Trong đầu tôi lúc này là một mớ hỗn
độn. Mọi thứ rối tung cả lên. Những mảng ký ức không biết từ đâu xuất
hiện dồn dập như muốn đè nén tâm trí tôi. Tôi có cảm giác mình đang nhớ
lại một điều gì đó, nhưng lại không biết điều đó thực sự là gì. Nhìn vào đôi mắt đang chứa đầy sự giận dữ của Phước Nguyên, không hiểu sao tôi
lại thấy dường như có cả một không gian mở ra phía trước mặt. Không gian kỳ lạ với tôi, Phước Nguyên và chú Bảy. Chúng tôi cứ đứng xung quanh
nhau tạo nên một sự liên kết đầy ** le và phức tạp. Tôi không biết mình
đứng ở vị trí nào trong mối quan hệ bí ẩn ấy. Chỉ biết rằng hai người
con trai đang đứng với mình đều là những người rất rất quan trọng với
cuộc đời tôi. Và mối quan hệ này có vẻ như còn cao hơn tình yêu thực sự. Càng cố tìm hiểu, càng cố khơi thông thì đầu tôi lại nhức như búa bổ.
Cảm giác có vô vàn cản trở đầy sức mạnh đang cố đẩy tôi ra và không cho
tôi khám phá.
- Sao em không nói gì cả? Sao em chỉ biết nhìn anh? Đừng có như thế chứ???
Tiếng hét của Phước Nguyên làm tôi giật mình, mọi thứ vụt biến mất, cứ
như một tia sét mạnh nhưng ngắn ngủi, chỉ đủ làm ta tê liệt nhưng không
đủ làm ta ý thức được điều gì cả. Nhìn sang thì chú Bảy vẫn như người
mất hồn, bám víu vào tôi và chẳng chút phản ứng. Ngước lên phía Phước
Nguyên, tôi mong rằng anh ta hãy hiểu cho tôi, hiểu cho hoàn cảnh lúc
bấy giờ. Nhưng xem chừng điều đó quá sức phi lý khi mà tôi không thể
giải thích cho anh ta biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Anh đã luôn dặn lòng là không bao giờ được nổi giận với em. Anh đã cố
gắng như thế. Nhưng sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn. Và bây giờ
thì anh không thể phủ nhận rằng mình đang rất rất giận em. Anh về đây...
Phước Nguyên nói trong cay đắng rồi bỏ đi. Tôi chỉ biết nhìn theo. Dù
cho chưa bao giờ tôi thừa nhận anh ta là bạn trai mình, dù cho chưa bao
giờ tôi thể hiện cảm xúc thật trước mặt anh ta. Nhưng đến thời điểm này
thì trái tim tôi thực sự đã có chỗ cho tên tóc vàng kỳ lạ ấy. Làm anh ta giận là điều tôi không hề muốn. Nhưng tình hình này thì đành phải để
cho Phước Nguyên hiểu lầm. Tôi không thể nói rằng chú tôi đang lên cơn
và cần có tôi bên cạnh. Chẳng ai đi nói như thế với người khác về chuyện nhà mình cả. Vả lại chú Bảy là chú ruột của tôi, nếu như chỉ vì thấy
tôi ôm chú ấy mà anh ta ghen tuông thì thật sự không hợp tình hợp lý
chút nào. Tóm lại là, tôi không thể làm gì khác hơn. Mọi sự thôi thì cứ
để cho số phận xô đẩy...
Nhỏ Mít tắt máy từ sáng đến giờ. Có lẽ con nhỏ vẫn còn quá shock. Thật
không hiểu nỗi vì sao chú Bảy lại có thể hành động như thế. Cứ tưởng
rằng bệnh tình chú ấy sẽ chỉ dừng lại ngang mức quậy phá đập vỡ đồ đạc,
nhưng bây giờ thì hình như đã nghiêm trọng hơn rất nhiều rồi.
Sau khi vắt cho chú ấy ly nước cam, tôi buồn bã mang lên phòng. Chú Bảy
vẫn ngồi thừ bên cửa sổ, không nói chuyện, không hành động. Chỉ hướng
mắt nhìn ra phía ngoài kia. Thật bực mình khi nhìn thấy ổng như vậy. Thà cứ trêu chọc tôi như thường ngày lại hay hơn. Đúng là khi con người ta
đột ngột thay đổi luôn kèm theo một điều gì đó không tốt lành.
- Nước cam nè! Chú uống đi! Làm ơn bình thường lại, đừng làm cháu sợ mà....
Tôi lay lay người ổng nói dịu dàng. Nhưng chẳng chút tác dụng gì khi mà
chú ấy vẫn hướng mắt ra phía cửa sổ. Tôi thở dài đặt ly nước cam lên bàn rồi đi ra ngoài. Có lẽ ổng cần được một mình. Mọi lần sau khi lên cơn
chú Bảy đều mắc chứng “tự kỷ” như vậy trong vài ngày mới hết. Haizzzz
Giờ thì đến phiên tôi “tự kỷ” khi chỉ biết ngồi ngơ ra nhìn cái di động. Chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi định nhấn phím gọi cho tên tóc vàng rồi lại thôi. Tôi ghét cái cảm giác của mình bây giờ. Cái cảm giác vừa tức
tức, vừa lo lắng,vừa thấy có lỗi. Rốt cuộc thì tôi sai hay anh ta sai
nhỉ??? Sao cứ mỗi lần làm anh ta buồn, làm anh ta giận thì tôi lại phải
tự dằn vặt mình như thế này chứ??? Những tưởng cái tình yêu từ trên trời rơi xuống của Phước Nguyên chẳng bao giờ ảnh hưởng được đến tôi. Nhưng
dường như mọi chuyện lại ngược lại. Có vẻ càng ngày, tôi càng tự nhiên
thừa nhận tình cảm đó và tự đưa mình vào vị trí là bạn gái của tên tóc
vàng. Dù không hề muốn chút nào nhưng đến lúc này thì tôi không thể nào
phủ định và quay lại như lúc ban đầu được nữa...
Sáng hôm sau, tôi ăn vội mấy lát mỳ rồi chạy ù ra cửa vì sắp muộn giờ
học. Tuy nhiên, tôi đã quên mất rằng sáng nay nhỏ Mít không đi học (bây
giờ thì con nhỏ chưa thể bình tâm lại được, tội lỗi...). Đập tay một cái rõ mạnh vào đầu, tôi hớt hải chạy ngược vào nhà nói choang choang.
- Mấy bác ơi! Sáng nay nhỏ Mít nó nghỉ học. Mà cháu sắp bị muộn giờ rồi. Ai chở cháu đi học với!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mọi người ngơ ra trước lời cầu xin của tôi. Sau vài giây bàn bạc thảo
luận thì nhiệm vụ hộ tống tôi tới trường được giao cho...chú Tám!
- Cái gì ạ??? Chú Tám ư???
- Con thông cảm. Sáng nay ba có cuộc họp gấp nên không chở con được. Bác Hai, bác Ba, bác Tư thì có tài xế riêng, đợi xe tới thì con cũng muộn
giờ mất rồi. Bác Năm thì lại trực cơ quan vẫn chưa về. Thằng Bảy thì
ngồi thù lu một đống chẳng chịu ra khỏi phòng. Duy chỉ còn thằng Tám
thôi con ạ...
Trước lời giải thích của ba thì tôi cũng đành ngậm ngùi im lặng. Thành
tích chạy xe va cột điện và chui lỗ cống của chú Tám thuộc dạng vô đối.
Giao phó tính mạng tôi cho ông chú lí lắc này thì thật là không còn gì
để nói. Tôi thận trọng căn dặn chú Tám trước khi ổng đề ga.
- Nè chú Tám! Chú nên nhớ là có cháu ngồi sau lưng nữa nhé! Làm ơn đi chầm chậm cho cháu nhờ.
- Ủa? Thế không phải cháu nói sắp bị muộn học rồi hả??? Sao bắt chú chạy chậm được??? Đúng là Nguyên “tưng”.
Chưa kịp đốp lại câu xóc xỉa của ông chú 16 tuổi thì tôi chới với khi
ổng phóng vù xe đi. Cũng may khả năng phản xạ của tôi khá chuẩn nên đã
kịp thời bấu víu lấy vòng eo siêu mẫu của ổng ( chú Tám nhà tôi tuy là
thiếu gia con nhà giàu nhưng vẫn bị liệt vào hạng suy dinh dưỡng dù ăn
uống và tập luyện thể thao không ngừng nghỉ).
- Chú ơi! Từ từ! Chậm chậm lại!
Tôi vừa van xin vừa cố gắng ôm chặt chú Tám trước tốc độ phóng xe như vũ bão của ổng. Dù cho đây là xe máy điện nhưng tốc độ của nó đúng thật là kinh hoàng.
- Cháu ồn quá! Để chú tập trung lái chứ!
Và thế là tôi chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại và cầu nguyện cho mình được
bình an. Sao Thục Nguyên này lại có những ông chú kỳ lạ và dã man như
vậy được chứ??? Huhu...
Lúc chú Tám thắng xe cái kít trước cổng trường để thả tôi xuống thì cũng là lúc tôi chẳng còn mang hình người nữa. Tóc tai thì rối bù lên, mặt
tái nhợt, áo quần xộc xệch, người thơ thẩn như mất hồn ( đúng hơn là vì
quá hoảng sợ dẫn đến mất luôn ý thức).
- Đi học ngoan nhé! Chú về đây! Hehe...
Và ổng lại phóng vù đi, tặng thêm cho tôi một mớ khói bụi đầy mặt. Thật đúng là bó tay với ông chú này mà.
Sau khi tu chỉnh lại nhan sắc, tôi chạy nhanh vào trường cho kịp giờ.
Nhìn lên đồng hồ, tôi giật mình trước tốc độ chạy xe kinh khủng của chú
Tám. Lúc ổng bắt đầu chạy xe là 7h kém 15, và bây giờ là 7h kém 9 phút. 6 phút cho một quãng đường 7 cây số. Chậc! Da gà nổi lên rần rần...
Tuy nhiên không khí trường học hôm nay có cái gì đó khác khác thì phải.
Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt dị nghị tò mò. Cứ như thể tôi vừa gây ra
chuyện động trời nào đó vậy. Những tiếng xì xầm xuất hiện bên cạnh mỗi
bước chân tôi đi. Sao thế nhỉ???
Đang còn thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra thì một trái bóng rổ không biết từ đâu đáp thẳng vào mặt tôi. Dù bị bao vây bởi rất nhiều ngôi sao quay vòng vòng quanh đầu nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười nhếch mép
đầy khiêu khích từ đôi môi màu cam đáng sợ đó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT