Tôi không biết rằng mình đã ngồi sau góc khuất ấy và lặng lẽ khóc trong bao lâu, nước
mắt cứ vô tình rơi xuống, tí tách, tí tách. Chúng như những mũi kim nhọn hoắt liên tục xoáy sâu vào trái tim vốn đã mỏng manh dễ vỡ của tôi.
Không biết đã bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình là không được
phép yếu đuối, không được phép để cho những giọt nước mắt đang ghét kia
rơi xuống.
Nhưng…tôi lại không làm được điều đó bởi trái tim tôi đang rỉ máu?
Niềm tin trong tôi đang dần sụp đổ. Tôi không biết mình đau vì bị Mika
phản bội, bị mọi người vu oan, bạn bè quay mặt hay đau…vì hắn, vì người
đã từng cho tôi niềm tin nhưng lại tàn nhẫn tước đoạt nó bằng một cú tát thẳng tay?
Cay đắng quá, chua xót quá nhưng trách ai bây giờ được cơ chứ, có
trách thì chỉ trách bản thân tôi quá ngu ngốc, quá yếu đuối mà thôi.
Tôi nghĩ rồi gục đầu xuống hai đầu gối, khẽ bật cười chua chát, cười...cho chính số phận của tôi lúc này.
Phải rất lâu, rất lâu sau đó tôi vẫn cứ ngồi tự kỉ trong bóng tối
như vậy. Chỉ đến khi hồi chuông báo kết thúc buổi học vang lên tôi mới
bắt đầu lảo đảo đứng dậy. Hai bàn chân đã tê cứng lại, cả người run lên
cầm cập vì cơn gió lạnh cuối đông, những hạt mưa phùn nhỏ lất phất phả
vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn, bước chân cũng vững vàng hơn.
Ánh sáng trắng từ những chiếc đèn xung quanh sân trường khiến đôi mắt sưng đỏ của tôi đau nhức. Tôi lấy hai tay che mắt lảo đảo bước đi,
trong lòng đang phân vân không biết mình nên vào lớp hay đến kí túc xá.
Lúc này từ bên trong lớp học, tất cả các học viên đều đang nối đuôi
nhau bước ra ngoài trông khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày học tập vất vả. Chỉ ít phút sau, sân trướng vắng vẻ bỗng chốc trở lên
nhộn nhịp bởi những tiếng bước chân, tiếng cười đùa của học viên Lanci.
Nhìn những vampire đang vui vẻ cắp sách chuẩn bị trở về kí túc xá
kia, tôi bỗng cảm thấy bản thân mình thật đơn độc, thật đáng thương
chẳng khác gì một hạt cát bé nhỏ không đáng được lưu tâm.
Vô tình nhận ra sự xuất hiện của tôi, những bàn chân kia chợt khựng
lại, không khí vui vẻ bỗng lắng xuống. Mặc kệ cơn buồn ngủ đang hành hạ, tất cả bọn họ đều dừng bước quay đầu lại nhìn tôi. Những ánh mắt với
muôn vàn sắc thái biểu cảm khác nhau. Khinh bỉ có, ghét bỏ có, thương
hại có, chán ghét có…Tất cả, tất cả đều hướng về phía tôi.
Tôi cắn răng đứng lặng người trước sân trường, cảm thấy thật hối hận
vì đã trót rời khỏi góc tối bình yên ấy. Có lẽ thông tin về việc tôi
trộm đồ của Kai đã qua truyền miệng đến được tai tất cả các vampire
trong học viện.
Sau vài giây lắng đọng, không khí trong toàn trường bỗng chốc trở lên rạo rực bởi những tiếng xì xầm to nhỏ, những câu nói đầy vẻ khinh bỉ…
- Có phải con nhỏ đó không? Yume Hana ý..
- Phải rồi, nó ăn trộm đồ của Kai - kun đấy, eo ơi nhìn cái mặt thánh thiện thế, vậy mà lại…
- Thì nó là vam lai, loại vam thấp kém nhất trong cấp C mà. Chắc chắn là bản tính xấu xa của con người trong nó trỗi dậy…
- Hừ, đúng là cái đồ dơ bẩn trộm đồ của Akatsuki kun xong mà còn không biết nhục vẫn mặt dày đứng trong cái học viện này.
- Ừ…sao hiệu trường không đuổi nó đi nhỉ?
Những lời nói vô tình ấy như những mũi gai nhọn hoắt đâm vào trái tim
tôi. Tôi thấp hèn vậy sao? Đáng khinh vậy sao? Tôi đã làm gì sai để bị
người ta sỉ vả thế này? Tôi mang trong mình một nửa dòng máu của loài
người thì là đáng khinh ư?
Tôi cay đắng nghĩ thầm, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, nước mắt
đã không còn có thể chảy ra nữa rồi. Lúc này đây tôi chỉ muốn được yên
tĩnh, muốn được ở một mình. Tôi mệt mỏi lắm rồi, họ hành hạ tôi như vậy
chưa đủ hay sao?
Tôi nghĩ rồi quay đầu định bỏ chạy. Đúng lúc ấy một tiếng hét lớn chợt vang lên:
- Ê…con nhỏ đó định bỏ chạy kìa…đánh chết nó đi.
Một viên sỏi nhỏ không biết từ đâu bay tới đập trúng đầu khiến tôi
choáng váng, hai chân lảo đảo rồi ngã khụy xuống, đầu gối bị trầy một
mảng lớn, máu rỉ xuống nền đá cẩm thạch. Nhìn thấy tôi gục ngã, đám
vampire tàn nhẫn đó liên tục hét sung sướng. Chưa hả dạ, chúng còn tiếp
tục ném những túi nước, những viên sỏi to nhỏ khác nhau vào người tôi.
Trời cuối đông lạnh cắt da cắt thịt, nước trên người tôi gần như đóng băng, những mảng da bị tróc xót đến thấu xương. Tôi cắn răng chịu đau,
thu người lại ngồi bó gối hững chịu những cơn mưa đá. Trông bộ dạng tôi
lúc này chẳng khác gì một chú cún bị người ta hắt hủi.
Đúng lúc ấy, chợt có một tiếng "xoẹt" sắc ngọt vang lên, liền sau đó là những tiếng la hét thất thanh.
Tôi giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mặt, những cánh tay bị đất lìa rơi trên đất, máu me văng tung tóe. Cảnh tượng kinh dị
này khiến tôi sợ đến độ không thốt nổi lên lời, tay chân run lẩy bẩy,
mắt mờ cả đi. Từ trong đám đông, một dáng người thanh tú nhẹ nhàng bước
đến rồi bế xốc tôi lên, mùi hương hoa quyến rũ khiến tôi cảm thấy trái
tim mình nhẹ bẫng đi, cảm giác lâng lâng khó tả.
Tôi nén đau, khó nhọc đưa tay lên dụi đôi mắt sưng mọng của mình nhíu mày nhìn người trước mặt rồi ngạc nhiên kêu lên:
- Tooya sempai…sao anh lại…
- Ta xin lỗi vì đã đến muộn. Em không sao chứ?_ Tooya nhìn tôi trìu mến hỏi.
- À…dạ, em không sao…nhưng bọn họ…_ Tôi lắp bắp nói rồi chỉ tay về đám vampire đang đứng lố nhố đằng sau.
- Bọn chúng ư? Em đừng lo, ta chỉ cảnh cáo chúng chút thôi, những hình
ảnh vừa rồi em nhìn thấy đều là ảo ảnh._ Tooya mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi chợt rụt rè lên tiếng:
- Anh…chưa nghe chuyện gì sao?
- Chuyện gì?
- Nếu…nếu em nói ra liệu anh còn đối tốt với em thế này không? Chắc chắn anh sẽ không tin em đâu vì em chỉ là một vampire cấp C thấp…
- Đừng nói nữa…_ Tooya sempai dịu dàng nói rồi từ từ cúi xuống đặt một
nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi như để khẳng định chắc chắn rằng anh ấy
chưa bao giờ khinh bỉ tôi, coi thường tôi.
Tôi không hề chống cự, cũng không đẩy anh ấy ra, chỉ nhẹ nhàng chấp
nhận nụ hôn ngọt ngào ấy. Trái tim tôi bây giờ đã quá đau đến mức mất
cảm giác rồi, ước gì tôi có thể rời xa cái học viện này, rời xa những
thứ tình cảm rắc rối với đám vampire mang trong mình lòng kiêu hãnh và
sự ích kỉ kia. Tôi nghĩ mà không biết nước mắt đã lăn dài trên gò má tự
lúc nào…
- Em khóc à?...Xin lỗi ta…_ Tooya sempai ngẩng đầu khẽ nói, đôi mắt đen
huyền như đang che phủ cả một màn sương ướt đẫm, buồn nhưng đẹp đến mê
hồn.
- Không sao đâu…chỉ cần anh tin em là được, đối với em như thế là đã đủ.
…
Một khoảng lặng kéo dài đột nhiên xuất hiện giữa hai chúng tôi, anh
Tooya vẫn tiếp tục bước đi, thoáng chốc tôi đã thấy cánh cửa phòng hiệu
trưởng lấp ló sau những bức tường rêu phong. Sao anh ấy lại đưa tôi đến
đây nhỉ? Tôi nghĩ thầm rồi vội vã kéo áo anh ấy hỏi nhỏ:
- Đây không phải là dãy nhà hiệu bộ sao? Anh định đưa em đi đâu vậy?
- Yume…em có muốn cũng ta rời xa nơi này không?_ Tooya sempai đột nhiên hỏi tôi, giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc.
- Rời xa nơi này? Ý…ý anh là sao?_ tôi lắp bắp hỏi lại.
- Haha…Em đừng lo, không phải rời xa nơi này luôn đâu, chỉ là một kì nghỉ phép ít ngày mà thôi._ Tooya khẽ bật cười nói
- Nghỉ phép ít ngày…_ tôi ngẩn ngơ nói.
- Ừ
- Cùng với anh?
- Đúng vậy, chỉ có ta và em…
- Em…em rất thích…nhưng liệu có được không?_ Tôi hỏi mà bỗng thấy buồn
ngủ ghê ghớm, hai mí mặt như đang đeo trì chỉ muốn sụp hẳn xuống.
- Tất nhiên là được, chỉ cần em muốn ta có thể làm bất cứ điều gì.
- Nhưng…bỏ đi thế này mọi người sẽ nói em đang trốn tội.
- Đừng lo, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Đến khi em trở về, tất
cả những người đã từng nghĩ oan cho em sẽ phải quỳ xuống mà xin lỗi…
- Có thật không ạ? Nhưng…ưm..ưm…em buồn ngủ quá…
Tôi mơ màng nói rồi buông thõng hai tay, dụi đầu vào lòng anh ấy mà ngủ ngon lành.
- Đúng vậy, em hãy ngủ đi, đến khi em thức dậy, em sẽ thấy mình ở một
nơi bình yên hơn, nơi đã du ngủ trái tim ta trong suốt từng ấy năm.
Tooya khẽ nói rồi bế Yume bước thẳng vào phòng hiệu trưởng. Có lẽ cô
ấy không biết rằng, cơn buồn ngủ đến nhanh như vậy là do tác dụng của
một loại thuốc ngủ thông qua nụ hôn vừa rồi.
.
.
- Cậu chưa gõ cửa đâu Hondo_ Ông Akatsuki khẽ cau mày nói, bàn tay vẫn bận sột soạt với những trang giấy.
- Ta tự nghĩ không biết mình có thể mọc thêm một cánh tay nào nữa để có
thể gõ cửa phòng ông không?_ Tooya nhẹ nhàng nói rồi bước đến trước bàn
làm việc của hiệu trưởng Akatsuki.
Người đàn ông già nghe thấy thế thì giật mình vội ngẩng đầu lên, đôi
mắt tinh anh của ông nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ ngon lành trong
vòng tay của Tooya, khẽ hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Hãy về hỏi cháu trai của ông ấy._ Tooya nhếch môi nói.
- Kai ư? Sao lại liên quan đến nó?_ Ông Akatsuki nhíu mày hỏi.
- Cái này tự ông tìm hiểu, hôm nay ta đến đây vì có việc muốn xin phép ông.
- Xin phép ta?
- Phải. Ta muốn rời xa học viện ít hôm, coi như là một kì nghỉ phép ngắn ngày và ta muốn ông chấp thuận điều đó.Tất nhiên…
- Tất nhiên là cậu vẫn sẽ đi nếu ta không đồng ý, đúng không?
- Rất mừng vì ông đã hiểu.
- Cậu sẽ mang theo cả cô bé?_ ông Akatsuki hỏi rồi khẽ liếc mắt nhìn Yume.
- Điều này thì ông không cần hỏi, giờ ta đi được chứ?_ Tooya nói rồi nhanh chóng quay đầu định bỏ đi.
- Khoan đã…cậu không định thông báo gì cho gia tộc Hondo sao? Có thể họ
sẽ rất lo lắng cho cậu, dù sao thì cậu cũng là người thừa kế duy nhất
của gia tộc.
- Lo lắng cho ta ư? Ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy Akatsuki sempai. Nếu
…bọn họ biết được dòng máu đang chảy trong người ta thực sự không phải
là của tộc Hondo thì họ sẽ làm gì nhỉ?_ Tooya nói mà như tự hỏi chính mình, giọng nói đầy vẻ châm biếm.
- Cậu nói thế là có ý gì Tooya?
- Nếu một ngày ông biết được thực ra mình còn có một đứa chái trai nữa thì ông sẽ nghĩ sao?
- Cháu trai ư? Ta chỉ có một đứa cháu trai thôi mà, cậu nói nhảm cái gì
vậy?_ ông Akatsuki kinh ngạc hỏi lại, người đang đứng trước mặt ông đây
không phải là một người có thói quen nói ra những câu cợt nhả, không có ý nghĩa.
- Haha…ông nghĩ vậy cũng tốt, đã thế thì hãy quên những lời tôi vừa nói đi.
Tooya nói rồi nhanh chóng mất hút sau cánh cửa gỗ sồi. Trái tim anh
đang đau nhưng khuôn mặt thì vẫn tĩnh lặng như thường. Có mấy ai biết
được dòng máu thực sự đang chảy trong huyết quản của anh là gì? Chính
cái sự thật này đã gặm nhấm con người anh từ 10 năm trước. Bắt đầu từ
khi đó anh đã không còn tin ai trừ một cô bé đã sưởi ấm trái tim anh…
Tiếng động nhẹ vang lên khiến Tooya giật mình vội thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung, mỉm cười nói:
- Cậu đến tiễn tôi sao Akatsuki?
- Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?_ Kai nhẹ nhàng bước đến đứng đối diện với
Tooya, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn cô gái đang nằm ngủ ngon lành
kia.
- Cậu đang quan tâm hay quản thúc đây?
- Anh nói thế là có ý gì?
- Chẳng phải cậu luôn nghĩ cô ấy là kẻ ăn trộm sao. Cậu nên đội ơn trời
vì hai bàn tay tôi đang bận chứ nếu không tôi đã không để yên cho cậu vì dám tát cô ấy rồi._ Tooya gằn giọng nói.
- Đe dọa thừa, tôi muốn hỏi anh đang định đưa cô ấy đi đâu?_ Mặc kệ lời đe dọa của Tooya, Kai vẫn tiếp tục hỏi.
- Cậu không có tư cách hỏi. Ta đã cảnh báo từ trước nhưng cậu không
nghe, còn ngu ngốc không hiểu những lời ta nói. Lần này ta sẽ không đợi
cậu tự giải quyết nữa, ta sẽ xử lý con bé đó theo cách của mình.
- Con bé đó?_ Kai khẽ nhíu mày hỏi lại.
- Khi ta trở về mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ, đến lúc đó cậu có hối
hận cũng không kịp. Ta sẽ khiến thứ tình cảm mới nhen nhúm trong lòng cô ấy với cậu biến mất hoàn toàn. Hẹn gặp lại.
Tooya nói rồi nhanh chóng bỏ đi để lại Kai đứng lặng một mình trên sân trường, khuôn mặt lạnh lùng thoáng vẻ bất thần. Thực ra chưa bao giờ
cậu không tin cô ấy cả, cậu biết cô ấy không phải là người như vậy.
Nhưng... lúc đó khi nghe thấy cô ấy nhắc đến Tooya Hondo trong đoạn ghi
âm cậu đã không kiềm chế được bản thân, đã để cho cơn ghen lấn áp.
Vì sự ích kỉ, ghen tuông vô lối của mình, cậu đã làm tổn thương cô ấy,
để cô ấy phải chịu khổ. Qua sự việc lần này rốt cuộc cậu cũng hiểu, Yume trong lòng cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cậu thà để mất chiếc vòng
chứ không thể để mất cô ấy. Nhưng...liệu cô ấy có còn chút cảm giác gì
với cậu không???
Câu hỏi này có lẽ phải chờ cô ấy giải đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT