Cô vội vàng
đội chiếc mũ nồi nhỏ lên đầu chạy ra ngoài, dáng vẻ hết sức chật vật.
Nhưng khi vừa định chui vào xe, nhớ ra điều gì đó, cô lại vội vàng quay
lại chạy vào nhà. Chưa đầy một phút sau lại ầm ầm chạy ra. Trên gương
mặt là một nụ cười ngốc nghếch.
Ngay khi cô
vừa chạy vào trong xe, ngồi cái phịch xuống và thở phào một hơi. Anh
ngồi trong xe đã từ lâu, đang cầm một li cà phê nóng và đọc báo.
“ Quên cái gì sao.?.”.
Cô lắc lắc đầu.
“ Không. Em
quay lại chụp chiếc dương cầm thôi. Về thử hỏi những người ở nhà xem họ
có biết gì về nó không.?. Mà anh có việc gì cần nói chuyện với cụ
vậy.?.”.
Anh đưa tách cà phê lên uống một ngụm, cười cười nói:
“ Khi về em sẽ biết. Đây, bánh của em..”.
Cô nhận lấy đĩa bánh từ tay anh, cảm thấy có gì đó rất mờ ám.
“ Saka. Anh đừng tính kế với em nhé. Nghe đã chẳng phải là chuyện tốt rồi.”.
Chỉ là một câu nói bâng quơ của cô, nhưng lại khiến anh khẽ giật mình.
---
Ngồi trên lưng Lau, vừa di chuyển quân cờ, cô vừa nói:
“ Lee này, anh nghĩ xem, Saka và Đại Lão nói chuyện gì.?. Có liên quan đến tôi
không.?. Từ nãy đến giờ tôi cứ cảm thấy không ổn lắm.”.
Chàng trai trước mặt cô vẻ mặt suy tư đang nghiên cứu thế cờ, gật nhẹ đầu đáp lại:
“ Bảy phần là
chuyện liên quan đến cô. Bởi lẽ từ trước đến giờ quan hệ giữa hai người
không bao giờ được coi là tốt. Từ khi tôi làm việc cho Đại Lão, thì
Vampire mà Đại Lão có ý giao hảo là trưởng lão Vampire, còn những
Vampire khác thì ông ấy luôn không thích. Nhất là đối với cha của ngài
Fujimaru, nếu tôi không nhầm ông ta bị Đại Lão liệt vào danh sách đen
rồi. Nếu không vì cô, Đại Lão chắc chẳng nói chuyện với ngài Fujimaru
đâu.”.
“ Hử.?.”. Cô ngước đầu lên ngạc nhiên hỏi.
“ Cụ có danh sách đen.?.”.
Lee đưa mắt ra khỏi bàn cờ, chắc chắn nói:
“ Có. Tôi đã
từng nhìn thấy. Có hơn trăm cái tên, những ai bị đưa vào danh sách đó sẽ bị Đại Lão cực kì chú ý. Có rất nhiều cái tên trong danh sách bị ghệch
chéo, hình như là tiêu hết rồi. Lau nhỉ.?.”.
Anh vừa nói lại vừa liếc sang một người khác đang nằm dài trên sàn gỗ không nhúc nhích nổi, khuôn mặt ỉu xìu buồn bã.
“ Lee, khi nào thì anh và tiểu thư mới đánh xong ván cờ đó. Em đau lưng quá. Mà tại
sao tiểu thư đi nước cờ thì nhanh, mà anh nghĩ đến chục phút mới đưa con tốt lên.?.”.
Lee nghe vậy liền cười khẩy một cái, chẳng thèm đáp lời cậu em. Tiếp tục nghiên cứu thế cờ.
Vừa lúc ấy, những tiếng bước chân dồn dập tiến đến.
“ Tiểu thư, Đại Lão và ngài Fujimaru vừa nói chuyện xong rồi.”.
“ A. Tốt. Vậy tôi đến gặp cụ.”.
Cô vui mừng đứng dậy, nhưng vừa định chạy đi, cô gái kia lại liền ngăn lại.
“ Tiểu thư, Đại Lão lại vừa đi rồi. Đại Lão nói sẽ trở lại vào tuần sau, ngài nói lúc đó sẽ liên lạc với cô.”.
Enji nghe vậy sững người một chút, khuôn mặt ngay lập tức hiện lên buồn bực mình, cô lại ngồi phịch xuống cái đệm lưng kia.
Tại sao cô lại có cảm giác Đại Lão đang tránh mặt cô.?.
Cô còn đang không vui như thế, một giọng nói hết sức ngây ngô vang lên:
“ Hể.?. Lần
trước ông ấy không nhận điện thoại của cô rồi mà. Lần này cũng đi luôn
là sao.?. Nghe không giống Đại Lão lắm. Tiểu thư, Đại Lão là đang tránh
mặt cô đó, chẳng phải là có việc gì bận đâu.”.
Anh ta còn tận tình nói ra cái sự thật này nữa.
“ Câm miệng.
Ai mượn anh nói hả. Ngốc Lau, vô dụng…không biết đừng lên tiếng. Sao anh dám nói trong khi tôi chưa cho phép. Tôi đánh chết anh.”.
Bị nói trúng
nỗi đau vừa mới dâng lên, cô bực mình quát thét anh chàng, cũng đồng
thời ra tay. Những tiếng đấm đá vang lên nghe như mưa rào vậy.
Lee nhìn tràng cảnh trước mắt thở dài, anh cầm tách trà rót cho mình một chén nhỏ,
nhấp nhấp một chút lại nhìn ra những đám cỏ khô cao xào xạc ngoài sân.
“ Haizz…đã
cuối đông rồi tại sao vẫn lạnh như vậy.?. Mùa đông năm nay thật là dài
mà. Sao mình lại có cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra vậy.?.....”.
---
Khi cô đang
mải mê đánh Lau, và Lee thì đang miên man suy nghĩ, trong căn phòng của
Đại Lão, hai người đàn ông vừa nói chuyện với nhau một việc cực kì kinh
động mà cô không thể ngờ tới.
Anh đến đây để thương lượng với Đại Lão một việc.
Khi nghe anh nói ra việc này, Đại Lão nhìn anh với ánh mắt hết sức ôn hoà nói:
“ Tại sao tôi phải đồng ý.?.”.
Saka im lặng
nhìn ông ta, một lát sau, ánh mắt anh trở nên cực kì kiên quyết, rõ
ràng, anh vừa quyết định một việc vô cùng quan trọng.
Anh mở miệng, sắc mặt rất nghiêm túc, và phảng phất một điều gì đó buồn bã.
“ Đại Lão,
trước khi tôi nói điều này ra, tôi muốn hỏi ông một chuyện…..Cuối cùng,
ông có mục đích gì khi đẩy Enji về phía tôi.?.”.
Ông già trước
mặt anh trong ánh mắt hơi biến sắc một chút, nhưng ngay lập tức trở lại
bình thường. Ông nở một nụ cười hồ li giảo hoạt nói:
“ Cậu nói điều gì vậy.?. Không phải là cậu muốn con bé đến ở với cậu sao.?. Chính cậu là người thách đấu mà.”.
Trên gương mặt anh lộ vẻ cười nhạt.
“ Đúng là tôi
đã thách đấu, nhưng chiến thắng lại dễ dàng như vậy sao.?. Con bé là một quái vật, ông biết rõ tôi không thể nào thắng nó dễ dàng được, ngay cả
khi tôi là Vampire. Vì thế ông mới giở trò giúp tôi mà. Cả tôi và ông
đều hiểu rõ cơ thể Enji như thế nào.?. Bất cứ loại thuốc mê liều cao nào đối với cô ấy đều vô dụng. Người hôm đó có thể hạ thuốc với cô ấy, và
hiểu rõ cơ thể của cô ấy với thuốc như thế, ngoài ông còn có thể ai
được. Người bình thường nghĩ một chút liền tìm ra vấn đề, Enji lại càng
không phải người bình thường. Nhưng chỉ vì con bé có niềm tin mù quáng
với ông, vì thế mới có thể dễ dàng bỏ qua mối nghi ngờ lớn đến như
vậy.”.
Anh càng nói,
càng lộ ra vẻ bất mãn khó chịu. Đại Lão đẩy cô về phía anh, làm anh luôn cảm thấy mọi việc xảy ra đều là kế hoạch của ông.
Đại Lão vẫn giữ trên môi nụ cười đó, ông chậm rãi nói:
“ Không cần phí lời. Chúng ta mục đích không phải đều giống nhau sao.?.”.
“ Phải..”. Anh gật đầu.
“ Và hôm nay
tôi đến vì mục đích đó. Suy cho cùng, cả ông và tôi đều lợi dụng Enji để tìm người phụ nữ đó. Tôi muốn hợp tác với ông.”.
Khi anh nói
đến đây, trên gương mặt thoáng qua một vẻ khó chịu. Và Đại Lão cũng vậy. Nhưng ngay lập tức, hai con người này lại bình thường trở lại, đáp lại
nhau bằng những nụ cười.
Sau đó, nụ cười cả hai đồng thời biến mất.
Trên gương mặt Đại Lão là một mảnh nghiêm trọng. Ông ho nhẹ một cái nói:
“ Ta không
biết Lilith ở đâu. Thực ra thì bí mật Lilith ở đâu nằm ở ngay chính gia
tộc của cậu. Nếu không vì vậy, ta cũng không đưa Enji tiếp cận cậu làm
gì.”.
Anh gật đầu, biểu thị sự đồng ý với lời nói của Đại Lão khiến Đại Lão hơi hơi kinh ngạc.
“ Tôi biết.
Nhưng tìm kiếm những tin tức về Lilith ở trong nhà Valois không hề đơn
giản. Hơn nữa, trong nhiều năm qua, bất cứ tin tức về Lilith đều bị ông
hoặc nhà Valois xoá bỏ, nên việc tìm Lilith càng khó khăn hơn nữa. Trước đây, tôi muốn dựa vào Enji để tìm hiểu những tin tức về Lilith mà ông
biết. Nhưng thật không ngờ, đến cái tên Lilith cô ấy cũng còn không
biết.”.
“ Đó là vì ta không nói cho nó.”.
“ Ông có nghĩ làm như vậy, mục đích của ông sẽ không thành.?.”.
“ Vì ta biết
cậu sẽ nói cho Enji biết, và rõ ràng là cậu đã nói. Thậm chí còn gây tò
mò rất lớn cho con bé nữa, trong bức thư gửi cho ta, con bé hỏi khá
nhiều về Lilith đấy.”.
Nghe những lời đó của Đại Lão, sắc mặt anh hiện lên vẻ không vui, thậm chí có chút
giận giữ. Lời Đại Lão rõ là nói trắng ra ông đã tính kế anh thành công.
Nhưng cũng không khó chịu lâu, anh coi như bỏ qua tiếp tục nói:
“ Không chỉ tò mò đâu, cô ấy còn sắp tìm được Lilith rồi kia. Thật ngạc nhiên, trong
khi nhiều người tìm kiếm bao năm như vậy, cô ấy tìm ra tin tức của
Lilith lại không mất nhiều thời gian. Ông biết vì sao không.?.”.
Khi anh nói
đến việc cô sắp tìm ra Lilith, sắc mặt Đại Lão hiện lên vẻ mừng lo khó
có thể diễn tả nổi, suy nghĩ một chút, ông cân nhắc thử kể lên một cái
tên.
“ Jin.?.”.
Anh giật mình, thầm tự hỏi chẳng lẽ ông ta biết mọi chuyện. Rồi không nói gì, gật đầu rất nhanh.
“ Ta biết mà…”. Ánh mắt Đại Lão sáng lên.
“ Từ khi ta
phát hiện Jin biết đến Lilith thì cũng là lúc thằng nhóc đó biến mất.
Một số tài liệu, ảnh về Lilith ta có cũng bị thằng nhóc đó lấy đi một
nửa. Thằng nhóc đó thật sự phải nói là thiên tài. Ta biết nó sẽ tìm được Lilith. Quả thật là vậy. Nó liên lạc với Enji sao.?.”
“ Đúng vậy.
Anh ta là người chỉ dẫn đằng sau để cô ấy tìm kiếm Lilith. Có thể anh ta đã tìm được Lilith rồi, và đang cố gắng báo cho cô ấy biết.”.
Theo lời nói
của anh, gương mặt của Đại Lão càng hiện lên vẻ mừng rỡ. Ông lẩm bẩm lại những lời của anh, đồng thời rơi vào sự trầm tư suy nghĩ:
“ …..tìm được Lilith.?....”.
Anh cũng mặc kệ Đại Lão, để cho ông tĩnh lặng một chút.
Mãi sau, ông lên tiếng:
“ Nếu Jin đã
tìm được Lilith, chắc chắn sẽ báo cho con bé biết. Vậy tại sao ta phải
đồng ý cho con bé ở lại với cậu thêm nữa.?. Nếu con bé trở về nhà Senje, vậy việc nắm tin tức đối với ta không phải tốt hơn sao.?.”.
Anh khẽ cười, nói lời rất tự tin.
“ Nếu biết
Lilith ở đâu, vậy tại sao anh ta không báo cho ông biết.?. Không phải
ông từng chăm sóc cậu ta lớn lên sao.?. Rõ ràng, anh ta đối với ông có
sự cảnh giác. Khi tôi hỏi Enji, con bé nói trước khi biết được mọi
chuyện, nó sẽ không nói bất cứ điều gì cho bất cứ ai, nghĩa là cả ông
cũng vậy. Đối với niềm tin mù quáng với ông, đáng lẽ con bé phải nói
chứ.?. Vậy rõ ràng, anh ta đã nhắc nhở điều gì đó với Enji về ông. Để
con bé ở nhà Senje sẽ càng khiến anh ta cẩn thận hơn. Vậy tại sao không
để Enji bên tôi. Anh ta không tin tôi, nhưng tôi lại có liên quan đến
nhà Valois. Tôi sẽ đưa con bé đến Pháp vào thời gian tới, nếu cậu ta gần Lilith, chắc chắn đang ở đâu đó gần gia tộc Vampire, tôi sẽ tạo điều
kiện để anh ta có thể tiếp cận gần Enji. Như vậy không tốt sao.?.”.
Lời nói này quả thật không nghi ngờ là rất đúng.
Đại Lão nghe anh nói, nụ cười hồ li lại xuất hiện. Ông nhẹ nhàng nói:
“ Đồng ý. Vậy anh muốn thêm bao nhiêu thời gian nữa.”.
Sau đó, Đại
Lão đứng dậy, ông đi đâu đó chừng mười phút sau liền quay lại đưa cho
anh một thứ. Nhìn tờ giấy kì lạ trước mặt, anh mở ra xem và ngay lập tức hiểu được thứ này là gì. Anh đã muốn rời đi ngay, nhưng nghĩ đến một
việc anh lại hỏi:
“ Tôi tin Enji có thân phận đặc biệt nào đó liên quan đến Lilith. Nhưng còn người tên
Jin đó, con bé nói anh ta có ngoại hình khá giống nó. Anh ta cũng có
liên quan đến Lilith sao.?.”.
Đại Lão gật đầu một cái, ánh mắt đầy bí ẩn:
“ Đúng là có.”
Cảm thấy điều mờ ám trong lời nói của ông, nhưng anh cũng không để ý đến. Anh gập tờ giấy lại, muốn đứng dậy rời đi.
Bất ngờ, Đại Lão lên tiếng hỏi:
“ Cậu nghĩ Enji sẽ nghĩ gì khi biết câu chuyện này giữa chúng ta.”.
Câu hỏi này khiến đôi mắt xám tro của anh dường như tối thêm, thậm chí còn phát ra những ánh sáng kì dị.
“ Cả ông và
tôi đâu có ngu như vậy.?. Cả tôi với ông đều cần Enji. Chỉ cần con bé
biết một chút, nó giúp ông hay tôi nữa sao.?. Lúc đó, nếu con bé không
đi giết tôi, tôi sẽ chỉ là một con kiến.”.
Đại Lão khẽ lắc đầu không cho là đúng.
“ Cậu từng
nói, con bé tin ta mù quáng.?. Điều đó là sai. Niềm tin của nó với ta
còn hơn cả sự mù quáng kia nhiều. Chỉ cần ta muốn, bất cứ điều gì ngay
cả khi không thể, nó đều sẽ đi làm. Nếu chuyện này xảy ra, nó có thể hận cậu, hận ta. Nó có thể giết cậu, nhưng tuyệt không dám phản lại ý của
ta. Sao.?. Cậu không tin.?.”.
Đại Lão cười cười.
“ Vậy ta sẽ chứng minh cho cậu biết. Ảnh hưởng của ta với con bé lớn cỡ nào.”.
Nói rồi, ông gọi một người hầu gái. Và nói với cô ta:
“ Ra báo với
Enji cuộc nói chuyện của ta và ngài Fujimaru đã kết thúc. Nhưng ta có
việc cần ra ngoài, không thể gặp nó được. Có thể tuần sau ta sẽ trở về,
lúc đó, ta sẽ gọi điện báo cho nó biết.”.
Anh rất kinh ngạc khi nghe Đại Lão nói thế.
“ Rồi, giờ cậu ra ngoài đó gặp nó, cậu sẽ hiểu ngay thôi.”.
Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, khẽ hừ một tiếng nhỏ, anh bước ra ngoài. Cô hầu gái đã chạy đi báo với cô trước rồi.
---
Khi tiếng bước chân của anh đã nhỏ dần và gần như biến mất. Đại Lão quay sang nhìn một người đàn ông vẫn đang đứng im lặng từ đầu đến giờ ở một bên ghế của
ông. Hai người nhìn nhau một lát, người kia lên tiếng:
“ Con trai của Fujimaru Rei, đúng là không đơn giản. À. Phải nói, là con trai của
Voltaire Valois chứ.?. Tôi vẫn quen với cái tên Nhật mà cha của cậu ta
dùng hơn.”.
“ Được rồi. Nói chuyện ở đây không tốt, chúng ta ra nơi khác.”.
Đại Lão nói, sau đó vội rời khỏi chính căn phòng mình. Người đàn ông kia cũng đi theo ngay lập tức.
Ở một vọng lâu:
Người đàn ông đứng ở trong căn phòng nhìn Đại Lão đầy hoài nghi cùng hoảng sợ:
“ Đại Lão, ông không định làm thế thật chứ.?. Tiểu thư sẽ hận ông đấy.”.
Trên gương mặt Đại Lão hiện ra vẻ bất đắc dĩ, còn có chua xót nữa.
“ Không thể
khác được. Ta phải tìm được Lilith trước cậu ta. Vấn đề tìm Lilith không phải ở Enji mà ở Jin, phải lôi được thằng nhóc đó ra ngoài ánh sáng.
Nếu có chuyện xảy ra với Enji, thằng nhóc đó chắc chắn phải xuất hiện.
Nếu Enji hận ta thì sao chứ.?. Nó sẽ không rời khỏi ta, hơn nữa nếu làm
thế, sẽ càng thúc đẩy lí do khiến nó tìm ra Lilith. Không chỉ nó, còn
ảnh hưởng cả đến Fujimaru Saka nữa. Cuối cùng, cách làm này tuy tiêu
cực, nhưng kết quả lại đáng được mong đợi nhất. Để cho con bé sống nửa
năm yên bình bên cậu ta, lúc đó tìm được Lilith trước chắc chắn là cậu
ta. Chỉ có cách này mới là tốt nhất….”.
Càng nói, giọng ông càng tỏ vẻ cay đắng.
Mà người đàn ông kia cũng thở dài não nề.'
Buồn phiền và ngọt ngào.
Khi anh đến
nơi, ở ngoài hiên nhà gỗ, cô vẫn đang đánh Lau một cách tàn bạo, và Lee
thì đang ngồi cách đó hơn ba bước chân, nhìn ra ngoài cửa thở dài. Thật
không biết có điều gì khiến anh ta phải lo âu như thế.
“ Enji, chúng ta về thôi.”.
Anh không quan tâm đến hai anh em đó, trực tiếp gọi cô về.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đồng thời dừng tay lại. Cô hỏi anh, trong mắt có tia chờ mong:
“ Saka, cụ có việc đi thật rồi sao.?.”.
Anh chợt nhớ
đến việc ông ta nói với người hầu, liền gật đầu một cái không chút do
dự. Cái gật đầu này ai nhìn cũng thấy rõ hết. Lau cũng vậy. Mặc dù mắt
của anh bị cô đấm cho đã rất sưng rồi, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể
mở hờ hờ ra được. Anh ta vừa nhìn thấy cái gật đầu của Saka, không hề
biết sợ hãi là gì nói:
“ Tiểu thư, đừng tin. Chắc chắn Đại Lão còn ở trong phòng đó. Ngài ấy tránh mặt cô thôi. Cô đến đó tìm là thấy liền à.”.
Anh ta nói rất chân thành.
Nhưng…Lại không vừa ý cô.
Chính xác là càng nói càng xoáy vào nỗi đau của cô. Nên…
“ Lau ngốc, Lau ngốc, Lau ngốc…anh không im miệng được à. Tôi cắt lưỡi anh bây giờ….”.
Cô sững người nhìn anh ta vài giây, cuối cùng miệng thét lớn, chính thức bùng nổ. Lại càng đánh anh ta tàn bạo hơn.
Lần này Saka để yên cho cô đánh, không có ý định kéo cô về luôn. Vì trông cô có vẻ đang xúc động lắm.
Sau khi đánh
Lau không khác chết là mấy, tâm tình của cô cũng không tốt hơn là bao.
Suốt trên một quãng đường dài, cô chỉ im lặng. Khi về đến nhà Fujimaru,
cô vẫn như thế. Và còn thể hiện sự buồn bực của mình ra hành động.
Anh nhìn cô trước mặt, ánh mắt khó hiểu lẩm bẩm:
“ Cô ấy sao vậy.?.”.
Enji trước mắt anh đang ngồi trên ghế, trước mặt là cả một bàn đầy các lại bánh kem
nhỏ khác nhau. Cô cầm những chiếc bánh kem đó lên bằng tay, và gặm một
cách kịch liệt. Các vụn bánh và kem văng đầy xung quanh.
Cô Elik tiến đến đưa thêm một đĩa bánh quy cam, sau đó lượn qua chỗ anh ghé tai nói:
“ Bé con của
ngài đang rất buồn bực, cô ấy không biết làm gì nên chỉ có thể ăn thôi.
Ngài không nghĩ ra cách nào giúp cô ấy sao.?.”.
Anh tất nhiên
biết cô buồn bực, nhưng đó chỉ là Đại Lão không gặp cô thôi mà. Có cần
thiết phải ảnh hưởng đến cô như thế không.?.
Khẽ thở dài, anh tiến đến ngồi bên cạnh cô hỏi.
“ Bé con, chỉ là không gặp Đại Lão thôi. Em đừng buồn chứ.”.
Vừa nói, anh vừa lấy chiếc bánh kem cô đang ăn để lên đĩa. Và rút ra một chiếc khăn, giúp cô lau kem dính đầy ở hai tay.
Cô để anh lau, giọng vẫn có vẻ đang dỗi đáp:
“ Nhưng cụ
chưa bao giờ không để ý đến em. Chỉ cần em muốn gặp, ông ấy sẽ đến luôn
mà. Từ trước đến giờ vẫn vậy. Lần này, em đã viết thư, đã gọi điện rồi
còn đến để gặp trực tiếp nữa. Nhưng ông ấy vẫn tránh em, ông ấy có bao
giờ như vậy đâu. Em luôn là cháu gái ngoan của ông mà.”.
Anh nghe cô
lẩm bẩm, lại rút ra thêm một chiếc khăn khác, đưa lên lau miệng cho cô.
Bỗng nhiên, anh khẽ giật mình khi thấy mắt cô hơi đỏ.
Cô tiếp tục nói, giọng nghe có chút khàn.
“ Saka, anh
nghĩ xem. Em đã làm sai điều gì.?. Chắc chắn là làm sai các gì nên cụ
mới giận. Nhưng em nghĩ mãi không ra. Em vẫn luôn nghe lời ông ấy mà.
Hay là vì em gửi thư cho ông ấy hỏi chuyện về Lilith.?. Đó là bí mật của cụ, đáng lẽ em không được hỏi mới phải. Em nói đến chuyện đó khiến cụ
giận sao.?. Vậy phải làm gì bây giờ.?.”.
Càng nói, đáy
mắt cô lại càng đỏ, cuối cùng đã long lanh một chút nước. Cô đưa tay lên dụi dụi mắt, ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Trông lại càng đáng
thương hơn.
Đáy lòng anh phát lạnh.
Trước đây cô
đã từng khóc, đó là khi Caroline làm cô bị thương khiến bệnh của cô phát tác. Nhưng đó là trong vô thức, lúc đó cô đang rất đau.
Còn đây là lần đầu tiên chẳng ai làm gì cũng khiến cô khóc. Mặc dù bây giờ thì chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi.
Anh nhớ đến lời Đại Lão nói với anh.
“ …nó không dám phản lại ý ta.....vậy ta sẽ chứng mình cho cậu biết, ảnh hưởng của ta đến con bé lớn cỡ nào….”.
Ông ta chỉ
muốn chứng minh cái gọi là ảnh hưởng của ông ta đến cô. Vậy mà lại khiến cô khổ sở như thế. Còn liêc tục chắc chắn rằng mình đã làm sai điều gì
khiến ông ta tức giận nữa.
Ảnh hưởng của Đại Lão với cô. Anh đã nhận thấy rồi.
“ Bé con, đừng như vậy…”.
Anh đưa tay lên vuốt vuốt má của cô, nhẹ nhàng nói:
“ Khi tôi nói
chuyện với Đại Lão, có người đến báo với ông ấy chuyện gì đó khiến ông
ấy rất lo lắng. Vì thế đã đi luôn ngay lập tức. Không phải Đại Lão muốn
tránh mặt em đâu.”.
Anh vừa nói xong, lập tức cô quay sang nhìn anh, đôi mắt mở lớn, chớp chớp vài cái hỏi:
“ Thật à.?.”.
“ Ừh. Em ngoan mà. Làm sao khiến Đại Lão giận được.”.
“ Vậy tuần sau cụ sẽ gặp em chứ.?.”.
“ Chắc chắn.”.
Thế là cô nở nụ cười. Sau đó lại ôm bụng kêu:
“ A. Em đau bụng. Saka, em nghĩ tụi bánh đang đánh nhau.”.
“ Enji, ở nhà ngoan nhé. Tôi có chút việc phải ra ngoài.”.
Cô gật gật đầu để anh đi, sau đó đưa tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Cô Elik thấy anh bước ra cửa liền khó hiểu hỏi:
“ Cậu chủ, đến bữa tối rồi mà. Ngài….Cậu chủ.?.”.
Cô giật mình nhìn anh, cả người khẽ run lên. Thầm nghĩ có gì đó không ổn.
Sắc mặt anh trông rất tệ.
“ Nó có thể hận cậu, hận tôi. Nó có thể giết cậu, nhưng tuyệt không dám phản lại tôi….Cậu không tin sao.?....”.
Anh nghĩ là anh tin rồi.
---
Trong một góc của quán bar, Saka ngồi một mình trên ghế, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
Vị thật tệ.
Anh khẽ thở dài, nhìn cốc rượu trong tay lại không muốn uống nữa.
Anh đang lo
lắng, lại vì những câu nói của Đại Lão mà lo lắng. Lần trước là trong
bữa tiệc năm mới của ông Henry, Đại Lão đã nói với anh vài câu trước khi rời đi:
“ Saka, cậu
đưa con bé đến đây làm gì vậy.?. Con bé không phải là Vampire, hơn nữa
nó lại là cháu gái ta. Nó sẽ không bao giờ quen với cuộc sống của cậu,
những người thân của cậu đâu. Tháng ba tới ta sẽ đón nó, vậy thì chấm
hết, cậu chỉ là một biến số nhỏ trong quá khứ của con bé mà thôi. Đối
với nó, không phải chuyện liên quan đến ta, vậy tất cả mọi chuyện chỉ là trò vui. Chắc cậu không tin, nhưng nếu bây giờ cậu bỏ rơi nó, nó sẽ
chẳng cau mày lấy một cái. Con bé sẽ tìm được trò mới thú vị hơn việc
quấn lấy cậu cho mà xem……”.
Làm theo lời
ông ta thật là ngu ngốc. Nhưng rồi cuối cùng anh lại cũng làm theo. Anh
luôn nghĩ, khi đó, đang ở một nơi xa lạ, nếu anh tránh mặt cô, chắc đối
với cô cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng cô cũng phải tìm đến anh hỏi
một câu chứ.?. Vậy mà không, vài ngày sau khi lờ cô đi, anh thấy cô dám
dính luôn với người chú của mình không rời. Mở miệng cũng là ngài Luois, ngậm miệng cũng ngài Luois, ngủ hay ăn cũng ngài Luois khiến anh muốn
điên lên.
Lần này cũng
vậy, mà lần này còn thảm hơn nữa. Anh vừa làm một việc hết sức điên rồ,
nếu cô biết được, có thể như lời Đại Lão nói.?.
Anh muốn giết ông ta quá. Con hồ li già đó.
“ A.!. Tôi
tưởng nhìn nhầm. Ra là cậu thật. Sao thời gian này không hay đến đây
vậy.?. Cậu sao thế, buồn à. Cậu uống nhiều rượu quá.”.
Một giọng nói
trẻ tung vang lên, một anh chàng với mái tóc đen rậm rối, mặt hơi tròn,
da ngăm đen tiến đến với vẻ vui mừng, sau đó liếc nhìn đống rượu trên
bàn, anh ta ngạc nhiên hỏi:
Saka ngước đầu lên nhìn anh ta, rồi lại liếc một cô nàng tóc xoăn nhuộm hung đỏ nóng
bỏng bên cạnh, cô nàng này thấy anh nhìn về phía mình liền cúi mặt xuống mặt hơi đỏ. Sau đó cũng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, cười với anh có vẻ quyến rũ. Anh nghĩ cô ta không giống với mấy cô gái tên kia hay nhặt
linh tinh ở đâu đó. Có lẽ là bạn gái mới tìm được.
“ Hôm nay cũng đến sao.?. Cậu lại thay người yêu mới.?.”.
Anh chàng tóc đen kia cười dài, sau đó nói:
“ Từ lần mới
nhất đây tôi gặp cậu, cô nàng này là cô nàng thứ hai rồi. Thời gian gần
đây cậu ít xuất hiện quá. Không lẽ bận chăm lo cho cô nàng của cậu
sao.?. Hôm nay không dẫn cô ấy đến. Chúng tôi rất tò mò về cô ấy. Phải
công nhận cô nàng rất đẹp. Cậu kiếm ở đâu ra vậy.?.”.
Anh đáp có chút đau khổ:
“ Chăm lo thì
sao chứ.?. Cô ấy còn chẳng quan tâm đến tôi. Thật không hiểu được, các
cậu chiều bạn gái thật dễ, tại sao tôi lại kiếm được cô gái quái dị như
vậy chứ.?. Có làm gì cô ấy cũng để tôi không bằng người khác.”.
Nghe anh đáp, cô gái và anh chàng kia tròn mặt ngạc nhiên. Người bạn của anh đơ ra một chút, có vẻ không tin hỏi lại:
“ Này, tôi có
nghe nhầm không.?. Con người vĩ đại như cậu mà cũng để tâm đến con gái
sao.?. Mà sao nghe ra lại có vẻ cậu không chinh phục được cô ấy vậy.?.
Cái này mà không phải từ miệng cậu nói ra, đánh chết tôi cũng chẳng tin
đâu. Mà có thằng nào dám lên tiếng như vậy, tôi còn đánh chết hắn ấy.”.
Anh vẫn lắc đầu, bỗng nhiên đưa tay lên xem đồng hồ.
Gần mười một đêm.
Không ngờ anh lại ngồi lâu như vậy.
“ Tôi về đây.”.
Anh nói một
câu như vậy, đứng dậy lấy chai nước lọc trên bàn đổ vào mặt mình cho
tỉnh táo. Sau đó cầm lấy áo khoác đi thẳng ra cửa.
---
Khi trở về
nhà, cô Elik nói cô vừa ngủ. Cả người anh đầy mùi rượu, cũng không muốn
làm phiền đến cô nên trở về phòng mình. Anh để cả quần áo như vậy vào
phòng tắm, xả nước rồi nằm ngay trên sàn. Lại bắt đầu suy nghĩ lung
tung.
Cô Elik đích
thân mang thức ăn tối lên cho anh, chờ anh nằm trong đó hơn ba mươi
phút, cuối cùng mất bình tĩnh đến trước cửa phòng tắm đe doạ.
“ Cậu chủ,
ngài mau ra ngoài ngay. Có chuyện gì cũng không nên ở trong đấy chứ. Tôi chỉ chờ ngài thêm mười lăm phút nữa thôi, nếu quá mười lăm phút, tôi sẽ xông vào đó.”.
Cô Elik quả là người quyết liệt.
Anh nằm trên
sàn nhà, nghe tiếng cô khẽ cười. Lập tức đứng dậy bắt đầu tắm rửa. Căn
phòng tắm của anh thông với phòng quần áo, vì thế khi tắm xong, anh trực tiếp sang kia tìm quần áo.
Khi anh bước ra, người phụ nữ kia vẫn đang đứng trước cửa phòng tắm chờ.
Cô Elik nhìn
thấy anh mặc trên người là một chiếc quần âu, xanh-tuy cũng đã cài sẵn.
Người để trần, cổ quàng một chiếc khăn tắm, mái tóc vẫn còn ướt mới lau
qua, trên tay lại cầm một chiếc áo sơ mi liền hỏi:
“ Cậu chủ, ngài lại định ra ngoài sao.?.”.
Anh khẽ gật đầu, vắt chiếc áo sơ mi lên ghế, đưa tay lên lau qua tóc đang ướt, ngay sau đó lại cầm áo sơ mi lên mặc vào.
Cô Elik tiến đến túm vạt áo của anh khiến anh không cài được khuya. Khẽ cau mày, anh hỏi:
“ Gì vậy.?.”.
“ Ngài đang lo lắng. Cậu chủ, ngài lo lắng điều gì vậy. Vẻ mặt của ngài rất không tốt. Từ sau khi trở về từ nhà Senje, mỗi lúc lại càng tệ. Nguyên nhân là Đại Lão.?. Hay là tiểu thư.?.”.
Cô hỏi, khi nói đến Enji, ánh mắt anh hiện lên vẻ không vừa lòng. Vậy là cô Elik liền biết.
“ Lại là tiểu thư.?. Vậy bây giờ ngài định làm gì.?. Bỏ đi tránh cô ấy sao.?.”.
Anh nhìn cô hỏi lại:
“ Vậy tôi phải làm gì.?.”
Cô Elik trả lời thản nhiên.
“ Cô gái của ngài đang ở phòng bên kia. Ngài tìm đến đó, và làm điều mình muốn làm. Thế thôi.”.
Anh lập tức bật cười.
“ Cô Elik, giữa đêm tìm đến Enji, cô lại nói tôi làm điều mình muốn. Cô tự biết đó là chuyện gì.”.
Người phụ nữ kia hừ nhẹ một cái, nói theo vẻ khinh thường.
“ Vậy thì ngài cứ tự nhiên.”.
Sau đó, phẩt tay một cái thướt tha bước ra ngoài cửa, bước đến ra ngoài vẫn còn nói vọng lại một câu:
“ Cái áo đó không cần thiết đâu, ngài đừng có mặc vào. Lát nữa lại cởi thôi.”.
Anh ngạc nhiên nhìn cô rời đi, cuối cùng khẽ cười nhẹ. Trên gương mặt, sự buồn phiền biến mất nhanh chóng.
---
Enji giật mình tỉnh dậy, cảm thấy có thứ gì đó ở trong chăn đang không ngững chạm lên
người cô. Cuối cùng thứ đó dừng lại trước ngực, nhẹ nhàng cởi mấy chiếc
cúc nhỏ trên chiếc váy ngủ của cô ra.
Cô định nói, nhưng phát hiện ra mình không nói được.
Con mắt mở lớn, trước mặt cô chỉ là một mảnh tối đen, và khi quen dần, cô nhận ra một gương mặt.
Cô quay đầu tránh đôi môi của anh, thở nhẹ một hơi lên tiếng hỏi:
“ Saka, anh làm cái gì vậy.?.”
Im lặng.
Anh dừng lại,
sau đó nhìn cô chăm chú. Cô phát hiện ra, trong bóng tối, ánh mắt anh
lại sáng đến lạ thường. Giọng anh vang lên có chút kích động.
“ Điều tôi vẫn muốn hằng đêm.”.
Cô tự nhiên là hiểu nó có nghĩa là gì.
“ Em không cần phải nói, chỉ cần gật hay lắc thôi.”.
Cô ngơ ngác
một chút, im lặng rất lâu. Trong thời gian đó, anh cũng không hề làm gì
chỉ chờ đợi. Cô nhận ra, hình như trong mắt anh có lửa.
“ Nếu em lắc đầu, anh định dùng sức mạnh với em à.?.”.
Anh lắc đầu.
“ Không thể.
Em không giống những người phụ nữ bình thường. Sức mạnh không thể chế
ngự em được. Lúc đó, tôi tự sẽ có cách khác, đừng lo.”.
Nghe anh nói, cô khẽ bật cười. Cuối cùng cô nhắm mắt lại, đáp:
“ Em không biết gì cả, đây chỉ là một giấc mơ thôi.”.
Đó có thể coi như là một lời đồng ý không.?.
Anh cũng chẳng rõ, Nhưng kể cả cô có lắc đầu thì anh cũng sẽ coi như là đồng ý. Vì vậy, anh cũng không quan tâm.
Sau đó….
---
“ Cậu chủ, tâm tình của ngài hôm nay thật tốt.”.
Cô Elik nhìn thấy anh đi xuống, khẽ cười, mắt sáng lên nói.
Anh đáp lại bằng một ánh mắt đầy ý vị. Sau đó ngồi xuống bàn ăn sáng.
Trước khi ăn có nói:
“ Đừng làm phiền Enji nhé. Cho con bé ngủ lâu hơn một chút.”.
“ Ngài đừng lo. Khi tiểu thư tỉnh dậy, tôi sẽ giúp cô ấy tắm rửa và mát-xa.”.
Cô Elik vẫn tủm tỉm cười, nói.
Những người xung quanh không hiểu họ nói gì.
Ông Langdon ngồi gần đó, trong đầu xuất hiện một tình huống. Nhưng sau đó, ông vội vàng dập tắt nó.
“ Không phải chứ, lẽ nào….”.
Hạnh phúc và bình lặng trước cơn giông tố.
Khi cô thức dậy, cô cảm thấy rất lạ.
Nhìn cơ thể với những vết ngân tím ở trong gương, Enji mở miệng mấp máy môi nói cái gì đó rất nhỏ.
Cô Elik đang thu dọn giường, khi nhìn thấy biểu hiện của cô tò mò hỏi:
“ Tiểu thư, cô thấy sao rồi.”.
Enji quay lại nhìn cô Elik, mày nhíu lại, bĩu môi bực mình trả lời:
“ Tệ hại.
Không thể hiểu được, sao nhiều người lại thấy mấy thứ này đến như vậy
chứ.?. Họ không cảm thấy đau à. Tôi chạy bền hai tiếng đồng hồ cũng
không có cảm giác mệt với khó chịu như vậy.”.
Cô Elik nghe
câu trả lời của cô liền bật cười. Sau đó, cũng để mặc cô tự kỉ thêm một
chút, còn mình lôi chiếc chăn muốn mang đi cho người giặt.
Rồi cô nhìn thấy một thứ khiến cô mỉm cười tươi, đôi mắt sáng lên nói:
“ Tôi biết mà. Tiểu thư, cô là xử nữ.”.
Enji lắc đầu không cho là phải.
“ Không, trước đêm qua thì còn là xử nử. Nhưng hôm nay, nếu nói câu đó, thì bảo luôn rằng Saka bất lực đi.”.
Cô Elik cũng gật gật đầu đồng ý, đáp lại bằng ý cười tràn ngập trong mắt. Sau, nghĩ gì đó, cẩn thận lên tiếng hỏi:
“ Tiểu thư, cái này, cô không cảm thấy sao chứ.?.”.
Enji khẽ mỉm cười, nhún vai đáp:
“ Khi còn rất
nhỏ, cha của Đại Lão muốn ông ấy tiếp quản gia tộc, vì bảo vệ ông ấy,
người để Đại Lão sống trong một làng chài nhỏ và nghèo ở Trung Quốc.
Những người ở đó rất cổ hủ, vì thế, với những vấn đề này, Đại Lão không
thể thoải mái như người khác được. Ông ấy từng chính thức lên tiếng muốn cả đời này tôi không được để đàn ông chạm vào mình. Mặc dù không phải
là ép buộc, nhưng đối với những mong muốn của ông ấy, tôi sẽ luôn làm
theo không có ngoại lệ. Đây là ngoại lệ đầu tiên. Tôi thì không sao, về
phần Đại Lão, mong rằng ông ấy đồng ý.”.
Cô Elik nghe lập tức nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt hiền lành của cô bỗng nhiên nghiêm lại, cô nói:
“ Tiểu thư, cô đã từng nghĩ, Đại Lão can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô.?. Qua
rất nhiều chuyện mà cô kể, tôi luôn cảm thấy cô đang sống vì ông ấy chứ
không phải vì chính mình.?.”.
Enji nghe cô hỏi, thản nhiên như không có chuyện gì nghiêm trọng nói:
“ Thì đúng là
như vậy mà. Mong muốn của ông ấy thì sẽ là mong muốn của tôi. Đại Lão là ý nghĩa của cuộc đời tôi mà. Tôi không sống vì ông ấy, tôi sẽ sống vì
ai.?.”.
“ Sống vì cô chứ sao.?. Cô nói như thể nếu ông ấy muốn cô chết, cô sẽ chết ấy.”.
Cô Elik bất bình lên tiếng.
“ Ồh. Tất nhiên là không….”.
Enji vội vàng lắc đầu.
“ Tôi sẽ không chết, nếu tôi chết, ai sẽ hi sinh cho ông ấy giống như tôi.?.”.
Cô Elik lập tức cứng họng không thể nói được điều gì. Cô nghĩ đến cậu chủ của mình, và thầm than thở.
“ Cậu chủ,
tiểu thư không chỉ là một cái cây cổ thụ. Cô ấy là một toà núi cao. Ngài có đốn đổ nổi không đây.?. Tại sao khi trong trái tim của một cô gái 19 tuổi lại không phải là một anh chàng điển trai, mà lại là một lão già
hơn trăm tuổi rồi chứ.?. Hơn nữa, đó cũng không phải là tình yêu. Cái gì mà ‘ không có điều gì to lớn và vĩ đại hơn tình yêu ’ chứ.?. Không phải là nó ngay đây sao.?.”.
Enji nhìn thấy cô Elik có vẻ đang rơi vào trăm ngàn mối phiền muộn, lập tức không để ý đến mà bước vào phòng tắm.
---
Cô ngồi trên
một cái đệm nhỏ trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Hai tay ôm chặt
lấy Hunxter đang gầm gừ khó chịu vì nghẹt thở. Miệng lẩm bẩm những câu
không đầu không cuối.
“ Hình như đợt lạnh này là đợt lạnh cuối cùng rồi. Đầu tháng rồi mà….mùa xuân đến,
mình sẽ cưỡi Sky đi gặm cỏ non….Hunxter, mày ấm quá, lông lại mềm thế
này, hay là cắt ra làm lông nhỉ.?...”.
Đúng lúc ấy,
có một người đột nhiên tiến đến bên cạnh cô từ bao giờ, rồi ngồi xuống,
đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay sang hỏi:
“ Có thứ gì hay ở ngoài đó.”.
Cô cũng quay sang nhìn anh, đôi mắt mở to, chớp nhẹ một cái nói:
“ Đang có gió lạnh mà. Anh không nghe thấy tiếng nó kêu ngoài cửa sổ sao.?. Đó, nó lại kêu nữa kìa…”.
Anh khẽ bật cười khi nghe cô trả lời, đưa tay xoa xoa má của cô nói:
“ Không, chẳng nghe thấy gì cả. Chỉ nghe thấy giọng của em thôi. Muốn ra ngoài ăn tối không.?.”.
Cô nghe những
lời nói thân mật hơn bình thường của anh, mặt khẽ hồng lên, nhưng cử chỉ không hề lúng túng, vẫn bình thường gật mạnh một cái.
Khi anh và cô
đến một nhà hàng bên hồ rất nổi tiếng trong thành phố, anh gặp ngay
người quen. Để cô đứng ở trên vỉa hè chờ một lát, anh tiến đến về phía
một người đàn ông với thân hình hơi tròn đang đi cùng vợ con nói chuyện. Cô đứng im lặng, ngó nghiêng xung quanh, trên gương mặt nổi lên sự tò
mò.
Nhà hàng này cô chưa có đến bao giờ.
“ Magi.?. Là Magi phải không.?. Đúng là cậu mà..”.
Một tiếng nói
lanh lảnh phát ra ngay gần đó, khi cô chú ý tới, một cô gái có mái tóc
đen xoăn, khuôn mặt khá dễ thương tiến đến, miệng cười tươi hướng về cô
vẫy tay.
Cô khẽ A lên
một tiếng, lập tức nhớ đến một kỉ niệm trước kia, cũng mỉm cười đáp lại. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ cô nàng này quên chuyện cũ rồi.
“ Magi, lâu lắm không gặp. Mà cậu đứng đây chờ ai vậy.?.”.
Cô gái tiến
đến, một tay vội kéo thêm cả một anh chàng tóc vuốt kéo ngược về phía
sau đi cùng, đi theo sau hai người cũng có thêm vài cô gái, và các chàng trai khác nữa.
Enji mỉm cười nhẹ khiến anh chàng đứng bên cạnh cô gái thần người ra nhìn.
Mikio nhìn cô
đánh giá một chút, lại càng cảm thấy cô so với trước kia khác rất nhiều. Chính xác thì hình như đẹp hơn trước, lại còn trông rất quyến rũ,
và….thân hình rất nóng bỏng nữa.
“ Cậu trông
khác quá Magi. Trước đây cậu rất nam tính mà. Giờ trông cậu giống con
gái hơn rồi. À. Đây là bạn trai tôi, Kaoru. Chúng tôi định vào nhà hàng
này ăn tối, cô muốn vào cùng không.?. Bạn trai tôi hôm nay mời.”.
Cô chẳng nghĩ bất cứ điều gì cả, cảm thấy thú vị, vậy là gật đầu.
Khi anh quay lại, cô đã mất tích.
Enji ngồi im lặng nghe Mikio liên tục nói về những tháng ngày sau khi cô bỏ đi.
“ Bây giờ Mei
ổn rồi. Cậu ta mới kiếm được một anh sinh viên năm cuối của trường luật, nhà anh ta cũng khá giả lắm. À. Cậu gọi món đi. Cậu thích ăn gì nhỉ.?.
Cứ tự nhiên nhé, đừng ngại. Lần này Kaoru mời. Nói cho cậu biết, cha anh ấy là chủ tịch của một công ty xây dựng lớn đó. Nhà hàng này, nếu muốn
ăn phải đặt trước ít nhất ba tháng. Vậy mà Kaoru chỉ phải chờ hơn một
tháng thôi.”.
Mikio nói, khuôn mặt nở nụ cười có vẻ rất tự hào khi nói đến bạn trai mình.
Cô ngạc nhiên một chút, khó hiểu hỏi:
“ Ăn ở đây phải đặt trước sao.?.”.
Mikio gật đầu, nhìn cô như thể nhìn một người mới từ đâu đó xa xôi đến.
“ Tất nhiên
rồi, đừng nói cậu không biết gì nhé. Nhà hàng này rất nổi tiếng đó. Đấy
chỉ là ở tầng một thôi, nếu cậu muốn ăn ở tầng mười, là tầng cao nhất
đó, cậu phải đặt trước khoảng một năm.”.
“ Không phải
chứ.?. Nếu không nhầm, đây là địa điểm ăn trưa rất thường xuyên của Saka mà. Trước đây ông Langdon từng nói, anh ấy ăn ba bữa mỗi ngày trên tầng mười.”.
Nhưng cô chỉ nghĩ như vậy, cũng không có nói ra.
“ Này, Magi, cậu đẹp như vậy, đã có bạn trai chưa. Nếu chưa, để tôi giới thiệu cho. Bạn của Kaoru cũng có người được lắm đó.”.
Mikio đột
nhiên đổi chủ đề, khi cô gái này nói ra vấn đề này, mọi người đang ngồi
trên bàn ăn bỗng nhiên im lặng nhìn cô chăm chú. Nhất là những anh chàng bạn của Kaoru.
Enji nghĩ một chút, gật đầu nhẹ một cái.
“ Biết ngay mà, anh chàng của cậu thế nào, thử nói tôi nghe đi.”
“ Theo cách nhận xét của tôi, anh ấy chỉ bình thường thôi…..”.
---
Trở lại vài phút trước:
Quản lí nhà
hàng đứng trước anh hơi hơi cúi đầu, khi nghe anh nói vấn đề đang gặp
phải, ông ta ngước lên, mắt tròn xoe không tin nổi.
“ Ngài…ngài…vừa nói gì kia.?.”.
Anh lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nói lại rõ ràng:
“ Tôi nói
người yêu tôi lạc mất ở đâu rồi. Dẫn tôi đến phòng camera, tôi muốn xem
cô ấy đi đâu. Tôi nói cô ấy không được đi lang thang, vì vậy chắc chắn
cô ấy chỉ ở đâu đó trong nhà hàng thôi. ”.
Ông ta giật mình một chút, lấy lại phong độ đưa tay mời anh đi phía trước, đi được vài bước không nhịn được lại hỏi:
“ Xin lỗi nếu làm ngài không vui, nhưng, cho tôi hỏi, người yêu của ngài năm nay bao nhiêu tuổi.”.
Anh vẫn bình thường, nhưng miệng lại nở nụ cười khổ đáp:
“ Cô ấy sắp
mười chín. Tôi biết là không được bình thường, nhưng thực ra cô ấy không hề có vấn đề gì về thần kinh cả. Trái lại cô ấy rất thông minh, chỉ
là…cô ấy hơi lơ đãng một chút. Nếu không chú ý, ra ngoài đường gặp thứ
gì hay, cô ấy sẽ biến mất luôn.”.
Ông quản lí gật gật đầu, nhưng trong lòng không cho là phải. Tất nhiên, ông ta cũng không dám nói ra.
Cuối cùng anh cũng tìm được nơi cô đang ngồi.
Ngay lập tức, anh tiến đến cái bàn đó. Khi đến gần, đúng lúc nghe được lời nhận xét của cô.
“….anh ấy chỉ bình thường thôi. Nhưng chắc là không được bình thường với những người như các cậu.”.
Mọi người trong bàn ăn nhìn cô không hiểu lắm, cô thở dài bắt đầu nói.
“ Nói theo
ngôn ngữ của những cô gái về người đàn ông của mình thì thế này. Anh ấy
rất chiều tôi, anh ấy có thể mua cho tôi bất kì cái xe đời mới nào. Kể
cả ngay sau đó, tôi có đi ra ngoài gây tai nạn và làm hỏng, anh ấy cũng
không hề trách một lời. Ở nhà có một người phụ nữ làm quản gia, cô ấy là nhà thiết kế thời trang rất giỏi, cô ấy thiết kế quần áo cho tôi. Và
nhiệm vụ của anh ấy là bỏ tiền ra mua những bộ trang sức phù hợp với các bộ váy. Anh ấy cũng mua rất nhiều đá quý về để tôi khảm lên khẩu súng
của mình. Chỉ cần tôi không gây chuyện, anh ấy sẽ không trách mắng
nhiều. Nhưng tiếc là tôi không làm được điều đó. Vì thế, anh ấy thường
xuyên bực mình và mắng tôi, không cho tôi làm nhiều thứ, cấm đoán vài
điều, cuối cùng, về cơ bản, anh ấy là một người đàn ông phù hợp với
những cô gái bình thường, nhưng không thể phù hợp với tôi.”.
Enji kết luận
một câu phũ phàng, nhưng giật mình vì càng nói càng phát hiện ra, hình
như anh đối với cô trước giờ rất tốt thì phải. Cô đưa mắt nhìn, bấy giờ
mới nhận ra, đám người trước mắt đang nhìn cô rất kì lạ. Sau đó, một cô
gái cau mày suy nghĩ, cuối cùng, cô ta lắp bắp miệng hỏi:
“ Hình như cô
đã từng lên báo “ Giới thượng lưu” đúng không.?. Tôi cũng không chắc
lắm, bởi vì nhóm chúng tôi không ai đọc tờ báo đó cả. Nhưng tôi nhìn mặt cô cảm thấy rất quen.”.
Khi Enji còn chưa kịp trả lời, có một người đã đứng ở ngay đằng sau ghế của cô.
Anh đưa tay quay đầu của cô sang, hôn nhẹ trên má và mỉm cười nói:
“ Bé ngoan, hết giờ chơi rồi.”.
Sau đó, rất tự nhiên kéo cô ra khỏi ghế, rồi không để ý đến họ kéo cô đi. Vừa đi vừa nói:
“ Tôi bảo em
chờ một lát mà, sao em lại biến mất ngay vậy.?. Lần trước cũng biến mất, khi tìm ra thì lại thấy đang tranh giành cá vàng với người khác, em
không quậy không yên à.?.”.
Cô trước khi
biến mất ở thang máy vội quay lại nhìn về phía đám người kia vẫy vẫy tay chào. Chẳng có ai chào lại cô cả. Bởi vì họ đang đơ mặt ra nhìn cô hết
sức kinh ngạc. Chắc họ nhận ra anh rồi.
Trong thang máy cô quay sang hỏi anh:
“ Saka, anh nghe hết lời em nói rồi à.?. Có giận không.?.”.
Anh bật cười lắc đầu.
“ Không, em vẫn vô tình thế mà, tôi đã quen rồi. Mà sao vừa rồi tôi hôn em, em có vẻ không được tự nhiên vậy.?.”.
Cô nhướn mày, không trả lời.
Anh im lặng một chút, đột nhiên nói:
“ Enji, ở
thang máy có camera đó, biết không.?. Có nghĩa là đang có người nhìn
chúng ta. Nhưng đột nhiên, tôi lại thấy em rất dễ thương. Nên…”.
Cô trừng mắt, nhích ra xa, cảnh giác nhìn anh. Lắc chầm chậm cái đầu.
Phía bên kia, anh cũng lắc đầu đáp lại, mắt hấp háy cười.
Sau đó, mạnh mẽ kéo cô đến bên cạnh, quay người áp lưng cô vào tường thang máy rồi cúi đầu xuống thấp.
Vẫn là cái cảm giác tê tê như thường lệ.
Khi tiếng ‘Tink’ vang lên báo đã lên tầng mười, anh nhẹ nhàng rời khỏi môi của cô, nhưng trước đó vẫn hôn nhẹ thêm một cái.
Thấy khuôn mặt cô lộ vẻ không vui, anh nhe răng cười đưa tay kéo kéo miệng của cô: “ Cười cái xem nào, đừng xị mặt như thế.”.
Trong ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy tình yêu thương.
---
Trong căn
phòng tối, chỉ có một góc được toả sáng bằng ánh sáng của những ngọn lửa cam. Enji ngồi trên thảm trước lò sưởi, anh cũng ngồi bên cạnh, không
ngừng vuốt mái tóc của cô. Dưới ánh lửa, da cô có màu đỏ hồng trông rất
đẹp, má của cô rất mềm, khi sờ vào làm anh nhớ đến một loại bánh mà cô
Elik từng làm. Mà thứ bánh đó cũng không được mềm bằng má của cô.
Cảm thấy anh bắt đầu tấn công, cô tránh những nụ hôn đang rơi trên cổ mình, thấp giọng nói:
“ Saka, em đang uống sữa.”.
Cả người anh khựng lại, rồi anh liếc nhìn cốc sữa nóng trên tay cô nhíu mày.
Sau đó, trước con mắt kinh ngạc của cô, anh giật lấy nó, ném thẳng vào lò sưởi đang đỏ rực lửa.
Rất thản nhiên, như chưa hề làm gì, anh ân cần hỏi:
“ Còn cần làm cái gì nữa không.?.”.
Nhìn bàn tay trống trơn của mình, cô lắc đầu máy móc.
“ Tốt…”.
Một chữ được nói ra, tiếp theo chẳng có lời nào nữa, chỉ có hành động.
…
Anh ngồi im lặng ngắm cô ngủ, lập tức nghĩ ra điều gì liền khoác chiếc áo ngủ gần đó đứng dậy, lẩm bẩm nói:
“ Để đâu nhỉ.?.”.
Rồi anh trở lại, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, đưa ống kính về phía cô, anh khẽ mỉm cười bấm tách một tiếng.
Trong bức ảnh, nằm cách lò sưởi chừng hai mét, một cô gái với mái tóc màu lửa đang nằm nghiêng ngủ say, khuôn mặt bình lặng đẹp quyến rũ như quỷ, trên người
cô phủ một chiếc áo sơ mi trắng, lộ một bờ vai trắng nõn và một đôi chân thon dài rất đẹp. Trong căn phòng tối chỉ có ánh lửa, cả người cô chia
làm hai nửa sáng tối tạo nên một bức tranh mờ ảo.
Người chụp bức ảnh đó đang ngắm cô, trên gương mặt mỉm cười.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến như vậy.
---
Và những ngày sau đều rất đẹp.
Cho đến khi…..
Gia tộc Senje:
“ Thời gian qua Jin không liên lạc gì với con bé sao.?.”.
“ Chúng tôi đã theo dõi, không hề có một điều gì bất thường. Hơn nữa, vài ngày nay,
tiểu thư không hề ra ngoài làm điều gì. Thời gian gần như là ở bên cạnh
cậu ta. Đại Lão, quan hệ của hai người họ tiến thêm một bước rồi.”.
Đại Lão im lặng một lát, rồi lên tiếng:
“ Bốn ngày nữa là sinh nhật Enji phải không.?. Rất tốt, vậy trước đó một ngày, ông đi thực hiện kế hoạch đi.”.
Người đàn ông đứng trước mặt Đại Lão sắc mặt khẽ biến, ông ta có vẻ khó xử nói:
“ Đại Lão, hay chờ khi qua sinh nhật tiểu thư được không.?. Làm như vậy thì…”.
“ Không được,
việc này có thể nhẫn tâm. Nhưng ông nên nhớ, chúng ta đang muốn con bé
đau khổ. Càng đau khổ càng tốt. Sau này nó hận ta thế nào, ta đều sẽ
chấp nhận. Quỷ dữ sẽ mang linh hồn của ta đi. Ta sẽ chịu sự trừng phạt
lớn hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng trước đó, ta phải làm xong việc này đã.”.
Ánh mắt của Đại Lão lộ ra vẻ nhẫn tâm vô cùng kiên quyết.
Người đàn ông kia cúi đầu nói nhỏ:
“ Theo lời ngài…”.
Và giông tố tới…
“ Ngươi nói cái gì.?. Mà họ gặp nhau từ bao giờ.”.
Một giọng nói cao vút mang theo sự kinh hoảng vang lên trong căn phòng.
“ Cách đây hơn một tuần.”.
Một người đàn ông trung niên cúi đầu xuống đất, miệng rất cẩn thẩn nói.
“ Vậy sao ngươi không nói sớm.”.
Giọng nói cao vút kia lại vang lên mang theo sự tức giận.
“ Xin thứ lỗi, hôm đó tôi được phái đi làm việc của ngài. Khi nhận tin, lúc đó đang hỗn loạn nên tôi đã quên mất.”.
“ Có chuyện gì xảy ra từ đó tới giờ không.?.”.
Khi nghe ông ta trả lời, chủ nhân của giọng nói kia có vẻ đã bớt giận một chút, vì đã nghe ra được sự hoà hoãn trong lời nói.
“ Không có
chuyện gì bất thường cả, mà thời gian gần đây, tiểu thư Enji cùng cậu ta còn có mối quan hệ thân mật hơn trước rất nhiều. À. Người báo tin còn
nói thêm chuyện này nữa, sau khi cậu ta và Đại Lão gặp nhau, Đại Lão đã
tránh mặt tiểu thư Enji.”.
Trong căn phòng chợt trở nên vô cùng tĩnh lặng. Rồi giọng nói vang lên, nghe rõ được sự lo lắng và hoảng hốt.
“ Không ổn,
chắc chắn hai người họ đã tính toán điều gì đó. Ta đã lo sợ điều này mà. Đại Lão, ông ta sẽ không lợi dụng cô ấy chứ.?. Chẳng lẽ không thể làm
gì hơn sao.?. Không được, ta phải ngăn chuyện này lại…..”.
Rồi lại im lặng. Một sự im lặng kéo dài rất lâu.
“ Ngươi…huy
động toàn bộ người, đi giết cô ấy ngay lập tức. Không giết được, cũng
phải khiến cho cô ấy bị thương nặng một thời gian. Càng thương nặng càng tốt. Chúng ta cần kéo dài thời gian… Cần phải làm nhanh chóng. Đừng sử
dụng những cách thông thường nữa….”.
---
Enji đứng giữa vườn, hít thở không khí trong lành của mùa xuân. Khẽ mỉm cười.
Cô vặn vặn lưng vài cái, sau đó đi thẳng đến phòng thí nghiệm của mình.
Lật tung những bản thiết kế ở trong các tủ kính ra, cô làu bàu với chính mình:
“ Khỉ thật, để đâu rồi.?. Giờ mà không tìm thấy là mất tiền đó. Lần trước dẫn Hunxter
vào đây, nó có gặm mất của mình không nhỉ.?.....Hử.?. cái gì đây.?.”.
Nhìn chằm chằm vào cái thứ màu xám đen được bọc trong túi ni lông, cô tò mò lôi nó ra từ tủ dữ liệu.
“ Nhìn quen quen…”.
Nhanh chóng mở túi ni lông ra, cô lấy cái thứ màu đen xám đó ra. Ngẩn người nhìn chiếc áo khoác dài trông rất thời trang, có phần ngầu một chút với chiếc cổ
cứng gấp, đai lưng to, bên trong chứa rất nhiều túi với đủ các loại hình dạng kích cỡ. Đôi mắt cô chợt sáng lên.
“ Cái này là
quà ông K tặng mình khi sinh nhật năm trước mà. Lần đó nhìn thấy ông ấy
là mình chạy rồi, vì thế khi nhận lấy quà của ông ấy cũng không quan tâm lắm. Cái áo khoác này đẹp ghê. Rất nhẹ. A, cũng rất mát nữa.”.
Cô cầm lấy
chiếc áo khoác phẩy phẩy, trong lòng vui vẻ. Chợt nhớ đến công dụng của
nó. Khi Lau đưa cho cô món quà này, có nói qua, chiếc áo này nhìn qua
thì bình thường, nhưng thực ra rất chắc chắn. Có thể chắn đạn, khi rơi
xuống nước có thể làm phao, tránh được lửa và rất ấm vào mùa đông.
Cô nghĩ vậy, ngay lập tức khoác chiếc áo vào, xoay người một vòng ngó mình trong gương rất thoả mãn.
Đúng lúc ấy.
Tink…tink..tink…tink..
Tiếng chuông báo trong máy tính vang lên, thầm nghĩ có email, cô lập tức đến.
Một mẩu tin nhắn rất ngắn gọn.
“ Tin tức của
Lilith. 11h tối gặp. Địa chỉ: Khu xưởng cũ bỏ hoang, cách khách sạn
Hachiko hơn năm trăm mét về phía Tây, gần sông…..”.
Cô đọc tin, cả người ngây ra một chút rồi nghi hoặc. Người muốn thông báo tin tức của
Lilith cho cô thì chỉ có thể là Jin. Nhưng, Jin không bao giờ ngu ngốc
đến mức gửi tin bằng máy tính. Vì rất dễ bị người khác tìm ra được. Nếu
Jin thực sự muốn báo tin, chắc chắn sẽ dùng cách khác trực tiếp báo cho
cô, Jin không xử sự không khôn ngoan thế này đâu.
Vậy, kẻ gửi tin là ai.?.
Cô không nghĩ
chuyện cô liên lạc với Jin lại có người biết, vì chuyện này, chỉ có
người trong nhà Fujimaru nghe qua chút thôi. Chẳng lẽ họ nói.?.
Dù sao, cô vẫn phải đi một chuyến.
Enji nói với anh một câu rất gọn:
“ Tối nay em có việc, ra ngoài tẹo. Xong việc em về.”.
Sau đó, mười rưỡi đêm liền phóng xe đi mất. Anh cũng không quản.
Khi cô đến nơi, ở đó hoang vu vắng lặng không hề có ai.
Trong khu
xưởng cũ bỏ hoang, chỉ có tiếng chuột kêu, tiếng gió đêm rít qua những
khe cửa nghe rợn người. Mùi hoang phế bốc lên khiến cô khó chịu.
“ Này, có ai không vậy.?.”.
Khi cô vừa cất tiếng lên, một dự cảm bỗng nhiên mơ hồ xuất hiện. Tai cô khẽ giật, thật nhanh, cô nghiên người một cái.
Xẹt qua người cô là một thứ gì đó, khi va chạm vào đám phế liệu liền nổ một tiếng nhỏ. Cô biết ngay là có điều không ổn.
“ Cô biết là
mẩu tin đó không hề thật, vậy mà vẫn đến.?. Người đó nói quả không sai,
cô chẳng lo sợ bất cứ điều gì. Chỉ cần khích cô tò mò một chút, biết là
lao vào lửa cô vẫn sẽ không ngần ngại.”.
Một tiếng nói khàn đặc không có sắc thái biểu cảm vang lên ở đâu đó.
“ Tôi thực sự muốn nói chuyện với cô, nhưng thật tiếc, chúng tôi đang rất vội.”.
Giọng nói đó kết thúc nhanh chóng. Và khi nó kết thúc, một loạt những viên đạn mang theo tia lửa bay đến phía cô.
Trong lòng tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh, Enji chạy thật nhanh tránh loạt đạn đó, rồi
ngay lập tức trốn sau đống sắt thép. Những loạt đạn vẫn tiếp tục được
bắn tới vô cùng điên loạn.
Sau đó, loạt
đạn dừng lại. Nhưng cô chẳng vui mừng, vì cảm giác cảnh báo ngày càng
tăng lên, cô lấy từ trong người ra một tấm gương, sau đó lên ngó bên
ngoài. Vừa nhìn thấy cái thứ đó lao tới, cô lầm bầm mắng.
“ Khốn…không chơi bazoka…”.
Rồi lại nhanh
chóng bật người lên cao, nhảy một cái tránh xa nơi đó. Khi cả người cô
tung lên, những tiếng nổ vang lên ầm ầm xé thẳng vào tai, cả người bị
chấn động, đang ở trên không trung bị đẩy thẳng xuống đất.
Cảm thấy mình đã va vào cái gì đó thật sắc nhọn, gồ ghề, cô thầm kêu đau.
Nhưng cũng
không thể ở đó mà rên rỉ được, cô lại vội bật người dậy. Và cô cảm thấy
rất kinh ngạc, có vô số người đang chạy về phía cô. Đúng là đang chạy về phía cô, không hề cầm súng, nhìn qua như là muốn cắm đầu vào cô.
Rồi cả người cô chợt lạnh đi.
Bởi vì cô nhìn thấy, người bọn chúng dắt boom.
“ Cái này gọi là cảm tử sao.?. Lần đầu tiên thấy có người muốn giết mình mà bán luôn mạng thế này.”.
Cô cười khổ một tiếng, ngay sau đó quyết định…
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, lửa cháy mọi nơi, cả khu xưởng cũ ngập trong ánh lửa,
rồi nhanh chóng sụp xuống chỉ còn là một đống xi măng và phế liệu.
Vài phút sau, một cảnh tượng kì dị xuất hiện.
Từ trong đống
phế liệu sụp xuống đó, những làn bụi màu đen xuất hiện, bay tán loạn bầu trời, sau đó, từng làn từng làn bay đến những nơi khác nhau, cuốn thành những lốc xoáy nhỏ, và từ đó, từng người hiện ra.
“ Các ngươi chắc chắn khi chạm vào cô ta rồi mới cho boom nổ chứ.?.”.
“ Chắc chắn.”.
Loạt người vừa xuất hiện cùng lên tiếng.
“ Được, vậy là tốt rồi. Dù cô ấy có đặc biệt hơn người bình thường bao nhiêu, cũng
không thể sống khi bị mười mấy quả boom cùng nổ, rồi chôn vùi trong đống phế liệu đang cháy này được.”.
Người đàn ông với chất giọng khàn đặc nói, ông ta phất tay lên, tất cả cùng theo ông ta rời khỏi nơi đó.
Qua rất lâu
sau đó, khi vụ nổ bị phát hiện, cảnh sát đến rất đông, rồi cứu hoả đến
dập lửa. Khi mọi người xác nhận không hề có thương vong gì, tất cả lại
rời đi.
Vì khu xưởng đã hoang phế nhiều năm, xung quanh lại cũng không có người, vì vậy, khu xưởng bị sụp đổ cũng chưa có người đến dọn.
Và khi màn đêm lại buông xuống lần nữa.
Từ đống phế liệu sụp đổ vang lên những tiếng động kì lạ.
Một tảng xi măng lớn bị bật đẩy ra, rồi…một vóc người nhỏ bé chui lên.
Enji đưa tay
kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đã bị xây xát
nhiều, dính bụi bặm và tro lửa. Trên gương mặt cô hiện ra nụ cười rất
nhạt.
Cô đi ra khỏi đống phế liệu, phủi phủi đám bụi dính trên chiếc áo khoác dài đến gót chân, khẽ ngâm nga hát.
“ Áo tốt, áo tốt…”.
Khi cô trở về nhà, anh nhìn cô hết sức kinh ngạc.
“ Em vừa chui vào cái ngách nào vậy.?.”.
Và anh đã hỏi cô như thế.
Cô mỉm cười hì hì một tiếng, lập tức đi lên phòng tắm rửa. Không hiểu sao, cô không
muốn nói co anh biết chuyện này. Một phần có lẽ là sợ anh biết sẽ mắng.
Cái mẩu tin mờ ám như thế, cô biết mà vẫn lao đầu vào, lại không nói với anh. Anh chắc chắn sẽ giận.
Phần còn lại, cô chợt nghĩ, không muốn anh lo lắng cho cô nhiều lắm.
Khi cô vừa tắm xong, ra ngoài liền thấy chiếc điện thoại nháy sáng.
Cô mở ra, là hơn 14 cuộc gọi nhỡ từ một người.
“ A. Là ông J mà.”.
Và có một tin nhắn đến cho cô:
“ Tiểu thư, ngày mai cô trở về đi. Tôi có chuyện gấp muốn nói.”.
Cô đọc tin nhắn, khẽ nhíu mày. Ông J luôn đi theo Đại Lão, việc ông ấy nói gấp, chẳng lẽ Đại Lão có chuyện gì.
Cô muốn gọi
điện hỏi chuyện ngay lập tức, nhưng cuối cùng lại thôi. Chậc, đã khuya
rồi, cô không ngủ, nhưng người ta còn muốn ngủ mà.
---
Bữa ăn sáng, cô mở miệng nói với anh.
“ Saka, hôm nay em trở về nhà Senje chút được không.?.”.
Vừa nghe đến cái tên đó, anh khựng lại một chút, quay sang nhìn cô. Ánh mắt anh có chút lo sợ, anh hỏi:
“ Có chuyện gì vậy.?.”.
“ Ông J nói có chuyện gấp cần em về. À, hay là việc sinh nhật em nhỉ.?. Mai em đủ tuổi rồi mà. Sau ngày mai em sẽ rời đi.”.
Cô đang nói, chợt nhớ đến việc sinh nhật mình, ngay lập tức cười toe toét nói chuyện rời đi khiến anh cáu.
“ Rời đi.?. Chờ đó, còn lâu em mới rời đi được. Ngồi ở đây, cho em xem thứ này.”.
Anh bực mình đứng dậy, khi trở lại đưa cho cô một tờ giấy.
Tờ giấy đó chỉ viết có vài chữ. Nhưng đại khái có thể hiểu là, Đại Lão mới sửa luật
gia tộc Senje: Tiểu thư nhà Senje đủ 19 tuổi rưỡi mới trưởng thành.
Cô đọc mấy dòng chữ đó, ngay lập tức bật dậy la hét:
“ Làm gì có
cái lí đó. Mười chín tuổi rưỡi, quái cũng có mức độ thôi chứ. Luật gia
tộc mà cụ làm như trò chơi vậy à. Phản đối. Là anh phải không.?. Là anh
thương lượng với cụ chứ gì.?. Hôm đó em đã thấy nghi ngờ rồi mà.”.
Đáp lại cô, anh chỉ nở nụ cười rất hài lòng.
Cô nhìn anh, vo viên tờ giấy ném vào mặt, sau đó bực mình lên phòng. Vài phút sau đã thấy quần áo chỉnh tề đi ra khỏi cửa.
Nhìn theo bóng dáng của cô, ánh mắt anh sa sầm lại.
Tại sao.?. Anh cảm thấy việc cô trở về nhà Senje dường như không tốt. Đại Lão, ông ta lại định tính kế gì anh đây.
---
Nhà Senje:
“ Tiểu thư, cô về. Cái tên Vampire không phản ứng gì sao.?. Mai sinh nhật cô mà, mai
là cô được giải thoát rồi. Anh ta không luyến tiếc mà vẫn để cô về đây
sao.?.”.
Lau vừa nhìn thấy cô đã liến thoắng, miệng cười hề hề. Vết thương lần trước cô đánh nay đã không thấy đâu nữa.
“ Ngu ngốc, đần Lau. Anh nhắc cái gì.?. Muốn chết à.?. Chuyện của tôi ai mượn anh xía vào. Tôi cắt lưỡi anh.”.
Haizzz…Thực sự Lau không hề có ý gì cả.
Chỉ là cuộc đời anh ta xui thôi.
Lee từ đâu xuất hiện, nhìn thấy cô đang đưa chân đạp Lau vẫn coi như không thấy gì, mỉm cười chào đón nói:
“ Tiểu thư, ngài J đang chờ cô. Chúng ta đi thôi nào. Cả Lau nữa, cùng đi luôn đi.”.
Cô nghe Lee
nói, liền dừng lại. Gật gật đầu chào anh rồi bước theo. Sau lưng cô, Lau chật vật đứng dậy, xoa xoa lưng ngoan ngoãn bước cùng. Sắc mặt hơi tái, miệng mím chặt, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cô.
Enji không ngờ ông Ji lại muốn gặp cô ở đây.
“ Ông J, có chuyện gì vậy.?. Sao lại gặp ở đây.?.”.
Trước mặt cô,
người đàn ông luôn đi cùng Đại Lão mỉm cười. Gương mặt ông góc cạnh,
trông khá hiền lành, nhưng con mắt sáng lộ vẻ cơ trí.
Và hiện giờ, con mắt đó đang ẩn ẩn đau lòng nhìn cô.
“ Tiểu thư, cô biết rõ căn phòng này, và cũng đã biết rõ những máy móc ở đây. Cô từng
dùng nó rất nhiều lần rồi, vì thế, tôi sẽ không nói nhiều nữa.”.
Enji ánh mắt
mờ mịt nhìn ông không hiều gì. Căn phong này.?. Đúng là cô rất rõ. Căn
phòng này với những máy móc đặc biệt của nhà Senje cho phép thâm nhập
vào bộ óc của người khác, xem lại những kí ức của họ. Nhà Senje thường
dùng nó để tìm tin tức trong đầu những tù binh.
Việc xem lại
kí ức thế này, với những người tình nguyện thì thường sau đó chỉ hơi đau đầu một chút. Nhưng với những người kháng cự lại, sau khi bị xem lại kí ức sẽ thường rơi vào hôn mê hoặc điên loạn.
“ Tiểu thư, lần này, cô cần phải xem một chuyện trong đầu tôi.”.
“ Là chuyện gì.?.”.
“ Cuộc nói chuyện của Đại Lão và ngài Fujimaru, tôi có chứng kiến ở đó. Việc cô cần làm là xem lại.”.
Ông J khẽ nói.
Câu nói của ông khiến cô và hai người kia đều đồng thời giật mình.
“ Tiểu thư, cứ xem đi đã. Đừng hỏi gì vội.”.
Ông nói, sau đó đội một chiếc mũ lên, nằm lên một chiếc ghế nằm dài màu trắng. Trước khi nhắm mắt lại, ông ra lệnh:
“ Lee, đến đây giúp ta.”.
Lee nhanh
chóng tiến đến, anh ấn những cái nút trên chiếc mũ kim loại lớn với
những dây nhợ lằng nhằng. Rồi anh lại đến từng nơi khác nữa, điều khiển
cái gì đó trên màn hình máy tính. Và sau đó, cầm trên tay một chiếc mũ
khác, anh đưa cho cô.
“ Tiểu thư,
ngài J chỉ tình nguyện cung cấp một đoạn kí ức của mình. Vì vậy, khi
ngài ấy bắt đầu có biểu hiện kháng cự, mong cô thoát ra khỏi đầu ngài ấy ngay. Nếu không…cô biết rõ đấy.”.
Enji gật đầu một cái, sau đó cũng leo lên một chiếc ghế nằm khác, đội chiếc mũ lên. Khẽ nhắm mắt lại.
Đầu tiên, mọi thứ là màu đen tuyền. Rồi, sắc màu hiện ra trong mắt cô.
Là căn phòng của Đại Lão, Đại Lão đang ngồi đó, chờ đợi.
Tiếng bước chân vang lên, rồi anh xuất hiện. Anh gật đầu chào Đại Lão, khi ngồi xuống, gương mặt anh rất lạnh, anh nói:
“ Tôi muốn thương lượng một chuyện với ông.”.
Đại Lão mỉm cười rót trà cho anh, hỏi:
“ Chuyện gì vậy.?.”.
“ Tôi muốn tăng thời gian Enji ở với tôi.”.
Đại Lão nhìn anh có vẻ thú vị, sau đó hỏi tiếp:
“ Tại sao tôi phải đồng ý.?.”.
Sau đó…..
Cô tiếp tục xem, dù đang trong trạng thái mê man, Lee và Lau vẫn thấy gương mặt cô đang biến sắc.
Rồi cảnh sắc bắt đầu mờ nhạt đi khi anh tiến ra khỏi cửa.
Cô biết, câu chuyện đã kết thúc.
Khẽ nhấc chiếc mũ khỏi đầu, lòng cô dần lạnh.
Từ đáy lòng, tôi cảm ơn.
Chừng hơn mười phút sau, ông J tỉnh lại.
Đập vào mắt ông, một đôi mắt đẹp màu hổ phách, và nó đang hỗn loan.
Chủ nhân của đôi mắt đang nở với ông một nụ cười vô hồn, khẽ hỏi:
“ Tại sao lại nói cho con biết chuyện này.?.”.
Ông ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tư thế. Nhìn cô thật sâu và đáp:
“ Ta cũng không biết.”.
Cô nhận được lời đáp của ông, cười nhạt, tiếp tục nói, vẫn nhẹ nhàng, nhưng nghe ra được sự kích động.
“ Ông nói dối. Là Đại Lão nói phải làm như thế sao.?. Cụ lại định lợi
dụng con làm điều gì vậy.?. Vẫn là tiếp tục tìm Lilith sao.?. Việc làm
con đau khổ có thể tìm được Lilith sao.?. Nếu thật sự là vậy. Nghe thật
là buồn quá.”.
Người đàn ông già trước mặt cô im lặng, đầu ông cúi xuống, quyết định
không nhìn mặt cô. Nhưng nghe từng lời cô nói, lòng ông cảm thấy rất
đau. Ông vẫn tiếp tục trả lời như cũ:
“ Ta thực sự không biết.”.
Với câu trả lời như thế, cô lại không hề tỏ vẻ tức giận thêm. Mà bỗng
nhiên, dường như cảm xúc chợt trầm xuống, không còn kích động nữa.
“ Con biết. Ông không được nói phải không.?. Không sao, con hiểu mà.”.
Cô khẽ nói, rồi rời ghế đứng dậy. Bước đến trước ông cách vài bước, cô cúi đầu thật sâu, nói thật rõ ràng:
“ Cảm ơn ông đã cho con biết.”.
Rồi lại đứng thẳng người lại, quay người dứt khoát bỏ đi. Bước ngay theo cô là Lee và Lau, hai người đó, trên khuôn mặt chỉ có tức giận, và tức
giận.
Khi đã rời xa căn phòng kia, cô mở miệng hỏi Lee, nghe giọng nói như thể cô đang kiềm chế điều gì đó rất kinh khủng:
“ Lee…kí ức của ông J, đã ghi lại.?.”.
Lee đáp lời cô nhanh gọn ngay lập tức:
“ Đã ghi lại rồi.”.
“ Tốt, giữ kĩ nhé. Tôi muốn đưa cho một người xem nó.”.
Sau đó, cô im lặng. Mà Lee và Lau cũng không nói lời nào. Cả hai người chỉ đi theo sát cô về đến tận cửa phòng.
Khi cô bước vào phòng, trước khi cánh cửa sập hẳn lại, Lau chợt lên tiếng:
“ Tôi sẽ ở ngoài này….đến khi cô bước ra.”.
Không có một tiếng nói nào đáp lại, cánh cửa vẫn tiếp tục khép và sập
lại hoàn toàn. Hoàn toàn ngăn cách thế giới bên ngoài và thế giới của
cô.
---
Chưa bao giờ, cô lại có cảm giác mất liên lạc với chính mình như vậy.
Khi bước vào căn phòng mình, nó thật tối, nhưng cô lại có cảm giác, nó còn không tối bằng trái tim cô.
Cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ ngồi trên sàn, cô tựa vào cái gì đó, và im lặng.
Cô không thể cảm nhận thời gian trôi, bởi vì cô không thấy ánh sáng nào, và cũng không nghe thấy bất kì tiếng động nào.
Cô chợt nghĩ, Lau có còn ở ngoài đó.?. Hay anh ta cũng bỏ cô đi rồi.?.
Và khi bắt đầu nghĩ, thì cô nghĩ nhiều lắm. Mọi câu hỏi được đặt ra, và
đều rơi vào bế tắc. Không có một lời giải nào làm cô vừa lòng.
Rồi cô lại không nghĩ nữa, chỉ tự hỏi mình rằng đã qua bao lâu rồi.
Cái tên ngốc Lau có còn ở ngoài đó chờ cô không.?.
Cô thực sự muốn biết.
Cô đứng dậy, và tìm đến cửa.
Cánh cửa mở ra, điều đầu tiên cô cảm nhận là gió mát và bầu trời đêm.
Gió xuân thổi ùa vào căn phòng tối, nhẹ nhàng mơn man trên da mặt, cô
cảm thấy thoải mái nhiều lắm.
Một giọng nói trầm trầm hơi hướng trẻ con vang lên từ bên dưới có vẻ vui mừng, cô nghe và cảm thấy tiếng nói đó thật kì diệu.
“ Tiểu thư, cô ra ngoài rồi.?. Cô thấy thế nào.?. Cô có đói bụng không.?.”.
Rồi một tiếng nói, cũng trầm trầm như thế, nhưng có vẻ người lớn hơn, đôi chút lạnh lùng, nhưng nghe ra thật ấm áp:
“ Tiểu thư, ra là cô vẫn ổn. Tôi đã rất lo lắng.”.
Và một tiếng nói mềm mại dễ nghe nữa.
“ Một tách trà nóng nhé.”.
Tiếng nói kì lạ kia, cô biết.
“ Chị Jume.?. Chị cũng ở đây sao.?.”.
Cô gái từ từ đứng dậy, đến trước mặt cô mỉm cười.
“ Tôi thấy Lee và Lau có gì đó rất lạ. Tôi không biết là gì.?. Nhưng Lau ngồi chờ suốt ở cửa phòng cô nên tôi nghĩ cô có chuyện. Vì thế tôi cũng đến đây. Tôi cũng mới ngồi chờ được vài tiếng thôi.”.
Nhìn cô gái với đôi mắt trong suốt đen nhánh nhìn mình đầy tình cảm,
trên môi cô khẽ nở nụ cười. Nhưng ngay sau đó lại nói một câu hết sức
bất ngờ:
“ Chị Jume, cảm ơn. Nhưng từ nay về sau, nếu có thể, chị đừng gặp em
nữa. Vậy đi, giờ chị có thể rời đi rồi. Trời hình như đã khuya, chị nên
về đi ngủ.”.
Jume nhìn cô hết sức kinh ngạc, cô gắng tìm ra điều bất thường trong mắt cô. Nhưng không thể, nó chẳng có ý gì. Hoàn toàn tĩnh lặng. Trong suốt, như viên ngọc lạnh giá.
Không thể làm gì hơn, cô gái đành cúi đầu chào cô và rời đi. Trong lòng
cô rối bời. Cô nhớ đến việc Đại Lão từng nói với cô khi Enji chuyển đến
nhà Fujimaru. Lúc đó, Đại Lão từng nhờ cô ở bên Enji khi Enji xảy ra
chuyện. Chuyện gì thì cô không rõ. Nhưng không lẽ, là nó đây sao.?.
Vậy cô có thể làm gì bây giờ.
Enji không hề cần cô.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia dần khuất, trong lòng cô âm thầm thở dài. Cô sắp làm một vài việc sẽ chẳng tốt đẹp gì. Một cô gái còn trong sáng
như vậy, thật sự, cô không muốn vấy bẩn tâm hồn đó chút nào.
Cô quay sang Lee và Lau, hỏi:
“ Tôi ở trong này được bao lâu rồi.?.”.
“ Hơn hai ngày rồi, bây giờ là hơn hai giờ đêm của ngày 15. Tiểu thư, sinh nhật của cô đã qua.”.
Cô sinh ngày 14/3 ( Valentine trắng). Theo một cách nói nào đó là khá
đặc biệt. Nhất là khi cặp với một người sinh ngày 14/2 ( Valentine ) như anh.
“ Phải. Nhưng thật tiếc, tôi vẫn chưa được tự do. Nhà Fujimaru có gọi điện đến hỏi gì không.?.”.
“ Sáng nay họ có liên lạc, nói anh ta muốn cô trở về. Nhưng tôi báo cô
đang đi cùng Đại Lão, hiện không biết ở đâu. Họ nói khi nào cô trở về
mong tôi báo lại, họ sẽ cho người đến đón.”. Lee gật đầu trả lời cô.
“ Vậy ư.?.”. Cô cười cười, chẳng thể hiện chút cảm xúc gì.
Sau đó, với biểu hiện hoàn toàn bình thường, cô nói:
“ Tôi đói bụng rồi, bảo nhà bếp làm gì đó đi. Khi tắm xong, tôi sẽ ăn.
Sáng ngày mai, hai người đi cùng tôi đến nhà Fujimaru. Lee, cuộc nói
chuyện kia anh ghi lại rồi phải không.?. Vậy mai mang nó theo.”.
Rồi cô quay người bước vào phòng, nhưng lần này, cánh cửa kia, cô để mở.
---
Cô không trở về nhà Fujimaru mà đến thẳng nơi anh làm việc.
Vẫn như cũ, cô bước vào toà nhà cao tầng kia, nhưng lần này, cô đi cùng
Lee và Lau. Những nhân viên ở sảnh đã biết cô rất rõ, họ cúi chào khi cô bước qua. Nhưng cũng nhìn theo cô với ánh mắt tò mò dành cho Lee và
Lau.
Khi cô đến, anh đang họp. Cô không hề vội vã, vẫn kiên nhẫn chờ.
Rồi anh bước vào, vui mừng khi thấy cô. Sau đó, ngạc nhiên khi thấy hai
người kia. Nhưng cũng chẳng ngạc nhiên lâu, anh để họ sang một bên, cười cười bước đến.
“ Em đến từ khi nào vậy.?. Chờ lâu chưa.?.”.
Cô không hề nói gì, quay sang nhìn Lee, Lau. Hai người họ hiểu ý, ngay lập tức bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa chờ cô.
Còn lại cô và anh trong căn phòng.
Khi anh tiến đến gần, vừa định ngồi xuống bên cạnh, liền thấy cô đứng
dậy và cách xa anh vài bước. Trên mặt cô không biểu lộ chút tình cảm
nào, lời cô nói thật lạnh lùng như nói vơi người xa lạ.
“ Tôi có một thứ dành cho anh, liệu anh có thể bỏ chút thì giờ ra xem nó được không.?. ”.
Nghe cô nói, ánh mắt anh bỗng nhiên tối sầm lại, nhìn cô đưa cho anh một chiếc đĩa, anh nhận lấy, sau đó lại liếc dáng vẻ xa cách của cô. Cuối
cùng vẫn quyết định từ bỏ ý định đến gần cô, anh quay bước về phía bàn
làm việc, và mở chiếc đĩa ra.
Anh thấy một khung cảnh khá quen thuộc, khi anh nhận ra khung cảnh đó,
anh thấy chính mình bước vào….Những chuyện phía sau, có lẽ không cần
phải nói nữa.
Saka ngước đầu lên nhìn cô ở đằng xa, sau khi bị phát hiện đã lừa dối cô, anh vẫn bình tĩnh hỏi:
“ Là Đại Lão.?. Ông ta lại đang tính toán gì đây.?. Thật là một con hồ
li giảo quyệt mà. Ra là ngay hôm tôi đến thương lượng, chắc ông ta đã
biết việc Jin liên lạc với em và bắt đầu tính kế rồi. À không. Hẳn là
ông ta đã tính mọi chuyện từ rất lâu rồi. Giờ em đã biết, em hận tôi
sao.?.”.
Cô lắc lắc đầu nói:
“ Không, thật kì lạ, tôi không hề cảm thấy hận hai người. Tôi đã từng
nói với anh, Đại Lão dạy tôi những thứ khác người thường. Ông dạy tôi
con người rất ích kỉ, dạy tôi không có thứ gì là mãi mãi, dạy tôi không
có mối quan hệ nào lâu bền, dạy tôi rằng mỗi người đều có thể phản bội
người khác vì những lí do khác nhau, còn rất nhiều thứ khác nữa, ông
nói, có như thế mới là cuộc sống. Vì vậy, ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm
thấy việc hai người làm là bình thường. Có chút kì lạ phải không.?. Tôi
còn đang băn khoăn, có hay không, Đại Lão dạy tôi mấy thứ kì quái như
vậy để chuẩn bị cho ngày hôm nay.?.”.
Anh nghe cô trả lời, tuy cô nói không hề hận anh, nhưng anh vẫn chẳng thấy vui mừng điều gì cả. Anh hỏi tiếp:
“ Vậy em cảm thấy như thế nào.?.”.
Cô đáo lạnh lùng:
“ Tôi giận giữ. Giận giữ đến mức chỉ biết lấy sự im lặng để biểu thị.
Tôi sống cho đến giờ, dù chỉ mới 19 tuổi thôi, và có vẻ cuộc đời tôi mới chỉ trôi qua ngắn lắm. Nhưng tôi trải qua nhiều chuyện, và những chuyện đó đã khiến tôi gần như đi hết một đời người. Một đời người ngắn ngủi
đó, tôi sống chỉ vì một người, đó là Đại Lão. Sau đó anh xuất hiện, cuộc sống của tôi thực sự bỗng trở nên yên bình hơn trước đây. Tôi sống với
anh chỉ một thời gian ngắn, nhưng tôi nhận ra, anh ở trong tôi đã khác
với những người khác. Lần đầu tiên tôi nghe lời người khác nói mà không
phải là Đại Lão, lần đầu tiên tôi cảm thấy có người khiến tôi vui như
vậy, lần đầu tiên tôi quan tâm đến một người khác như vậy, tôi luôn nói
tôi không thích anh, thực ra đó không phải là sự thật, tôi thích anh
nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Tôi sợ điều đó, nên tôi luôn phủ nhận.
Nhưng bây giờ có nói cũng không có ý nghĩa gì. Tôi chỉ không ngờ, một
người tôi coi trọng như vậy, đột nhiên lại cùng với một người tôi yêu
quý từ trước đến nay cùng tính cách để lợi dụng tôi. Vì thế, tôi giận
giữ. Tôi tự hỏi vì sao lại là hai người. Sau đó, tôi tự cười vào chính
mình. Việc gì cũng có thể, vậy tất nhiên là hai người có thể rồi. Tôi
không hận hai người, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ lần lượt dạy hai người một bài học. Tôi thề, nhân danh tôi trên đời, và cả với cái
tên mà hai người luôn đi tìm: Lilith. Tôi thề, tôi sẽ khiến hai người
hối hận, và phải ao ước này đời này không biết tôi thì tốt hơn.”.
Từng câu từng chữ cuối cùng, cô nói trong sự bình thản, nhưng lại khiến cho người đối mặt với cô cảm thấy rét lạnh trong tim.
“ Tôi chỉ nói thế thôi. Hiện giờ tôi còn một chút việc bận phải làm nữa, tôi không ở lại uống trà đâu. Chào anh.”.
Cô chào anh rất khách khí, rồi quay người dứt khoát bước đi.
“ Từ đã.”.
Tiếng anh vang lên đằng sau ngăn cô lại. Cô nghe, khựng người lại chờ đợi, nhưng cũng không quay người nhìn anh.
“ Dù giải thích thế nào cũng không được, tôi chỉ muốn nói cho em biết.
Tình cảm của tôi với em hoàn toàn là thật. Còn chuyện của Lilith, đó là
bất đắc dĩ thôi. Tôi cần phải tìm bà ta, em biết đấy, mẹ tôi…..”.
Khi anh chưa kịp nói xong, cô lập tức gắt lên ngắt lời. Cô quay phắt
người nhìn thẳng vào mắt anh. Giọng nói run run, lần đầu tiên khi bước
vào căn phòng này, cô có vẻ kích động muốn bùng nổ.
“ Nhưng hai người đó đã biến mất nhiều năm rồi. Và mẹ của anh, anh rõ
ràng biết được bà ấy gần như không thể sống. Còn tôi, tôi vẫn ở đây kia
mà. Tôi không hề biến mất. Chẳng lẽ…hai người cũng muốn tôi…biến mất
luôn mới được sao.?.”.
Câu nói cuối cùng, cổ họng cô bắt đầu nghẹn lại, và phải rất khó khăn để nói ra được những lời đó.
Nhìn anh im lặng hai giây, thấy được vẻ mặt của anh chợt sững lại, rồi
có chút gì đó lúng túng, bối rối, rồi lo sợ và đau khổ. Cô mím môi, bất
chợt cúi người xuống thật sâu và nói rất rõ ràng:
“ Cảm ơn anh, đã dạy cho tôi biết tình yêu chẳng là gì cả. Và sự thật thì rất phũ phàng. Từ đáy lòng, tôi cảm ơn.”.
Rồi cô không nhìn anh nữa, trực tiếp quay người bỏ đi.
Khi cô bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô thất thần một lát mới hồi phục.
Cô nhẹ giọng nói với Lee và Lau:
“ Đi nào, chúng ta còn có một vài việc nữa cần làm.”.
Cô bước đi trước hai người, bước chân mạnh mẽ, nhưng cảm giác cô độc vô cùng.
Ngay sau khi cô rời đi, từ trong phòng anh vang lến tiếng gầm phần nộ, rồi tiếng đập vỡ đồng thời liên miên không dứt.
Ông Langdon
đứng ở bên ngoài, sớm biết là có chuyện không ổn xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không đi vào phòng mà cho toàn bộ nhân viên thư kí nghỉ
sớm, sau đó ông và những người vệ sĩ chờ ở cửa.
Khi tiếng đập vỡ đồ đạc biến mất, là một khoảng không gian im lặng.
Mãi lâu sau,
cánh cửa kia bật mở, sắc mặt anh nhìn “ rất tốt ”, tốt đến mức khiến mọi người ngoài cửa đồng thời nuốt nước miếng cái ực. Rồi cả người vô thức
rơi đầy mô hôi lạnh.
Anh nói, không nghe ra được nóng hay lạnh:
“ Thời gian tới, ông ở lại xử lí mọi việc. Tôi sẽ trở về Pháp một thời gian.”.
---
Việc cô làm tiếp theo, không như Lau và Lee nghĩ, đó là đến một…nhà tù.
Nhà tù này, cả hai người đều biết rất rõ, vừa biết được ý định của cô liền đưa mắt
nhìn nhau. Trong ánh mắt có chút lo sợ, vui mừng không rõ ràng.
Bước chân
xuống trực thăng, cô tiến đến một người nhóm lính vốn đã đứng chờ từ
trước, người đứng đầu cúi đầu chào cô sau đó, mỉm cười rất cung kính dẫn đường.
Nhà tù này
thuộc sỡ hữu của gia tộc Senje. Người ngoài nhìn qua thì nghĩ thuộc nhà
nước, nhưng thực ra là không phải. Còn để giam ai.?. Giam những người vi phạm nội quy gia tộc.
Lần này cô đến, là để đón hai người rời khỏi đây.
Khi cô mở cửa
bước vào phòng quản lí nhà tù tìm người, căn phòng này lại không có ai.
Hơi ngẩn người một chút, rồi bình tĩnh lại ngay, cô bước bước vài bước
đến phía sau cánh cửa, nhìn một người đàn ông đang đứng núp ở đó, không
nói gì mà nhếch mắt đẹp lên.
Người đàn ông
kia bị phát hiện, vẫn không hề ngượng ngùng hay bối rối, nhìn cô cười
đầy tình ý, sau đó còn tự nhiên bước tới trước, vén mái tóc của cô lên
hôn một cái vào trán rất lâu.
Anh ta nói:
“ Tiểu thư, cô càng ngày càng xinh đẹp. Lần này đến đây lại muốn mang ai ra ngoài chơi sao.?.”.
Enji vẫn bình
thản, dường như việc này đối với cô rất quen, nhưng hai người đứng đằng
sau cô thì không cho là vậy. Lee ánh mắt sắc lạnh chém phạt đến người
kia, hận không thể giết luôn. Mà Lau thì tròn mắt, cuối cùng giận giữ
chỉ thẳng mặt anh ta nói:
“ Liwei, ai cho anh hôn tiểu thư…muốn chết à.?.”.
Người thanh niên trước mắt nhìn hai người, cười cười chẳng quan tâm, lại nói một câu kinh động.
“ Hai đứa
trừng cái gì.?. Anh trước giờ vẫn làm như vậy, tiểu thư không phản đối
thì thôi, mượn các ngươi bất bình hộ sao.?. Lau nữa, là em út, chỉ tay
nói muốn giết anh cả, chẳng có phép tắc chút nào hết.”.
Người này
không ngờ là anh của Lee và Lau, hơn nữa, có một vấn đề. Người này, nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, vẫn là giống như bản sao của Lee và
Lau vậy. Ngoại trừ việc cao hơn Lee 3cm và cao hơn Lau 5cm thì chẳng có
gì khác nhau, mái tóc hơi rối một chút thôi, gương mặt cũng đẹp trai như vậy, giọng nói cũng rất giống. Chậc, không lẽ….
Lau vẫn trừng người trước mặt, lầm bầm nói:
“ Có hơn người ta được vài chục phút thôi, cũng không có gì to tát cả. Theo khoa học, mình mới là anh mà.”.
Cô nhìn cảnh ba anh em trước mặt, khuôn mặt bỗng dưng khẽ mỉm cười. Không để ý đến Lau đang buồn bực, cô nói với Liwei:
“ Lần này, tôi muốn anh ra ngoài, sắp tới tôi làm một vài việc cũng không được coi là tốt lắm, tôi cần anh giúp.”.
Khi cô nói
điều này, lại chợt nghĩ đến lí do mình sẽ làm mấy cái việc kia, gương
mặt cũng vì thế mà lộ vẻ đau khổ, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Liwei nhìn
được rất rõ. Anh chợt thắc mắc trong lòng, xảy ra cái gì anh không biết
sao.?.
Anh biết hẳn là có chuyện, liền vội gật gật đầu:
“ Được, không sao. Tôi vẫn mong được đi theo cô mà.”.
“ À. Hắn thế nào rồi.?. Tôi cũng muốn đón hắn ra.?.”.
Cô chợt nhắc đến một người, chẳng biết hắn ở đây là ai, nhưng sắc mặt ba người lập tức đại biến, đồng loạt thở dài.
“ Hắn ” mà cô
nói ba người đều biết rất rõ, cũng là người sống với nhau từ bé ở nhà
Senje, cùng Jin và cô lớn lên. Nhưng người kia bị bệnh quá mức yêu quý
cô, đi đâu cũng chỉ biết đến cô mà thôi. Có trách phạt kiểu gì hắn cũng
chẳng để ý, miễn sao vẫn nhìn thấy cô là ổn. Nhớ khi cô bị Đại Lão gửi
đến những nơi thối nát kia dạy về cuộc sống, hắn ở nhà gào khóc mấy ngày liền. Rồi khi cô trở về, cô lại đi du lịch thế giới gì đó, hắn giả
trang theo cô suốt hơn một tháng cô mới phát hiện ra đuổi về. Về đến nhà nhớ cô nằm bẹp ốm hơn một tuần, vậy mà cô chỉ gọi về một cuộc điện
thoại nói hắn sống cho tốt, hắn liền tỉnh, còn thể hiện bằng cách mỗi
ngày đem ba anh em họ đi tập luyện.
Rồi cách đây
hơn hai năm, thấy hắn quá phiền, cô bực mình đưa hắn vào tù. Nhà tù
Senje canh giữ cẩn mật vô cùng, vậy mà tên quái vật đó vẫn trốn ra được
những hai lần, trở về đến gia tộc nhìn thấy cô một cái lại cười hì hì
trở lại nhà tù. Mãi cho đến khi cô nói hắn ở đó luôn đi, hắn liền ở lại. Chỉ cần mỗi tháng cô gọi điện nói chuyện vài câu với hắn là được. Hắn
đúng thực sự là quái vật sau Jin trong lòng mọi người.
Liwei mặt hơi tái, hỏi cô:
“ Tiểu thư, thực sự phải đưa tên ngốc ấy ra tù à.?. Cô biết rõ mà, nó toàn làm loạn thôi, chẳng quản nổi đâu.”.
Cô gật đầu chắc chắn, Liwei chỉ còn biết thở dài, bước đến bàn làm việc nói gì đó vào chiếc máy điện thoại.
Một lát sau, tiếng một người đàn ông trẻ vang lên bên ngoài, đồng thời, cánh cửa cũng được mở ra:
“ Liwei, có chuyện gì gọi….”.
Câu nói đưa ra đến miệng chưa kịp nói xong liền bị dừng lại đột ngột khi ánh mắt của
chàng trai trẻ thấy cô. Anh ta cao lớn hơn so với cả ba người, trông
cũng khoẻ hơn ba người kia nhiều. Sững người một chút, anh ta lập tức
chậm rãi tiến tới, bỗng nhiên đang nhìn cô lại quay phắt lại nhấc Lau
lên tung một cái rất lạnh về phía bàn trà gần đó.
Vì không cảnh giác, Lau lập tức biết đến cảm giác bay và….đau.
Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn, tiếng tách chén loảng xoảng trên sàn, rồi hay giây sau, Lau từ cái đống kia đứng bật dậy gào phẫn nộ:
“ Đau, tất nhiên là đau. Con bà cố đau chết luôn. Thử bị ném như vậy xem có đau không.?.”.
Lau không khách khí nói, đồng thời mở lớn miệng mắng, vì tức giận mà cũng nói tục luôn.
Nhưng người kia lại tỏ vẻ vui sướng, quay sang nhìn cô cười hì hì:
“ A. Lau đau
kìa, xem ra không phải là mơ, tiểu thư, cô đến gặp tôi.?. Cô cho tôi ra
tù sao.?. Có cho ra tù không.?. Đừng nói không nhá.”
Lau nhìn người trước mắt á khẩu luôn.
Hai người anh của Lau thở dài.
Còn cô, nhìn
thấy anh chàng này vẫn vậy, trong mắt chỉ luôn có cô thôi, vì thế nở nụ
cười vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt giống như bản sao của ba người
kia mà nói:
“ Có, lần này anh được ra tù. Lynh, lâu không gặp rồi.”.
Giọng nói của cô nghe rất thân thiết.
Nhưng con người trước mắt bỗng nhiên ngạc nhiên hỏi cô:
“ Tiểu thư, sao cô buồn vậy.?. Có người bắt nạt cô sao.?.”.
Một lời nói, khiến căn phòng đang ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt. Luynh biết ngay là kì lạ, vì thế đưa mắt về phía Lee và Lau:
“ Lau, nói cho em biết, có chuyện gì.?.”.
Lau im lặng không nói, anh ta lại hướng về phía Lee:
“ Lee, nói cho em biết….cái mặt anh như thế là sao, được rồi, vậy Liwei.?....Liwei,
sao anh cũng có vẻ mờ mịt vậy.?. Anh không biết à.?.”.
Lynh hỏi từng người, nhưng cũng không có ai đáp lại, càng ngày càng suốt ruột, bực mình cũng tăng lên.
Bỗng nhiên, cô cất tiếng nói:
“ Lau, nói cho hai người họ biết. Lee, theo tôi ra ngoài trực thăng chờ. Chỉ cần nói
vắn tắt thôi, tôi còn phải đến gặp Đại Lão nữa.”.
Sau đó, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng.
Cô và Lee chỉ
phải chờ ba người kia một chút, họ đã ra ngay sau đó. Nhưng bây giờ,
thay vì có hai gương mặt giống nhau tức giận, là bốn gương mặt giống
nhau tức giận.
Thời gian sau, mọi người dần quen với một cảnh tượng, đó là Enji đi cùng bốn chàng
trai rất đẹp, khuôn mặt thì giống nhau, nhưng biểu hiện thì lại khác
nhau.
Liwei khuôn
mặt lúc nào cũng cười như hoa, nhưng dáng vẻ bất cần, đối với thứ gì
cũng có thể nở nụ cười được. Chỉ có thể cười chân thật khi đứng trước cô và những ngươi em của mình.
Lee tính không được coi là lạnh lùng, nhưng khá ít nói, ít biểu lộ tình cảm, chỉ khi nhìn cô cùng anh em mới lộ vẻ ấm áp.
Lau có vẻ hơi
trẻ con, ngốc nghếch một chút, còn hơi lắm lời, nhưng so với những người anh em mình, lại là người không thích giao thiệp với bên ngoài nhất.
Còn Lynh, với
ai cũng trừng mắt nhìn, nhất là đàn ông, bởi vì coi ai cũng là tình
địch. Khoẻ nhất, vì thế thường hay đi bắt nạt người khác. Đứng trước cô
không khác gì con cún vẫy đuôi lấy lòng chủ, hay bất mãn với các anh,
nhưng thực ra lại rất nghe lời.
Điều đặc biệt chung giữa họ và cô, đó là Jin. Jin luôn là ngoại lệ trong cuộc sống của mỗi người.
---
Khi cô đón Liwei và Lynh về, cô liền quyết định đến gặp Đại Lão.
Bước vào căn
phòng của ông, lần thứ hai cô cảm thấy xa lạ. Lần như nhất, đó là khi
bốn tuổi cô mất trí nhớ, cô cũng bước vào phòng này gặp ông, lúc đó cô
cũng có cảm giác xa lạ như bây giờ vậy.
Có lẽ đã có người báo, vì vậy Đại Lão đã ở sẵn trong phòng chờ cô.
“ Người khỏe.?.”. Cô hỏi, đột nhiên cảm thấy thật khách khí với Đại Lão.
Ông đứng ngồi trên ghế nhìn cô, gật nhẹ đầu.
“ Con sẽ không dài dòng, con chỉ muốn đến hỏi cụ một vài câu hỏi thôi.”.
Cô nói xong, chờ đợi phản ứng của Đại Lão.
Khi thấy Đại Lão gật đầu chấp nhận, cô bắt đầu hỏi:
“ Tại sao lại làm vậy với con.?.”.
Đại Lão cũng không có vẻ chần chừ, ông trả lời thản nhiên.
“ Ta cần phải tìm Lilith.”.
Dù đã biết
trước câu trả lời, cô vẫn phải rất khó khăn để chấp nhận. Ông khác nhiều so với anh lắm, cô đứng trước mặt anh vẫn còn đủ bình tĩnh, nhưng đứng
trước mặt ông, cô thật sự không dám nghĩ đến việc nói lại nửa câu.
Nhưng hôm nay, đã đến đây rồi. Nếu không đem thắc mắc ra nói hết, cô thực sự sợ mình
sẽ điên mất. Dù biết rằng câu trả lời sẽ rất phũ phàng, nhưng còn hơn là phải tự đoán trong mơ hồ, rồi đối với nhưng dự đoán của mình biết là
chính xác nhưng lại cảm thấy lo sợ, lại mong rằng không phải.
Cô im lặng,
cảm thấy hơi buồn cười. Anh là người cô yêu, vậy mà khi bị anh lừa dối,
lợi dụng, cô cũng không có cảm giác đau như thế này.
Ra trong lòng cô, ông lão hơn trăm tuổi này quan trọng hơn anh nhiều lắm.
“ Vậy tại sao
phải phái ông J đến nói ra sự thật.?. Con tình nguyện bị lợi dụng trong
bóng tối mà. Kể cả con không biết, không phải cuối cùng vẫn sẽ tìm được
Lilith sao.?.”.
Đại Lão khẽ lắc đầu.
“ Không được, không đủ thời gian nữa.”.
“ Không đủ thời gian, là ông không đủ thời gian sao.?.”. Cô lên tiếng hỏi, vô thức lại có vẻ lo lắng cho Đại Lão.
“ Không, là Lilith. Con bé không còn đủ thời gian nữa. Ta phải tìm nó mau, nếu không, sợ rằng sẽ không thể gặp lại con bé nữa.”.
Câu trả lời lại như một lưỡi đao găm vào tim của cô.
“ Lilith…quan trọng đến như vậy sao.?.”.
Nghe câu hỏi, Đại Lão vẫn như trước, bình thản trả lời, lần này còn thêm một phần mãnh liệt.
“ Phải, rất
quan trọng. Trước đây, ta có một người vợ. Chắc con cũng biết bà ấy. Ta
đã đưa ảnh bà ấy cho con khi còn nhỏ, và nói với con rằng đó là mẹ con.
Bà ấy là Hinako. Ta chưa bao giờ yêu ai nhiều đến vậy. Khi ta có tất cả, ta đã cưới Hinako. Nhưng Hinako không thể sinh con, thật không sao, ta
không coi trọng, chỉ cần Hinako ở bên ta là được. Nhưng bà ấy, vẫn luôn
mong rằng mình có thể có được một đứa con. Ta biết, từng nói có thể nhận con nuôi, nhưng Hinako không chịu. Rồi khi chúng ta sống với nhau được
rất lâu rồi, trong một lần đến Ý du lịch, chúng ta đã gặp Lilith. Lilith chỉ vô tình đột nhập phòng của chúng ta mà thôi, con bé cũng không hề
có địch ý gì. Khi chúng ta phát hiện ra, Lilith đang bị gia tộc Vampire
truy bắt, lúc đó, con bé bị thương, trông nó giống như con chim nhỏ bị
ướt mưa vậy, cố gắng vẫn không thể bay. Hinako yêu thương Lilith ngay từ lúc đó, và cả ta cũng vậy. Chúng ta sống với nhau một thời gian rất vui vẻ, rồi Lilith chợt muốn đi đến gia tộc Vampire. Khi con bé đến gia tộc Vampire, chúng ta không biết gì cả, rồi khi chuyện xảy ra, mọi thứ đã
muộn. Khi hai chúng ta tìm đến căn phòng của Lilith, chúng ta chỉ thấy
máu vương *** trên sàn, con bé biến mất. Đó là cú sốc đối với Hinako,
rồi sau đó không lâu, Hinako khi không thấy Lilith trở về đã…”.
Khi Đại Lão nói đến đây, ông tựa như chìm vào kí ức, khuôn mặt bỗng nhiên lộ vẻ đau khổ vô cùng.
Trấn tĩnh lại, ông tiếp tục nói:
“…trước khi
Hinako mất, đã nhắc ta phải tìm được Lilith. Phải đảm bảo Lilith đang
sống tốt. Ta đã hứa. Bao nhiêu năm qua, ta đau khổ như vậy, ta cũng sớm
nghĩ đến đi theo Hinako, nhưng còn Lilith.?. Ta chưa tìm được con bé, ta chưa thể yên lòng được. Hinako mất rồi, nếu ta cũng mất, vậy khi Lilith trở về, không thấy chúng ta nó nhất định sẽ buồn. Ta không để đứa con
gái yêu của mình buồn được. Rồi lại nghe nó đang bệnh, vậy bây giờ nó ở
đâu. Nó có thể đang ở một mình, nó bị bệnh như thế, ta không ở bên cạnh, chắc chắn nó sẽ lo sợ. Ta không muốn nó lo sợ. Ta đã hứa với Hinako
rồi, nếu không chăm sóc nó tốt, ta không thể đi theo Hinako được. Nhưng
rồi, cơ hội đã tới, Jin liên lạc với con…”.
Đôi mắt của Đại Lão đang buồn chợt sáng lên.
“ Ta biết lần này, ta sẽ tìm được Lilith. Sau đó, cậu ta lại đến, thật là tốt, ta lại càng có nhiều cơ hội hơn…”.
Cô nghe được câu chuyện của ông, bỗng nhiên ngẩn người ra.
Cô không ngờ, Đại Lão lại là một người tình ý sâu nặng như vậy.
Nhưng cô chợt
nghe ra được, dường như Đại Lão tìm Lilith một phần không chỉ vì lo
lắng, mà nhiều hơn chỉ là vì lời hứa với vợ mình, và quan trọng hơn, Đại Lão làm thế để có thể yên lòng đi theo người vợ của mình.
Vậy, cuối cùng, không phải vẫn là vì mình thôi sao.?.
Lí do cao cả thế nào, ra cuối cùng vẫn là vì mình.
Cô hiểu được,
nhưng không có chút chán ghét nào. Con người, ai không sống vì mình chứ. Cuối cùng, không phải là đi tìm một mảnh thanh tĩnh và thoải mái trong
tâm hồn ư.?.
Cô không trách cứ, nhưng lại giận thêm.
Cơ hội đến, ông trực tiếp không ngần ngại đưa cô ra làm quân cờ, còn cảm thấy lợi dụng được cô là điều may mắn.
Hơn nữa, bây
giờ còn thêm một người là Hinako nữa. Hinako, Lilith, cả hai người, chỉ
vì hai người đó mà cụ lợi dụng cô. Cô biết Đại Lão không thể sống vì cô, nhưng tại sao không coi trọng cô một chút. Chỉ một chút thôi, có thể
được một phần như hai người kia, vậy là tốt rồi.
Cô giận dữ.
Cụ thì vì vợ mình, vì Lilith mà sử dụng cô như quân cờ.
Anh thì vì mẹ mình, vì Lilith lợi dụng cô.
Hai người điên rồi sao.?. Những người đó chết cả rồi, kẻ chưa chết thì cũng sắp chết.
Vậy thì vì sao, lại không coi trọng cô một chút.
Lại càng thêm giận.
Nén sự giận giữ bộc phát, cô hỏi ông tiếp:
“ Giữa con và Lilith, ông sẽ chọn ai.?.”.
Đại Lão im lặng, rồi chậm rãi trả lời.
“ Mãi mãi, ta sẽ luôn chọn Lilith.”.
Mặt cô tím đi, nhưng rồi cuối cùng, giữ chút tỉnh táo cuối cùng, cô lại hỏi một vấn đề mình vẫn luôn tò mò:
“ Con và Lilith, hay con trai của Lilith có quan hệ gì.?.”.
“ Ta không thể nói được. Sau này, cứ tìm được Lilith đi rồi con sẽ rõ.”.
Ông lắc đầu từ chối, lại nói thêm câu sau nữa.
Nói như vậy, không phải là khích lệ cô tìm Lilith sao.?. Cuối cùng thì vẫn là tìm Lilith. Chẳng có gì khác nhau cả.
Cô im lặng, rồi nói:
“ Con rất giận hai người, con thực sự muốn giết hai người. Nhưng không thể, vì thế,
trước mặt cụ, con sẽ nói thẳng. Con sẽ trừng phạt cả hai ngưòi. Cụ đừng
coi thường con, con sẽ làm cho cả hai người phải hối hận. Trước tiên,
con muốn trừng phạt anh ta trước. Vì thế, tạm thời, con sẽ nghe theo lời cụ. Hãy cứ sai bảo con như cũ, bất cứ điều gì cụ nghĩ có thể giúp việc
tìm Lilith, vậy thì cứ nói. Dù thế nào, con cũng sẽ làm. Bây giờ, con
xin phép.”.
Cô nói, sự tức giận gần như biểu lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp. Nhưng cô vẫn nói với
giọng lễ phép. Đó giống như là sự phẫn nộ được kìm nén trước khi núi lửa phun trào vậy. Cuối cùng cô quay đi, nhưng lại khựng lại nhớ ra một
điều.
Cô cúi đầu thật sâu trước Đại Lão, mím chặt môi nói:
“ Cảm ơn cụ, đã dạy con thế giới này đen tối và bẩn thỉu đến mức nào. Từ đáy lòng, con cảm ơn.”.
Sau đó, nhất quyết rất nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
---
Đại Lão ở lại, mặt trầm ngâm, bỗng, ông khẽ mở miệng thì thào:
“ Xin lỗi….”.
Lời nói đó vô cùng nhỏ, và nó không thể đến tai cô được.
---
Cô bước ra ngoài, nhìn bốn anh em kia không nói lời nào lập tức đi thẳng, trong cổ họng bỗng có cái gì nghẹn ứ.
Bước chân của cô càng đi lại càng nhanh, gần như là chạy trốn.
Cô đi suốt, cũng không trở về phòng mình, mà đến một con suối nhỏ trong khuôn viên vắng lặng của gia tộc.
Ở đó, cảnh thật đẹp, mặt đất đầy cỏ xanh và hoa khoe sắc. Một rừng đều là hoa anh đào đang sắp nở rộ.
Nhưng trong mắt cô, tất cả đều chỉ là một màu u tối.
Cô đứng lặng lẽ nhìn mọi thứ, cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén chút yếu đuối trong lòng đang dần lớn lên.
Sau lưng cô, bốn anh em kia nhìn nhau, trong mặt đều là tức giận, thương cảm, và đau khổ.
Bỗng nhiên, Lee chợt đi đến trước mặt cô. Anh nói, giọng vẫn trầm và lạnh như thế, nhưng có biết bao nhiêu tình cảm trong đó.
“ Tiểu thư, cô biết không.?. Đôi vai của tôi thì nhỏ và không được vững chãi lắm.
Nhưng nếu muốn, cô vẫn có thể mượn mà. Ngoài tôi ra, những kẻ kia cũng
vậy. Bốn đôi vai, vậy có đủ không.?.”.
Một câu nói, đánh vỡ lớp màng nguỵ trang của cô.
Một giọt nước lăn dài, rồi lại giọt nữa…liên tiếp lăn xuống.
Cô nhớ, đã rất rất rất lâu rồi, cô chưa có khóc nhiều như vậy.
Nhưng tâm tình cô mấy ngày nay, cũng chưa có thanh thản và dễ chịu đến như vậy.
Lee ở một bên
khẽ đập đập lưng cho cô, ba người kia đứng xung quanh đều im lặng. Thật
không ngờ, khi cô yếu đuối nhất, người ở bên cạnh lại là họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT