-Tóc tai mấy đứa bị sao vậy? Sáng dậy không chải đầu à?
Bà Liên mở to đôi mắt nhìn ba cậu con trai đang đứng
trước mặt mình trong tình trạng tóc tai rối bù. Ai cũng gãi đầu vẻ ngốc
nghếch khi nghe thấy câu hỏi của bà. Còn cô con gái đứng bên cạnh bà lúc này cứ tưng tửng, cười mỉm...
-Dạ không phải tại...có sự cố...hihi
Phi lên tiếng trả lời bà.
-hihi nhưng như vậy vẫn đeph trai mà Thím hai._Toàn đưa tay vuốt vuốt mấy cộng tóc phủ trước mặt hất về một bên vẻ điệu nghệ.
-..._chỉ duy nhất Long là không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn mẹ nó.(Bà Liên)
Nó nhìn ba cậu con trai đang làm điệu bộ trước mặt mình vẻ đang ghét. thật tình mà nói thì cho dù họ có bị sơ sác thế nào thì họ vẫn luôn gây sự chú ý với mấy ả mê trai. Đây đây..bằng chứng là đang có mấy cô ý tá
sinh thực tập đứng núp núp ở quầy thu ngân bắn tia chớp tới đấy. nó cảm
thấy xung quanh sao toàn là trái tim là trái tim nhỏ xinh xinh, đỏ
đỏ...Thật hết chịu nổi.T^T!
*********
-Bố...
Nó chạy tới bên giường bệnh. Người đàn ông mà nó gọi bằng bố đang nằm trên chiếc ga trải giưưòng bệnh viện trắng toát, khuôn mặt ông lkộ vẻ
mệt mỏi, làn da xanh xanh, hai mắt thâm quần, trên vầng trán có vài nếp
nhăn nổi lên rõ rệt...”Bố đã già mất rồi”
-Di đó hả con?
Ông đang nhìn trong ra cửa sổ thì đưa mắt nhìn nó. Khoé môi ông hé nụ cười hiền từ rồi đưa hai tay lên cao, có ý muốn ôm lấy nó.
Nó ép người vào ngực ông, giọt nước mắt chảy ra tự bao giờ...Hơi ấm
thân quen lan toả khắp da thịt nó, mặc dù bây giơ kèm theo đó là mùi của thuốc sát trunf bệnh viện, nhưng vẫn quen thuộc quá...
Hình như bố nó có vẻ gầy đi hẳn rồi. Nó cảm thấy ở bụng ông không còn gấn thịch mà hồi nhỏ nó thường hay nghịch ngợm nữa...T^T thương bố quá
đi thôi...huhuhu
-Con bé này, sao lại khóc...
Ông Tiền đẩy nó ra xa, đưa đôi mắt hiền từ nhìn vào hai mắt đang đỏ
hoe của nó, đưa tay lên lau nhẹ mấy giọt nước mắt vừa chảy ra nơi má nó
ông nhẹ nhàng bảo.
Nước mắt nó càng chảy ra nhiều hơn, bàn tay ấm áp của bố đặt vào má
nó như lúc nhỏ, lâu rồi nó cũng quên dần với cảm giác đó. Đúng là đáng
ghét quá mà...
-Hihi...tại con nhớ bố quá mà.
-Con bé ngốc nghếch này...
Ông Tiền đưa tay cốc nhẹ vào đầu nó một cái.
“Hử”... “Ngốc ư?”...tại sao cả bố cũng nói nó vậy chứ.
Nó đưa hai mắt nhìn ông bố đang cười híp mắt nhìn mình. Sáng giờ nó
bị súc phạm nhiều rồi đấy nhá... nhưng không sao đó là câu mắn yêu của
bố nó mà. Nó vòng hai tay ra sau lưng ông. Ôm ông một cái thật chặt rồi
dụi dụi đầu như một đứa trẻ nhìn ông.
-Con bé này. Nũng nĩu vừa thôi chứ! Lớn rồi. không biết xấu hổ à?
giọng dịu dàng có chút vui mừng của bà Liên mẹ nó vọng lên. Nó đưa
mắt nhìn mẹ nó vẻ muốn nói “Kệ con”...mẹ nó đang gọt một trái táo to
trong bắt mắt. Thứ quả nó thích ăn nhất...hêhê...
