Một trong hai người thanh niên có khuôn mặt rất hung dữ, không đáng tin cậy. Âu Dương đã xem quá nhiều phim xã hội đen Hồng Kông nên trong đầu cô liên tưởng ngay đến chuyện chẳng lành, Âu Dương vội nắm lấy tay Tịnh Ngôn và nói, "Tịnh Ngôn, đừng tin họ, chúng ta mau đi thôi".Có hai người phụ nữ mềm yếu ở bên cạnh, Uy Liêm cảm thấy trọng trách của mình rất lớn, mặc dù nhìn khuôn mặt dữ dằn và vóc dáng lực lưỡng của hai thanh niên rất khó đối phó, nhưng nam nhi đại trượng phu, Uy Liêm không thể không ra tay giúp đỡ, anh nghiến răng lấy hết sức giữ chặt tay hai người thanh niên, quay đầu lại nói to, "Âu Dương, cô và Tịnh Ngôn mau chạy đi".Hành động của Uy Liêm quá bất ngờ khiến hai người thanh niên không kịp phản ứng, một trong hai người vội lên tiếng, "Hoa tiểu thư, là do ông chủ Khổng Dịch Nhân bảo chúng tôi đến tìm cô. Ông ấy không liên lạc được với cô nên đã gọi điện cho chúng tôi nói rằng nhất định phải tìm và bảo vệ an toàn cho cô"."Đúng vậy, hiện tại ông Khổng đang đi máy bay đến đây, Hoa tiểu thư, ông Khổng nhắn cô gọi điện thoại cho ông ấy."Gọi điện thoại ư? Hai anh nói gì mà lạ vậy, ông Khổng đang ngồi trên máy bay làm sao gọi điện thoại được? Âu Dương và Uy Liêm đồng thanh nói theo, "Hai người định lừa Tịnh Ngôn phải không?". Tiếng xôn xao ở ngoài cổng bệnh viên mỗi lúc một ồn ào, tình hình rất căng thẳng. Mặc dù Âu Dương rất lo lắng cho Uy Liêm, nhưng dù sao cậu ấy cũng là nam giới, Nghĩ đến đây Âu Dương liền dắt tay Tịnh Ngôn bỏ chạy."Đợi đã", mặc dù bị Âu Dương kéo tay nhưng Tịnh Ngôn không chạy theo, cô nói với Âu Dương, "Âu Dương, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô được không?"."Tịnh Ngôn!", giọng của Âu Dương rất khẩn cấp.Tịnh Ngôn không trả lời mà cầm điện thoại của Âu Dương, cúi xuống bấm số, đã quá quen thuộc với số điện thoại của Khổng Dịch Nhân nên Tịnh Ngôn bấm số rất nhanh.Sau vài ba hồi chuông, Tịnh Ngôn nghe thấy giọng nói trả lời tự động quen thuộc nhưng lần này có vẻ gấp gáp hơn chứ không bình thản như mọi khi, "Tịnh Ngôn, anh không liên lạc được với em. Anh đã lên máy bay, hy vọng em bình an trước khi anh về với em. Ken và Rocky sẽ đưa em đến một nơi an toàn, em hãy đợi anh ở đó, được không?"."Được không?", câu hỏi đó khiến Tịnh Ngôn cảm thấy rối bời, miệng cô lắp bắp không nói thành lời."Âu Dương, hai người mau đi đi." Uy Liêm tiếp tục thúc giục Âu Dương và Tịnh Ngôn. Uy Liêm tự nhủ, "Hôm nay mình lấy hết can đảm thể hiện bản lĩnh của đấng nam nhi, tại sao Âu Dương và TỊnh Ngôn không hiểu cho mình cơ chứ? Lẽ nào họ không thấy được giá trị của sự hy sinh của mình?"."Uy Liêm, cậu buông tay họ ra đi." Tịnh Ngôn gập điện thoại lại, ngẩng đầu lên nói với Uy Liêm."Sao?"Tịnh Ngôn mỉm cười xin lỗi Âu Dương và Uy Liêm, cô nói tiếp, "Cám ơn hai người, nhưng tôi nhất định phải đi cùng họ đến một nơi"."Không hiểu xảy ra chuyện gì mà mọi người tập trung kín cổng bệnh viện, ngay cả xe cứu thương cũng không vào được, định hại chết người ta hay sao?"Người lái xe cứu thương không hiểu chuyện gì xảy ra, ông ra chuyển bệnh nhân vào cổng sau, vừa lẩm bẩm trách móc vừa đánh xe vào hầm để xe.Hôm nay trời rất lạnh, không có ai đi lại trong hầm để xe nên không gian ở đây rất yên tĩnh. Nói xong, anh ta vừa xoa tay vừa bước xuống xe, đang định đóng cửa xe thì bỗng có người từ phía sau vỗ vào vai anh ta, tiếp sau đó là giọng của một thanh niên xa lạ, "Anh trai, phiền anh giúp cho một chút".Trong hầm để xe tối tăm u ám, người lái xe tưởng mình gặp ma nên rất sợ hãi, hai tay lạnh ngắt, anh ta rụt cổ lại và hét rất to, "Ma! Ma! Cứu tôi với!".Anh ta quay đầu lại thì thấy phía sau còn hai người nữa, một người thanh niên to khỏe tiến lại gần mở cửa xe, ba người bước lên xe."Xuống! Xuống! Các người muốn gì?" Dưới ánh sáng lờ mờ trong hầm để xe, người lái xe nhìn rõ mặt cả ba người, anh ta không còn sợ hãi nữa mà thay vào đó là sự tức giận."Xin lỗi, anh có thể chở chúng tôi ra ngoài không?", cậu thanh niên bám tay vào cửa xe vội lên tiếng và nói với giọng rất lịch sự."Xe của tôi là xe cứu thương, không phải là taxi", từ trước tới giờ anh ta chưa gặp trường hợp nào như thế này, nên giọng của anh ta mỗi lúc một to."Anh trai, qua đây, tôi muốn nói với anh điều này", cậu thanh niên đứng bên cạnh lên tiếng."Ai thèm nói chuyện với cậu cơ chứ?" Người lái xe đang định quay sang la mắng cậu thanh niên thì bị một cú đấm rất mạnh từ phía sau.Mọi người đã ngồi vào trong xe, Âu Dương không dám nhìn ra ngoài, cô nói, "Hay chúng ta tự lái xe đi, không làm phiền anh ta nữa có được không?"."Chúng ta tự lái xe đi, nghĩa là chúng ta đã cướp xe của bệnh viện hay sao?" Uy Liêm mỉm cười nói.Nói xong, cửa xe được mở ra, Ken ngồi vào giữa hai người. Mặc dù không hài lòng nhưng người lái xe đành phải ngồi vào ghế và nổ máy.Một lúc sau, chiếc xe qua cổng bệnh viện, bên ngoài mọi người vẫn tập trung rất đông, tiếng cười nói ồn ào. Trong lòng Âu Dương cảm thấy đỡ lo lắng hơn, cô chăm chú theo dõi mọi cử chỉ hành động của người lái xe, thỉnh thoảng cô liếc mắt sang nhìn Ken đang ngồi bên cạnh.Ánh mắt của Uy Liêm có vẻ khó hiểu hơn, nhưng cũng không giấu nổi cảm xúc tương tự như Âu Dương, ngay cả Tịnh Ngôn mặc dù không còn lo lắng như khi còn ở trong bệnh viện nhưng cô vẫn chăm chú theo dõi người lái xe và Ken.Từ đầu tới giờ, Ken ngồi im lặng trong xe, bỗng anh ta lên tiếng, mắt nhìn thẳng về phía trước, "Tôi không uy hiếp anh ta đâu".Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Ken biết rất rõ mọi người đang nghĩ gì. Âu Dương liền hỏi, "Vậy anh..."."Tôi cho anh ta tiền." Ken cắt lời của Âu Dương, mặc dù không biểu lộ điều gì, nhưng khuôn mặt của Ken thể hiện rất rõ anh ta đang nghĩ gì, "Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không giống như những nhân vật xấu trong phim xã hội đen của Hồng Kông đâu".*******Sau khi đưa mọi người đến một nơi yên tĩnh chiếc xe cứu thương quay đầu về bệnh viện. Bên đường có hai chiếc xe đang chờ họ, Tịnh Ngôn bám vào cửa xe và nói, “Uy Liêm, Âu Dương, hai người về trước đi”.Uy Liêm đưa mắt nhìn hai cậu thanh niên và nói với Âu Dương, “Âu Dương, em về trước có được không?”.Hai chiếc xe màu đen đổ ở bên đường, trời tối sầm, một ngày ồn ào mệt mỏi sắp qua đi, nhưng sự bất an và hoảng loạn về tinh thần thì bây giờ mới bắt đầu, sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Âu Dương nói, “Em, em muốn đi cùng mọi người”.Quan sát thái độ của Âu Dương, Uy Liêm và Tịnh Ngôn, Ken và Rockey nói, “Trông chúng tôi không đáng tin cậy như vậy sao?”.Âu Dương và Uy Liêm không muốn bỏ Tịnh Ngôn ở lại một mình nên cả ba người cùng lên xe, người lái xe nhanh chóng nổ máy và cho xe chạy. Một lúc sau chiếc xe đến địa điểm cần đến, lúc này đã gần 7 giờ tối. Con đường trong khu biệt thự thẳng và rất xa, hai bên đường là hàng cây cổ thụ che khuất ánh đèn đường, những ngôi biệt thự nhỏ ẩn mình sau hàng cây với những kiểu dáng kiến trúc khác nhau, hiện lên lung linh huyền ảo dưới ánh đèn đường.Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự, đã có người đợi sẵn ở cổng, một người thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, bước ra chào mọi người nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người lái xe vội vàng giải thích, người thanh niên gật đầu tiến về phía Tịnh Ngôn và nói, “Hoa tiểu thư, ông Viên chờ cô rất lâu rồi, mời vào!”.Ông Viên? Một cái tên hoàn toàn xa lạ, Uy Liêm và Âu Dương không hiểu gì, Tịnh Ngôn vào trước, không khí trong nhà ấm áp, có một người đàn ông đang ngồi trên sofa, đeo cặp kính gọng vàng, đuôi mắt dài và có nếp nhăn, ông ta mỉm cười và nói, “Xin chào”.“Ông Viên?” Tịnh Ngôn hỏi lại.“Cô biết tên tôi rồi thì tốt, cô có phải là Tịnh Ngôn không? Khổng Dịch Nhân quả là có con mắt tinh đời.”Mọi người có mặt ở đó đều đổ dồn ánh mắt về phía ông Viên.Trước đây Tịnh Ngôn đã có nhiều năm làm công tác quan hệ công chúng, tiếp xúc với nhiều hạng người, nên cô rất có kinh nghiệm trong quan hệ xã giao, Tịnh Ngôn lấy lại tinh thần và nói, “Xin lỗi, đã ngắt lời của ông Viên, đây là bạn tôi Uy Liêm và Âu Dương”.“Xin chào.” Ông Viên chào hỏi và bắt tay với Uy Liêm và Âu Dương.“Ông Viên là bạn của ông Khổng phải không?”“Bạn ư …?” Ông Viên suy nghĩ một lúc sau đó khẳng định, “Tôi và ông Khổng đã từng làm ăn với nhau, sau một thời gian dài đi lại cũng có thể coi là bạn của nhau”.Thấy ông Viên nói như vậy mọi người liền im lặng.Sau vài ba câu nói xã giao, ông Viên cúi xuống nhìn đồng hồ và nói, “Đã đến giờ ăn cơm rồi, xin mọi người vào nhà ăn cơm”.Phòng ăn rất lớn, bố trí ngăn nắp, chính giữa căn phòng là chiếc bàn ăn dài, trên bàn bày rất nhiều thức ăn của phương Đông và Tây.Mặc dù Tịnh Ngôn không thấy muốn ăn, nhưng cô tự hiểu rằng mình không thế không ăn, Tịnh Ngôn đành phải cầm đũa lên, nhưng không cảm thấy ngon miệng.“Không hợp khẩu vị của cô phải không?”, ông Viên nhìn Tịnh Ngôn và hỏi.“Không phải là do tôi cảm thấy người hơi khó chịu. Hôm nay tôi làm phiền mọi người nhiều quá!” Tịnh Ngôn nói với vẻ khách sáo.Người giúp việc to béo đang làm cơm trong bếp, thấy mọi người nói chuyện vui vẻ liền lên tiếng, “Mọi người có muốn ăn thêm súp nữa không ạ? Trong nồi còn rất nhiều súp”.“Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.” Tịnh Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi không còn đủ sức ngẩng đầu lên nữa.“Tịnh Ngôn, cô có muốn đi nghỉ không?” Âu Dương lên tiếng, Uy Liêm cũng nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt lo lắng.“Tôi cho người đưa cô lên phòng nghỉ ngơi nhé!” Ông Viên đứng dậy gọi, một cậu thanh niên đi vào phòng ăn, đưa tay dắt Tịnh Ngôn lên phòng nghỉ ngơi.Tịnh Ngôn không muốn chạm vào tay anh ta mà chỉ nói lời cảm ơn và đi theo anh ta lên phòng. Cô rất mệt mỏi nên khi leo cầu thang cô cảm thấy chân tay run lẩy bẩy.Phòng ngủ rất ấm áp, Tịnh Ngôn đi về phía giường ngủ đặt mình nằm xuống giường, cô kéo chăn chum kín đầu và thở dài mệt mỏi. Mặc dù chiếc đệm rất mềm và rộng, nhưng Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy khó chịu, toàn thân mỏi nhừ, cô nhắm mắt lại, một màu đen bào trùm toàn bộ căn phòng. Tịnh Ngôn cảm thấy vừa trải qua một ngày rất dài mệt mỏi giống như một cơn ác mộng, cô không tin và không biết cơn ác mộng đáng sợ đó đến bao giờ mới kết thúc? Cô đã rất mệt mỏi đến mức không muốn cử động chân tay.Cánh cửa mở ra, ngôi nhà được trang hoàng lộng lẫy với những đồ vật trang trí cao cấp, cánh cửa sổ rất nặng nhưng goòng cửa trơn khi mở không phát ra tiếng động.Có tiếng người bước vào, căn phòng được trải thảm nên tiếng bước chân rất nhẹ. Bỗng Tịnh Ngôn nghe thấy có tiếng người nói, trong lúc Tịnh Ngôn chưa kịp ngồi dậy thì bỗng có người ôm chặp lấy cô từ phía sau, vẫn mùi hương quen thuộc, vẫn vòng tay ấy đã ôm chặt cô vào lòng, sắc mặt của người đó hơi tái và cổ rất lạnh dường như vừa đi đường về.Tịnh Ngôn không còn đủ sức để gỡ tay người đó ra, cơ thể cô mềm dần, cô đã phải nghiến răng chịu đựng trong suốt những ngày qua, cuối cùng cô cũng có được cảm giác an toàn, tuy nhiên sự dằn vặt và nỗi sợ hãi bỗng ùa về trong tâm hồn, khiến cô có cảm giác như mình vẫn đang chìm trong cơn ác mộng, cơ thể của Tịnh Ngôn không còn thắng nổi ý chí, cô nép vào vòng tay của người đàn ông, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.Lúc này, Uy Liêm và Âu Dương vẫn ngồi ở bàn ăn, hai người không dám tin vào mắt mình, họ mở to mắt nhìn về phía cầu thang.Bữa ăn đã kết thúc, ông Viên sợ Uy Liêm và Âu Dương quá lo lắng cho Tịnh Ngôn nên đã trấn an hai người, “Không cần phải nhìn đâu, người đàn ông vừa nói chuyện với chúng ta chính là Khổng Dịch Nhân”.Đó là Khổng Dịch Nhân sao? Ông ta chỉ đứng lại một phút chào hỏi, bắt tay và hỏi thăm tình hình của Tịnh Ngôn liền lên lầu ngay, như vậy sao có thể gọi là nói chuyện được, điều đó thể hiện ông ta đang rất quan tâm đến Tịnh Ngôn. Chưa kịp nói với Khổng Dịch Nhân một câu nào, nhưng Âu Dương đã cảm thấy ngưỡng mô ông.“Âu Dương!” Uy Liêm cảm thấy không hài lòng khi thấy Âu Dương có vẻ mơ màng.“Bây giờ tôi phải ra ngoài, hai người có muốn đi cùng không?”Vị khách quan trong vừa mới đến, chủ nhà liền bỏ ra ngoài, thái độ và lời nói của ông Viên khiến Uy Liêm và Âu Dương cảm thấy thất vọng.Uy Liêm đứng bật dậy, nhìn về phía cầu thang miệng lầm bầm, “Mọi người đều nhanh hơn mình, không được, mình không thể thua Khổng Dịch Nhân được”.Uy Liêm và Âu Dương trong lòng rối bời, nhưng hai người đều cảm thấy họ đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ ngày hôm nay. Uy Liêm lấy lại tinh thần, anh ta kéo Âu Dương ra ngoài và nói với ông Viên, “Viên tiên sinh, cảm ơn vì bữa cơm hôm nay, chúng tôi cũng phải đi đây”.*******Tịnh Ngôn quay người lại với thái độ rất thận trọng. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh trăng mờ ảo làm cho không khí trong căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn, không hiểu sao lúc này Tịnh Ngôn thấy coi thường bản thân mình. Tịnh Ngôn áp sát má vào ngực Khổng Dịch Nhân, ông vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, giọng nói ấm áp và truyền cả, “Nếu em mệt thì hãy ngủ đi một lát”.Tịnh Ngôn cảm thấy mũi cay cay, mặc dù rất cố gắng nhưng cô không sao nhìn rõ mọi thức trước mắt, thực ra trong lòng Tịnh Ngôn có rất nhiều điều nghi vấn, rất nhiều điều muốn nói, nhưng …Khổng Dịch Nhân ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng, dù kết quả thế nào, dù sau này xảy ra chuyện gì, cũng phải để cho Tịnh Ngôn nghỉ một lát, Khổng Dịch Nhân rất hiểu và thông cảm bởi vì Tịnh Ngôn đã quá mệt mỏi.Người đàn ông này đã làm cho Tịnh Ngôn mềm lòng. Cô áp sát má vào ngực ông, hai mắt đẫm lệ. Trước khi ngủ, trong đầu Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy sợ hãi vì những gì đã xảy ra, cô ngủ thiếp đi trong sự tuyệt vọng.Phòng ngủ yên tĩnh, không có tiếng động, rèm cửa đóng kín, màn hình máy vi tính bật sáng, khuôn mặt của Khổng Dịch Nhân hiện rất rõ dưới ánh sáng lờ mờ, ông thao tác trên máy vi tính rất nhẹ nhàng.Bên ngoài cửa sổ trời tối đen như mực và rét căm căm, một lúc lâu sau trời tảng sáng, Khổng Dịch Nhân nhìn ra bên ngoài cửa sổm tắt máy vi tính, vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm.“Anh đang ở bên em đây.” Khổng Dịch Nhân an ủi động viên Tịnh Ngôn, cô không nói gì mà thò đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt của cô hốc hác, đôi mắt ướt đượm buồn.Tịnh Ngôn vẫn im lặng trầm tĩnh, thỉnh thoảng cô nhìn Khổng Dịch Nhân với ánh mắt của một người đang đau khổ, nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua, lần đầu tiên chứng kiến bộ dạng đau khổ của Tịnh Ngôn, Khổng Dịch Nhân rất buồn nhưng ông không biết phải làm thế nào, càng những lúc căng thẳng càng cần phải bình tĩnh, nhưng thật trớ trêu, lúc này ông không sao kiềm chế được cảm xúc của mình.Tịnh Ngôn ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng cô tỉnh dậy nhìn thấy Khổng Dịch Nhân vẫn đang chăm chú ngồi trước chiếc máy tính, khuôn mặt lo lắng phiền muộn.Tịnh Ngôn tự nhủ, “Khổng Dịch Nhân lo lắng như vậy có phải vì mình không?”. Mặc dù biết như vậy là không tốt nhưng mỗi lần tỉnh dậy nhìn bộ dạng lo lắng của Khổng Dịch Nhân, cô lại cảm thấy tim nhói đau.Cả đêm cứ trôi qua như vậy, Tịnh Ngôn không muốn né tránh vấn đề, cô nhắm mắt vào và nói với giọng rất buồn, “Anh không ngủ sao?”.Khổng Dịch Nhân đặt chiếc máy tính xách tay sang một bên đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Tịnh Ngôn.“Em có chuyện này muốn nói với anh.” Tịnh Ngôn hít thở thật sâu chuẩn bị về mặt tâm lý.“Thật đúng lúc, anh cũng có chuyện muốn bàn với em”, những ngón tay ấm áp của Khổng Dịch Nhân nhẹ nhàng xoa lên đôi bờ vai mềm mại của Tịnh Ngôn, ông khẽ nói, “Tịnh Ngôn, em nói trước đi”.Tịnh Ngôn mở mắt ra thì thấy Khổng Dịch Nhân đã ngồi bên cạnh và chăm chú nhìn vào mắt mình, cô nhận thấy Khổng Dịch Nhân đang chờ cô nói điều gì đó.Tịnh Ngôn cảm thấy tư thế của mình có vẻ mềm yếu, nên cô lấy hết sức ngồi thẳng người dậy và nói, “Em đã đọc những bài báo đó”.“Anh xin lỗi.” Giọng của Khổng Dịch Nhân trầm xuống.Xin lỗi gì cơ chứ? Em nghĩ là anh sẽ không làm như vậy, dại gì mà tự hủy hoại thanh danh của mình cơ chứ? Sau khi ngủ được một đêm, Tịnh Ngôn đã lấy lại tinh thần, nhưng đôi mắt của cô không giấu được vẻ lo lắng.Tuy nhiên cảm giác lo lắng của Tịnh Ngôn lúc này đã bớt đi được phần nào, nhìn bộ dạng của Tịnh Ngôn lúc đó, Khổng Dịch Nhân liền mỉm cười.“Bản thỏa thuận đó là thật ư?” Tịnh Ngôn nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề.“Đúng” Khổng Dịch Nhân gật đầu trả lời.Mọi dũng khí của Tịnh Ngôn bỗng ta biến hết, cô mím môi lại suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời một cách chậm rãi, “Em hiểu rồi”.“Em hiểu gì chứ?” Khổng Dịch Nhân đưa tay xoa nhẹ lên vai Tịnh Ngôn và hỏi.Tịnh Ngôn quay người sang một bên không cho Khổng Dịch Nhân chạm vào vai mình, cô nói rất kiên quyết, “Xin lỗi, em muốn đi khỏi đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play