1h chiều

Rốt cuộc anh muốn gì? Linh Linh

la lên.

-Sau một tháng tôi sẽ rời khỏi nơi đó,cô yên tâm đi!

-Anh có thể giết tôi nếu anh muốn,đừng ám ảnh tôi như vậy được không?

-Ừ,có thể tôi sẽ tha cho cô đấy.

Linh Linh đã luyện tập trước gương hơn một tiếng đồng hồ những lời cô hi vọng sẽ có thể nói với Kest khi đến nhà anh.Và cái gương kia chính là Kest.

“Nếu có thể ta muốn đấm ngươi vài cái cho hả giận”.

1h 30’ tại căn biệt thư trắng.

Trời dần chuyển mưa,mưa có vẻ như sẽ to lắm,mây kéo đến giăng kín cả bầu trời.Trời đang sáng bỗng chốc trở nên âm u,đen kịt.Anh tài xế đã về từ lúc nào,cô không đem theo chìa khóa căn biệt thự,cái điện thoại cũng không nốt.Cứ tưởng Kest sẽ ở nhà, ai ngờ anh ta lại đi đâu…

Mấy tia chớp cuộn mình rạch tung những đám mây đen phát ra những âm thanh ghê rợn.Cứ thế,mưa ,và mưa.Những hạt mưa ban đầu còn nhẹ sau càng lúc càng nặng và dày hạt hơn. Linh Linh chẳng quen ai ở khu biệt thự V.I.P này.Cô khép nép tựa mình vào cánh cổng.

Mưa chừng một tiếng thì ngừng lại.Mùa hạ bao giờ cũng thế,bất chợt nắng rồi lại bất chợt mưa.Điều đó dễ khiến người ta khó chịu, đầu Linh Linh đau như búa bổ.Cảm giác khó chịu lan khắp người.Cô mệt mỏi,dường như không còn đủ sức để về sau cơn mưa.Đôi chân đã bị tê cứng lại, càng khó để nhúc nhích.

-Sao không vào nhà mà ngồi đây?

Chiếc xe trắng sang trọng đỗ lại trước mặt,Kest bước ra cầm ô lại che cho cô và dìu cô vào nhà.

-Tại sao?

…Ánh mắt đó thật đáng sợ…

-Tôi quên đưa chìa khóa. Linh Linh thều thào.

Kest không nói gì,anh quay lên tầng,lát sau anh xuống đưa cho cô một bộ quần áo trông rất buồn cười.

-Cô có thể mặc nó.Tôi sẽ cho người làm khô bộ quần áo trên người hộ cô.Sẽ không lâu đâu.

-Bộ quần áo gì thế này? Linh Linh cáu kỉnh nhận từ tay Kest .Chưa bao giờ cô thấy một thứ quần áo nhìn ngố đến vậy.



Thay quần áo xong,cô ngồi phịch xuống ghế,mở một kênh bất kì ngồi, chờ đợi người mang bộ kia tới.

Tiếng bước chân của từ ngoài hành lang nghe lúc càng rõ, Kest đi vào,hình như anh mới nghe điện thoại xong.

-Bật kênh N.I đi!

(N.I là kênh giải trí do tập đoàn thành lập)

-Tôi thích xem phim,đang đến đoạn hay mà!

Đừ…ng!!!!

Cô chưa kịp nói xong,Kest đã mở kênh N.I rồi.

“Cuộc thi tuyển chọn người mới của tập đoàn N.I” giọng nói của chị MC khá duyên dáng trên truyền hình vang lên.Ngay lập tức,khán đài như vỡ ra,rung chuyển.Vì là tập đoàn lớn nên mỗi năm N.I sẽ tuyển người mới một lần.Nếu dành thắng cuộc,cơ hội dành cho mỗi người trở thành người nổi tiếng là rất lớn,chính vì lẽ đó mà hàng triệu lượt hồ sơ từ khắp mọi nơi lũ lượt đổ về.Vog sơ khảo đã diễn ra từ tháng trước,bây giờ là vòng chung kết thì phải.

-Èo!Chán phèo!Tôi ngủ đây , khi nào quần áo tôi về thì thức tôi dậy nhé.

Kest ngồi trầm tư xem chương trình,vẫn thế,chẳng thể nào nhận ra cảm xúc của anh.

“Thảo nào cánh nhà báo luôn cho anh ta là một con người bí mật.Đến một chương trình quan trọng như thế này mà còn ngồi ở nhà điều khiển thì đáng sợ thật”. Linh Linh thầm nghĩ.

Liệu có ngờ được rằng ban giám khảo hôm đó thiếu mất một vị trí quan trọng là vì sợ mưa sẽ mang một ai đó đi…

Và chính người đó có lẽ cũng chưa hiểu thứ tình cảm đang nảy nở kia…

“Có những hạnh phúc trong tay tôi luôn cố gắng nắm giữ,chỉ xin một lần em nói yêu tôi,chỉ xin một ngày em sẽ yêu tôi như tôi đã yêu em…”

“Giọng này nghe quen quá!”

Linh Linh ngồi phắt dậy,cô nhận ra chất giọng này,nó quá đỗi quen thuộc với cô.Nó chính là của Tiểu Long –anh trai cô.

Cô thật không thể tin vào mắt mình,Hoàng Long thật đẹp,mọi thứ ánh đèn như chìm lại đằng sau anh.Một khuôn mặt quyễn rũ,một đôi mắt có thần và một giọng hát ấm áp.Bình thường chỉ cần một cái nháy mắt thôi cũng đã khiến bao người ngã rạp.Giờ đây,anh đẹp hơn gấp trăm bội lần.

Cả khán đài như chết lặng đi trong cái điệu nhạc du dương trong cái ánh mắt chết người đó.

Linh Linh quay sang Kest,lần đầu tiên cô thấy anh cau mày,có vẻ như anh đang suy nghĩ điều gì đó mà không hề hay biết là cô đã tỉnh dậy

Phần dự thi của Tiểu Long kết thúc,tất cả lặng đi vài giây rồi tiếng vỗ tay nổi lên như một cơn triều thần.Chị dẫn chương trình từ trong khán đài bước ra,tay cầm một chiếc khăn mùi soa,lau nước mắt.

Kest gật đầu.Cảm giác tự hào xâm chiếm toàn người Linh Linh.

Nghe xong bài hát,Kest gọi điện cho ai đó.Cô nghe rõ mồn một.

-THí sinh vừa hát xong!Chính anh ta! Kest gấp điện thoại ném ra giữa ban tiếp tục nhìn lên ti vi.

-Chẳng phải trước đây chính anh đã ra lệnh đuổi anh trai tôi sao? Linh Linh bực mình.

-Nếu không phải liệu thế,liệu anh cô có ngày hôm nay không?Anh cô không thích hợp để nhận công việc trước kia.

Kest không ngoảnh mặt lại,anh nói từ từ.-Tôi không như cô nghĩ đâu.

-Từ mai cô không cần phải đi đến đây nữa.Tôi phải đi công tác qua Nhât khoảng hai tuần.bởi vậy cô có thể giải thoát và đừng làm phiền tôi trong những ngày đó.Được chứ?

-Được thôi!Thoát khỏi anh thật là hạnh phúc. Linh Linh về.

“HaHa,thế là hai tuần hạnh phúc sắp tới với mình rồi!”

-Mọi thứ đều là sự thật à? Linh Linh !Tớ thật không ngờ cậu là người như vậy!

Đó là câu nói duy nhất mà cô bạn thân của cô- Tiểu Linh nói trong cuộc điện thoại lúc tối.Cô muốn rủ Tiểu Linh đi ăn liên hoan Tiểu Long đoạt giải thưởng lớn vậy mà gọi thì Tiểu Linh lại chẳng để cô nói câu nào mà tuôn ào ào.Không biết có chuyện gì nữa?

-Sẽ không sao đúng không anh?Sao Tiểu Linh lại cư xử như vậy?Anh! Phải làm sao bây giờ? Linh Linh đi đi lại lại trong phòng vẻ lo âu.

-Không sao đâu!Bọn mày vẫn giận nhau hoài đấy thôi,Làm lành ngay ấy mà.

-Không!Em linh cảm thấy có chuyện không lành. Em lo lắm!

-Thôi!Ngủ đi!Mai còn dậy đi học nữa



-Ê!Ê!Hình như anh Tiểu Long chở con bé ấy đi học đấy!

-Lại còn thế nữa.Chắc lại giả vờ đau chân để rủ xin lòng tốt của anh ấy đấy.Trơ trẽn quá!



-Ê!Con bé đó! Chính nó đấy!

-Ừ! Giống hệt trong ảnh đây này.

-Đúng là nó,con yêu tinh đáng ghê rợn.

Điều đầu tiên Linh Linh thấy khó hiểu là mọi người ai cũng cầm một tờ rơi màu xanh.Vào lớp,bọn bạn nhìn cô với một ánh mắt khác thường.Lạ thật,bình thường tờ rơi thì ở đâu cũng có .Đằng này ai cũng có,chỉ riêng cô là không.

Cô đi đến đâu ,bọn bạn cũng tản ra.Riêng cô bạn thân Tiểu Linh thì hôm nay cũng chẳng đi học.

Chuyện gì thế này???

10 phút sau…

Chẳng hiểu sao Tiểu Long tay cầm một xập tờ rơi màu xanh khó hiểu đó xông vào lớp cô. Linh Linh còn chưa kịp nói gì thì anh đã nắm tay cô kéo ra khỏi khu vực trường học trước con mắt ngạc nhiên của bao người.

- Tiểu Long !Anh làm sao vậy?Nhẹ thôi!Em đau tay!

- Chuyện này là thế nào?Anh quát lên mặc cho cái nhìn mọi người,tay dúi xập tờ rơi kia vào cô.Chưa bao giờ cô thấy anh như vậy… Cô từ tư mở chúng ra…

…Đằng trong bức ảnh xanh là cảnh cô ngồi dưới mưa cạnh cổng nhà Kest với một hàng tiêu đề:

“BẤT CHẤP MƯA ĐỂ QUYẾN RŨ ”

Rối mấy bức ảnh Kest cầm ô đưa cô vào nhà.

“LÒNG THƯƠNG NGƯỜI BỊ LỢI DỤNG”

“TẤT CẢ CHỈ CẦN TiỀN” là bức ảnh cuối cùng khi cô vừa đi ra khỏi nhà Kest vừa cười.

-Tại sao?...Ai?...Ai?...Đã làm chuyện này?

-Có phải em đã đến nhà hắn không? Tiểu Long ôm lấy hai vai Linh Linh mà lắc mạnh.

-Vậy hóa ra hôm qua em không có ở nhà,không nghe điên thoại anh là vì việc này sao? Tiểu Long gục mặt xuống,anh nói trong đau khổ.

-Em…Em !Linh Linh quá bất ngờ,cô ấp úng trong phút chốc rồi đột nhiên cô ngẩng đầu quả quyết-Em sẽ làm rõ chuyện này!Anh không tin em ư? Cô nhìn anh,đôi mắt có chút rưng rưng lệ.Và hơn ai hết, Tiểu Long không muốn nhìn thấy cô phải khóc.

Nói xong , Linh Linh bước vào trong.Cô biết chỉ có Kest mới giải thích được điều này,và Kest sẽ giúp cô thanh minh.

Nhưng trớ trêu thay,khi nghe tin cô sẽ được nghỉ hai tuần cô lại đã xóa luôn số của Kest

Làm sao bây giờ?

Việc cô lôi từ trong căp chiếc máy đời mới nhất trong khi cô lại sống ở khu phố nghèo lại càng khẳng định cho mọi người thấy cô đang qua lại với Kest .

Đầu óc quay cuồng,phải làm sao đây? Linh Linh ngồi phịch xuống ghế.Mọi sự chú ý trong lớp đổ dồn về phía cô.

“Chắc chắn đây là cái giá mà anh ta đã nói,quả là một con người nham hiểm.Hắn đã sắp đặt trước tất cả mọi thứ.”Cô thầm nghĩ.”Cũng đúng thôi,Kest còn được mệnh danh là kẻ mà ai cũng biết.Nhắc đến cái tên này có khi còn khiến người ta kinh hãi y như cái tên chúa tể trong harry poster ấy chứ.Còn gì đáng bị sỉ nhục hơn khi bị xem là thấy tiền thì sáng mắt.Thế này thì mình chết mất!”

Lê từng bước nặng nề về nhà.”Biết giải thích với anh mình sao đây ?”

Vừa vào tới cửa đã thấy Tiểu Long đứng ở đó,ánh mắt không mấy vui,anh nhìn cô.Chẳng biết nói gì với anh,Linh Linh cố gắng phớt lờ nó ,đi thẳng vào nhà.

-Không có gì để nói sao? Tiểu Long lên tiếng.

-Em biết nói gì đây? Anh tin em? Linh Linh quay đầu lại.

- Em có thể giải thích!

-Không! Nếu anh đã không tin thì có giải thích trăm ngàn lần cũng vô ích. Linh Linh thở dài,cô đi vào phòng nhưng Tiểu Long đã giữ cô lại,càng cố vùng vẫy, anh càng nắm chặt hơn.

Đau đớn…

Cô buông xuôi,thôi không chống trả nữa.Lúc này,sự im lặng sẽ giải quyết tất cả thay cô.

-Tất cả, tất cả đó là sự thật? Tiểu Long ném xếp tờ rơi xuống sàn,văng tung tóe.-Hãy cho anh một lời giải thích, được không?


-Không! Anh buông tay em ra đi.

-Tại sao?Tại sao chứ? Tiểu Long hét lên,anh dằn mạnh tay đấm vào cửa kính.-Chẳng lẽ là vậy thật sao? Em và Kest ?Máu từ ngón tay anh bắt đầu rỉ ra.

Gió lạnh ùa vào… Buốt giá…Nỗi đau dường như ngấm tận vào tim…

-Anh sẽ không nói với ba chứ? Linh Linh dừng lại,hoảng hốt trước hành động của anh,cô lo lắng cho tay anh.

-Em đi đi…Đi đi! Anh… xin lỗi đã làm em sợ. Tiểu Long lắc đầu,tóc anh xõa xuống phủ kín đôi mắt đang xúc động đến nghẹt thở của mình.-Anh…Không sao! Máu càng lúc rỉ ra càng nhiều hơn.-Em có thể …đi đi!

Gió tưởng như chỉ chờ đợi giây phút này để ào tới…

Linh Linh vào phòng mình,khép cửa và khóc. Chưa bao giờ cô thấy anh xúc động như vậy và cũng chưa bao giờ cô phải khổ như lúc này. Cô cảm giác mình thật là tồi tệ. Không ai nghe cô,hiểu cô và bênh vực cô. Người bạn thân nhất cũng nghĩ xấu,không tin cô. Cô tự thề với bản thân là sẽ hận Kest suốt đời.

Có thể chăng nỗi hận này sẽ thành một kí ức …ngọt ngào?

Ngày thư hai sau vụ việc đấy.

Trường vẫn đầy rẫy những tờ rơi được phát một cách nham nhảm. Tiểu Linh vẫn chưa đi học. Cô vẫn không dám nhìn mặt anh,vẫn là một”sao hot”trong trường này. Mọi chuyện thật kinh khủng!

- Mày nhìn con bé đó kìa. Đó ,con nhỏ đó kìa,nó mang ba lô vàng đứng nơi gốc cây đó! Một cánh tay nữa lại hướng về phía Linh Linh.

-Con nhỏ đó hả,tao biết,quên! Không phải chỉ mỗi tao, chắc cả trường ai cũng biết nó ấy chứ . Con gái gì mới tí tuổi đầu mà đã…

-Không ngờ trường chúng ta lại có người như vậy. Loại con gái đó…thì vào bar sớm.

Từ lúc nãy giờ,nghe tất cả cuộc nói chuyện của lũ con trai lớp bên,cả những điệu cười khinh bỉ của chúng dành cho Linh Linh . Tiểu Long vô cùng tức tối. Anh không muốn,và tuyệt đối không thể để ai xúc phạm đến cô.

-Mày im đi…đừng bao giờ đụng vào Linh Linh trước mặt tao. Anh dằn mạnh từng tiếng ,nắm lấy cổ áo của tên vừa nói lúc nãy.

Chàng trai ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Mọi người xung quanh ùa lại xem. Người ta chỉ mới gặp một Tiểu Long hào hoa ,phong nhã,hay cười chứ dường như hay nói cách khác là chưa từng gặp một Tiểu Long đáng sợ như thế này.

-Nếu một lần nữa thấy mày nói về cô ấy thì đừng trách tao. Tiểu Long từ từ thả tên con trai kia xuống,vẻ tức giận không hề thuyên giảm đi chút nào,anh quay vào lớp…

-Em nào là Hoàng Linh Linh? Vị giáo viên già dạy môn giáo dục công dân đeo cặp kính cận dày cộp đánh mắt xuống lớp kiếm tìm.

-Dạ! Là em! Linh Linh đứng dậy cúi đầu,người này nổi tiếng là nghiêm khắc,cả trường ai cũng biết.

-Hừ! Một con bé quê mùa không hơn không kém chả trách lại thèm khát tiền đến vậy. Cô định kiếm tiền nhờ lòng thương hại của một chàng trai đặc biệt nhất trái đất này à?Cô mỗi lúc một tức giận.

-Dạ! Không phải như cô và các bạn nghĩ đâu ! Linh Linh vội xua tay.

-Thôi im đi! Học sinh như em không có chỗ trong giờ của tôi.Àh quên! Tiện thể tôi thông báo luôn,nhà trường đã quyết định chiều thứ 5 sẽ họp kỉ luật cô. Cô yên tâm đi! Cô giáo chợt nhẹ giọng rồi cười khẩy.-Hình thức cao nhất chỉ có thể là buộc thôi học thôi!

Tai Linh Linh như ù đi. Bầu trời phía trước như sụp đổ. Rốt cuộc cô có lỗi gì chứ? Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Thế là hết!

Cái giá phải trả cho một tháng ư? Thật quá đắt!



- Tiểu Long ! Tiểu Long ! Anh dừng lại đi, em muốn hỏi. Mỹ Đan từ lúc trống đánh đến giờ theo sát Tiểu Long .-Anh dừng lại đi!

Tiểu Long dừng lại nhưng anh không nói gì.

-Dạo này anh sao vậy? Chuyện lúc sớm là sao? Anh và Linh Linh là gì của nhau?

-Vậy cô là gì của tôi?

Tiểu Long quay đi để Mỹ Đan lại một mình.



-Ba giạo này khỏe chứ? Linh Linh mở cửa phòng bệnh,gắng gượng nở một nụ cười.

-Ừh! Ba không sao nhưng nhìn con sao có vẻ mệt mỏi thế? Anh con đâu?

-Chắc có lẽ bận đi kiếm con dâu cho ba. Cô đùa nhưng trong lòng chợt nhói lên. Cô chợt nghĩ tới khuôn mặt đau khổ của anh.

Cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa bật mở, Tiểu Long bước vào.

-Em còn nhớ tới thăm ba cơ à? Anh hỏi cô nhưng ánh mắt lại như chờ đợi một câu trả lời khác. Linh Linh quay phắt đi,không dám đối diện với nó.

Mát hẳn cái vẻ tươi cười lúc nãy, cô đứng như chết lặng,mắt rưng rưng chực khóc.

-Hai anh em con có chuyện gì à? Như đoán ra điều gì đó,ba cô thều thào hỏi.

-Có chuyện gì đâu ba, chỉ là con bé này ở nhà chẳng chịu nghe lời con gì cả. Thôi về đi! Anh sẽ ở lại với ba,em về chuẩn bị cơm đi. Ba hỏi cô còn chưa biết trả lời thế nào, may mà anh đã để cô về. Cô vội chào ba và bước ra khỏi phòng. Đi xa nhưng cô vẫn nghe rõ giọng ba:

-Em nó còn nhỏ, phải day bảo từ từ…

Nước mắt cô chợt rơi ra, đầm đìa…

Ngày thứ ba…

Chẳng có việc gì tiến triển hơn, mọi việc cũng không có chuyển biến gì. Lúc đêm, Kest có một bài phỏng vấn trên kênh truyền hình. Điều đó lại càng làm cho mọi chuyện xấu đi.

Thứ năm!..

Hôm nay cô sẽ phải vào phòng hội đồng để bình xét kỉ luật.

-Em nào là Hoàng Linh Linh đi theo tôi.

Linh Linh bước ra khỏi chỗ ngồi. Thôi, thế là hết thật rồi! Đi theo thầy vào phòng,ở đó tất cả giáo viên đã có mặt.Vừa nhìn thấy cô,những tiếng bàn tán đã rộ lên. Khắp mọi người đều lắc đầu tỏ ý không bằng lòng. Cô nhắm mắt lại,cuộc đời đi học của cô sẽ kết thúc tại đây sao?



-Không thể để một học sinh như thế tới trường. Đó là kết luận của 100% số phiếu bầu. Em buộc phải thôi học. Đó là câu nói cuối cùng thầy nói trước khi bước ra khỏi căn phòng đó.



Chiều, chiều rồi. Chiều nhẹ nhàng thênh thang nhưng lòng cô đang đau và đau lắm.

Thế là từ ngày mai cô không thể đến trường nữa. Từ ngày xảy ra chuyện,cô chưa lần nào gặp Tiểu Linh . Người cô muốn gặp bây giờ là người bạn đó. Chỉ có Tiểu Linh là có thể hiểu cô và khóc cùng cô. Linh Linh không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ rơi.

-Đó! Chính nó,cô gái đó. Xử lí cô ta đi,hãy cho cô ta một trận vì dám tranh dành người yêu với ta. Một giọng nói thanh phát lên,một đôi mắt tròn xoe...

- Tiểu Long !Anh Long ơi! Linh Linh… Linh Linh…bị …bị…Từ đâu,Tiểu Linh xuất hiện thở hổn hển.

-Bị làm sao? Tiểu Long hét lên làm mọi người giật mình.

-Bị người ta… người ta đánh ở sau sân trường.

Chưa để Tiểu Linh nói hết câu, Tiểu Long đã chạy vụt đi,mọi người cũng chạy theo. Người thì tò mò, người thì muốn xem rốt cuộc giữa Linh Linh và chàng “hoàng tử”này có mối quan hệ gì mà cô gái có thể khiến anh ấy lo lắng đến như vậy…

Duy nhất một người đứng lại. Một người có đôi mắt tròn.

-Có thể kịp nữa sao? Thật nực cười.!

-Các ngươi đang làm gì tôi vậy? Linh Linh giãy giụa,hét lên. Nhưng gần như kể từ ngày xảy ra chuyện đến bây giờ cô không thiết ăn uống gì cả nên không còn một chút sức nào để gắng gượng,huống gì là phản kháng dưới một bàn tay chắc nịch như thế này.

-Chỉ cần đánh cho nó một trận thôi,cho chưa cái thói nhúng mũi vào chuyện của người khác.



Không được nữa rồi! Không thể gắng thêm một giây phút nào nữa.Hơi thở của cô như bị ai bóp nghẹt…Nó trở nên nặng dần,cô lịm đi…Chỉ còn nghe thấy tiếng phanh của một chiếc xe ô tô,phanh gấp lắm…

7h tối…

Mọi chiếc đèn trong nhà Tiểu Long đều được bật lên. Anh kê ghế ngồi cạnh Linh Linh . Cô nằm mê man,bất tỉnh. Vị bác sĩ lúc chiều đã nói là không sao chỉ là do chịu quá nhiều áp lực nên mệt mỏi mà ngất đi thôi.

Trán cô túa mồ hôi,chốc chốc,trong cơn mê cô lại hét lên:

-“Không phải thế,không phải như mọi người nghĩ đâu!”

Tiểu Long đau khổ,chỉ tại anh. Anh tự trách mình thật vô dụng,đã hiểu lầm cô.



Sáng nay,anh đã lo cho cô biết chừng nào,nếu cô mà có mệnh hệ gì chắc anh sẽ không thể tha thứ nổi cho bản thân. Anh đã chạy,đã chạy thật nhanh….nhưng…cuối cùng anh đã đến sau một người…

Lúc anh đến nơi,Kest đã ở đó. Kest đã bế Linh Linh và đợi cho bọn đàn em của mình xử những người đánh cô. Đợi cho bọn họ nằm gục đất anh mới rời khỏi nơi đó. Kest trao Linh Linh lại cho anh. Những tiếng bàn tán như dậy lên như một cơn song bất chợt ào đến. Kest không hề quan tâm đến điều đó,anh nhìn tất cả một lượt.

Lạnh lùng… Đáng sợ…Nghiêm nghị…

Tất cả im lặng.

-Anh không hiểu cô em gái của mình một phần nào hết. Kest nói rồi rẽ đám đông tiến về phòng ban giám hiệu. Ở đó,hiệu trưởng đang đứng đón anh với một vẻ mặt lo sợ…

-Tiểu Long !... Tiểu Long!.. Linh Linh thều thào. Tiểu Long giật mình quay lại.

-Em không sao chứ?

-Tại sao em lại ở đây?...Chẳng phải?...Chẳng phải..? Cô cau mày,cố gắng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.

-Kest đã cứu em! Như hiểu được Linh Linh đang nghĩ gì,Tiểu Long lên tiếng.

-Kest ! Kest!.. Anh ta về rồi sao? Linh Linh bật dậy nhưng cô còn quá yếu.

-Em nhớ anh ta đến vậy cơ à?

Có một chút gì đó xót xa hòa lẫn vào cơn gió đêm…

-Anh!... Linh Linh quắc mắt nhìn Tiểu Long –Tất cả chuyện này đều do hắn gây ra. Cô bức bội thả mình xuống giường.

-Vậy giữa em à hắn có quan hệ gì vậy?

Linh Linh cố tình trách câu hỏi đó. Hiện tại, cô chưa muốn để ai biết mối quan hệ rối ren này. Nhìn thấy cô như vậy, Tiểu Long không nói gì cả,anh kéo lớp chăn mỏng đắp cho cô.

…Ngoài cửa có tiếng xe ô tô,anh quay ra..

…Bóng tối không làm chìm đi sắc quí tộc đấy…

Kest bước vào,anh lặng lẽ quan sát căn nhà rồi ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Long .

-Linh Linh đâu?

-Tại sao tôi phải nói với anh?

Kest đi sâu vào nhà,mặc kệ cho câu hỏi còn bỏ ngỏ.

-Anh đi ra đi! Kest bị chặn lại-Linh Linh cần nghỉ ngơi.

Không gian chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.



-Hai anh làm gì ở đây vậy? Linh Linh đứng ở cửa phòng cô,giọng còn yếu nhưng nghe rõ từng tiếng một.-Còn anh,anh đến đây để làm gì?Cô nhìn Kest.

-Chúng ta cần nói chuyện. Tiểu Long! Anh có thể ra ngoài được không? Kest đều đều.

-Ra ngoài ư? Tiểu Long hỏi lại đầy ẩn ý.

-Anh đi ra ngoài đi,lát nữa em sẽ nòi với anh sau.

Nghe Linh Linh nói vậy,Tiểu Long mới dịu xuống một chút,anh đóng sầm cánh cửa lại và ra ngoài.



-Thấy tôi như thế này ,anh đã hài lòng chưa? Anh muốn nói gì cứ nói đi.!

Kest im lặng,anh nhìn khắp phòng một Linh Linh một lượt rồi dừng lại ở phía góc bàn.Nơi đặt bức ảnh cô và Tiểu Long đi chơi hồi hè năm ngoái. Anh cầm nó lên ,nhìn một cách chăm chú.

-Tôi hỏi anh nói đi chứ!

-Vậy cô nghĩ mọi chuyện là do tôi gây ra sao? Thả bức ảnh về vị trí cũ,Kest ngẩng mặt lên nhìn cô.

Linh Linh lung túng,ánh mắt đó như nhìn thấu tâm can cô.

Cô cũng không thể tin là Kest nhưng nếu không là anh thì có thể là ai được chứ?

-Chẳng lẽ…không phải vậy?

-Tôi chưa bao giờ làm mà không nhận!

Ánh đèn điện phả vào mặt Kest như tạc một bức tượng tuyệt mỹ lên bức tường.

-Mai cô vẫn có thể đi học,một phần trong chuyện này là do tôi gây ra vì thế tôi đã nói với nhà trường cho cô đi học lại đồng thời…

-Sao?

-Tôi sẽ cho phép cô làm hết công việc này,nhưng chỉ một tháng thôi và cô sẽ rời khỏi nhà tôi ngay tức khắc. Nói xong Kest quay đi,một lúc sau tiếng xe của anh vang lên.

- Kest đã nói gì với anh mà sao lâu thế? Thấy Tiểu Long bước vào ,cô hỏi.

-Kest ?À,anh ta bảo mai anh sẽ bắt đầu chương trình tập luyện với tập đoàn.

-Thật á? Linh Linh bật dậy.-Hoan hô!...Hoan hô!

-Nhưng anh không đồng ý!

-Vì…

-Anh không thích!

-Xin anh đấy! Anh sẽ đồng ý. Đúng không?

-Quên nữa,lúc khi em bị đánh chính Tiểu Linh đã báo tin cho anh đấy.Có vẻ cô ấy rất lo cho em.

-Tiểu Linh đi học rồi? Sao em không thấy cô ấy?

-Thôi ngủ đi, mai còn dậy đi học nữa. Tiểu Long với tay tắt đèn đi ra ngoài.

..

Sáng hôm nay,Linh Linh đã dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ tới trường. Cô cứ ngỡ hôm qua là buổi học cuối cùng chứ.

Nắng sớm mai thật thích, gió thật mát. Vẫn như thường Tiểu Long thả cô ở một đoạn khá xa trường.Cứ tưởng sẽ thôi không còn ai chỉ trỏ vào cô nữa,không còn ai nhìn cô với ánh mắt khinh thường nữa.Nhưng không!Một lần nữa lại xuất hiện những tờ rơi lạ mặt.

-Ê, Linh Linh lại đây! May quá,lần này Tiểu Linh đã đi học và hình như không còn giận cô nữa. Cô chạy lại ngay lập tức bên Tiểu Linh.

-Bắt đầu từ khi nào hả? Sao không cho tớ biết? Có còn xem mình là bạn không ? Cô bạn nhìn Linh Linh vẻ trách móc.

-Chuyện gì? Linh Linh ngạc nhiên.

-Còn giấu nữa,cứ nói sớm có phải hay không! Nói sớm thì tớ đã không thể trách cậu được.

-Gì nữa đây? Linh Linh thở dài,không biết tiếp theo lại sẽ có”sóng gió” gì xảy đến với mình nữa.

Tiểu Linh thì cứ tủm tỉm cười một cách khó hiểu. Lát sau,cô mới lôi từ sau người mình ra một tờ giấy nhỏ,chính là thứ lúc nãy Linh Linh vừa trông thấy.

…Đập vào mắt cô là hàng chữ to đùng.

“CÔ BÉ LỌ LEM “

Trên tờ đó, lại là những ảnh của cô và Kest,thêm một nhân vật mới chính là…Tiểu Long . Linh Linh đánh ực một cái. Gì đây?

Trong hình,Kest bế cô trao cho Tiểu Long . Đúng là tránh vỏ dưa thì lại đụng ngay vỏ dừa!

“Tại sao một cô bé bình thường lại khiến hai chàng trai rất đặc biệt này để ý,lo lắng. Kest đã thông báo trên web của NI là anh đã yêu và đây liệu có phải cô gái chúng ta cần tìm? Còn rốt cuộc giữa Tiểu Long và Linh Linh có mối quan hệ gì thì đang còn là một câu hỏi…?”

-Thế nào,còn gì giải thích nữa không?

-Bây giờ tớ có nói gì cậu cũng không tin. Mà thôi, dẹp mấy chuyên đó qua một bên đi. Toàn mấy thứ vớ vẩn! Linh Linh cười, đã lâu lắm rồi cô mới được thoải mái như thế này.-Vào lớp thôi! Cũng gần vào học rồi đấy!



-Em nào là Hoàng Linh Linh đi theo tôi lên phòng thầy hiệu trưởng.

“Trời ơi là trời,lại định thôi học nữa sao? Hay lại đi lao động khổ sai?“Ông hiệu trưởng trường X nổi tiếng với chuyện lao động khổ sai lắm,cứ hễ ai phạm tội là lại đi lau dọn nhà vệ sinh một tháng để “dưỡng sức”.

Cốc…cốc…cốc

-Em vào đi!

Linh Linh rụt rè bước vào,ông hiệu trưởng đã đợi sẵn,đang pha trà đặt giữa bàn.

Xem ra không như cô nghĩ,ông ta không tỏ thái độ tức giận và khinh thường cô như hôm họp kỉ luật mà thay vào đó,ông hỏi nhẹ nhàng:

-Em là gì của Kest? Giọng nói lộ chút gì đó lo sợ.

-Thưa thầy ,chẳng là gì cả! Linh Linh lễ phép.

-Thầy thật sự xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua. Hôm qua…hôm qua…thầy…

-Em không nhớ gì cả! Thầy cho em về được chứ?

-Cảm ơn em! Thầy vuốt mấy hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, như vừa thoát khỏi ngày tận thế. Ông vội vàng mở cửa cho cô bước ra.



-Cuộc đời đúng là”lên voi xuống chó”! Không,hình như “xuống chó lên voi” mới hợp với mình chứ! Linh Linh ngửa mặt lên trời cười vui vẻ-Hôm nay,ra cangtin tớ mời.

-Đúng là càng ngày càng ra dáng một bà chủ. Tiểu Linh ôm lấy cô và cười rúc rích.

-Cậu tin hay không thì tùy nhưng tớ với Kest chỉ là một con số không to đùng. Linh Linh lấy tay vẽ một số không vào không khí.



-Phải cô gái đó không?

-Ừ! Đúng rồi!

- Là Linh Linh đó!

Một tốp vài ba cô gái trong cangtin vừa thấy Linh Linh bước vào đã thì thầm to nhỏ. Một lúc sau,một cô bước tới.

-Chị có phải là Hoàng Linh Linh không?

Linh Linh gật đầu.Ngay lập tức,cả đám ùa lại.

-Chị ơi! Em ngưỡng mộ chị từ lâu lắm rồi.

-Chị ơi,em có thể làm quen được không?

-Em! Em nữa!!!!

Khó khăn lắm,Tiểu Linh và Linh Linh mới rẽ đám bước ra ngoài cangtin được.

-Phù! Làm người nổi tiếng cũng khổ thật đấy! Cũng trưa rồi,tớ về đây ,cậu có về với tớ luôn không? Tiểu Linh lên tiếng khi thấy chiếc xe ô tô hàng ngày đưa đón cô đậu trước cổng trường.

-Thôi khỏi,tớ có việc. Cậu về đi!

-Thế thì tớ về trước nhé! Tiểu Linh vẫy tay tạm biệt cô.Chờ chiếc xe đó đi khuất,cô mới lững thững đi bộ đến nhà Kest. Đi bộ sẽ giúp cô có thời gian nghĩ nhiều chuyện hơn.Căn biệt thự dần hiện ra trước mặt. Nắng chiếu lên cái màu sắc sang trọng, đẹp cổ kính ấy.

Bước vào căn nhà,lạnh toát. Bao giờ cũng vậy, chắc lẽ ai vào đây cũng có cảm giác như đây là một ngôi nhà bị bỏ hoang lâu năm rồi . Có thể lí do là vì chủ nhân của nó quá lạnh lùng.

-Cô vẫn có can đảm làm tiếp?

-Tất nhiên ,tôi muốn giữ lời hứa!

-Không còn vì lí do gì nữa sao?

Cô giật mình,chính cô cũng không biết tạu sao cô lại gạt mọi thứ qua một bên để đên đây. Nói chuyện với Kest bao giờ cũng vậy,anh luôn dồn người khác đến góc tường và dường như thấu hiểu từng ngõ ngách trong tâm can người khác. Đúng là “ác quỉ”!

-Anh nghĩ còn lí do gì nữa hay sao? Linh Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Kest cười, lại cái nhếch môi đểu giả đó.

-Thời gian còn lại cô là hai tuần nữa!

-Tai sao anh lại làm vậy? Cô ngắt lời Kest.

-Làm …??? Anh cau mày.

-Tại sao anh lại tung tin đồn để mọi người hiểu lầm rằng giữa tôi và anh đang …đang… qua lại với nhau!.

-Đó là cách nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện! Chẳng phải cô muốn thế,làm người yêu của tôi thì sẽ không ai bắt nạt cô nữa. Nếu không muốn thì đáng lẽ cô phải gọi cho tôi ngay khi mọi thứ vừa bắt đầu thì đâu đến nỗi.

-Tôi không có số anh! Linh Linh bắt đầu nổi giận.-Tôi cũng muốn thanh minh lắm chứ,chỉ tại anh bảo đừng làm phiền anh khi anh đi nên ngay đêm hôm ấy,tôi…tôi…đã… Giọng cô dịu dần xuống.

Kest nhìn cô chờ đợi….

-Tôi đã xóa luôn số điện thoại của anh luôn rồi! Linh Linh hét lên.-Thế đã đủ chưa?

-Đúng là ngốc! Nói rồi,Kest bỏ lên cầu thang.

-Nếu tôi không lầm thì anh biết ai là người gây ra chuyện này phải không?

-Có thể, nhưng tôi chắc rằng người đó không tốt khi làm vậy. Một chút dừng lại rồi Kest bỏ đi thẳng.

“Nói thế mà cũng nói, hại một người tốt bụng như tôi thì chắc chắn là đồ xấu xa rồi”. Linh Linh lẩm bẩm,cô xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.



-Á!

Từ tay Linh Linh,một vệt đỏ chạy dài.

Cô bị thương khi cắt thức ăn.Tự băng bó cho mình xong,cô ngồi phịch xuống ghế.”Như thế này thì không thể nấu được nữa”.Cô thầm nghĩ rồi tót lên lầu nơi Kest đang nằm.

Anh ngủ,nhưng hai tai vẫn còn đeo tai nghe. Khuôn mặt anh khi đang ngủ cũng khiến người ta phải sững người lại. Một vẻ đẹp Tây Âu lạ lùng…

Chưa vội thức Kest dậy,cô ngồi lên ghế bên bàn làm việc của anh”thử”làm chủ tịch NI trong vài phút.

-Anh bị đuổi việc! Cô cầm cây bút khươ loạn xạ.

Mở máy tính, nhấc điện thoại lên:

-Thư kí hả? Lên đây mau!

“Sướng thật! Sướng thật đấy! Làm chủ tịch quả là chẳng mệt nhọc gì cả!”

Kest nhẹ nhàng cựa mình,Linh Linh hoảng hốt dừng trò đùa lại.

-Này Kest! Anh dậy đi! Dậy đi!

Đôi lông mày khẽ cau lại rồi…anh mở mắt ra…nhìn cô.

Cái nhìn chứa sự cô đơn...

Cái nhìn đau khổ…

Không giống Kest thường ngày…

Không giống một ác quỉ…

Thời gian trôi qua nghe rõ từng giây một…

1s…2s…3s…

“Gì thế này? Không phải mình đang bị thôi miên đấy chứ”

Linh Linh lắc đầu cố gắng thoát ra khỏi đôi mắt phủ sương đấy,bước ra khỏi căn phòng.

Lát sau, Kest cũng đi xuống.

-Thế này là thế nào? Anh hỏi khi thấy bàn ăn vẫn trống trơn.

-Này! Linh Linh đưa tay cô lên.- Tôi bị đứt tay rồi,hay …hay là anh sẽ nấu nhé!

Một thoáng sững sờ…

-Anh biết nấu ăn mà…Bọn họ toàn nói anh là một con người hoàn hảo vậy thì chắc là anh biết nấu ăn, đúng không? Cô cười…

Kest nhìn cô trong phút chốc rồi quay đầu đi lên tầng.

-Từ từ! Anh sao thế? Linh Linh chạy lại.

-Anh không đồng ý à? Hình như anh không vui khi nhắc đến việc nấu ăn?



Hai năm trước…

Cũng vào một ngày như hôm nay…

-Này, Kest ! Hôm nay cậu nấu cho tớ ăn nhé? Tớ rất muốn được ăn thức ăn tự tay cậu nấu.

-Ừ! Tớ sẽ trổ tài cho cậu xem!

-Cậu cười đi, Kest! Tớ sẽ nhớ cậu nhiều lắm!

-Cậu nói gì lạ vậy? Hình như cậu có chuyện gì giấu tớ phải không?

-Không,có chuyện gì xảy ra với tớ được chứ!

Đó là lần cuối cùng anh được ở bên Di Lăng và được nghe cô nói. Anh cũng tự thề với bản thân mình rằng sẽ không nấu ăn cho bất kì ai nữa.

-Vậy tại sao Di Lăng lại tự tử? Chẳng phải cô ấy và anh đang có mối quan hệ rất tốt sao? Trầm ngâm đi một lúc ,Linh Linh mới dám lên tiếng.

-Vì chính mối quan hệ đó,và …vì tôi!

Linh Linh mặc dù rất muốn hỏi tiếp nhưng thấy gợi lại quá khứ đau khổ chỉ càng làm cho con người ta đau khổ nên thôi.

- Vậy thì anh đi nhà hàng ăn vậy!



-Cảm ơn anh vì đã cho tôi nghe.

Kest không nói gì,hình như anh có lẽ đang chưa thoát ra khỏi những kí ức kia…Và bất chợt cô thấy Kest quả là một người đáng thương.

Quá khứ của một người có thể ngọt ngào,êm đềm…cũng có thể giết chết và biến họ trở thành đáng sợ…như người đang đứng trước mặt cô đây. Và hình như…

- Quá khứ của ai cũng không thể hoàn hảo…Tôi cũng không phải em ruột của anh Tiểu Long ,nói thẳng ra thì tôi chỉ là một đứa con được nhặt nuôi ở bệnh viện. Vì vậy nên anh Long rất khác tôi, đúng không? Anh ấy và ba tôi là những người thân duy nhất của tôi đấy...



-Em đi đâu về muộn vậy? Dạo này toàn về muộn thôi nhé!

-Anh cũng mới về còn gì! Linh Linh đùa-Thế còn chê ai! À! Mà anh sẽ đồng ý với NI chứ?

-Ừ,sáng nay anh đã tới gặp họ.

-Thật? Anh không lừa em đâu,em biết mà! Haha…anh Long muôn năm.

-Anh sẽ đóng phim! Tiểu Long nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô mà không nhịn nổi cười.

-Còn đóng phim nữa chứ!Nó đây phải không? Linh Linh chồm qua với lấy kịch bản trên tay anh.

Vai mà Tiểu Long sẽ đóng là vain am chính trong bộ phim”bông hồng cho một tình yêu”. Phim nói về một chầng trai yêu một cô gái từ thời còn bé,sau này lớn lên,mỗi người một ngả nhưng nhờ có kỉ vật cũ là cánh hồng được ép trong pha lê mà hai người nhận ra nhau.Nhiều tình tiết ** le,thêm một người thứ ba xuất hiện.

Kịch bản không có gì là đặc sắc nhưng phần là do chi phí khổng lồ mà NI đã rót,phần thì do qui tụ một dàn sao khổng lồ nên bộ phim vừa mới chỉ quảng cáo thôi đã nhận được rất nhiều phản hồi từ khán giả, đặc biệt là fan nữ.Họ bị thôi miên trước anh chàng siêu mẫu,lãng tử-no.1 trong làng giải trí vào vai người thứ ba xen vào.

-Khoan đã,em đã xem quảng cáo phim này ,nhưng…đâu thấy anh đâu?

-Bên phía tập đoàn nói,họ muốn giữ bí mật về vai nam chính cho đến phút cuối. Tiểu Long mỉm cười vuốt tóc cô.

-Không phải chứ! Diễn toàn với sao thế này, vượt mặt bọn họ anh không thấy gì à?

-Đây là phim do NI đầu tư nên khỏi lo.

-Khi nào thì quay?

-Ngay ngày mai hoặc kia,chắc lẽ anh sẽ đi vắng vài tháng. Đây là phim vừa quay vừa phát sóng nên em sẽ thấy anh mình trên truyền hình nhanh thôi. Đến khi đó đừng ghen tị đến nổ đom đóm mắt đấy.

-Anh sẽ cho em đến đấy đẻ xem anh diễn chứ?

-Ừ!

…Linh Linh sung sướng đặt mình xuống giường.Anh trai cô thật dễ thương!...



Đã lâu lắm rồi cô không thể đến nhà Kest được. Dạo này bận học quá,bù đầu tối mắt cả lên,đến chết với cái đống sách vở này mất thôi.Anh Tiểu Long cũng thỉnh thoảng mới về nhà một lần.Ở nhà thật chán,sáng đi học ,chiều học,tối cũng phải học…Mai là ngày cuối cùng trong kì hạn một tháng ở tại căn biệt thự trắng.Và…mai cũng là ngày trình chiếu bộ phim “bông hồng cho một tình yêu”.

Nhiệm vụ cô đã hứa với chủ tiệm kem cũng đã kết thúc.Ngày mai, cô sẽ tới gặp ông ,cũng chào tạm biệt Kest.



-Cháu là người duy nhất trụ lại đúng một tháng đấy. Ngày mai, ta và Kest sẽ ra sân bay đón người yêu nó về.

-Chẳng …không phải chị Di Lăng đã đi…

-Sao cháu biết?Chuyện tình cảm rắc rối lắm,vài ngày nữa cháu sẽ biết thôi.Có thể là mai cũng nên.

-Dạ! Cháu trả lại cái này cho ông.

Linh Linh rụt rè lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại và chùm chìa khóa.

-Cháu cứ cầm lấy đi. Ta giữ lại cũng chẳng để làm gì.Còn tiền ta đã mở tài khoản và chuyển vào hộ cháu rồi.Đây!

-Ông làm cháu khó xử quá! Cháu đâu làm được gì trong căn nhà đó đâu.



-Thôi! Cháu về đây!

-Cháu luôn có một suât miễn phí ở nơi này…

Linh Linh bước xuống phố,lòng nặng trĩu. Chính cô cũng không hiểu sao lại buồn như vậy.Cứ thế cô bước đi đến nhà Kest.

Cửa không đóng,cô bước vào.May thật, nếu nó mà bị khóa thì cô sẽ thêm lần nữa đứng ở ngoài mất, chìa khóa, cô đã đưa lại cho ông chủ tiêm kem.

Kest đứng trầm ngâm bên bực cửa,hai tay ôm đàn ghi ta:

-Tình yêu chỉ có thế,dễ dàng đến ,dễ dàng đi,yêu em ,yêu say đắm…

Linh Linh thẫn thờ.Nắng chiều héo hắt như muốn bóp nghẹt trái tim cô, nó làm cho đôi mắt anh trở nên xa xăm hơn.

-Anh gảy rất hay! Linh Linh vỗ tay,nhưng chẳng hiểu sao lòng cô đau như ai đang cào xé.

-Hôm nay là bữa cuối cùng. Kest đều đều-Tôi có việc, cô có thể ở lại đây thêm chút nữa nhưng mong rằng đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô.Nói rồi anh đi thẳng ra phía cửa, chỉ còn vọng lại…

-Từ bây giờ, tôi và cô là người xa lạ…

-Khoan đã!...Thật thế sao?...Xa…Lạ ư?



Bóng hoàng hôn trải thảm đỏ như thay cho câu trả lời…

Linh Linh ra về khi đã nấu xong cho Kest.

Ngày hôm nay 12-4, một ngày đáng nhớ đấy chứ. Cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho công việc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play