Khi tiếng chuông đồng hồ vừa điểm 12 giờ trưa tôi mới lết được cái thân tàn về kí túc xá. Qua ngày hôm nay cuối cùng tôi cũng thấu hiểu được nỗi thống khổ của người dân lao động khi bị bọn tư bản cầm quyền ức hiếp.

Ở cái đất nước Nhật Bản hiện đại này xem ra chế độ phân biệt giai cấp vẫn còn rất gay gắt. Điển hình là trường hợp của tôi đây.

Sau khi xả hơi bằng một giấc ngon lành trên cặp đùi đáng giá ngàn vàng của tôi rất nhẹ nhàng hắn đút tay vào túi quần bỏ đi không quên để lại một câu:

- Hết việc của cô rồi.

Đấy…Có cay không cơ chứ? "Hắn" ở đây là ai chắc mọi người cũng biết. Một đứa con của thế hệ giai cấp tư bản mới đầy độc ác và thâm hiểm. Còn tôi ư? Tất nhiên tôi phải là một người lao đồng cần cù chất phát bị ức hiếp, bóc lột nặng nề rồi.

Chẹp…Vậy mà lúc nãy tôi còn cảm thấy thương hắn, vì hắn mà khóc nữa. Ngẫm đi ngẫm lại hóa ra tôi cũng chẳng khác gì một con hầu, một nô lệ chính cống. Ông trời ơi! Công lí ở đâu ra bây giờ?

Tôi vừa than thầm trong đầu vừa thẫn thờ bước vào phòng C11.

- Này…Yume, làm gì mà đứng ngẩn ra thế?

Nghe tiếng gọi, tôi vội ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tươi cười của Mika đập vào mắt khiến tôi giật mình vội hất tung Kai cùng tư tưởng triết lí Mac Lê-nin ra khỏi đầu, ú ớ kêu lên:

- Ơ…ủa. Mika à?

- Không tôi thì ai? Làm gì mà mặt mũi cứ ngẩn ngơ ra thế?_ Mika bật cười nhìn tôi nói.

- Hì hì…không có gì, đang tự kỉ tí ấy mà._ Tôi cười xuề xóa đáp.

- Ừm không có gì thì tốt. Vào trong đi tôi đang có việc cần nhờ cậu đây._ Mika nói rồi kéo tuột tôi vào phòng chạy bổ đến bên giá sách và lấy ra một tập truyện chữ được in từ máy tính.

- Có chuyện gì vậy? Cái gì đây?_ Tôi hỏi rồi chỉ vào tập truyện trên tay Mika.

- Không có gì chỉ là tôi muốn nhờ cậu đọc giúp trang truyện này thôi. Tôi đang bập bẹ học chữ Kansai nhưng có mấy chỗ khó quá chẳng hiểu gì cả. Cậu là người gốc Kansai đúng không, giúp tôi đi?_ Mika nói rồi giở trang truyện đầu tiên ra đưa cho tôi.

- Đọc cái này á?_ Tôi nghi hoặc hỏi lại rồi giơ cuốn truyện lên khẽ phe phẩy.

- Ừ, đọc đi và đừng thắc mắc gì cả._ Mika nói rồi đưa một cốc nước cho tôi.

- Ừm, được rồi._Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu nhưng cũng gật đầu đồng ý cầm lấy cốc nước tu một hơi và bắt đầu đọc.



- …Viên đá màu xanh này thật kì lạ. Rốt cuộc thì nó có điều gì đặc biệt để khiến hắn nâng niu như vậy?...Chắc chắn là nó phải mang trong mình một sức mạnh siêu nhiên nào đó. Nếu mình ăn trộm nó và đem tặng cho anh Tooya…




"Nhân vật trong truyện cũng tên là Tooya ư? Kì lạ thật!" Tôi thầm thắc mắc nhưng vẫn tiếp tục đọc:

- …hẳn là anh ấy sẽ rất cảm kích mình. Đến lúc đó chắc chắn tình cảm của mình và anh ấy sẽ tiến triển thêm bước nữa…

"Ôi lạy chúa, sến quá!" Tôi nhăn mặt nghĩ thầm rồi định đọc tiếp thì đúng lúc ấy Mika chợt lên tiếng chặn lại:

- Đến đây thôi. Đọc nhiều quá, chán.

- Ít vậy à?_ Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừ, thế thôi_ Mika gật đầu nói rồi nhanh tay giật cuốn truyện trên tay tôi nhét vào cuối chồng sách. Xong cô nàng quay ra nhìn tôi mỉm cười rạng rỡ nói:

- Thôi bây gì thì xuống thực xá đi, Toru đang đợi đấy.

- Ừ.

*

*

Sau một hồi chen lấn đến chảy cả mỡ cuối cùng chúng tôi cũng lựa được đồ ăn và băt đầu tìm bàn để ngồi. Thật may mắn hôm nay có món canh rong biển, loại canh vừa bổ vừa mát mà tôi thích nhất.

Sau khi bị bọn "tư bản" cầm quyền hành hạ ức hiếp mà được ăn món canh này thì cũng đáng. Tôi gật gù nghĩ trong khi cái bụng đã sôi lên ùng ục.

Đột nhiên cả thực xá như nóng hẳn lên, người người dồn về một phía. Những tiếng hét inh tai nhức óc của đám vam nữ như những tia sét xé rạch bầu không khí yên bình của học viện.

Tôi một tay cầm khay thức ăn, một tay đưa lên bịt lỗ tai trong lòng thầm rủa ông trời tại sao đã sinh ra cái miệng rộng còn đẻ thêm cái tai thính làm gì? (Ông trời cầm búa: tau giết mày bây giờ).

- Tránh ra…

Đột nhiên trong cái khoảng không hỗn tạp ấy có một giọng nói lạnh lùng vang lên.Tiếng nói không to, không nhỏ cũng không có sức công phá cả thế giới nhưng nó có thể khiến những ai nghe thấy phải rùng mình ớn lạnh.

Chả thế mà ngay lập tức những tiếng la hét inh ỏi tắt hẳn bầu không trở lên im lặng một cánh đáng sợ. Đám vampire nữ mặt mày méo xẹo vội vã tản sang hai bên. Có vẻ như tiếng nói của người này rất có uy lực đối với các học viên.

Tôi nghĩ rồi vội bỏ bàn tay đang bịt ở tai xuống, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi còn chưa kịp tận hưởng hết cái bầu không khí yên bình này thì ở bên cạnh Toru bắt đầu giở chứng. Con nhỏ ra sức huých mạnh vào tay tôi và gọi liên tục:

- Yume…Yume…

- Cái gì vậy?_ Tôi nhíu mày quay sang hỏi.

- Nhìn đi._ Nó nói đơn giản rồi khẽ hất đầu về phía trước.

Tò mò tôi cũng quay đầu lại nhìn về hướng nó chỉ. Khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt tím tựa hồ như vực sâu thăm thẳm của Kai đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt ngã, trái tim khẽ đập lỡ một nhịp.

Không biết phải bao nhiêu lâu sau, khi mà bàn chân tôi đã trở lên tê cứng hắn vẫn tiếp tục nhìn tôi như vậy. Tia nhìn lạnh lùng nhưng lại có cái gì đó thật ấm áp, thật xao xuyến…

- Này Yume, hình như Kai đang định đi về phía bọn mình kìa_ Tiếng nói đầy kích động của Toru vang lên bên cạnh khiến tôi giật mình vội thoát ra khỏi cái nhìn của hắn, quay mặt đi chỗ khác khẽ lầm bầm:

- Cái đồ mặt sắt. Nhìn gì mà nhìn…

Nói rồi tôi cau mày, kéo tay Toru và Mika bỏ đi. Ngang qua chỗ hắn tôi cố làm ra vẻ thản nhiên tiếp tục bước đi như chưa từng quen biết.

Đến khi tôi chỉ còn cách hắn có chục cm thì đột nhiên bàn chân tôi vấp phải một cái gì đó, không kịp giữ thăng bằng nên cả người tôi đổ ập về phía trước tiếp đất một cách an toàn và tất nhiên theo quán tính, đống thức ăn trên tay tôi cũng được rơi tự do. Đặc biệt hơn là bát canh rong biển vừa bổ vừa mát còn chọn nơi hạ cánh là chiếc áo của người đối diện.

Ngay khi sự cố không may này vừa xảy ra, bầu không khí trong thực xá chợt trở lên im lặng hơn bao giờ hết, đến cả mấy con ruồi, con muỗi lắm mồm cũng không dám lên tiếng ho he.

" Tiêu mình rồi.." Tôi cay đắng nghĩ thầm rồi lồm cồm bò dậy miệng cố nặn ra một nụ cười tươi tắn ngước đầu lên nhìn người xấu số trước mặt.

Khuôn mặt xám xịt cùng ánh mắt vằn lên những tia lửa của Kai khiến nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng lại, mồm há hốc ra như phải gió.

Chỉ trong phút chốc không khí trong thực xá lại nóng lên lần nữa bởi những tiếng xì xầm to nhỏ:

- OMG sắp có án mạng xảy ra.

- Không biết Kai sẽ xử lý thế nào đây? Chôn sống hay cho ngâm rượu.

- Đúng là ngu hết chỗ nói. Đụng ai không đụng lại đụng trúng Kai.

.

.

Tôi mặt mày méo xệch nhìn chiếc áo trắng tinh trên người hắn giờ đã được nhuộm màu cháo lòng, thơm phức mùi thức ăn mà chỉ hận không thể tự ngất đi ngay lúc này. Huhuhu…ôi cái số của tôi, lần này thì tiêu thật rồi.

- Này, Yume…làm gì để cứu vãn tình thế đi chứ._ Toru khẽ huých vai tôi lo lắng nói.

Như người tỉnh khỏi cơn ác mộng, tôi giật mình, cố nặn ra một nụ cười dễ thương nhất, xun xoe chạy đến bên hắn dùng chiếc khăn tay của mình lau lau chỗ bẩn trên áo hắn.

Nhanh như chớp những ngón tay thon dài và lạnh băng của hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi khiến tôi hoảng kinh suýt chút nữa thì kêu rú lên, chiếc khăn tay rơi bộp xuống đất.

Những học viên bên cạnh,người thì lấy tay che mặt, người thì cố căng mắt ra để nhìn cho kĩ cảnh tượng giết người đẫm máu có 102 sắp xảy ra.

Nhưng trái với dự đoán của mọi người, Kai chỉ cúi xuống sát tai tôi gằn giọng nói:

- Cô có biết mình vừa mới làm cái gì không hả?

- Tôi…tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý mà._ Tôi mếu máo nói.

- Nếu không muốn chết thì mau đền đi.

- Đền? Nhưng đền cái gì cơ?_ Tôi ngây ngô hỏi lại.

- Tôi muốn ngủ và cần một thứ của cô. Nói thế cô hiểu chứ?_ Hắn nói lạnh băng.

- Ngủ? Nhưng khoan…_ Tôi ngơ ngác một hồi rồi khẽ kêu lên, nhưng chưa kịp nói hết câu thì bóng Kai đã nhanh chóng mất hút trong đám đông để lại cho tôi cùng hàng trăm vampire đang chứng kiến mọi chuyện ở đây bao thắc mắc.

Hắn thực sự nhân từ vậy sao? Không giết tôi thật à? Kì lạ thật, hay là hắn có âm mưu gì khác? Tôi nghĩ rồi chợt thấy rùng cả mình trong đầu tưởng tưởng ra cảnh mình bị chôn xuống hố băng vĩnh cửu cùng nụ cười ma quái của hắn.

Xung quanh những học viên khác đã nhanh chóng tản ra các hướng, tiếng xì xầm vẫn vang lên không ngớt, xem ra thái độ "phật tổ" của Kai lúc nãy khiến ai cũng phải ngạc nhiên khó hiểu.

Còn tôi thì phải mất đến cả chục phút đờ đẫn cả người rồi mới có thể bắt đầu đánh chén bữa trưa đáng nguyền rủa này.



Khi tôi vừa đút miếng thịt dê thứ hai vào miệng thì Mika chợt đứng phắt dậy, ôm bụng mếu máo:

- Ưm…tôi đau bụng quá. Hai cậu cứ tiếp tục ăn đi nhé, tôi phải đi ấy ấy đây…

- Ừ…đi đi, ko thì lại…._ Tôi và Toru đồng thanh nói, cố nén tiếng cười sắp trào ra trong cuống họng.

- Đồ đểu, đem trả luôn hộ tôi chén dĩa nhé._ Mika nói rồi hớt hải chạy đi.

Nhìn theo bóng Mika, không hiểu sao tôi lại khẽ thở dài, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play