đi cùng em nhé
Asshhhh. Lại thế nữa. Dạo này làm sao mà có nhiều gã thích chọc ghẹo con gái vậy nhỉ
-Tôi đang không vui đâu nên tốt nhất là tránh ra đi
Chi nói với vẻ mặt cau có, chân vẫn sải bước trên đường. Gã lưu manh dĩ nhiên là không bỏ cuộc mà đuổi theo cô sát nút
-Đi với anh là em sẽ vui liền thôi
-Tôi đã nói……
Gã lưu manh đã bước đến đặt tay lên vai cô. Nhưng Chi chưa kịp hất xuống thì đã có người nắm lấy cánh tay hắn bẻ ngược ra sau. Mặc kệ hắn gào
lên như bị chọc tiết, người đó vẫn không buông tay. Mãi một lúc sau,
nhận biết kẻ bị đánh đã ngấm đòn,anh ta mới thả tay, đạp mạnh hắn về
phía trước. Gã lưu manh mừng hơn bắt được vàng, chạy như bay không dám
quay đầu lại. Chi nhìn chằm chằm vào người vừa giúp mình, mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên
-Là anh ah?
-Cô không sao chứ?
-Tôi ổn
-Mà sao đêm khuya cô còn đi đâu vậy? Không sợ những vụ như thế này à?
-Nếu không đi, không sợ thì anh đâu có cơ hội làm anh hùng
Câu nói của Chi khiến chàng trai bật cười. Dưới ngọn đèn đường yếu ớt,
khuôn mặt anh trở nên huyển ảo. Mái tóc màu trà và đôi mắt sáng
-Để tôi đưa cô về, xe tôi đậu ngay phía trước
-Không cần. Có vẻ như chúng ta không thuận đường
-Sao cô biết?
-Xe anh đậu ngược hướng với tôi
Anh lại phì cười lần nữa trong khi mặt Chi vẫn tỉnh bơ
-Thực ra tôi cũng không cần đi gấp lắm. Để tôi đưa cô trước
-Thôi khỏi. Tôi muốn đi bộ để suy nghĩ vài chuyện
-Cô không sợ lại gặp mấy tên sàm sỡ hay sao?
-Không. Biết đâu lại chẳng có thêm người nào ra tay giúp tôi như anh
Lần này nụ cười của chàng trai kèm theo cái lắc đầu chịu thua. Chi cũng mỉm cười, khẽ nhún vai
-Vậy…tôi đi đây
Nói rồi cô bắt đầu bước đi nhưng chàng trai đã lập tức gọi lại
-Chờ đã
-Huhm?
-Cô nói nốt chuyện sáng nay được không?
-Nếu lần sau còn gặp lại, tôi sẽ cho anh biết
Chi đi rồi, nhưng nụ cười vẫn như lảng vảng đâu đây
Chàng trai hơi nhíu mày, rồi cũng mỉm cười
Chi trút hết bực tức của mình lên cái cửa tội nghiệp. Nó mở toang hóac và run lên cầm cập như sắp rớt ra đến nơi
“Trời ạ mình phải xin lỗi anh ta mới được kô thì vụ này kô xong mất” Lời nói của Chi cứ vang mãi trong đầu cô. Bàn tay cô giơ lên chuẩn bị gõ
thì đột nhiên cánh cửa mở
Khuôn mặt Kiệt hiện ra ngay sau cánh cửa trong cái trợn mắt sửng sốt của Chi. Anh không có vẻ gì ngạc nhiên, dường như đã biết trước là cô sẽ
đến
Ra mở cửa phòng rồi Kiệt quay lưng bỏ vào phòng. Chi nhăn nhó bước theo
sau, đầu óc rối tung lên không biết phải nói làm sao để xin lỗi cái gã
này
-Tìm tôi sao, cô Trương?
Nở nụ cười đểu không chịu nổi, Kiệt hỏi bằng giọng mỉa mai không che giấu
- Tôi…
- Thế nào?
- Tôi…
Xiết chặt hai tay, Chi nhắm mắt, thở hắt ra
-Xin lỗi
Nụ cười khóai trá nở trên mặt Kiệt nhưng ngay lập tức, anh giấu nó lại để trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền
-Tạt nguyên ly nước vào mặt tôi, **** tôi sa sả cả tràng rồi bây giờ nói một câu xin lỗi là xong hết sao?
-Chứ anh muốn gì nữa?
Nghe giọng điệu châm chích của Kiệt, Chi sôi máu quật lại liền nhưng sực nhớ ra mình là người đang đi năn nỉ nên cô yên lặng nhìn anh chờ đợi
- Để xem nào
Câu trả lời nhẹ tưng của Kiệt khiến Chi ngạc nhiên tột độ. Mắc chứng gì
mà tự nhiên gã này tốt đột xuất vậy chứ? Không thể nào. Nhất định là có
âm mưu gì bên trong. Chi nheo mắt nhìn Kiệt gườm gườm chờ đợi
- Nhưng mà…
Đó mình đã nói là đúng ngay chóc mà
Chi nghĩ thầm trong khi vẫn đang hồi hộp chờ đợi. Chắc chắn Kiệt không
tha cho cô dễ dàng vậy đâu. Có cơ hội, anh còn không chơi cô sát ván
- Nhưng cái gì anh nói đại đi. Dài dòng mệt quá
- Chiều nay có một buổi tiệc. Tôi muốn cô đi với tôi
Nghe xong câu này như sét đánh vào tai của Chi. Chi đang hóa trang thì
làm sao mà đi được. Nếu bị Kiệt mang đi trang điểm thì thể nào cũng bị
lộ. Làm thế nào bây giờ
-Nếu cô kô thích thì ngày mai bảo ba tôi và thôi việc đi nha
-Thế nào? Có đi kô cô Trương - Kiệt lặp lại câu hỏi
Kiệt mỉm cười nhướng mày nhìn Chi chờ đợi. Nhìn nụ cười gian trá trên mặt anh, Chi ghét không chịu được
-Tôi có lựa chọn hay sao?
-Dĩ nhiên. Đừng nói như tôi ép cô vậy chứ
-Đó là anh nói chứ không phải tôi
-Tùy cô. Đừng miễn cưỡng
Khẽ lắc đầu, Chi nói ỉu xìu
-Tôi rất vui lòng được đi với anh. Được chưa?
-Được. Hôm nay cô không cần đi làm. Về nhà chuẩn bị đi. Tối nay tôi sẽ cho người đến đón
Chi quay lưng đi, không quên liếc Kiệt một cái như muốn chém bay đầu anh chàng
Cánh cửa đóng sập lại tạo nên thứ âm thanh chát chúa
Nụ cười trên môi Kiệt rơi xuống. Gương mặt anh chợt trở nên trầm ngâm
Cuộc đối thoại đêm qua lướt về trong đầu anh
-Ta nghe nói Chi và con vừa gây gổ
-Dạ phải
-Con định thế nào?
-Ý ba là sao?
-Con muốn đuổi việc Chi?
-Con không nghĩ mình cần một nhân viên luôn chống đối cấp trên
-Ba của Chi là người quen cũ của ta. Ta muốn con giữ Chi lại
-Ba có thể cho cô ta một việc làm ở công ty chứ không phải bám sát con
-Con nghĩ ta muốn theo dõi con sao?
-Thật sự rất khó để con nghĩ khác
-Nếu con thực sự nghĩ vậy ta cũng hết cách. Chỉ cần biết con không thể đuổi Chi
Càng ngày Kiệt càng nhận ra dường như mối quan hệ giữa ba mình và Chi có gì đó bất thường. Ba vốn không phải là người sống quá tình cảm. Việc
đưa Chi - Một người xấu xí đến bên cạnh anh, chắc chắn phải có lí do
nào đó chứ không đơn thuần vì tình cảm giữa hai gia đình. Mà mình chưa
nghe thấy ba mình quen với một người nghèo bao giờ? Chuyện này khó hiểu
ghê
Anh không thể đuổi Chi, nên chỉ có cách khiến cô tự động bỏ việc. Nhưng con nhóc này có vẻ cứng đầu hơn anh nghĩ.
Được thôi, thì xem cô và anh, ai là người bỏ cuộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT