- Sao mày lại coi trộm đồ riêng tư của tao hả??? – chú Bảy nổi giận đùng đùng tiến lại giựt phăng bức thư tôi đang cầm trên tay.
- Ơ...không...cháu...cháu...
- Càng lúc mày càng coi thường tao đấy! Mày muốn ăn tát không hả???
Tôi thật sự bất ngờ trước thái độ giận dữ có phần quá đáng chú ấy. Dù
chú cháu tôi không hòa thuận gì cho lắm nhưng chưa bao giờ thấy chú Bảy
hung dữ như thế này. Bức thư đó quan trọng vậy sao??? Tự nhiên tôi cảm
thấy ức ức, quên bén luôn việc chủ nhân trong bức thư là mình.
- Cháu...cháu xin lỗi! Chỉ là...chỉ là... - tôi lắp ba lắp bắp, người cứ run bần bật.
- Xin lỗi xin phải cái gì! Sao mày lại dám lục tủ của người khác như vậy chứ??? Mày nghĩ tao thương mày nhất nên mày mới làm tới hả??? Mày muốn
chết hay sống đây??? – chú ấy quát, à không, đúng hơn là hét thẳng vào
mặt tôi.
- Hức...hức...cháu... - tôi dường như cấm khẩu trước cơn thịnh nộ của
chú Bảy. Cứ thế chân tôi cứ bước lùi lại, hai tay nắm chặt, nước mắt đã
bắt đầu vỡ òa...
Vài giây trôi qua, chú Bảy vẫn giương đôi mắt đầy giận dữ và tiến sát
lại phía tôi. Còn tôi thì theo phản xạ bước lùi dần, đầu óc trống rỗng,
chỉ còn mỗi hai chữ “sợ hãi” lù lù trong tâm trí.
- May cho mày là bức thư này chỉ lời mở đầu của tập kịch bản phim tao
đang viết. Nếu nó mà là nhật ký hay thư tình của tao thì số mày coi như
tận. Bây giờ thì...Biến!!!!!!!!!!!!
Chú Bảy vừa dứt lời là tôi phóng ù ra khỏi phòng bằng tốc độ nhanh nhất
có thể. Đúng là may thật! Chú ấy nổi điên như thế mà vẫn chưa làm gì
tôi. Hờ hờ...Kinh khủng quá! Từ nay về sau tuyệt đối tôi không dám đụng
chạm vào bất kì thứ gì của ổng nữa.
.......................
Ngồi bình tâm lại một vài phút, tôi lại bắt đầu suy nghĩ...
Hóa ra tờ giấy đó ghi nội dung của phần mở đầu tập kịch bản mà chú tôi
đang tập tành viết. Hix...Tôi quên bén mất là chú Bảy chuẩn bị vào
trường Sân khấu điện ảnh ( chú tôi học hành lơ mơ thế mà khi thi Đại học lại đỗ cả trường luôn mới oách, ban đầu chú còn đòi vào học kinh tế với tôi nhưng không hiểu sao sau này lại chọn học ngành đạo diễn). Thế mà
lúc nãy tôi còn điếng hồn, tưởng đâu ổng bị thần kinh nữa chứ! Mà sao
tôi vẫn cứ ngờ ngợ về chất liệu làm tờ giấy đó. Chắc chắn là không phải
giấy bình thường nhưng cụ thể là loại nào thì tôi chịu. Còn cả việc dán
ảnh tôi lên nữa chứ! Hay là nhân vật chính trong kịch bản phim chú tôi
đang xây dựng là đứa cháu thân yêu này nhỉ??? Nghe vậy cũng thích thích! Tuy nhiên sau vài giây thì tôi cũng đã dẹp phăng cái suy nghĩ đó trong
đầu. Mơ mộng hay tưởng tượng nhiều không tốt chút nào...
...........................................
Một tuần sau.
Chính xác là đã hơn 7 ngày tôi không nhận được tin nhắn hay bất cứ cuộc
gọi nào từ phía tên tóc vàng. Hay là hắn đã bình thường trở lại rồi
nhỉ??? Mà việc hắn không liên lạc là đáng mừng chứ sao tôi lại phải rầu
rĩ như thế này chứ??? Đúng là tôi có vấn đề rồi!!! Nhưng thực sự là tôi
buồn...Hix...
Chú Bảy từ dạo đó đến giờ lạnh lùng với tôi hẳn. Thế cũng tốt. Đỡ bị chú ấy làm phiền. Căn bản vì tôi cũng cảm thấy có lỗi nên chưa thể bình
thường hóa quan hệ với chú ấy được. Suốt ngày ổng cứ xách xe đi nhông
nhông, tối mịt mới mò về, vẻ mặt lúc nào cũng thấy mệt mỏi chán chường.
Không chỉ riêng chú Bảy thấy chán mà tôi cũng thấy chán. Từ khi cô Diệp
gì đó dọn về đây ở thì không khí trong nhà thay đổi hẳn. Cô ấy cũng đã
có tuổi rồi mà vẫn thích ăn diện kinh khủng, lại còn chẳng thèm đụng
chân đụng tay vào việc nhà. Ngay cả áo quần của cô ấy nhiều khi cũng nhờ tôi giặt. Nói không phải oan chứ tôi thấy cô Diệp này cứ nghi nghi sao
ấy. Không giống một người tốt chút nào. Người lớn trong nhà không ai
chịu kể cho tôi nghe gốc gác của người đàn bà từ trên trời rơi xuống này và mối quan hệ giữ cô Diệp và bác Tư, nhưng bằng khả năng thám thính
vào loại thượng thừa của mình thì tôi được biết cô Diệp vốn là vợ của
bác Tư, khi hai người còn sống với nhau thì bác Tư ở chung cư. Sau đó vì xích mích trong cuộc sống vợ chồng mà cụ thể là từ phía cô Diệp nên hai người ra tòa rồi đường ai nấy đi. Cũng từ lúc ấy mà bác Tư mới chuyển
về sống với chúng tôi.
Mới nghĩ tới bác Tư thì tôi đã thấy tiếng xe của bác ngoài cửa:
- A! Bác về rồi à???
- Uh! – Bác Tư trả lời hời hợt rồi đi thẳng lên phòng.
Nhìn bác ấy hình như không vui chút nào. Gương mặt cau lại. Bác Tư vốn
là người hiền lành nhất nhà nên chắc phải là việc gì ghê gớm lắm mới
khiến bác ấy có thái độ như vậy.
Ít phút sau thì cô Diệp cũng về, gương mặt còn hầm hầm hơn cả bác Tư hồi nãy. Hai người này đang có chuyện gì vậy nhỉ??? Đúng là bó tay với
người lớn! Càng lớn càng lắm chuyện phức tạp.
...............................
Sáng thứ 2 đầu tuần, tôi nhanh nhảu phóng lên yên xe nhỏ Mít để tới
trường Đại học làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên. Lâu nay tôi chưa
giới thiệu với mọi người về nhỏ bạn thân nhất của tôi thì phải??? Vậy
thì điểm qua vài nét về bạn Mít nhé! Mít của tôi tên thật là Diễn, Mỹ
Diễn, nhưng vì nó có gương mặt bầu bĩnh như hột mít nên lũ bạn đặt cho
biệt danh là Mít. Nhỏ bạn tôi là một tiểu thư nhà giàu chính cống, đồ
đạc nó xài 100% là hàng hiệu, tính cách thì khá kiêu kì nhưng khi chơi
với tôi lại rất dễ thương và dễ tính. Chúng tôi quen nhau rồi thân nhau
cũng tình cờ. Cuộc đời đôi khi là vậy, trong vô vàn những người ta quen
thì ắt phải có một ai đó mà ta muốn thân hơn những người khác và họ cũng thế. Tôi và nhỏ Mít thân nhau cũng lâu lắm rồi. Từ cái hồi học...mẫu
giáo cơ! Gì chứ tôi cũng thuộc dạng cành vàng lá ngọc ( vì ba tôi cũng
là giám đốc như người ta mà!) nên bạn bè của tôi đa phần cũng khá giả và phần lớn chúng tôi gặp nhau từ lúc còn học lớp Lá hay lớp Mầm gì đó.
Chuyện đáng bàn ở đây là người yêu hiện thời của chú tôi chính là ...nhỏ Mít! Tuy nhiên vì nó thích chú ấy nhiều hơn nên toàn bị chú bắt nạt.
Nghe đâu mỗi tuần ổng chỉ cho con nhỏ gặp mặt có một lần. Hầu như tiệc
tùng sinh nhật gì gì thì cả hai cũng không đi cùng với nhau. Lý do là
chú tôi không chịu đi. Lắm lúc tôi cũng thắc mắc đây có phải là một cặp
không nữa. Nhìn không hề giống chút nào. Nhiều lần tôi cũng khuyên nhỏ
Mít nên tỉnh táo hơn, coi chia tay được thì chia tay cho đỡ đau khổ ( vì tôi hiểu rõ tính nết của ông chú đào hoa của mình) nhưng nó vẫn một mực không nghe. Mà cũng không trách nó được, con nhỏ thích chú tôi hơn 1
năm trời, sau bao nhiêu nỗ lực chinh phục cũng khiến ổng siêu lòng và nó được trở thành bạn gái của Ngô Hoàng Huy nổi tiếng lừng lẫy năm nào (
năm nào ở đây là quãng thời gian cấp 3 đấy các bạn ạ!).
- Mày không nhìn “anh yêu” của mày một cái trước khi đi à? – tôi trêu nhỏ Mít khi thấy nó toan rú ga.
- Dẹp! Đừng nhắc tên đó với tao! Từ nay không còn anh yêu anh ghét gì nữa hết! – con nhỏ bực dọc trả lời.
- Ục! Hai tụi mày lại có chuyện gì nữa à???
- Thì còn chuyện gì ngoài chuyện hắn ta ngang nhiên nắm tay con nhỏ khác trước mặt tao chứ!!!
- Ô! Tao tưởng cái này mày biết lâu rồi mà???
- Biết thì biết! Nhưng quá nhiều lần thì ai mà chấp nhận được. Tao mà
thấy mặt hắn ta là tao chỉ muốn xé nát ra thôi! Hừ! – Mít bặm môi, giọng đầy vẻ tức giận.
Và không biết từ đâu, chú Bảy bay vèo ra và án ngữ ngay trước đầu con Nozza của nhỏ Mít, giọng thách thức:
- Huy đây nè! Muốn xé hay muốn băm gì thì làm đi! – nói đoạn chú tôi
nhắm tịt mắt rồi đẩy đẩy cái mặt về phía nhỏ Mít khiến con nhỏ cứ gọi là ...lộn tròng ( Còn tôi thì muốn ói trước cái thái độ dở người của
ổng!).
- Huy...Huy...quá đáng lắm! ( rồi! Cái tính mít ướt và tiểu thư của con nhỏ lại sắp tung ra rồi! Má ơi!!! Da gà con nổi lên cả người rồi nè! Hờ hờ!)
- Thôi mà! Huy có lỡ nắm tay ai thì cũng coi như xí xóa đi nha! Vì tay
ai cũng không ấm áp được bằng tay Mít đâu! Bỏ qua cho Huy lần này nha!
Nha ! My baby!
- Huy hứa rồi đó! – Mít nũng nịu.
Cái trò dỗ ngọt này ông chú tôi đã xài đi xài lại không biết bao nhiêu
lần với không biết bao nhiêu em nhưng em nào cũng đổ và lần nào cũng
thành công. Đúng là trái tim con gái quá đỗi vị tha nên mới bao dung đến mức đó với lũ con trai. Âu cũng là sắp đặt, chắc có lẽ vì thế nên con
trai mới thích con gái! ( Lý luận cùi bắp mang nhãn hiệu “ Thục
Nguyên”).
Sau khi giải hòa xong với người yêu, ổng lại chuyển đối tượng sang tôi!
- Nè! Chú định làm gì vậy hả??? – tôi dợm người khi thấy cái mặt ổng đang lăm le nhìn mình.
- Chú có làm gì đâu! Chú chỉ muốn chúc cháu yêu ngày đầu tiên nhập học được thuận lời thôi mà!
Chú Bảy cười hiền từ, nhưng gai ốc tôi rợn cả lên. Chú ấy cứ xấn lại gần tôi và kết thúc mọi chuyện bằng một cái kiss bạo lực trên má khiến tôi
chới với, hai tay khua khua như múa Ấn Độ (tại cứ mỗi lần ổng bày tỏ
tình thương mến thương với tôi là lại lấy tay ôm chặt đầu tôi rồi hôn
khiến cho tôi không thấy được trời đất đâu cả, tối tăm hết cả người
+_+). Cái quái gì đây chứ??? Cho dù có là chú cháu đi chăng nữa thì cũng không được lộng hành như thế này được! Grừ...
Tôi lấy tay chùi lấy chùi để cái nụ hôn quái ác chú Bảy vừa “quất” vào má mình rồi nhìn ổng với đôi mắt xoẹt ra lửa:
- Chú...Hừ!...Có Mít ở đây mà chú còn dám làm vậy hả???
- Có sao đâu Mít nhỉ? Chú cháu với nhau cả mà! Thôi hai người đi đi không muộn giờ!
Và con nhỏ không khác gì rô bốt của chú Bảy khi mà ổng vừa nói xong là
rồ ga chạy vụt đi liền. Thế đấy! Trọng sắc khinh bạn! Trọng người yêu mà quên luôn người thân! Tức! Tức quá đi mất thôi!
...........................................
Cổng trường Đại học rộng mở trước mặt tôi. Hạnh phúc thật! Giây phút
được đặt chân vào cổng trường còn vui sướng hơn giây phút tôi nhận được
kết quả là mình đã đậu. Vậy là từ ngày hôm nay, Ngô Nữ Thục Nguyên này
đã trở thành một sinh viên, không còn là cô nhóc học sinh ngày nào ăn
rồi chỉ biết gây họa. Phải lớn! Phải chững chạc lên! Cố gắng! Cố gắng!!!
Nhưng chưa kịp hưởng trọn niềm vui lớn lao ấy thì tôi đã phải căng đôi
mắt ra khi nhìn thấy một gã tóc xù bông, mặt đeo kinh cận cỡ bự đang vẫy vẫy tay về phía mình. Thẫn thờ một vài giây, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra
đó là ai...
Nếu như hắn ta không cười thì chắc có lẽ tôi đã không đoán ra được.
Nhưng nụ cười đó chỉ có độc nhất trên gương mặt của “mỹ nữ” Phước Nguyên mà thôi. Mái tóc xù bông ấy hình như cũng khá quen. Xem nào! Đúng rồi!
Đó chính là mái tóc xù bông mà tôi đã lỡ đặt bàn tọa lên trên đó trong
lần đụng xe đạp với hắn cách đây vài tháng. Thế mà hắn vẫn còn đội được
à??? Tên này quả đúng là quái dị mà!
Tự nhiên tên tóc vàng xuất hiện sau hơn 1 tuần bặt vô âm tín, cảm xúc
trong người tôi cứ gọi là biến thiên đột ngột. Nói sao nhỉ??? Sự thật là không hiểu sao tôi thấy vui! Cứ như được gặp lại một điều gì đó mà bấy
lâu nay mình chờ trông mong nhớ. Nhưng không thể để hắn ta phát hiện ra
được. Vậy là đang cười toe toét ( nụ cười này do cảm xúc điều khiển),
tôi bỗng chốc xụ mặt, tỏ vẻ nghiêm nghị rồi tiến dần tới phía Phước
Nguyên. Tuy vậy nhưng tim tôi không hiểu sao vẫn cứ thích tập thể dục
+_+!
- Này! Anh tới đây làm gì thế?
- Em hỏi lạ nhỉ? Ngày tình yêu anh trở thành sinh viên thì sao anh có
thể vắng mặt được chứ! Nhưng em thông cảm nha! Anh phải hóa trang kiểu
này thôi lại xảy ra lắm chuyện phiền phức! Hì hì!
Nói đoạn anh ta đưa tay gãi gãi đầu tóc, đúng hơn là đầu tóc giả của
mình vẻ lúng túng khiến tôi phì cười. Cũng đáng yêu đấy chứ!
Nhưng tình hình đang có vẻ rất tình hình khi mà lúc anh ta chấm dứt việc gãi đầu và đặt tay xuống thì cũng là khi mái tóc giả...bị kéo xuống
theo. Chắc có lẽ đầu tóc xù bông này rối quá nên lúc đưa tay lên gãi thì tóc mắc vào ngón tay.
Và cái gì đến cũng phải đến...
- A...........! A...............! Anh Ryo! Anh Ryo!
Những tiếng hét toáng dựng ngược lên khiến tôi giật bắn mình. Phước
Nguyên thì còn hãi hùng hơn cả tôi. Gì chứ việc bị fan phát hiện ở chốn
đông người như vậy thì chắc là rắc rối nảy sinh sẽ không vừa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT