Linh cảm thấy cái nhìn đó làm cô lành lạnh sau gáy . Cúi gầm mặt , Linh lủi thủi vào trong .
- Sao giờ này cô mới về .
- Tôi..tôi mới bị tung xe .
- Và hoàng tử tốt bụng đã đưa cô về tận nhà cơ à !_Hoàng nhìn Linh và nói giọng khinh miệt .
- Cô biết mấy giờ rồi không ? Cô muốn tôi chết đói à ?
- Không , chỉ tại tôi bị chảy máu nên anh ấy...mới khử trùng ..._Linh ấp úng .
- Im đi ! Cô sướng quá nhỉ ? Đú đởn bên ngoài , còn bắt cậu chủ ở nhà chết đói à ?
Lúc này thì Linh không thể chịu nỗi nữa , cô tức đến nỗi nước mắt tràn cả ra :
- Này ! Anh quá đáng vừa phải thôi chứ . Tôi bị tung xe , anh không hỏi
han thì thôi , sao lại **** bới thậm tệ thế . Tôi " ** đỡn" à ! Anh hiểu thế nào về tôi mà anh dám xúc phạm tôi như vậy ? Anh hok giống lúc xưa
nữa , anh bây giờ chỉ là một cậu ấm mà thôi . TÔI GHÉT ANh .
Xong rồi Linh chạy ù lên phòng . Cô đóng cửa lại và khóc . Khóc nhiều
lắm . Nhớ lúc xưa , khi Linh nhớ ba hoặc buồn cô khóc , người chùi nước
mắt cho cô chỉ có Hoàng . Vậy mà giờ đây cậu như một con người trái
ngược , cao ngạo và khinh người . Linh khóc nhiều vì tức , vì buồn hoặc
vì cô quá thất vọng trước Hoàng .
Thời gian trôi qua từ từ , để rồi khi Linh nghe tiếng " ọc ọc " trong
bụng mình phát ra . Linh đói rồi , nhìn đồng hồ đã 8h , cô nghĩ chắc
Hoàng cũng chưa ăn gì . Cô đi xuống nhà , định đi mua đồ ăn về cho 2
người , thấy ngoài sân Hoàng đang ngồi thãm cỏ , mặt nhìn lên trời xanh . Không hiểu sao mọi tức tối , trách móc , giận hờn về Hoàng đều tan biến . Trong bóng tối , chỉ thấy bóng của Hoàng , cô cảm nhận như cậu đang
chìm đắm trong bóng tối không lối thoát , như thấy được Hoàng đang đau
khổ , đang rất đau khổ , bóng của Hoàng như mang một nổi buồn không thể
chia sẽ cùng ai , như cậu đang tuyệt vọng .
Linh nhìn một chút rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài . Trên đường đi , cô suy
nghĩ rất nhiều , cô nên tin vào những linh cảm của mình hay chấp nhận
Hoàng giờ là con người như vậy .
Về đến nhà . Cô múc cháo từ " cà-mèn " vào tô cho 2 đưa , cô nghĩ Hoàng đang trên phòng nên đem lên cho cậu .
Cốc!
- Vào đi !
kÉttttttt !
- Tôi nghĩ anh cũng đói rồi nên tôi mua đồ ăn cho anh . Tôi...tôi để trên bàn nha .
Nói rồi Linh đi ra ngoài . Vừa bước tới cửa thì :
- Linh ! lúc nảy...tôi xin lỗi ._Hoàng nói thật nhỏ .
Linh chỉ cười mĩm rồi ra ngoài . Cô thấy lòng mình thật thanh thản , và
lại lấy thêm một lí do để " biện minh " những lời không hay vừa nảy của
Hoàng > . Cô vui vẻ như
trước , tung ta tung tăng xuống nhà để " sực " tô cháo của mình .
-------------------------------------------------
Bên nhà Sơn :
>------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT