Một cô bé yêu đuối lấy vỏ bọc Yêu tinh để nguỵ trang.

Một cậu bé biết quan tâm lấy sự cãi cọ để thể hiện.

Một Yêu tinh xinh đẹp và gian tà lộ bộ mặt thật ra khi gặp Diêm đế(Người trong coi yêu quái)....Vậy thật ra còn bao nhiêu mặt nạ nữa mà những con quỷ chưa gỡ bỏ...


Phía sau khu nhà B...

-Cô làm gì ở đây?_Cậu con trai khoanh tay trước ngực. Dựa lưng vào bức tường sau lưng. Cọng Kính vàng của cậu phát sáng như một sự cảnh báo.Cậu lạnh lùng nhìn người con gái trước mặt.

-Em là học sinh mới!_Khoé môi cô nhếch lên nụ cười khó hiểu khi nhận thấy sau mấy tháng không gặp mà anh vẫn lạnh lùng với cô như vậy.

-Tôi không nghĩ trường K.M lại thấp kém hơn trường này._Cậu con trai nhếch môi vẻ mỉa mai. Vẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái.

-Tất nhiên là ở đây không tốt bằng._Cô đưa mắt nhìn xung quanh giả bộ như đang nhận xét. Xong quay lại nở nụ cười lạnh với anh.

-..._Cậu con trai không nói gì nữa. Ánh mắt cậu chế giễu này càng chế giễu hơn.

-Chú Tấn bảo em về đây! Dù gì mấy tháng nữa là tổ chức. Nên về tập cho quen_Cô biết tính của anh. Anh ít nhưng ánh mắt luôn bắt buộc ngwoif khác nói tiếp mà không anh không cần nói thêm lời nào.

-Cô bỏ cái ý định quái quỷ ấy đi! Tránh xa tôi ra._Nghe nhắc đến bố mình anh lại nổi đoá lên. Con nguời đó ở thập Kỉ 21 rồi mà vẫn sử dụng con cái như công cụ để kiếm tiền. Anh bước ngang qua người cô. Ánh mắt lạnh cùng sợi nắng vàng rọi qua kẽ lá như một lời cảnh cáo.

-Tại sao em phải bỏ. dù gì anh cũng là..._Cô nhếch môi lên cười mỉa mai. Anh vẫn như vậy. Vẫn phản đối cái điều mà cô mong ước nhất....Mong uớc từ năm 10 tuổi...

-Tôi cảnh cáo cô! Đùng để mọi người trong trường biết. Nếu không thì đừng trách_Anh vừa bước đi. Nghe cô nói như vậy thì quay lưng lại. Ánh mắt phát lửa.

-Thì ra anh sợ con bé ấy biết_Cô nhìn thẳng vào anh. Lúc này người anh như cứng lại, thoáng qua vẻ giật mình. Lần đầu tiên cô thấy biểu hiện này của anh.

-...

-Vậy! Nó cũng không biết con trai nhà tài phiệt ở Đức là anh đâu nhỉ._Lần đâud tiên....lần đầu tiên....Cô thấy anh sợ một điều gì đó. Tại sao cơ chứ. tại sao... Mỗi hành động biểu hiện của anh lúc này như bóp nghẹn trái tim cô lại. Đau...Nỗi đau không thể gọi tên, không thể nói...

-Tốt nhất là cô nên dữ cái miệng của mình._Anh nhắc lại thêm một lần nữa. Ánh mắt có vẻ dữ tợn hơn nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh và uy nghi. Đúng là gia đình tài phiệt nỗi sợ hãi không bao giờ làm họ đánh mất lí trí.

-Hừ! Thì ra anh sợ con bé ấy biết._Cô đứng khoanh tay trước ngực. Khoé môi nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt mĩ.

-..._Anh không nói lời nào. Ánh mắt cảnh cáo. Xong quay lưng bước đi.

Hai tay cô nắm lấy vạt váy xếp li làm cho chúng nhăn nhún. Mặt nóng dần lên. Trái tim như bị ai bóp nhẹn đến nổi không thể thở được.

Tại sao lại là con nhỏ đó. Lúc thấy anh đứng nói chuyện với nhỏ đó cô đã thấy rõ điều không muốn biết trong mắt anh...Chưa lần nào dù là với người nhà hay là đối với cô anh lại có ánh mắt như vậy. Trừ mấy năm trước anh có dần ánh mắt đó cho Phương Như...cô gái đã chết và mấy năm trước là người đính hôn của anh. Bây giờ vị trí đó là cô nhưng cô vẫn không thể có được ánh mắt mà mình khao khát. Và bây giờ nó lại dần cho một con nhỏ thua kém cô về mọi mặt.

Giọt nước mắt kìm nén lúc truớc tự dưng trực trào ra khi thấy cái dáng của anh đã khuất sau toà nhà lớn. Hai tay cô thả lỏng ra. Toàn thân như kệt sức. Cô ngồi bệp xuống thảm cỏ xanh. Nước mắt cứ thế trào ra ngày càng nhiều....

Tại sao anh lạ không nhận ra cô chứ. Cô đã tìm anh thật lâu. Đã thuyết phục bố mẹ thật lâu để có thể có cơ hội gặp anh...Nhưng tại sao...Mấy tháng truớc khi gặp anh...cô lại thất vọng đến vậy. Anh không còn là cậu bé trai 10 tuổi tối hôm đó. Cũng không có cây kem socola rọ nước, không có cái cảnh cô ăn kem mà cắn vào tay anh, không có tiếng khóc thét lên của anh, không có nụ cười răng khảnh, tất cả những gì đêm đó không có...Và cô biết không bao giờ có lại được cái đêm mà có cậu con trai đối sử thật tốt với cô, an ủi cô,...

Lúc đó cô đã thích anh mất rồi. và mấy tháng trước khi gặp lại thì cô đã yêu anh...nhưng nói thế nào anh vẫn không còn là cậu nhóc nhìn cô bé bằng ánh mắt to và nụ cười răng khảnh mà thay vào đó là cái nhếch môi và ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ....

Quá khứ năm 10 tuổi....

Bố mẹ đang đứng giữa ngưỡng cửa Li hôn....

Cô con gái từ khi sinh ra cho đến giờ không hề nhận được sự quan tâm chân thành của người phụ mẫu...

Noen năm đó, cô bé lại lặng thầm đứng một mình trong góc căn phòng nhộn nhịp to lớn. Đưa đôi mắt tròn to của mình nhìn xung quanh, lạc lõng...

Hôm nay, nhà cô bé tổ chức tiệc. Cũng như mọi năm. Căn phòng rộng lớn , trống trải thường ngày bây giờ trở nên đông nghẹt và nhộn nhịp. Những bà cô, cô gái ăn mặc sang trọng đi lại, trên tay cầm cái li nghe mùi rất thơm...Những người đàn ông mặc những bộ đồ màu đen, trên cổ có thắt nơ và điều làm cô bé chú ý là áo khoác của họ điều giống nhau một điểm là phía sau có lớp vải dài hơn phía trước giống như cái đuôi...Họ đi lại tấp nập, tụ tập lại nói chuyện từng nhóm một...Cái cảnh quá đỗi quen thuộc trong các ngày lễ như vậy tại nhà cô bé.

Đưa đôi mắt to tròn, tìm papa mama trong đám đông. Nhưng không tài nào tìm được. Mặc dù nói họ gần li hôn , nhưng vs lí do nào đó mà cô bé không biết họ vẫn đi với nhau trong các bữa tiệc.

Hôm nay, cô bé mặc một chiếc đầm màu hồng xin xắn mà bà quản gia đưa, tóc bối cao nhìn dễ thương nhưng cô bé không thích chút nào cả... Lí do thì là cô bé không thích có buổi tiệc này. Các bạn trong lớp của cô bé thường ngày này điều được bố mẹ dắt tay đi xem pháo hoa...nhưng tại sao cô bé chưa từng được như vậy. Và cô bé suy ra rằng...do buổi tiệc này nên papa và mama không dẫn cô bé đi được..thật là tức. Mặt cô bé méo xệch.

Trên tay cô bé là con gấu bông nhỏ mà sáng nay khi đi học cô bé đã giật được của nhỏ Hoa...Nghe nói là món quà papa và mama nó tặng ngày noen ...Mặc dù tối hôm đó mama và papa của cô bé có gửi hai món quà to tướng về, một chú gấu teddy nghe nói là hàng độc nhất nhưng cái đó vẫn không thú vị bằng con gấu bông bình thường của con nhỏ đang có vẻ mặt hạnh phúc kia. Thế là cô bé 10 tuổi như thường ngày đặt ra một trò chơi nếu hơn thì con gấu sẽ là của cô bé. Và tất nhiên...Cô bé đã hơn. Thú vị chỉ khi dần giật được còn khi đã vào trong tay thì chẳng vui chút nào...

Cô bé vất con gấu bông xuống ghế một cách giận dỗi, trút giận vào một vật gì đó là cách tốt nhất để vứt bỏ cái cảm giác lạc lỏng thiếu vắng cảm giác của một gia đình mà bản thân hằng mơ ước.

-Nè! Sao cậu lại đôi con gấu như vậy! Xấu lắm biết không._Tiếng thằng nhóc con trai vọng lên sau lưng cô bé.

Tức giận quay nhanh người lại. “Mắc mớ gì xía vào....”_Hai mắt cô bé mở to...chưa kịp nói gì cả...Thằng con trai đứng trước mặt cô bé là...Bạch mã hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích mà cô bé thường đọc một mình vào buổi tối đi ngủ(con nhỏ này thíu vắng tình yêu thương và sự quan tâm quá nhiều...hix)...Thằng con trai...Í lộn! Bạch mã hoàng tử cao hơn cô bé một chút, mái tóc bồng bềnh, mặc trên người bộ đồ màu trắng có nơ cổ màu đen trong rất chững chạc...(ìu đâu biết chững chạc là gì đâu. Nói đại hehee)^^...

Nụ cười răng khảnh mê người, hai mắt mở to trong veo, cái nhíu mày hoàn mĩ và tất nhiên là hơn đếch mấy thằng học cùng lớp với cô bé...(*_ _ )

-Tớ... tớ...._Lần đầu tiên cô công chúa kênh kịu lắp bắp. Hai má đỏ lên e dè.*^^

-Lần sau đừng có ném gấu bông như vậy nữa nhé! Con gái phải thuỳ mị à_Thằng con trai...Í Lộn nữa...Bạch mã hoàng tử thấy vẻ mặt bối rối trong đến ngộ của cô bé thì cậu ấy phì cười...Giống diễn viên Hàn Quốc.(Hùi nhỏ *^^* suy nghĩ hay vầy vầy hihi). Làm cô bé con nóng hết cả mặt.

-Vâng...Vâng_Cô bé con cúi đầu.

-Ủa! Cậu bị nóng đầu nè!_Bạch mã hoàng tử đưa tay lên chạm vào trán của cô bé con làm cô bất ngờ.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch mã hoàng tử đang quan tâm đến mình. Lần đầu tiên có người sờ nhẹ vào trán cô bé, hỏi cô bé có sao hông...Mà bây giờ nhất lại là một đứa con trai mà quang trọng hơn lại là một Bạch mã hoàng tử...

Ngẩng tò te....(*_ _ )

-Cậu đi với bố mẹ à!_Bạch mã hoàng tử hỏi.

“Ưmk! Nói đây là nhà cô hả...Vậy Bạch Mã hoàng tử sẽ đem cô đến cho Quản gia và đi mất...Thui suy cho cùng thì ở đây cũng có papa và mama...hehe...Có nghĩa là đi với bố mẹ”_Cô bé con thầm nghĩ rồi gật đầu.

-Vậy bố mẹ cậu đâu.

Cô bé con lắc đầu như nói “Không biết”...Cậu bé con thấy vậy cũng cười cười để lộ chiếc răng khảnh.

-Tớ cũng không biết bố mẹ tớ đâu cả. Vậy hai đứa chúng mình chơi với nhau hém! Đến khi tìm được bố mẹ...

Nghe Bạch mã hoàng tử nói vậy. Bé con vui mừng gật đầu cái rụp. hehe...

-Nhưng ở đay ồn quá._Bạch mã hoàng tử nhăn mặt.-và còn nóng nữa...

-Vậy cậu đợi tớ một chút!_Cô bé con lí nhí kéo tay Bạch mã hoảng tử rồi thả tay ra khi Bạch mã hoàng tử gật đầu và cô bé lao vụt đi.

Khi quay lại trên tay cô bé là que kem socola vẫn chưa gỡ vỏ còn đang rất lạnh. Cô bé mới lấy trong tủ lạnh ra mà....

Cái này là cô giấu phía sau ngăn để đá trong cái tủ lạnh trong bếp. Bà quản gia không cho cô ăn mấy thứ này nên hihi đi học về cô bé chạy xuống căngtin trường giấu vào trong cặp xách một cây. Tính tối lấy ra ăn với em búp bê...Nhưng bây đồ quý này phải dần cho Bạch mã hoàng tử...hehe....

-Cái này_Cô bé con chìa cây kem socola ra trước đôi mắt ngạc nhiên của Bạch mã hoàng tử.

-Kem hả...Chỗ nào đấy!_cậu bé con ngạc nhiên hỏi. “Con nhỏ này. Đi dự tiệc mà đem kem theo.

-Của tớ!_Cô bé con gục gặc.

-Của cậu hả...

-ưmk! Thôi! Đi thôi! Ở đây ồn quá..._Cô bé con nắm lấy tay của Bạch mã hoàng tử. Bàn tay trắng mịn mềm màn như da em bé.

...

-Ngồi đây hả?_Cậu bé tròn xoe đôi mắt hỏi. Tay chỉ vào chiếc ghế gỗ khuất sau bụi hoa

-ưmk...

-Sao cậu biết chỗ này?_Cậu bé nhìn xung quanh. Dưới đất có đặt một chiếc hộp bằng gỗ có mái che...hình như là nhà búp bê. Bên trong là mấy con gấu và vài con búp bê vất chổng chơ. Cậu khẽ nhăn mặt.

-Cho cậu nè!_Cô nhóc lại chìa cây kem ra. Híp mắt cười.

-Sao cậu có cái này..._Cậu bé tròn mắt hỏi.

-Ak!...Tớ xin mấy người phục vụ._Cô bé bối rối.

-Thế sao cậu không ăn mà cho tớ!_Đa nghi.

-Cái này quý...Í quên...tớ cho cậu mà...hihi_Cười ngốc nghếch.

-...Thế thì hai đứa mình một người một nửa._Cậu bé bóc vỏ cây kem. Rồi câm que lôi ngược cây kem ra. Nhìn cây kem ngẩm nghĩ rồi quay sang nhìn con nhỏ đang có anh mắt long lanh thèm thuồng nhìn cây kem ngồi bên cạnh mình. Rồi nói.

-Cậu cho tớ ăn chung á!_Hai mắt sáng lên. Cô bé con nhìn chăm chăm vào cậu bé. Thật ra thì cô không nghĩ là cậu sẽ cho cô ăn đâu.

-Ừm! Dù gì nó cũng là của cậu._Cậu bé con gật đầu.

-Vậy cậu ăn trước đi..._Cô bé con thèm thuồng nhìn cây kem rồi nói.

-Cậu ăn trước đi..._Cậu bé con nhìn cô bé mà buồn cười. Rõ ràng là thèm đến vậy mà bảo người ta ăn trước.

-Vậy..._Cô bé con gật đầy rồi cậu bé con cầm cây kem cao lên. Cô bé con cúi xuống... Và một tiếng hét rùng rợn tiếp đó cất lên...

Cô bé con ăn Kem rồi cắn lộn luôn tay của cậu bé con...

*********

-hihi..._Vừa khóc cô vừa cười ngốc nghếch... Nhưng nước mắt vẫn chảy ra, chảy nhiều hơn lúc nãy...

Sau mấy năm gặp lại cậu bé con đã thay đổi, cậu bé ấy không nhận ra cô bé con đêm nào... Rồi cậu bé con yêu...Yêu say đắm một cô gái nhí nhảnh, hồn nhiên và năng động gia đình tương xứng...Cô bé con tưởng mình không còn cơ hội khi nghe hai người họ đính hôn... Và cô mông ước cái điều đó đừng diễn ra...và vào ngày đính hôn cũng là ngày ra đi của cô gái ấy...vì vụ tai nạn xe ôtô khi cô gái đi bộ trên vỉa hè. Và cô bé con có cơ hội nhưng...Cơ hội chỉ là cơ hội...còn điều thật chỉ có thể là cậu bé con chỉ yêu một người...Cô bé con ước muốn cậu bé con có thể quên đi được hình bống của cô gái đó và cậu bé con đã quên...Nhưng bây giờ trong ánh mắt ấy..Cô bé con biết cậu đã có thêm một người ở trong tim...vậy đến khi nào..Cô bé con năm xưa mới có hi vọng...

Nhưng tại sao lại là con nhỏ đấy chứ. Con nhỏ là cô không dễ đối phó...Vì bên cạnh nhỏ ta đang có một chàng Hoàng tử quá suất sắc. Về vẻ ngoài và lẫn gia thế.

Vừa nghĩ nước mắt càng tuông rơi...

Từ bao giờ mà cô biết khóc...

Từ bao giờ mà cô cảm thấy bản thân quá yếu kém...

Từ bao giờ...

Bản thân cô luôn cầm cự. Luôn tỏ ra mạnh mẽ. Đeo lớp mặt nạ này nặng nề quá...

-Này con nhỏ kia!!_Tiếng thằng con trai hằng hộc sau bụi cây sau lưng Ngọc.

Cô quay nhanh lại. Đưa đôi mắt đậm nước mắt mở to nhìn chàng trai sau lùm cây.

*****************************

Con nhỏ quấy rầy giấc ngủ của anh quay mặt lại.

Đôi mắt to tròn ướt đẫm nước mắt làm cho trái tim Khánh đập lệch nhịp.

Đẹp...

Nhưng Khánh ghét nhất là con gái mít ướt...

Còn ngồi ở đây khóc nữa chứ... Về nhà rồi khóc. Quấy rầy giấc ngủ của người khác.

-Nè! Biết cô phá hoại giấc ngủ của bổn thiếu gia không hả?_Khánh đưa mắt trừng trừng nhìn con nhỏ đang ngu ngơ một lúc nhìn xung quanh.

-Ai đấy?_Giọng mềm mại.

-ê! Đui à! Tôi ở sau bụi cây đấy. Con nhỏ chết tiệt._Khách bực tưc. Không biết vì sao. Con nhỏ này không thấy anh cũng phải vì anh đang ngồi sau bụi cây mà.

-Mắc mớ gì cậu hét lên với tôi!_Giọng nhẹ nhàng chuyển sang hằng học. đôi mắt giống thỏ con hồi này chuyển thành yêu tinh...Chặc. Mới lúc nãy mấy phút còn khóc lóc đây mà bây giờ đã như thế này. Đúng là con nhỏ khó lường.

-Cô quấy rầy giấc ngủ của bổn thiếu gia mà còn to mồm ak?_Khánh quát. Thường thì chỗ này không có ai đến. Vì học sinh trong trường điều biết đây là cấm địa của Diêm đế. Chỉ ngoại trừ mấy chàng hot boy trong trường là thường xuyên lui tới. Gióng như Duy và Phi. Còn lại thì cả con gái con trai bước vào cấm địa đều bị sử đẹp.

“Hồi nãy nghe tiếng thằng Duy. Hay con nhỏ này thất tình...Thằng quỷ đó giải quyết mấy vụ này mà giám đem vào cấm địa của ta...Đúng là không ra gì.”_Khánh thở hắt ra. Quan sát con nhỏ. Nhỏ này vất bộ mặt này đi...bộ mặt lúc nãy dễ thương hơn. Thằng Duy cũng đáo để thật...heee....

-Ở đây có phải chỗ của anh đâu. Đéo gì tôi phải ngậm miệng lại. Người ngậm cái mồm thúi lại là anh đấy_Nhỏ gắt lên. đứng dậy phủi bụi nơi váy rồi yhằng học bước đi.

-Nè! Con nhỏ kia! Đứng lại đó..._Khánh hét lên. Lần đầu tiên trong đời có đứa con gái giám nói với anh như vậy. To gan. Vừa nói Khánh vừa bước ra khỏi bụi cây. Nhưng con nhỏ đã đi từ lúc nào...

-Được lắm! Tiểu yêu Tinh...để xem cô chạy đường nào. Giám cãi lời tôi hả...._KHánh tức giận bước đi. Bây giờ có ngủ cũng phải hốc máu vì tức giận. Đi đánh Bia vài ván. KHánh tức giận đưa chân đá cái thứ vàng vàng giứơi đất và rút điện thoại trong túi ra...

-Ý! Cái này...hahaa...Con nhỏ yêu tinh. Bây giờ cô chạy đằng trời._Khánh cầm điện thoại vừa ấn gọi cho cái tên Long.chuột... Vừa cúi xuống nhặt tấm kim loại nhỏ màu vàng lên. Cười gian tà theo kiểu của một ác ma.

-..._đầu giây bên kia lên tiếng. Dạ dạ vâng vâng...

-Mày xem có con nhỏ tên Triệu Đan Ngọc lớp nào. Báo cho tao. Tìm xong ra quán BONLY gặp tao._Khánh ra lệnh.

-...

-Không cần cứ tìm xem lớp nào. Hỏi ông hiệu trưởng ấy. Chuyện của tao...cứ àm vậy đi...Ok...

-...

Đầu giây bên kia dạ dạ vâng vâng xong Khánh nhét cái máy vào túi quần. Vừa bước đi vừa đưa tấm bảng tên lên rồi cười ma quái.

-Để rồi xem Diêm đế ta sử thế nào với tiểu Yêu tinh...

"Triệu Đan Ngọc" Cái tên cứ thấp thoáng trong đầu Khánh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play