Caroline bước
trên con đường nhỏ trải sỏi nằm giữa rừng phong, những trận gió nhẹ lùa
qua mang theo trận mưa lá đỏ, khung cảnh thật đẹp, trong lòng cô đầy băn khoăn. Phu nhân Kyoko nhờ cô cùng Charles và hai chị em Victoria đến
thăm Saka, thực chất là để tìm hiểu mối quan hệ giữa anh và Enji. Vài
ngày qua sống chung, nếu nói mối quan hệ của hai người tồi tệ cũng không chắc lắm, nói hai người rất thân thiết thì chắc chắn là không. Enji quá mức bướng bỉnh và luôn dễ khiến người khác khó chịu. Tuy vậy Saka lại
dễ dàng bỏ qua cho cô, mà dường như anh có vẻ không chấp cô thì đúng
hơn. Có lẽ anh không thích Enji thật. Nhưng một cô gái khiến anh bỏ giấc ngủ quí giá của mình, cô chưa từng thấy. Nên hiện giờ, liệu cô nói thế
nào với phu nhân Kyoko thì hợp lí.?.
“ Enji, đến đây, đừng tìm nữa, Hunxter chắc chạy đi đâu chơi rồi.”. Tiếng Charles gọi Enji vang lên ngay sau lưng Caroline.
“ Nhưng tôi muốn mang nó đi câu cùng, tôi có thể nướng cá cho nó ăn.”.
Caroline nghe
câu trả lời của Enji cảm thấy hơi bực mình, Enji mất một thời gian dài
đi tìm Hunxter trì hoãn mọi người đi câu cá, trên đường thì đi rất chậm
ngó đông tây tìm nó. Chỉ là một con chó, không cần phải quan tâm đến như vậy.
Cô chợt chú ý, có thứ gì đó thật lạ ở bên mép đường, trông rất giống một mẩu đuôi của
Hunxter vậy. Caroline nhìn sang bên, nằm trên tầng lá phong vàng đỏ, cả
thân hình trắng toát của Hunxter đã bị che phủ bởi không ít lá rụng,
thật khó để phát hiện ra. Một ý nghĩ xấu xa chợt hiện lên trong đầu.
Caroline di chuyển chân đi sát mép đường, cô nàng quay người lại đi lùi, đi như này dù có dẫm vào đuôi nó cũng coi như không để ý. Đôi tay vẫy
vẫy trên cao và hò lớn gọi những người đằng sau đi nhanh hơn một chút.
Caroline mừng thầm khi thấy Enji nhìn về phía cô, cô thật sự rất muốn
Enji nhìn cảnh con chó yêu quý bị dẫm như thế nào.
“ Caroline,
dừng lại đi, đằng sau em..”. Charles nhận ra vật thể trắng tuyết nhỏ
ngay sau bước chân của Caroline vội kêu lớn. ( Là sau bước chân chứ
không phải trước nhé, cô nàng đang đi lùi mà.)
“ Gì kia,
Charles..”.Caroline nghiêng đầu nhìn anh trai, giống như không nghe
thấy, đôi chân vẫn tiếp tục bước, chỉ còn một bước chân nữa thôi.
Charles giật mình khi nhìn thấy Enji chạy ngang qua anh.
Caroline nhìn cô chạy đến, trong lòng mỉm cười, muốn cản.?. E chừng không kịp.
Nhưng…
Caroline đột
nhiên hoảng sợ, sao có thể.?. Enji đã ngay ở trước mặt cô. Khuôn mặt
lạnh lùng, đôi mắt đe doạ thẫm lên ánh đỏ thật kinh khủng. Một tay Enji
đưa ra, mạnh bạo hất Caroline sang bên khi cô nàng suýt dẫm lên Hunxter. Khi vừa hất Caroline xong, Enji liền ngồi thụp xuống nhanh chóng, cái
miệng nhỏ nở nụ cười, đôi môi hồng phát ra những tiếng vui vẻ:
“ Hunxter, bé ngoan, tìm được mày rồi.”.
Trong khi Enji đang vui vẻ phấn khởi như thế, Caroline vừa mới ngã sau khi cảm thấy cơ mình bay qua vài mét, cơ thể đập mạnh vào một cây lớn bên kia đường,
rồi rơi cái bịch xuống tầng cỏ. Cô nàng nhăn mặt, mím môi kêu đau.
Charles, Victoria, Elizabeth, Minako, Akira, những người đi sau chứng kiến cảnh tượng
trước mắt đều cứng người không thể tin được, từ “ không” còn chưa kịp
phát ra ở cổ họng đã kịp tan biến mất. Sau đó thì…
“ Caroline...., em có sao không.?.”
“ Cậu có đau không.?.”.
“ Bị thương có nặng không.?.”…..
Caroline nhìn
mọi người rưng rưng nước mắt. Từ khi sinh ra đến giờ, cô nàng mới ngã
đau như vậy. Ấy vậy mà người đáng hỏi thăm vẫn còn đang ôm siết Hunxter
không rời. Mãi sau khi chú ý đến nạn nhân mình gây ra hỏi một câu hờ
hững:
“ Caroline, cậu ngã chắc không có vấn đề gì nhỉ.”
“ Enji à…”. Minako tròn mắt thốt lên.
“ Chứ gì nữa, chỉ là không may ngã xuống đường thôi mà. Có giống như là ngã từ tầng cao xuống đâu.”.
“ Nhưng cậu có biết cậu hất mạnh cô ấy như thế nào không, từ lề đường bên này, cô ấy
bay luôn qua lề đường bên kia đấy. Lại còn đập mạnh vào cây nữa.”.
Minako hơi hơi cao giọng bất bình, không nghĩ Enji lại vì một con chó mà làm như vậy. Sau đó còn có vẻ vô tâm như thế nữa.
Enji mất vài giây nhìn thiệt hại trước mắt, lên tiếng ăn năn.
“ Ôi, xin lỗi nhé Caroline. Lúc đó tôi không kịp nghĩ gì cả, tôi đẩy cô mạnh lắm nhỉ. Thật xin lỗi.”.
Caroline mím môi, gượng lắc đầu, gượng cười nói:
“ Không sao, Enji. Tôi ổn.”.
“ Tốt…”. Chưa kịp để Caroline nói xong, Enji đã ngắt lời cô. “….vậy chúng ta tiếp tục đi thôi,”. Nói xong vui vẻ đi trước.
Charles thấy
em gái không bị thương nặng liền mỉm cười trấn an một cái rồi đi cùng
cô. Nói sao Caroline cũng là Vampire, ngã tuy có thể đau, nhưng không
thể gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Anh đi cùng cô, tỏ ra rất ngạc nhiên
hỏi:
“ Enji này,
cậu chạy thật nhanh đây biết không. Cậu ở ngay sau chúng tôi mà, vậy mà
chỉ chưa đến hai giây đã xuất hiện ngay trước mắt Caroline rồi.Tốc độ
chạy của cậu có thể sánh ngang với chúng tôi đấy.?.”.
“ Charles, cậu có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ. Cậu đừng quên tôi là người nhà Senje nhé. Phụ nữ nhà Senje có thể không có sức mạnh nhưng về sự nhanh nhẹn và khéo
léo thì hiếm có người bằng chúng tôi.”.
“ Thật sao,
tôi có được biết đến các kĩ năng của người nhà Senje qua sách và được
dạy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến đấy. Mà thật may khi cậu
không mạnh lắm, nếu không thì nguy cho Caroline rồi. Tuy nó là Vampire
nhưng từ trước đến giờ đều chưa từng phải chịu đau bao giờ, nó mà bị
thương chút thôi thì tệ lắm.”.
“ Phải, may mà tôi không mạnh lắm.”. Enji bật cười đáp lời lại Charles. Anh liệu có
biết nếu thay Caroline bằng Minako hay một cô gái bình thường nào khác,
chắc rằng cô gái đó đã phải vào viện hai tháng rồi.
“ Akira, cậu cầm hộ tôi thứ này. Mà Minako đâu rồi.?.”
“ Cậu ấy ở lại cùng Elizabeth đỡ Caroline, cô ấy vẫn kêu đau. Ba người họ sẽ lên ngay thôi.”.
…..
“ Caroline,
cậu đi cẩn thận. Vẫn còn đau phải không.?. Hay là ta trở về đi. Enji
thật là, sao cô ấy có thể làm vậy.’’. Minako đỡ Caroline, trong lòng đầy bực bội và khó chịu. Lần đầu tiên từ khi quen biết Enji, cô cảm thấy
Enji quá đáng như vậy. Mà hình như càng ngày, cô càng cảm thấy Enji sao
thật khác với những gì cô biết. À. Không đúng rồi, là cô không biết gì
về Enji, từ trước đến giờ đều là cô tưởng nhầm. Cô không nghĩ Enji vô lí như vậy, tất cả mọi điều đều làm theo ý mình, cô cư xử giống như trêu
đùa với Saka dù cô đang ở nhờ nhà anh ấy. ( Enji nói với Minako rằng cô
và Enji không có quan hệ họ hàng, gia đình nhà Enji có việc nên cô đến ở nhờ nhà anh một thời gian. Enji cũng nói điều này cả với Akira nữa.).
Cô nghe theo tất cả những lời chỉ bảo của anh nhưng sau lưng lại luôn
trêu trọc làm trò. Trong khi đó, Saka lại bỏ qua cho cô tất cả và vẫn
đối tốt với cô hết sức. Minako thấy anh thật hiền, rất dễ mến. Còn Enji:
“ Minako này,
cậu có thấy Saka cười không.?. Anh ấy lại có ý định gì không tốt đẹp
rồi, cầu mong cho ai bị anh ấy nhắm trúng được chúa phù hộ, cậu thấy đó, dù anh ấy tốt hơn trước nhưng vẫn rất đểu. Mà đó là bản chất của anh
ấy, làm sao thay đổi được.”.
Chỉ có mỗi Enji là nghĩ Saka không tốt.
Còn sự việc
hôm nay, cô thấy Enji rất tệ. Vậy mà không ai trách mắng cô ấy cả.
Charles nhìn em gái mình hỏi thăm một không rồi không lo lắng gì hơn,
Akira nhìn Enji mỉm cười thở dài, khi thấy cô phàn nàn về Enji chỉ nói
một câu:
“ Biết sao được, tính Enji vốn vậy mà. Hiện tại mọi người đang cố gắng để thay đổi nó đây.”.
Đâu thể viện
vào lí do đó được. Trông Caroline đau nhưng vẫn gượng cười, lại không
trách mắng Enji nửa câu, cô thấy Caroline thật tốt.
“ Con bé ấy
đâu.”. Tiếng Saka gầm vang cả căn nhà lớn. Toàn bộ người nhà Fujimaru
giật mình kinh hãi. Vừa đi câu về, Charles cùng mọi người đang ăn bánh
uống trả trong phòng khách, nghe tiếng quát dữ dội của Saka lập tức run
người, trà bánh gì cũng phun ra hết.
“ Khụ…khụ....”.
Cô Elik vội vã chạy ra cửa, trên mặt đầy lo lắng. Đã thật lâu, thật lâu rồi mới thấy
cậu chủ giận dữ như thế. Khi vừa nhìn thấy anh, sắc mặt cô liền tái đi.
“ Cậu chủ…có chuyện gì đã xảy ra với ngài vậy.?. Cả ông Langdon nữa.?.”.
Charles từ phòng khách bước đến, mở miệng muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng anh cũng lập tức cứng họng.
Thật khó khăn, anh nói:
“ Saka, trông
anh hơi…hơi..”. Cuối cùng, anh quyết định là không nói, mỉm cười nhẹ,
vừa thấy ánh mắt đáng sợ của ông anh trai thì nụ cười cũng vụt tắt, chỉ
biết gãi đầu bối rồi. Mấy cô gái theo sau anh cũng không dám lên tiếng
gì, thì thầm trao đổi với nhau những câu rất nhỏ.
Bởi vì anh bây giờ….
Trông rất….
Te tua….
Mái tóc hơi
rối, vài sợi loà xoà không ngay ngắn, trên mặt có hai ba vết xước dài
không rõ từ đâu. Caravat thắt không chỉnh tề, điều này từ trước tới nay
chưa hề có, Saka một là caravat chỉnh tề, hai là không thắt. Áo sơ mi
trắng xộc xệch, hơi nhăn, áo khoác ngoài mất ba cái cúc. Một điều nữa,
trên áo sơ mi trắng của anh có vết đỏ mờ, giống như vết son đã được lau
qua.
Những vệ sĩ đi theo anh cùng ông Langdon xuất hiện sau trông còn tệ hại hơn, giống như họ vừa bị đạp lên vậy.
Biết cái gì gọi là thảm hoạ nhà Fujimaru.?.
Đây chính là ví dụ điển hình.
Tất cả còn đang im lặng, một tiếng cười nhỏ vang lên thật nhẹ.
Mọi người quay lại…
Một cái đầu
nhỏ ló ra sau cửa bếp, Enji đang bịt miệng lại nín cười, nhưng đôi vai
vẫn rung rung . Đôi mắt tỏa ra ánh hào quang thích chí.
Cô Elik thầm than….
Charles thực sự muốn đập đầu vào đâu đó…
Ông Langdon e ngại….
Saka bỗng bước lên một bước…Enji giật mình lùi một bước…
Anh bước thêm bước thứ hai….Cô bắt đầu ù té chạy…
“ Cấm.!. Em dám chạy nữa không.?.”. Saka lên tiếng đe doạ.
“ Không chạy anh giết em à..”. Enji đáp lại lời, chân vẫn không ngừng…
Loé mắt anh chợt sáng khi thấy cô chạy ra ngoài bằng cửa sau, Saka xông qua tất cả mọi người trước mắt đuổi theo cô ….
…..
Những người còn lại đứng nhìn mãi, đến khi…
“ Ông Langdon, có chuyện gì đã xảy ra vậy.?.”. Cô Elik lên tiếng, sốt sắng hỏi ông Langdon.
Ông quản gia
vừa đang ra hiệu gì đó cho những anh chàng vệ sĩ tội nghiệp, vừa thở dài bước đến ghế lớn, mọi người xung quanh di chuyển theo từng bước của
ông. Ông ngồi phịch xuống, cầm lấy cốc nước uống một hơi dài mới mở
miệng:
“ Hôm nay cậu
chủ có lịch hẹn gặp một người bạn cũ ở một quán cà phê. Thường thì chúng tôi đến club riêng, như vậy sẽ an toàn hơn. Nhưng lần này lại thay đổi
một chút. Tôi không nghĩ điều đó là tệ hại. Nhưng ngay khi cậu chủ vừa
xuống xe, ở các cửa hàng nước, cửa hàng tiện lợi xung quanh đó đổ ra rất nhiều các cô gái, họ rất đông. Họ hò hét, chen nhau, xô đẩy rất điên
cuồng. Mục tiêu duy nhất chỉ có cậu chủ. Thật là bất ngờ, mọi người
không kiểm soát tình hình ngay được, hơn nữa toàn phụ nữ như thế, chúng
tôi cũng rất khó ra tay. Chúng tôi gần chết dưới cả tấn son phấn và
những lớp nhũ móng tay.”.
“ Tôi không hiểu lắm, thế nghĩa là gì.?.”. Caroline mặt khó hiểu, cuối cùng nghĩa của những câu nói đó là gì vậy.
“ Lịch làm việc của Saka bị ai đó xem trộm.”. Charles bất ngờ lên tiếng.
“ Đúng vậy…”.
Ông Làndon gật đầu xác nhận.“..lịch làm việc, các cuộc hẹn gặp của cậu
chủ luôn được lên lịch trước về thời gian và địa điểm, những cuộc gặp
ngoài thường có ít người biết, nhờ vào đó chúng tôi tránh những việc
phiền phức không cần thiết xảy ra. Đám đông phụ nữ xuất hiện hôm nay là
fan của cậu chủ.”.
“ Fan á…”. Minako và Akira cùng đồng thời thốt lên rất kinh ngạc.
“ Tất nhiên,
Saka dù là nhà kinh tế, không làm ngành giải trí nhưng với tài năng và
vẻ đẹp của anh ấy thì rất đáng được ngưỡng mộ. Có một thời gian anh ấy
làm khách mời danh dự cho một trương trình giải trí dành cho giới thượng lưu, tuy sau không tham gia nữa nhưng từ đó cũng thu hút rất nhiều
người biết đến, nếu lên mạng tra cậu sẽ biết.”. Caroline đáp, trong lời
nói lộ rõ sự hãnh diện và tự hào.
“ Chúng tôi đã điều tra, nhóm fan đó được một người bí ẩn cho biết ngày giờ, địa điểm
Saka sẽ xuất hiện. Họ chỉ thường thấy cậu chủ trên các tờ báo, mà số
lượng ảnh cũng rất ít, chưa bao giờ gặp ngài. Nên thực sự họ đã quá
khích. Chúng tôi tra từ máy tính, và phát hiện ra nó đã bị thâm nhập.
Mới chỉ sáng nay thôi. Theo nguồn dẫn, đó là máy tính riêng trong phòng
tiểu thư Enji. Khi chúng tôi tìm đến chiếc máy tính đó, xuất hiện một
con cún con chạy ngang chạy dọc màn hình, rồi con cún đó giơ một chân
của nó lên vẫy vẫy. Một dòng chữ hiện ra: Aloha…Saka..”. Ông Langdon thở dài một hơi, đều đều kể tiếp sự việc.
“ Ôi…”. Mọi người nghe xong bỗng lên tiếng thở dài. Nhưng ngay sau đó thì..
“ Tiểu thư
thật tài quá….”. Những cô nàng hầu cho khu nhà chính, những người hầu
thân cận nhất của Saka, những người theo anh chuyển từ Pháp tới sống để
phục vụ anh, bất chợt lên tiếng ngưỡng mộ Enji.
………….
Khi họ còn chưa kịp ngưỡng mộ xong, một tiếng la hét đột nhiên đập vào tai họ.
“ Aaaaaa…Saka, anh bỏ em ra. Anh làm gì.?....Cô Elik, ông Langdon, Charles…”.
“ Kêu la cái gì.?.”. Tiếng anh gầm quát nạt.
Im re…
Saka từ ngoài
bước vào nhà vác trên vai là Enji đang quẫy đạp lung tung, những người
có mặt tại hiện trường kinh hãi, liếc nhau vài cái rồi thức thời tự ý
lùi xa hai người mấy chục bước. Anh bước đến ghế salong vứt cô cái bịch
xuống. Chưa vội làm gì mà thở vài hơi thư giãn, quay lại trừng mắt với
cô..
“ Enji..”. Anh mới chỉ mở miệng kêu được tên cô lên..
“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………..”.
Một tiếng thét dài thất thanh vang lên…
Saka nhìn cô không hiểu, mọi người nhà Fujimaru ở xa không không nhìn rõ anh đã làm gì cô, tất cả đưa tay lên cầu nguyện..
“ Tôi đã đánh em đâu, em hét cái gì..?.”.
“ Em cũng
không biết. Nhưng kiểu gì em chẳng phải hét, hét trước hét sau thế nào
chả được.”. Cô tỉnh bơ đáp lại anh, nói xong nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì
lại cười với anh một cái.
Trong khoảng khắc, cô đã giật mình, cảnh giác...
Saka áp sát cô từ bao giờ. Tay anh túm lấy cổ áo cô xốc lên.
“ Nhóc con, em nghe đây. Đã rất lâu rồi tôi mới có lại cảm giác muốn giết người đến
như vậy…”. Anh mở miệng bắt đầu nói, tiếng nói rất trầm, rất tĩnh, đầy
đe doạ, và cảnh cáo.
“ Em có nên vinh dự về điều đó không ạ.?.”. Enji không hiểu tình thế cắt lời anh.
Ở xa xa, cô Elik bắt đầu rớt nước mắt vì sự gan dạ của cô. Tiểu thư ơi, cái miệng của cô….
Nhưng trái với ý nghĩ anh sẽ nổi khùng lên tức giận của mọi người, anh lại gật gật đầu đáp lại:
“ Có, người làm tôi điên lên hiếm lắm. Và nếu em còn cắt lời tôi nữa, tôi sẽ giết em thật đấy. Theo nghĩa đen ấy.”.
Enji nghe anh
nói, biết là không thể trêu được nữa, môi cô liền mím lại, răng cắn chặt vào nhau, chớp chớp mắt mong chờ anh nói tiếp.
Saka nhìn điệu bộ của cô, không thể biết nói gì hơn nữa. Tại sao cái dáng vẻ nghiêm
túc của cô lại trông rất giống như trêu ngươi vậy.?. Nhưng không muốn
mất thời gian hơn về việc sửa thái độ của cô trong lúc nói chuyện, vì
thế anh thả cô ra và bắt đầu lên tiếng giáo huấn cô:
“ Nghe đây,
Enji. Việc em làm hom nay có biết tồi tệ như thế nào không hả. Tôi mất
cuộc hẹn quan trọng với người bạn cũ đã 5 năm rồi không gặp. Em khiến
ông Langdon bị xô đẩy mạnh giữa hàng loạt những người phụ nữ. Một vài
người vệ sĩ của tôi bị đám người đó đạp lên bị thương. Và “giúp” tôi
biết cảm giác tắm giữa vài chục loại nước hoa là như thế nào. Giờ thì em hạnh phúc rồi chứ.”.
Enji bẽn lẽn gãi đầu, rồi lại lúng túng nghịch nghịch ngón tay út, mãi sau mới thành thật trả lời:
“ Có một phần ạ.”.
Nhìn cô hối
lỗi, Saka nghi ngờ không biết nó có phải là thật không.?. Dù sao trình
độ đóng kịch của cô anh cũng lĩnh giáo nhiều rồi. Cuối cùng anh thở dài, chấp nhận tạm thời tin tưởng. Nhưng gây chuyện thì không thể không
phạt..
“ Enji, biết gara ô tô của tôi chứ.”.
“ Dạ, biết ạ.”.
“ Em vào đó
cùng với Kaoru, trừ mấy chiếc xe đời cổ ra tự chọn cho mình 10 chiếc xe. Bảo Kaoru lái từng chiếc qua những vũng nước bẩn trong rừng phong,
trời vừa mưa nên em đừng hòng lấy lí do là không có vũng nước nào. Sau
đó thì rửa sạch chúng đi. Khi về tôi sẽ kiểm tra. Tối chưa xong thì vẫn
phải làm tiếp.”.
Quay lại anh nói thêm với người hầu nhà Fujimaru:
“ Không ai ở
đây được giúp cô ấy. Rõ chưa.”. Và để mặc cô ngồi bực tức một chỗ, anh
gọi ông Langdon đi thay quần áo và ngay sau đó lại rời đi.
Khi anh đã rời đi được mười phút, Enji vẫn ngồi lẩm bẩm tức giận mắng anh mấy câu kiểu như:
“ …thối Saka,
mình làm gì mà phạt mình kia chứ.?. Chỉ muốn chào một câu mà cũng không
được. Aloha …Saka là “ Xin chào….Saka” mà. Chẳng lẽ ngốc đến mức không
hiểu được..”.
Nghe lời cô nói xem chừng vẫn còn chưa có biết lỗi gì cả.
Rồi cô im lặng. Và cô quay lại nhìn mọi người xa xa đằng kia. Khuôn mặt cô buồn bã, đôi mắt cụp xuống sầu thảm…
Mong chờ….mong chờ…mong chờ…
Và kết quả…
“ Cô Marie, tập trung những người hầu kia đến. Họ sẽ rửa xe cho tiểu thư.”. Cô Elik ra lệnh cho cô Marie đứng ngay bên cạnh.
“ Không được.
Saka nói không ai ở đây được giúp Enji. Mọi người trái lệnh Saka đấy
à.”. Caroline lên tiếng bất bình. Không thể tin được người hầu thân cận
của anh lại có thể trái lệnh anh vì Enji.
“ Tiểu thư
Caroline, chúng ta nên hiểu người ở đây mà cậu chủ nói là chỉ người nhà
Fujimaru mà thôi. Cô cũng biết người hầu theo cậu chủ từ Pháp chỉ có 23
người.( 7 nữ hầu và 16 vệ sĩ ) .Trừ 23 người đó ra, chúng tôi còn thuê
thêm rất nhiều người hầu nữa, họ không được tính là người nhà Fujimaru.
Họ có thể làm giúp tiểu thư Enji. Chúng tôi đâu có trái lời cậu chủ đâu. Phải không.?.”. Cô Elik cười cười bình tĩnh giải thích.
“ Yay….”. Trên ghế, Enji nhảy lên vui sướng.
Saka, mười chiếc xe chứ cả gara của anh em cũng rửa được.
…………
Charles ngồi
cười mãi khi nhớ đến dáng vẻ chật vật của Saka khi anh trở về. Càng ngày càng khâm phục Enji. Akira bên cạnh thì lắc đầu cười cười, mặc cho Enji đang làm đủ thứ với mái tóc của mình.
Riêng Caroline và Minako không ở trong nhà, họ ra ngoài nhìn những người hầu đang chăm chú rửa xe. Caroline trên mặt vẫn là bất bình. Minako mãi trầm suy
nghĩ. Caroline liếc nhìn Minako, biết rõ cô gái này đang nghĩ điều gì.
Minako khác Akira, tuy cả hai người đều là bạn của Enji, nhưng Akira
chơi với Enji lâu hơn nhiều, lần đầu tiên gặp gỡ Enji đã rút súng ra đe
doạ người khác. Akira vốn đã có ý nghĩ Enji không bình thường. Nhưng
Minako từ khi gặp Enji đều chỉ thấy gương mặt thiên thần hay giúp người
tốt đẹp của Enji, khi nhìn thấy khía cạnh khác ( khía cạnh không tốt đẹp ) của Enji sẽ rất dễ xao động.
Cô ta lấy giọng mềm mại hỏi Minako:
“ Này, cậu có nghĩ Enji làm vậy là sai không.?.”.
“ Cái này…”. Minako ngập ngừng
“ Được rồi,
tôi biết Enji là bạn của cậu, nhưng sai đúng phải nhận xét rõ ràng. Nếu
Enji sai, chúng ta phải giúp cậu ta nhận ra. Không thể để mọi người ai
ai cũng bao che cho Enji được, cô ấy sẽ ngày càng hư hơn.”.
“ Ừm...vậy, tôi nghĩ Enji làm thế dường như không đúng lắm. Saka chỉ trêu cô ấy chút thôi, có thể bỏ qua, không nên làm vậy.”.
“ Phải, rất đúng ý tôi. Tôi nghĩ, hay là nếu Saka trở về, chúng ta nói với anh ấy chuyện Enji nhờ người hầu giúp được không.?.”.
Minako giật mình khi nghe Caroline nói, cô lắc đầu.
“ Không được đâu, sẽ có rất nhiều người bị phạt. Hơn nữa, tôi không thể làm thế..”.
“ Tôi đâu có
nói cậu làm, tôi sẽ nói với Saka. Nếu anh ấy không tin tôi sẽ nói anh ấy hỏi cậu. Khi Saka hỏi cậu chỉ cần gật đầu là được. Khi bị Enji hỏi hãy
nói cậu không thể nói dối. Enji không trách cậu đâu mà. Tin tôi đi.”
“ Nhưng…”.
“ Nếu chúng ta không nói, sau chuyện này Enji sẽ vẫn tiếp tục không biết lỗi đâu. Cô
ấy sẽ tiếp tục phá. Saka là anh trai tôi, tôi không muốn mấy trò nghịch
ngợm của Enji làm ảnh hưởng đến anh ấy.”. Caroline buồn buồn nói.
Minako suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng…
“ Ừm…tôi nghĩ cũng được. Enji không trách tôi chứ.”.
“ Trách sao được. Cậu chỉ nói sự thật thôi.”.
“ Ừk…được..”.
Minako, tôi
nói với Saka chuyện hôm nay rồi, anh ấy gọi cậu kìa.”. Caroline xuất
hiện trong phòng Minako, nhắc cô về thoả thuận buổi chiều mà hai người
đã nói.
“ Anh ấy gọi tôi.?. Vậy tôi phải nói điều gì.”.
“ Cậu chỉ cần
xác nhận với anh ấy là được. Tốt nhất là hãy kể lại mọi chuyện, cậu nên
nhắc rõ Enji đã cầu cứu mọi người, cô Elik đồng ý với Enji dù trái lệnh
anh ấy. Nói chung là cậu chỉ cần nói sự thực thôi. Anh ấy đang ở một
mình, tôi đã yêu cầu Saka không nói ra ai là người mách tội Enji. Cậu sẽ không sao đâu. Enji không biết được, mà có nghĩ, cô ấy cũng chỉ nghĩ
là ai đó ấy mà. Đừng lo.”. Caroline thì thầm nói nhỏ từng câu, đồng thời trấn an tinh thần không mấy vững vàng của Minako.
“ Nói như thế là được à.?. Vậy Enji thì sao.?.”.
“ Phải. Chỉ
cần nói thế thôi. Còn Enji bị mắng thêm một trận nữa là cùng chứ gì, có
chăng Saka cũng phạt cô ấy làm việc khác. Nhưng cái chính ở đây là phải
giúp Enji hiểu cô ấy đã sai.”. Caroline cố gắng thuyết phục Minako, mà
kết của vấn đề là chỉ muốn tốt cho Enji mà thôi. Điều này thuyết phục
Minako hoàn toàn.
“ Vậy tôi đi nhé. Anh ấy đang ở đâu.?.”
“ Phòng khách…”.
Nhìn Minako bước đi hồi hộp, khoé miệng Caroline khẽ nở một nụ cười khinh thường và giễu cợt.
……
“ Caroline nói em có chuyện muốn nói. Vậy ra đó là việc này.”. Saka im lặng vài giây
sau khi nghe xong Minako thuật lại chuyện hồi chiều, sau đó mở miệng anh hỏi Minako một câu khiến cô hết sức kinh ngạc.
Sao lại như thế.?. Không phải là Caroline đã nói hết với anh rồi sao.?.
Hết sức lúng
túng, Minako cúi đầu xuống và không biết nên trả lời thế nào. Là
Caroline lừa cô.?. Nếu việc này Enji biết được.?. Cô sẽ thế nào.?. Hơn
hết là, anh sẽ nghĩ gì về cô chứ.?.
Cả người cô
cảm thấy nóng bừng vì xấu hổ, cô chuẩn bị để nghe những lời nói trách
móc của anh. Cô thấy Saka là người rất thẳng thắn, anh không thích sự
lừa dối và những việc làm sau lưng không đàng hoàng.( Đây là ý nghĩ của
Minako về Saka.) Anh sẽ khinh thường cô chăng.?.
Nhưng khác với nhưng gì cô suy nghĩ, Saka đã nói:
“ Tốt lắm.”. Lời anh nói thực sự rất nhẹ nhàng.
Tay anh khẽ xoa đầu cô.
Và khi đầu cô vẫn cúi như vậy, cô nhìn thấy bước chân anh di chuyển, khi cô ngước đầu lên thì anh đã lên phòng rồi.
Một cảm giác hồi hộp và vui sướng kì lạ xuất hiện trong lồng ngực.
Cô muốn trở về phòng và nói chuyện này với Caroline.
……………..
Phòng Caroline:
“ Saka nói với cậu là tốt lắm. Thật à.”. Caroline không tin vào tai mình, đang nằm
trên giường vội ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn Minako đang ngồi trên mép
giường kể chuyện.
“ Phải. Khi
anh ấy hỏi tôi câu đó, tôi đã rất lo. Tôi nghĩ là cậu lừa tôi, tôi cứ sợ anh ấy nổi giận, rồi khinh thường mình. Dù sao tôi cũng là bạn của Enji mà, làm vậy không tốt lắm. Nhưng anh ấy đã nói tốt lắm, anh ấy khen
việc tôi làm phải không.? Mà sao cậu không nói gì với anh ấy à, cậu nói
với tôi cậu kể cho anh ấy nghe rồi mà.”.
“À…ờ, không.” Caroline hơi ấp úng, và ngay lập tức cô nàng biện hộ.
“Cậu thấy đấy, Saka không thích Enji lắm, mọi người xung quanh lại rất bao che cho cô
ấy, nếu có người giúp anh ấy biết rõ mọi việc trong nhà, tôi nghĩ anh ấy sẽ vui. Như vậy nếu cậu tự mình nói với Saka, anh ấy sẽ có cảm tình với cậu nhiều hơn. Tôi thấy cậu rất tốt, tôi nghĩ cậu khá hợp với anh ấy.
Cậu cũng thích Saka mà, tôi chỉ muốn giúp thôi.”.
“ Cậu nói thật à.?. Cậu nghĩ tôi khá hợp với Saka.?.”. Minako nhìn Caroline, khuôn mặt hơi đỏ, cô cười cười hỏi, nhìn ra được cô đang rất vui.
“ Thật mà..”.
Caroline đáp,
gật gật đầu chắc chắn với Minako. Mặt ngoài cô ta đang cười đến nở hoa,
lại ra vẻ rất hào hứng với Minako về việc cô ta thấy Minako và Saka là
một cặp đẹp đôi đến như thế nào. Nhưng trong lòng đang đầy băn khoăn,
Saka làm sao vậy. Anh thật sự không giống ngày thường. Ý định của cô ta
là muốn Saka coi thường Minako mà đuổi Minako đi kia mà. Cô ta không hề
muốn sống cùng với thứ người thấp kém như Minako, con người không có thứ gì tốt đẹp, nhưng lại quá ảo mộng. Minako lúc nào cũng nhìn Saka đầy
ngưỡng mộ, cô ta không cho phép điều đó. Nếu có người có thể thưởng thức vẻ đẹp của anh, vốn dĩ chỉ có những người có thân phận cao quý. Với
những người như Enji và bạn của cô ta, thì thực sự chẳng bao giờ xứng.
Cô ta muốn loại dần từng cô gái bên cạnh anh, dù anh có chú ý đến họ hay không.
Ý định đuổi Minako đi không được, anh còn khen cô ta tốt.
Thật tồi tệ.
………………….
Cùng khoảng thời gian đó:
Saka sau khi
nói chuyện với Minako liền bước đến phòng cô, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa
khép hờ không khoá, anh bươc vào. Nhận ra ngay cô đang ngồi ôm Hunxter
trên ghế, tiến đến gần, anh nói một câu:
“ Enji. Em có người bạn tốt đấy.”.
Cô không nhìn
anh, nhưng anh có thể phát hiện ra đôi mắt cô đang đầy những xáo động.
Trong phòng khách, khi anh nói chuyện với Minako, anh chợt nhận ra một
góc váy nhỏ sau bức tượng lớn trong nhà. Khi Minako còn đang cúi đầu
lúng túng về câu hỏi của anh, góc váy nhỏ chợt biến mất, bóng dáng cô ẩn hiện sau những dãy tủ đựng rượu và hàng loạt những đồ vật lớn khác
trong nhà , những tiếng bước chân khẽ rời khỏi căn phòng . Phòng khách
quá rộng, Minako không thể nhận ra có một người khác nữa.
“ Em biết.
Saka này, nhưng không thể trách Minako được. Minako hơi ngốc một chút,
em biết rõ từ lâu rồi. Trước đây cô ấy bị cả trường loại, không có tên
con trai tử tế nào tiếp cận với cô ấy với thứ tin đồn đó cả. Còn những
tên con trai khác quen biết với Minako toàn là dân đường phố lưu manh
thôi. Khi gặp anh, người đàn ông quá mức ga-lăng và lịch thiệp, vẻ ngoài tử tế đường hoàng của anh đã cuốn hút Minako. Lại thêm được việc sáng
mắt vì bản chất của em, nếu cô ấy có đi khai báo gì với anh về mấy cái
việc nghịch ngợm của em là việc rất bình thường. Cụ từng nói con người
là loài sinh vật dễ bị chi phối bởi cảm xúc. Cô ấy mong muốn gây ấn
tượng với anh, cô ấy làm thế em có thể hiểu.”. Đôi tay mềm mại vẫn tiếp
tục vuốt bộ lông của Hunxter, Enji chậm chậm nói. Trên mặt không biểu lộ điều gì cả.
“ Em cho đó là bình thường.”.
“ Phải , là
bình thường. Em được dạy dỗ không giống những người khác, em không tức
giận hay trách mắng việc Minako làm không phải em cao thượng, em chỉ
nhìn nó theo cách nhìn của mình thôi. Anh biết rõ cách dạy dỗ của người
nhà Senje rồi mà, em được dạy để nhìn nhận tất cả mọi thứ trên đời đều
có thể chấp nhận được. Như thế, em sẽ không bao giờ phải chịu tác động
của bất cứ việc gì. Như cụ vẫn nói: Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Có như vậy, lí trí mới tìm ra được cách trả thù tốt nhất. ”. Cô đáp lại lời anh thật nhanh, rồi bật cười nhẹ, cô nói tiếp. “ Em chỉ thấy
Caroline và Minako hơi ngu ngốc thôi. Họ nghĩ gì khi muốn mách với anh
về tội của em chứ .?.”
Saka im lặng,
anh lại được có dịp nghe một trong những cách dạy dỗ con cháu quá mức
độc đáo của Đại Lão, anh cười cười, nhún vai đáp lời cô.
“ Ồ.Có lẽ họ muốn anh phạt em chăng.?.Vậy chiều nay em không rửa cái xe nào?.”.
“ Rõ là thế
rồi, lúc phạt em anh cũng biết em sẽ không làm mà. Anh không ở nhà thì
em là nữ hoàng, ai dám bắt em làm gì. Hơn nữa mấy người kia thực ra mong em ngồi yên một chỗ còn không được. Em nghĩ cô Elik thương em một phần
thôi, chắc cô ấy sợ em làm hỏng hết cả mười chiếc xe ấy chứ.?..”.
Anh bật cười, liếc nhìn cô dò hỏi:
“ Như em nói nếu tôi ở nhà em sẽ làm vậy.?.”.
“ Không biết
nữa, nhưng khi đó mặt anh rất đáng sợ. Nếu bắt buộc thì cũng phải làm
thôi. Nhỡ anh giở trò em cũng chưa biết mình đỡ được hay không. Saka,
anh là tên khốn khó chơi nhất em từng gặp đấy.Trước đây còn có cụ chống
lưng cho, em chẳng bao giờ biết kiêng nể ai cả.Giờ ai ngờ cụ lại vứt em
cho anh,đúng là xui xẻo”
Anh nghe cô
lẩm bẩm than trách, lại còn tiện thể mắng mình, nhưng không hề cảm thấy
tức giận chút nào. Di chuyển người ngồi gần cô hơn, anh quan sát gương
mặt cô trầm lặng chăm chú nghịch bộ lông của Hunxter. Chợt anh nói một
câu:
“ Em chắc là bình thường chứ.?. Vì tôi thấy có người đang buồn kìa.”.
Enji im lặng không nói gì. Trên mặt cô phảng phất một nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT