Định mệnh cho anh gặp em…

Và có lẽ định mệnh bắt ta phải mang vết thương lòng…

Ngaỳ ba cô mổ, cô thức ở phòng ba suốt đêm qua. Tiểu Long không đến. Có thể anh bận việc ra đĩa hoặc cũng có thể anh không muốn gặp cô…

-Mời cô về cho ! Cô y tá đang chuẩn bị đưa ba Linh Linh đến phòng mổ nói.-Người hiến tủy nói nếu cô không đi khỏi bệnh viện thì anh sẽ không đồng ý hiến.

-Sao kì vậy , không! Tôi không thể rời khỏi đây được! Sao lại bắt tôi về chứ , cho tôi đi gặp người đó.Được không? Linh Linh giãy nảy lên.-Tôi sẽ không đi đâu hết!



-Em về đi! Cánh cửa phòng bật mở.-Đã có anh ở đây rồi.Vậy là cuối cùng Tiểu Long cũng đã đến.

-Nhưng ba…ba..

-Ba đã có anh lo, thôi em về đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu! Anh khoát tay ra hiệu cho cô ra khỏi phòng-Người ta không muốn em ở lại đây ắt cũng có lí do riêng.

-Vậy…Linh Linh quay đi, bước ra khỏi cửa bệnh viện.



-Cảm ơn anh! Kest mặc bộ đồng phục bệnh nhân đứng dựa vào tường.

- Tất cả mọi thứ đều có cái giá của nó. Tiểu Long nói rồi bất chợt anh cười , có in hằn vị chua xót.-Đáng lẽ ra người cần phải cảm ơn là tôi vì anh đã hiến tủy cho ba tôi.Nhưng giá của ca mổ này là tình yêu mười mấy năm trời,là đánh đổi người yêu thương nhất…như vậy…hình như hơi đắt…

Tiểu Long nhắm mắt,anh đau đớn biết bao.-Kest anh là thằng tồi! Nhưng anh yêu và hiểu Linh Linh hơn tôi, nó cần anh!...Anh ngồi dậy,đi ra ngoài đợi trước phòng mổ.



-Rốt cuộc người mà chủ tịch muốn hiến tủy là ai chứ?

-Xin lỗi! Kest đã nói với chúng tôi giữ bí mật về chuyện này.

-Vậy thì…Các anh phải đảm bảo để an toàn tuyệt đối cho chủ tịch chúng tôi, bằng không bệnh viện này đừng hòng tồn tại thêm một ngày nào nữa. Ông lão chủ tiệm kem lại xuất hiện trong phòng giám đốc bệnh viện,ông nói chuyện với giám đốc.

-Chúng tôi sẽ cố gắng, ngài cứ yên tâm!

Ca mổ đã bắt đầu…

Linh Linh thơ thẩn dạo trước cửa bệnh viện.

“Ca mổ sẽ thành công thôi!” cô tự trấn an bản thân.

“Mà tại sao lại không cho mình vào trong chứ?Ai là người đã hiến tủy cho ba? Sao người đó lại không muốn gặp mình?”Đầu cô rối tung cả lên.





7h sau…

Cửa phòng mổ bật sáng, Kest được chuyển ra ngoài, bây giờ chỉ còn chờ việc cấy ghép tủy cho ba Linh Linh.

Bệnh viện 2h chiều…

Tiểu Long ngồi trước phòng đợi , chắp hai tay lên cầu nghuyện.

Lại một lần nữa, cánh cửa bật mở, một vị bác sĩ bước ra.

-Ba tôi sao rồi? Anh vội chạy lại, nắm lấy vai ông.

-Ca phẫu thuật đã thành công, bây giờ chỉ còn xem xem liệu cơ thể bác có thích nghi được với tủy mới không thôi!

Tiểu Long thở phào nhẹ nhõm.

-Vậy sau bao lâu ba tôi sẽ tỉnh lại?

-Cũng không lâu đâu! Cháu có thể yên tâm.

Người ta chuyển ba vào phòng vô trùng, chưa thể vào thăm ba được. Tiểu Long đi ra ngoài.

-Thưa anh, đã đén lúc chúng ta phải về rồi, bên phía tập đoàn cứ gọi điện giục anh về để chuẩn bị cho ngày giới thiệu album. Một cậu thanh niên trẻ từ đâu chạy tới, anh theo cậu ta lên xe…

“ Không thể đợi được nữa, mình phải vào xem sao?”Linh Linh chần chừ trước cổng…

-Cháu vào đi, ca phẫu thuật đã thành công rồi! Bác sĩ già đứng trước cổng phòng khám gọi lớn-Phòng vô trùng!

-Thật sao? Linh Linh chạy như bay vào bênh viện.-Vậy là ba cô được cứu rồi!

…Màn đêm dần bao phủ trọn thành phố…

Trên đường về nhà, Linh Linh đã gọi điện cho tất cả bạn bè báo tin ca mổ đã thành công nhưng lại không thể gọi cho Kest. Anh đang làm gì? Ở đâu?...



-Em đi đâu mà về muộn thế? Cô ngước lên, Tiểu Long đang đứng đợi cô ở cổng, trông anh có vẻ rất lo lắng.

Linh Linh mỏi muốn rã rời đôi chân nhưng vẫn cố cười:

-Ở nhà một mình chán quá! Em đi dạo cho khuây khỏa.Anh về đây…Có việc gì?

-Anh về lấy ít đồ cho ba.

-Hóa ra thế!...Cô buồn buồn, hóa ra là về lấy đồ cho ba mà cô cứ tưởng anh đổi ý, về nhà ở cùng cô. Cô mở cửa cho anh vào, Tiểu Long lấy đồ bỏ vào bao.

-Dạo này anh bận lắm, nhớ vào thăm ba thường xuyên.Chỉ thế thôi, rồi anh quay ra…

-Vậy anh định không bao giờ về ngôi nhà này nữa hay sao? Chứng kiến mọi hành động tử nãy giờ của anh, Linh Linh xót xa.

Tiểu Long ngừng lại vài giây-Có lẽ là không! Rồi anh bước ra phía cửa…-Nhưng…Anh ngừng lại thêm vài giây nữa

Linh Linh chờ đợi sự thay đổi…

-Em…Sẽ tới buổi ra mắt của anh…Chứ? Anh ngập ngừng,cô cúi đầu , nước mắt rơi…

Bóng anh khuất dần…

Mới chưa được 5h sáng…

Buổi lễ rá mắt của Hoàng Long(Tiểu Long) đại diện cho tập đoàn giải trí NI đã đong nghịt người. Vé để vào được đây không phải là dễ, vừa bán ra chưa đầy 20 phút đã hêt sạch sẽ, giá vé lại cao ngât ngưởng. Cánh phóng viên đã có mặt đông đủ.Đây có thể nói là sự kiên lớn nhất của làng giải trí trong năm vì thế, có chết họ cũng không bỏ lỡ. Ngoài kia, fan của Tiểu Long hò hét dậy trời.

“Tiểu Long !””Tiểu Long !”…

-Đấy ! Chỉ cần thế thôi! Người trang điểm cười toe toét. Chị đã phải mệt biết bao khi trang điểm cho chàng ca sĩ này.Hoàn mĩ quá! Xinh đẹp quá! Chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng sợ làm mất đi tuyệt tác này.Cũng giống như khi đối mặt với cái đẹp thật sự, người ta chỉ biết đứng nhìn và cúi đầu.

Tiểu Long im lặng,anh chẳng thèm ngắm lấy một lần cái khuôn mặt trong gương của mình,anh cũng không để ý đến sự nhiệt tình của bao khán giả ngoài kia.Từ lúc tối đến giờ,chuông điện thoại không ngừng reo vang,bạn bè ai cũng gọi điện đến hỏi thăm,chúc mừng…Vạy mà cô thì lại không!...Đối với anh thì chỉ cần một lời từ cô là quá đủ.

-Hoàng Long! Buổi biểu diễn gần bắt đầu rồi,anh chuẩn bị xong chưa? Lần ra mắt đầu tiên là quan trọng lắm đấy.Ông lão quản lí vui sướng hét-Khiếp,chưa có album riêng mà fan cứ như là kiến ấy.Kiểu này thì đĩa bán hết sạch sành sanh cho mà xem.

-Hàng ghế đặc biệt trống mấy ghế? Tiểu Long không quan tâm đến lời xuýt xoa của ông lão, anh hỏi.

-Để xem nào! Ồ kì lạ thật! Đông thế kia mà lại bỏ trống mất hai ghế hàng đặc biệt.MỘt ghế của con gái giám đốc công ti ghostcòn ghế còn lại…một ghế còn lại…không biết là của ai?Cậu đừng lo, nếu vào buổi biểu diễn mà không có ai đén thì tôi sẽ cho người khác vào ngồi.Yên tâm mà biểu diễn nhé.

-Đừng!...Đừng nói ai vào thay cả,chiếc ghế đó nếu trống vẫn không được đưa ai vào ngồi.

Trái tim anh, nếu có trống cũng không cho phép ai vào thay thế...

Chẳng cần nhìn cũng biết ghế trống đó là ghế của Linh Linh. Hôm qua anh đã đưa vé cho cô với hi vọng cô sẽ đến nhưng dường như hi vọng đó đang dần tắt…

-Dậy! Dậy đi Linh Linh hơn 6h rồi!

-Hả! Linh Linh mơ màng.-Cho tớ ngủ thêm tí nữa!

-Câu có muốn đến buổi biểu diễn của anh cậu không? Hả! Tiểu Linh hét toáng lên ,tung hết chăn màn lên, lôi xềnh xệch Linh Linh dậy

-Buổi biều diễn! Cô bật dậy,chỉ tại đêm qua hai người ngủ muộn nên mới ra nông nỗi thế này.





-Nào! Lên xe thôi! Cuối cùng thì cũng đã xong.Cô bước ra ngoài,Tiểu Linh đã đợi cô ở đó.



-Ơ! Kest? Anh làm gì ở đây? Thấy chiếc ô tô của anh ở đằng sau xe Tiểu Linh , cô ngạc nhiên.

-Kest á! Tiểu Linh quay lại-Anh ấy đến để đưa cậu đến buổi biểu diễn đấy! Sướng chưa?

Kest im lặng ngồi trong xe, dường như trong mắt anh không có sự có mặt của bất cứ một ai nữa.

Cô bối rối..

-Làm thế nào bây giờ? Hay là cậu lên xe của Kest với tớ, mất công cậu đợi tớ nãy giờ.

Linh Linh kéo Tiểu Linh lên xe, chiếc xe lăn bánh tiến thẳng đến trụ sở NI.

-Quá lâu quá rồi!Họ sẽ đóng cửa mất thôi. Linh Linh thở dài.

Tiểu Linh từ nãy giờ không nói gì cả chỉ chăm chú nhìn vào chiếc gương nhỏ được treo trong xe.

15 phút sau,xe đã có mặt tại buổi ra mắt, đúng là quá giờ thật nhưng chẳng khó khăn gì để vào được bên trong khi ngồi trên xe của Kest.

Trong kia người hò hét dậy trời…

Cầm chiếc vé mà anh cô đưa cho hôm qua, Linh Linh bảo Kest vào trước, cô và Tiểu Linh sẽ vào sau dể tránh mọi người suy nghĩ.

…Một không gian tráng lệ, chỉ thấy ánh đèn sân khấu lung linh, đẹp một cách kì vĩ.

Tiểu Long ở đó, anh là nhân vật chính của ngày hôm nay, ngồi ôm đàn ghi ta gảy…Điệu nhạc du dương đầy tình cảm…

Tựa đề anlbum lần này là “yêu trong niềm đau”. Đó là một điều đặc biệt khi phần lớn các ca sĩ hiện nay anlbum đầu tay luôn là”tôi là A” hay”B là tôi”…Nhưng với Tiểu Long,anh lại chọn một cái tên khiến nhiều người phải thắc mắc.

“Vẫn yêu em dù cho yêu là đau…Vẫn yêu em dù cho tình là hư vô”…

Anh hát và cười, nhưng nụ cười của anh còn đau đớn hơn cả nước mắt, một cái nhìn mênh mang,xa xăm,trong đó còn chứa chan sự ngọt ngào và đầy ắp tình cảm.Một vài người ở dưới lấy khăn lau nước mắt.

Kest ngồi trên hàng ghế danh dự trên cùng, anh nhìn Tiểu Long biểu diễn rồi quay sang Linh Linh. Anh tự rót cho mình một li vang và uống cạn

Tiểu Long đã thấy Linh Linh, chăm chú nhìn anh hát.

Một niềm an ủi...

Một hạnh phúc nhỏ nhoi…

Và chỉ cần thế, những con cáo già trong làng giải trí, ngự trị lâu năm đã chớp ngay lấy khoảnh khắc có một không hai đó.

Liệu ánh mắt chan chứa tình cảm đó được anh trao tặng cho ai???

Tất nhiên ,Linh Linh là người đầu tiên bị loại, ứng cử viên số một và là duy nhất lại chính là Tiểu Linh-con cưng của công ti giải trí ghost.



-Báo mới! Báo mới đây!Đã tìm ra người tình của chàng ca sĩ Hoàng Long, người đứng đầu trong làng giải trí năm nay…Bà con cô bác lại mua đi nào.

Mới sáng ra, những đứa trẻ bán báo đã hô rầm lên, vì thế chẳng mấy chốc xấp báo trên tay chúng đã hết sạch. Người ta bây giờ chuyền tay nhau những tờ báo đó, đâu đâu cũng thấy bàn tán về người yêu chàng ca sĩ này…

Tập đoàn NI, 6h sáng…

Một lượng fan khổng lồ nhất từ trước đến nay đang tập trung trước tòa nhà cao ốc của tập đoàn.Cả cánh báo chí cũng rợp như ong.Họ yêu cầu Kest phải giải thích về vụ việc này, họ thà để thần tượng mình chết chứ không để ai dành mất. Hơn nữa ghost là một công ti có những điều dèm pha không mấy tốt đẹp, và họ không muốn để Tiểu Long yêu con gái của giám đốc công ti này.

Tầng cao nhất,Kest ngồi tựa lưng vào chiếc ghế ,anh tờ báo xuống,nhìn ra ngoài kia, không phải là anh không thấy lực lượng fan dưới kia hung hổ như thế nào mà chỉ vì đây là một chuyện bình thường trong ngành này. Với một ca sĩ thần tượng như Tiểu Long thì cánh nhà báo luôn săm soi , đào bới và moi móc từng hành động, đôi khi thậm chí một cái nháy mắt cũng làm nên chuyện của họ. Nhưng chính họ cũng là những người bị lợi dụng.Tin đồn là một cách để lăng xê hiệu quả nhất, vài ngày sau mở một cuộc họp báo là xong.

-Thưa chủ tịch, tất cả số đĩa của Hoàng Long vừa đưa ra thị trường đã bán hết sạch.

Kest gật đầu, bao giờ cũng thế, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh…

-Linh Linh !phải làm sao đây? Cánh phóng viên đang đứng trước nhà tớ, đông lắm! Giọng Linh Linh như hét lên trong điện thoại.

-Tớ làm sao mà biết được, tớ cũng chưa gặp chuyện như cậu bao giờ…

Mùa hạ đi qua, mùa thu rắc sắc vàng trên mọi thứ. Nó làm cho mọi vật trở nên ẩm ướt hơn,nắng chỉ còn vương nhẹ trên vài chiếc lá trơ trọi.Nhưng mùa thu thật đẹp…

Bây giờ đi đâu cũng thấy đĩa của Hoàng Long, đã gần ba tháng kể từ ngày anh ra anlbum đầu tay.Từ trước đến giờ, người ta chưa thấy một người nào lại có một lượng fan đông đảo như anh,anh được ví như cơn sóng thần của làng giải trí châu Á…

-Chuyển!...Chuyển vào phòng cấp cứu, nhanh lên! Nhanh lên, không kịp nữa rồi! Mấy bác sĩ trong bệnh viện chạy qua chạy lại. Nghe thấy tiếng dao kéo, tiếng dẫm chân mà cảm giác đau cả đầu.

-Không được! Tim ngừng đập rồi! Dùng điện kích! Bác sĩ trưởng già giơ tay ra hiệu cho các bác sĩ khác.

-Bịch…!!!Bịch….!!!Bịch…!!! Chiếc kích điện được gí vào người bệnh nhân…Đau đớn…Nhịp tim bị điện làm cho bị giật nảy lên. Toàn thân giật nảy lên theo.

-Vẫn chưa đập lại! Tiếp!

“Bịch!!!...Bịch!!!...Bịch!!!...”

Linh Linh ngất lịm đi trên tay Kest.Ba cô đang nằm trên phòng cấp cứu. Dù ca phẫu thuật ghép tủy đã thành công nhưng ba cô lại chẳng thể nào thích nghi với tủy mới vì một lí do nào đó.Sức khỏe ba giảm đi nhanh chóng, ba hôn mê liên tiếp…

Tiểu Long ngồi trầm tư nhìn về phía phòng cấp cứu. Sự sống chết của ba anh chỉ trông chờ vào nơi đó.

“Tách!”

Đèn cấp cứu tắt, cửa phòng được mở,vị bác sĩ mệt mỏi từ trong đi ra.

-Ba tôi thế nào rồi? Tiểu Long vội vàng hỏi.

-Tim đã đập trở lại nhưng còn rất yếu.Rồi bác sĩ lắc đầu.-Tình hình này không thể gắng gượng được lâu được, mong anh và cô chuẩn bị trước tinh thần đối diện với sự thực. Bác sĩ ái ngại nhìn Linh Linh,vỗ vai an ủi anh.

-Cậu ở lại đây chăm sóc bác, tôi sẽ đưa Linh Linh về. Kest bế Linh Linh ra xe, phóng về thẳng căn biệt thự trắng…

Đã mấy đêm nay Linh Linh không ngủ, bây giờ ngất đi . Mặt cô trắng bệch, bơ phờ, cũng không chịu ăn gì. Từ ngày biết, ba cô không thích nghi được với tủy mới, ngay nào cô cũng chỉ trực ở bệnh viện.Cô cũng đã khóc rất nhiều.

Khẽ khàng sửa lại chăn cho Linh Linh,Kest tiếp tục lật mấy bản hợp đồng ngồi nghiên cứu. Đồng hồ điểm 12h đã lâu,anh vẫn chưa thể ngủ được.Mấy hôm nay, anh giao việc lại việc của tập đoàn cho ông Trần quản lí, anh muốn ở bên cô trong lúc này, nhìn cô như vậy anh đau lòng biết bao.

Những cơn gió mùa thu nhẹ thổi qua…

Tất cả mọi thứ đều có thể giao cho ông Trần nhưng riêng bản hợp đồng này phải đích thân anh xử lí.





-Em dậy rồi à? Suốt đêm qua , Kest không ngủ,anh ngồi bên Linh Linh .

-Tại sao lại ở đây? Ba…Ba đâu rồi? Cô thều thào, hoảng hốt.

-Em đang ở nhà, lát nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện.Anh thở dài, trông cô thật đáng thương.

Linh Linh ngồi dậy, cô cau mày khi nhìn thấy tập tài liệu trên tay anh.

-Gì thế?

-Một số tài liệu quan trọng của công ti. Kest vừa nói ,vừa bỏ chúng vào một cái bao đen trên tường-Ngủ thêm lát nữa đi, anh sẽ quay lại ngay!

Chỉ còn nghe thấy tiếng xe ô tô của anh.



Điện thoai reo…

-Alô! Linh Linh hả? Linh Linh phải không? Cậu đang ở đâu thế? Là Tiểu Linh.

-Tớ…

-Sao mấy hôm nay cậu không nghe máy tớ,cậu đang ở đâu?

-Ở nhà Kest!

-Tớ đến ngay, cậu giữ điện thoại chỉ đường cho tớ.

….



“Dinhdoong!...Dinhdoong!...”

Hình như là Tiểu Linh đã đến, cô bạn tốt luôn ở bên cô những lúc cô cần.

-Tớ tưởng cậu quên tớ rồi chứ. Tiểu Linh ôm chầm lấy cô.-KHông sao, mọi chuyện đâu còn có đó mà . Cậu còn có tớ,có Tiểu Long và cả Kest nữa.

Cô dẫn Tiểu Linh vào nhà.

-Thứ gì kia? Tiểu Linh chỉ tay lên cái túi lúc sáng Linh Linh vừa treo.

-Tớ không biết, hình như là tài liệu gì đó của tập đoàn thì phải!

-Còn cái này?

-Tớ cũng chịu. Linh Linh nhìn cái vẻ mặt ngây ngô của Tiểu Linh cũng phì cười,nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày qua.

-Tớ hỏi nhiều quá, nhưng mà cũng tại vì thứ gì ở đây đều lạ với tớ.Chứ đâu như ai đó đâu.

Tiếng cười cô bạn nhỏ vang lên giòn giã.



-Không sao đâu, cậu đừng buồn .Có những chuyện tưởng như bó tay cuối cùng vẫn có cách giải quyết đấy thôi, cứ như chuyện của tớ với anh cậu đó, Kest đã giải quyết nhanh đến nỗi tớ không ngờ luôn. Tiểu Linh nói sau một hồi kể cho cô nghe bao nhiêu là chuyện cười.-Thôi, bây giờ tớ có việc ,phải về đây!Tớ về cậu cứ nằm đó mà ngủ một giấc ,khỏi tiễn.

-Mai tớ mời cậu đi xem phim! Chuẩn bị đi nhé! Tiểu Linh nói với…

Hôm nay, tâm trạng Linh Linh phần nào khá hơn nhờ người bạn thân dễ mến đó.

Tiểu Linh là một người bạn tốt khi đã luôn bên cô, quan tâm và chăm sóc mỗi khi cô cần.

Mấy ngày qua,cảm giác lo sợ cứ chiếm lấy cô. Cô sợ ba bỏ cô lại…Sợ không nhìn thấy ba nữa…

Cô nhớ cảnh cả nhà quay quần bên nhau,kể từ hôm sinh nhật cô ,chưa bao giờ ba cùng ăn với hai anh em cô,và có thể là không bao giờ nữa…

Kest đã về, cô nghe thấy tiếng xe ô tô. Linh Linh bật dậy,cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Ngoài Kest ra trong xe còn có một người nữa, là ông Trần-chủ tiệm kem “sweet love”. Cô sững người, ông Trần cũng hơi bất ngờ khi trông thấy Linh Linh trong nhà Kest. Ông nhìn cô vài giây, như nghĩ ra chuyện gì đó, mặt ông giãn ra rồi ngay lập tức trở lại vẻ bình thường.

Kest không quan tâm nét mặt của ông Trần, anh với tay lấy túi tài liệu đưa cho ông.

-Được rồi đấy! Bây giờ ông có thể về!

Như một cậu bé ngoan ngoãn, ông quay xe và đi thẳng.

-Sẽ không sao chứ? Linh Linh lo lắng hỏi Kest.

-Gì? Anh nhìn cô vẻ khó hiểu-À! Ông ta sẽ không làm gì được đâu.Lên xe đi, bây giờ sẽ tới bệnh viện.





-Đi đi mà Linh Linh! Xem phim cậu sẽ thoải mái hơn đó. Tiểu Linh năn nỉ.

-Tớ không đi đâu, tớ muốn ở đây với ba.

-Ba đã có Tiểu Long lo mà, phải không anh Long?

Tiểu Long gật đầu,anh cũng muốn để cô thoát khỏi không khí ngột ngạt trong bệnh viện.

Sau gần cả tiếng ỷ ôi thì cuối cùng Linh Linh cũng chịu bước chân ra cùng với Tiểu Linh.

-Tớ phải trốn ra đi chơi với cậu đấy! Tiểu Linh mỉm cười toe toét.-Tớ đang giận mẹ nên sẽ không về nhà vào tối nay đâu.

Bộ phim mà Tiểu Linh đưa cô đi xem là một bộ phim hài nổi tiếng.Trước đây ,cô cũng đã từng xem nó với…anh và ba nên bây giờ xem lại càng thêm buồn.

….

-Sao mà cứ sụt sùi mãi thế? Đã hết phim rồi còn gì,nín đi! Ai nhìn lại bảo tớ bắt nạt cậu bây giờ!...Cũng tại tớ,không biết cậu đã xem phim này.

-Tớ …không sao! Cảm ơn cậu!

Cố trấn tĩnh bản thân, Tiểu Linh thấy cô đã khá hơn choàng qua ôm vai cô.



-Thôi chết rồi! Ba tớ…Ba tớ đứng ở kia! Hình như ông ấy thấy tớ rồi thì phải. Ôi chết tớ rồi!

-Cũng đã đến lúc cậu về rồi. Bây giờ tớ cũng phải vào bệnh viện.

-Không được! Tớ không thích về ngôi nhà đó, cậu cứ lại đưa cái này cho ba tớ còn tớ phải chuồn đây! Tiểu Linh lấy từ sau ra một cái túi đen đưa cho Linh Linh.- Thế nhé!

-Nhưng cái gì đây?

-Xuỵt! Cứ đưa đi rồi ông ấy sẽ tự hiểu. Chưa kịp phản ứng gì,cô bạn đã chạy mất hút.

Chiếc xe ô tô cũng đang từ từ tiến lại, người đàn ông này chính là ba của Tiểu Linh –giám đốc công ti GHOST

-Cháu chào bác! Tiểu Linh nhờ cháu đưa cho bác cái này!

-Cảm ơn cháu! Con gái bác hư quá, toàn làm phiền cháu thôi.

-Không có gì,chúng cháu là bạn bè mà.

-Khổ! Ông chợt thở dài-Nó giận mẹ nó không chịu về nhà, cũng không gặp ta nốt.Cháu giúp ta một việc được không?

-Có gì bác cứ nói, nếu giúp được cháu sẽ cố.

-Vậy thì tốt quá, mấy hôm nay nó không về nhà, cháu giúp ta đưa số tiền này cho Tiểu Linh được không.

Ba Ti giúi cục tiền vào tay cô rồi lên xe đi thẳng.

Sau gốc cây, một đôi mắt tròn xoe đang cười…Một điệu cười khinh khỉnh…

-Lần này cô sẽ chết…!!!

Tối nay,Linh Linh ở lại bệnh viện, Kest cũng trực cùng cô. Tiểu Long còn bận việc ,anh bảo chừng khoảng một hai giờ gì đó sẽ vào sau.

Ba cô dạo này tiều tụy hẳn,chỉ còn da bọc xương. Cách đây hai ngày,ba có tỉnh lại một lần nhưng rồi lại nhanh chóng ngất đi. Bác sĩ luôn nhắc nhở hai anh em về những việc tồi tệ có thể xảy ra.

Chuông điện thoại của Kest vang lên, anh ra ngoài nghe bỏ không gian vốn đã lặng im càng trở nên tĩnh mịch đến trơ trọi.

Linh Linh ngồi bên cạnh nắm tay ba, cô không muốn khóc nhưng nghĩ đến việc sẽ gặp ba chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi thì nước mắt cô lại trào ra.



Kest bước vào, anh thấy Linh Linh đang khóc, từ khi quen cô đến giờ thấy cô đau khổ vậy cũng là lần đầu…Lúc này đây,trông cô thật yếu ớt…

-Có chuyện gì à? Linh Linh hỏi, cố ý che dấu những giọt nước mắt đang lăn dài khi thấy anh.

-Chuyện phía tập đoàn thôi!

-Nếu có gì quan trọng ,anh nên đi đi!

-Chẳng có gì quan trọng cả. Kest vuốt tóc cô.-Họ mới phát hiện ra một vài thứ kì lạ, nếu không nhầm thì là có gián điệp trong nội bộ.

-Không sao chứ? Cô lo lắng.

-Không! Nhưng phải tìm ra người đó trước khi hắn tiếp tục phá rối.



Trong bệnh viện…

Chỉ có sự lặng im đáng sợ…

Chỉ có mùi dao kéo, mùi chết chóc…

Nó gần như là ranh giới giữa sự sống và cái chết…

Im ắng…Không gian nặng nề, một chút sương đêm phả vào mặt…

Từng khoảnh khắc tranh giành với sự sống…

Lạnh…Đã khuya lắm rồi, Linh Linh khẽ mở mắt. Cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào, Kest cũng không thấy ở đâu, ba vẫn nằm mê man bất tỉnh, nhẹ nhàng sửa chăn lại cho ba,cô rón rén bước ra ngoài…

Màn đêm như chỉ chờ vậy để sà xuống…



Bước ra khỏi hành lang bệnh viện…Âm u…Lạnh…Mùi thơm ở đâu đó bay lên…

-Kest !Cháu về đi! Cháu đã bỏ bê việc ở tập đoàn quá nhiều rồi đấy.

Là giọng của ông Trần, ông và Kest dang nói chuyện sau ánh đèn mập mờ…

-Vẫn chưa phát hiện ra tên gián điệp đó à?

-Họ đang đợi chủ tịch về để xác minh xem ai là người đã ở gần nó khi chuẩn bị giao cho bên B.

-Ta sẽ không …

-Cháu ở lại đây vì lí do gì chứ? Vì Linh Linh? Ông Trần ngắt lời anh.

-Ông biết mà!Tôi đâu cần phải nói…

-Ta luôn xem nó như con gái của mình nên ta phải nói điều này. Ông già này bên mày từ nhỏ ,ta đủ khôn ngoan để biết rằng với cháu-chủ tịch tập đoàn NI thì Linh Linh chỉ là một người thay thế. Cháu đừng bao giờ chấp nhận một người con gái chỉ vì muốn họ thế chỗ của người khác. Đó là cháu đã khắc vào họ một vết thương khó lành nhất. Linh Linh không phải là Di Lăng, điều đó cháu phải hiểu hơn ai hết chứ? Cháu đối với Linh Linh hoàn toàn không là gì cả.

Gió đêm bỗng như chợt trở nên sắc lạnh…Cứa vào cô, đau đớn…

Kest tức giận nắm lấy cổ áo ông Trần,…trong tích tắc bất lực thả xuống.

Chẳng phải là như thế sao?

Ông Trần đã nói hết mọi chuyện một cách phũ phàng.

Linh Linh chờ đợi một lời nói từ Kest… chẳng lẽ là vậy thật? Nhưng sự im lặng của anh dường như đã là một lời thú tội vô hình.

-Alô! Được! Tôi và chủ tịch sẽ trở về ngay bây giờ.

Ông Trần gấp điện thoại, mở cửa xe,…lao đi cùng Kest…

Để lại một câu trả lời còn bỏ ngỏ…

Trong màn đêm, cô gái với mái tóc dài gục mặt xuống khóc thổn thức…

“Đừng bao giờ chấp nhận một người con gái chỉ vì muốn họ thế chỗ của người khác….Đó là đã khắc vào trái tim họ một vết thương khó lành nhất…”



Phòng bệnh đặc biệt dãy ba chợt sáng ánh đèn…

Phòng của…Ba!!!

Linh Linh chạy ù lên phòng ba…Trời thu lất phất mưa phùn…

-Ba! Ba! Ba tỉnh lại rồi à? Cô hét lên khi chân đặt một nửa vào phòng.

-Ba đi rồi! Tiểu Long nắm chặt tay người nằm trên giường bệnh.-Ba đợi em mãi…

Lần đầu tiên nước mắt rơi trên khuôn mặt anh…

-Ba! Không ,không thể nào! Là anh lừa em! Cô lắc đầu.Từ từ tiến lại bên cạnh ba. Bàn tay run run chạm nhẹ lên tấm chăn trắng muốt.-Ba chưa chết đâu! Cô thầm thì, vuốt ve màu trắng tinh …

Tiểu Long gỡ tay cô ra.

-Ba đã đi rồi, Linh Linh! Ba đi thật rồi!

Anh ôm cô vào…

Với cô…

Ba là ba…là mẹ…là người đã cưu mang…cho cô một gia đình,một người anh…



-KHÔNG!!!!

Lại một lần nữa,Linh Linh chạy vụt đi.

Mưa bây giờ đã nặng hạt hơn…

Nước mắt cùng với mưa hòa thành một…

-“Ba yêu Tiểu Long hay yêu Linh Linh?”

-“Tất nhiên là ba yêu Tiểu Long rồi, nhưng còn yêu Linh Linh nhiều hơn nữa!”

-“ Tiểu Long con không được bắt nạt Linh Linh! Em nó còn nhỏ…”

Tất cả những kí ức ùa về, có ba!!!

Linh Linh chạy thật lâu dưới mưa…Chạy cho tới khi đã mệt lử cô mới ngồi xuống lòng đường…

Bíp…Bíp…Bíp!!!

Còi của một chiếc ô tô.

-Cháu làm gì vậy hả?Phải biết quí trọng mạng sống chứ!-Là ông Trần. ông mở cửa,đi về phía cô.

-Có chuyện gì xảy ra với cháu à?

Im lặng…

-Thôi lên xe đi, ta sẽ đưa cháu về. Đi như thế này sẽ rất nguy hiểm!



-Ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cháu cứ khóc nếu muốn!

Lại chỉ có tiếng mưa trả lời…

Chiếc xe đi đến phố 305, mưa làm lung linh bao ánh đèn…

-Ta cũng đang muốn gặp cháu nói chuyện.

Ông lão dừng hẳn xe lại…

-Ta muốn nhờ cháu…

Linh Linh mở cửa xe bước ra ngoài…

-Cháu hãy rời xa Kest được không? Ta xem cháu như con nhưng cháu với Kest là điều không thể…Giờ đây cô hoàn toàn không có tâm trạng để nói chuyện,Linh Linh cần ở một mình.

-Ta xin cháu,xem như lão già này cầu xin cháu đi! Ta mắc nợ quá nhiều với Kest,và ta phải trả lại cho nó những gì ta đã làm mất.

Cô quay lại,nâng ông Trần dậy và hòa vào mưa…



-Tìm ra chưa? Giọng Kest thật đáng sợ.

-Dạ, thưa chủ tịch, vẫn chưa! Anh nhân viên khép nép run lên, giọng ấp úng.

-Thưa chủ tịch,có người tìm cậu…

Kest nhìn đồng hồ, mới 4h sáng, rốt cuộc ai lại đến tìm anh vào lúc này.

-Cho vào đi!

Tiếng bước chân, là một người con gái, một đôi mắt tròn xoe, một mái tóc được cột lên cao. Xinh đẹp…nhanh nhẹn…

-Là cô! Kest ngạc nhiên.

-Đúng ! Thì sao? Tôi chỉ muốn đưa cho anh thứ mà anh cần thôi. Cô gái mỉm cười, đểu cáng.

-Tôi cần gì? Anh cau mày.

-Chẳng phải anh đang tìm kẻ gián điệp hay sao?

-Sao cô biết?

-Tại sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là ngày hôm nay tôi sẽ chỉ cho anh thấy người đó là ai? Một bàn tay nhẹ nhàng ,mơn trớn vuốt má anh.

-Tôi có thể gọi bảo vệ đến đuổi cô bất cứ lúc nào.

-Tùy anh thôi, tôi biết ai là kẻ đã gây ra chuyện này đấy!

-Ý cô là…

-Thôi ,anh không muốn nghe thì tôi về vậy.Cô gái đỏng đảnh bước ra…

-Dừng lại! Kest nói nhỏ nhưng đủ cho sắc mặt cô gái kia thay đổi.

-Chỉ sợ anh không muốn nghe thôi, anh và tôi đều biết người đó mà.

-Tại sao cô cứ ba lần bảy lượt muốn hại Linh Linh? Cô là người đã tung tờ rơi, tung tin đồn nhảm…

-Anh cũng thông minh đấy! Hoàng Linh Linh !Tôi đã biết cô ta quen anh là một kịch bản,và chỉ lợi dụng anh thôi,nhưng tôi cảnh cáo mà anh đâu có nghe đâu.

-Tại sao cô lại muốn hại cô ấy? Kest đập mạnh tay xuống bàn.

-Anh và cả Tiểu Long ,hai người đều không thấy được cái bộ mặt xấu xa của cô ta nên tôi chỉ muốn giúp lột nó ra thôi!

-Chẳng lẽ…cô và Hoàng Long…

-Đúng! Tôi thích anh ta ,thì sao chứ?

-Tất cả những gì cô vừa nói ,cô nghĩ tôi sẽ tin hay sao? Kest cười, nhạt thếch…

-Có thể anh không tin nhưng khi nhìn cái này,anh chắc chắn sẽ phải nghĩ lại…

Cô gái kia đưa cho anh một tập ảnh…

Càng yêu…con người ta càng dễ bị đánh lừa...

-Tôi đồng ý tôi không phải là người tốt nhưng thà làm người không tốt để không bị tổn thương còn hơn là quá tốt để lòng tốt đó bị giẫm đạp! Chàng trai ạ…

Nói rồi cô ta bỏ đi…

Bàng hoàng…sửng sốt!!!....Ngạc nhiên…Đau tận vào…tim.

Người ta chỉ đau khi quá tin tưởng rồi bỗng nhiên nhận ra rằng lòng tin bị phản bội…

Tập ảnh từ từ rơi xuống.Chẳng lẽ yêu là có tội.

Tình yêu này đã núp dưới cái bóng thèm khát một thứ tình cảm để xoa dịu trái tim anh …

Tình yêu này mãi đến đêm qua anh mới thừa nhận…

...



-Ông nhầm rồi! Tôi không hề xem Linh Linh là người thay thế.

Tiếng xe như át tiếng Kest.

-Chẳng lẽ…cháu đã quên Di Lăng…

-Không! Di Lăng và cô ấy không hề thua kém nhau…

Ngồi trên xe của ông Trần về tập đoàn đêm hôm qua, Kest nhìn ông với vẻ khinh khỉnh.

-Linh Linh là người tôi yêu!!! Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa…





Vậy là anh đã yêu, anh là người phải chịu ư?

Linh Linh là người duy nhất anh tin tưởng,yêu thương.Vậy mà…anh nhận được gì chứ…sự lừa dối!

Lại một lần nữa, tình yêu làm anh đau khổ.

Với con mắt của anh, tập ảnh kia không thể là giả.

Yêu cô bao nhiêu anh lại càng hận cô…một tình yêu…thêm một vết thương lòng…

Kest vơ chiếc áo, anh phóng xe ra ngoài mặc cho mưa và gió…

Đám tang ba Linh Linh,khách tới dự rất đông,ai cũng biết đến ca sĩ Hoàng Long.Một vài người đến chỉ vì muốn nhìn mặt anh.

Kest không đến viếng,tất cả ngững gì xảy ra đều khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân, về Kest…

Ngồi bên linh cữu ba mãi,cô quá mệt mỏi…

Tiểu Long dẫn cô vào nhà,Linh Linh tựa đầu vào vai anh…

…Có một số cử chỉ …có một số hành động với người bình thường là bình thường những người khác thường là…không bình thường…

Kest được xuất hiện sau chiếc xe mui trần. Cánh cửa xe được đóng sầm lại,anh bước đến trước mặt Tiểu Long và Linh Linh.

…Ánh mắt thật đáng sợ…khiến người khác phải run lên…

Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng lá vàng rơi…

-Ta xin cháu…Có thể rời xa Kest được không…” Giọng nói ông Trần vang lên trong đầu cô.

Có lẽ đây là cơ hội, cô đã có đủ thời gian để suy nghĩ. Ông ấy nói đúng,cô không nên đến với Kest. Cô và anh là một phép cộng không có đáp số…

Huống gì,với anh ,cô chỉ là một người thay thế …

Trái tim anh không đủ chỗ để cho thêm một hình bóng nào nữa…

Đối diện với anh mắt này ,cô càng có thêm sức mạnh…

-Tiểu Long ! Anh đi ra kia được không? Linh Linh gắng gượng.

Tiểu Long đi vào nhà.-Vậy anh vào trước nhé!

….

-Kest! Có lẽ chúng ta cần nói chuyện.Cô nhìn Kest mỉm cười.

Anh nhìn cô, người con gái này, đứng trước mặt anh là người đã lừa dối anh sao?Chẳng lẽ lại là người con gái yếu ớt này?Chẳng lẽ giữa cô và anh ,tất cả chỉ là một vở kịch ?

-Em và anh…chia tay đi! Có lẽ thế là quá đủ cho chúng ta…Cố nuốt những giọt nước mắt,cố dấu những nỗi đau…

-Chia tay?... Kest chợt cười,cười rất lạt…-Tôi đã hết giá trị để cô lợi dụng rồi sao?

-Lợi dụng…??? Linh Linh ngạc nhiên.

-Tôi đã tin tưởng cô, vậy mà, cô lại là gián điệp, người ta trả cô bao nhiêu? Bao nhiêu hả? Anh lay mạnh vai cô.

-Anh nói gì vậy?

-Vậy đây là gì? Cô cho tôi một lời giải thích không? Kest gằn mạnh từng tiếng, anh quay lại xe,lấy tập ảnh mà cô gái kia đưa cho anh.-Chẳng lẽ cô còn chối.Vậy mà tôi đã yêu cô,có chết tôi cũng không nghĩ,không cho phép mình nghĩ rằng cô là gián điệp,cô diễn chuẩn quá đấy.

-Những bức ảnh trong tay anh được anh tung lên trời. Trong ảnh là cảnh cô đưa giúp Tiểu Linh đưa cái tuí đen cho ba cô ấy.

Một vài ảnh khác là cảnh ông ấy dúi tiền vào tay Linh Linh nhờ cô đưa tiền cho Tiểu Linh bữa hai người đi xem phim.Một ai đó đã chụp lại bức ảnh này và thật dễ dàng để hiểu nhầm rằng đây là cảnh mua bán giữa Linh Linh và chủ tịch công ti giải trí GHOST.

Vậy ai đó đã chụp lại ,ai đó đã cố tình hại cô.

Nhưng Linh Linh không giải thích nữa,cô im lặng. Tốt thôi,cô và anh lại càng dễ để quên nhau.

Cuộc tình này nếu quá nhiều sóng gió, nhiều chông gai, nhiều người ngăn cản như thế thì tại sao lại phải tiếp tục?....

-Sao? Bây giờ thì không còn gì để nói nữa chứ gì? Kest lùi lại.-Tôi đã tin nhầm người thật rồi!

Tiếng rơi khẽ khàng của một chiếc lá vàng…

Cuộc tình mong manh...như gió chiều...

Cuộc tình mong manh…như gió chiều…

Linh Linh cúi xuống, cô nhặt từng tấm ảnh lên,khẽ mỉm cười. Đúng! Cuộc tình này không nên có …



-Có chuyện gì vậy? Tiểu Long thấy xấp ảnh trên tay cô,có đôi phần khó hiểu.

-Em và Kest! Chia tay rồi! Linh Linh đặt ảnh xuống bàn.

Ngoài trời,một tia chớp xé rạch bầu trời.

-Không sao! Anh sẽ luôn ở bên em! Tiểu Long nắm lấy bờ vai bé nhỏ của cô.

-Kest nghĩ em là gián điệp! Cô thất thần-Anh có vậy không?

-Anh đã từng nghi ngờ em một lần và sẽ không có thêm lần thứ hai nữa.

-Ít nhất, vẫn có anh bên em.

Cô thiếp đi trên vai anh, người luôn bên cô…

Nhưng tình yêu luôn có những trái ngang…

Không phải cứ an ủi, vỗ về là sẽ yêu…

Không phải cứ bên nhau,chăm sóc là đang yêu…

Và…không phải cứ rời xa là…đánh mất nó…

Đơn giản là vì tình yêu chỉ như một giọt nước…,không bao giờ nắm được nó trong tay …dù cho có cố gắng…



-Cháu có thể tiếp tục làm ở đây đượchứ? Ông Trần! Sau một tháng tự giam mình ở nhà, Linh Linh nhận ra rằng cách tốt nhất để quên là làm việc. Phải gạt đau khổ qua một bên, phải sống thôi!

Ông Trần nhìn ánh mắt chứa chan buồn của cô, lát ,ông thở dài.

-Tùy thôi! Cháu có thể làm bất cứ thứ gì nếu cháu muốn….Và…Và cảm ơn cháu vì cháu đã chia tay với Kest. Còn chuyện gián…

-Cháu đã quên hết rồi! Cô nhìn đi nơi khác.

-Ta nghĩ cháu nên biết điều này, Kest là người đã hiến tủy cho ba cháu đấy. Cậu ta bắt lão già này phải câm miệng nhưng khi hai người đã chẳng còn gì thì ta nghĩ ta nói cũng không sao.

Linh Linh bước nhanh về phía quầy ,giọng nói của ông Trần vang lại rõ mồn một…

Hóa ra chính là anh! Thảo nào…Vậy quyết định chia tay là đúng. Cô đã gây ra cho anh bao nhiêu phiền toái, gây ra cho anh bao khổ đau, thêm cô,Kest chỉ thêm một mối bận tâm, cô khiến anh mất một phần thân thể…Quen cô, anh đã phải chịu thiệt thòi biết nhường nào…

Thế nên ,…chia tay thôi!!!!!!!!!!!!!

Trái tim chẳng bao giờ tuân theo lí trí…

Nghĩ vậy nhưng người cô ước được ở bên lúc này vẫn luôn là anh…

Lúc cô cần anh nhất, cần tình yêu này nhất thì cũng là lúc nó vỗ cánh bay xa…

-Cháu hết ca rồi! Linh Linh ạ ! Để ta đưa cháu về.

Chiếc xe ô tô đậu ở trong sân ga. Nó từ từ lăn bánh và chẳng mấy chốc dừng ngay trước cổng nhà cô.



-Khoan xuống xe! Ông Trần ngần ngừ lấy từ trong túi ra một cái thiệp nhỏ, màu hồng được gói ghém bằng nơ khá xinh.

-Ba mẹ Kest qua đời từ năm trước, họ giao cậu ấy lại cho ta.Thực ra buổi lễ này phải diễn ra cách đây 2 năm nhưng …vì thế…mãi đến giờ mới diễn ra.

Ta muốn cháu đọc nó và quên Kest đi, nhưng phải hứa là thật bình tĩnh … Ông đưa nó cho Linh Linh.

Chiếc dây thắt từ từ rơi xuống…

“…LỄ ĐÍNH ƯỚC GIỮA TRÁC DI THANH VÀ K.E.S.T…”

-Thời gian:…

-Địa điểm:…



Nếu nói không đau lòng đến quặn thắt thì chắc chắn là giả dối...

Liệu đây có phải là xức muối lên vết thương chưa lành không?

Nhưng cô vẫn cười rồi nhẹ đưa tay vuốt nước mắt qua một bên…

-Cháu biết tại sao Kest lại hận ta như vậy không? Lẽ ra người đính ước với Kest phải là Di Lăng nhưng vì ta mà cô bé ấy phải tự tử, chính ta cũng đã hại cả ba mẹ của nó…Ông khẽ thở dài.-Ta chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách này…

-Sẽ không sao đâu, cháu sẽ tới… Ông yên tâm…

Hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc… Dù cho người đó không phải là mình…

Có lẽ vì điều đó nên đau khổ cũng là một định nghĩa ngang bằng với hạnh phúc…

Linh Linh rời khỏi xe,cầm tấm thiệp trên tay.

-Anh đang làm gì vậy? Sao lại ngồi một mình? Từ ngày ba đi,Tiểu Long đã dọn về nhà ở cùng cô.

-À! Không có gì!

-Sao anh không bật ti vi lên xem?

-Đừng…!!!

-Vì sao chứ?

Nhưng cô đã mở nó …

“ Đây là những hình ảnh mới nhất về việc chuẩn bị cho tiểu thư Di Thanh và chủ tịch tập đoàn giải trí NI…”

Tiểu Long thở dài, anh biết bây giờ ở đâu, kênh nào cũng có đưa tin này.

Cô quay lại anh, xòe tấm vé.

-Em biết từ trước rồi, anh xem này!

-Kest đưa cho em? Tiểu Long ngạc nhiên…

-Không ! Là ông Trần, anh sẽ đi cùng em chứ?

-Có nên như thế không? Em có thể không đến cũng được mà…

Cô mỉm cười…

-Em muốn đi giạo một lúc..

-Anh sẽ đi cùng em…

-Không cần đâu! Em đâu ngốc tới mức làm điều gì đó dại dột… Nói rồi Linh Linh bước ra ngoài…





-Đã đến lúc rồi đấy, khử nó đi…

Lại đôi mắt ấy…





Kest với tay nhấn nốt tắt màn hình, anh ngửa người ra sau ghế.

Mai ,anh và Di Thanh sẽ làm lễ đính ước nhưng anh lại chẳng thể gạt hình ảnh cô ra khỏi đầu…

Anh không thể nào tin cô là gián điệp mặc dù bằng chứng đã quá rõ ràng …



Lúc chiều…tại phòng làm việc của Kest

-Nếu anh vào đây để minh oan cho Linh Linh thì nên quay ra đi! Anh bực bội đuổi Tiểu Long .

-Việc gì tôi phải làm vậy, trong chuyện này tôi là người có lợi mà. Và chẳng phải ngày kia anh và Di Thanh đã làm lễ đính ước rồi sao?

-Vậy anh đến đây làm gì?

- Đẻ xin hủy hợp đồng! Trước đây tôi làm việc cho anh là vì cần tiền nhưng giờ thì không.

-Chỉ thế thôi sao? Kest đặt tập tài liệu lên bàn.-Được thôi, anh phải bồi thường!

-Được.! Tiểu Long trả lời xong,khẽ cười.-Chào chủ tịch!

Cánh cửa được đóng sầm lại.

-Anh thật ngốc khi kết tội cô ấy! Tiểu Long nói với khi đã đi khá xa…



Tiếng chuông cửa bỗng nhiên réo rắt liên hồi…đưa anh về với hiện tại. Kest ngồi yên, anh không ra mở cửa, không muốn ai làm phiền mình lúc này.



-Sao cháu không mở cửa cho ta vào?

Nhìn thấy ông Trần, Kest khinh khỉnh bỏ lên tầng trên…

-Ta muốn nói cho cháu biết một chuyện! Dừng lại đi…

Những lời nói của ông dường như quá nhỏ để Kest có thể nghe thấy…

-Về Linh Linh!

Tiếng bước chân bỗng im lại…

Ông Trần đi lên mấy bậc thang rồi với nhẹ lấy từ trong góc ra một chiếc camera nhỏ xíu.

-Ta đã nghi ngờ cháu và Linh Linh từ lâu,nhưng lại không thể tin được nên đã gắn cái này, xin lỗi cháu!

-Ông…!!! Anh cau mày, tức giận.

-Và đó cũng là lí do ta phát hiện ra cái này! Cũng không biết có nên đưa cái này cho cháu không nữa. Ông thở dài rồi rút rừ trong túi ra chiếc đĩa nhỏ.-Xem hay không là tùy cháu.

Chỉ có thế,ông quay thẳng đi về.

Đợi cho ông đi khuất,Kest mới quay xuống cầm cái đĩa mềm.

Anh nhắm mắt, rốt cuộc có gì trong thứ này…

Ngày…tháng…

Trước ngày anh và cô chia tay 4 ngày, hôm đó cô ngủ lại nhà anh…



Chiếc điều khiển từ từ rơi xuống khi trên màn hình là cảnh một cô gái đang gỡ túi tài liệu từ trên tường xuống, dùng điện thoại chụp lại nhưng không phải là Linh Linh mà là Tiểu Linh –cô gái có đôi mắt tròn xoe…



Đường phố càng lúc càng đẹp…những ánh đèn nối đuôi nhau chạy dài thành một đường viền xa tít tắp…

Tiếng phanh gấp của hai chiếc xe…

-Tiểu Linh ! Linh Linh ngạc nhiên…chạy lại bên bạn…

Nhưng…cô bị Tiểu Linh xô ngã qua một bên…

-Tôi và cậu là bạn sao?

-Tiểu Linh ,cậu nói gì lạ vậy.? Linh Linh ngơ ngác.

-Chưa bao giờ cô là bạn của tôi hết! Cô không hơn gì tôi nhưng tại sao cuối cùng mọi thứ đều thuộc về cô.

Linh Linh quá ngạc nhiên,cô không hiểu Tiểu Linh đang nói gì.Cô không thể tin được đang đứng trước mặt là bạn mình.

- Tôi đã yêu nhưng rồi vì ai mà bị từ chối một cách phũ phàng vậy chứ? Cậu là người xen vào giữa tôi và anh…

- Thôi đủ rồi.Di Thanh bước ra từ chiếc xe thứ hai.-Bây giờ không có ai bảo vệ nó nữa đâu.

-LÊN!!!

-Bây giờ mày và Kest đã không còn gì nữa thì mày cũng không đủ tư cách nói chuyện với Di Thanh này. Không có Kest,mày chẳng là gì cả…Phải dạy cho mày một bài học nhớ đời chứ…

Tiếng cười man rợ rộ lên…

Bọn đàn em xúm lại,…

Tát ,đánh một cô gái không chút phản kháng…

Đau, rát…

“Kít…” Lại thêm một chiếc xe nữa…

-Dừng lại…!!!

Gió khẽ gào thét.

-Dừng lại, các ngươi dừng lại hết!!!

Bóng tối…không làm chìm đi sắc quí tộc ấy…

Di Thanh sợ hãi núp vào sau lưng Tiểu Linh , nơi gốc cây, Linh Linh nằm co ro.



Nhìn thấy cô như vậy, anh còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần.

Kest quì xuống bên Linh Linh. Cô không ngất, cô rất muốn ngất đi nhưng không thể, dường như chỉ càng đánh càng tỉnh.

Nước mắt Linh Linh chợt rơi, lăn dài trên gò má, nóng hổi nơi bàn tay anh. Kest ôm cô vào lòng.

Giây phút này…ấm áp…hạnh phúc… Linh Linh thầm hi vọng nó sẽ tồn tại mãi mãi…

Giật mình!!!...

Không được! Không!

Cô phải rời xa Kest! Cô chỉ là người thay thế Di Lăng trong tim anh, cuộc tình này bị quá nhiều người phản đối. Cô không thể để một phút yếu lòng làm hỏng tất cả…

Anh không phải ,không thể là người ngự trị trái tim cô.

-Anh xin lỗi, Linh Linh!

Linh Linh vùng dậy, đẩy Kest qua một bên,cố gắng che dấu những giọt nước mắt.

“Xin lỗi! Kest!”

-Anh tránh xa tôi ra! Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi còn gì!

-Nhưng tất cả chỉ là sự hiểu lầm! Anh đau khổ.

Linh Linh cười lạt.

-Hiểu lầm ư? Trong tình yêu quan trọng nhất là gì chứ?...Là niềm tin ,niềm tin ,anh hiểu không?

Những cái tát lúc nãy giội lên,…đau đớn…

-Em không sao chứ? Nhìn thấy cô khụy xuống, Kest chạy lại đỡ…

Gạt cánh tay của anh…

-Một khi đã không còn tin nhau thì nên chia tay…

Cô gắng gượng lê từng bước ra khỏi công viên…

Ánh đèn phản chiếu bóng dáng bé nhỏ của cô, hằn xuống lòng đường…

Gió lạnh thấu gia thịt…

Tại anh! Đúng tất cả là tại anh! Nhưng anh đã nhận lỗi sao cô lại không tha thứ.

Linh Linh cố không quay đầu lại.Không thể yếu lòng!

“Kest! Em nợ anh quá nhiều!”

-Chẳng lẽ không còn gì nữa sao? Kest đau đớn gục xuống, giọng anh nhỏ nhưng đủ cho cô nghe thấy.

Cô quay lại,cởi bỏ sợi dây chuyền đang mang trên cổ, đưa cho anh…

-Anh nên đưa nó cho người mình yêu, chúng ta…đã hết rồi…

…Phải chăng nên kết thúc ở đây????…

…Xin lỗi vì em đã…yêu anh…. Vì…..cuộc tình này đáng ra không nên có………….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play