Lúc ngài Louis dẫn đám người chạy tới phòng tranh, thấy Lynh đang ngồi một bên mặt ìu xìu. Liwei và Lau lo lắng đi qua đi lại. Còn hai người khác đang đứng ở trong lối đi, có một người là Lee, còn một người khác, đang cầm vũ khí của gia tộc Senje chém tới chém lui.

Vừa nghe tiếng bước chân chạy ào vào, chàng trai đó quay lại.

Gương mặt giống y hệt gương mặt giả của Dino đeo, nhưng cảm giác lại khác hoàn toàn. Vì lối đi vào đã bị rễ gai bịt kín, vì vậy trở nên tối, nhưng mọi người vẫn nhìn ra được ánh mắt người này rất sáng, từ phía kia quan sát họ, không có vẻ gì là sợ hãi. Anh nhìn thấy Đại Lão, nở nụ cười thân thiện nói:

“ Lão cáo già, lâu rồi không gặp.”.

Mọi người có chút ngạc nhiên, có ai từng thấy kẻ nào điên khùng ở trước mặt Đại Lão nói xỏ xiên với cái thái độ thân mật thế này đâu.

Lại thấy anh cười thêm hiền hoà, nhưng ánh mắt lại lãnh liệt nói tiếp:

“ Già như vậy, sống lâu không thấy phiền sao.?. Rảnh rỗi toàn đi chọc lung tung.”.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn Đại Lão, thấy ông cũng đang mỉm cười.

“ Cũng có chút thấy phiền, nhưng thấy ta sống lâu ngươi ngứa mắt, vì vậy ta tình nguyện sống thêm chút nữa.”.

Hai người vẫn cười.

Mọi người đều cùng có cảm giác hai con hồ li đá nhau.

Jin rời tầm mắt khỏi Đại Lão, thu hồi nụ cười, hướng sang phía ngài Louis nhìn, anh nhún vai nói:

“ Ngài Louis, có hơi bất ngờ.?. Tôi đây chỉ muốn giúp ngài thôi. Giữ một bí mật lâu, cũng rất mệt mỏi mà. Nếu ngài tức giận, để sau. Con gái ngài đang ở trong đó, con bé khiến đám rễ gai tách ra rồi, nhưng khi chúng tôi định bước vào, đám rễ gai bỗng nhiên bu kín lấy toàn bộ lối vào, phá từ nãy tới giờ đều không có tác dụng.”.

Anh nói với vẻ than nhiên, như thể mình đang làm phúc, không hề cảm thấy tội lỗi chút nào. Enji mà nhìn thấy bộ dáng này chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, Jin ở trước mặt cô luôn rất tử tế. Nhưng mà sau lưng thì…

Ngài Louis nghe anh nói vậy, sửng sốt, rồi vội chạy ào tới, vừa chạm tay vào đám rễ gai, chúng liền bắt đầu khô héo và mục rữa…một chút ánh sáng từ trong căn phòng le lói phát ra ngoài…và rồi lại vụt tắt. Một đám rễ gai khác vừa lúc lại phủ lên. Ngài Louis có phần tức giận, trừng mắt lên….

Ông nhìn đám rễ gai có vẻ càng ngày càng dày, lại bắt đầu chuyển động hung hăng khẽ thở dài.

“ Không được, thứ này là Lilith bày ra. Không thể phá..”.

Saka từ bao giờ đứng phía sau ông, nói:

“ Mạnh tay hơn nữa đi..”.

Ngài Louis có vẻ giật mình, ông vội lắc đầu.

“ Không được, đám rễ gai này luôn bao quanh Lilith, phá nó, lỡ như ảnh hưởng đến Lilith thì sao.?. Chờ một chút, Enji ở trong đó chắc không sao. Nó sẽ có cách…”.

Saka không đáp lời, nhìn ông chằm chằm. Cuối cùng, anh bước thêm một bước, giọng lãnh lẽo nói:

“ Không quan tâm…Nói vậy, lỡ Enji bị cái đám cây này làm hại thì sao.?.”.

Và không đợi ngài Louis nói gì thêm, anh đưa tay tóm lấy một cái rễ gai dài đang di động, giật mạnh một cái, miệng khẽ gầm:

“ Cút hết, dám cản…”.

Vừa nói, vừa đưa chân bước vào thẳng bức tường cây trước mặt, cơ thể anh vừa chạm đến đâu, nơi đó liền bị mục rữa và phân huỷ đến đó. Thấy anh bắt đầu bước vào, đám người phía sau cũng tới.

“ Có vài cái rễ, phá hết. Ở đây có bao nhiêu Vampire thuần chủng.?. Đứng lại chịu thua không vào, mất mặt…”.

Và như vậy, đám Vampire kia người một tay, ta một tay…đám rễ cây chẳng thể mọc thêm hay ngo ngoe gì nổi.

Saka vừa bước qua bức tường cây kia, nhìn thấy cô lập tức kinh ngạc.

Enji đứng trước trụ thuỷ tinh, đầu nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang ở trong trụ, hay tay áp lên mặt kính, trên mặt là nụ cười thanh bình rất yên ổn. Như thể là đang hoài niệm quá khứ vậy.

Khi đám người phía sau cùng đi vào, cũng đều đứng khựng lại, nhìn cô. Họ không nhìn thấy người phụ nữ trong bình, vì đám dây gai vẫn bám xung quanh trụ, chỉ chừa một đường đủ cho Enji nhìn rõ bên trong.

Enji đứng im trước mặt trụ rất lâu, kể cả khi mọi người bước vào cũng không phản ứng. Những người tới cũng không đi đến chỗ cô và chờ đợi.

Mãi sau, cô đột nhiên mở miệng.

“ Mẹ đau đấy, sao lại phá cây của mẹ.?. Chờ một chút không được sao.?.”.

Mọi người trầm mặc, đồng loạt đều liếc anh. Anh im lặng, cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô lại nói tiếp:

“ Mẹ có vẻ mệt mỏi. Mẹ ở trong này lâu chưa.?.”.

Ngài Louis tự biết cô đang hỏi ông, vì vậy trả lời:

“ Cũng được hơn tám năm.”.

“ Tám năm.?. Cũng không lâu lắm. Nhưng tôi cảm thấy, mẹ chờ ở đây như đã nghìn năm rồi. Mẹ chờ đợi chắc mệt lắm.”.

Cô cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, giọng nói mềm nhẹ, gần như thầm thì. Nhưng mọi người đều nghe rõ, còn cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của cô. Ngài Louis thì càng cảm thấy buồn phiền, trái tim cũng nhức nhối…

“ Mẹ nói, mẹ đi một chút thôi…”.

Cô lẩm bẩm..

“ Vậy mà lại rất lâu mới trở về. Tôi còn nhớ mẹ cười, nhưng lúc trở lại mẹ chỉ khóc, mẹ cười cũng đâu có vui…”.

Ngài Louis cảm thấy cổ họng mình chợt nghẹn.

“ Mẹ nói, mẹ sẽ mang về cho tôi…một người anh trai.”.

“ Mẹ nói chỉ đi thăm anh tôi một lát, rồi sẽ mang anh về cho tôi gặp…Còn nói, nếu có thể, sẽ mang cả cha về nữa…Lúc mẹ nói như vậy, mẹ thật rạng rỡ…Sao bây giờ, lại chỉ thấy mẹ im lặng như vậy.?.... Cuối cùng mẹ tôi cũng không có làm gì. Người chỉ muốn gặp con trai thôi, các người làm gì phải đánh mẹ.?.”.

Bỗng chốc, mọi đều cảm thấy tội lỗi.

Và rồi, cô cũng quay đầu lại nhìn bọn họ. Ánh mắt cô thật sự rất doạ người, sắc mặt nghiêm lại, cô hỏi:

“ Thật sự muốn biết, chuyện này là cái gì vậy.?. Có ai có thể nói rõ được không.?.”.

Mọi người im lặng. Không phải là không thể nói cho cô, nhưng mọi người ở đây, cũng không có ai có thể nói rõ hết toàn bộ ngọn ngành, ngay cả ngài Louis có thể là người biết nhiều nhất, nhưng cũng không thể nói cho cô hiểu hết được. Có nhiều chuyện Lilith không nói cho ông.

Đúng lúc ấy, một người đột nhiên bước ra.

Enji nhìn chăm chú vào người đó, mắt mở lớn hơn như cảnh cáo.

Jin bỗng chốc bước đến bên cạnh người đó, nắm tay kéo, và nói một câu:

“ Enji, người này có thể nói cho em tất cả.”.

Nói xong, đẩy người kia đến gần cô hơn.

Enji nhìn người trước mặt dò xét, có vẻ không tin.

“ Phu nhân…Kyoko.?.”.

Người trước mắt cô không ngờ là phu nhân Kyoko.

“ Bà có thể nói cho tôi mọi chuyện.?.”. Cô hỏi.

Bà gật đầu. Giọng run run cất tiếng:

“ Tiểu thư Enji, có thể…có thể cho tôi nhìn mặt…nhìn mặt…”. Rồi giọng càng run hơn, nước mắt cũng trào ra, không thể nói hết được.

“ Nhìn mặt mẹ tôi sao.?.”. Enji có phần ngạc nhiên khi phu nhân Kyoko đột ngột khóc, lại thay đổi thái độ như vậy. Nhưng cô nhìn ra được bà ấy không có ác ý, vì vậy giọng nói cũng hoà hoãn đi.

Phu nhân Kyoko gật đầu.

Cô suy nghĩ chốc lát, vẫy tay gọi.

“ Được, bà đến đây. Nhưng…đừng gần quá.”.

Phu nhân Kyoko gật gật đầu, kích động bước tới. Đôi tay bà bám vào vạt váy run lên, cảm giác như cả người cũng rất khó khăn khi bước đến. Jin nghĩ nghĩ, và rồi cũng bước tới bên cạnh cùng anh em Liwei đến đỡ. Bà ta bước đến thẳng chính diện khe hở mà đám dây gai không bao kín, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lilith…Bà ta ngây dại đứng ở đó, rồi bỗng chốc khuỵ xuống, khóc đến ầm ĩ lên.

Enji đứng im lặng nhìn người phụ nữ đó khóc, cũng không thúc dục.

Rồi phu nhân Kyoko quệt nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng lên, bà quay phắt người nhìn về phía đám người, ánh mắt hiện rõ sự hận thù, bỗng nhiên hét lớn:

“ Tất cả là tại các người….”.

Hét xong, lại nhìn họ như muốn giết chết tất cả.

Rồi bà hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, nói cho cô nghe mọi chuyện.

“ Tiểu thư Enji, tôi không phải tên là Kyoko, tôi là Io Maien. Tôi là người hầu của gia tộc Io, tôi đã 107 tuổi rồi, và tôi phục vụ tiểu thư Lilith từ khi cô ấy còn nhỏ.”.

Bà ấy vừa nói ra điều đó, Enji tròn mắt, cố gắng nhận thông tin đáng kinh ngạc vừa rồi. Điều bà ta nói đúng là không thể tin được mà.

Bà ta gật đầu một cái như để chắc chắn với cô điều vừa nói, lại tiếp tục:

“ Không chỉ có tôi, còn có một người nữa, là Io Mi. Là em gái họ của tôi, và cũng là người mà…ngài Guil gọi là mẹ.”.

Enji càng thêm kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía anh. Anh cũng đang giống cô, mờ mịt, và rất ngạc nhiên với những lời phu nhân Kyoko nói. Saka quay đầu nhìn cha mình và mọi người, thấy sắc mặt mọi người có vẻ không tốt, nhưng rõ ràng là không hề ngạc nhiên.

Như vậy, tất cả các Vampire thuần chủng ở đây đều biết điều đó.

Enji lại quay sang nhìn phu nhân Kyoko, ý nói bà ta tiếp tục.

“ Khi tôi phục vụ tiểu thư Lilith, gia đình Io đã gần như sụp đổ rồi. Trong một thời rất dài, những người ở gia tộc Io không có con…nếu không phải đột nhiên tiểu thư Lilith được sinh ra, trên đời này cũng không còn ai mang dòng máu gia đình Io nữa. Khi tiểu thư lớn lên, cha mẹ của người đã sống quá mức lâu rồi, vì vậy họ quyết định an nghỉ. Nhưng trước đó, họ đưa tiểu thư ra khỏi lãnh địa Io và mang cô ấy ra thế giới bên ngoài. Họ muốn cô ấy biết được thế giới bên ngoài trước khi họ rời bỏ tiểu thư. Đó là những năm tháng yên bình của chúng tôi. Rồi một lần…tiểu thư đến Pháp.”.

Bà ngừng lại, như để nhớ điều gì.

“ Tiểu thư đã gặp một Vampire ở đó. Vampire đó kể cho tiểu thư về gia tộc lớn, mà tất cả mọi người đều là giống loài giống chúng tôi. Và còn nói, tất cả những Vampire trên thế giới này, đều có thể đến đó. Tiểu thư đã về lại Ý và hỏi cha mẹ, ông chủ của chúng tôi thừa nhận, và rồi ông ấy viết một bức thư gửi đến trường học của gia tộc Vampire. Mà bây giờ chính là trường Danh Vọng. Và ở đây, tiểu thư biết đến ngài Louis.”.

Phu nhân Kyoko nói đến đây liền liếc ngài Louis một cái. Enji cũng theo đó mà liếc qua, cô thấy ông hơi cúi mặt xuống.

Cô bất chợt lên tiếng:

“ Tôi biết chuyện gì tiếp theo. Hãy nói đến việc sau khi mẹ của tôi được Đại trưởng lão Vampire nhận làm con nuôi đi.”.

Phu nhân Kyoko nhìn cô, có lẽ tự thắc mắc vì sao cô biết. Nhưng rồi cũng không quan tâm, bà ta lại trừng mắt với đám người Vampire, nói:

“ Nhận Đại trưởng lão làm cha nuôi, đó là một quyết định sai lầm. Chuyển đến nhà Valois, cũng là một quyết định sai lầm. Sai lầm, bắt đầu ngay từ khi tiểu thư bước chân lên lãnh địa của gia tộc Vampire…”.

“ Vào ngày khi chúng tôi đến lãnh địa Vampire, người đến đón chúng tôi là…Voltaire. ( Enji nhận thấy cha của Saka biến sắc.). Ông ta…yêu tiểu thư ngay lần gặp đầu tiên. Tiểu thư không biết, nhưng tôi có thể nhận ra điều đó. Tôi thấy ông ta nhìn theo tiểu thư khi cô ấy bước vào nhà cùng ngài Louis. Lúc đó, tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nhưng thời gian tiếp theo, tôi có thể chắc chắn được. Tôi có thể nhìn thấy sự ghen tức của ông ta khi tiểu thư và ngài Louis ở bên nhau, tôi luôn thấy ánh mắt ông ra dõi theo tiểu thư…Nhưng cũng không thể trách ông ta nhiều hơn được, ông ta chỉ yêu tiểu thư thôi. Ông ta không có ý định gì. Sai lầm ở đây chính là, Em họ tôi - Mi lại yêu ông ta. Nó yêu đến điên cuồng, và nó cũng biết ông ta yêu tiểu thư Lilith đến mức nào. Nó muốn giúp. Vì vậy…nó đã làm một việc.”.

Trái tim Saka chợt chùng xuống khi nghe đến đó.

Phu nhân Kyoko quay người lại nhìn vào ngài Louis và hỏi ông.

“ Ngài Louis, ngài có nhớ lần ngài phải ra ngoài hơn ba tháng theo lời Đại trưởng lão không.?.”.

Ngài Louis vừa nghe bà ta nhắc đến, ngay lập tức xám mặt lại. Ông trả lời, có vẻ căm ghét.

“ Nhớ. Đó là lúc tôi và Lilith tình cảm tốt nhất. Nhưng tôi phải có việc rời đi. Rồi khi tôi trở lại, Lilith…đã cưới anh Vol rồi.”.

Với những lời cuối, ông nói trong sự giận giữ.

Phu nhân Kyoko gật đầu một cái.

“ Đó là do Mi giở trò. Nó đã đến gặp Voltaire, và tôi không rõ nó nói điều gì. Nhưng rồi sau đó, nó cũng có đến gặp ngài đại trưởng lão nữa. Đại trưởng lão, ông có thể nhắc lại nội dung Mi gặp ông không.?.”.

Phu nhân Kyoko chuyển hướng sang Đại trưởng lão, đột nhiên hỏi khiến ông có phần bối rối. Enji cũng nhìn chằm chằm ông.

Ông khẽ thờ dài, đáp:

“ Cô ta nói với ta rằng Lilith rất yêu Vol. Nhưng từ trong trường đại học, Lilith đã bị Louis nhìn trúng, và Louis muốn Lilith cưới nó. Lilith đã lỡ bị ép đồng ý trong thời gian ở trường đại học rồi. Và bây giờ, con bé không thể từ chối Louis được. Cô ta nhờ ta ra mặt, bởi lẽ nếu ra lên tiếng, vậy khi Lilith cưới Vol, Louis sẽ không thể nói được gì. Ta biết cô ta luôn đi theo Lilith, có lẽ đó là những điều Lilith muốn. Vậy nên ta đồng ý. Ta cũng không gặp Lilith để nói chuyện, bởi lẽ nếu biết ý định này, với tính cách của con bé, Lilith sẽ không đồng ý.”.

Ngài Louis nhìn sang cha mình, trừng mắt nói lớn.

“ Đó là giả. Con và Lilith yêu nhau thật. Như vậy mà cha cũng tin.”.

Đại trưởng lão cũng quay sang trừng mắt con trai mình, nói:

“ Sao ta lại không tin được. Ngươi thử nhìn lại quá khứ của mình khi không có Lilith đi. Suốt ngày đi chơi phá rối, trong khi Vol ở trường đại học học tập, ngươi bỏ gia tộc đi không biết bao nhiêu lần. Ở nhà lại chẳng được việc, phá rối hết việc này đến việc khác. Ta chưa quên việc ngươi giải thoát cho tên Dhampir Zăc chỉ vì nụ cười của hắn rất vừa ý ngươi. Bây giờ hắn ta vẫn còn đang ngoài kia, suốt ngày đi giết đồng loại của mình. Các tiểu thư nhà khác cũng từng bị người trêu chọc rất nhiều. Ngươi nói xem, ta tin được sao.?. Tính cách của ngươi thì ép buộc Lilith quá dễ dàng. Con bé rất hiền.”.

Ngài Louis á khẩu. Mà mọi người, ngoại trừ những người đã biết ông khi còn trẻ, tất cả cũng nhìn mở tròn mắt không tin được.

Không đến mức…bê bối như thế chứ.?.

Cuối cùng, ngài Louis quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.

Đại trưởng lão cũng chỉnh lại giọng nói.

“ Đó là tất cả những gì Mi nói với ta. Sau đó, ta phái Louis rời đi. Và trong khoảng thời gian đó, ta âm thầm chuẩn bị mọi việc, cũng gọi cả Vol đến.( Ông liếc qua ngài Voltaire ). Nó có xác nhận việc này. Hơn nữa, khi Lilith ở bên cạnh Vol, ta thấy nó rất vui vẻ. Vì thế ta tin tưởng. Ta đã cho mở một cuộc gặp mặt giữa toàn bộ gia tộc, và trong bữa tiệc đó, ta bất ngờ báo tin kết hôn…của Lilith và con thứ hai của mình. Ta thấy Lilith rất kinh ngạc. Ta còn nghĩ là nó bất ngờ. Và rồi, cuối cùng nó cũng không lên tiếng phản đối.”.

Phu nhân Kyoko đột nhiên lắc đầu.

“ Không phải không lên tiếng phản đối, mà là phản đối không được. Ngài đã mời tất cả những Vampire thuần chủng, đại quý tộc, quý tộc, còn rất nhiều những Vampire bạn bè bên ngoài đến trong bữa tiệc đó. Trước mặt bao nhiêu người vui mừng báo tin này. Nếu lúc đó tiểu thư Lilith lên tiếng phản đối, ngài nghĩ thể nào.?.”.

Đại trưởng lão đột nhiên tránh ánh mắt của bà. Mãi lâu, ông nói:

“ Sau này ta cũng mới biết. Khi Louis trở về, ta thấy nó đau khổ. Nó thường làm nhiều chuyện xấu, nhưng cũng không nổi điên với ta bao giờ. Vậy mà lần đó, nó lại lên tiếng mắng ta. Rồi nhất quyết muốn đánh Vol. Có bao nhiêu người ngăn cản cũng không được. Lilith cũng lộ ra vẻ buồn rầu. Rồi ta cứ nghĩ nó làm thật, chỉ là…bất ngờ nó lại dịu lại. Rồi không ở pháo đài Valois nữa mà trở về lâu đài của mình sống.”.

Ngài Louis lại quay đầu sang nói với ông.

“ Đó là vì Lilith nói con dừng lại. Cô ấy nói…cô ấy…có thai với với anh Vol. Nên con không thể làm gì được.”.

Nói xong, lại quay đầu sang không nhìn ông, càng nhắc lại chuyện cũ, ông càng có vẻ uất ức và tức giận.

Enji nãy giờ vẫn im lặng, chợt hỏi:

“ Vậy…con của mẹ đâu.?. Mẹ nói sẽ mang anh trai về cho tôi, vậy người đó đâu.?. Con trai của mẹ là ai.?.”.

Im lặng.

Cô quay sang nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt nhìn cô phức tạp vô cùng. Nhưng cô đọc được trong đó có sự hoảng loạn.

“ Này…đùa chẳng vui chút nào. Đừng nói là Saka chứ.”.

Im lặng.

“ Vậy là Saka thật.?.”.

Im lặng.

Enji lặng người. Có điều gì trớ trêu đến như vậy.?.

Saka cũng lặng người. Anh không thể tin.

“ Vậy tại sao, Saka lại là con của Io Mi chứ.?.”.

Cô hỏi, trong tim có chút mong chờ điều vừa biết không phải là sự thật.

“ Tên của ngài ấy là Guil, không phải Saka.”. Phu nhân Kyoko nói.

“ Guil là tên của tiểu thư Lilith đặt. Khi ngài ấy gần hai tuổi, tiểu thư đã làm một việc với ngài ấy. Tiểu thư, cô biết chứ.?. Thức tỉnh dòng máu cổ ấy. Vì việc đó, tiểu thư Lilith mới phải bỏ trốn. Ngài Guil vốn được chăm sóc bởi hai chúng tôi, vì vậy, ngay cả khi tiểu thư Lilith đã bỏ đi, gia đình Valois vẫn tiếp tục cho chúng tôi chăm sóc ngài ấy. Tôi dần nhận ra Mi rất chú ý đến ngài Guil, nó thường mang ngài Guil đi xa tôi, và chiếm mọi thời gian để tôi không thể gần ngài ấy. Dần dần, đến một ngày, tôi phát hiện nó dạy ngài Guil gọi mình là…mẹ. Nó còn lấy quần áo của tiểu thư để lại, và mặc chúng. Nó trang điểm giống tiểu thư. Cư xử giống tiểu thư. Và thân cận với Vol hơn khi ông ta tới thăm con trai mình. Cho đến khi…ông ta lấy nó.”.

Sắc mặt Saka càng có vẻ kém.

Cô nghĩ rằng anh có lẽ đang rất mờ mịt. Niềm tin của anh về mẹ của mình vừa sụp đổ, cô không biết anh cảm thấy thế nào.

“ Vậy sau đó, khi mẹ tôi đến nhà Valois, bà biết chuyện gì xảy ra không.?.”.

Phu nhân Kyoko gật đầu.

“ Tôi là người đến cùng tiểu thư. Khi cô ấy biết tin rằng con trai mình đang gọi một trong những người thân thiết nhất của mình là mẹ. Và còn lợi dụng con trai mình để trở thành vợ của Vol, tiểu thư đã rất tức giận. Cô ấy đến phòng của ngài Guil, và gặp Mi ở đó. Tiểu thư còn chưa kịp ôm con của mình, Mi đã khiến ngài Guil ngất đi. Nó nói chuyện với tiểu thư, và tiểu thư hỏi nó mọi điều. Tất cả, nó đều thừa nhận hết. Mi nói nó ghen tị, nó hận, tiểu thư quá mức hạnh phúc, trong khi đó Mi vẫn mãi chỉ là một người hầu của một gia đình Io nhỏ bé. Rồi nó nói rằng, nếu mình không thể hạnh phúc, nó cũng không để ai hạnh phúc được. Rồi nó sử dụng lời nguyền ‘máu’ với tiểu thư.”.

Enji lặp lại:

“ Lời nguyền ‘máu’.?.”.

“ Phải. Chúng tôi dù sao cũng là người hầu của gia đình Io, chúng tôi cũng có thể sử dụng một chút những quyền năng của gia đình Io. Trong số đó, có lời nguyền ‘máu’. Đó là lời nguyền chúng tôi dành cho những người chúng tôi căm thù nhất. Bất kể đó là ai, kể cả là Vampire thuần chủng, nếu bị nguyền lời nguyền ‘máu’ thì cũng chết. Nhưng đổi lại, sử dụng nó, chúng tôi cũng sẽ bị tan thành tro bụi ngay lập tức. Khi Mi nguyền tiểu thư, nó đã dần bị huỷ hoại và chỉ còn là một vũng máu lớn. Tiểu thư là một người mang dòng máu Io lớn mạnh, tiểu thư không dễ gục ngã như vậy. Tôi có đến đỡ tiểu thư, nhưng lúc đó, tôi có nghe thấy tiếng bước chân chạy đến. Tiểu thư có vội nói với tôi…Tiểu thư Enji, cô biết mẹ của mình nói gì không.?.”.

Enji ngẩn người vì đột nhiên bị hỏi, lắc lắc đầu.

“ Tiểu thư nói con của người rất đáng yêu. Nói để ở nhà Senje sẽ không lo lắng, Đại Lão sẽ tự chăm sóc, không cho ai động đến. Nhưng bảo tôi ở lại đây. Bởi vì tiểu thư không muốn gia đình Valois nhắm đến con gái người, nói tôi nếu có thể, vậy đừng cho gia đình Valois động đến…Nói tôi phải làm cho con gái người hànhj phúc,…bằng bất kể giá nào…”.

Phu nhân Kyoko nhìn cô mỉm cười.

“ Tôi đã hứa với tiểu thư…nhưng thật tiếc, dù làm thế nào, tôi vẫn không thể thực hiện điều đó được. Kể cả khi sau này, tôi đã dùng cách Mi từng làm để trở thành vợ của Voltaire, tôi trở thành một phu nhân có quyền. Nhưng tôi vẫn không thể làm gì được…”.

Enji nhìn người phụ nữ, trong ánh mắt của bà có sự yêu thương và hối hận.

“ Bà làm mọi việc tách tôi ra khỏi…ừm..Guil chỉ để thực hiện lời hứa với mẹ.?. Ngay cả việc…bà từng phái người đến giết tôi.?. Người đàn ông hẹn tôi ở một khu xưởng cũ, và cho đám Dhampir mang bom đến nổ bên cạnh tôi là người của bà.?.”.

Phu nhân Kyoko nhìn cô, gật đầu không chút xấu hổ.

“ Phải, là tôi làm. Chỉ cần tiểu thư không gặp người gia tộc Valois, thế là được. Còn giết cô, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tôi từng hứa với tiểu thư sẽ cho cô hạnh phúc, và bảo vệ cô khỏi đau khổ. Lúc đó cô đang tìm sự thật về mẹ mình, Đại trưởng lão và ngài Guil lại có ý không tốt, tôi sợ khi cô biết mọi chuyện sẽ đau khổ. Vì vậy quyết định giết cô. Tôi có biết tin cô mang trong mình nửa lời nguyền và có thể dòng máu Vampire trong người đang ngủ, cô có thể bị giết như một người bình thường. Nếu cô chết mà có thể không đau khổ, thì tôi quyết định làm như vậy.”.

Bà ta nói, trong lời nói còn có sự tự hào.

Enji mỉm cười. Một cách bảo vệ hơi thái quá, nhưng cũng là bảo vệ.

Enji bỗng nhiên quay người nhìn Lilith, rút ra từ trong tay một chiếc đao nhỏ, nói:

“ Mẹ…đến lúc ra ngoài rồi..”.

Nói xong, cánh tay vung lên…

Những mảnh tuỷ tinh bung ra ngoài theo đường cắt sắc bén của cô…những dây gai cũng tự động rụt lại…nước trào ra ngoài….

Enji bước đến, mặc kệ những mảnh thuỷ tinh có thể bắn vào người mình, cô đưa tay và ôm lấy Lilith…

Lạnh quá…không một chút hơi ấm…

Ôm chặt mẹ mình, cô bước ra ngoài trụ thuỷ tinh, bước đến bậc thềm và ngồi xuống, thì thầm vào tai Lilith:

“ Mẹ này, mẹ tỉnh đi. Mẹ ra khỏi nơi đó rồi…”.

Lilith không trả lời, cô cũng không để tâm, cầm lấy bàn tay buông thõng của mẹ mình và áp lên mặt.

“ Mẹ này, con mang mẹ ra ngoài được không.?. Ở ngoài kia có ánh nắng, rất tuyệt. Da của mẹ rất đẹp, nhưng con không thấy nó trắng với màu tái xanh như vậy. Da của mẹ từng có màu hồng nhẹ...”.

Lại nói.

“ Mẹ, tỉnh lại một chút và cười đi. Nụ cười của mẹ rất đẹp. Con còn rất nhỏ, nhưng vẫn nhớ nụ cười của mẹ thế nào….”.

Vẫn tiếp tục.

“ Mẹ, nói một câu đi. Giọng của mẹ nghe rất hay…”.

Cô cười cười.

“ Mẹ, tay mẹ lạnh quá…Nó có còn đàn được không.?.Đàn cho con nghe một bản ”.

Chỉ là im lặng. Enji nhìn mẹ mình không cử động. Nhưng trên mặt cũng không có vẻ là khóc, chỉ nhíu nhíu mày. Rồi cô cúi xuống gần hơn, bắt đầu hát.

Đó là một bài hát kì lạ mà bất kì những người ở đây chưa bao giờ nghe. Nhưng giai điệu của nó, một vài người có biết. Đó là bản nhạc kì diệu của gia đình Io.

Enji vẫn hát, bỗng chợt…bàn tay của của Lilith trên mặt cô giật nhẹ…

Cô ngừng hát, nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

Mắt bà vẫn nhắm…

Nhưng miệng bà cất lên lời:

“ Bé con sao.?. Chờ một chút…mẹ tỉnh…”.

Đó là một lời nói rất nhẹ, chỉ như gió thoảng qua, nhưng khi nó cất lên, tâm của tất cả mọi người trong căn phòng đều dậy sóng.

Cô gật gật đầu, miệng run run:

“ Vâng…là bé con.”.

Môi của Lilith khẽ mỉm cười, rồi mắt bà rung rung…dần dần…nó mở ra…

Bà nhìn cô thật lâu, bàn tay đang áp trên mặt cô khẽ co, rồi bà đưa tay vuốt những mái tóc đang che khuôn mặt của cô, ngắm nghía nó, và bật cười.

“ Vẫn rất đáng yêu….Sao con ở đây.?.”.

Enji cũng mỉm cười đáp lại:

“ Con đến tìm mẹ. Jin đưa con đến.”.

Vừa nói, lại vừa liếc nhìn về phía Jin. Jin thấy vậy, cũng bước đến gần, anh ngồi xuống cạnh cô. Lilith nhìn anh, ngạc nhiên một chút, rồi nói:

“ Ai làm gì mặt con vậy Jin.?. Là Đại Lão sao.?. Thế này nhìn trông rất thuận mắt. Trông con đẹp hơn hồi nhỏ nhiều đấy. Con mang con bé đến với ta sao.?. Ừm… vẫn rất ngoan.”.

Jin không nói gì, gật đầu với bà một cái.

Lilith không chú ý đến anh nữa mà nhìn quanh, rồi bất chợt, bà nhìn thấy phu nhân Kyoko. Phu nhân Kyoko đang đứng lặng một chỗ, thấy Lilith quay sang nhìn mình lại khóc. Lilith cười cười một cách hài lòng với bà ta, bà ta càng khóc lớn hơn nữa.

Lilith lại nhìn quanh, và nhìn thấy đám người nhà Valois.

Mỗi người cũng đang dõi theo bà với đủ những cảm xúc.

Ngài Louis có vẻ bồn chồn nhất, ông ấy gần như muốn lao đến, nhưng vì Enji đang ôm Lilith nên chần chừ.

Ánh mắt Lilith nhìn họ thản nhiên, bà lại quay sang nhìn con gái mình, nói:

“ Bé con này…mẹ đã từng rất hận họ…”.

Enji gật mạnh một cái. Tất cả những Vampire ở đây sắc mặt đều trở nên xấu đi.

“ Nhưng con biết không.?. Mẹ ở trong đó…( bà chỉ vào trụ thuỷ tinh ) và mẹ có tỉnh. Mẹ có suy nghĩ đấy. Trong đó hơi buồn chán, con à. Nhưng êm đềm và tĩnh lặng lắm. Rồi dần dần, mẹ thấy hết giận. Mẹ cũng chẳng còn hận ai nữa. Cha của con vẫn thường xuống đây nói chuyện với mẹ, mẹ cảm thấy hạnh phúc khi cha con nói, mặc dù Louis thì chẳng nhìn thấy mẹ gì cả. Đám rễ cây này biết nói đấy, chúng cũng nói chuyện với mẹ, mẹ thấy khá thích thú. Chúng kể cho mẹ nhiều chuyện, đó là những câu chuyện mà con người không thể biết được….thời gian trôi đi, không biết đã bao lâu, nhưng mẹ chợt thấy mình không còn hận bọn họ nữa. Hận người khác sẽ chỉ làm mẹ đau khổ thôi. Có thể họ đã làm nhiều việc không phải, mục đích cũng chỉ vì mình…nhưng đó là một lí do hết sức bình thường, mẹ không thể trách được. Nghĩ như vậy, mẹ cảm thấy rất thanh thản…Mẹ chỉ lo lắng về con thôi. Mẹ luôn mong gặp con lần cuối…Khi con bước vào phòng, mẹ đã biết rồi. Dù không thể nhìn thấy, nhưng mẹ cảm nhận được. Mẹ có chút lo, con ở đây có ổn không.?. Nhưng mẹ rất vui con đến, mẹ nhìn thấy con lần cuối nè…..”.

Lilith lại cười cười, vuốt má cô.

Cô nghe vậy, lại kịch liệt lắc đầu.

“…Bé con. Mẹ sống thấy rất hạnh phúc. Mẹ chẳng còn đau khổ nữa….mẹ nghĩ mẹ đi là được rồi. Sống với bé con thêm một chút cũng không sao, nhưng chỉ cần thấy con như thế này là ổn rồi….”.

Cô vẫn lắc đầu.

Lilith cười cười, liếc mắt về phía bên Vampire thuần chủng…nhìn họ…và cũng nở nụ cười. Nụ cười đó…khiến con người ta cảm thấy ấm áp…và khiến họ thấy tội lỗi.

Lilith đưa mắt về phía Saka, sững người, và chợt hỏi:

“ Kia là Guil.?.”.

Anh vừa nghe bà nhắc mình, có chút ngạc nhiên. Rồi chậm chậm gật đầu.

“ Này…rất đẹp trai….Bé con này, đó là con trai con đấy. Hồi mang thai con, ta vẫn luôn hận Vol, vì vậy ta sợ rằng con có thể bị ảnh hưởng mà khi gặp thằng bé sẽ không thích nó. Con gặp nó có cảm thấy gì không vậy.?.”.

Enji ngẩn người nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, gật gật đầu.

“ Có…muốn giết người..”.

Lilith tròn mắt. Cô lại vội đáp…

“ Nhưng giờ hết rồi. Con không còn muốn vậy nữa. Mẹ đừng lo.”.

Lilith gật gật. Lại quay nhìn anh. Anh cũng nhìn lại, chợt nói:

“ Lúc đó là khi mười tuổi, tôi cảm thấy người mẹ đang sống cùng mình có gì đó không ổn. Đôi lúc sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt giận giữ và chán ghét, thường thường nói những người trong nhà Valois không thích tôi…Nhưng tôi nhận ra mọi người đều rất yêu quý mình. Mẹ tôi thường kể cho tôi nghe về Lilith, nói rằng đó là một người cực kì không tốt, và nói người đó mang hận thù với cha mình. Tôi thường thấy mẹ sử dụng tôi để đối phó với những phu nhân khác, và tôi biết mình là Vampire thuần chủng, nhưng mẹ tôi lại không phải. Một ngày, có một người phụ nữ rất đẹp chạy vào phòng của tôi…bà ấy nhìn tôi sững người, và ánh mắt sau khi bất ngờ là vui mừng và yêu thương. Khi bà ấy tiến đến gần, tôi lại ngất đi mất. Khi tôi tỉnh dậy, mẹ tôi mất, và bà ấy bị coi là kẻ thù của gia tộc. Tôi không hề đau buồn trước cái chết của mẹ, mà chỉ nhớ đến biểu cảm của bà ấy khi nhìn thấy tôi. Mọi người luôn nói bà ấy là kẻ thù, vì vậy, tôi biểu hiện ra rằng tôi hận bà ấy, muốn tìm và trả thù cho mẹ. Tôi nghĩ như vậy, gia tộc sẽ không cản và còn giúp tôi. Thực ra, tôi chỉ muốn tìm đến và hỏi một câu thôi…”.

Anh chợt im lặng, nhìn Lilith cười cười.

“ Mẹ có phải là mẹ của con không.?.”.

Lilith im lặng, mọi người đều im lặng, cô nhìn anh ngơ ngác.

Bất chợt, Lilith quay sang ngài Voltaire và cười nói:

“ Vol, thằng bé…dễ thương quá..”.

Ngài Voltaire bất ngờ khi Lilith chợt quay sang ông. Cuối cùng, ông không nói gì, đáp lại bằng một nụ cười, một cái gật đầu…và…ông quay đi….

Như vậy là đủ rồi…

Ông yêu Lilith và như thế là quá đủ…

Lilith nhìn theo bóng của ông cho đến khi nó khuất hoàn toàn.

Lilith lại quay sang nhìn Đại Lão và Đại trưởng lão Vampire, hai người đứng đầu hai gia tộc, hai người cũng đều là cha nuôi.

Cả hai nhìn ba có sự yêu thương của một người cha, lại có sự hối lỗi nặng nề.

Lilith nói:

“ Có thể vài chuyện đã xảy ra, kể cả trước đây khi con ở nhà Valois, khi con bỏ đi và biến mất…một phần có thể do hai người. Nhưng không cần để tâm nữa, con gái con ở đây, vậy là đủ rồi.”.

Hai người đàn ông nghe vậy, đều cúi đầu xuống.

Lilith thấy họ như vậy, cũng không nói gì nữa. Bà quay sang nhìn cô.

“ Bé con, đưa mẹ cho cha con đi…”.

Enji nghe bà nói, có vẻ không tình nguyện, nhưng khi thấy ngài Louis chợt xuất hiện bên cạnh mình, cuối cùng vẫn phải nhường mẹ mình cho ông ấy.

Lilith nhìn thấy ông thì cười rất tươi, bà nhẩm nhẩm gì đó trong miệng, cũng không phát ra tiếng. Ngài Louis không đáp lại, yên lặng gật đầu.

Cứ như vậy, Lilith vẫn tiếp tục “nói”, ngài Louis cũng chỉ cười gật đầu trong yên lặng. Cho đến khi….

Lilith bất chợt nắm chặt tay cô.

“ Bé con, nghe mẹ hát được không.?.”.

Enji ngây ngốc không hiểu, nhưng rồi gật đầu…

Bài hát đó, cô biết. Đó là lời bài hát của bản nhạc diệu kì. Trong lời hát đó, cô nghe thấy sự thanh thản và êm đềm. Hạnh phúc và mĩ mãn. Cả hi vọng vô hạn nữa…

Đó là tiếng hát hay nhất cô từng nghe, nó khiến trái tim của cô đập theo đó cũng thật nhịp nhàng…

Khi lời ca dứt, Lilith đưa tay ôm lấy cô, hôn lên má của cô và cười rạng rỡ:

“ Này, nhìn thế nào vẫn thật xinh đẹp…Sau này nếu có thể, nhớ trở về làng Io thăm mẹ nhé..”.

Cô lặng người đi khi nghe bà nói vậy. Có chút gì đó cảm thấy không phải, và rồi chợt hoảng loạn. Cô lắc đầu…

Đó là những lời cuối cùng…mà Lilith nói.

Enji cảm thấy hoảng sợ. Tay của mẹ mình bỗng nhiên lạnh đi đột ngột. Mắt bà chậm nhắm lại, và đôi sắc hồng phớt trên đôi má của bà khi bà tỉnh lại dần biến mất. Tay bà đang nắm cô trở nên không có lực, buông thõng…

Đôi tay có cảm thấy trống trải, đôi mắt cô cảm thấy cay, cổ họng cô cảm thấy nghẹn, trái tim cô dâng lên một nỗi sợ hãi, đầu óc cô hoảng loạn…

Cô cảm thấy mọi thứ chợt ngừng lại mãi mãi…mãi mãi trên nụ cười của bà.



Enji chợt bị một người nhấc lên đột ngột..

Đó là Jin.

Phu nhân Kyoko ở trên sàn bỗng nhiên ngồi bật dậy. Tiếng bà vang lên đều đều.

“ Loại rễ cây gai này mọc ở lãnh địa của gia đình Io, có thể nghe sự điều khiển của gia đình Io. Tiểu thư Enji điều khiển được chúng, nghĩa là cô ấy đặc biệt. Jin, mang tiểu thư đi. Dù thế nào, cô ấy cũng phải rời khỏi đây.”.

Vừa nói, đột nhiên cất lên tiếng nói trầm trầm vô cùng…

Toàn bộ cây gai chợt cuốn lên không trung, trở nên hung tợn….

Một đám cây gai túm lấy cô, Jin và anh em Liwei, chúng cuộn cô và mọi người, bao bọc mọi người. Và cô chợt nhận ra chúng đào và đang mang cô xuống lòng đất.

Qua chỉ một lát sau, cô cảm thấy chúng bung mở thả cô ra…lúc này, cô đã ở bên ngoài rồi.

Jin là người nhìn nhận xung quanh đầu tiên, anh không nói nhiều, trực tiếp cầm tay cô, và xác định phương phướng, bắt đầu chạy…

Cô bị Jin kéo đi, cũng chỉ chạy trong vô thức…

Nhưng cô vẫn cảm giác được, cơ thể mình thay đổi.

Có điều gì đó thức tỉnh, một cảm giác…hoàn toàn khác thường.

Cô sẽ vẫn mãi bị Jin mang đi nếu…anh không đột ngột xuất hiện.

Anh đuổi theo cô, mang theo rất nhiều người.

Lúc cô nhận ra, xung quanh cô, Jin và anh em Lau đã bị người của anh vây kín.

Jin nhìn anh, nói:

“ Guil, cậu muốn gì.?. Cậu nên biết điều gì tốt nhất cho Enji, con bé không thể ở đây được.”.

Anh lắc đầu.

“ Cô ấy chỉ mang nửa dòng máu thôi..”.

Jin cười.

“ Cậu biết là vô dụng mà. Dù thế, đám người Vampire kia sẽ vẫn luôn mong chờ, Enji sống ở nhà Valois không tốt.”.

Anh đáp:

“ Không sao, tôi sẽ không để cho bọn họ làm gì Enji.”.

Jin trừng mắt tức giận, cười khẩy một cái, rồi không nói gì lấy chiếc đao nhỏ trong người ra. Liwei và ba người em cũng theo đó mang vũ khí của mình ra.

Anh nhìn bọn họ, chợt nói:

“ Không có tác dụng đâu..”.

Vừa nói, vừa lấy ra một chiếc dao trong người. Cô biết nó, đó là chiếc dao cô vẫn dắt ở chân. Anh tịch thu khi mang cô từ nhà ngài Louis về.

Anh dùng chiếc dao nhỏ, vén tay áo sơ mi lên và cắt một đường dài.

Có máu rơi ra, nhưng chỉ một giây sau, vết thương lập tức khép miệng lại. Chỉ còn một vệt máu khô trên tay anh.

“ Không nhớ điều gì sao.?. Tôi là người được gọi thức tỉnh dòng máu cổ. Các vũ khí của gia tộc Senje hiện giờ tất cả đều pha tạp từ những vũ khí nguyên thuỷ đầu tiên, hoặc sử dụng xương của những Vampire các người giết được làm vũ khí. Những thứ đó không thể làm bị thương tôi được. Nếu muốn giết được tôi, các người phải có vũ khí “ nguyên thuỷ ”.”.

Anh nói lạnh lùng với Jin, rồi quay sang cô, nhẹ nói:

“ Enji, trở lại đây…”.

Enji vẫn đang thần người, nhưng bị tiếng gọi của anh lay tỉnh.

Cô ngước lên nhìn anh.

Hồi lâu sau, nói:

“ Họ phải được thả đi..”.

Jin và bốn anh em Lau nhìn cô kinh ngạc, họ không thể nghĩ rằng cô đồng ý.

Anh suy nghĩ, đáp lại:

“ Được, nhưng phải để lại một người.”.

Enji nhướng mắt lên nhìn anh, thấy rõ anh không hề muốn thoả thuận.

Tâm trạng của cô, chưa bao giờ ở dưới đáy vực như lúc này. Và thêm một thái độ của anh, cũng không thể khiến nó tệ thêm. Cô không tranh cãi với anh, đột nhiên lấy ra từ trong cổ một chiếc vòng đeo cổ có một chiếc nhẫn luồn qua.

Đeo chiếc nhẫn vào tay, cô nói:

“ Trong chi chép của nhà Senje, có nói đến một thứ đặc biệt. Khi giết tên Vampire tổ tiên kia, người Dhampir lúc đó đã để lại hai chiếc răng nanh của tên Vampire như coi là một biểu tượng tượng trưng truyền qua nhiều đời. Chiếc răng nanh được con cháu nhiều đời sau nữa chế tác thành một chiếc nhẫn trơn, và dành cho những người đứng đầu gia tộc Senje đeo. Trong một bức ảnh còn trẻ, Đại Lão có đeo nó tại ngón tay cái. Nhưng với những bức ảnh về già sau này, lại không thấy nữa…”.

Cô ngừng lại, ngước nhìn anh ở đằng xa. Cầm lấy chiếc đao dài biến dạng của Jin cắt trên lòng bàn tay…một dòng máu nhỏ chảy xuống, và lướt qua chiếc nhẫn…

Đó là một cảnh tượng tất cả mọi người ở đây đều chưa nhìn thấy bao giờ.

Chiếc nhẫn hút máu trên lòng bàn tay cô chảy xuống, và bắt đầu chảy ra…những chiếc xúc tu mỏng bằng kim loại vươn dài, lần theo đường bám lên cổ tay và cánh tay cô, sau đó đâm vào…những chiếc xúc tu lớn lên, chuyển màu thành màu xám xanh, lại đen tro hắc ám…rồi ngọ nguậy..

Cô nhìn lên cánh tay mình, thật sự không nhận ra nổi hình dạng của thứ vũ khí này…chỉ từ một chiếc nhẫn nhỏ, nó như đang hút máu cô, và lớn lên bao quanh toàn bộ cánh tay, nó dài ra bên ngoài, như thể cánh cô được gắn liền bởi một chiếc đao, nhưng chiếc đao này sống, nó rung rung, hình thái không cố định, lúc ngắn một chút, lúc lại dài ra…nói chính xác thì như một loại kí sinh đáng sợ.

Cô không kinh ngạc lắm, lại tiếp tục nói:

“ Anh nói vũ khí nguyên thuỷ.?. Là đây.?. Không thoả thuận. Để bọn họ đi. Em sẽ trở lại. Không cần phải lừa gạt anh. Dù sao cũng không còn thứ gì nữa…”.

Cô cười cười, nhưng mặt vô cảm.

Anh đành phải quyết định.

Lynh vừa được Lau đánh ngất, bởi vì Lynh không đồng ý bỏ đi. Nói dù có làm tù binh cũng phải ở lại. Ba người anh của cậu có vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô muốn nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng vẫn nghe theo lời cô.

Jin lắc lắc đầu, nói:

“ Enji, em có biết anh phải làm những việc gì để có thể mang em ra không.?. Sẽ không có lần thứ hai đâu. Chúng ta đánh ở đây, có thể bất lợi, nhưng còn có hi vọng. Còn nếu em vào đó, anh sẽ không thể mang em ra được.”.

Cô cười.

“ Đừng lo, Jin. Anh mang em ra một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Hơn nữa…lần này em sẽ tự đi ra. Dino từng nói, tự do ở trong tim mỗi người, không phải là ở khoảng cách địa lí người đó có thể đi. Chúng ta luôn không muốn dính đến Dino nhiều, chỉ sợ anh ấy đắc tội với Đại Lão hay thân phận bị lộ, anh ấy sẽ bị chú ý, bị quản thúc, không có được tự do nữa. Đó là vì ta không hiểu. Dino ở đâu, như thế nào thì vẫn tự do thôi. Nhốt anh ấy ở trong nhà, anh ấy vẫn nói tôi có tự do. Và…lễ tang của mẹ, ông Louis sẽ làm lễ tang, em..muốn tham dự.”.

Jin không nói gì nữa, anh biết chắc cô đã quyết định rồi.

Nghĩ nghĩ gì, liền cúi đầu nói với cô:

“ Enji, ngài Louis từng nói với anh điều này….”.

Có chút ngạc nhiên thoáng qua.

Và rồi, cô nhìn họ rời đi.

Cô lại quay lại nhìn anh. Chợt lên tiếng nói:

“ Anh trai…đi thôi.”.

Một tiếng gọi, đâm vào hai trái tim của mỗi người.Những ngày sau đó…

Enji đi theo anh trở về. Chỉ là một quãng đường ngắn, không ai nói câu gì với nhau. Toà lâu đài của ngài Louis đã bị thủng một lỗ lớn do anh gây ra. Cô cũng theo lối đó mà đi vào…

Phu nhân Kyoko vừa nhìn thấy cô đã sững người. Bà đang bị vây xung quanh bởi rất nhiều người. Bà khuỵ gối ở đó, thất thần nhìn cô. Xung quanh bà, đám rễ gai rậm rạp đang bắt đầu mục ra, héo khô và chết dần nhanh chóng…

Cô mở miệng, nói:

“ Tôi chọn ở lại.”.

Cô lại liếc về phía mẹ mình.

“ Không thể để bà ở lại một mình được. Một số Vampire khi chết đi sẽ hoá tro bụi. Có cách nào giữ cho mẹ tôi mãi như thế không.?.”.

Phu nhân Kyoko cúi đầu, nghĩ nghĩ, rồi bà gật gật.

Miệng bà lại bắt đầu rầm rầm đọc, nhưng lần này, không phải là bắt những rễ cây gai đánh người nữa, mà tập hợp chúng lại.

“ Nếu có thể..”. Bà nói: “ Hãy mang tiểu thư về làng Io. Tôi sẽ chỉ giữ được tiểu thư trong một thời gian ngắn mà thôi. Mang về làng, sẽ có người canh gác giữ gìn… Tôi..cũng chỉ làm được đến thế này thôi..”.

Vừa nói xong, đám rễ gai lập tức vùng lên…và một đám thật lớn lao đến bà.

Cô nhìn đám rễ gai đang “ăn” phu nhân Kyoko, không nhíu mày, lẩm bẩm:

“ Cảm ơn..”.

Sau đó, đám rễ gai bắt đầu cuộn lại…cuộn lại…và tạo thành một chiếc quan tài lớn. Chiếc quan tài gỗ màu xanh đen thẫm, nhìn qua đáng sợ, kì quái, và tràn ngập bi thương.

Enji lại đi về phía ngài Louis đang ôm Lilith, cô đứng trước mặt ông, nhìn xuống mẹ của mình và như thể đang suy xét điều gì.

Chỉ biết rằng, ánh nhìn ấy của cô hết sức khủng khiếp.

Cô ngồi xuống, và rất tự nhiên, đỡ lấy mẹ mình.

Vuốt mái tóc hơi rối cho thẳng, cô lầm bầm:

“ Mẹ…đừng lo. Con sẽ đưa mẹ về…”.

Nói xong, đứng dậy và mang Lilith đến cỗ quan tài. Nhẹ nhàng đặt mẹ mình vào chiếc quan tài lớn…rồi bất ngờ, mọi người xung quanh lại nhìn thấy cô cũng muốn bước vào.

Ngài Louis không hiểu cô định làm gì, giật mình lo sợ bước tới.

Anh cũng vội tiến đến, trên mặt nhíu mày.

Chợt…cô quay phắt người lại…con ngươi như thu nhỏ lại…ánh mắt sáng rực màu máu đỏ…nhìn bọn họ chằm chằm. Cô mở miệng nói, tiếng cất ra rất nhẹ, nhưng nghe được sự tức giận như muốn nhấn chìm mọi thứ.

“ Cút hết đi…đừng bước đến gần quan tài của mẹ…Ra ngoài hết đi, các người còn ở đây làm gì.?. Xác của mẹ tôi không dùng được đâu. Đừng có làm phiền mẹ ngủ… Đừng có làm phiền…”.

Nói xong, nhìn hết lượt tất cả. Và bước vào quan tài…

Mọi người thấy cô nằm xuống, lặng yên không có làm gì.

Enji vuốt vuốt má Lilith, thầm thì:

“ Mẹ, mẹ trông thanh thản quá…Hẳn là mãn nguyện rồi…thật tốt. Con không muốn làm mẹ buồn, con sẽ không tính toán với bọn họ nữa. Nhưng sao mẹ lại bỏ đi sớm như vậy.?. Mẹ nói mãn nguyện…vậy con thì sao.?....”.

“ Mẹ ngủ...ngủ thật tốt. Không ai làm phiền nữa. Không ai lợi dụng nữa. Ngủ, cũng ngủ ở trong lòng người mình yêu….”.

“ Con nằm với mẹ một lát…cũng không có ý định chiếm giường của mẹ đâu…nằm một lát, con sẽ liền tỉnh lại…”.

“ Mẹ..ngủ ngon..”.

Nói đến đây, cô đưa tay và đóng quan tài lại.

Ngài Louis vô cùng sửng sốt, vội chạy tới…

Một tia màu đen mảnh cứng rắn bỗng nhiên xuyên qua nắp quan tài và tấn công đến ông. Ông khựng lại, nhìn nhìn….nó di chuyển, và hình như là sống.

Rồi, toàn bộ chiếc quan tài bị bắt đầu xuất hiện những tia mảnh mảnh như vậy, chúng giăng khắp và không để ai đến gần quá mười bước.

Saka biết chúng là gì. Anh nói.

“ Chú Louis. Đừng lo, đó là vũ khí của cô ấy. Enji sử dụng nó có nghĩa là cô ấy không định ngủ đâu. Cô ấy chỉ muốn nằm với mẹ một chút và không muốn ai quấy rầy thôi…”.

Ngài Louis nhìn anh, trầm mặc không nói.

Và rồi, ngài lấy một chiếc ghế…ngồi xuống. Chờ đợi.

Những người còn lại trong căn phòng đều im lặng theo dõi từ nãy tới giờ. Bất chợt, một người lên tiếng:

“ Thứ đó…là vũ khí nguyên thuỷ sao.?.”.

Anh không trả lời.

“ Thật tốt…”. Ông ta nói:

“ Vậy khi cô gái đó tỉnh lại. Chúng ta cần…”.

Ầm….

Một mảng tường lớn ngay kề sát ông ta rơi xuống. Xung quanh có cảm giác rung lắc dần dần dữ dội.

Ngài Louis vẫn ngồi đó, và anh vẫn đứng nguyên như cũ. Nhưng tay của cả hai người đều nắm chặt lại. Mặt u ám…

Đại trưởng lão Vampire trầm trầm lên tiếng:

“ Đó không phải là vũ khí nguyên thuỷ, ngài Ord…Còn bây giờ, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi..”.

Trong lời nói có sự cảnh cáo và đe doạ…tất cả nhìn nhau, và họ bắt buộc phải bước theo chân Đại trưởng lão.

Sau khi Đại trưởng lão đi đã rất lâu, ngài Louis và anh ngồi trên bậc thềm không nói một tiếng nào, quyết định chờ đợi cô.

Hai người bất ngờ nghe thấy một tiếng phát ra từ trong quan tài..

Họ nghe, và cảm thấy lồng ngực mình đang thắt lại…

Cô đang gào khóc…

Đó là tiếng khóc của tuyệt vọng, đôi lúc nghe như tiếng gầm nhỏ, rồi lại tắc nghẹn không phát ra tiếng. Tiếng khóc phát ra từ chiếc quan tài, càng làm cho nó thêm thảm thiết hơn, quỷ dị hơn.

Không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này.

Cô biết như thế. Nó đau nhiều hơn những lần trước đây. Đau hơn khi cô bị anh và Đại Lão lợi dụng, đau hơn cả khi nghĩ rằng ngài Louis định dùng con của mình hy sinh cứu Lilith…Cô biết thế.

Bởi lẽ , những lần đó, tâm cô đau và cô chỉ khóc mà thôi.

Còn lần này…cô thấy đáy vực thẳm.

Hay chính xác hơn, cô đang ở đó….gào khóc cho chính mình nghe.

“ Khóc, cô chỉ khóc một lần này nữa thôi…Sẽ không bao giờ có hơn nữa. Nhất định không bao giờ có hơn nữa…”.

Tiếng khóc của cô dai dẳng…nhưng cũng lịm dần…

Qua nhiều ngày sau, chiếc quan tài vẫn tĩnh lặng, uy nghiêm không để ai xâm phạm. Người ở trong đó như thể không muốn bước ra nữa.

Cuối cùng, nó cũng phải mở.

Enji bước ra ngoài…nhẹ nhàng đóng nắp quan tài lại.

Cô quay nhìn ngài Louis đang ngồi trên bậc thềm cũng đang nhìn cô, nói:

“ Hãy mang mẹ trở về làng Io. Tôi không thể theo được. Nhưng nhất định nếu có thể, tôi sẽ trở về thăm mẹ…”.

Ngài Louis nhìn cô, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“ Cảm ơn.”.

“ Không cần cảm ơn. Đó là việc ta muốn làm. Và cũng là việc ta nên làm. Ta cũng sẽ ở lại làng Io. Nếu có thể thì đến thăm sớm.”.

“ Đã biết. Cảm ơn.”.

“ Không cần…”.

“ Tôi biết là không cần. Nhưng vẫn cảm ơn. Mẹ có đau khổ. Nhưng sống đời này không hề uổng khi có ông bên cạnh. Tôi có thể hiểu ông đã làm rất nhiều việc để mẹ có thể tĩnh lặng suốt mười bốn năm không bị làm phiền. Tôi biết ông tình nguyện. Và cảm ơn là một việc xúc phạm đến tình cảm của ông. Nhưng tôi vẫn cảm ơn. Cảm ơn. Ngàn lần cảm ơn.”.

Ngài Louis nhìn hồi lâu, rồi mỉm cười:

“ Được, ta nhận lời cảm ơn đó.”.

Cô gật đầu, cười lại. Rồi bước về phía cánh cửa. Anh thấy vậy cũng muốn bước theo, nhưng lại nghe cô lên tiếng:

“ Tôi sẽ chờ anh ở ngoài…”.

Anh sững người lại, có vẻ khó hiểu quay sang nhìn ngài Louis.

Ngài Louis gật đầu.

Ý của cô, là…anh có thể gặp mẹ.

Nhìn bóng dáng cô khuất sau lối đi, anh hít sâu một hơi…và bước đến…

---

Cô đứng im nhìn ngài Louis đưa chiếc quan tài lên xe, chuẩn bị mọi thứ rời đi.

Trước khi đi, ông nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp.

Có chút chua xót, và đau thương.

“ Mong con đến sớm…”. Ông nói. “…cha sẽ chờ.”.

Cô im lặng, lại nhàn nhạt đáp:

“ Ông không phải cha của tôi. Đừng nói như vậy. Rời khỏi đây được, tôi sẽ đến liền. Mỗi ngày nói với mẹ tôi rất yêu bà. Nếu có thể, viết thư cho tôi cũng được.”.

Ngài Louis sửng sốt. Và cô không để ông đáp lời nào mà bước vào.

Ngài Louis lên xe, chiếc xe dần chuyển bánh.

Ông nhìn sang chiếc quan tài bên cạnh. Vuốt trên bề mặt nó, cười và thì thầm:

“ Lilith…em nghe không.?. Con bé nói dối…”.

---

Anh đưa cô trở về Nhật. Và để cô không bỏ đi, anh lấy chiếc nhẫn của cô. Đó là di vật mẹ cô để lại. Anh biết nếu lấy đi, cô sẽ không rời khỏi anh. Anh cũng biết như vậy là rất xấu, nhưng lại không thể làm gì hơn.

Nhất là khi anh nói muốn chiếc nhẫn, cô lại bình thản mà đưa cho anh. Nét bình thản trên gương mặt cô càng biểu lộ cô đau lòng hơn.

Đến giữa thu, đã là một khoảng thời gian sau khi mẹ mất. Cô vẫn như thế, giống như khi bước ra khỏi quan tài. Nét mặt chuyển biến mạnh mẽ, ít khi cười, ít khi nói, nhiều trầm nghĩ, và lơ đãng.

Cô không gọi tên anh lần nào.

Nếu muốn gọi gì, cô thường kéo hoặc túm áo.

Đã rất nhiều lần khi ôm cô, anh từng nói:

“ Bé con, gọi tôi một tiếng…”.

Cô trầm ngâm thật lâu, mới mở miệng:

“ Anh trai..”.

Anh cười đau, không nói thêm gì nữa.



Có một lần, ngài J tìm đến. Ông và cô đã nói với nhau điều gì đó một buổi chiều. Sau, cô vẫn bình thường. Anh cũng không hỏi.

Đến cuối mùa thu, một ngày, cô chợt nói với anh:

“ Em muốn ra ngoài. Trả lại em chiếc nhẫn.”.

Anh hỏi:

“ Muốn đi đâu..”.

Cô đáp:

“ Đâu cũng được, không phải là nơi này.”.

Anh nhìn cô, khẽ thở dài.

“ Enji, tôi chưa từng trói buộc em. Em có thể đi bất cứ đâu em muốn mà. Tôi đâu có trói buộc tự do của em. Em có thể đi, đến lúc nào cũng được.”.

Cô nói tiếp ngay lập tức:

“ Và rồi lại trở về. Anh đang giữ chiếc nhẫn. Sẽ luôn có một sợi xích trói một phần của em ở đây.”.

Anh cười cười:

“ Em từng nói với Jin, tự do ở trong tâm hồn mà.”.

Cô gật đầu:

“ Phải, và anh đang giữ nó đấy. Anh cho em đi mọi nơi, thoả mãn khoảng cách địa lí. Nhưng lại trói buộc tâm hồn em.”.

“ Vậy à.?.”. Anh hỏi lại như chẳng quan tâm.

Cô không đáp. Anh cười.

“ Tôi muốn trói buộc tâm hồn em thật mà.”.

Cô quay đi.

Từ đó, cô càng ít nói hơn. Gần như không nói. Lâu lâu lại chỉ được một hai từ. Và bắt đầu, cô vẽ. Ngày ngày đều vẽ. Không ai biết cô vẽ gì. Nhưng vẫn thường thấy cô mang tập giấy ngơ ngẩn bên ngoài.

Đầu mùa đông, anh đưa cô đi chơi cùng mình trong buổi họp nhóm bạn bè anh.

Họ rất ngạc nhiên khi thấy anh dắt cô theo cùng. Một vài người nhận ra cô. Những câu nói đầu, họ tỏ ra ngạc nhiên và nói với anh rằng họ nghĩ cô chỉ là một tình nhân qua đường.

Một vài cô gái nói và chỉ trỏ sau lưng.

Rồi họ ngạc nhiên khi không thấy cô phản ứng điều gì. Không cười đáp vui đùa, không hờn giận, không lạnh nhạt…chỉ bình thản thôi. Ánh mắt lúc nào cũng như tìm đến một nơi, lơ đãng suốt ngày.

Có một người hỏi anh:

“ Cô gái xinh đẹp này là ai vậy.?.”.

Anh nhìn cô, đáp nhẹ:

“ Em gái tôi.”.

Họ ồ lên kinh ngạc. Cô cũng liếc qua anh một chút. Nhưng cũng không nói gì.

Những ngày sau, rất nhiều cô gái tiếp cận anh. Họ cũng làm thân với cô, như thể muốn cô giúp họ. Cô đối với họ lãnh đạm. Cũng không nói.

Họ nghĩ cô bị câm. Anh cũng không xác nhận đúng hay không. Vậy là họ tin cô bị câm thật.

Những ngày đầu, khi cô ở cùng anh, họ chỉ thấy anh rất thân mật với cô. Tuy hơi thân mật hơn những anh em bình thường, nhưng họ chỉ cho rằng đó chỉ là anh và cô thân thiết.

Một buổi sáng vào kì nghỉ. Một vài người kinh ngạc khi thấy anh hôn cô trên con đường đi dạo vắng người.

Họ chú ý hơn, anh và cô quả thật thân mật quá mức bình thường. Nếu có ngồi, cũng là cô luôn ngồi trên lòng anh. Ăn cũng thường xuyên được anh đút cho. Và cho đến khi một vài người bạn của anh vào phòng rồi thấy cô bước ra từ phòng tắm với anh.

Một người đã phải hỏi lại:

“ Cô gái ấy là ai.?.”.

Lúc này, anh đáp:

“ Thế giới của tôi.”.

Cô ngước lên nhìn anh lâu hơn một chút.

---

Giữa đông lạnh giá.

Một ngày, anh trở về nhà sớm và không thấy hình ảnh cô ôm chăn ngồi trước lò sưởi như bình thường. Hỏi người hầu thì biết cô đã ra ngoài vẽ tranh.

Anh cười cười, bỗng nhiên tò mò không biết cô vẽ gì. Vì vậy mới đến phòng tranh của cô. Khi anh bước vào, anh đã rất kinh ngạc.

Cô vẽ gì.?.

Chẳng điều gì ngoài…những chiếc lồng.

Những chiếc lồng rất xa hoa, kiểu cách, tráng lệ, khảm đá, ánh vàng..rực rỡ.

Luôn có một con chim màu xanh đen thẫm ở trong lồng. Và điều đặc biệt, là cửa của những chiếc lồng luôn được mở. Cánh cửa muôn lớn, luôn mở rộng, nhưng con chim lại luôn đậu ở trong góc quay nhìn về một nơi mờ ảo.

Anh đã đứng sững ở đó rất lâu mới rời đi.

Nửa đêm hôm đó, anh gọi cô dậy.

Trước mặt cô, anh cho người đốt toàn bộ bức tranh. Cô nhìn ánh lửa lớn trước mặt, trong ánh mắt chẳng có chút xao động, thỉnh thoảng lại đưa tay ra hơ lửa cho ấm.

Ánh lửa vẫn bập bùng.

Bất ngờ, anh nói:

“ Em còn nhớ ngày em đến văn phòng và nói rằng em đã biết chuyện tôi gạt em không.?. Lúc em về, tôi đã ân hận rồi. Nhất là khi em nói “ em còn ở đây ”, và hai người kia đã chết rồi. Tôi đã rất đau khổ khi nghe em nói thế. Và chợt hoảng hốt khi nghĩ rằng mình sai. Tôi biết em thân với nhiều người khác, họ ôm em, và em vui cười với họ trước mặt tôi. Nhưng tôi không thể đến và đẩy họ ra khỏi em, bởi vì lúc đó tôi là người có tội. Khi thấy em đau và khóc trong căn phòng của tôi ở nhà Valois, tôi đã rất hối hận. Tôi thực sự nghĩ lúc đó mình không cần ai cả. Lúc đó, tôi đã buông bỏ mọi điều rồi. Tôi còn chẳng bận tâm xem mình có tìm được mẹ hay biết về sự thật ngày bé hay không…”.

Trầm lặng một chút, anh không nói như mong đợi cô nói điều gì. Nhưng cô vẫn im lặng, vì vậy anh lại nói:

“ Tôi thực sự muốn thả em đi. Nhưng tôi biết đã quá muộn. Lúc đó, em chắc chắn dù sống chết cũng phải tìm được mẹ. Tôi thấy lo sợ. Không hiểu sao, tôi nghĩ, nếu em tìm được mẹ Lilith, em sẽ rời bỏ tôi. Dù lúc đó tôi cũng chẳng biết người phụ nữ Lilith tôi hướng đến lại là mẹ của chúng ta. Nhưng tôi vẫn thấy nghi hoặc, và cảm nhận rằng em đang rời bỏ tôi ngày càng xa.”.

“…Khi em bị Jin mang đi, tôi rất phẫn nộ. Nhưng hoảng sợ nhiều hơn. Rồi tôi biết em là em gái mình. Tôi không để tâm, nhưng lại sợ em để tâm. Vì có thể em sẽ càng rời xa tôi nhiều hơn….Khi phu nhân Kyoko mang em đi, tôi đuổi theo một quãng đường mà vẫn không thấy, tôi gần như bất lực, và không dám nghĩ đến việc có thể không thấy em…”.

“ Bây giờ em ở đây…vậy mà tôi vẫn không cảm nhận được. Enji, tôi phải làm thế nào.?. Là anh em đâu quan trọng. Ông nội cũng lấy chính người cô của mình mà sinh ra ba người con. Chúng ta còn là anh em khác cha nữa...”.

Cô vẫn không đáp lại. Anh thở dài, hỏi:

“ Em nói đi, em muốn gì.?.”.

Nhưng cô vẫn không nói.

Rất lâu, rất lâu…

Anh đột nhiên đưa tay tháo chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa ra, lấy từ trong túi ngực một chiếc dây và luồn chiếc nhẫn vào. Rất bình tĩnh, anh đeo vào cổ cho cô. Cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên người cô và nói:

“ Đi đi, đến bất cứ nơi nào em muốn.”.

Nghĩ nghĩ, lại nói:

“ Em nói tôi trói buộc tâm hồn em. Thực ra thì nên nói ngược lại. Nhưng không cần thiết em phải trả tự do cho tôi...cứ mang nó đi..”.

Rồi anh quay bước vào nhà.

Ở đằng sau, cô đột nhiên lên tiếng:

“ Nói đi, làm cách nào để trả tự do được cho anh. Em sẽ làm, em không thích nó..”.

Anh cười cười.

“ Em không làm được điều đó đâu.”.

Rồi bước đi hẳn. Không ngoảnh lại nữa.

Sáng hôm sau, anh thức dậy…nằm trên giường thật lâu…trái tim cảm thấy trống trải. Bên cạnh anh, ga giường không có hơi ấm.

Nơi nào đó…

Một cô gái bước trên đường lớn. Tay nắm chặt chiếc nhẫn được luồn qua sợi dây chuyền màu ánh sáng trắng. Thầm thì trong miệng:

“ Mẹ..con đến thăm mẹ đây…”.

Nhiều ngày sau, cô gái xuất hiện ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh nước Ý được bao trùm trong rừng cây gai dại, vào lăng được canh gác của những người gia đình Io.

Có nhiều quan tài ở đây, mỗi cái một kiểu khác nhau.

Một vài người trong đó nằm ngủ, và ngủ hẳn.

Một vài người có thể vài trăm năm sau sẽ thức dậy. Những người canh gác lăng mộ vẫn canh gác ngày đêm như thế.

Cô gái tựa ngồi cạnh chiếc quan tài màu xanh đen thẫm. Cô ngồi như thế đến vài ngày, và đến một ngày thì đứng dậy.

Cô nói với quan tài.

“ Mẹ...con trở về Nhật đây. Một số việc con phải làm trươc…Sau đó, con mới đi gặp lại anh ấy được. Lần sau đến…con sẽ mang anh ấy theo. Con không chắc lần sau là bao lâu nữa mẹ. Có lẽ sẽ lâu lắm. Mẹ chờ nhé.”.

Rồi cô gái đi…

Nơi cô trở về là gia tộc Senje. Cô muốn gặp một người.

Li biệt và gặp lại.

Enji bước vào căn phòng cô đã từng rất quen thuộc: căn phòng của Đại Lão.

Đại Lão ngồi đó, trên bàn có một ván cờ đang chơi dở, một tay cầm quân cờ suy nghĩ nước tiếp theo, một tay cầm tách trà đang dần nguội…dáng vẻ vẫn luôn ung dung như thế.

Cô bước thẳng vào phòng, Đại Lão cũng không nhìn qua một lần.

Cô không để tâm, tiếp tục đi đến chỗ ngồi đối diện ông, rồi ngồi ngay xuống. Đôi mắt vừa liếc qua bàn cờ, tay ngay lập tức đưa lên, đặt xuống một quân cờ.

Miệng nói:

“ Người có vẻ rảnh.?. Nói chuyện một chút.”.

Ông cũng không ngước lên nhìn, đôi mắt bây giờ chăm chú thế cờ bày ra, nhưng miệng vẫn hỏi lại:

“ Không phải ở bên hắn ta sao.?. Hắn ta thả về.?.”.

Cô cười cười:

“ Giữ sao được.”.

Ông đưa tay thêm một quân cờ.

“ Không đi chơi lang thang lại về đây. Có chuyện gì.?.”.

Cô nhấp một ngụm trà trong chiếc chén vừa rót, khẽ nhíu mày…vị rất tệ.

“ Hỏi người vài câu thôi. Con vẫn luôn thắc mắc, cuối cùng là con bao nhiêu tuổi vậy.?. 23 hay là 19.?.”

Đại Lão đến giờ mới ngẩng lên nhìn cô, có chút kinh ngạc. Có lẽ ông không nghĩ cô đột nhiên xuất hiện ở đây để hỏi vấn đề này.

“ 19..tất nhiên là 19 rồi. Lilith đâu sinh con ra bình thường, con bé giữ con đến vài năm ở trong bụng.”.

Ông vừa đáp, cô lập tức ho kịch liệt. Nhìn chằm chằm vào ông như muốn xác nhận sự thật. Ông không do dự gật một cái. Rồi hỏi tiếp:

“ Còn chuyện gì nữa.?.”.

“ Ừm…về Jin.?.”.

“ Không phải biết rồi sao còn hỏi. Nó là sản phẩm do ta tạo nên, có sức mạnh giống như Vampire, trí tuệ rất cao siêu. Trong hơn 1000 sản phẩm, chỉ có nó là thành công thôi. Nhưng tránh nhiều chuyện không hay, ta nói là thất bại. Còn về chuyện khuôn mặt của nó, không phải cũng đoán ra rồi sao.?. Ta biến khuôn mặt nó giống con để đánh lạc hướng bên Vampire, ngoài ra còn là vì có chút thích thú. Thế đấy.”.

Đại Lão đáp, trong giọng nói có chút bực bội.

Enji nghe ông trả lời khẽ cười cười. Cô biết ông vẫn luôn rất tức giận với Jin. Jin là sản phẩm do ông tạo ra, nhưng cái đầu lại chẳng bao giờ nghe lời. Đã thế, ông không bao giờ có thể làm khó anh, thỉnh thoảng còn lại bị anh đá lại. Nếu không phải hồi nhỏ ông luôn lấy cô ra làm mồi dụ, anh cũng không ngoan ngoãn nghe lời.

Sau đó, cô và ông…đánh cờ. Cả hai đều không nói gì nữa. Không khí trong phòng mặc dù có chút trầm mặc, nhưng lại không có sự khó xử. Mối quan hệ của hai người, giờ phút này lại giống như ngày xưa.

Khi tách trà của Đại Lão vơi, cô liền đứng lên và đi pha một ấm khác.

Đại Lão vừa rót trà ra chén nhỏ, ngửi thấy một mùi hương đắc biệt, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn cô. Cô nhướn mi lên, nói:

“ Thử xem, có giống trà mẹ từng pha không.?.”.

Ông im lặng một chốc, đưa chén trà lên uống một ngụm nhỏ và đáp:

“ Không ngon bằng.”.

“ Vậy à.?.” Cô lơ đãng hỏi, tự mình cũng rót một chén, chậm rãi thưởng thức, dường như không muốn nói gì nữa.

Đại Lão khẽ thở dài, đành phải hỏi:

“ Có gì thì nói đi.”

Khoé miệng cô khẽ nhếch, cô gật gật đầu, nói:

“ Ông Jin có đến gặp con. Ông ấy có nói cho con vài thứ. Đại Lão, người không thành thật. Người chưa bao giờ có vợ. Hinako thực ra chỉ là một cô bé mười sáu tuổi hay pha trà bên cạnh người thôi. Người rất yêu quý, và coi cô bé ấy là cháu mình. Sau đó, mẹ con xuất hiện. Ông Jin nói, khi vừa gặp mẹ, người đã rất thương mẹ rồi. Sau ngày khi mẹ biến mất, Hinako quả thật có nhớ mẹ mà phát bệnh rồi mất, nhưng người cũng chỉ đau lòng một chút. Còn thực sự, người luôn nghĩ đến mẹ con…”.

Đại Lão nhìn cô không biểu tình.

Cô lại tiếp tục nói:

“ Con không tin, và rồi, ông Jin có nói một câu….”. Cô bất ngờ nhìn thẳng vào mắt ông. “…nếu không yêu quý, sao Đại Lão tặng cô Lilith thứ bùa cứu mạng của gia tộc Senje.?. Ông biết mọi chuyện cô ấy vì sao lại phải rời bỏ khỏi gia tộc Vampire, tặng món quà đó hẳn có nghĩa là vô cùng tin tưởng. Mà cũng chỉ có thể tặng nó, mới có thể biểu đạt tình cảm của mình….”.

Đôi mắt Đại Lão khẻ rung nhẹ.

Cô cười cười:

“ Nếu người không yêu quý mẹ con, hẳn sẽ không tặng mẹ con chiếc nhẫn đó. Vũ khí nguyên thuỷ là thứ vô cùng quý giá, nó luôn được coi là bùa hộ mệnh cuối cùng của nhà Senje, phòng trừ trường hợp những Vampire thuần chủng tấn công…người hẳn vẫn luôn lo lắng cho mẹ con. Và rõ ràng, nó chẳng liên quan gì đến di nguyện của Hinako cả. Đại Lão..người thực sự không thành thật.”.

Đại Lão trầm mặc nửa ngày, cuối cùng lên tiếng:

“ Vậy thì sao.?.”.

Cô nhún vai.

“ Con nghe nói người định rời bỏ tộc Senje. Người định đi đâu.?.”.

“ Hỏi làm gì.?.”.

“ Không có gì…”. Cô nhấp ngụm trà. “..đi cùng thôi. Quãng đường cuối cùng không thể tĩnh mịch được. Người sống cũng đâu được mấy năm nữa. Con đi cùng sẽ vui hơn.”.

Đại Lão bất ngờ cúi đầu. Không ai biết trong mắt ông có điều gì chuyển biến. Không ai biết trong đầu ông nghĩ thứ gì.

Ở bên kia, Enji vẫn uống trà, thầm nghĩ: Trà ngon.

---

Và cô cùng Đại Lão đột ngột biến mất.

Khoảng một năm sau, Jin cùng bốn người anh em Lau cũng đột ngột biến mất.

Nhà Senje được ông K và ông J quản lí. Chưa nói sẽ có người nào lên thay, nhiều người cũng tranh giành, cũng khá loạn. Đám người nhà Senji thỉnh thoảng cũng chọc một gậy vào….

Ở một nơi khác, vẫn rất thanh bình.

Vài năm nữa trôi qua…

Dười làn nước xanh thăm thẳm…một bóng dài lướt dưới làn nước rất nhanh, trông rất quỷ dị. Chiếc bóng đen dài đến gần bờ, rồi thu nhỏ lại…

Từ dưới nước, một cái đầu ngóc lên, mái tóc dài xoã tung ướt đẫm…

Trên bờ biển, Lynh ngồi dưới gốc dừa đang nướng cá bỗng nhiên hô lên ầm ĩ:

“ Tiểu thư, tiểu thư…cá chín…cá chín…nhưng mà Lau ăn mất con ngon nhất rồi.”.

Enji bước lên bờ cát, khẽ bật cười. Bên tay phải cầm một chiếc túi lưới chứa đầu sò ốc biển. Bên tay trái thì cầm một cọc gỗ dài được vót nhọn ở một đầu.

“ Lynh…thứ này ngon hơn. Nướng đi.”.

Cô nói, ném cho Lynh chiếc túi lưới.

Qua khoảng thời gian, mùi sò nướng thơm phức bắt đầu tràn trên bờ biển. Enji lấy những con sò lớn ngon nhất bỏ vào một chiếc lá lớn, sau đó mang đi đến căn nhà gỗ lớn ngay gần đó.

Cửa mở ra. Trong căn phòng đơn giản có một người đàn ông lớn tuổi đang nằm trên giường đọc sách. Enji bước vào mỉm cười nói:

“ Rất ngon, Lynh vừa nướng, ông ăn không.?.”.

Và cô đưa chiếc lá lớn chứa đầy sò lên bàn, cũng lấy ra vài thức chấm.

Đại Lão gật đầu, bỏ quyển sách xuống ngồi lên bàn cùng ăn với cô.

Nhưng cô không ăn, mà bước đến ngồi trên bậc cửa sổ hóng gió biển.

Ông nhìn cô. Khuôn mặt qua vài năm có lẽ đã không còn sự trẻ con của tuổi 19. Khi cười và chớp mắt vẫn thật đáng yêu, nhưng lại mang theo sự quyến rũ của tuổi trưởng thành.

Ông đang nhìn, cô đột nhiên quay đầu lại. Và cười hỏi:

“ Tẩm gia vị vừa chứ.?.”.

Ông gật đầu.

“ Con không ăn sao.?.”.

“ Không, lát nữa qua đó con ăn. Lynh chắc sẽ phần con. Thứ này của ông.”.

Nói xong, lại quay đầu nhìn ra ngoài.

Đại Lão bỏ con sò xuống, đôi mắt khẽ cụp lại, bỗng nhiên nói:

“ Enji..không cần tốt với ta như vậy. Con thực không biết, những năm vừa qua…”.

Ông đang nói, cô bỗng nhiên ngắt lời:

“ Con biết.”.

Ông ngạc nhiên.

Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn, chậm rãi nói:

“ Ông đang hối hận phải không.?. Con đối xử tốt với ông bao nhiêu, ông càng hối hận bấy nhiêu. Ông đã khó xử từ cái ngày con tìm đến ông và muốn theo ông đến đây. Ông thực sự muốn con hận thù để ông có thể thanh thản. Nhưng cuối cùng con lại không làm thế.”.

Đại Lão càng ngạc nhiên hơn.

Cô cười cười.

“ Con chờ câu nói này của ông lâu lắm rồi.”.

Đại Lão chợt hiểu điều gì đó, ông nheo mắt, dò hỏi:

“ Enji, không phải mấy năm qua, con đối xử tốt với ta chỉ là vì muốn ta khó sống chứ.?.”.

Cô bật cười lớn, gật đầu rất sảng khoái:

“ Con đã nói rồi. Con sẽ dạy cho hai người một bài học. Con nói và con sẽ làm mà. Hai người rõ ràng yêu con, nhưng lại khiến con đau khổ. Khiến con quay lòng vòng, một thời gian dài không biết đến mẹ lại còn giận mẹ. Con phải khiến hai người ân hận mới thoả mãn được”.

Đại Lão nghe cô nói, cảm giác đè nặng trong ngực bỗng nhiên biến mất. Ông cũng cười:

“ Enji, chẳng có cách trả thù nào nhẹ nhàng thế này đâu.”.

Cô lắc lắc đầu.

“ Trả thù đáng sợ nhất là đánh vào lòng yêu thương. Ở một nơi khác anh ấy đang nhớ con mà khổ. Ở đây ông cũng vì con đối xử quá tốt mà khổ. Con thực sự rất hài lòng.”.

Đại Lão nghe xong gật gật đầu. Cúi người tiếp tục ăn sò nướng. Nhưng trên gương mặt ông, nụ cười vẫn luôn thường trực.

Mà ở bên cửa sổ, Enji đưa tay vẫy vẫy với Jin ở đằng xa. Cô nghe rõ anh hò lớn:

“ Enji, hôm nay Dino tới. Hắn có gọi ‘vợ yêu’ cũng đừng có trả lời nhé.”.

“…..”.

Vài năm sau nữa. Đại Lão mất. Ông mất trong một ngày tuyết rơi đầy ở Nhật, nhưng ở chỗ cô vẫn rất ấm áp. Một người làm tội ác cả một đời. Cuối cùng ra đi lại rất thanh thản. Jin trở về gia tộc Senje theo di nguyện của Đại Lão mà trở thành người đứng đầu tiếp theo.

Cô biết anh chẳng hứng thú gì với chức vị đó. Nhưng anh có lí do của mình:

“ Ngồi ở cái ghế cao cao đó cùng không tệ đâu Enji. Lúc buồn chán thì gây loạn thế giới một hồi. Mà mấy tên Vampire anh từng ghét, anh cũng phải từ từ xử lí. Nào, đến đây, có ai mà em ghét không.?. Ghi vào danh sách này. Dino hắn ta ghi đến hơn hai trăm người vẫn còn chưa dừng. Có vẻ trong thời gian chịu phạt ở nhà Valois hắn ăn đắng quá nhiều. Giờ vẫn còn đang tiếp tục nghĩ kìa.”.

Cô cười cười. Chợt nhớ đến mình sắp trở về Nhật.

---

Một ngày, an táng Đại Lão xong. Cô cùng Jin và người của mình đánh nhau một trận lớn với đám người phản đối. Bên cô thắng thật dễ dàng. Lau cười cười nói thực lực chênh lệch nhau nhiều quá.

Ngày hôm sau, cô ngồi ngoài hiên ngắm tuyết cùng bốn anh em Liwei. Lynh nằm gối đầu trên đùi cô ngủ không biết trời đất đâu nữa. Lau ở bên cạnh đấm lưng cho Liwei, còn Lee thì ngồi vẽ tranh.

Bỗng nhiên, Lau nói:

“ Hôm nay là giáng sinh phải không.?. Tiểu thư, ra ngoài làm loạn chơi không.?.”.

Lynh đang ngủ, nghe được chữ ‘chơi’ và ‘làm loạn’, đôi tai bỗng nhiên giật giật rồi bật dậy. Hấp tấp nói lớn:

“ Có, có liền. Từ chút, đừng vội, gọi Jin đã…”.

Nói xong không để ý đến ai chạy đi gọi Jin, mặt hớn hở vui mừng.

Cô liếc nhìn Lau. Bây giờ không đi thì không được nữa rồi.

Cả hai ra đường phố làm loạn một hồi, cô đứng ngoài cửa hàng chờ mấy người kia tính tiền. Từ đằng xa, cô nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc.

Anh bước ra ngoài một cửa hàng trang sức lớn. Và, đi cùng anh là một cô gái rất trẻ, miệng cười xem chừng rất vui.

Cô nhìn anh chăm chú, thấy anh cũng cười lại. Nhưng đôi mắt lại không nhìn ra cảm xúc gì. Sau đó, hai người bước lên một chiếc xe đi mất.

Khi chiếc xe đi rồi, ở sau cô, Jin đứng từ đó bao giờ lên tiếng:

“ Không đến chào hỏi sao.?.”.

Cô quay sang nhìn Jin, đáp:

“ Chưa phải lúc. Vài ngày nữa chắc em đến. Giờ vui chơi với Lynh chút đã. Lâu lắm thằng nhóc mới về Nhật. Nếu em đi liền nó sẽ khóc.”.

Cô vừa dứt lời, Lynh từ trong cửa hàng mò ra. Trên tay là một đống kẹo, miệng cũng đang ngậm kẹo mút. Hớn hở nhìn quanh.

Cô nhìn Lynh cười hỏi;

“ Muốn đi đâu nữa…”

“……”.

Một tuần sau tết.

Anh đi dạo trong công viên thành phố với cô gái trẻ lần đó. Cô gái này mới chỉ 18 tuổi. Anh từng nhận nhầm vì có tạc người nhìn sau rất giống cô. Sau đó làm quen dần. Bây giờ, anh nhìn đi nhìn lại cũng đều chẳng thấy giống nữa. Nhưng cô gái này rất thú vị, hay cười, vì thế anh gặp gỡ nói chuyện cũng được.

Hai người ngồi trên một băng ghế ngắm mặt hồ bị đóng băng, cô gái trẻ luôn miệng nói, anh thỉnh thoảng gật đầu, cũng không biết là có nghe không.

Ở một băng ghế khác, một cô gái đeo kính râm màu hổ phách thời trang ngồi trên băng ghế ăn bánh quy thỏ, bên tai đeo tai nghe, hưởng thụ âm nhạc. Mọi người đi qua băng ghế của cô gái đều phải quay đầu liếc ba bốn lần.

Cô gái ăn mặc thật đẹp. Chiếc áo lông màu trắng sang trọng dài tới tận gót chân. Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, trông thanh thoát. Chiếc quần jean xanh đậm bó đi cùng đôi bốt cao cổ thời trang màu da nâu khiến đôi chân thon dài của cô thêm nổi bật.

Cô gái ăn hết hộp bánh bích quy nhỏ liền đứng dậy, chụp chiếc mũ lông liền áo lên, cầm chiếc túi xách vắt lên vai và rảo bước.

Cô gái đi qua trước hai người.

Cô gái trẻ bên cạnh anh nhìn thấy cô đi qua bỗng nhiên dừng nói, và chăm chú nhìn. Thầm tấm tắc khen. Còn hâm mộ nữa. Quần áo của cô thật đẹp.

Khi cô đi qua anh, đôi mắt đang thản nhiên bình tĩnh như mặt hồ trời đông bỗng nhiên dậy sóng.

Anh mất năm giây để đứng người trên ghế, có vẻ như không tin nổi.

Rồi bất ngờ, anh đứng bật dậy chạy tới túm lấy tay cô gái.

Cô gái bị giật người lại, quay đầu nhìn người đang túm tay mình.

Khẽ lắc lắc cổ tay để thoát khỏi tay anh, nhưng không được. Anh càng ngày lại càng siết chặt hơn.

Cô bực mình, lên tiếng:

“ Ở trước mặt bạn gái mình mà lại đi đuổi theo cô gái khác, không thấy xấu mặt à.?. Bỏ tay ra đi. Đau chết được ấy.”.

Anh vẫn không bỏ, đưa tay gạt mũ của cô xuống, đồng thời kéo chiếc kính râm ra. Đôi mắt hổ phách nhìn anh hấp háy cười.

“ Sao vậy.?. Chưa từng thấy người đẹp như thế này à.?.”.

Anh nhìn cô chằm chằm, bàn tay đang cầm kính bỗng nhiên siết chặt bóp nát. Anh cười cười, có vẻ nén giận.

“ Nhóc con, tôi sẽ đánh em.”.

Cô cười càng chói mắt.

“ Vậy đánh nhẹ thôi nha.”.

“……”.

Trời đông chợt ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play