Tính đến hôm nay là tròn 3 tuần kể
từ ngày tôi bị mấy kẻ biến thái đó xúc phạm. Thật là bức xúc! Tôi đã
quyết tâm đi tìm cho bằng được thằng con trai giả gái mất dịch ấy để
đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng nghĩ lại mới thấy thất
vọng nhiều về bản thân. Một người mạnh như trâu (tự hào gớm!) là tôi mà
lại bị ăn hiếp đến mức đó, không biết cách chống trả, chỉ biết đứng trơ
ra mà nhìn. Ôi không! Càng nghĩ càng thấy nhục!
Tạm dẹp sự bực bội qua một bên, tôi cong lưng đạp chiếc xe địa hình tới
quán cà phê của cậu Út để làm thêm. Hix…Nghỉ hè là công việc. Sao đời
tôi con gái mà khổ sở thế này nhỉ??? Biết thế đừng có tomboy, đừng cố
thể hiện mình mạnh mẽ cho khỏi bị mọi người lầm tưởng mình là con trai,
để họ luôn nghĩ rằng tôi đủ bản lĩnh để sống như cánh mày râu thứ thiệt. Theo đuổi phong cách này chắc là sai lầm lớn nhất của tôi. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Tôi cũng không đủ tự tin để làm một đứa con gái
đúng nghĩa như mấy nhỏ bạn của mình…Haizzz
Trời buổi sáng trong lành thật. Cây cối nhìn xanh mơn mởn đầy sức sống.
Hai bên đường không có tí rác nào vì đêm qua đã được quét sạch đi. Con
đường rộng thẳng tắp đưa tôi tiến về phía trước. Ngước lên cao thì Mặt
trời non núp bóng sau mấy đám mây con đang nhìn tôi vẫy chào ngày mới.
Tự nhiên thấy lòng mình rộn ràng đến lạ. Vạn vật đất trời lúc nào cũng
tuyệt vời như thế…
Nhưng cứ mỗi lúc tôi đang vui thì lại bị cụt hứng…
Á………..
Tin được không? Tôi bị đụng xe! Bị đụng xe vào thời điểm vắng nhất của con đường này???
Lồm cồm ngồi dậy sau cú đo đường chuẩn không cần chỉnh, tôi nhăn nhó khi nhìn thấy cánh tay mình đã bị trầy một vệt dài đỏ ửng cả lên. Con ngựa
sắt thân yêu thì đã nằm chỏng gọng ngay bên cạnh. Tôi nổi khủng hướng
đôi mắt đầy tia lửa điện nhìn thẳng vào kẻ cũng đang đo đường như mình:
- Này! Đi đứng cái kiểu gì thế hả???
Nhưng hắn ta dường như không để ý đến lời của tôi, chỉ với tay nhặt lại
cặp kính cận to bự chảng rồi đeo lên mắt và đứng lên. Không dừng lại ở
đó, hắn ta còn tỏ vẻ vô cùng hốt hoàng quay qua quay lại như tìm kiếm
một thứ gì vừa bị thất lạc.
- Đâu rồi??? Nó đâu rồi???
- Cái gì hả??? Mà tôi đang hỏi anh mà! Anh đi đứng kiểu gì thế
hả??? Mắt anh có vấn đề sao??? – tôi phát bực lên được với kẻ vừa tông
mình.
- Nó đâu rồi chứ??? Điên thật!!! Đâu rồi???
Dù đang rất bực mình nhưng tôi cũng không thể nào hỏi hắn khi mà hắn chỉ mải tìm một cái thứ gì đó xem chừng là khá quan trọng. Hắn cứ chạy
quanh lục lọi tất cả, nhìn chằm chằm xuống đường rồi hướng mắt lên vỉa
hè, dáng điệu lo lắng tột độ. Nhưng sự thật thì tôi không thể đoán ra
được hắn ta muốn tìm cái gì. Mà khoan đã! Khuôn mặt này trông rất quen.
Hình như đã gặp ở đâu rồi. Là ai nhỉ??? Tôi cố gắng lục tìm trong trí
nhớ…đôi mắt đó, chiếc mũi đó…và…cái miệng đó! Ôi không thể nào!!! Tóc
hắn màu vàng kìa! Ôi không!!!
- Anh…anh là kẻ giả gái hôm nọ hôn tôi phải không??? Số anh tận rồi, hôm nay thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi!!!
Bằng một nghị lực phi thường, tôi đứng bật dậy và chạy như bay tới túm
cổ áo tên tóc vàng, nghiến răng kèn kẹt đầy giận dữ trong khi hắn ta
không thèm nhìn mặt tôi, chỉ đảo mắt xung quanh để kiếm tìm cái thứ chết tiệt nào đó.
- Này anh! Đừng mong tôi bỏ qua! Xúc phạm tôi rồi bây giờ còn tông tôi nữa sao? Lần này thì anh chết với tôi!
Thu hết sức mạnh vào bàn tay còn lại, tôi đã sẵn sàng cho hắn một cú đấm thập tử nhất sinh được “cất giữ” bấy lâu nay. Nhưng chưa kịp làm gì thì tôi đã bị hắn đẩy mạnh sang một bên suýt nữa té nhào.
- Đây rồi!
Sau khi đẩy tôi ra, hắn chạy ngay đến vị trí mà tôi vừa đo đường lúc nãy và nhặt lên một thứ gì đó trong xù xù, to to. Hành động tiếp theo của
hắn mới khiến tôi chết đứng. Đó là, hắn lấy cái thứ vừa nhặt được (
thông báo với bà con là cái đó hồi nãy mông tôi đã ngồi lên +_+) và đội
lên đầu. Tóc giả. Trời ơi! Đó lại là một bộ tóc giả. Vậy là tôi đã gặp
một kẻ điên thứ thiệt rồi! Má ơi! Oan gia với một thằng điên sao???
- Muộn học rồi! Xin lỗi vì làm bạn ngã! Nhưng lần sau đi đường nhớ đi theo làn, đừng đi giữa như thế, không an toàn đâu! Chào!
Tôi chới với lần hai. Hắn ta vừa nói cái gì thế nhỉ? Nói như hắn thì tôi mới là người sai ư??? Kẻ bị hại là người sai ư??? Lý nào lại thế!!!
Sau khi để lại sự hốt hoảng và kinh ngạc tột độ cho tôi, một lần nữa hắn lại bỏ đi. Và tôi chỉ biết đứng nhìn. Thực sự tôi không thể bình tĩnh
trước những gì mà hắn vừa gây ra cho mình. Tôi đang bị gì thế này??? Á á á….
Giữa đường phố buổi sớm mai, không khí đang yên ắng thanh bình thì tôi
lại là kẻ phá đi bầu không khí đó…Đơn giản vì tôi không biết làm cách
nào cho hả cục tức đang cào xé trong lòng mình ngoài cách cách hét toáng lên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT