Linh tung ta tung tăng xuống lấy cặp , giờ đã tan trường
Linh nghĩ rắng chắc chỉ còn mình cô ở đây . Bước vào lấy cặp xog , tính
đi về thì cô thấy bên kia dãy phòng đối diện còn bóng người , sự tò mò
lôi co sang bên đó . Nhìn vào , dù có ở đằng sau thì cô vẫn nhận ra được đó chính là Hoàng :
- Sao anh chưa về ? _ Cô buột miệng hỏi .
Hoàng quay lại và sau một lúc cất những quyển gì gì đó trên bàn , cậu trở lại với sự lạnh lùng :
- Tôi mới học xong .
- Vậy anh tính đi...bộ về à ???
- Điên chắc ! Cô chở tôi về , tôi quên dặn bác Văn đến đón rồi .
- Gì ??? Tôi chở anh á ? Anh nhầm không? Tôi đi xe đạp mà ._Linh nhìn " trăn trối " .
- Không nhầm nhiếc gì hết . Cô lấy xe lẹ lên , tôi đói bụng muốn chết rồi .
Chợt nhớ những gì mình vừa nghĩ đến trên sân thượng , cô đưa tay như chào " thủ tướng " :
- Yeser !!!
Rồi chạy vút đi lấy xe , khác với tưởng tượng của Hoàng , cậu cứ nghĩ rằng cô sẽ nhăn nhó , lầm bầm chứ .
- Cô dưa xe đây tôi chở cho !
Chưa kịp để Linh nói gì thêm , Hoàng giậc lấy chiếc xe từ tay Linh .
- Cô mà hok lên thì tôi về trước đấy nhé !
Trên đường về :
- Sao anh lại chở tôi ?
- Vì tôi không muốn người ta nhìn vào bảo đồ ỏng ẹo bắt con gái chở .
Linh đang cười khúc khích thì Hoàng tiếp :
- Đừng vội mừng , bắt đầu từ mai cô sẽ bắt đầu nghe theo lệnh tôi 24/24 đó . Mà cô có di động không ?
- Không ! mama hông cho mua vì tốn tiến . Hay anh qua nói rồi tôi sẽ làm .
- Không rảnh !
Hoàng trả lời gọn lõn , để Linh tiu nghĩu phía sau .
---------------------------------------
Sao vậy nhỉ ? Mình tưởng sẽ vui lắm cơ . Anh Ken bị sao á . Chẳng lẽ anh Ken quên mình thật , hay ...sao 10 năm xa cách tính của anh Ken đã khác .
Bùn thiệt ! Mình nên làm sao đây , hay là anh Ken có chuyện khó nói với
mình đâm ra khó tính nhỉ? Chậc ! Hông biết phải làm sao nữa . Hay giờ
mình " thân phận thấp kém nên anh ý không mún chơi với mình như hồi bé " .
Hông ! không thể như thế , lúc trước anh ý thương mình lắm cơ mà . Mình
không tin anh ý thay đổi . Mình sẽ tiếp cận anh ý , hoặc làm anh ý
thương mình như hùi trước kìa . Tại mình còn thương anh ý lắm mờ . Hix , ...bùn , ước gì đây chỉ là ác mộng thôi nhỉ , giống phim Hàn ý. hì hì
.....>>
Đang hí hoáy vít nhật kí thì một " luồng gió lạnh thổi sau lưng " và giọng nói " băng giá " phát ra :
- Này ! Cô đang làm gì mà cặm cụi thế hả ?
Linh giậc mình , cô đóng quyển nhật kí cái rụp , quay lại làm mặt " ngố "
- Đâu...đâu có gì đâu .
- Nè ! Tôi cho cô đó để tiện bề liên lạc . Mà tuyệt đối không được cho
ai số nha chưa . Chỉ dùng để liên lạc giữa cô và tôi thôi .
Nói xong đi một lèo vậy đó =.=' . Linh đi đến chiếc giường . Hoàng tặng
cô một chiếc điẹn thoại màu trắng , thật xinh và rất hiện đại . Chắc hẳn mắc tiền lắm . Sao anh lại mua cho cô cái điện thoại mặc tiền như vậy . Linh cười mĩm , cô nghĩ anh còn thương cô thật , và biết rõ sở thích
của cô , cô thích màu trắng mà . Linh đem niềm vui này vào giấc ngủ .
-------------------------------------
Mở mắt dậy , Linh hoảng hồn vì mình dậy quá muộn , cô lật đật thay đồ
rồi ba chân 4 cẳng lây xe đạp chạy đến trường . May quá , cô vừa qua
cổng thì tiếng trống vang lên , nếu lúc nảy mà cô chậm chân một lúc thôi thì đã ở ngoài rồi . Trường Linh rất nghiêm khắc và lí do đó chính là
do trường cô là trường danh tiếng nhất Sg . LÀ ngôi trường mà cô đã ao
ước và phải học cật lực lắm mới vào được ( vậy mà hôm qa có người chê ^^ ) nên Lnih rất tự hào được học trong trường này .
Đang chăm chú lắng nghe cô giảng thfi điện thoại trong túi quần Linh
rung lên từng hồi . Lúc sáng trước khi đi cô đã tắt chuông Linh đã tắt
chuông . Hôm nay quả là may mắn đối với cô .
>
Tin nhắn đầu tiên mà đáng ghét thế đấy . -----------------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT