Bóng tối bao vây lấy căn phòng , không khí tĩng lặng đến đáng sợ …
Bố Phong chép miệng ….Mẹ Phong thì ngồi băng bó tay Hồng …hai tay của nó phỏng hết cả…Hồng ngồi thừ ra như người mất hồn …chẳng nói …chẳng rằng
….nó ko tìm thấy sợi dây chuyền đâu cả….2 tay nó đau lắm …rát ….nóng
…..phỏng….nhưng vết thương trong long còn đau nhói hơn….
Phong cảm thấy tội lỗi …trời ơi….Nó đâu ngờ hậu quả đến thế này ….tay
Hồng phải băng qua cổ tay …dải băng trắng tóat bọc lấy bàn tay nó….len
qua từng ngón tay….Hồng đưa tay lên ngắm nghía…thơ thẩn …nó nhìn tay nó
…săm soi …những dải băng trắng…..
…………………………………….
Y Vân nất lên trong điện thọai – “Trời ơi , cậu làm gì mà khổ thế ….sợi dây đó ….sao cậu còn quí đến thế….!”
Hồng lặng thinh ..không trả lời….
Y Vân chùng giọng – “ 2 ngày nữa là đám giỗ của anh Nguyên ! cậu …cậu sẽ tới chứ…?”
Hồngcảm thấy nước mắt nó đang lăn dài trên má ….nó không đáp …lặng lẽ cúp điện thọai….
…………………………………………¢ ?� �………….
Đã qua 1 ngày mà tay Hồng vẫn chưa hết đau ….
Tối ….Y Vân bước đi ….thơ thẩn …nó rẽ vào 1 nơi …..
…………………………………………¢ ?� �…………………….
Huy chống xe …bước vào Night….Night tuy chỉ là 1 bar nhỏ nhưng cũng đủ để nó đỡ chán giữa cái chốn này ….
Trời đã tối….trong này còn tối hơn …ánh đèn lập lòa…đủ mọi màu sắc …..những tốp nam nữ uốn ** trên sân khấu …..
Huy bước vào…..lặng lẽ….không quan tâm đến những tiếng xầm xì …chỉ chỏ của mấy cô gái đằng xa…..
Kéo ghế ngồi xuống …Huy gọi ly rượu nhỏ…
Mấy cô gái kéo qua …tỏ ý làm quen….Huy lắc đầu…..Thật ra Huy chả hứng
thú gì mấy chỗ này nhưng nó không thích chỗ nào vắng người quá ..nên mới vào đây…đơn giản là thế….
Huy thích lặng lẽ ngằm nhìn cuộc sống sôi động …..nó ngó ngang ..ngó
dọc…khắp nơi trong quán …lượt qua đám người nhảy múa…lượt qua những cô
gái lả lơi….đưa li rượi nhấm nháp…Huy thóang giật mình …khi thấy quầy
bar cuối quán …
Đập vào mắt Huy là cánh 3..4..thằng con trai ..cố gắng kéo 1 cô gái đi
chơi….cô gái từ chối ..lắc đầu..xua tay…nhưng đám người đó cố níu…Huy
nhận ra cô gái đó..và cả mấy thằng kia nữa..
Huy đứng dậy , bước về phía đám người đó….vỗ nhẹ lên vai 1 thằng- “ Thôi đi Dũng “gà” ..người ta ko đồng y chơi thì thôi ..mày níu kèo làm gì
…!”
Nghe tên mình ..thằng kia quay lại ..thấy Huy ..hắn cười gượng …buông cô gái ra- “ Em xin lỗi ., em đâu biết cô ta là bạn anh Huy ..anh đừng
giận nghe…đừng nói cho anh Phong biết nghen …!”
Nói xong hắn ra hiệu cho mấy tên kia rút lui…
Cô gái có vẻ đã say …lọang chọang quay về chỗ ngồi ở quầy bar ..không để ý đến Huy.
Huy cầm li rượu của nó trên tay …kéo ghế…ngồi bên cạnh cô gái …
Cô gái ngạc nhiên vén mớ tóc quay sang nhìn Huy …nhiu mày…..cô cười- “ ồ ! thì ra là anh …cám ơn anh nhìu nghen ..!”
Huy nói- “ Anh nhớ em là Y Vân phải không ? Sao em lại ở đây…?”
Cô gái ..chính là Y Vân ….nghe Huy hỏi…Y Vân không trả lời….nó xoay xoay li rượi trong tay rồi đưa lên miệng định uống…thì Huy vội rút li rượu
của Y Vân ra – “ Em không nên uống thứ rượu này …dễ say lắm…!” – Nói
xong Huy đưa li rượu của Y Vân lên miệng ..nốc cạn…trước ánh mắt ngạc
nhiên của Y Vân .
Huy đẩy li rượu của mình sang cho Y Vân – “ Em uống li của anh đi …rượu
này nhẹ…ko dễ say đâu …!”- Huy nói , kèm theo 1 câu – “ Rượu để giải
buồn đấy !”
Y Vân nhìn Huy …câu nói của Huy như xóay vào lòng nó…giải buồn ư ….Y Vân cũng uống cạn li rượu của Huy ….nó thấy Huy nói đúng …rượu …không nặng
đô..
Huy hỏi – “ Em có chuyện buồn ? có thể kể cho anh nghe không ?”
Y Vân không đáp ..nó cứ lặng lẽ xoay li trong tay ..thỉnh thỏang lại đưa lên miệng uống 1 tí…
Huy cũng ko nói gì thêm …..cứ im lặng ngồi bên cạnh Y Vân ….
2 người cứ ngồi như vậy ….im lặng….không ai nói gì cả…..giữa không gian
thác lọan này…..1 ko gian tĩnh lặng bao vây 2 con người…..
Huy liếc đồng hồ…hơn 11h…..Huy nhiu mày ngó Y Vân ..- “ em ko về ư ? trễ rồi đó….?”- Huy hỏi như vậy vì nó thấy rằng Y Vân ko phải như hạng kon
gái đi thâu đêm ..nó thấy cô là con gái nhà gia giáo…
Y Vân lắc đầu…..Huy như chợt hiểu ra điều gì đó – “ Em ..em ko muốn về nhà phải không?”
Y Vân nhìn nó…như câu trả lời..
Huy cười – “ Nếu em ko muốn về nhà em thì em về nhà anh …ok ?”
Y Vân nhìn Huy ….nhìn sâu vào đôi mắy để nhìn thấu ý nghĩ trong đầu con người ….
Y Vân đứng dậy – “ Ok !”
Huy trả tiền nước ….cười…
2 người bước ra cửa……Huy dắt xe…..ra hiệu cho Y Vân ngồi lên…..
Chiếc xe lao vút đi giữa màng đêm ……
…………………………………………¢ ?� �……………….
Huy dừng xe trước 1 ngôi nhà lớn … rút chìa khóa tự mở cửa bước vào …theo sau là Y Vân…
Huy dắt Y Vân vào nhà ….mở cửa căn phòng cuối cùng trong dãy – “ tối nay em ngủ ở đây nhé !”
Y Vân bước vào phòng ….căn phòng nhỏ…sạch sẽ…gọn ngàn …không có đồ cá nhân..rõ rang đây là phòng cho khách ngủ lại nhà…
Y Vân hỏi- “ nhà anh ko có ai nữa à?”
Huy cười – “ Anh ở một mình !” . Y Vân ko biểu lộ cảm xúc ..nó cảm thấy nhức đầu …lúc nãy nó uống nhiều rượi quá.
Huy lại cười , rút chìa khóa phòng ra khỏi xâu chìa khóa , đưa cho Y Vân – “ Đây là chìa khóa phòng …em giữ đi…như vậy anh sẽ ko vào đc ….em yên tâm rồi chứ!”
Y Vân cầm chìa khóa nhìn Huy
Huy nói- “ Yên tâm …chìa khóa duy nhất của căn phòng này đấy…anh ko có chìa khóa dự phòng đâu !”
Nói xong Huy bước ra ngòai – “ Chúc em ngủ ngon ! Bye!”
Y Vân ngã người xuống giường …mệt …
…………………………………………¢ ?� �…………………………….
Huy bước ra trước hiên … gọi điện thọai …..” Alô …Phong hả…Tao đây.!......”
…………………………………………¢ ?� �………………………………………† ?� ��….
Căn phòng trống trải …..bơ vơ……..Hồng hối hận khi nó để sợi dây lên cửa sổ……đã hơn 11h30 mà nó vẫn chưa ngủ được….trời ạ…..
Nghe tiếng gõ cửa …Hồng bật dậy ….giờ này còn ai gõ cữa phòng nó ??
Hồng bước ra mở cửa …tay nó đau nhói ….khi chạm vào bất cứ vật gì..
Trước mặt nó là Phong …..nó chưa kịp nói gì cả thì Phong đã nói gấp – “ Đi !”
Hồng ngẩn người – “ ? ”
Phong nói luôn – “ Đi ! nhanh lên ! thằng Huy nó đánh thức tôi dậy đây này …..chuyện của cô đấy…”
Hồng ngạc nhiên – “ Chuyện gì ?”
- Bạn của cô đang ở nhà nó ! Nhanh lên !
- Bạn tôi ? Ai ?
- Hình như con nhỏ tên Y Vân gì gì đó thì phải .
Hồng giật mình – “ sao Y Vân lại ở nhà Huy ????”
Phong lắc đầu ko biết .
Hồng hỏi gấp – “ Anh Huy còn nói thêm gì nữa ko ?’
- Không ! nó chỉ bảo tôi đưa cô tới nhà nó thôi !
Hồng liếc nhìn đồng hồ….hơn 11h30…Y Vân làm gì ở đó …Hồng nhớ Y Vân nói
với nó hôm nay bố mẹ Y Vân trực ca đêm ko có ở nha 2..nhưng đó đâu thể
là lí do để Y Vân ở nhà của Huy .
Phong hối – “ Đi ! nhanh lên !”
Hồng gật đầu …tắt đèn phòng …bước ra…nhưng rồi nó chợt khựng lại …nhìn Phong dò xét .-“ nhà của Huy có ai ở nhà không ?”
Phong cũng thóang ngạc nhiên khi nghe Hồng hỏi vậy ….nhưng nó hiểu được
sự lo lắng của Hồng khi Y Vân ở nhà một thằng con trai ….
– “ Yên tâm ! thằng đó là người đàng hòang đó ! “ – nói đọan Phong cởi chiếc áo khóac của mình thảy cho Hồng – “ Mặc vào …”
…………………………………………¢ ?� �……………………………….
Phong biết rất rõ con người của Huy ….Huy là người tốt thật sự ….nhà hắn làm chức vụ lớn lắm nhưng Huy không thích cảnh tray trua tiền bạc của
nhà mình …nhiều lần nó đã khó chịu khi trứoc thái độ của mọi người trong nhà ….nên mới quyết định ra ở riêng …tách mình khỏi thế giới hào nhóang của những kẻ khinh người với tiền là trên hết …….
Huy vừa thấy Phong và Hồng trước cửa đã hối hả chạy ra mở cửa ..
Hồng bước vào nhà…nhìn ….nó đã nghe Phong nói Huy ở một mình …dù Phong
nói Huy là người đàng hòang nhưng..tuy tiếp xúc với Huy vài lần nhưng
Hồng cũng khó tin vào nhưng tên con trai…
Huy dắt 2 người về căn phòng cuối dãy …
Huy gõ cửa – “ Y Vân ..em ngủ chưa?”
Nghe động …Y Vân ngồi dậy ….mở cửa….
Y Vân ngạc nhiên….trước mắt nó là….
Hồng đang đứng trước mắt nó ….rõ ràng ….là người thật chứ ko phải nó đang mơ…..Y Vân ngẩn người ..sao Hồng lại ở đây được …???
Y Vân nhìn Hồng ….nhìn Phong….rồi nhìn Huy …….
Huy cười ..nhúng vai…– “ Anh nhờ Phong đưa Hồng tới đây ….anh nghĩ đơn giản là em cần cô ấy ở bên cạnh…chỉ vậy thôi ..!!!”
Huy đẩy cửa bước vào …
…………………………………………¢ ?� �……………
Căn phòng nhỏ bé ….chả có đồ cá nhân ….chỉ có giường và bàn …ghế…1 vài thứ lặt vặt …
Huy đứng tựa lưng vào thành bàn …Phong ngồi trên ghế….Hồng và Y Vân ngồi trên giường ….
Im lặng……ko lời…….Hồng không hỏi….Y Vân chẳng trả lời……Huy ko nói…..Phong cũng ngồi im…….
…….Phong ngáp….ban nãy nó đang ngủ thì bị Huy đánh thức đó thôi….buồn ngủ….
Huy phá vỡ ko khí….-“ Khuya rồi….đêm nay Hồng cứ ngủ ở đây với Y Vân
nhé….còn thèng này nó sẽ ngủ với anh …ok ? anh sẽ điện về nhà cho 2 bác
yên tâm …..!”
Huy điện thọai về nhà Phong xin phép cho Phong và Hồng ở lại nhà nó…..Phong chỉ dụi mắt ko wan tâm……Hồng gật đầu ….
“ KHÔNG!”
Y Vân thốt lên khiến mọi người giật mình….
“ Không …em muốn ở một mình …..!”- Y Vân lập lại lần nữa ….cương quyết…yếu ớt….đầy đau khổ…..
Huy lẫn Phong đều ngạc nhiên ….Huy nhìn Hồng …..Hồng chỉ khẽ đáp – “ được ..tùy cậu..!”
- “ căn phòng bên cạnh vẫn còn trống đấy …em qua đó ngủ nha Hồng ….cạnh phòng của Y Vân …ok?”
Hồng gật đầu……Phong lui cui đứng dậy …..nó bước qua phòng Huy ….Hồng
nhìn Y Vân …” Cậu đừng có như vậy….có nhiều người lo lắng cho cậu lắm
đấy….!”
Nói xong nó nhận lấy chìa khóa phòng từ tay Huy ….bước ra….
Huy cũng rút lui…..
…………………………………………¢ ?� �
Bố mẹ Huy cho cậu con trai ngồi nhà to thế …..nhiều phòng ….có sân
vườn….có đủ thứ…..chỉ dành cho một mình Huy ở……..hôm nay trông nó ấm
cúng lạ lùng ….
…..
Phong bò lăn ra giường ….ngủ như chết…..
Huy hút thuốc….trông nó trầm ngâm và sâu lắng……vì sống trong cái gia
đình “thừa tiền bạc- thiếu tình thương” nên nó sành đời hơn Phong …..nó
thấu hiểu nỗi đau….nỗi cô đơn…..sự buồn tủi…..nhục nhằng trong cuộc
sống….suy nghĩ của Huy già giặng hơn cái tuổi của nó……..
Huy vứt điếu thuốc ….bước ra khỏi phòng….nó nghĩ nó cần làm gì đó…..
Hồng cũng lo cho Y Vân ……nó không ngủ…..mở cửa định bước qua phòng của Y Vân….
…………………………………………¢ ?� �……..
Ánh đèn trong phòng Y Vân vẫn chưa tắt …Y Vân vẫn thức….nó buồn….mấy
ngày nữa là giỗ …cảm giác tội lỗi lại gấm nhấm lương tâm của nó…..
Y Vân giật mình ……..ai gõ cửa phòng nó…..ai thế…..Hồng ư?.....Huy?.....hay là …..
Y Vân mở cửa ….
Huy cười …-“ Anh vào được ko ? “ Y Vân nhìn Huy…anh cầm theo một li nước cho nó…
Khép cửa….Huy bước vào…..đặt li nước lên bàn …..-“ Anh trông em có vẻ tốt hơn rồi !”
Y Vân không nói …nó leo lên giường ngồi….ôm chặt cái gối nằm ….Huy đừng bên cạnh giường …..
Hồng định bước vào nhưng qua cánh cửa khèp hờ…nó thấy Huy ….nó khựng
lại…..đứng nép sang một bên…..có lẽ Huy nói chuyện với nó sẽ tốt hơn là
Hồng….Hồng nghĩ thế….
………………………
Y Vân nhìn Huy- “ sao anh tốt với em thế….? Chúng ta đâu quen nhau ?”
Huy cười – “ Anh không biết ….anh nghĩ chỉ đơn giản là anh không thể không giúp em !!”
Huy nói tiếp- “ Đôi khi có chuyện buồn nói ra sẽ tốt hơn ….Hồng lo cho
em lắm đấy….ban nãy anh thấy đèn phòng Hồng vẫn chưa tắt ..chắc cô ấy
còn thức ….vì lo cho em ….anh nghĩ thế …!”
Y Vân nặng trĩu……gật đầu….tỏ vẻ hiểu…..
Huy cười …đưa tay xoa đầu nó hệt như người lớn khen thưởng một đứa trẻ khi chúng hiểu chuyện…..
Y Vân ngạc nhiên….đã từ lâu lắm rồi chưa ai xoa đầu nó như vậy ….từ khi …anh của nó….
Huy giật mình khi thấy nước mắt Y Vân lăn dài …Huy luống cuống….-“ Ơ ! sao lại thế….anh làm em khóc à?”
Y Vân lắc đầu …đưa tay dụi mắt….-“ Không …vì anh làm em nhớ lại một người ….”
Huy nhíu mày…-“ ????”
Y Vân đáp –“ anh trai của em ….!”
Nhìn thái độ của Y Vân …Huy ngờ ngợ điều gì đó….- “ Anh trai của em …..anh ấy …chắc ko phải là đã….!”
-“ Tội lỗi của em ….ngàn đời không thể rửa sạch….!”
Huy như nghẹn thở ….nó cảm nhận được tội lỗi đang dâng trào trong long Y Vân ….- “ Em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé…..”
Nước mắt cô lại lăn dài nhưng cô mỉm cười ….nụ cười đau khổ….
Y Vân kể ..nghẹn ngào….đứt quãng…“ Ngày trước….có một cô bé …cô bé còn
rất nhỏ…cô bé có cái tên mang đậm màu sắc rất đẹp …..”Hồng”…
Huy lặng thinh…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT