Tịnh ngôn mỉm cười đáp lại, “Em đã có con với anh, em cảm thấy rất vui vì sau này em không phải sống một mình nữa, em cũng biết rằng nếu chúng ta ở bên nhau sẽ rất nhiều phiền toái, dù vậy em vẫn mong muốn có anh ở bên cạnh, như vậy cuộc sống của em sẽ hạnh phúc hơn”. Khổng Dịch Nhân không nói gì, dang tay ra ôm lấy cô, Tịnh Ngôn vui mừng tiến lại gần phía Khổng Dịch Nhân, mặc dù bước đi rất nhanh nhưng cô không sao tiến lại gần được. Tịnh Ngôn nhìn kỹ thì phía sau Dịch Nhân còn có rất nhiều người khác, rất nhiều khuôn mặt lẫn trong màn đêm, không nhìn rõ là ai, cô cảm thấy sợ hãi. Tịnh Ngôn tỉnh dậy, không có ai ở bên cạnh, cô ngồi bật dậy, cảm thấy mặt hơi lạnh, đưa tay sờ lên mặt thì thấy khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi. “Tịnh Ngôn?” Cửa phòng tắm mở, Khổng Dịch Nhân bước ra, tóc vẫn ướt, tay cầm chiếc khăn tắm và hỏi, “Em dậy rồi ư?” Tịnh Ngôn cảm thấy tim mình vẫn đập mạnh, cô ngồi dậy mở to mắt nhìn Khổng Dịch Nhân. “Em sao thế?” Dịch Nhân đến bên Tịnh Ngôn, ngồi xuống giường và hỏi, “Em mơ ác mộng đúng không?” “Dịch Nhân.” Mùi cơ thể quen thuộc khiến Tịnh Ngôn quay trở lại với thực tại, cô ôm chặt lấy Dịch Nhân, cảm giác sợ hãi khiến cô trở nên hoảng loạn. “Được rồi, anh hiểu.” Dịch Nhân an ủi Tịnh Ngôn, ông mỉm cười và nói, “Đừng sợ, mặc dù anh bị em từ chối, nhưng anh nhớ có những người thất bại nhiều lần nhưng họ vẫn không nản chí, anh sẽ học tập tính kiên nhẫn của họ”. Tịnh Ngôn lặng lẽ nhìn Dịch Nhân, miệng cô mấp máy điều gì đó nhưng cô không nói nên lời, Tịnh Ngôn cúi xuống ánh mắt hơi buồn. Đây là lần đầu tiên Dịch Nhân cảm thấy hơi sốc. Thực ra cả đêm Dịch Nhân không ngủ được, ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tịnh Ngôn trong vòng tay mình và suy nghĩ lại những gì cô đã nói. Mãi đến lúc này Dịch Nhân mới hiểu ra mình đã yêu một cô gái quá thông minh mẫn tiệp. Tịnh Ngôn nhìn Dịch Nhân, ánh mắt vẫn chưa hết sợ hãi bởi cơn ác mộng, Dịch Nhân rất hiểu và thông cảm với cảm giác đó của cô. Dịch Nhân ngồi xuống bên cạnh Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, anh sợ mất em, nên anh mới đưa ra quyết định ích kỷ như vậy, hãy tha lỗi cho anh”. Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn Dịch Nhân với ánh mắt khó hiểu, chính cô mới là người sợ Dịch Nhân. Mặc dù cô dám vượt qua mọi ràng buộc của phong tục truyền thống như cô vẫn sợ mất Dịch Nhân, sợ đánh mất tình yêu của ông. Dịch Nhân nhẹ nhàng nói, “Nếu như anh không vội vàng thì sau khi giải quyết xong mọi việc anh mới để em mang thai, như vậy là tốt nhất”. “Dịch Nhân, em rất vui khi có con với anh.” Tịnh Ngôn khẳng định lại. “Cám ơn em, anh rất yêu em.” Dịch Nhân cúi xuống hôn nhẹ lên má Tịnh Ngôn, sau khi buông Tịnh Ngôn ra Dịch Nhân nhìn cô mỉm cười và nói, “Mặc dù em từ chối lời cầu hôn của anh nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định đó, em có sợ không?”. Tịnh Ngôn không trả lời, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Tịnh Ngôn ôm hôn nhẹ lên má Dịch Nhân. Bên ngoài có bóng người đi vào nhà, nhìn thấy Ken và Rockey, Dịch Nhân giơ tay chào và hỏi, “Sao rồi?”. “Chúng tôi đã giải quyết xong rồi, công ty ở Mỹ vừa báo tin về bên đó có chút rắc rối.” “Chẳng phải ông đã nói để mọi người ở lại New York không được đi sao?” “Không phải New York, thông tin báo về từ gia đình nhà họ Chu cho biết, chiếc máy bay chở Hy Âm từ Chicago sắp đến Thượng Hải.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play