Tôi đang ngồi trên ghế sô fa và…cúi gầm mặt xuống. Ông anh tóc vàng cùng nhóc em thì đang…quỳ úp mặt vào bức tường sau lưng tôi ngồi. Hai ông bà mặt mày giận dữ, ngồi trên chiếc ghế sô fa đối diện. Còn người thanh
niên thì đứng ngay bên cạnh đó, mặt lạnh hơn tiền…xu.
- Cô là người do công ty Nhân Tín cử tới đây làm giúp việc?
- Dạ.
Hai vợ chồng đó lại bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt dò xét từ trên xuống
dưới. Hình như họ vẫn chưa tin tôi là con gái. Và càng không tin tôi là
người giúp việc. Hix. Cũng phải thôi, từ trước đến nay tôi là trứng cưng của cả nhà, có đời nào chịu khẻ móng tay làm việc đâu nên tướng tá cứ
như tiểu thư công tử. Nếu không vì năm nay đã gần bước sang tuổi 19, ba
bắt tôi ra đời tiếp xúc với cuộc sống cho bớt thói ỷ lại thì Thục Nguyên này cũng không phải vất vả đi làm thêm như vậy. Hix! Càng nghĩ càng
giận ba kinh khủng. Đúng là một mùa hè tồi tệ!!!
- Nhưng theo như trong hợp đồng thì người sẽ đến đây giúp việc tên là
Trần Thị Bé Tươi, 35 tuổi, cao 1m45. Nhìn cô… - người thanh niên nói một lèo rồi tự nhiên hạ giọng nhìn tôi “đắm đuối”.
- Hơ hơ! Đáng lý ra hôm nay chị Tươi sẽ đến đây làm. Nhưng xui một nỗi
là tự nhiên hôm qua chị ấy lăn đùng ra bệnh nên…nên công ty phải cử cháu tới đây để không làm trễ hẹn hợp đồng! – tôi trả lời với thái độ chân
thành nhất có thể.
- Thế cô mấy tuổi rồi? – người phụ nữ nhìn tôi hỏi.
- Ơ..dạ…18 ạ!
- Để xem... – bà ta lại tiếp tục nhìn tôi, ánh mắt đầy suy nghĩ – Nguyên, Nghi, hai đứa đứng dậy tới đây!
“Nguyên” ư??? Ôi không! Đừng thế chứ! Đừng nói hắn ta – tên tóc vàng
biến thái ấy cùng tên với tôi chứ! Oan gia cách mấy cũng không thể ngõ
hẹp đến mức đó được!
- Lần này mẹ phạt quỳ nửa tiếng thôi. Nếu không vì có người lạ ở đây thì đã cho hai anh em quỳ suốt buổi luôn rồi! Lần sau cấm phá phách kiểu
này nữa nghe không?
- Hihi! Okey mama! Yêu mama nhất!!! – con nhóc (bây giờ thì tôi hoàn
toàn xác định được giới tính của nó) chạy lại ôm chầm người phụ nữ rồi
hôn một cái thật kêu vào má. Hình như đối với họ, việc bị quỳ như thế
này là hoàn toàn bình thường thì phải.
- Thế thì con lên phòng đây! – tên tóc vàng mặt không cảm xúc buông một
câu đầy mệt mỏi rồi quay lưng lại. Ôi, nhìn hắn lúc này trông khác hẳn.
Hix, mỗi lần đụng mặt tên này là mỗi lần tôi nhìn thấy một khuôn mặt
khác nhau của hắn. Kì lạ thật! Bây giờ hắn chẳng khác nào một tên bất
cần đời, mặt lạnh tanh, thái độ dửng dưng vô cảm.
- Đừng lại đó! Ai cho con lên mà tự ý thế! Tới đây ngồi xuống đi! –
người phụ nữ nghiêm nghị ra lệnh. Trong gia đình này hình như bà ta có
quyền nhất.
-
Không khí đột ngột chùng xuống. Mọi thứ im phăng phắc đến lạnh người.
Tại sao không ai nói gì hết thế??? Hix…Tôi sợ cái gia đình kì lạ này lắm rồi á! Tội nghiệp chị Tươi sau này phải làm việc ở đây.
- Hôm nay cô sẽ ở đây thử việc! Nếu trong ba ngày mà cô làm hài lòng
được hai anh em nó thì cô sẽ chính thức làm người giúp việc trong nhà
này! Còn không thì tôi cho cô nghỉ việc nhưng vẫn trả lương 3 ngày!
- Ơ…ơ không! Cháu chỉ tới đây làm thay chị Tươi một ngày thôi ạ! Mai chị ấy lành bệnh rồi! – tôi hốt hoảng. Gì chứ ba ngày thì chắc tôi chết giả với hai con người biến dị này mất!
- Không! Tôi thích cô làm việc! – bà ta trả lời dứt khoát.
- Không không! Cháu … - tôi kinh hãi từ chối.
- Cô kia! Không nói nhiều! Mọi chuyện như vậy là xong. Từ hôm nay cô sẽ
làm việc ở đây. – gã thanh niên mặt lạnh như cục nước đá nhìn thẳng tôi
ra lệnh. Ơ hay nhỉ? Tôi là gì của hắn mà dám ra lệnh???
- Oh yeah! Có trò vui rồi! Yeah! – con nhỏ tự dưng nhảy cẫng lên như bị trúng tà. “Trò vui ” ư ??? Là sao???
- Nghi! – hai đấng phụ mẫu rít lên.
- À vâng! Con xin lỗi! – nhỏ ta luống cuống ngồi xuống, miệng lí nhí.
Hix, công nhận nó cũng rất kute, nhưng cái ánh mắt nó đang dành cho tôi
sao cứ thấy …ác ác.
- Phước Nguyên! Sao mặt em lại bị bầm thế kia??? Chiều nay có buổi chụp
hình mà!– gã thanh niên sau một hồi nhìn nhìn ngó ngó chợt nói lớn rồi
chạy lại cầm khuôn mặt tên tóc vàng xem xét như bác sĩ chẩn bệnh.
- Anh bị… - con nhỏ quậy phá đang lớn giọng để méc tội trạng của tôi thì một lần nữa hắn ta lại cản trở . Sao vậy chứ? Tôi không cần hắn ta phải làm như thế!
- Là do…- tôi thu hết can đảm thú nhận sự thật, nhưng chưa kịp nói thì hắn nhảy ngay vào họng.
- Do lúc nãy chơi với nhỏ Nghi bị va vào thành cầu thang.
- Hơ!!! Buổi chụp hình chiều nay thì sao??? – ông anh mặt tiền xu ( tự
nhiên thấy biệt danh này hợp với anh ta nên tôi gọi luôn cho tiện) nhăn
nhó.
- Nói họ hoãn. Thôi em mệt, em lên phòng! Thưa ba mẹ con lên phòng! –
tên tóc vàng nói giọng đầy tâm trạng rồi đứng dậy bước đi.
Hix! Hắn làm tôi cảm thấy có lỗi trong khi mọi chuyện là do hắn gây ra! Bực quá đi mất thôi!!!
Hiện tại thì tôi đang ở trong bếp và đứng nhìn cái chảo dầu nổ lách
tách. Hai ông bà đã đi ra ngoài, chỉ còn gã thanh niên và hai anh em
biến thái trong nhà. Vì sao??? Vì sao tôi phải đứng đây, mang tạp dề và
làm bữa trưa cho họ chứ??? Cả ba tôi mà hiếm lắm mới được tôi nấu một
bữa vậy mà bây giờ tôi phải nấu cho người ta ăn dưới cái mác ô sin ư???
Lý nào lại thế???
- Này! Hành cháy đen rồi kìa!
Một giọng nói cất lên. Tôi giật mình chấm dứt công việc càu nhàu và hốt
hoảng tắt ga. Hix…hành khử đã cháy đen thui…Đen như ngày hôm nay của tôi vậy. Toàn chuyện xui xẻo!
- Cô nên nhớ được làm việc ở đây là một vinh hạnh rất lớn! Không phải ai muốn là được đâu! Lo làm cho tốt đi! – gã thanh niên đứng bên chống một tay lên tường làu bàu.
- Anh biến đi! – tôi bức xúc với cái chảo cháy đen, hắn ta còn thêm dầu vào lửa khiến người tôi cứ gọi là bốc hỏa.
- Hơi bất lịch sự đấy! – gã ta cười cười vẻ thô bỉ ( trong lúc đó thì
tôi chỉ còn biết dùng tính từ này để diễn tả mà thôi, hơi phũ phàng…)
Tôi không thèm đáp lại, cầm chảo đổ hết tất cả dầu cùng đống hành cháy
đen vừa khử vào sọt rác dưới chân. Đằng nào cũng mang tiếng giúp việc,
phải làm cho đàng hoàng. Chịu khó một ngày thôi. Mai tôi sẽ được giải
thoát khỏi chốn kinh dị này! Kiên nhẫn đi nào Thục Nguyên!!!
Hắn ta vẫn ở lỳ bên cạnh tôi không chịu lê xác đi. Chắc là sợ tôi cho
thứ gì độc địa vào trong thức ăn ám sát họ. Xin lỗi nhé! Nếu có thì tôi
cũng bỏ vào rồi! Mấy người toàn thuộc dạng kì quặc, toàn muốn bắt nạt
tôi. Grừ…….
Đang tính đặt lại chảo lên bếp ga, đột nhiên bọc quần tôi rung rung. Thả chai dầu lên kệ, tôi lấy tay vào túi móc cái Samsung Wave của mình ra
rồi đặt vào tai:
- A lô! Gì thế Mít?
- A lô! Mày ơi…
Chuẩn bị nghe hết câu nói từ đầu dây bên kia của con bạn, tôi đột nhiên
nhảy dựng lên như con tinh tinh khi bị kẻ nào đó đứng đằng sau chọt lét
vào hông. Tay chân tôi múa may loạn xạ. Cái chảo trên tay vô tình đập
trúng vào mặt kẻ đứng bên cạnh. Mọi chuyện quá bất ngờ khiến tôi không
kiểm soát được hành động của mình.
- A!!! Anh Tú!!! Á!!!
…………………………………
Sau một hồi bĩnh tĩnh. Tôi mới đủ khả năng nhận thức được cái gì đang
diễn ra. Kẻ bị dính chưởng là gã thanh niên (cái này là do hắn chứ không do ai hết, ai bảo không chịu lê xác đi, cứ đứng lỳ ra làm gì!). Kẻ tiến hành trò dã man là nhóc em tên Nghi của tên tóc vàng. Thật quá sức chịu đựng của tôi rồi!!! Trên đời nay một trong những thứ khiến tôi ghét
nhất là mấy đứa con nít tinh nghịch quá mức cho phép!
- Anh! Đau lắm không??? Á! Má anh in vân của *** chảo rồi kìa! – con nhỏ xuýt xoa nhìn mặt gã thanh niên.
- Đau…đau…quá…- hắn ta nhìn còn thảm hơn tên tóc vàng hồi nãy. Hix, cũng phải thôi, tôi nhớ là cái chảo được phang vào mặt hắn với lực rất mạnh. Tại lúc đó tôi bị giật bắn mình mà, làm sao kiểm soát được hành động
chứ?
- Chị lo mà giải quyết đi! Chị gây ra đó! – con nhỏ nhìn tôi chỉ trích
rồi nghoe nguẩy bỏ lên lầu, miệng vẫn còn cười khúc khích. Đúng là quái
đản thật!
Tôi thở dài thườn thượt rồi tiến lại phía hắn ta, dù mọi chuyện là ngoài ý muốn nhưng hắn bị thế này cũng không thể nào bảo rằng tôi không có
lỗi…
- Anh…đau không???
- Hỏi thừa. Ui da…
- Tủ y tế ở đâu?
……………………
Sau một hồi bôi bôi thoa thoa, với tay nghề chăm sóc vết thương nghiệp
dư của mình, cuối cùng tôi cũng thanh toán xong cái bản mặt hầu như bị
biến dạng bởi cái *** chảo trên tay mình của ông anh tên Tú. Hắn ta chắc đau ghê lắm. Chậc! Tất cả là tại con nhỏ quái quỷ ấy! Mới chưa được một ngày mà tôi đã sống dở chết dở với nó, ba ngày thì chắc tôi nhập viện
vì mấy trò kinh khủng do nó nghĩ ra mất thôi.
- Con gái gì mà mạnh như…
- Ý anh bảo là như trâu chứ gì? Không cần ngại, tôi cũng nghe quen rồi.
Tôi thả hắn lại với chồng thuốc y tế, rồi đứng dậy bước vào bếp dọn dẹp
lại mớ đồ đạc bị ném vương *** do trận chọc lét vừa rồi gây ra. Hix,
chai dầu ăn đang chảy lan dưới nền nhà. Trời ạ! Tôi đã ghét cái thứ nhơn nhớt này lắm rồi, bây giờ mà dọn thì…Ôi thôi…
Vừa tìm được cây dẻ lau ở sau nhà vệ sinh, đang tính vào bếp chùi dọn
thì tôi kinh hoàng khi nhìn thấy hai anh em nhà biến thái lại tiếp tục
rượt đuổi nhau. Và…họ đang tiến vào bếp. Không! Không!!!
- Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!
Tôi hét dựng lên nhưng tất cả dường như đã quá muộn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT