- la là lá. _nó vui vẻ bước đi trên con đường, vừa đi vừa hát
chắc hẳn khi nhìn nó thì chẳng ai có thể nghĩ rằng nó sẽ làm giám đốc
của một công ty đâu nhỉ? Hôm nay là ngày đầu tiên mà nó làm việc tại
công ty của nhà nó. Sáng, nó đã cố để chuông báo thức dậy thật sớm, ăn
mặc chỉnh tề đẩ bắt đầu một ngày làm việc. đang nhìn trời, nhìn đất,
nhìn mây, bỗng nó thấy trước mặt mình hình dáng ai rất quen thuộc đang
tiến về phía nó. Không phải chứ? Đó chẳng phải…là…là Ken sao? Hắn…hắn
tới đây làm gì? Nó nghĩ tới đây bỗng vỗ đầu mình vài cái. Sao nó lại có
câu hỏi ngớ ngẩn như thế nhỉ? Nó và hắn sống chung một thành phố, chuyện gặp nhau ngoài đường là bình thường mà. Hắn dường như đã nhìn thấy nó
nhưng trên khuôn mặt không hề hiện lên sắc thái gì, đi ngang qua nó.
Như….người lạ. người lạ? chẳng phải sao? Trước đây nó đã từng nói, nếu
không có bản hợp đồng, nó và hắn như hai người xa lạ hay sao? Nhưng giờ
đây…nó sao lại cảm thấy đâu thế này. Hắn…đã làm đúng theo lời nó nói mà? Sao nó lại có cảm giác tức trong lồng ngực thế này?
Hắn…cũng chẳng khấm khá gì hơn.1…2…3…hắn đã đi mà nó chẳng thèm gọi giật lại. à mà đúng rồi. chẳng phải cô ấy nói rằng hai người cứ như người xa lạ là được sao? Xa lạ? uk! Vốn dĩ hai người đã là gì của nhau đâu mà
không phải là xa lạ. hahaha. Mình đã là gì của cô ấy đâu?_hắn nhủ thầm
trong lòng. Vậy thì tại sao hắn….lại….có cái gì nhức nhối thế này? Lần
đầu tiên hắn biết con người ta lại có nỗi đau như thế ấy. xé cả ruột
gan, xé cả tâm can, cả người nhu muốn nổ tung ra, vỡ thành hàng nghìn
mảnh.
Bước chân hai người thơ thẩn, vô thức đi chậm lại. rồi tình cờ, hắn
quay lưng lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều ấy. cái bóng dáng thân
yêu, quen thuộc vô cùng kia bỗng chốc sao trở nên xa lạ quá. Cái bóng
dáng mà hằng đêm, hắn đã ôm lấy, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể mà
giờ đây sao lại xa tầm tay hắn thế? Hắn muốn…muốn chạy đến, ôm chầm lấy
nó, xin lỗi vì những gì mà mình đã làm. Hắn muốn hàng ngày thức dậy được thấy khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ của nó. Hắn muốn hằng đem được ôm ấp bòng hình bé nhỏ kia. Hắn muốn nghe được tiếng nói dịu dàng, quan
tâm, lo lắng của nó khi hắn bất thường. hắn muốn…muốn nhiều điều lắm.
nhưng bỗng cảm thấy mình trở nên bất lực, không làm được việc gì. Nhỡ
đâu cô ấy không chịu thì làm sao? Nhỡ đâu…cô ấy cũng đã có người trong
lòng rồi thì sao? Hắn đã đối xử với nó như vậy, đã nói những câu khiến
nó đau lòng…vậy thì làm sao mà hắn dám cầu xin nó tha thứ được cơ chứ.
Girl, I just can't live without you
I know I hurt you
That's the last thing I meant to do
Sometimes I can be careless and blind
Can you forgive the fool that I've been?
You know I love you
You're the one thing I have that's true
My life used to be nothing to me
I never want to feel that again
[Chorus: ]
If you go away girl
You're taking my heart with you
If you go away girl
You'll be breaking my heart in two
If you only stay girl
I promise you the world
So please don't ever go away
You know I need you
I'm so sorry that I made you cry
You are everything good in my life
Your tears have finally opened my eyes
[Chorus ]
I was so wrong to ever look at another baby
Even the strongest man can stumble and fall
And I'll do anything for you
Anything to be in your arms again
Baby don't let this be the end
[Chorus ]
Girl, I just can't live without you
Never, ever leave me girl
You promised your love to me forever
Say you'll never leave me girl
Em ơi, anh không thể sống thiếu em
Anh biết anh đã làm em tổn thương
Đó là điều cuối cùng anh muốn làm
Đôi khi anh bất cẩn và mù quáng
Em có thể tha thứ cho những lỗi lầm ngốc nghếch mà anh gây ra không?
Em biết là anh yêu em mà.
Em là điều duy nhất anh có được, thật vậy
Cuộc sống của anh đã từng là vô nghĩa
Anh không muốn phải chịu đựng nó nữa
[ĐK]
Nếu em rời xa
Là em đang lấy đi trái tim anh
Nếu em rời xa
Em sẽ làm tim anh vỡ đôi
Nếu em ở lại
Anh xin hứa với cả thế gian này
Vì vậy, xin đừng bao giờ biến mất
Em biết là anh cần em mà
Anh xin lỗi vì anh làm cho em khóc
Em là những điều đẹp nhất cuộc đời anh
Những giọt nước mắt em đã làm anh thức tỉnh
[Điệp khúc]
Anh đã sai khi nhin người con gái khác
Ngay cả người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng có thể vấp ngã
Và anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em
Bất cứ điều gì để được trong vòng tay em lần nữa
Em ơi đừng để điều này là sự kết thúc
[ĐK]
Em yêu anh không thể sống thiếu em
Đừng bao giờ ròi xa anh
Em đã hứa với anh, tình yêu em là mãi mãi
Hãy nói rằng em không bao giờ rời xa anh
.
.
.
Nó lê bước, thân hình đang ở đây nhưng con tim đã bay về
người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó. Hắn chắc cũng đã quên nó rồi, bên cạnh
chắc cũng đã có người mới rồi nhỉ. Với tính cách của hắn thì chịu một
mình mới lạ. Mà chẳng biết hắn có chịu chăm sóc cho bản thân không nhỉ?
Cô bạn gái mới của hắn chắc cũng chẳng quan tâm được nhiều đâu. Giờ
chẳng ai chăm sóc, giục hắn ăn sáng, đánh thức hắn dậy. không biết hắn
có tự mình làm được không nữa. ôi ôi…nó vò đầu. làm việc gì mà nó phải
quan tâm đến hắn thế cơ chứ? Nó đã quên rằng hắn và nó giờ đây chẳng còn quan hệ gì nữa sao?
Tới công ty, nó bây giờ mới cảm thấy có chút run run, tim đập mạnh. ở
nhà, nó mạnh mẽ nói với mẹ rằng nó sẽ làm được, bảo bà cứ yên tâm. Tưởng chừng nó sẽ chịu nổi, vậy mà giờ đây trong lòng no’ lại dấy lên một nỗi lo lắng. nó biết! để quản lí một công ty không phải là việc dễ. mặc dù
đã hoàn thành một khóa CEO từ 2 tháng trước nhưng thực tế vẫn khác
nhiều so với lý thuyết. hít thở sâu, nó bước vào công ty với nụ cười
trên môi, nhưng miệng nó cứng ngắt. thực sự là rất run nha. Giờ nó mới
cảm thấy khâm phục mẹ nó và những người ở vị trí điều hành, làm sao có
thể đối mặt với hàng nghìn nhân viên như thế này cơ chứ. Một chị tầm 30
tuổi đến bên cạnh nó và hỏi:
- Chào Dương tiểu thư. Tôi là Trần Thu Hằng. từ nay sẽ là thư kí riêng của cô. mời cô theo tôi
- À vâng. Tôi mới đến nên chưa quen lắm. có gì nhờ chị giúp đỡ
- Cô quá khách sáo rồi.
Nó cảm thấy rùng mình lạnh lẽo. những người này…thực sự không phải là
người thường. tuy ngaoif miệng cười nói nhưng cả người toát lên hơi lạnh khiến người khác phải rùng mình, mỗi người đều mang trong mình một
chiếc mặt nạ. thật chẳng biết phải tin tưởng vào ai nữa.
Thư kí Hằng dẫn nó tới một căn phòng làm việc trên lầu. vừa vào trong,
nó đã thấy trên bàn làm việc của mình chứa một chồng tài liệu cao ngút.
- Thưa giám đốc. 10h sáng nay cô có một cuộc họp để ra mắt các cổ đông.
Tôi đã chuẩn bị vài tài liệu về công ty để cô hiểu thêm về tình hình của công ty. Lát nữa nói chuyện với các cổ đông sẽ thuận lợi hơn.
- Được rồi. cảm ơn chị. Giờ chị có thể làm việc của chị. Khi nào cần tôi sẽ gọi
- Dạ vâng! Tôi đã pha cà phê ở trên bàn. Nếu không hợp khẩu vị thì cô có thể gọi tôi pha ly mới
- Được rồi. không cần đâu. Chị a ngoài trước đi
- Vâng! Chào giám đốc
Thư kí Hằng lui ra ngoài, nó vào bàn giám đốc mà gần như muốn khóc thét. Ôi lạy chúa! Làm sao trong hơn 2 h đồng hồ mà nó có thể đọc hết cái thứ khỉ đây được hả trời?lại còn họp với hành gì nữa chứ? Nó nghĩ tới những cổ đông của công ty là hình dung tới những ông lão béo ị, bụng phệ, mắt híp vì ăn quá nhiều. lại còn những câu hỏi vớ vẩn như hỏi tù mà nó xem
được trong phim. Nó phải làm sao bây giờ?????? Chết mất. nhưng m,à dù
hết hay không thì nó cũng phải cố thôi. Mẹ nó đnag nằm ở nhà để chờ tin
tốt của nó mà. Cố lên! Nó tự nhủ thầm rồi bắt đầu lấy tài liệu trên bàn
say sưa ngâm cứu.
.
.
.
- Thưa giám đốc! cổ đông đẫ đến rồi ạ. Mọi người đang chờ cô_ Thư kí Hằng bước vào
- Được rồi. Tôi đến ngay
nó vội vàng vào phòng vệ sinh, chỉnh sửa lại trang phục, tóc tai rồi
bước ra ngoài. Huhuhu. Sao mà nó run thế này. Những gì nó đã học được
sao hôm nay bỗng nhiên không cánh mà bay, không còn lại một dấu vết. Nắm lấy tay chửa, nó run run mở ra. Ôi trời ạ! Cả phòng đầy mùi sát khí,
mọi ánh mắt đổ dồn vào nó như muốn ăn tươi nuốt sống. điều làm nó ngạc
nhiên hơn nữa là trong phòng chỉ toàn là những anh chàng trẻ và siêu đẹp trai chứ không phải lão già béo ị như nó nghĩ. Và đặc biệt nữa là…ây
daaaaaaaaaaaa sao lại có hắn ở đây nữa
nó vỗ trán, “trọng thưởng” cho mình
cái tính đãng trí của mình. Hắn chẳng phải đã giúp cho công ty nó đứng
vững, dốc một số tiền khổng lồ vào vốn đang thiếu hụt hay sao? Bắt gặp
ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, bất giác nó không rét mà run. Ây
da!!!!! Tại sao mọi người còn trẻ mà ánh mắt lại thâm sâu như thế cơ
chứ? Nó cố nặn ra một nụ cười nhìn mọi người, đem tài liệu khoan thai
bước đến chỗ ngồi:
- chào mọi người! tôi là người kế nhiệm công ty….(quên mất tên) , Dương Đăng Linh.
-
Nó gần như nín thở. Ôi trời ơi! Sao lại chẳng nói gì thế này, cứ nhìn nó bằng ánh mắt kinh khủng như vậy thì nó làm sao dám nói đây
- hi Linh! Nhận ra mình không?_bất giác một tiếng nói vang lên,nó hướng mắt ra nhìn
không.thể.ngờ. đó chẳng phải là tên Quân hay sao? Hắn…sao lại ở đây
- Quân…cậu…sao lại ở đây?
- Mình…
Quân chưa kịp nói, một tiếng nói lạnh lùng đã cất lên chặn nang:
- Đến giờ rồi, mời giám đốc Dương chủ trì cuộc họp
Nó quay lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là hắn,
kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Nó bất giác run sợ và nhớ ra mình đang chủ trì cuộc họp quan trọng.
Hắn thật là bực bội trong người. con người đó, sao lại cực kì vô tình
như thế chứ? Chẳng lẽ cô ấy không có cảm giác buồn hay một chút nuối
tiếc như hắn sao? Chỉ mình hắn nhớ thương? Buồn đau thôi sao? Còn con
người đó vẫn vô tư cười với người khác. Chẳng là định sẽ giúp con người
ấy một chút để vượt qua buổi họp khó khăn này, nhất là đối với người
thiếu kinh nghiệm như cô. Vậy mà giờ đây…đã thế…hắn vùi cho chết luôn.
- xin lỗi đã để mọi người phải chờ. Chúng ta bước vào cuộc họp _nó nói
bằng giọng dõng dạc nhưng bàn tay cầm tạp hồ sơ đã run run, đổ mồ hôi từ khi nào rồi
- đây là tài liệu chi tiết về kế hoạch mà giám đốc Dương muốn đề xuất_thư kí của nó định phát bản kế hoạch cho mỗi người thì…
- không cần. chúng tôi không có nhiều thời gian để đọc mấy thứ tài liệu
lằng nhằng ấy. giám đốc Dương trình bày ngắn gọn luôn đi_Hắn cất giọng
nghiêm nghị
- à vâng…_nó nói mà giọng un run. Cái tên đnags chết. biết nó run còn cố làm khó_ kế hochj của tôi là chúng ta…
nó trình bày gọn gàng, đầy đủ ý tưởng của mình. Xong! Nó nhìn ánh mắt mọi người mà cố đoán suy nghĩ của họ.
bộp…bộp…bộp… có tiếng vỗ tay, nó quay lại, thì ra đó là Quân
- ý tưởng rất hay! Mình ủng hộ cậu
- cảm ơn
nó cười rạng rỡ, đảo mắt xung quanh như muốn hỏi ý kiến mọi người
- tôi thấy ý tưởng cũng được. cứ thực hiện đi thử xem sao _một anh chàng tóc vàng, đeo kính, khuôn mặt sáng sủa mỉm cười.
- tôi không có ý kiến gì_ một người đàn ông cỡ 30 tuổi, nghiêm nghị nói
- vậy là mọi người đồng ý _ nó hoan hỉ trong lòng, hỏi lại cho chắc chắn
- tôi còn chưa nói_ tiếng nói cất lên lạnh lùng, kéo nó từ 9 tầng mây xuống thẳng địa ngục. đó chẳng ai khác. Ngoài hắn
- à vâng! Tổng giám Lê. Mời ông phát biểu_ giọng có chút run run, ánh
mắt nó nhìn hắn như cầu xin. Đừng làm khó dễ nó nữa mà. Tim nó không
chịu được đả kích quá độ
- kế hoạch ấy như mọi người nó là tạm được_hắn dừng lại một chút
- vâng ạ. Ông quá khen _ lòng nó vui thầm. hóa ra hắn cũng k độc ác như nó nhỉ
- nhưng mà… cái tôi cần là sự hoàn hảo tuyệt đối. tôi bỏ hàng đống tiền
vào đây không phải là nhận được bản kế hoạch “tạm ổn”, “cũng được” này
mặt nó tái nhợt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn. sao…chỉ mới vài ngày
không gặp mà hắn đã trở nên nhưu thế này? Thâm sâu! Khó đoán. Hồi này nó nói đúng. Hắn khoogn độc ác! Mà là quá độc ác. Nó nửa cười nửa mếu nhìn hắn. thấy nó như sắp khóc đến nói, khuôn mặt xịu xuống, tái mét, Quân
lên tiếng đỡ giúp nó:
- tôi biết tổng giám Lê là người cầu toàn nhưng…cũng không cần quá khắt
khe như thế. Dù sao thì giám đốc Dương cũng là mới vào nhận chức. đối
với người mới mà nói thì bản kế hoạch này là cực kì xuất sắc
- nếu làm không được…thì tốt nhất đừng làm_hắn lạnh lùng
cả phòng im phăng phắc. hắn cũng chỉ mới tiếp quản tập đoàn Lê Thị mà
liên tiếp giúp cho cổ phiếu tập đoàn lên giá, đạt được những thành tựu
khiến người ta phải khâm phục. Không ngờ một con người đào hoa như hắn,
hằng nghày chỉ chơi, tưởng chừng như kém cỏi lại tài giỏi như vậy. hình
ảnh hắn mấy tuần nay liên tiếp đứng đầu các tờ báo. Hào hoa, phong nhã,
tài giỏi, mị hoặc. tất cả những điều kiện ấy đã làm cho các cô gái theo
như điếu đổ. Nhưng cũng không vì vậy mà hắn lại đặt những yêu cầu khắc
nghiệt với một cô gái mà lại là một cô nữ sinh cực kì dễ thương nữa chứ. Dù trong lòng mọi người đều thương cảm cho cô giám đốc mới nhưng cũng
chẳng thể nói gì. Hắn là người nắm giữu cổ đông lớn nhất của công ty,
hơn nữa thế lực công ty hắn ô cùng lớn, sao mọi người có thể phản đối
những lời hắn nói cơ chứ. Haizzzz. Chỉ còn cách thở dài thương cảm cho
cô giám đốc mới thôi.
- được rồi. cảm ơn tổng giám Lê đã có những lời nói thật, lời khuyên
chân thành. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản kế hoạch trong ngày hôm nay,
mai sẽ trình lên.
- Ngày mai??? Cậu không đùa chứ? Bây giờ đã trưa rồi. chỉ còn buổi chiều và tối, sao cậu có thể làm nốt trong một ngày được? cậu có nhầm không
đấy
- Mình không nhầm_nó hướng thẳng về phía mọi người mà dõng dạc_tôi xin
đảm bảo ngày mai sẽ có bản kế hoạch tốt nhất trình cho mọi người
- Giám đốc Dương. Tôi biết lòng nhiệt huyết của cô với nghề và với công
ty này nhưng tôi e…một ngày là quá ngắn để hoàn thiện. cho nên cô cần
thời gian dài một chút để bản kế hoạch hoàn hảo hơn. Chúng tôi không gấp rút như vậy đâu. Cô cứ từ từ làm. Chúng tôi thông cảm cho cô mà_người
đnà ông cỡ 30 tuổi nói
- Cảm ơn ông đã quan tâm. Nhưng tôi đã nói 1 ngày là một ngày. Tôi sẽ
không phụ tấm lòng mọi người đâu._nó nói quả quyết. nó không tin có gì
là nó không làm được.
- Được rồi. để cho giám đốc Dương làm. Chúng ta nên tôn tọng quyết định
của cô ấy. giờ thì mọi người nghỉ được rồi_ hắn nói ròi cầm cặp bước ra
Nó nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất mà trở nên thất thần. thực sự có con người đẹp như vậy sao? Hắn đi làm với bộ comple xám trông thật là đẹp trai nha. Aaaaaaaaa….nó lắc đầu! đang
nghĩ gì nữa đây trời. ngao ngán nhìn bản kế hoạch trong tay, nó tự động
viên: Cố lên! Mày phải chứng minh cho anh ta thấy nó không phải là búp
bê bằng sứ chỉ được nuông chiều, cũng phỉa cho hắn hiểu rằng đầu tư vào
công ty nó là một quyết định đúng đắn.
- Giám đốc à. Đến giờ nghỉ trưa rồi. chỉ cũng nên nghỉ một chút để ăn đi. _ Thư kí đi vào nói
- Không cần đâu_nó mỉm cười lắc đầu_ hiện giờ tôi vẫn chưa đói. Lát nữa tôi sẽ ăn
- Vậy…chị ở lại đây. Tôi đi trước nhé
- Uk! Chúc Chị ngon miệng
Cánh cửa phòng khép lại, nó thở dài, uốn ** cho đỡ mỏi. không dễ như nó
tưởng. bản kế hoạch là do nó một tâm làm ra. Giờ đọc lại từng câu chữ,
đắn đo mà sửa chữa thật không dễ chút nào. Cơ mà! Nó cũng mới vào nghề,
chưa hiểu biết hết được trên thương trường, chưa hiểu được thực tế bên
ngoài, làm sao có thể chiều ý hắn được đây? Ây daaaaaaaaaa! Thật là nhức cả đầu. nghĩ lại, giờ này nếu nó đang ở nhà thì chắc hẳn đã được mẹ
chăm sóc, chứ đâu có phải khổ sở như thế này. Nhắc tới mẹ, nó bỗng cảm
thấy nhớ nhớ, lấy điện thoại ra nhấn số mẹ:
…
- A lô! _ giọng mẹ nó dịu dàng
- Mẹ ạ. Con Linh đây
- Mẹ biết rồi. con có về nhà ăn cơm không?
- Dạ không đâu mẹ. con ăn ở đây cũng được. mẹ ăn cơm chưa
- Mẹ chuẩn bị ăn cơm đây. Không có con ăn cơm ở nhà, mẹ ăn một mình buồn nên chẳng muốn ăn.
- Mệ…_hốc mắt nó đỏ hoe_ con xin lỗi. chỉ là công ty nhiều việc quá
- Uk! mẹ hiểu mà. Con ăn chưa? Canteen Có hợp với khẩu vị của con không?
- Dạ con ăn rồi, rất ngon mẹ ạ. Con sẽ cố gắng sắp xếp về sơm với mẹ. mẹ ăn cơm rồi nghỉ ngơi cho khỏe mẹ nhé
- Uk. mẹ bk ròi, con cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng cố nha con
- Vâng. Con bk rồi. con cúp máy đây
- Uk
Nó gác máy. Ngồi thơ thẩn, suy nghĩ vẩn vơ. Mẹ nó thật sự là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới.
….
12 h` đêm…
Hắn nhìn vào căn phòng ở tầng 9, đèn điện vẫn thắp sáng. Hắn ngồi trên
chiếc xe của mình, chậm rãi đưa điếu thước lên môi rít một cái, ánh mắt
vẫn chăm chú hướng lên căn phòng ấy. cô ấy thực sự không có nói điêu.
Vẫn làm việc cho kịp ngày mai. Hắn cứ tưởng khi cô biết khó khắn, sẽ đầu hàng hoảng sợ. và cầu xin hắn tha thứ, sau đó hắn sẽ yêu cầu cô ở lại
bên hắn. danh nghĩa gì cũng được. miễn là cô ở lại bên hắn. mọi việc hắn đã từng bước tính toán kĩ càng, đâu ra đấy, chỉ chờ việc kế hoạch đc
thực hiện. vậy mà giờ đây. Mọi kế hoach bị cô phá vỡ trong phút chốc,
không còn một vết tích. Hắn ngồi chờ cô trong văn phòng cả ngày. Chờ cô
đến xin lỗi, xin hắn giúp đỡ. Vậy mà từ lúc họp đến lúc gần tan sở,
chẳng thấy bóng dáng cô đâu, lại càng chẳng nhận được điện thoại của cô. Hắn nghi ngờ đường dây điện thoại bị hoảng, kêu thợ tới sửa. kết quả là nó vẫn hoạt động bình thường. hắn cả buổi chiều hỏi tới hỏi lui cô thư
kí có ai muốn đến gặp mình k? sợ thư kí quên báo cho anh bk. Đến lúc tan ở, anh vẫn ngồi trong văn phòng, để công ty đèn sáng, nhỡ cô đến trễ
còn biết mà vào. Vậy mà chờ đến 12h đêm, cô cũng không đến. anh không
chịu nổi, tức tốc lấy xe đến công ty cô. Kết quả là thấy bóng dáng cô
sau chiếc rèm đang cặm cụi làm việc. hắn nhìn mà cảm thấy trong lòng
chua xót. Cô hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân mình như thế cơ chứ? Chỉ
cần một cú điện thoại, một cuộc viếng thăm để cầu xin sự tha thứ, giúp
đỡ của anh. Việc ấy đối với cô khó khăn đến vậy sao? Cô là người mới vào nghề, tay nghề, trình độ, trải nghiệm thực tế k bằng mọi người. anh bk
điều này chứ. Nhưng vì vậy anh mới dồn cô vào đường cùng để cô tự hạ
mình xuống. anh sẽ sẵn sàng đồng ý tất cả thỉnh cầu của cô. Chỉ với điều kiện, cô phaỉ ở bên anh. Mấy ngày trôi qua, đêm tối hắn lại không thể
ngủ được. Nằm trên giường, hắn lại ngửi được hương thơm nhè nhẹ tỏa ra
từ chiếc gối nó vẫn hay nằm. đưa đôi tay ôm lấy gối, hắn cảm hận được
chạm vào sự mịn màng của làn da trắng noãn của nó. Có lúc hắn mơ thấy nó trở về bên hắn, sống như ngày xưa vui vẻ cười đùa. Bất chợt tỉnh dậy,
thấy xung quang chỉ là không gian lặng ngắt. hứng thú với các cô gái
cũng giảm dần, hắn lại trở thành một người k thèm quan tâm đến các cô em chân dài nữa. bạn bè đôi lúc gọi hắn ra PUB chơi. Có được vài cô em
theo đuổi, hắn chẳng màng quan tâm. Không như trước kia thì chiều lòng
phụ nữ. bạn bè nhìn hắn với đôi mắt hiếu kì. Oa? Chẳng lẽ đại ca Ken lẫy lừng lại đi tu rồi sao? Thật muốn biết chùa nào mà cảm hóa được anh Ken của chúng ta như thế. Tò mò. Vô cùng tò mò. Nhưng đáp lại câu hỏi chỉ
là sự im lặng của hắn, hay hơn nữa là nụ cười nhạt chẳng có ý gì muốn
thổ lộ cả.
Hắn đã thay đổi! thực sự thay đổi. vì người con gái ấy. vậy mà người con gái ấy lại vô tình, sau khi gây họa lớn trong trái tim anh thì lại bỏ
đi một cách vô trách nhiệm. cô từ khi nào đã trở nên lạnh lùng với mọi
người như vậy. à không! Đáng ra là chỉ lạnh lùng với hắn thôi. Chứ đối
với tên bạn cùng lớp kia, vẫn giữ thái độ vui vẻ, nụ cười sẵn trên môi
cơ mà. Rốt cuộc thì cô có cảm giác giống như hắn không? Hay là chỉ có
mình hắn mơ mộh, ảo tưởng, hy vọng. rồi mọi thứ lai sụp đổ, chỉ để mình
hắn gánh chịu. cô quả thực quá tàn nhẫn. cực kì tàn nhẫn. hắn đã khó
khăn lắm mới mở lòng ra, tiếp nhận cô. Đó là cả một quá trình phấn đấu
gian nân. Vậy mà. Một lần nữa. cô lại đem một con dao, đâm thẳng vào tim hắn. một nhát chí mạng! chỉ để mình hắn nhớ thương thôi. Cô chẳng thèm
quan tâm, chẳng thèm nhìn hắn nữa là. Hắn là gì cơ chứ? Là tổng giám đốc công ty lớn trong toàn cầu. là anh chàng hào hoa, phong lưu trong giới
trẻ. Vậy thì sao chứ? Hắn rốt cuộc vẫn chẳng giữ được người hắn yêu. Vậy thì cần những thứ ấy là gì cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT