Andrea Cole đã bắt đầu săn lùng demon (*) và ma cà rồng từ tuổi mười tám, không lâu sau cái ngày cô bỏ học cao đẳng rồi về nhà, chỉ để chứng kiến cảnh bọn demon xé nát ba mẹ ngay trước mắt mình. Đó là chín năm, cả trăm lần chém giết, và hai chục khúc xương bị gãy về trước rồi. Giết những sinh vật xấu xa chưa bao giờ khiến cô bận tâm. Chưa một lần nào. Nhưng tối hôm nay lại khác.

(*) demon: không có nghĩa là ma quỷ từ địa ngục, chỉ là một giống loài siêu nhiên như ma cà rồng, tuy nhiên đa chủng tộc hơn

Tối hôm nay, cô có thể sẽ phải giết tình yêu của đời mình.

Cô nắm cây cọc trong tay, chặt đến nỗi cô ngạc nhiên nó chưa nứt ra. Lặng lẽ, cô chậm rãi bước xuống từng bậc thang ẩm ướt, chật hẹp dẫn đến một gian phòng bí mặt bên dưới căn biệt thự của một tên tỉ phú bang Oregon (*). Con người khốn nạn đó đồng lõa với bọn demon, những kẻ mà tổ chức Aegis, cộng đồng những chiến binh con người có mục tiêu bảo vệ thế giới khỏi những tên ác độc, đã theo dõi gần hai năm. Phân khu của Andrea, một đơn vị điều tra ma cà rồng đặc biệt, đã tập trung toàn bộ lực lượng để hạ gục tên này, bắt đầu từ những con ma cà rồng hắn chất chứa trong khuôn viên nhà hắn. Chính xác là dưới khuôn viên nhà hắn.

(*) Câu chuyện xảy ra tại thành phố Portland, bang Oregon, nằm ở phía Tây nước Mĩ. Hình như dân VN mình chiếm đến 2% dân số ở đây.

Gần đây, một Giám hộ Aegis đã biến mất dưới hầm thất của biệt thự này. Dưới vỏ bọc là người giao bánh ngọt đến nhà bếp, Kaden đã rình mò quanh đây và gặp may khi anh phát hiện một tên quản gia đang mở lối đi bí mật bên phòng chứa thức ăn. Anh đã theo gót tên quản gia ấy xuống cầu thang, thì thầm trong micro liên lạc bí mật của mình, mô tả lại tất cả những gì anh nhìn thấy. Đến chân cầu thang, anh đã thấy mình lạc trong một gian phòng khổng lồ chất đầy những dụng cụ tra tấn, một vài buồng giam, vài chục những đường hầm và, thật không may, chứa cả số lượng ma cà rồng nhiều hơn khả năng chống trả của anh.

Andrea đã lắng nghe trong kinh hoàng khi Kaden bị áp đảo. Khi tất cả đường truyền tiếng động đã bị cắt đứt, thứ gì trong cô đã chết đi, và từ đó trở đi, từng giây cô sống, từng ngụm khí cô hít vào, đều là để trả thù. Và bây giờ, cơ hội rửa mối hận này đang trong tầm tay cô, bởi vì ngay giây phút này đây hai mươi Giám hộ đang di chuyển khắp tầng trệt của căn biệt thự, được trang bị vũ khí cực kì tường tận và đang chia ra thực hiện ba nhiệm vụ khác nhau.

Thứ nhất: Bắt giữ tên tỉ phú khốn kiếp, Blake Alden. Thứ hai: giết càng nhiều ma cà rồng càng tốt. Thứ ba: Tìm Kaden.

Tìm Kaden để Andrea có thể giết anh.

Suy nghĩ đó cuồn cuộn bên trong cô như cơn buồn nôn không dứt. Chắc là anh ổn mà. Chắc là bọn ma cà rồng chưa biến đổi anh đâu. Và chắc là cô bị hoang tưởng rồi, bởi vì cô biết chắc chắn rằng bọn chúng đã làm việc đó. Đám ma cà rồng ấy rất hưng phấn khi tra tấn Giám hộ - hay còn tệ hơn, là khi biến đổi họ. Đối với bọn hút máu ấy, không gì có thể khiến chúng vui vẻ hơn là ném thẳng kẻ thù mình vào cơn ác mộng kinh khủng nhất của đời hắn.

Cẩn thận, cô bước khỏi cầu thang, vào trong một tầng hầm rộng lớn, trống trải. Trên những bức tường bằng đá treo những dụng cụ tra tấn tinh quái. Trên sàn là đất cát. Đây không hẳn là một tầng hầm, chính xác hơn thì phải là một hang động, với các buồng giam được xây kết dính vào tường. Các cánh cửa là những tấm kinh loại đặc chắc, chỉ với một ô cửa vừa tầm mắt để nhìn được vào bên trong các song sắt.

Trước mặt là những đường hầm cô sẵn sàng đánh cược sẽ dẫn đến nơi sinh hoạt của chúng, và hàng chục những cửa thoát hiểm dẫn đến khắp nơi trên thành phố Portland. Sau lưng cô, sáu Giám hộ ập xuống cầu thang.

“Thật kì quái,” Zach, một trong những lính mới, thì thầm. “Không có ai ở đây.”

“Bọn chúng có thể được ai báo tin và chạy mất rồi.” Andrea di chuyển đến gần những buồng giam. “Hay có thể đây là một cái bẫy và chúng đang chờ sẵn. Cẩn thận đi.”

Zach và những người khác biến mất hút trong các đường hầm, để Andrea lại để soát sạch khu vực lân cận. Buồng giam đầu tiên trống rỗng, gông cùm treo lơ lửng trên những sợi xích sắt. Một loại demon mảnh khảnh nào đó có kích thước con người đang chiếm giữ buồng giam thứ hai. Một đồng nghiệp sẽ xử lí sinh vật đáng khinh này sau.

Cô đi tiếp, bước chân chậm dần, lông gáy cô dựng hẳn lên lúc cô tránh một vũng chất lỏng tối màu trên sàn. Ánh mắt cô tự động lần ngay đến trần nhà. Bên trên cô, những cái móc treo thịt đang đung đưa, lại càng trở nên gớm guốc dưới ánh sáng âm u từ những đế nến trên tường . Và ngay nơi đấy, tại góc tường, là vũ khí, đôi ủng và chiếc áo sơ mi của Kaden.

Trái tim của Anrea chùn xuống đến tận ruột gan. Anh ở đâu? Quên bẵng đi cẩn thận, cô kiểm tra buồng giam thứ ba. Rồi buồng giam thứ tư.

Rồi, buồng giam thứ năm … chúa ơi, buồng giam thứ năm.

Bên trong, người đang ngồi quay lưng về phía cô, trên cơ thể không còn gì ngoài chiếc quần jean và một cái xích cổ, là Kaden. Hơi thở của Andrea nghẹn bên trong cổ, mạch đập của cô nhanh lên gấp đôi, và dù cô biết rõ chẳng còn gì để hi vọng nữa rồi, cô lại đi làm đúng việc đó, hi vọng.

“Kaden?”

Đầu anh quay phắt lại, đôi mắt màu xám của anh sáng rỡ và căng rộng trong kinh ngạc. Mái tóc màu vàng sậm của anh chỉa lên lung tung, như thể anh đã lấy tay vò chúng lên, và những vết thâm tím và miệng vết thương đang mờ dần hằn lên làn da rám nắng của anh.

Nếu bọn ma cà rồng đã bắt giữ anh trong nguyên cả hai tuần anh mất tích, cô thấy ngạc nhiên sao thương tích của anh lại không trầm trọng hơn thế. Nhưng cũng rồi, có thể chúng có đày đọa anh, nhưng anh đã lành hết rồi, nhờ vào khả năng tái tạo nhanh chóng của một con ma cà rồng.

Tuy nhiên đến giờ, cô vẫn chưa thấy bất cứ dấu hiệu nào chỉ ra anh đã bị biến đổi cả. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, mọi thứ sẽ ổn. Chúa ơi, hãy để cho nó ổn.

“Kaden, đừng chuyển động. Em sẽ đưa anh ra khỏi đây.”

“Đừng!” anh lao về trước, nhưng cả người bị chặn lại do sợi dây xích ngắn đang nối xích cổ anh vào tường. Sự hoảng loạn khiến đôi mắt anh toát ra thứ ánh sáng lạnh buốt và ác nghiệt. “Em không được làm thế.”

Nỗi khiếp sợ phủ lên cả thân thể cô như một tấm màn, bóp ngạt chút hi vọng mong manh cuối cùng của cô. Cô biết anh sẽ nói gì. Cô không muốn hỏi, nhưng câu hỏi ấy lại tuôn ra từ đôi môi trước khi cô có thể ngăn nó. “Tại sao không?”

“Bởi vì,” anh nói, hé mở khuôn miệng để lộ cặp răng nanh đặc biệt dài, “anh có thể sẽ giết em.”

###

Kaden Quinn chuẩn bị tinh thần trước phản ứng của Andrea. Cảnh tượng cây cọc trong tay cô khiến huyết quản anh lạnh giá – nhưng liệu phản ứng ấy là một phản ứng vô điều kiện do bản chất ma ca rồng mới này mang đến, hay là vì người Giám hộ trong anh biết chính xác đầu nhọn của cây cọc gỗ đó sẽ làm gì với cơ thể này, thì anh không biết.

Điều anh biết chính là anh ở đây được hai tuần rồi, bị tra tấn trong năm ngày đầu tiên rồi bị biến đổi trong ngày thứ sáu.

À, và anh khát chết đi được.

Đôi mắt màu nâu lộng lẫy của Andrea lấp lánh trong nước mắt. “Không,” giọng cô khản đặc, đầu cô lắc mạnh đến nỗi mái tóc đen như gỗ mun phất tới tấp trên gương mặt cô. “Không thể nào. Bọn khốn kiếp!”

Những lời nguyền rủa của cô vang vọng khắp gian phòng trong lúc cô tiến hành bẻ khóa cánh cửa trượt của buồng giam. Cô sẽ giết anh. Biết được điều đó lẽ ra phải an ủi anh được đôi chút. Ngay giây phút trở thành một Giám hộ, mỗi thành viên Aegi đều đã thề rằng họ sẽ không bao giờ cho phép bản thân bị biến đổi thành bất kì chủng loại quái vật nào – ma cà rồng, người thú, hay demon. Nếu bạn phải tự đoạt lấy mạng sống của mình để giữ gìn lời thề đó, thì bạn cũng làm.

Kaden đã không thể làm đúng như lời hứa của mình – anh bị đánh ngất khi đang chiến đấu – và đến khi anh tỉnh lại, mọi chuyện đã quá trễ. Anh đã thức tỉnh và thấy mình đang bị treo trên những cái móc ngay ngoài buồng giam này đây. Tuy nhiên, sự tra tấn về thể xác không so gì được với sự tra tấn tinh thần. Con ma cà rồng thủ lĩnh, một thằng khốn xấu xí tên Cedric, luôn miệng trêu cợt rằng hắn sẽ biến đổi anh. Khi cuối cùng Cedric cũng cắn anh rồi bắt đầu uống, Kaden đã cầu nguyện được chết. Trường hợp còn lại quá khủng khiếp để anh có thể thể tưởng tượng.

Nhưng rồi cơn ác mộng kinh hoàng của anh đã xoắn vẹo và kết dính thành hiện thực khi Cedric cắn mở một mạch máu trong cổ tay hắn rồi, trong khi một con ma cà rồng khác bóp mở miệng Kaden ra, ép anh nuốt nó xuống, kích hoạt quá trình biến đổi.

Kaden đã rơi vào trạng thái hư vô. Khi anh tỉnh lại tối hôm sau, trái tim anh đã không còn đập.

Anh đã nghĩ mình sẽ có những cảm giác khác biệt, như thể chết đi rồi mọc răng nanh sẽ biến anh thành một con quái thú điên cuồng, ác độc.

Nhưng không có thay đổi gì. Anh vẫn … có cảm xúc. Anh vẫn nghĩ Andrea là người phụ nữ đẹp nhất mình từng thấy. Anh vẫn ghét ma cà rồng. À, tất nhiên, các giác quan của anh đã trở nên nhạy bén hơn và âm thanh dòng máu tuôn chảy trong mạch máu của Andrea kích thích vị giác của anh, nhưng anh thấy mình có thể kiểm soát với cô đang bên cạnh.

Dù gì đi nữa anh cũng đã cảnh cáo cô. Lỡ anh sai thì sao? Nếu lỡ cô đến gần thì anh lại nhào vào, xé toạc cổ cô ra, rồi để dòng máu nóng ngọt ngào ấy đổ xuống cổ họng mình? Sự mong đợi trào dâng, và dục vọng thức tỉnh trong cơ thể lờ đờ của anh. Trong lúc anh uống, anh sẽ chiếm đoạt cô rồi siết nắm tay quanh những lọn tóc đen và dày ấy cho đến khi cô cầu xin sự nhân từ của anh –

“… uh, Kaden?”

Anh chớp mắt, nhận ra tâm trí anh đã lạc trong cơn ảo tưởng điên cuồng của chính mình. Khỉ thật. Anh khát muốn chết. Bọn ma cà rồng chưa từng cho anh uống, và anh phải chứng kiến khi chúng mang những người không tình nguyện xuống tầng hầm này để hút máu. Anh kinh hoàng, thế nhưng ham muốn đã chiếm ngập thân thể này và anh đã theo dõi trong sự hứng thú khiến chính anh kinh tởm.

Giờ thì Andrea đã ở trong buồng giam, cô đang khom người, cây cọc để sẵn bên người. Anh quan sát nó một cách thận trọng. “Xin lỗi. Anh chỉ là …” Đang nghĩ về việc cắn phập cặp răng nanh mới toanh này của mình vào người em. Nguyền rủa, anh vò tóc. “Nghe này, ở đây không an toàn cho em đâu. Mang đội của em ra ngoài đi.”

“Chỗ này trống không. Em nghĩ chúng biết người của ta sẽ tới.”

Phần adrenaline(*) tuôn trào nóng hổi trong cơ thể anh làm anh kích động đến mức như thể ai đó đã tiêm nó thẳng vào mạch máu của mình. “Đây là một cái bẫy.” Anh nhảy dựng lên, khiến Andrea cũng giật mình đứng lên theo. “Ra khỏi đây.”

(*) adrenaline: hormone do não tiết ra trong tình trạng kích động, tạo ra cảm giác hưng phấn và tăng cường khả năng phản xạ của cơ thể

“Em không thể … bỏ anh đi.” Giọng cô vỡ nát, khiến trái tim anh cũng nát tan. Cô đã phải đứng trước một lựa chọn khủng khiếp ngày ba mẹ cô mất - ở lại, chiến đấu, rồi chết … hay là bỏ chạy, để bọn họ một mình chịu chết. Cô đã đưa ra quyết định khi ba cô ra lệnh cho cô cứu em gái mình, đứa em mà sau đó cũng chết, để Andrea sống cả đời trong ân hận.

Cô không nên phải đưa ra một lựa chọn tương tự, nhưng giờ đã quá trễ rồi.

Đôi mắt anh dán chặt vào cây cọc. Anh nên bảo cô hãy giết anh đi. Anh là một con quái vật. Thứ sinh vật đáng kinh tởm.

Nhưng anh không muốn chết.

“Andrea, em là một Giám hộ. Em mạnh mẽ hơn thế này mà. Em phải đi đi.”

Cô mở miệng, nhưng anh sẽ không bao giờ biết cô sẽ nói gì, bởi vì đột nhiên cánh cửa buồng giam đóng sập lại, giam cầm cả hai người họ. Bên kia cánh cửa là Cedric, đang cười toe toét như một con chó dại trong lúc hắn híp mắt nhìn qua những song sắt. Chắc hẳn hắn đã bật một công tác đâu đó bởi vì miếng kim loại thít cổ Kaden mở bung ra, tiếng lanh lảnh của kim loại báo trước điềm gở. Anh đã được tự do … nói theo cách nào đó.

Nụ cười của Cedric nở rộng. “Giờ nào,” hắn nói. “Hãy mở tiệc thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play