Trong phòng bệnh tĩnh lặng như tờ, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên…

- Á…._ Tôi choàng tỉnh dậy, run rẩy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hình như tôi vừa mới gặp ác mộng, một cơn ác mộng thật kinh hoàng. Không hiểu sao dạo này tôi hay gặp nhưng cơn ác mộng như vậy, tần suất xuất hiện của người đàn ông đó ngày một dày hơn.

Ông ta là một người có cung cách kì dị với khuôn mặt trắng bệch và những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Mái tóc bạc dài quá đầu gối, cái mũi khoằm hơi hếch lên lộ rõ vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ. Đôi mắt màu xanh xám nhìn tôi đầy sự ghét bỏ.

Trong giấc mơ giọng nói lạnh lùng, cay độc của ông ta cứ liên tục rít lên khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung:

" Mày là đồ con hoang, mày là đồ..con ..hoang… "

……Tôi nhắm mắt, khẽ tựa lưng vào thành giường thở dốc, cảm thấy cơ thể như đang run lên từng đợt. Tại sao người đàn ông đó lại ghét tôi đến vậy? Vì cớ gì mà ông ta cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ hành hạ tôi?

Đang suy nghĩ mông lung chợt tôi giật mình khi thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống vai mình. Nhanh như chớp, tôi hất mạnh bàn tay đó ra rồi vớ lấy chiếc gối bên cạnh hung bạo đập thẳng vào người đó hét lên:

- Buông ra, đồ ác ma…

- Em sao vậy Yume?

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên, tôi giật mình há hốc mồm nhìn người đối diện, chiếc gối trên tay rơi bộp xuống đất.

- Takeshi sempai? Sao anh lại ở đây? Em…em xin lỗi…em ko biết…_ Tôi lắp bắp nói rồi vội vã cúi đầu xuống, tay nắm chặt lấy mép chăn. Khuôn mặt nóng bừng lên vì ngượng .

Ôi! Đúng thật là…chưa đâu vào đâu đã hành động lỗ mãn, cũng may người đó là anh Takeshi chứ phải Kai chắc hắn đã vất tôi qua cửa sổ mất rồi. Tôi rùng mình nghĩ, tóc gáy bỗng dựng đứng cả lên.

- Trông em có vẻ không được vui, đã có chuyện gì xảy ra à?_ Takeshi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng bàn tay ấm áp của mình xoa xoa mái tóc hơi rối của tôi, đôi mắt nâu khẽ ánh lên tia sáng.

Hành động thân mật và có chút đường đột này khiến tôi giật mình, vội lé người ra xa tránh bàn tay của anh ấy rồi mỉm cười xuề xòa nói:

- Em không sao, chỉ là ngủ nhiều quá thôi. Anh đến từ lúc nào vậy?

- Tôi đến được một lúc rồi, nhưng thấy em vẫn ngủ say nên không tiện lên tiếng._ Anh ấy mỉm cười nói, nhẹ nhàng thu bàn tay bị tôi "từ chối" về.



Một bầu không khí tĩnh lặng bỗng bao trùm lên tất cả, Takeshi sempai vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khuôn mặt anh toát lên vẻ đăm chiêu, khó hiểu.

Tôi bỗng cảm thấy ngạt thở trước bầu không khí khó chịu này, định bụng sẽ lên tiếng để phá tan nó thì đúng lúc ấy một giọng nói trầm buồn đột nhiên vang lên:

- Tôi…sẽ bảo vệ em…bằng bất cứ giá nào, dù có phải hi sinh cả tính mạng…

Tôi há hốc mồm nhìn Takeshi, đờ người ra trước câu nói lạc điệu của anh ấy, bảo vệ, bảo vệ cái gì cơ? Đang định lên tiếng hỏi lại thì anh ấy đột ngột đứng dậy, nhìn tôi mỉm cười nói:

- Thôi…em nghỉ ngơi đi và đừng có làm mình bị thương nữa…những lời nói của tôi lúc nãy, em đừng bận tâm.

Rồi cũng như lúc đến, nhẹ nhàng như một cơn gió, anh ấy đút tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài.

------------------------------------------------

Khẽ khép cánh cửa lại, khuôn mặt Takeshi trở lên tối sầm, cuộc nói chuyện ban sáng chợt hiện về trong đầu anh.

" Trong căn phòng có tầng áp mái, rêu xanh bám đầy vách. Một người đàn ông râu tóc bạc phơ đang nói chuyện với đức ngài hiệu trưởng đáng kính. Họ chính là hai huyền thoại đã xây dựng lên học viện này.

- Yume Hana, đúng vậy đó là tên của cô bé_ Hiệu trưởng Akatsuki nhẹ nhàng nói, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng.

- Ông định làm gì tiếp theo? Không thể chỉ vì một người mà làm ảnh hưởng đến học viện này được.

- Ta biết, nhưng ta đã hứa với Shita là phải bảo vệ nó.

- Ông có biết mình đang chống đối với ai không? Khi "Ngài ấy" thức dậy, Ngài ấy sẽ truy diệt con bé đến cùng, và học viện của chúng ta cũng sẽ bị trừng trị theo.

- Đừng nói nữa, ta dĩ nhiên là biết điều đó nhưng học viện Lanci là nơi dành cho tất cả các vampire, con bé là một vampire vì vậy nó cũng có quyền đc học ở đây.

- Nhưng nó có thể sẽ làm ảnh hưởng đến các vampire khác.

- Vậy ông nói ta phải làm gì? Đang tâm giao nộp con bé cho Ngài ấy chắc. Ta ko thể làm chuyện đó được, dù sao thì Shita cũng từng là học trò của ta_ Hiệu trưởng Akatsuki gay gắt nói.

- Giò không phải là lúc để lòng thương cảm trỗi dậy, ta nói cho ông hay một khi Ngài ấy đã thức giấc nếu ông không giao nộp con bé thì ta sẽ là người làm việc đó. Cả đời ta đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết để xây dựng lên cái học viện này bởi vậy ta không thể để nó bị phá hủy chỉ vì một đứa con hoang…

- Ông…sao có thể nói như vậy? Trước đây ông đã từng rất quý Shita cơ mà.

- Phải ta đã từng rất quý và coi con bé là con nhưng kể từ khi nó chạy theo loài người phản bội lại dòng Vampire thuần chủng thì ta đã không còn coi nó là học trò của mình nữa rồi,_ Người đàn ông dứt khoát nói.

- Ông quả là ích kỉ._ Hiệu trưởng Akatsuki khinh bỉ nói.

- Không ích kỉ thì không phải là vampire, xin thứ lỗi cho ta vì ko thể làm khác được. Một là đuổi con bé đi, hai là giao nộp nó cho Ngài ấy, ông chỉ được chọn một trong hai.

- Đừng ép ta, ông biết là ta ko thể làm điều đó được mà, hai cách mà ông nói, nó quá tàn nhẫn với con bé.

- Tùy ông, nếu ông không làm được thì ta sẽ làm, có trách thì trách tại sao mẹ nó lại là một Uragirimono[1] của tộc Hondo.

Người đàn ông râu tóc bạc phơ lạnh lùng nói rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài, đối với ông ta không gì có thể sánh bằng sự an nguy của cái học viện này, nơi đã tạo lên tên tuổi của ông."

Cuộc nói chuyện của hai trưởng lão già đã kết thúc nhanh chóng nhưng họ ko thể ngờ rằng câu chuyện bí mật này đã vô tình lọt vào tai Takeshi.

Anh đã phải mất cả buổi sang để có thể nuốt trôi cái sự thật đáng sợ này. Thì ra thân phận của Yume vốn không hề đơn giản như vậy, mẹ của cô ấy là một Uragi, loại vampire bị nguyền rủa muôn đời, không những vậy bà ta còn là Uragi của tộc Hondo - một gia tộc chuộng dòng thuần đến mức cực đoan, nếu chuyện này chẳng may bị bại lộ ra, ko biết sẽ có sự trừng phạt khủng khiếp nào giáng xuống đầu Yume nữa.

Trong phút chốc, anh bỗng thấy rùng mình sợ hãi, một sắc màu u ám chợt che phủ trước mắt anh như đang dự báo về một tương lai đen tối sắp ập đến.

Khẽ hé mắt nhìn Yume qua khe cửa, cô bé đang nô đùa với mấy chú chim nhỏ, khuôn mặt khả ái, cùng nụ cười vô tư khiến trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. Anh phải làm gì để đôi mắt kia không rơi lệ, nụ cười trên đôi môi kia không khép lại?

Bảo vệ cô ấy, liệu anh có đủ sức không khi mà người đang đe dọa tính mạng cô ấy chính là người có quyền lực và sức mạnh lớn nhất xã hội vampire Nhật Bản hiện nay?

Câu hỏi này thực ra vốn đã có lời giải đáp, vì một khi tình yêu đã thăng hoa thì mọi khó khăn nguy hiểm sẽ chỉ là phù du…

Anh nghĩ rồi mỉm cười thong thả bước đi. Phía sau bức tường có một người đang chăm chú dõi theo anh, đôi mắt ánh lên sự yêu thương sùng bái…

---------------------------------------------------------

… Một con chim nhỏ chợt sà xuống bên mép giường, nó vui vẻ nhảy lóc chóc lên lòng bàn tay tôi, mổ mổ ra chiều rất thích thú.

Đang nô nghịch với chú chim nhỏ, chợt một tiếng động mạnh vang lên khiến tôi giật mình:

_ RẦM…

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra bằng lực khá mạnh, một thằng nhóc mang vẻ đẹp thiên thần hùng hổ bước vào, đôi mắt đen lay láy ánh lên vẻ khó chịu.

Tôi há hốc mồm nhìn người trước mặt, lỡ tay bóp mạnh khiến con chim sợ hãi, vội vã phóng vụt đi.

Sao trên đời lại có một chàng trai "xinh xắn" đến vậy nhỉ? Một vẻ đẹp khiến cả con trai và con gái ghen tị. Cậu nhóc nom kém tôi một, hai tuổi gì đó, mặc đồng phục của lớp B, tầng lớp quý tộc. Khuôn mặt trắng hồng ánh lên vẻ kiêu ngạo.

- Lau nước miếng đi, ghớm quá_ Thằng nhóc nhìn tôi khinh bỉ nói.

- Hửm?...Nước miếng?_ Tôi giật mình ú ớ kêu lên, rồi vội vã ngậm miệng lại nhìn thằng nhóc cười hì hì lấy lại phong độ:

- Này nhóc, em vào nhầm phòng à?

- Nhầm phòng thì tôi còn đứng đây không? Đúng là đồ con quạ!_ Thằng nhóc nhìn tôi, cáu kỉnh nói.

Cá..i cái…gì cơ? Con quạ á? Cái thằng nhóc chết tiệt này ko biết chui ra từ cái lỗ nẻ nào, tự tiện vào phòng tôi rồi còn rủa tôi là con quạ nữa chứ. Thật ko ra thể thống gì cả, dù nó có là vam quý tộc hơn tôi một nấc nhưng cũng không được phép xấc xược như thế chứ.

Tôi nghĩ mà lòng phừng phừng lửa giận, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười hình bán nguyệt nhẹ nhàng hỏi nó:

- Hây, nhóc em và chị có quen nhau không, sao em lại ăn nói vô lễ thế?

- Ngày nào tôi chả nhìn thấy cô, cái bản mặt ngu ngơ đáng ghét._ Thằng nhóc khoanh tay trước ngực gắt lên với tôi, trông cái mặt nó như đang vẽ lên dòng chữ "Tôi ghét cô".

Càng nói chuyện tôi càng muốn vung chân đá cái thằng này ra khỏi cửa, vô lễ bất lịch sự, nhỏ tuổi hơn mà dám xưng tôi gọi cô với tôi. Cũng may cho nó tôi thuộc dạng người không thích bạo lực chứ phải người khác chắc đã đá nó sang Nam cực rồi.

Tôi hít một hơi hật sâu, cố kìm cơn giận nghiến răng hỏi nhỏ:

- Cậu nhìn thấy tôi ở đâu?

- Phòng anh tôi_ Nó đáp gọn lỏn.

- Phòng anh cậu?_ Tôi kinh ngạc kêu lên, và càng khẳng định cái lỗ nẻ mà thằng này chui lên chính là bệnh viên thần kinh trung ương. Sao mà nó dám vu oan dá họa cho tôi, một người ko dám vào phòng con trai bao giờ cơ chứ.

Đến lúc này, tôi không nhìn được nữa hét lên với nó:

- Này nhóc, đừng có ăn nó xằng cuội, anh nhóc là ai chị còn ko biết mà nhóc dám bảo chị vào phòng anh nhóc là sao?

- Hừ…cô lãng tai à? Tôi có nói là cô vào phòng anh tôi đâu, tôi nói là tôi nhìn thấy cô ở đó đấy chứ_ Thằng nhóc cáu bẳn nói

- Là sao?

- Tức là trong phòng anh tôi có treo tranh vẽ cô chứ sao.

- Tranh vẽ tôi?_ Tôi ngu ngơ hỏi lại, rồi cứ đần mặt ra nhìn thằng nhóc, thề có chúa tôi chẳng hiểu nó đang nói cái gì.

Nhìn thấy bản mặt đánh chết cũng ko hiểu của tôi, thằng nhóc bực mình gắt:

- Thôi không nói với cô nữa, mất thời gian. Không hiểu sao một người ưu tú như anh tôi lại thích con nhỏ ngốc nghếch là cô.

Nó nói rồi đút tay vào túi quần thong thả bước ra ngoài. Tôi nhìn theo dáng vẻ cao ngạo của đó, bực mình cầm cái gối lên nhắm đầu nó mà ném cật lực. Nhưng cái gối chưa kịp đáp xuống đầu thằng nhóc thì đã bay ngược lại đáp trúng mặt tôi, vì ko kịp phản ứng lên tôi lĩnh nguyên cái gối, ngã dúi vào thành giường, đau đến ứa nước mắt.

Thằng nhóc quay đầu lại nhìn tôi cười sảng khoái, giọng điệu trêu chọc:

- Hahaha…cho đáng đời, ai bảo cô dám đập gối vào người anh tôi. À…còn nữa, tôi học lớp 10B1, cùng khối với cô, cấm cô gọi tôi là nhóc…

Nói đoạn nó quay người bỏ đi và nhanh chóng mất hút sau cánh cửa.

Tôi nhìn theo nó và chợt nhận ra một chân lí thì ra vampire cũng có lúc bị thần kinh, điển hình là cái thằng vừa nói chuyện với tôi xong.

Đang lĩnh hội cho hết cái chân lí đáng được ghi vào sử sách đó thì cánh cửa lại bật ra lần nữa, Toru ko biết từ đâu lao vào phòng với tốc độ tên bắn rồi không thèm tháo giầy, nó trèo lên giường bệnh của tôi, tự nhiên như một con ruồi.

Tôi nhìn nó chán nản nói:

- Cởi giầy ra đã, bẩn kinh.

Nhưng con nhỏ ko thèm đếm xỉa đến lời nhắc nhở của tôi, nó cười toe toét hứng khởi vỗ vai tôi nói:

- Công nhận cậu hên thật, quen những bốn người của Volt. Thật may mắn quá nhờ đến đón cậu mà tôi mới được gặp Takumi của Volt đấy, ui ui…cậu ấy dễ thương kinh khủng.

- Takumi, ai cơ?_ Tôi ngơ ngác hỏi lại.

- Thì là cái người vừa mới nói chuyện với cậu đấy.

- Hả? Là cái thằng nhóc xấc xược ấy á. Nó là người của Volt à?_ Tôi kinh ngạc kêu lên.

- Ủa thế cậu ko biết à? Takumi là vam quí tộc duy nhất của Volt, người có chỉ số IQ cực cao, cậu ấy kém tụi mình một tuổi nhưng được đặc cách học nhanh hơn một lớp, nổi tiếng với khuôn mặt xinh như con gái…Bla…bla …bla_ Toru nói một thôi một hồi khiến tôi chóng cả mặt vội vã bịt mỏ con nhỏ lại thều thào nói:

- Thôi, tôi mệt lắm rồi, cậu đến để đưa tôi về kí túc hay đến để tám chuyện đây?

Con nhỏ cáu kỉnh gỡ tay tôi ra rồi vừa xếp đồ vừa làu bàu:

- Để cho người ta tám tí cũng không được à? Bực mình.

Tôi nhìn Toru khẽ cười, cuối cùng cũng thoát khỏi cái phòng bệnh đáng ghét này. Không biết tôi còn phải vào đây lần nào nữa không???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play