- Anh...anh...- Linh Như lắp ba lắp bắp, run rẩy nhìn về phía Phước Khánh.
- Nói đi!!! Vì sao??? Vì sao lại bỏ anh để đi theo một thằng không ra gì như nó??? – Khánh tiến sát lại phía cô bé, vừa nói vừa chỉ thẳng tay về phía mặt người con trai bên cạnh.
- Em...em...không... – mặt Linh Như dần dần tái ngắt đi.
- Này ông anh. – người con trai bỏ tay vào bọc quần hất hàm gọi Phước Khánh.
- Cái thằng này! Thái độ như vậy là muốn chết hả??? – Phước Khánh phóng đôi mắt rực lửa về phía người gọi mình.
- Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu: tên tôi là Tăng Tiến, Huỳnh Tăng
Tiến chứ không phải là “ nó”. Tiếp theo, tôi chuẩn bị tốt nghiệp trường
Y, chuyên ngành bác sĩ đa khoa chứ không phải là “một thằng không ra
gì”. Mặt khác, 100 người thì hết 99 người khen tôi đẹp trai và phong độ, 1 người còn lại chẳng qua vì ghen tỵ nên không muốn nói ra thôi. Và cái cuối cùng, tôi nhìn thấy anh đang đeo bảng tên của trường Bách Khoa, và chỉ mới là sinh viên năm 3. Suy ra nếu đã đeo cái bảng tên đó, tức là
có học thì anh không có quyền gọi tôi bằng “thằng”. Ok? – Tăng Tiến nói
một lèo và kết thúc bằng một giọng cười đầy giễu cợt và thách thức.
- Mày...mày... –như bị chẹn ngang cổ họng, Phước Khánh mặt đỏ phừng phừng, đủ loại gân xanh gân đỏ nổi lên rần rần.
- Đó! Lại mày nữa! Chậc! Phải coi lại tư cách sinh viên trường Bách Khoa thôi... – như vẫn chưa thỏa mãn, Tăng Tiến chọc ngoáy thêm vài câu bằng giọng nửa đùa nửa thật của mình.
Đứng trước tình huống khó xử, Linh Như không biết giải quyết thế nào nên đành chọn chiến lược “chuồn trước tính sau”.
- Hai người im lặng đi! Đừng đứng trước trường tôi mà gây chuyện. Trễ giờ rồi, tôi đi học đây. Bực mình quá!
Xóc nhẹ balo lên vai, Linh Như co giò chạy thẳng vào trong bỏ mặt Phước
Khánh hối hả gọi với theo và đôi mắt thoáng ngạc nhiên của Tăng Tiến.
Vừa chạy vào đến phòng học, cô bé đứng dựa vào tường thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Đây hình như là lần đầu tiên cô dám to tiếng trước mặt
Phước Khánh. Cũng là lần đầu tiên có thấy mình thật bản lĩnh trước cơn
thịnh nộ của người yêu. Linh Như đưa tay lên mặt và thấy nóng hổi. Vừa
mới đây thôi ánh mắt như hai hòn lửa của Phước Khánh như thiêu đốt cả
người cô, nhưng không hiểu sao cô lại đủ sức để chống lại nỗi sợ hãi đó. Linh Như suy nghĩ hồi lâu rồi lắc lắc đầu đi vào lớp. Có vẻ như cô
không yếu đuối như cô từng nghĩ. Có chăng chỉ là thói quen dựa dẫm và
phụ thuộc vào Phước Khánh đã quá ăn sâu vào con người Linh Như mà
thôi...
........................
Đang chăm chú nghe lời giảng của giáo viên trên kia, chợt cả lớp nhao
nhao hẳn lên khi một dáng người từ phía ngoài hối hả chạy vào xin cô
giáo cho tham dự lớp học. Nếu đó chỉ là một người bình thường như bao
người bình thường khác thì chắc đã không gây được một sự chú ý lớn như
thế. Cách đi ấy, gương mặt ấy, nụ cười mỉm ấy ngay từ phút giây đầu tiên đặt chân vào cái lớp hơn 100 người này đã như là một thỏi nam châm cực
mạnh hút mọi ánh nhìn của 200 con mắt. Đối với Linh Như, cô không bị thu hút mà bị làm cho kinh ngạc. Người đó chẳng phải là Tăng Tiến sao?
Chẳng phải là con người lắm chuyện thường hay gây sự với cô sao? Hồi nãy anh ta khai là học Y mà sao giờ lại đến lớp Kinh tế làm gì chứ??? Hàng
trăm câu hỏi cứ quay vòng vòng trong đầu cô bé. Và mọi chuyện trở nên
thú vị hơn nữa khi mà chàng ta tiến tới bàn của Linh Như, cất một giọng
nói cực kỳ nhẹ nhàng và cũng đầy...ma lực:
- Bạn ơi, xích qua cho mình ngồi với được không?
Và tất nhiên sau câu nói đó sẽ là 1 nụ cười khiến cô bé sởn cả da gà vì
nó quá đáng sợ. Đến bây giờ Linh Như mới phát hiện một điều, nụ cười có
một sức mạnh cực kỳ ghê gớm nếu đó là “một nụ cười của những kẻ biết
cười”.
- Anh làm cái trò gì thế hả??? – cô bé cố gắng nói nhỏ nhất có thể.
- Bạn ơi! Mình chạy nãy giờ mỏi chân quá! Bạn làm ơn nhích người qua một chút để mình được ngồi với. – Tăng Tiến mặt mày thảm thê nói với giọng
thiết tha tràn trề cảm xúc ( và còn cố ý nói thật to nữa).
- Anh muốn đổ tiếng ác cho tôi phải không??? Tại sao bao nhiêu chỗ còn
trống phía sau anh không ngồi mà cứ đè chỗ này mà ngồi vậy hả??? – Linh
Như lầm rầm trong miệng. Cái cách anh ta năn nỉ người khác thực sự kinh
khủng đối với cô bé.
- Bạn ơi.....
- Đây! Đây! Xích qua rồi đây! Trời ơi!!!
Không để Tăng Tiến nói thêm một câu ướt át sởn da gà nào nữa, Linh Như
đã vội vã nhích người qua một bên. Mọi sự chú ý của cả lớp đều tập trung vào cái bàn nho nhỏ xinh xinh này. Linh Như vì quá xấu hổ nên cúi gầm
mặt xuống cuốn giáo trình. Mấy cô nương ngồi ở những bàn xung quanh thì
chậc miệng tiếc rẻ vì dù đã cố ý xích qua nhường một chỗ trống thật to
nhưng mỹ nam “lạ mặt” lại chẳng chịu tới ngồi.
Mọi thứ bắt đầu trở về với quỹ đạo, những lời giảng của cô giáo đã dần
dần được những sinh viên trong phòng chú ý hơn thay vì cứ dán mắt vào
cơn gió lạ đầy sức hút mang tên Huỳnh Tăng Tiến. Riêng Linh Như thì mọi
thứ đối với cô bé vẫn lộn xộn.
- Nè! Anh bon chen vào đây làm gì thế hả? Muốn ám tôi mãi sao??? – Linh Như hích nhẹ vào tay Tăng Tiến càm ràm.
- Im lặng cái coi!
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên trước thái độ chăm chú lắng nghe đến mức khác
thường của người ngồi bên cạnh. Cách mà anh ta nghe giảng còn “chuyên
nghiệp” hơn những sinh viên chuyên ngành như cô. Cũng bởi vì quá thắc
mắc với cái kiểu mắt nhìn chằm chằm, thái độ nghiêm túc như nuốt từng
chữ một vào đầu của Tăng Tiến nên Linh Như mới ...kiếm chuyện. Nhưng như đã thấy, hành động kiếm chuyện của cô bé là vô tác dụng.
- Anh hiểu những gì cô tôi đang nói sao? – Linh Như cũng giả vờ chăm chú nghiêm túc như Tăng Tiến, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, mắt dán lên
bảng nhưng miệng thì lại lầm rầm hỏi người ngồi bên.
- Không! – Tăng Tiến trả lời ngắn gọn, thái độ vẫn chăm chú tuyệt đối.
- Hả??? Thế tại sao anh lại phải làm như thể anh đang rất hiểu những gì
cô tôi nói??? – không kìm được bức xúc, Linh Như hỏi nhanh.
- Bởi vì nếu tôi ngừng nhìn cô giáo thì cô sẽ nói vấp ngay lập tức.
- Gì nữa đây??? – cô bé như thét lên ( nhưng là thét lên trong im lặng).
- Thử nhé!
Vừa dứt câu nói, Tăng Tiến dừng ngay thái độ nghiêm túc và quay sang
nhìn Linh Như, ánh mắt đắm đuối say mê. Ngay lúc đó, bài giảng cô giáo
đang rất rất trôi chảy, mạch lạc và cuối hút bỗng chốc bị ...vấp đĩa tại chỗ.
Sự cố vấp đĩa của cô giáo cùng thái độ hơi lúng túng của cô khiến cả lớp ngơ ngẩn. Ai cũng nhìn nhau như thể muốn hỏi: “ Như thế này là sao hả
tụi mày???”.
Còn Linh Như, cô bé như bị đá từ trên núi xuống, hai mắt trợn tròn nhìn
sang Tăng Tiến. Cô không hiểu ở con người này có điều gì thu hút mãnh
liệt đến vậy. Mãnh liệt đến mức dường như anh ta có thể điều khiển cả
thế giới này.
- Sao? Hay là cô em cũng bị tôi hút luôn rồi? – ánh mắt cùng lời nói vừa ngô nghê vừa đểu cáng của Tăng Tiến làm Linh Như giật mình quay lại.
- Anh đừng mơ! – cô bé bực giọng trả lời mà không để ý rằng lời nói này
có âm lượng quá to so với định nghĩa “ thầm thì” mà người ta thường sử
dụng khi...nói chuyện riêng trong lớp.
Và cái gì tới cũng sẽ tới...
- Em nữ ngồi thứ 2 ở bàn thứ 4 dãy bên trái đứng dậy cho tôi!
Ngay lập tức mọi người nghiêng người quay lại nhìn...
“Em nữ” trong câu nói của cô giáo chẳng ai khác ngoài Linh Như thân yêu của chúng ta...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT