Tịnh Ngôn mở cửa bước vào nhà, bật đèn và như thường lệ cô ném chiếc chìa khóa xe vào lọ sứ, cúi xuống cởi giày. Bỗng chuông điện thoại reo, cô vội vàng cho tay vào túi tìm điện thoại, vừa cầm vào chiếc điện thoại thì chuông ngừng reo.Tịnh Ngôn mở điện thoại ra xem, lại là dãy số quen thuộc, suy nghĩ một lúc, Tịnh Ngôn quyết định không gọi lại, cô tự nhủ, “Chu Thừa Khải, anh còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa đây?”.Tịnh Ngôn đặt chiếc điện thoại bên cạnh chiếc bình sứ, đi vào phòng đọc sách và mở máy tính, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Tịnh Ngôn không quan tâm mà nhập mật khẩu mở máy, còn một số tài liệu cô cần phải hiệu đính để sử dụng vào sáng mai.Sau khi đổ hết một hồi chuông chiếc điện thoại tự tắt. Tịnh Ngôn chỉnh sửa một số bảng biểu và số liệu xong liền mở trang Yahoo ra đọc, trang đầu là các thông tin về chính sách mới của chính phủ liên quan đến lĩnh vực bất động sản, tiếp đó là thông tin chỉ số giá tiêu dùng tăng cao…Đọc lướt qua các thông tin một lượt, Tịnh Ngôn tiếp tục tìm tài liệu trên mạng, bỗng nhiên cô dừng lại ở một trang báo có bức ảnh quen thuộc giống như trong Tạp chí Bát quái. Tiếng chuông điện thoại lại reo, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Lẽ nào vẫn là tấm ảnh đó?”, Tịnh Ngôn đọc kỹ dòng chữ phía dưới tấm ảnh.Đúng là tấm ảnh chụp cô và Khổng Dịch Nhân tại khách sạn Bốn mùa, phía dưới còn có dòng chữ, “Cuộc hò hẹn tại khách sạn của đại gia và một cô gái bị chụp trộm”.Tịnh Ngôn không muốn mở nội dung bài viết ra đọc, vì cô biết chắc chắn đã có rất nhiều người xem tấm ảnh này, nếu chỉ đăng trên Tạp chí Bát quái thì Tịnh Ngôn không có gì phải lo lắng nhiều bởi vì rất ít người quan tâm đến hình ảnh đó, nhưng không ngờ tấm ảnh còn được đăng trên trang nhất của Yahoo, chỉ là một tấm ảnh nhỏ nhưng nó đủ làm xáo trộn cuộc sống của cô. Làm thế nào bây giờ? Xem ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Tịnh Ngôn không thể không lo lắng.Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, cô cảm thấy khó chịu liền cầm máy nghe, giọng của Chu Thừa Khải như rót vào tai, “Tịnh Ngôn, cuối cùng thì em cũng nghe điện thoại rồi!”.“Có chuyện gì không? Tôi đang rất bận.”“Tịnh Ngôn, hôm nay anh thấy một tấm ảnh trên mạng” Chu Thừa Khải không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.Quả nhiên anh ta cũng biết, Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh và hỏi lại Chu Thừa Khải với giọng rất thản nhiên, “Tấm ảnh nào chứ?”.“Tấm ảnh chụp em và bố của Hy Âm, rốt cuộc là thế nào?”“Chu Thừa Khải, từ trước đến nay tôi cứ nghĩ anh không quan tâm đến Tạp chí Bát quái, tại sao sau khi kết hôn anh lại thay đổi sở thích như vậy?” Tịnh Ngôn không trả lời mà hỏi lại Chu Thừa Khải.“Tịnh Ngôn, em hãy trả lời câu hỏi của anh trước.”“Chuyện gì chứ? Điều đó thì liên quan gì đến anh?”“Tịnh Ngôn, em đừng chối”, Chu Thừa Khải cao giọng, “Mặc dù không chụp rõ mặt nhưng em đừng tưởng anh không nhận ra em?”.Tịnh Ngôn hơi bối rối, cô không muốn trả lời mà chỉ muốn tắt điện thoại không nghe nữa, nhưng giọng nói của Chu Thừa Khải vẫn như rót vào tai cô, “Tại sao lại như vậy? Tịnh Ngôn, lẽ nào em giận anh tới mức đó ư?”Anh ta có ý gì chứ? Lúc đầu Tịnh Ngôn không lý giải được, nhưng sau đó cô mới nhận ra Chu Thừa Khải can thiệp quá sâu vào đời tư của mình, cô lên tiếng, “Chu Thừa Khải, xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa có được không?”.Chu Thừa Khải còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tịnh Ngôn không còn tâm trí để nghe nữa, suy nghĩ một lúc cô mới tắt máy.Tịnh Ngôn quay trở lại bàn vi tính và thoát ra khỏi mạng, trên màn hình lúc này chỉ còn lại các bảng biểu và những con số khô khan, Tịnh Ngôn nhìn vào màn hình nhưng cô không đọc được chữ nào. Làm thế nào bây giờ? Tiếp theo còn xảy ra chuyện gì nữa đây? Tịnh Ngôn cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, trong lúc đang bối rối, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Tịnh Ngôn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy chuông điện thoại cố định nhà mình đang reo.Không thể? Tịnh Ngôn ra phòng khách để nghe điện thoại, trong lòng vẫn phân vân không biết ai gọi cho mình. Tịnh Ngôn vốn thích yên tĩnh, không muốn điện thoại cố định quấy rầy nên cô chỉ sử dụng để liên lạc với mẹ cô ở nước ngoài, về cơ bản không ai biết số điện thoại này. Chỉ là một bức ảnh chụp trộm và đăng trên Tạp chí Bát quái, lẽ nào chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cả thế giới đều biết ư?Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, ngập ngừng một lúc, Tịnh Ngôn mới nhấc điện thoại lên nghe, “A lô”.Giọng nói trong điện thoại là của một người mà Tịnh Ngôn không ngờ tới, “Tịnh Ngôn, là tôi đây”.Giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia, Tịnh Ngôn có cảm giác như lâu lắm rồi mới lại được nghe giọng nói ấy. Thực ra cô rất nhớ giọng nói này, thậm chí đôi khi ngay cả trong những lúc bận rộn nhất cô vẫn có cả giác giọng nói đó đang vẳng lên bên tai. Giờ đây giọng nói ấy lại vang lên qua điện thoại, Tịnh Ngôn rất bất ngờ, cô không hiểu tại sao Dịch Nhân lại có được số máy này.“Tịnh Ngôn?”, đợi một lúc lâu không thấy Tịnh Ngôn trả lời, người ở đầu dây bên kia lại gọi tiếp.Sau khi xác định được không phải mình đang nằm mơ, Tịnh Ngôn mới lên tiếng “Khổng tiên sinh…”.Tịnh Ngôn không trả lời ngay, cô dừng lại một lúc mới nói tiếp, “Dịch Nhân, có chuyện gì thế?”.Giọng nói của Khổng Dịch Nhân nhẹ nhàng, “Vừa rồi tôi có gọi cho cô, nhưng di động của cô đã tắt, không có chuyện gì chứ?”.“Không có chuyện gì, tôi đang ở nhà”, Tịnh Ngôn trả lời rất nhỏ nhẹ. “Ông đang ở đâu?”“Tôi đang trong văn phòng ở New York. Ở Thượng Hải bây giờ là 10 giờ rồi phải không”.“Vâng”, giọng nói qua điện thoại của Khổng Dịch Nhân rất rõ nét khiến Tịnh Ngôn có cảm giác ông đang ở bên cạnh, cô khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng.“Cô có khoẻ không?”“Tôi vẫn khoẻ.” Ở cách xa nhau một nửa bán cầu, dù có gặp chuyện khó khăn đến mức nào, Khổng Dịch Nhân cũng không thể lập tức bay đến Thượng Hải để giải quyết được mà chỉ làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn, bản thân Tịnh Ngôn cũng không muốn để cho Khổng Dịch Nhân biết chuyện không hay này.“Vậy thì tốt.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười nói, dường như ông nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Tịnh Ngôn ở đầu dây bên kia. Mặc dù hai người ở hai nửa bán cầu, nhưng lời hỏi thăm của Khổng Dịch Nhân cũng đủ để động viên an ủi và làm yên lòng Tịnh Ngôn.Sau một vài giây im lặng, Khổng Dịch Nhân lên tiếng, “Đêm hôm chia tay tôi, cô đã gọi điện thoại cho tôi phải không?”.“Sao ông biết?” Hôm đó Tịnh Ngôn không nói lời nào và cũng không liên lạc lại nữa vì cô cho rằng Khổng Dịch Nhân là người vô tình, bây giờ khi nghe ông nhắc lại việc đó, cô cảm thấy xấu hổ.Khổng Dịch Nhân hạ giọng, “Trong hộp thư đến của điện thoại di động chỉ có một tin nhắn, nhưng trong đó không có chữ nào, không phải của cô thì của ai cơ chứ?”.Tịnh Ngôn thấy hối hận vì đã trả lời quá nhanh, không như ý muốn của mình nên lập tức hỏi lại, “Tin nhắn không có chữ chắc gì đã là tin nhắn của tôi?”.Mấy ngày qua những lời nói trong điện thoại của Khổng Dịch Nhân vẫn vang vọng bên tai cô, Khổng Dịch Nhân nói lời xin lỗi vì lúc đó ông không thể nghe điện thoại. Khổng Dịch Nhân là ai cơ chứ? Ai khiến ông ta nói lời xin lỗi qua điện thoại? Trong hộp thư đến của điện thoại di động chỉ có một tin nhắn, điều đó có nghĩa là, có nghĩa là… Tịnh Ngôn không biết phải nói thế nào, cô cầm ống nghe đứng im lặng, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm yếu.Khổng Dịch Nhân không trả lời Tịnh Ngôn mà chỉ nhắc nhở cô, “Cô hãy giữ gìn sức khỏe, vài ngày nữa tôi sẽ về Thượng Hải”.Tịnh Ngôn cảm thấy sống mũi hơi cay cay, cô khẽ gật đầu, “Vâng”.Ở bên kia đầu dây, Khổng Dịch Nhân đã dập máy, Tịnh Ngôn vẫn đứng im bất động nhìn màn hình sáng xanh của chiếc điện thoại tối dần.Tịnh Ngôn cảm thấy căn phòng trở nên ấm áp hơn. Cô gác máy xuống, đang định về phòng đọc sách thì bỗng nhớ ra và tự hỏi không hiểu sao Khổng Dịch Nhân biết số điện thoại cố định của mình?Tuy nhiên Tịnh Ngôn không quá lưu tâm đến vấn đề đó, cô mỉm cười tự nhủ, “Có gì là lạ chứ, mặc dù thế giới là rộng lớn, đại dương là mênh mông, nhưng nếu một người đàn ông muốn liên hệ với mình thì họ thiếu gì cách?”.*******Hai ngày sau, mặc dù trong lòng Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng ngoài Văn Thù và Lệ Sa ra không ai đề cập đến tấm hình chụp trộm giữa Tịnh Ngôn và Khổng Dịch Nhân đăng trên Tạp chí Bát quái và mạng Internet, sự việc coi như đã lắng xuống. Sự thay đổi trên mạng Yahoo là rõ nét nhất, tấm ảnh chụp lén Tịnh Ngôn và Khổng Dịch Nhân không còn là chủ đề nóng nữa, thay vào đó là tấm hình chụp trộm cảnh nóng của một nữ diễn viên nổi tiếng.Đến ngày thứ ba thì không còn ai nhắc đến chuyện giữa cô và Khổng Dịch Nhân nữa, ngay cả Chu Thừa Khải cũng không đề cập đến chuyện này, khi tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, Tịnh Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.“Tịnh Ngôn!” Văn Thù vừa gõ cửa vừa gọi.“Chuyện gì thế?” Tịnh Ngôn vội vàng ra mở cửa thì thấy Văn Thù đang mỉm cười rất tươi.“Ông chủ đi công tác về rồi, có quà cho chúng mình đấy!”“Vậy hả, chúng ta mau đến lấy quà thôi”, Tịnh Ngôn nhanh nhảu gật đầu hưởng ứng. Tuần trước Phương Tòng Vân đi Thụy Sỹ gặp một khách hàng quan trọng. Phương Tòng Vân mặc dù có dáng vẻ to béo thô kệch nhưng rất tâm lý, mỗi lần đi công tác nước ngoài ông ta đều mua quà cho các nhân viên nữ trong Trung tâm, số nhân viên nữ nhiều hơn nhân viên nam, đi công tác nước ngoài phần lớn là nam giới, do đó Trung tâm được coi là “Vương quốc của phụ nữ”. Trên thực tế những món quà đó không phải là quá đắt so với Phương Tòng Vân, bởi nó được tặng cho những người luôn phấn đấu hết mình và quyết tâm gắn bó lâu dài với Trung tâm. Phương Tòng Vân là một nhà kinh doanh giỏi, ông ta biết cách làm thế nào để giữ chân và khích lệ tinh thần làm việc hăng say của nhân viên. Tịnh Ngôn ghé sát vào tai Văn Thù để hỏi, “Cô đã xem món quà đó rồi à?”.“Đó là kem dưỡng da Thụy Sỹ”.“Vậy cô lấy hai hộp, tôi cho cô cả phần của tôi đấy.”“Thật không?” Văn Thù reo lên sung sướng và không quên nói lời cảm ơn lòng tốt của Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, cảm ơn chị, chị thật tốt!”.Phương Tòng Vân đang cười nói vui vẻ giữa một đám nhân viên nữ khoảng năm, sáu người, đợi cho đến khi mọi người về hết, Tịnh Ngôn đưa hộp kem dưỡng da của mình cho Văn Thù, nhìn ánh mắt vui sướng của Văn Thù, Tịnh Ngôn không sao nhịn được cười. Đến khi cô định rời khỏi văn phòng thì Phương Tòng Vân cất tiếng gọi, “Tịnh Ngôn, cô đợi tôi một chút!”.Tịnh Ngô quay lại thì mọi người trong phòng Phương Tòng Vân đã về phòng làm việc cả, Phương Tòng Vân không nói câu nào liền ra đóng cửa lại.“Hiệu trưởng, có chuyện gì thế?” Tịnh Ngôn chau mày hỏi Phương Tòng Vân với vẻ ngạc nhiên.“Tịnh Ngôn.” Phương Tòng Vân dừng lại cúi đầu suy nghĩ một lúc sau đó mới nói tiếp, “Hai tuần trước khi Khổng Dịch Nhân còn đang ở Thượng Hải, tôi có nhớ rằng cô đã hỏi tôi Khổng Dịch Nhân đang ở khách sạn nào, có đúng không?”.Tịnh Ngôn hiểu rằng Phương Tòng Vân định hỏi về việc gì, nên cô biểu lộ vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng Tịnh Ngôn vẫn muốn hỏi lại, “Thế thì sao?”.“Hai hôm trước, khi gọi điện thoại cho tôi, Tiểu Long có nói đến một tấm ảnh và bảo tôi lên mạng xem, tôi đã vào mạng Yahoo và xem tấm ảnh đó, Tịnh Ngôn…”Chuyện gì đến ắt sẽ đến, Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh và đưa tay ra hiệu cho Phương Tòng Vân không cần phải nói nữa, cô nói với giọng rất bình tĩnh, “Hiệu trưởng không cần phải hỏi nữa, người trong ảnh chính là tôi”.Không ngờ Tịnh Ngôn lại trả lời một cách thản nhiên như vậy, Phương Tòng Vân không biết phải nói thế nào, một lúc sau anh ta mới nói với vẻ ngạc nhiên, “Nhưng Tịnh Ngôn, đó là Khổng Dịch Nhân mà!”.“Tôi biết ông ta là Khổng Dịch Nhân.” Tịnh Ngôn đã hoàn toàn bình tĩnh, cô mỉm cười hỏi lại, “Có chuyện gì không?”.Khi thấy Tịnh Ngôn mỉm cười hỏi lại mình, Phương Tòng Vân nhẹ nhàng đáp, “Khách sạn Bốn mùa…”.“Hôm đó tôi bị sốt, ông ấy đã dìu tôi ra cửa khách sạn. Hiệu trưởng, chẳng phải ông cũng biết rằng có những tờ báo thường nói quá sự thật hay sao?”“Thế còn chuyện cô gái thần bí thì sao?” Phương Tòng Vân thở dài nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt ái ngại, Tịnh Ngôn cầm ly nước trên mặt bàn đưa cho Phương Tòng Vân, “Hiệu trưởng, ông uống nước và hãy tỉnh lại đi”.Phương Tòng Vân nhận ly nước từ tay Tịnh Ngôn, ông ta uống một vài hớp và cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, “Tịnh Ngôn, cô quen ông ta thế nào”, chưa kịp hỏi hết câu, Phương Tòng Vân như nhớ ra điều gì đó, anh ta nhìn thẳng vào Tịnh ngôn và hỏi, “Lẽ nào vì Chu Thừa Khải?”.“Hiệu trưởng nghĩ hơi quá rồi đấy.” Tịnh Ngôn ngắt lời Phương Tòng Vân, “Chỉ là quen nhau ngẫu nhiên thôi, không liên quan gì đến Chu Thừa Khải”.“Quen nhau ngẫu nhiên ư? Con người Khổng Dịch Nhân lẽ nào chịu quen cô một cách ngẫu nhiên? Tại sao ông ta chỉ làm quen với cô mà không phải là cô gái khác?”, Phương Tòng Vân liên tục đặt câu hỏi cho Tịnh Ngôn. Để làm tiêu tan ý nghĩ không mấy thiện cảm của Hiệu trưởng, Tịnh Ngôn phải chặn lại, “Đây là chuyện riêng của tôi, cảm ơn Hiệu trưởng đã quan tâm. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về phòng làm việc”.Phương Tòng Vân đành ngậm ngùi chịu thua tiễn cô ra khỏi cửa. Câu trả lời lạnh lùng của Tịnh Ngôn khiến ông ta cảm thấy không hài lòng.*******Tịnh Ngôn đóng cửa phòng làm việc lại, ngồi trên ghế và thở dài, Phương Tòng Vân luôn coi cô như người em và người bạn, ông ta hỏi Tịnh Ngôn về chuyện đó cũng chỉ là xuất phát từ sự quan tâm đối với cô, Tịnh Ngôn không muốn giấu ông ta điều gì, nhưng lúc này cô có cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương mênh mông, không biết sẽ trôi về đâu, ngay bản thân cô cũng đang trong tình trạng mơ màng làm sao có thể giải thích rõ ràng những chuyện xảy ra xung quanh mình?Lại có tiếng gõ cửa nhẹ, Tịnh Ngôn mở lịch làm việc ra xem,chiều nay còn có một cuộc họp thường niên, có lẽ là Văn Thù sang thúc giục cô làm công tác chuẩn bị cho cuộc họp, cô chưa kịp nói thì Văn Thù đã mở cửa bước vào, đứng tựa lưng vào cánh cửa, hai mắt tròn xoe, nhẹ nhàng nói với Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, có người đến tìm chị”.“ Ai đến tìm tôi?” Tịnh Ngôn ngạc nhiên hỏi lại Văn Thù.Văn Thù tiến lại gần phía Tịnh Ngôn và nói, “ Chính là sản phẩm xa xỉ di động lẩn trước, cô ta còn đem theo hai tên thanh niên cao to mặc âu phục, Hiệu trưởng thấy họ không đứng đắn nên đã nói rằng chị không có ở cơ quan, Tịnh Ngôn, chị không nên đi ra gặp cô ấy”.Vừa nghe thấy tên của Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn liền nhớ ngay bộ dạng tức giận của cô ta hôm trước, mặc dù đã gặp cô ta một vài lần nhưng Tịnh Ngôn chưa lần nào nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô ta.Vết bầm tím trên cổ tay Tịnh Ngôn đã mờ dần chỉ còn lại một vài vết ban đỏ, ấn nhẹ vào vẫn thấy đau,Tịnh Ngôn phải đeo vòng để che những vết bầm tím trên cổ tay mình.Văn Thù không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa Tịnh Ngôn và cô gái đó liền hỏi, “ Tịnh Ngôn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta thường xuyên đến đây tìm chị vậy?”Tịnh Ngôn không nói câu nào, cô mím môi và lặng lẽ đi ra ngoài văn phòng.“Tịnh Ngôn!” Văn Thù thấy sợ nên đã ngăn không cho Tịnh Ngôn ra ngoài gặp Khổng Hy Âm.“ Không sao đâu, tôi chỉ ra giải thích cho cô ta hiểu thôi.” Tịnh Ngôn trấn an và gạt tay Văn Thù đi ra.Không khí trong phòng khách có vẻ hơi ngột ngạt, Phương Tòng Vân đang đứng trước mặt Khổng Hy Âm, trán ướt đẫm mồ hôi, mắt nhìn thẳng vào hai người thanh niên cao to đứng phía sau Khổng Hy Âm.“Hiệu trưởng.” Giọng nói của Tịnh Ngôn phát ra từ phía cửa ra vào, cô tiến về phía mọi người đang đứng và cao giọng hỏi Khổng Hy Âm, “ Khổng Hy Âm, cô đến đây có việc gì?”“ Tịnh Ngôn, lẽ nào cô thực sự không biết tại sao tôi đến đây ư?” Khổng Hy Âm nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt đầy vẻ căm hận,Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh.“Tịnh Ngôn, cô về văn phòng làm việc đi, để tôi tiếp Khổng Hy Âm.” Phương Tòng Vân tiến lên phía trước và nói với Tịnh Ngôn.“ Hiệu trưởng, không sao đâu, tôi chỉ nói với cô Khổng Hy Âm đây một vài câu là xong thôi.”Tịnh Ngôn trấn an Phương Tòng Vân.“ Nhưng…”Khổng Hy Âm dường như không còn kiềm chế được mình, cô liếc mắt nhìn về phía hai người thanh niên đứng phía sau, lúc này trên trán của Phương Tòng Vân ướt đẫm mồ hôi.Phương Tòng Vân nói với Khổng Hy Âm, “Cô Khổng, đây là văn phòng làm việc, không tiện nói chuyện, chúng ta đi tìm chỗ nào yên tĩnh hơn”.Khổng Hy Âm nhìn thẳng vào mắt Phương Tòng Vân và buông một câu lạnh lùng, “Tịnh Ngôn, cô giỏi thật, người đàn ông nào ở bên cạnh cô cũng đều một mực bảo vệ cho cô”.“ Vậy sao?”Tịnh Ngôn mỉm cười mỉa mai, “ Cô cũng giỏi thật, hôm trước một mình đến hầm xe để tìm tôi, cớ sao hôm nay phải mang theo người làm gì, lẽ nào cô đi đâu cũng cần phải…?”.Khổng Hy Âm vô cùng tức giận nhưng không dám manh động, sau nhiều lần gặp Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm rút ra bài học rằng cô không đủ sức đấu khẩu với Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm chau mày nói, “ Thôi được, chúng ta đi tìm chỗ để nói chuyện”.“ Được,cô chờ tôi một chút.” Tịnh Ngôn quay sang trấn an Phương Tòng Vân, “Hiệu trưởng, tôi sẽ quay về ngay, ông đừng quá lo lắng”.“Tịnh Ngôn, hay là để tôi đưa cô đi?”, vừa nói Phương Tòng Vân vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Tịnh Ngôn, tôi là người đưa cô về nước, nếu như tôi không đảm bảo được an toàn cho cô thì khi chết tôi không thể nhắm mắt được”.“Không sao đâu Hiệu Trưởng, tôi muốn nói chuyện riêng với Khổng Hy Âm.” Nói xong Tịnh Ngôn quay người đi trước.Không kịp can ngăn được Tịnh Ngôn, trong lòng Phương Tòng Vân cảm thấy rất khó xử, ông quay lại phía sau thì thấy một số nhân viên trong Trung tâm đang nhìn ông với ánh mắt hiếu kỳ, Phương Tòng Vân rất bối rối, ông vừa vẫy tay vừa nói, “Các cô hôm nay đều rỗi rãi như vậy sao? Mau về chuẩn bị họp đi!”Không khí trong thang máy rất căng thẳng, Tịnh Ngôn lên tiếng trước, “Tôi phải xuống hầm lấy xe, theo cô chúng ta nên đến đâu để nói chuyện?”“Cô không cần phải lấy xe đâu, xe của tôi đang đỗ ở tiền sảnh, đợi một lát Ken sẽ lái xe đến đón chúng ta.” Khổng Hy Âm lạnh lùng đáp lại Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn hai thanh niên đứng bên cạnh Khổng Hy Âm, “Chúng ta đi đâu để nói chuyện?”. Tịnh Ngôn chợt nhớ lại bộ dạng khóc lóc của Khổng Hy Âm trong lần gặp nhau ở hầm để xe của trung tâm“Tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, chỗ không có người là tốt nhất.”Thang máy đã đến tầng một, khi cửa thang máy mở ra, những người đang đứng chờ thang máy ở tiền sảnh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đoàn người đi từ trong thang máy ra.Tịnh Ngôn tự nhủ, “ Tốt, cô ta vẫn còn biết tránh mặt mọi người, nhưng cô ta mang theo hai tên vệ sỹ làm gì chứ?”.Bỗng nhiên Tịnh Ngôn nhớ ra điều gì đó, liền nói, “Tôi biết một nơi rất yên tĩnh, tôi thường đến đó một mình, nếu cô Khổng không ngại thì…”“Tùy cô thôi, làm sao cô có thể ăn hiếp được tôi”.Khổng Hy Âm nói với giọng điệu rất kiêu ngạo, “Cô chỉ có thể làm mềm lòng với những người đàn ông mà thôi, với tôi cô không phải là đối thủ”.“Đúng vậy.”Tịnh Ngôn vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, cô quay người lại nói với Khổng Hy Âm, “Cô yên tâm đi, dù có là Hồ ly tinh cũng không dám động vào người một cô gái luôn mang theo bên mình hai vệ sỹ như cô đâu”.“Cô…”Khổng Hy Âm bị chọc tức không nói được câu nào, đành phải ngậm ngùi ngồi vào xe.Sau khi đóng cửa xe cho Khổng Hy Âm, hai tên vệ sỹ mới ngồi vào trong xe.Gia tộc họ Khổng nổi tiếng là người có giáo dục,Tịnh Ngôn nhìn hai tên vệ sỹ cao lớn ngồi phía trước mặt, trong lòng cảm thấy ái ngại thay cho Khổng Hy Âm, cô rất buồn cười nhưng cố kìm nén trong lòng, bởi cô không muốn bị coi là người vô duyên trước mặt Khổng Hy Âm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT