Cả ngày chủ nhật trời nắng, Tịnh Ngôn ngồi trên chiếc sofa dưới ánh nắng ấm áp, cô cảm thấy thật hạnh phúc.Tiểu Long ngồi trên chiếc ghế đối diện với Tịnh Ngôn, nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, “Ánh nắng ấm áp quá, ngồi ở bên ngoài thì tốt hơn”.Tịnh Ngôn đáp, “Ngồi ở bên ngoài sẽ bị lạnh đấy”.“Không lạnh đâu, hơn nữa cô không nghe nói người mang thai không sợ lạnh hay sao?”“Tôi rất sợ lạnh”, vừa nói Tịnh Ngôn vừa xoay người về tư thế dễ chịu hơn.“Thôi được rồi!” Tiểu Long từ bỏ ý định ngồi ở ngoài, cô cầm ly trà lên uống, người hơi ngả về phía trước và nói, “Cô thích ngồi ở đây thì chúng ta ngồi ở đây, Tịnh Ngôn, chúng ta bắt đầu nhé”.“Bắt đầu gì cơ?”, nghe giọng nói của Tiểu Long có vẻ hồ hởi, Tịnh Ngôn ngạc nhiên hỏi lại.“Đương nhiên là chuyện giữa cô và Khổng Dịch Nhân rồi”, mắt Tiểu Long sáng lên. “Hai tuần nữa chị bay rồi, chị phải tranh thủ thời gian chuẩn bị mọi thứ chứ, chúng ta chỉ nói qua một chút thôi nhé.”“Không được. Sau khi tham dự lễ đón năm mới ở nhà tôi về, hôm qua cô làm gì? Tôi gọi điện thoại cho cô nhưng cô tắt máy.”Hôm qua? Hôm qua cô làm gì ư? Nghe xong câu hỏi đó, Tịnh Ngôn cảm thấy đầu óc choáng váng, không gian trong căn phòng trở nên âm u, lạnh lẽo, cô có cảm giác thời gian trôi đi rất nhanh và mình vẫn đang chìm trong cơn mơ màng.Sắc mặt của Tiểu Long chuyển dần từ trắng sang đỏ, cô đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, cô và Khổng Dịch Nhân đẹp đôi đấy!”.Tịnh Ngôn cảm thấy mình hơi thất thố vội lấy lại tinh thần mỉm cười đáp, “Nhưng ông ấy hơn em rất nhiều tuổi”.“Hơn có chục tuổi thôi mà, không phải là quá nhiều”, Tiểu Long vừa lắc đầu vừa nói.“Ông ấy là Khổng Dịch Nhân, mọi người sẽ nghĩ em ham giàu nên mới lấy một người giàu có như Khổng Dịch Nhân”, Tịnh Ngôn mỉm cười và bình tĩnh nói.“Nếu như muốn làm hài lòng tất cả mọi người thì liệu chúng ta có sống được không?”“Ông ấy đã ly hôn và đã có hai cô con gái, con gái lớn năm nay cũng đã hơn 20 tuổi”, Tịnh Ngôn giải thích.“Như vậy mới tốt, cuộc sống gia đình của Khổng Dịch Nhân vất vả, bây giờ có cô ở bên cạnh ông ấy càng quý trọng cô hơn.”Tịnh Ngôn mỉm cười, hạ giọng, “Ngoài ra, con rể của ông ấy là Chu Thừa Khải, làm sao em có thể thay đổi tình cảm nhanh như thế được?”“Không sao cả”, Tiểu Long khuyên nhủ, “Chu Thừa Khải cũng đã kết hôn rồi đó thôi, lẽ nào cô tự làm khổ mình chỉ vì kẻ phụ tình đó? Cô cứ nghĩ như vậy thì chỉ khổ thân cô thôi”.Thực ra Tịnh Ngôn đã xác định từ trước, nhưng khi nghe Tiểu Long nói như vậy, Tịnh Ngôn liền bật cười và nói, “Chị Tiểu Long, xin chị yên tâm, em không vất vả và khổ sở như vậy đâu”.“Thật không?” Tiểu Long nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, “Tịnh Ngôn, tôi luôn tin tưởng vào cô mà”.Tịnh Ngôn rất cảm kích trước sự quan tâm của Tiểu Long, cô mỉm cười rất tươi, Tiểu Long nói tiếp, “Không còn vấn đề gì nữa chứ? Vậy chúng ta có thể kết thúc cuộc nói chuyện ở đây được chưa?”.Hai người trò chuyện rất say sưa, sau khi chia tay Tiểu Long, Tịnh Ngôn lái xe trở về nhà. Chiếc xe vừa ra khỏi hầm để xe thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tịnh Ngôn cầm điện thoại lên nghe, người ở đầu dây bên kia chính là Chu Thừa Khải, “Tịnh Ngôn”.Tịnh Ngôn giật mình, tim đập mạnh, cô đáp lại bằng giọng lạnh lùng, “Chào anh”.Mặc dù không nhìn thấy sắc thái biểu cảm của Chu Thừa Khải nhưng Tịnh Ngôn cảm nhận rất rõ giọng nói của anh ta có phần gượng ép và đau khổ, “Tịnh Ngôn, anh muốn nói chuyện với em”.“Nói chuyện gì chứ?”“Tịnh Ngôn, xin em đừng đối xử với anh như vậy có được không. Cứ cho là em không tha thứ cho anh, cứ cho là chúng ta không thể quay lại với nhau như trước đây, cứ cho là em đã có người đàn ông khác, nhưng ít ra chúng ta cũng đã từng ở bên nhau, từng yêu thương nhau cơ mà.”Đã từng yêu nhau… Chiếc điện thoại trên tay Tịnh Ngôn bỗng trở nên rất nặng, đến giờ trong lòng cô không còn chút tình cảm nào với Thừa Khải. Cô tự nhủ: “Thừa Khải, chúng ta đã từng yêu nhau, chính vì thế tôi mới bỏ qua cho anh, anh có hiểu không? Không, có lẽ anh sẽ không hiểu được đâu”.“Tịnh Ngôn?”“Khổng Hy Âm đâu rồi, cô ấy không ở bên anh nữa sao?”“Hy Âm… ?”, giọng Thừa Khải trầm xuống.Hôm đó trước mặt Khổng Hy Âm khi nhắc đến Chu Thừa Khải, bộ dạng tức giận của Khổng Hy Âm khiến Tịnh Ngôn cảm thấy bị xúc phạm, Tịnh Ngôn hỏi với thái độ lạnh nhạt, “Thừa Khải, anh và cô ấy chẳng phải bây giờ đang sống rất hạnh phúc hay sao?”“Tịnh Ngôn.” Giọng Thừa Khải có vẻ khổ tâm, “Không phải như vậy”.Tịnh Ngôn mỉm cười, bỗng cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, “Anh còn muốn nói gì với tôi nữa đây?”.“Anh…” Thừa Khải ngập ngừng.“Không tiện nói qua điện thoại ư? Tôi đang nghe anh nói đây.”“Tịnh Ngôn, anh không biết, đến bây giờ anh cũng không biết mình muốn nói gì với em. Có thể là khi gặp em hoặc nhìn thấy em anh mới nói rõ được.”Tịnh Ngôn im lặng một lúc, cô bám chặt tay vào vô lăng. Cô cảm thấy khó xử, cô đã yêu ai thì yêu hết mình, yêu say đắm, nhưng cô cũng không phải là người vô tình, có tình yêu mới liền quên ngay tình cũ.Chỉ vì Chu Thừa Khải mà cô đã phải nếm trải bao nhiêu đau khổ trong tình yêu, bao nhiêu đêm mất ngủ, bao nhiều ngày phải sống trong lo âu phiền muộn. Sự thất bại trong tình yêu đã làm cho cô kiệt sức, không gì có thể bù đắp được vết thương lòng mà Thừa Khải đã gây ra cho cô, đó là nỗi đau lớn nhất trong đời người con gái mà có lẽ không bao giờ Tịnh Ngôn quên được. Mỗi lần nghe thấy giọng nói hoặc nhìn thấy Chu Thừa Khải, nỗi đau đó lại ùa về khiến cô không kìm nén được tức giận.Đèn đỏ, Tịnh Ngôn dừng xe, người đi bộ đi lại tấp nập phía trước. Đầu óc Tịnh Ngôn lúc này không còn chú ý đến người đi đường nữa, cô tự nhủ, có những việc phải làm đến tận cùng, nhưng có những việc nên im lặng là tốt nhất, nhưng rõ ràng Chu Thừa Khải không nghĩ như vậy, anh ta sẽ không thể chịu đựng nổi nếu không nói nỗi khổ tâm của mình với cô. Có lẽ khi gặp cô, anh ta mới có thể nói rõ ràng được.Vậy sao? Suy nghĩ một lúc sau, Tịnh Ngôn mới trả lời, “Thôi được, ngày mai sau giờ làm việc tôi mới có thời gian”.*******Trời hôm nay tối hơn mọi khi, Tịnh Ngôn lái xe vào đúng làn đường quy định, lượng xe lưu thông trên đường rất đông nên xe chạy chậm, tuy nhiên đây là con phố đẹp nhất và sầm uất nhất thành phố Thượng Hải, Tịnh Ngôn nắm chặt vô lăng, kiên nhẫn chờ chiếc xe phía trước nhích dần từng chút một.Hai ngày trước, trong quán cà phê Bean, Tịnh Ngôn được nghe một bài hát Latin rất hay, cô đã hỏi nhân viên phục vụ tên của bài hát, hôm nay cô tải bài hát đó vào đĩa CD, trong lúc tắc đường Tịnh Ngôn đã mở bài hát đó, dưới ánh đèn đường, được ngồi trong xe thưởng thức bài hát yêu thích, Tịnh Ngôn cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.Dòng xe trên đường chuyển động rất chậm, khi đánh xe vào hầm để xe phía dưới quảng trường nằm trên đường vành đai chính giữa trung tâm thành phố, Tịnh Ngôn cúi xuống nhìn đồng hồ thì đã sắp đến giờ rồi. Cô vừa bước vào trong thang máy thì bỗng nghe thấy tiếng chào hỏi của cô gái đứng bên cạnh, “Trời, là cô ư, lâu lắm rồi không thấy cô đến đây”.Tịnh Ngôn gật đầu đáp lại, Montekalo ở tầng trên là quán ăn phương Tây yêu thích nhất của Chu Thừa Khải, ngày trước hầu như tuần nào hai người cũng đến ăn ở đây. Chiếc thang máy ở đây rất nhỏ, ngăn cách với tiền sảnh bằng một tấm kính, có thể nhìn rõ bên ngoài, khi hai người còn yêu nhau, mỗi lần đến đây Thừa Khải thường ôm hôn Tịnh Ngôn, có những lần Chu Thừa Khải đi công tác nước ngoài về, qua mấy tuần liền hai người không gặp nhau, trong thang máy có người không tiện, đợi đến khi ra đến hành lang vắng người, Chu Thừa Khải mới ôm hôn tới tấp vào môi và má của Tịnh Ngôn khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, thiếu chút nữa thì cả hai người ngã xuống hành lang.Thừa Khải nói, “Ít nhất thì chúng ta cũng đã từng ở bên nhau và yêu thương nhau”.Tịnh Ngôn biết vì sao Chu Thừa Khải lại chọn nơi này, bởi vì nơi đây đã in dấu nhiều kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Tuy nhiên, Chu Thừa Khải đã không hiểu tâm lý phụ nữ, lại càng không hiểu Tịnh Ngôn. Đến lúc này, càng những nơi in dấu nhiều kỷ niệm ngọt ngào càng làm cho cô lạnh nhạt hơn, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.Thang máy dừng lại ở tầng hai, nhà hàng này có phong cách kiến trúc rất độc đáo, toàn bộ nội thất của nhà hàng chỉ được trang trí bằng hai màu đen và đỏ. Vừa bước vào nhà hàng, chưa kịp hỏi thì nhân viên quầy lễ tân đã mỉm cười nói, “Chị là khách của anh Chu Thừa Khải phải không? Anh ấy chờ rất lâu rồi”.Tịnh Ngôn đi về phía chiếc bàn quen thuộc, cô nhìn thấy Chu Thừa Khải từ xa, phía sau là cảnh đêm lung linh huyền ảo, anh ta mặc bộ complet đen, đeo chiếc cavat màu bạc, khi thấy Tịnh Ngôn lại gần, anh ta liền đứng dậy.“Tịnh Ngôn.” Vẫn nơi hẹn hò cũ, vẫn con người ấy, Tịnh Ngôn cảm thấy mọi chuyện vẫn như xưa, không có gì thay đổi, nhưng duy chỉ có lời chào khiến cô cảm thấy hai người đã xa cách nhau hàng nghìn hàng vạn năm rồi.“Thừa Khải, lâu lắm rồi không gặp.” Tịnh Ngôn mỉm cười và ngồi xuống ghế.Chu Thừa Khải ngồi im nhìn Tịnh Ngôn rất lâu, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bàn mỉm cười hỏi, “Hai vị vẫn dùng những món ăn cũ chứ? Hay là dùng món mới?”.“Dùng món ăn cũ đi, cảm ơn.” Dường như hiểu ý Chu Thừa Khải hôm nay không muốn ăn các món mới nên cô cũng gật đầu đồng ý.“Tịnh Ngôn, cha của Khổng Hy Âm về rồi.” Sau một hồi lâu im lặng, Thừa Khải lên tiếng trước.Tịnh Ngôn mân mê chiếc ly trên bàn, mỉm cười nói, “Điều này thì tôi biết”.Chu Thừa Khải chau mày lộ rõ những nếp nhăn ở hai đuôi mắt, “Tịnh Ngôn, em thực sự muốn sống với ông ấy sao? Ông ấy là Khổng Dịch Nhân, ông ấy là…”Tịnh Ngôn mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Chu Thừa Khải, “Đúng, ông ấy là Khổng Dịch Nhân”.Chu Thừa Khải thở dài và nói, “Nhanh như vậy sao?”“Có những việc không cần phải giải thích.”“Em có biết gia đình nhà họ Khổng lớn mạnh và phức tạp như thế nào không?”“Tôi biết, thế nên anh mới bất chấp tất cả để lấy bằng được Khổng Hy Âm.”“Hy Âm…”Tịnh Ngôn bình thản nói, “Cô ấy là một cô gái tốt, phải không? Thực ra, người như anh sống với ai chẳng vui vẻ và hạnh phúc, sẽ không có khó khăn như những gì tưởng tượng đâu”.Im lặng một lúc, Chu Thừa Khải mới nói, “Ông ấy là cha của Khổng Hy Âm”.“Đó là sự thực, nếu như gây khó khăn cho anh và Khổng Hy Âm thì tôi cũng không có cách nào thay đổi được.”“Tịnh Ngôn, anh vẫn yêu em”, giọng của Thừa Khải hơi run run.Đôi mắt Tịnh Ngôn ướt lệ, “Đáng tiếc là tình yêu của chúng ta không chung một đường”.Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên, làm gián đoạn câu chuyện giữa hai người, Tịnh Ngôn đứng dậy nói, “Xin lỗi, tôi có hẹn phải về trước”.“Tịnh Ngôn.” Chu Thừa Khải định đưa tay ra giữ Tịnh Ngôn lại“Chu Thừa Khải.” Tịnh Ngôn nhẹ nhàng kéo tay Chu Thừa Khải ra và nói, “Hôn nhân là điều thiêng liêng, anh đã lựa chọn một nửa của mình rồi, xin đừng làm nhục cô ấy”.Không khí trong nhà hàng lạnh lẽo, tay của Tịnh Ngôn không được ấm lắm. Từ trước đến nay, chưa khi nào cô cảm thấy mình vô cảm và lạnh lùng như lúc này. Trước khi đến chỗ hẹn, Chu Thừa Khải đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Tịnh Ngôn, hoặc tức giận, hoặc khóc lóc, hoặc hận anh ta tới tận xương tủy… nhưng tất cả trạng thái phản ứng đó không đáng sợ bằng thái độ lạnh lùng của cô như lúc này.Khi đó Chu Thừa Khải mới nhận ra một điều là anh đã mãi mãi mất Tịnh Ngôn, tất cả những gì đã diễn ra trong quá khứ cũng không níu kéo được cô quay về với anh.Khi Tịnh Ngôn đến chỗ để xe thì đêm đã khuya, cô còn thấy hơi đói. Bỗng có ánh đèn xe bật sáng bên cạnh, Tịnh Ngôn quay sang nhìn thì thấy chiếc xe của Khổng Dịch Nhân đã đỗ sẵn ở đó chờ cô, Tịnh Ngôn mỉm cười hỏi, “Anh đợi ở đây làm gì? Chẳng phải em hẹn anh ở khu chung cư nhà em rồi sao? Em phải đi xe về nhà”.Khổng Dịch Nhân ngồi vào xe Tịnh Ngôn, đặt tập tài liệu xuống ghế và nói, “Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm hơn dự định”.Lão Mạch đã xuống xe, giơ tay ra cầm chiếc chìa khóa của Tịnh Ngôn và nói, “Cô Tịnh Ngôn, tôi sẽ lái xe về nhà giúp cô”.Tịnh Ngôn gật đầu cảm ơn, cô đến bên chiếc xe của Dịch Nhân và mỉm cười rất tươi.Khổng Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn, trong bóng tối cô không thấy được nét mặt có vẻ hoài nghi của Dịch Nhân, “Thực ra em không cần phải nói cho anh… ”.Khổng Dịch Nhân dừng lại một lúc rồi quay mặt đi, giọng của ông có vẻ không được thoải mái, “Thôi được rồi!”.Tịnh Ngôn ngồi vào xe, thắt dây an toàn, khi xe chạy ra đến đường phố cô vẫn không dám cười to. Cô tự nhủ, “Đúng, ông ấy là Khổng Dịch Nhân, đó là sự thực”. Dịch Nhân im lặng ngồi lái xe không nói câu nào, Tịnh Ngôn hiểu rằng thể hiện tâm trạng quá vui vẻ vào lúc này là không tốt, nhưng quả thực mỗi khi ở bên Dịch Nhân, cô không sao kiềm chế được niềm hạnh phúc.*******“Điều gì khiến các cô gái trở nên rạng rỡ như vậy? Tình yêu!” Văn Thù cầm tập tài liệu, mỉm cười mở cửa bước vào.“Cô lại có cuốn tạp chí gì nữa đây?” Tịnh Ngôn đỡ lấy tập tài liệu.“Cần gì phải xem tạp chí nữa chứ? Nhìn chị là biết rồi?” Văn Thù bá vai Tịnh Ngôn và nói, “Hôm nay chị lại có hẹn rồi phải không? Tôi thấy ghen tị với chị vì ngày nào chị cũng hạnh phúc như vậy…”.Sau khi cười nói vài ba câu, Tịnh Ngôn yêu cầu Văn Thù về phòng làm việc, cô quay lại bàn xem lịch làm việc, thấm thoắt đã sang tháng Hai rồi.Khi trở về từ Phòng Đào tạo, Tịnh Ngôn thấy màn hình vi tính đang ở trạng thái chờ đợi, bây giờ cô mới nhìn rõ khuôn mặt của mình, Tịnh Ngôn mỉm cười. Cô đã quen với cuộc sống có người đàn ông bên cạnh, thực ra cả Khổng Dịch Nhân và Tịnh Ngôn đều là những người bận rộn với công việc, nên họ luôn trân trọng những giây phút bên nhau. Đặc biệt là thời gian này, Tết Nguyên đán sắp đến, gia tộc họ Khổng lại có buổi tụ họp đoàn viên tại Mỹ như mọi năm, Tịnh Ngôn cảm thấy buồn khi sắp phải chia tay Dịch Nhân.Chờ mãi mới hết giờ làm việc, Tịnh Ngôn mặc áo khoác, cầm túi xách đi ra ngoài, đúng lúc đó Phương Tòng Vân đi từ phòng làm việc ra, ngẩng lên nhìn thấy Tịnh Ngôn liền mỉm cười gọi, “Tịnh Ngôn…”.“Tôi về đây.” Tịnh Ngôn có vẻ vội vàng.“Ừ.” Phương Tòng Vân vẫn mỉm cười và vẫy tay với Tịnh Ngôn, “Mấy hôm nay không bận lắm, cô có thể về trước”.Đó thường là giọng của các ông chủ? Phương Tòng Vân đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người trong Trung tâm đã về hết.“Tịnh Ngôn.” Do hai người làm việc đã nhiều năm nên Phương Tòng Vân đã hiểu rất rõ tâm trạng của Tịnh Ngôn, “Nếu cô có hẹn thì cứ đi đi, tôi không kiểm điểm cô đâu, cứ yên tâm”.Tịnh Ngôn không có thời gian nói chuyện với Phương Tòng Vân, cô vẫy tay chào, “Tạm biệt”. Vừa xuống đến tầng trệt, Tịnh Ngôn đã thấy Lão Mạch đỗ xe ngoài cửa tòa nhà, cô thấy kỳ lạ liền hỏi, “Lão Mạch, anh lái xe đến đây ư? Dịch Nhân đâu?”“Tịnh Ngôn”, Lão Mạch nói với giọng rất cung kính, “Khổng Dịch Nhân đợi cô ở nhà, hôm nay cô Hai cũng ở đó, ông ấy không đi được, nên nói với tôi đến đón cô”.“Cô Hai?”“Đó là Dịch Quần.” Lão Mạch giải thích và giơ tay ra mở cửa xe cho Tịnh Ngôn.Dịch Quần? Cái tên nghe vừa quen nhưng vừa lạ, trong lúc Tịnh Ngôn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Tịnh Ngôn ngồi vào xe và nhấc điện thoại lên nghe, “Tịnh Ngôn”.“Dịch Nhân, hôm nay…”“Tịnh Ngôn, tối nay anh muốn em gặp Dịch Quần, có được không?” Giọng của Dịch Nhân vang lên bên đầu dây bên kia.Thực ra trong lòng Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui, tuy nhiên Tịnh Ngôn không kịp phản ứng, “Bất ngờ thế ư?”.“Đúng ra anh muốn trao đổi trước với em, sắp xếp vào tuần sau, nhưng giờ bay của Dịch Quần thay đổi bất ngờ, phải bay sớm hơn, trước khi Dịch Quần bay, anh muốn em gặp cô ấy.” Khổng Dịch Nhân ngừng lại một lúc, hạ giọng xuống và nói, “Tịnh Ngôn, có được không?”.Dịch Nhân đã nói như vậy, Tịnh Ngôn không thể không đồng ý, cô nhẹ nhàng đáp, “Vâng”.Vừa mới bước xuống xe, Tịnh Ngôn đã thấy Khổng Dịch Nhân đứng ở trước cửa, nhìn thấy Tịnh Ngôn, Dịch Nhân liền giơ tay ra đón và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô cảm thấy vòng tay của Dịch Nhân ấm áp, “Sao anh lại đứng ở đây?”.“Anh đợi em.”“Chẳng phải Dịch Quần đang ở đây hay sao?”Khổng Dịch Nhân cúi đầu mỉm cười, không khí trong tiền sảnh rất ấm áp, bảo vệ tòa nhà đứng hai bên cửa thang máy cúi đầu chào hai người và giúp họ ấn nút mở thang máy “Dịch Quần có vẻ hồi hộp, cô ấy đang trang điểm”.Tịnh Ngôn hiểu rằng Khổng Dịch Nhân đang nói đùa nên mỉm cười đáp lại, “Em là vị khách quan trọng vậy ư? Nếu không thì tại sao Dịch Quần phải hồi hộp trang điểm cầu kỳ như vậy?”.Chiếc thang máy từ từ dừng lại, sắp đến tầng trên cùng của tòa nhà, Khổng Dịch Nhân cúi xuống nhìn vào mắt Tịnh Ngôn, gật đầu và nói, “Đúng, em là người khách rất quan trọng”.Tịnh Ngôn không nhịn được cười, cô cúi xuống phủi nhẹ tay vào vạt áo khoác. Thang máy mở ra, vừa đi qua tấm bình phong bên ngoài thang máy, Tịnh Ngôn thấy có giọng nói của một người phụ nữ vang lên, “Dịch Nhân, Hoa Tịnh Ngôn đến chưa?”.Dịch Quần mặc bộ quần áo màu đen, cô đứng dậy và tiến về phía Tịnh Ngôn, chủ động giơ tay ra phía trước bắt tay Tịnh Ngôn, cô cảm thấy tay của Dịch Quần rất mềm mại, bầu bĩnh, không phải là bàn tay của người lao động.“Xin chào, Khổng tiểu thư.” Tịnh Ngôn tự nhủ chỉ có gia đình giàu có danh giá mới sinh ra được một cô gái quý phái như vậy.“Ai a, tại sao Hoa tiểu thư lại xưng hô với tôi như vậy?” Dịch Quần mỉm cười hỏi, giọng nói dịu dàng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tịnh Ngôn, “Cứ gọi tôi là Dịch Quần là được rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play