sáng tỉnh dậy, cả ngwoif nó đau ê ẩm. loạng choạng bước xuống đất, lết mình vào nhà vệ sinh mà nó tưởng như đang đi nửa vòng trái đất. hắn hôm qua như con thú dữ chìm đắm tròn sự thù hận. tai sao? Tại sao người phải gánh chịu lại là nó cơ chứ? Nó đã làm gì hắn đâu. À phải rồi, mấy hôm nay ba mẹ hắn không có ở nhà, hay là…

nghĩ đến đó nó vô cùng sung sướng, quên hết cả đâu đớn, tung tăng chạy xuống nhà. Tìm quanh quất nhưng nó chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả. kì vậy ta? Nó hỏi cô giúp việc:

- Chị Loan! Chị có thấy anh Lâm đâu không ạ?

- Ak. Cậu ấy đến công ty từ sáng sơm

- Ak. Ra thế. Em cảm ơn

Hắn đến công ty rồi ak? vậy nó cũng phải đến nói chuyện này với hắn. lên phòng trang điểm nhẹ một tí, nó nhờ một anh tài xế chở nó đến công ty.

Đứng trước công ty, nó choáng ngợp trước sự hùng mạnh của tập đoàn Sky. Wow! Lớn đến thế này cơ á. Tuy là con dâu nhà hắn nhưng nó chẳng biết tí gì cả. giờ đến thật sự lời đồn chẳng ngoa chút nào. Nó bước vào trong, một cô nhân viên đã chào:

- chào em! Chị có thể giúp chị điều gì không?

- Vâng! Chị có thể cho em hỏi phòng của tổng giám đốc đâu không ạ?

- Ak! em có hẹn trước không ạ?

- Tôi là nguời nhà của anh ấy

- Vây…để tôi báo cho tổng giám một tiếng

- A…không cần phiền lắm đâu chị. Để tôi nói một chút rồi đi cũng được ạ

- Vâng! Vậy cứ lên lầu…._cô nhân viên chỉ đường một hồi

- Vâng! Em cảm ơn

Nói rồi nó đi theo lời chỉ của chị nhân viên. Đứng trước phòng, nó định gõ cửa nhưng bị tiếng nói trong phòng làm tò mò. Đưa mắt nhìn vào hốc cửa, người nó đơ cứng lại vì cảnh tượng trước mắt. một cô gái thân hình lả lướt đang ôm chặt lấy hắn, cả người uốn ** vặn vẹo…(chắc mấy bạn biết đang làm gì rồi phải không. Mình không “miêu tả” nữa nha) tại sao…hắn lại có thể làm ái thứ chuyện này trong công ty cơ chứ?

Cạch…nó dựa vào cửa quá sát nên cánh cửa mở ra. Hai người ở trong lúc này mới giật mình. Cô gái định mặc quần áo nhưng khi thấy nó, hắn vẫn ôm cô gái trong lòng, giữ chặt, nhàn nhã hỏi:

- cô tới đây có chuyện gì sao?

- Ak…vâng…tôi có chuyện muốn xin anh

- Việc gì? Nói nhanh lên. Cô không thấy…tôi đang bận hay sao?_hắn nói, nhếch mép cười

- Vâng! Vậy anh cho phép tôi về nhà một tuần trong lúc cha mẹ anh đi vắng

- Không được_hắn lớn giọng

- Tại…tại sao?

- Cô ra ngoài đi, tôi có chút việc_hắn quya lại nói với cô gái bên cạnh

Cô ả liếc mắt nhìn nó một cái sắc bén, quơ đồ mặc , nện gót chân đi ra ngoài. Lúc này hắn mới lên tiếng

- Cô không thể về nhà được

- Tại sao? Ba mẹ anh đi vắng, chúng ta không cần phải đóng kịch nữa

- Tôi đã nói không là không

- Anh phải nói cho ra lí do. Nếu không anh không cho tôi cũng đi

- Chẳng có lý do gì cả_hắn gầm lên_giờ cô là của tôi, nhờ vả tôi thì tôi muốn gì cô phải đáp ứng. chắc cô cũng không muốn công ty cô một lần nữa phá sản như lúc trước chứ

- Tôi…nhưng tôi bây giờ chăng còn chút giá trị lợi dụng nữa

- Cô còn lợi dụng được hay không không phải là vấn đề cô nói mà là vấn đề của tôi. Cô chỉ cần nghe theo lời tôi. Cô hãy nhớ rõ, dù chỉ là hợp đồng nhưng tất cả, trái tim, thân thể, suy nghĩ, tâm hồn của cô đều thuộc về tôi

- Anh…không cần phải như vậy đâu. Tôi…chẳng là gì cả…cho nên

- Tôi cần gì và không cần gì thì tôi tự biết, không cần cô nói. Tôi nói xong rồi, cô về đi. Nếu cô mà ra khỏi nhà thì hậu quả…cô tự biết

Nó thừa biết tình liều mạng của hắn. đã nói thì làm nên cũng không dám nói nhiều, đóng cửa nhẹ nhàng và bước đi

Không muốn đi xe về nhà, nó bảo chú tài xế lái xe về trước. đôi chân nó bước thơ thẩn trên đường. ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây một hồi, bỗng

Oạch…

Nó va phải một người. đứng dậy, nó rối rít cúi đầu xin lỗi:

- xin lỗi, xin lỗi…tôi không cố ý

- …

Thấy nguời kia chẳng có phản ứng, chỉ đứng đấy mà không nói gì. Nó mới ngước mắt lên nhìn. Đập vào mắt nó là khuôn mặt vô cùng điển trai. Hơi ngờ ngợ…chẳng lẽ…không thể nào. Hắn…. chắc là không phải. nó nói lại một lần nữa:

- Xin lỗi anh. Anh không sao chứ ạ

- Chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi?_người đó hỏi với một chất giọng trầm ấm vô cùn quen thuộc

- Tôi…chẳng lẽ…

- Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Mới có một tháng mà…buồn thật đó_người đó nói với giọng buồn buồn

- Là…Quân…Quân phải không

- Thật vui vì cậu đã nhận ra tôi_Quân nở một nụ cuời thật đẹp

- Nhưng chẳng phải…cậu đã đi du học rồi sao

- À! Tôi muốn trở về nhà có chút chuyện

- Vậy à.cậu…

- Thôi! Có chuyện gì chúng ta vào quán café trước đây nói chuyện được không. Lâu ngày không gặp._Quân đưa ra ý kiến

- Ukm! Dù sao hôm nay mình cũng rỗi mà

Quân đưa nó đến quán café đối diện. Ngồi vào bàn, nó gọi một Cam vắt, Quân một café đen. Quân hỏi:

- Chồng cậu đâu rồi mà lại để cậu đi một mình thế kia?

- Ak…anh ấy đang ở công ty

- Dù bận việc đến mấy thì cũng phải đưa cậu về nhà chứ

- Không đâu…anh ấy cũng muốn…nhưng mà tớ không chịu nên phải nghe theo thôi_nó cố biện hộ cho hắn dù không biết tại sao mình lại làm vậy

- À…ra vậy.cậu thấy….hạnh phúc chứ_Quân nói, nhìn sâu vào mắt nó

- Cậu….hỏi gì mà…kì lạ vậy. anh ấy…là người tớ chọn…tất nhiên là phải…hạnh phúc rồi

- Vậy…sao tớ thấy cậu có vẻ nói một cách rất khó khắn

- À…không có gì đâu mà

- Vậy hả

- Cậu dạo này vẫn khỏe chứ? Học hành tốt không?_nó chuyển chủ đề

- Vẫn ổn

- ở bên đó có quen bạn mới không? Tìm được cô gái nào chưa?_nó đùa

- tớ vẫn chờ cậu_Quân nhìn thẳng vào mắt nó

- cậu…_nghe câu nói ấy, nó ngượng ngập_cậu…đừng đùa nữa. không vui đâu

- tớ không đùa. Tớ nói thật đấy. tớ…từ trước đến giờ vẫn chỉ yêu một mình cậu mà thôi

- tớ…cậu biết rõ là tớ…đã có chồng rồi mà

- ukm…tớ xin lỗi. tớ không cố ý_Quân cúi đầu

- không sao! Tớ không để ý đâu_nó mỉm cười

- thật sao?_Quân ngước đầu nhìn nó, ánh mắt rạng rỡ

- (gật đầu)

- Vậy hôm nay…có thể đi chơi với tớ một hôm được không. Muốn đi chơi quá

- Cũng được.

- Tuyệt!

Quân dẫn nó ra ngoài quán café, đưa nó đi thăm thú khắ nói. Quân nay đã trở nên thân thiện, vui vẻ, không trầm lặng như ngày trước nên khiến nó rất hay cười. những cảnh hai người cuời đùa đã lọt vào một ống kính

Ken ném những bức hình mới nãy một tên đàn em đưa đến. hừ! cô được lắm, hết tên trong Bar giờ lại tới tên du học sinh. Cô được lắm, cô vợ nhỏ của tôi ạ.cứ vui vẻ đi. Rồi về đây tôi cho cô biết thế nào là người phụ nữ đã có chống. còn cái tên Quân khốn khiếp kia nữa, mày không biết mày đụng phải người nào đâu. Hắn vừa suy nghĩ, tính toán cách trả thù nhưng trong lòng vẫn bừng bừng nỗi tức giận. công việc buổi tối nay coi như là bỏ, hắn chẳng còn chút tâm trí nào để vào làm việc cả, hồn phách của hắn đã đi theo hai con người kia rồi.

Thiệt là vui quá, nó chưa bao giờ có một buổi đi chơi vui như vậy. quay sang Quân đang ngồi bên cạnh, nó nở một nụ cười thật tươi:

- Cảm ơn cậu đã cho tớ một ngày vui như vậy?

- Cậu thấy vui thực sự chứ_Quân quay lại mỉm cười

- Ukm! Chưa bao giờ tớ được chơi vui như vậy

- Nếu muốn thì cậu bảo tên Ken dẫn đi cũng được mà

- Hì! Anh ấy còn bận việc

- Bận gì thì bận chứ

- Không sao. Được một bữa đi chơi như vầy là zui lắm rồi. không sao mà

- Tùy cậu vậy

- À mà Quân này. Mình nói chuyện này cậu không thích thì đừng giận nhé

- Nói đi

- Ukm…cậu thấy Vân thế nào?

- Vân? Vân nào cơ? Có phải Vân lớp mình không?

-

- Oh! Cậu ấy là một người có ngoại hình dễ thương, hoạt bát, dịu dàng. Rất tốt

- Thế…cậu….làm quen với cô ấy liệu có được không? Cô ấy là người tốt mà

- Thôi! Tới nhà cậu rồi_Quân cắt ngang như muốn lảng tránh lời của nó

- Nhưng tớ còn chưa nói hết

- Thôi được rồi. mình còn nhiều cơ hội gặp nhau. Để bữa khác hen

- Oh. Cũng được

Quân mở cửa xe, nó bước ra, vẫy tay chào tạm biệt. Hắn đang đứng trong phòng, nhìn qua cửa sổ và thấy hết. tay nắm chặt thành cú đấm, nhnf ra phía nữ nhân đang vẫy tay tươi cười kia mà tức sôi máu. Được lắm! cô cứ cười đi.

.

.

.

Nó bước vào nhà với tâm trạng cực kì vui. Chắc giờ này hắn chưa về nên nhà tối ôm. Hôm nay, nó đã cho người giúp việc nghỉ từ sáng sớm nên chẳng có ai ỏ nhà. Vậy cũng vui. Chẳng ai làm phiền nó cả. bước vào phòng, nó giật mình hoảng hốt vì một bóng đen đứng thù lù nơi ban công. Nó la thất thanh:

- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!! Maaaaaaaaaaaaaaaaaaa

- cô câm ngay đi. Tôi đây chứ ma đâu_hắn lừ mắt nhìn

- anh…anh về rồi sao…sao không bật điện

- tôi thích thế đấy

nó với tay bật bóng đèn lên, rồi hỏi:

- anh ăn gì chưa?

- Cô quan tâm ak?

- Hừ! hỏi thăm mà cũng hk nói thì thôi

Nói rồi, nó bước vào phòng tắm.

Hắn nằm phịch xuống giường. con người này không những không hối lỗi còn tỏ vẻ mình vô tội. đươkc! Cô muốn đóng kịch ư? Để tôi xem cô đóng kịch đạt tới mức nào

Nó mở cửa phòng tắm ra, lấy khăn lau khô đầu. hắn mới cất tiếng hỏi:

- hôm nay em đi chơi với ai vậy?_

- hôm nay_nó sờ tay lên trán hắn_anh bị đau đầu hả? hay là bị bệnh mà ăn nói ngột ngạt khiến tôi__nổi hết da gà rồi đây nè

- tôi hỏi thì cô cứ trả lời đi_

- ukm thì tôi đi chơi với một người bạn cùng học hồi trước

- bạn học?_hắn nhếch mép cười nhạt_thật không?

Nó bắt đầu nổi đóa:

- anh hay nhỉ. Tôi nói mà anh không tin thì mặc kệ anh. Mà chuyện đời tư của tôi có cần anh phải quan tâm. Chúng ta chính là không hề có quan hệ gì cả. anh.hiểu.không?

- không có quan hệ?_hắn cũng nói to không kém, lửa giận phừng phừng_cô nói chúng ta không có quan hệ? cô bây giờ lại dám phủ nhận điều đó với tôi sao? Trừ khi tôi phủ nhận quan hệ giữa tôi với cô, nếu không, cô đừng hòng nói quan hệ chúng ta không có

- tại sao? Tại sao anh lại ép buộc người khác quá đáng như vậy_mắt nó đã ngân ngấn lệ

- tính tôi chính là thích ép buộc người khác như vậy đấy. nhất là đối với những người không coi trọng lời nói của tôi.

- Lời nói của anh? Tại sao tôi phải nghe theo chứ?_nó ngước mắt lên nhìn đầy căm hận?

- Bởi.vì.cô.thuộc.về.tôi._hắn rít lên, nhấn mạnh từng chữ_cô thuộc quyền sở hữu của tôi. Cô phải theo lệnh của tôi. Lúc nào tôi chns, sẽ bỏ cô, nếu không cô đừng hòng mà trốn thoát

- Tại sao? Anh lại làm như vậy?_nó gào lên_xung quang anh có biết bao người muốn bên cạnh anh. Nhưng sao người anh muốn hành hạ lại là tôi?

- Hành hạ? đúng. Chính là tôi muốn hành hạ cô đấy. đàn bà quanh tôi không thiếu. nhưng người tôi chọn không phải là nhiều. tại sao cô lại không thích bên cạnh tôi chứ?

- Bởi vì tôi không giống những cô gái khác

- Đúng vậy_hắn cười_cô đã hiểu ra vấn đề ròi đó. Chính vì cô không giống như những người con gái khác nên tôi mới chọn cô. Tôi sẽ làm cho cô yêu thương tôi rồi sau đó sẽ đày đọa, làm cho cô thống khổ một cách không thương tiếc. sẽ để cho cô phải cầu xin dưới chân tôi, cầu xin tình yêu của tôi. Lúc đó, tôi mới thực sự đạt được mục đích

- Sẽ không_nó lắc đầu, bước lui về phía sau_không bao giờ tôi làm những điều mà anh muốn. không bao giờ!

Nó định co giò bỏ chạy nhưng tay hắn nhanh hơn, lôi nó về trong lòng của mình, đóng rầm cửa lại, cao giọng quát:

- cô định đi đâu?

- Tôi…tôi muốn về nhà?

- Chẳng phải đây là nhà cô sao?

- Không_nó lắc đầu nguầy nguậy_đây không phải là nhà tôi mà là địa ngục

- Hừ! địa ngục? cô cho rằng ngôi nhà sang trọng, to lớn bất cứ nười con gái nào cũng muốn vào như thế này là địa ngục sao?

- Tôi không thích. Tôi không muốn ở trong nhà này

- Thích hay không đều không phải là quyền của cô. Hay là…cô muốn ngả vào vòng tay của tên du học sinh đó?

- Cậu ấy tên là Quân

- hình như nếu tôi không nhắc thì cô cũng quên mất cô là gái đã có chồng.

- Tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì cả.

- Chẳng có quan hệ gì cả? mà lại nắm tay, cười nói thân mật như thế này sao?_hắn đưa một sấp hình của mấy tên đàn em gửi cho

- Anh…anh theo dõi tôi?

- Thì sao? Nếu cô không làm chuyện gì xấu thì sao phải sợ tôi theo dõi

- Anh…anh xem tôi là con thú để anh canh chứng hay sao?

- Nói rất đúng_hắn vỗ tay_cô chính là con thú cưng của tôi. Khi nào tôi thích, thì sẽ yêu chiều, vuốt ve. Nhưng…_mắt hắn sáng rực_nếu tôi nói mà khoonhg nghe lời, thì tôi sẽ khiến cho nó một mảnh xương của nó cũng không còn

- Anh…anh thật đáng sợ

- Hahaha! Tôi đáng sợ? nếu tôi không đáng sợ thì tôi sẽ không sống nổi trên cái cuộc đời này, sẽ bị mọi người xỏ mũi như trẻ kon mà không hay biết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play