Mùa Noel.. mùa những cái ôm chặt và những bàn tay ấm áp.. mùa của tình yêu và sự chia sẻ... Nó đã từng nghĩ noel năm nay dù không có gia đình nhưng vẫn sẽ rất vui khi cùng bạn bè đón tiếng chuông nhà thờ ngân từng hồi.. từng hồi một vang xa.. Nhưng…

Noel năm nay… Nó ngồi một mình trên sân thượng lạnh giá.. sau khi thắp dãy đèn hoa đăng sáng trưng bên hiên, tự tay bày biện bánh ngọt, hoa quả, rượu vang, nước ngọt..Từng đợt gió lạnh buốt xuyên qua da thịt.. Năm nay, nó muốn đón noel một mình

Màn hình điện thoại nhấp nháy… Ki calling… Nó không nghe..

Một cuộc gọi nhỡ..

Màn hình điện thoại lại nhấp nháy… Vịt calling.. Không trả lời..

Hai cuộc gọi nhỡ…

Xíu calling.. No answer..

Ba cuộc gọi nhỡ…

Tin nhắn đến - Gà: “Mày đang ở đâu thế! Có nhà không xuống mở cửa đi”

Tắt máy…

Mèo calling.. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. Bực mình.. Mèo dập máy ném cốp một cái vào ví..

- Nó ở nhà đấy! – Mèo nói.

- Nhím! Xuống đây mau! – Mèo hét ầm ĩ lên..

- Bình tĩnh nào! – Ki nói.. Ki khum hai tay trên miệng rồi nói vọng lên: “Noel vui vẻ nhé!”

- Chúng mình đi đón noel thôi – Xíu nói

- Không được! Tao muốn chờ Nhím! – Mèo nói

- Nó không muốn đi thì thôi! Tao đố mày lôi nó ra khỏi nhà được đấy! – Gà nói

- Chắc là nó đi chơi với bố mẹ rồi! Thôi đi đi! – Ki giục..

Im lặng.. Nó mở máy lên… Tin nhắn mới của Ki: “Đừng có đứng trên ban công mãi như thế.. Đi ngủ đi!” – Nó tắt máy rồi mỉm cười.. cắt chiếc bánh ngọt trên bàn rồi ăn.. Đón giáng sinh một mình cũng có cái hay riêng của nó.. chỉ có điều.. cô đơn thật! Nó nhớ đến anh.. nhớ đến những lời nói của anh.. cách cư xử nhẹ nhàng của anh.. Giờ này chắc anh đang cùng Lyl chờ đợi tiếng chuông nhà thờ ngân vang.. Nó chắc rằng, có lẽ nó hơi ảo tưởng về anh.. Nó không nên để hình ảnh của anh choáng ngợp tâm trí, không nên dùng trái tim để quyết định mọi chuyện.. Từ ngày mai, nó sẽ không ra nơi đó nữa.. Nó không muốn anh biết nó khóc, không muốn anh thấy nó yếu đuối, nó sợ hãi cái ôm của anh.. sợ rằng càng ngày nó sẽ càng dựa dẫm vào anh hơn..

Và nó cũng thấy mình thật kì quặc.. sợ hãi sự cô đơn nhưng lại giấu mình trong cô đơn.. muốn yêu thương nhưng lại giấu tình cảm sau tấm màn lạnh lùng.. muốn bùng nổ nhưng luôn tỏ ra lãnh đạm.. Thực ra, nó muốn chạy ngay xuống dưới, muốn bỏ qua tất cả để sống một cuộc sống vui vẻ.. nhưng.. vui vẻ thì nhanh tan biến.. còn đau khổ thì kéo dài mãi mãi.. Nếu quên mình trong hạnh phúc thì lúc tỉnh giấc, sẽ càng cảm thấy đau khổ hơn..

Nó cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ quên trên sân thượng lúc nào không biết!

- Anh! Sắp đến 12 giờ rồi! Noel năm nay náo nhiệt thật – Lyl nắm tay tôi kéo tới kéo lui..

- Uhm! – Noel.. Năm ngoái còn đón Noel cùng Rem.. Khi ấy trái tim còn có chút cảm xúc với mối tình đầu, và khi chia tay thấy day dứt lắm.. Nhưng rồi cũng thôi.. chẳng có chuyện gì khiến tôi bận tâm lâu. Tôi sống trong một gia đình hạnh phúc. Bố mẹ có nghiêm khắc – có dễ dãi, có bận rộn nhưng luôn dành thời gian cho anh em tôi. Tôi chưa bao giờ thiếu thốn điều gì, chưa bao giờ cảm thấy phải chịu áp lực. Tôi có mọi thứ quá dễ dàng trong khi bao nhiêu người cố gắng cả đời cũng không được. Đối với tôi, điều quan trọng nhất chính là.. gia đình của tôi. Còn mấy cái thứ tình cảm khác có lẽ chỉ là vớ vẩn. Tôi chưa từng rơi nước mắt vì một người con gái, càng không hiểu được cái cảm giác đau khổ khi mất đi tình yêu.. “Anh không có tình cảm! Tôi đã chán ngấy anh rồi!” – trước khi chia tay, Rem đã nói với tôi câu nói đó. Là tôi không có tình cảm hay chưa đến lúc có tình cảm. Tôi không thích con gái, nhưng tôi vẫn luôn để bên cạnh mình một cô gái với danh nghĩa người yêu, và Lyl là cô gái tiếp theo sau Rem. Lyl luôn cố gắng chiều lòng tôi, dường như sự xuất hiện của tôi khiến cô ta thay đổi. Một cô nàng ngoa ngoắt, khó tính lại hết lòng yêu tôi, vì tôi.. Thật là buồn cười…

Bỗng chợt, tiếng chuông nhà thờ ngân vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi..

*Sáng hôm sau*

- Ê! Xuống cangtin không? Chúng nó xuống trước cả rồi – Sóc kêu! Sóc là cô bạn ít nói nhất nhóm, luôn có cái vẻ trầm tư và thoát tục. Cô ta dường như không quan tâm đến bất kì một ai ngoài bản thân mình. Tuy nhiên, Sóc đã từng nói với nó: đó là cách sống của nó để khiến cho người khác không làm tổn thương nó và nó cũng không làm tổn hại đến một ai.

- Ừ! Chờ tí! – Nó nói. Nó thấy chóng mặt quá. Người nó như bốc hỏa lên. Hôm qua nó đã ngủ quên trên sân thượng. Lúc sáng sớm tỉnh dậy, lập cập bò xuống giường, đắp chiếc khăn ấm lên mặt, ủ kín người. Đến bây giờ đầu óc nó vẫn quay cuồng linh tinh hết cả lên. Tuy nhiên, trời lạnh khiến nó nhận ra câu nói của Ki mấy hôm trước.. “Nếu không muốn ai biết thì đừng nên để lộ tâm trạng của mình”. Vì đó là những con người nó vô cùng yêu mến, vậy nên, nó sẽ cố gắng để duy trì cái tình bạn mong manh dễ vỡ này… Không suy nghĩ nhiều nữa! Nó với Sóc vừa mới bước ra khỏi cửa.. Có lẽ nó không thể cầm cự được nữa, nó khuỵu xuống.. và nhớ ra.. nó quên mất.. nó không uống thuốc ngay từ đêm qua..

- Ê! – Sóc chạy vội lại phía nó đỡ nó.. Nóng quá..

- Sao thế? – Ki, Hoàng cùng đội bóng rổ từ trên cầu thang bước xuống. Ki chạy vội lại bên nó.

Sao thế nhỉ? Cô gái bất tỉnh trong vòng tay của Ki kia chẳng phải là em sao? Tôi chẳng biết suy nghĩ gì, cũng bước đến bên em.

- Nóng quá! – Tôi bất giác nói – Phải đưa Nhím đi viện thôi.

- Nhím không đi bệnh viện đâu! Anh đưa Nhím về nhà đi! Để em lấy xe! – Tôi gật đầu và làm theo những lời Ki nói. Tôi và Ki đưa em về nhà em, đặt em lên giường, chườm khăn ấm. Ki chuẩn bị thuốc sẵn chờ em tỉnh lại. Dường như cậu ta thuộc lòng từng ngõ ngách trong căn nhà em.

- Con nhỏ ngốc này! Sốt cao thế mà còn cố đi học! – Ki bất chợt nói

- Sao bỗng dưng lại sốt thế này?

- Cảm lạnh thôi! – Ki nhún vai: Trên đời thỉnh thoảng có những con người hay ngủ quên trên sân thượng vào mùa đông. Ki với tay lấy khăn, nhúng nước rồi đắp lại vào trán cho Nhím.

- À! Em gọi cho bố mẹ Nhím đi! Mà nên đưa Nhím đi viện, nếu truyền nước thì sẽ nhanh khỏi hơn đấy.

- Nhím không đi viện đâu! Nó kể là nó bị ám ảnh bởi bệnh viện. Em cũng không hỏi thêm! Còn về bố mẹ Nhím thì không cần gọi đâu. Có gọi họ cũng không về, cùng lắm chỉ mời bác sĩ đến chữa thôi.

- Sao lại như thế được! Nhím sốt cao thế này cơ mà!

- Nếu như anh sống trong hoàn cảnh của con nhỏ này, anh sẽ hiểu lí do tại sao ngay thôi! – Ki nói đầy ẩn dụ, càng nói tôi lại càng thấy khó hiểu.. Bất chợt, cậu ta nói tiếp

- Em không biết tình cảm bây giờ của anh với Nhím thế nào. Nhưng đừng bao giờ đánh động trái tim nó nếu không thực sự yêu nó.. Nó là một con nhỏ đa cảm. Nó thực sự, thực sự rất cô đơn.. Nhím không có một gia đình đúng nghĩa. Bố mẹ nó thì bận đi làm suốt, có khi 2 3 tuần mới về nhà một lần, lại còn về rất muộn nữa. Ngày trước, nó kiên nhẫn chờ bố mẹ đi làm về, nhưng chờ mãi, càng chờ thì lại càng chẳng thấy một bóng người. May mà nó còn có một người chị hết lòng thương nó. Đối với nó, gia đình của nó không phải là bố mẹ nó mà là Nass. Bây giờ chị Nass đi rồi, nó mất đi chỗ dựa vững chắc, thân thiết nhất. Cùng lúc đó, nó gặp cũng nhiều biến cố khác về tình cảm… Nó chẳng cười nhiều như trước, em bỗng nhận ra nó thu mình lại, đóng chặt trái tim và không chia sẻ bất kì một điều gì nữa, không cảm nhận về cuộc sống này nữa…Anh nhìn căn nhà này đi.. Nhím đã sống cô đơn như vậy gần 3 năm rồi đó..

- Tại sao cô bé lại có thể chịu đựng được điều này cơ chứ? – Tôi bất giác hỏi

- Em không biết! Nhưng có một lần Nhím nói với em.. cuộc sống của cô ấy, sinh mạng của cô ấy là được ban phát, bố thí cho mới có được.. Nó lấy tư cách gì mà vứt bỏ nó… nó lấy tư cách gì mà đòi hỏi hạnh phúc.. Em không thể hiểu hết được ý nghĩa của những câu nói ấy.. nhưng em thấy tận sâu trong ánh mắt của Nhím.. một sự tổn thương vô hạn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play