Rồi nó lại đưa mắt nhìn ba chàng trai đang đứng bên cạnh cửa sổ. có người quay đầu ra ngoài, có người đang ngồi trên ghế cúi đầu nhìn xuống đất...còn cậu bạn Phi đáng ghét của nó thì bấm bụng cười không ra tiếng đến nổi nặn ra cả nước mắt...nói chung ba người họ đang nhịn cười...tức chết đi được ~”~
-Di...cậu này là...
Ông Tiền bố nó lên tiếng, đưa ánh mắt vẻ lịch sự nhìn Phi. Đến lúc
này cậu ta mới lấy lại trạng thái bình thường nhưng vẫn nhìn liếc nó một cái vẽ chế diễu.
-Dạ cháu chào bác. Cháu tên Hoàng Phi. bạn của Phương Di.
-Ồ! Cậu đưa con bé về à!
-Dạ vâng!_Phi lễ phép đáp. Cậu chàng này có cái tính lanh chanh như vậy nhưng khi nói chuyện với người lớn thì rất được lòng.
Ông Tiền nở nụ cười hiền hậu nhìn Phi, rồi nói:
-Cảm ơn cháu!
-Dạ không có gì đâu ạ!_Phi đưa tay lên gãi gãi đầu vẻ dễ thương. “Đồ con trai láo toé”
-Cháu có phải là..._Ông Tiền đưa mắt dò hỏi Phi.
-Dạ?
-Ông!_Mẹ nó lại lên tiếng nhắc nhỡ điều gì đó với bố nó sau bố nó im bặt chỉ mỉm cười như hiểu được ý vợ.
-Ồ1 Không có gì._ông quay sang nhìn Phi mỉm cười rồi lắc đầu nói.
-Long và Toàn cũng đến đấy à!_Ông qua sang đưa mắt nhìn hai cậu con trai deang đứng sát bên cửa sổ.
-Vâng ạ! Chào chú!
-Ừm! Long dạo này sao rồi?_ông Tiền nhìn Long với ánh mắt đầy tình thương.
-Dạ! Cháu vẫn khoẻ!
-Vậy thì tốt! Cháu chăm sóc con nhỏ này giúp chú nhé._Bố nó vừa nói vừa đưa tay sang xoa xoa lấy đầu nó, mỉm cười dịu dàng.
-Dạ vâng!_Long đưa mắt gian gian nhìn nó.
Tại sao bố nó lại nói như vậy chứ! Thật là...Thật ra bố có dụng ý gì đây._Nó khẽ nhăn mặt, nhìn người bố đang mỉm cười hạnh phúc nhìn Long.
-Bố này!_Nó đập vào tay bố nó một cái đưa mắt lên nhìn ông vẻ không vui.
Tất nhiên con gái không vui thì bố cũng phải im lặng rồi. Bố nó im lặng nhưng nó cảm thấy ông vẫn trao dổi ánh mắt với Long.
**********
Khi nhìn bốn đứa trẻ đã đi khuất ra ngoài hành lang phòng bệnh. Ông Tiền mới đưa mắt dõi ra xa ngoài cửa sổ. Rồi nói khẽ đủ để bà vợ nghe
thấy.
-Bà này! Giống thật đấy!
Bà Liên hơi ngẩn ra một chút rồi, sau lại đưa tay kéo chăn lên đắp lại cho chồng rồi cúi đầu nói nhỏ.
-ừm!
-...
-...
-Thế ngày hôm qua bà có đi thăm em nó không!_Giọng ông Tiền hơi
trùng xuống khi nhắc đến một người nào đó. Cổ hộng ông nghẹn ắng lại.
-Có! Tôi có chăm sóc, tu sửa hết rồi. Cũng lâu rồi không làm lại.
-ừm! Cảm ơn bà nhé!_ông Tiền đưa đôi mắt nhìn bà Liên đang khuấy sữa bên cạnh với ánh mắt ấm áp.
-..._Nước mắt bà Liên tự đâu ứa ra hết cả khuôn mặt. Bà không nói gì, vội vã quay đi lấy vạt áo lau mấy giọt nước mắt.
Ông Tiền nhìn vợ, rồi đưa mắt ra nhìn xa xăm...
-Dù gì người đi cũng đã đi rồi...Thằng bé tội nghiệp.
*********
-Di à!_Giọng con nhỏ Thuỷ Tiên đầu giây bên kia cứ róng lên làm như giọng nó nhỏ lắm vậy.
-Ừm! tao đây! Nhưng mày làm gì mà la dữ vậy!_Nó giật mình đưa chiếc
điện thoại ra xa, cái giọng nói rất chi là nhỏ của con bạn lại hét lên.
Mặc dù không để chế độ loạ ngoài nhưng xem chừng giọng của con bé không
nhỏ chút nào cả, có thể làm cái loa phát thanh cho cả vùng biển này nghe luôn quá...hêhehe..^^
-ôi! Tao mừng quá! Cái con nhỏ này...Mày ra đó học rồi thì quên tụi tao luôn hả! Không gọi điện lấy một lần.
Nó áp tai vào điện thoại, bây giờ thì có lẽ giọng của cô bạn đã dịu lại hẳn.
-Đâu có! Không phải năm trước tao có về chơi với tụi bay là gì! Năm
này học còn phải chuẩn bị thi đh nữa nên cũng không có thời gian mà.
-Êc! Mày thì học làm gì! học giỏi như mày có đi thi trên trời mới rớt thôi.
Giọng cô bạn nhỏ cong cong lên, sau có tiếng cười phát ra đầu giây bên kia...
-Mày giỡn tao đấy hả! tao gặp là cho mày chết nhá!_Nó trợn tròn mắt vẻ đe doạ.
-hêhê...mày làm gì giết được ta! Mày và tao đang ở cách nhau cả một
ngày đi xe đấy nhá...chưa kể là mày đi xe đạp...hôhô...^”^
-Tao chỉ cách mày có mấy đoạn đường nhựa thôi à!_Giọng nó tỉnh bơ.
-cái gì..._cô bạn bên kia hét lên.. Hình như nó cảm thấy cô bạn của nó đang nhảy dựng lên vì bất ngờ.
-Tao đang ở nhà.
-Nhà mày á.
-ừm!_Nó lại phải đưa chiếc điện thoại ra xa, tránh xa cái giọng hét lên hồ hởi của Thuỷ Tiên ở giây bên kia.
-Thế mày về lúc nào? Sao không báo tao một tiếng...
-ừm tao về hai hôm rồi. Nhưng tối nay mới báo vói mày nè. Vì bố tao
làm phẫu thuật nên chưa kịp điện cho tụi mày. Đến bây giờ thì khá ổn
rồi.
-Bố Tiền phải phẫu thuật à! tụi tao không biết...
Cái giọng đầu giây bên kia lúc nãy còn oai oái bây giờ khi nhắc đến
bố nó thì trùng xuống. Cũng đúng thôi. Vì hồi đó cứ mỗi lần tụi này về
chơi là bố nó lại đi hái biết bao là trái cây ở vườn nhà bác Tâm cho tụi nó nhấm nháp nên tụi này xem bố nó như “bố nuôi”...Haha...tụi nó còn
kết nghĩa chị em nữa chứ. Cón chưa kể cứ mỗi lần về nhà là lại gọi bố nó như vậy một “BỐ Tiền”, hai cũng “bố Tiền:”Lần đầu nó thấy phát bực vì
có người tránh bố của nó. Nó vẫn nhớ mãi cái câu mà tụi này nói: “Bố mày như vậy giữ một mình làm gì. Chia cho chị em với chứ”. Làm như bố nó là bánh kẹo á!
Nhưng mà vui...
-Không sao! Khi nào vào thăm cũng được với lại tụi bây cũng bận mà. mỗi đứa một trường sao tụ tập lại được.
-mày nói gì thế! Tụi tao vẫn thường hay đi chơi đấy. Chỉ có mày là lớ lờ lơ tụi tao không à!
-Thì tao ở xa mà._Giọng nó trùn xuống vẻ giãi thích. Xem lẫn tiếc rẽ.
-À! Mày biết tin gì chưa...
-Tin gì?_Nó khẽ nhăn mặt “ con nhỏ này nói thì nói luôn đi, còn làm ra vẻ. Vốn biết nó mới về đã liên lạc với ai đâu”
-Mày nhớ con Ngọc chứ?_giọng Tiên vẻ quan trọng.
-Con nào..._Nó cố lục lại trí nhớ nhưng mãi vẫn không ra.
-Cái con nhỏ Bích Ngọc học cùng lớp mình ý! Cái con nhỏ mà chúng ta
thường gọi là “Hắc Ngọc tiểu thư” ý!..._Giọng Tiên cố nhấn mạnh từng
chữ. Kèm theo vẻ chế diễu.
-ak... “Ngọc đen” đó hả?_Giọng nhó khinh khỉnh khi nhắc đến cái con
nhỏ mà mấy năm trước học Sơ trung với nó. Cái con nhỏ mà nó không bao
giờ quên được. Có chết nó cũng phải mang cái tên con nhỏ “hắc ma” đó lê
thiên đường.
*Năm học Sơ trung cuối cùng (Lớp 9)
Hôm đó đúng vào ngày diễn văn nghệ toàn trường, cùng là chúc mừng ngày thành lập trường.
Bước chân nó hí hửng nhún nhảy thành điệu nhạc vào phòng thay đồ của nhóm diễn kịch. Nhóm diễn kịch của nó hôm nay diễn vở : “Bạch tuyết và
bảy chú lùn” và tất nhiên nhân vật Bạch Tuyết chính là nó rồi. Vì ở
trong nhóm nó là người có tài năng nhất kaka...
Chiều qua nó đã ngăm nghía bộ váy của Bạch Tuyết được chị của nhỏ
Tiên đang học khoa thiết kế thời trang vẻ mẫu và may rất tỉ mỉ. Nên hết
cỡ chê. Nó đưa tay chạm vào mấy chiếc kim tuyến lấp lánh ở phần chân váy được ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào nên càng sực rỡ hơn.
Đẩy chiếc cửa tủ đã ố vàng trong phòng. Chiếc tủ mà hôm qua vừa xem xong chiếc váy nó đã cất vào đó.
Hai mắt nó mở to ra...Bên trong chiếc váy đã biến thành một đống dẻ
vụn, và bên cạnh còn đặt một chiếc dao rọc giấy cỡ nhỏ. Nó vội cầm lấy
chiếc dao rọc giấy lên, rồi cầm một miếng vài trong phần chiếc váy đã
rách toe tua thành nhiều mảnh. Hai má đỏ lựng lên vẻ tức giận.... ‘ai đã làm ra chuyện nay...” ...“Hôm nay là ngày diễn mất rồi?”...
Trong đầu nó đang rất choáng váng thì bên ngoài cửa vọng vào tiếng
cười khanh khách ma quái của một con nhỏ không phải xa vời gì với nó.
Nó quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa, trên tay vẫn nắm chặt lấy mảnh vải và chiếc dao rọc giấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của con nhỏ có vẻ ma quái hiện ra sau thanh cửa.
Nụ cười trên môi vẻ chế diễu và đắc thăng. Khoé môi cô ta nhếch lên :
-Cậu thua rồi!_Rồi sau đó lại nhìn nó mỉm cười nụ cười càng ma quái
hơn làm nó thoáng rùng mình. Sau đó khi đã hiểu chuyện gì đang sảy ra nó vội hét lên.
-là cô...
Tiếng hét của nó lan toả cả căng phòng rồi chầm chậm chìm vào không
gian lạnh lẽo với sự xuất hiện của những thành viên lớn nhỏ trong đoàn
kịch. Mọi người không nói gì nhìn vào cái vật trên tay nó vẻ bất
ngờ...Nó giật mình, vất những thứ trên tay xuống rồi lại nói:
-Không phải đâu! Cái này..._Nó định nói gì nữa thì có tiếng khóc thút thít và giọng nói xen ngang:
-Cậu ấy...em...vào thì thấy cậu ấy...Hức...Thật khủng khiếp..._Con
nhỏ quay 180*, mấy giọt nước mắt chảy ra, tay đưa lên bịt lấy miệng vẻ
rất shóc.
-Không phải...cái này là..._Nó lôi hết những thứ trong tủ ra trước
vẻ mặt ngạc nhiên hơn của mọi người, kèm theo đó là ánh mắt tức tối.
Con nhỏ đó vẫn không cho nó tiếp tục nói, vẫn cố ý xen ngang trong
khi bản thân nó cũng đang cảm thấy cực kì rất shóc và không biết giả
thích thế nào cả.
-Cậu ấy còn bảo. Ôi! Lời lẽ quá đáng lắm...
-Em cứ nói đi...._Chị đội trưởng nhóm kịch nhìn nó vẻ thất vọng rồi qua sang nhìn con nhỏ “đống kịch” kia vẻ an ủi.
-Cậu ấy nói: Các người chỉ là một lũ vô dụng. Chẳng làm ăn được gì
cả. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Đừng đem mấy vở kịch...Dỡ tệ của mấy
người ra diễn....Xấu hổ lắm...
“Cậu ta đang nói gì thế! tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy
chứ”_ánh mắt mọi người chuyển từ con nhỏ đang đống kịch sang nó, với sự
thiếu thiện cảm và tức giận... “dỡ tệ ư? Xấu hổ ư? Thật ra cô ta tìm đâu ra mấy từ ngữ này vậy?”
-Cậu..._Nó không thể nói hết lời khi mọi ánh mắt càng trở nên xẩu tệ khi nhìn nó.
-Thôi bây giờ cô có thể ra khỏi đội kịch._Chị trưởng nhóm nhìn nó vẻ chắt chắn rồi quay đi đưa mắt nhìn mọi người.
-Nhưng không phải em..._Nó cố hét to hơn nữa khi mọi người lần lượt
ra khỏi phòng thay đồ và ném lại cho nó cái nhìn đầy khinh bỉ.
.
.
.
Nó cảm thấy cực kì shóc. Ở trong đội đã gần ba năm Sơ trung rồi mà
đến lúc này đây lại bị đá đi không thương tiếc. Thật sự rất quá đang...
----------------------------------
Thế là nó bị Hắc Ngọc chơi cho một vố. Đá tích ra khỏi đội...Bây giờ nhớ lại mà ruột gan nó cứ lộn cả lên.
-Ê! Mày còn nghe đấy chứ?_Cô bạn đầu dây bên kia vẻ lo lắng khi thấy nó im lặng.
-Ừm tao nghe đây! Mà không phải con nhỏ ma quái đó đã đi du học rồi
hả! Mày nhắc đến nod làm gì...Làm tao cảm thấy sôi ruột đây này.!!_giọng nó hằm hằm nói với cô bạn của mình khi cái cảm giác bị con nhỏ đó chới
một vố đau lại hiện về khi 2 năm đã xa tít tịt ở đâu đó...~’’~
-Chờ đã!...Làm gì mà mày nóng vội thế! mới đó mà đã tức giận rồi!
Tao mà nói tiếp nữa chắc mày muốn xé con nhỏ đó thành trăm mãnh ngay lập tức mất...Thôi hay là tao không nói nữa vậy..._Cô bạn nó giọng có vẻ
chùng xuống, e ngại.
-Ok! Tao sẽ cố gắng . Thật sự cố gắng để nghe hết những điều mày
đang nói nhưng kể xong phải để tao nổi điên lên. Ok? Con nhỏ đó lại ở
bên ấy có chuyện gì à...Hay là giất người rồi_Cái câu phát ra cuối cùng
của nó có vẻ châm biếm.
-Nó không gây ra chuyện gì ở nước ngoài hay đại loại là giết người
gì cả. Mà là...Nhưng mày phải thật sự bình tĩnh nghe tao nói hết
nhá?_giọng Thuỷ Tiên càng lúc càng rõ nhưng không phải hét lên mà là dè
chừng người đang nói chuyện điện thoại với mình và người đó chính là nó.
Long mày nó khẽ co lại, tạo ra những nếp nhăn trên trán vẻ khó chịu. sau đó sằng giọng chắc chắn:
-Ừm!
-Con “Hắc Ngọc” ý mà..._giọng Tiên vẻ lưỡng lự.
-Tao biết chuyện này đang nói về nó. Mày có cần phải đưa tên nó ra không_Nó tức tối cô bạn thân của mình.
-ừm! Vậy tao nói nhé! Nó về nước rồi!_Thuỷ Tiên đánh bạo nói một hơi dài.
Bên tai nó nghe tiếng “ầm”...Sấm chớp nổ lên chăng...Kinh hoàng quá, Con bạn nó vừa nói cái gì “Con Hắc Ngọc về nước rồi!!!” ... ‘Ầm ầm...’
-Mày nói cái gì?_Nó cố dịu giọng. Chắc nó nghe nhầm. ôi bữa nay sao tai nó lãn thế nhỉ. Thật tình...hihi “^^>
-Tao không nói láo đâu. Hôm trước đi chơi ý! tụi tao : Tao và nhỏ
Thư có gặp nó! Dù nó có thay đổi đến sợi long thì tụi tao vẫn nhận ra nó vẫn nụ cười ma quái của nó mày ạ. Tao thất thanh._Tiên nói một hơi dài
như đã đoán ra nó đang rất shóc và đang tự dối lừa bản thân.
-...
-Mày không sao đấy chứ?_Cô bạn thân của nó lại có giọng rụt rè lo lắng cất tiếng.
Phải cố lấy lại bình tĩnh. Con nhỏ thì có gì phải sợ chứ! Tất nhiên
là không rồi! Nó thì làm được gì mình chứ...Nhưng đáng ghét quá. Sao nó
không ở quất hay chết quất ở só sỉn nào đó đi...Sao lại về vùng biển
bình dân này chứ!! T^T”
-Thế nó có nói gì mày không?_giọng nó cố tỏ ra bình tĩnh.Cất lên rất nhẹ như làn giá thoảng qua.
-Á! Suýt nữa tao quên nói với mày! Có chuyện này vui lắm...Hôm trước tao có gặp mấy người trong trường mình ở cái quán gần trường ý! Mấy anh chị đó trong ban tổ chức sự kiện của hội học sinh năm tụi mình mới vào
hội kịch ý!_thuỷ Tiên la toáng lên vui mừng tránh át đi cái cảm giác
nặng nề ban nãy.
-Tao nhớ rồi! Vậy thì sao?_Nó trả lời.
-Tao đi với anh Nguyên nên gặp mặt họ luôn. Họ có gửi đưa cho hội tụi mình một đứa một tấm vé. tổng cộng là có bốn tấm tao đưa cho mấy nhỏ
hết rồi... chỉ mình mày là quên mất. suýt nữa thì...hihi.Sr!!_giọng Tiên lã chả.
Đúng rồi, bạn trai Tiên là đàn anh tên Nguyên học trên tụi nó một
khoá làm trong hội học sinh năm đó. Nên tiên gặp họ là chuyện bình
thường. Nó gì thì nói bốn đứa chúng nó dù sao vẫn là thần viên của đội
kịch nổi tiếng toàn trường..hêhê...Nhưng công nhận hai người này yêu
nhau đã gần ba năm rồi mà tình cảm vẫn như :‘Thủa ban đầu anh em mình
gặp nhau’ ý! ~”~.
-Thế có cái gì mà vé với giấy mời vậy?
-À! Cí đó hả? Tối mai ý có một buổi party lớn. Nghe anh Nguyên nói
là gặp gỡ lại các nhóm clb cũ và giao lưu với các member trong clb mới
nên lớn lắm. Tớ có tới chỗ tổ chức rồi...Cực đỉnh ý!..._giọng con nhỏ cứ nói to lên, rồi lại suýt xao mấy tiếng khi đang nói.
-Ở đâu?_Bực mình.
-Ở biệt thự Bách Hợp của nhà của Hội trưởng hội học sinh năm đó đấy. Cái anh mà hồi trước cứ theo đuôi mày đó...
-À! Nhớ rồi..._Nó vừa nói vừa nhớ lại, cái anh chàng thương thầm nó
mấy năm trước...Phải nói là rất rất khủng khiếp. oẹ oẹ...
-Ôi! hồi đó anh ấy theo đuổi mày làm mấy con nhỏ ở trường cứ nói là
trố mắt ra ngẩn ngơ...Nhất là cái bó hoa hồng 999 ấy. to khủng khiếp
cơ_Giọng con nhỏ lại tiếp tục tràn đầy khí chất ngưỡng mộ.
-Đừng nói với tao là có con nhỏ ma quái đó đi nữa đấy!_nó nói như
muốn một câu trả lời không. Nhưng đầu giây bên kia vẫn bình thãn trả
lời.
-ừm!
-...
Một phút im lặng, nó lại hét lên:
-Tao. Không. Đi ._Nó cố gầm từng chữ một.
-...Mày có biết tao gặp con nhỏ đó nó nói gì với tao không?
-..._Nó im lặng...
-Nó nói: Con nhỏ như mày một đời mới hơn nó về mọi mặt kể cả về ...bạn trai.
-Nó..._Nó lại gầm lên vẻ tức giận định nói thêm điều gì đó thì chiếc
điện thoại trong tay nó bị giật phắt ra. Nó quay đầu lại tức giận nhìn
đứa nào mà bất lịch sự như vậy.
Nụ cười ma mãnh của phi hiện ra trước mặt nó, cậu chàng đưa mắt nhìn nó vẻ dò hỏi: “Có chuyện gì thú vị thế” Rồi cậu ta áp sát tai vào máy
điện thoại. Nó tức giận nhảy xổm lên cố giật lại cái máy trong tay cậu
bạn đáng ghét kia. Huhu 1m6 là quá cao đối với một đứa con gái rồi nhưng vs một thằng con trai mét 8 thì không là gì cả...
Tim nó ngừng dập khi nghe thấy giọng con nhỏ trong điện thoại tiếp
tục hét to lên... Đến nổi một đứa bên này như nó cũng có thể nghe
thấy...
-Nó bảo mày :Không Có Nổi Một Mống Bạn Trai Đấy!!!!...._Cái giọng cô
bạn thân của nó gầm lên rồi đâm thẳng vào không gian yên tĩnh...
Ôi trời ơi! Mayg hại tao rồi!!!
Một phút ngẩn ngơ nó đưa mắt lên liếc nhìn cậu bạn cách nó hai cái
đầu...Ánh mắt và cái khoé môi xinh đẹp của cậu hình như đang mỉa mai
nó...Đâm một nhát vào long tự trọng của một đứa con
gái...~~~~>O -Buổi tiệc tổ chức ở đâu?._Phi nhìn chăm chăm vào nó trong khi nó
đang cố tình tránh né cái nhìn của cậu với vẻ lúng túng. Quỷ tha ma bắt
tại sao nó phải như vậy chứ.
-Ai vậy?_Giọng con nhỏ bạn thân nó lí nhí.
-Bạn trai của cô ấy!_Phi nhìn nó cười cười sau đó bình thãn đáp gọn.
“BÙm” Bạn trai ư? Cậu muốn hại tôi à...
-Bạn ...bạn trai...
-Đúng!_Giọng Phi chắc chắn nói qua điện thoại. Cậu không để ý cái
cắn mạnh của nó nới cánh tay trái của mình...Nó đáng cố gắng để cậu thả
bàn tay đang ấn miệng không cho nó hét lên. Nhưng tất cả điều vô nghĩa
với cậu.
-...
-Cảm ơn cô! Mai cô ấy sẽ đến với tôi. Vậy gặp ở ngoài cổng nhé. Bye...
Vừa nói xong Phi đã nhìn nó nhăn mặt rồi buôn miệng nó ra...
-Đưa đây!_nó cố gầm lên dữ tợn.
-Nè! Làm gì cắn người ta đau dễ sợ!_phi ném trả cho nó chiếc điện
thoại. Rồi lại nhìn cánh tay có vết răng sâu dấu tích của nó để lại
hehe...
-Tiên..._Nó cố hét vào điện thoại nhưng đầu giây bên kia chỉ trả lời
nó bắng tiếng “Tít...tít...” Kéo dài vô tận. Nó sững sờ....Phải làm sao
đây, nó không muốn đi chút nào. Nhất lại gặp con nhỏ quái quỷ đó.
Nó như sực nhớ ra điều gì đó rồi bấn số gọi lại cho Tiên...Nhưng có
cái điện thoại chết tiệt đó chỉ trả lại cho nói cái tín hiệu “ Máy
bận”...Ôi mớib đó mà con nhỏ này đã làm gì rồi...đừng nói với nó nhỏ lại đi. Oh My god. hồi đó nhỏ ta đã có cái biệt danh là loa phát thanh của
trường” hay nói chính sát hơn nữa là của cả vùng biển này.
Có một vụ yêu đương ở bê trường Q xa xôi bị gia đình nghiêm cấm mà
nhỏ ta cũng biết và đi đồn ầm lên cả. Còn có cả vụ một đứa con trai ở
truờng gửi thư tỏ tình cho đứa co gái thế là nhỏ ta đi điều tra kiểu gì
mà có luôn cả bức thư thế là cậu con trai và cô gái trở thành tâm điểm
chú ý của cả trường trong suốt hau tuần lễ . Phải nói là chuyện đó cũng
không có gì quan trọng cả...Nhưng nhờ cách kể chuyện của nhỏ có thay đổi tình tiết “Đôi chút” mà thành ra vậy...
Vậy bây giờ “Máy bận” đến n+1 lần...
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....TOT^...OH MY GOD
“Anh viết cho em mùa hè yêu thương .Và anh hát cho em khe khẽ dịu dàng...”
Tiếng chuông điện thoại cất lên khiến nó làm rới luôn cả điện thoại
trên tay xuống đât. Nó im lặng nghe tiếng chuông cứ lặp lại mãi. Cho đến khi:
-Cậu không nghe điện thoại à! Vậy tớ để tớ!_Phi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đang phát sáng và kêu lên dai điệu thân quen.
-Ồ! Con gái đấy tên Thư thì phải...Rồi máy còn báo có tín nhắn nữa
đấy._Giọng Phi hết sức bình thãn đưa máy lên , đưa tay định bấm nút nghe thì chưa đến 0,001 giây đã bị nó giật tít lại. Nhưng điện thoại đã phát ra giọng của một cô gái hết sức trong trẻo.
-Di à! Tao Thư đây! Con nhỏ Thuỷ Tiên mới gọi tao. Báo mày có người
yêu rồi còn bảo mai mày đi cùng anh ấy. Nó nói nghe giọng thì dám chắc
người yêu mày rất đẹp trai.
-Không phải...Tao không có..._Giọng nó át lấy lời của cô bạn trong
khi bên cạnh nó Phi đang cố lại gần chiếc điện thoại để nghe xem người
bên kia đang nói gì. Xong cậu lại ban cho nó nụ cười và cái nhún vai như muốn bảo : “Hết cách rồi”...Hừ hừ
-đừng có dấu. Không phải thế sao đêm hôm anh ta lại ở nhà mày?
Hết nói nổi rồi! Hết nói nổi rồi! dù nói gì thì lời lẽ của mấy nhỏ này điều có lú cả...huhu T^T”
-Không phải chuyện đó..._Nó vẫn cố tiếp tục giải thích.
-tao không biết! Nhưng ngày mai mày phải dẫn anh ấy đến! Không phải mày sợ con nhỏ đó đấy chứ_Giọng Thư tỏ vẻ mỉa mai.
-Không phải!_Nó hét lên vẻ quả quyết. Hừ đúng. Sợ gì con nhỏ đó chứ. Nhưng bạn trai thì không...
-Vậy là mày Ok rồi hém! Tụi tao đợi mày ở ngoài biệt thự nhá! Bye!
Gửi lời hỏi thăm đến bạn trai mày nhá!_Giọng con nhot Thư nhẹ nhàng như
vẫn khônmg để nó giả thích.
-Không..._Nó chưa nói hết câu thì pó tay vì đầu giây bên kia đã nghe tiếng “tít... tít...” kéo dài.
Nó nắm chiếc điện thoại trong tay nhìn Phi trừng trừng. Mắt long lên như toé lửa trước cái vẻ quá đỗi bình tĩnh của cậu bạn.
“anh hát....”_Lại tiếng chuông điện thoại reo vang...
Cái giọng hét lên như hớp xướng của hai cô bạn thân khác của nó sít lên.
-Tao và nhỏ Mi đang trên đường đi mua váy thì nhận được điện thoại
của nhỏ Thuỷ Tiên. Nó bảo mày có người yêu rồi và mai sẽ dẫn theo...ôi
tuyệt quá_Giọng nhỏ An Cất lên bay ra khỏi chiếc điện thoại và vang vọng trong không gian đang hết sức nặng nề . kèm theo đó là tiếng hét rất
chi là mượt mà của nhỏ Mi hào hứng phụ hoạ.
-..._Típ đó là mấy lời nhắn nhủ và hỏi hang hét sức nhiệt tình của
hai đứa chúng nó gióng nhỏ Thư. đại laọi như : “Không được thua con nhỏ
đó”...”phải oách lên mới được”...vân vân và vân vân...
Nó cố dãi thích cho hai cô bạn này hiểu nhưng cuối cùng vẫn như nước đổ dầu vịt. vẫn quay về cái câu ban đầu. sau đó cúp máy không thương
tiếc.
-Đợi mày ở trước cổng nhé và anh đẹp trai nữa...haha...
“tít..tít...”
Thế là số kiếp của nó đã được định sẵn. Tại con người đang đứng ở kia...Chết tiệt. đồ quái quỷ đồ tâm thần...huhu...
Như nhớ ra điều gì đó nó cười hì hì như một con ngốc làm cho Phi
nhìn nó bằng ánh mặt như muốn nói : Ngốc thật đấy”...Nó đáp trả cho Phi
một nụ cười ma mãnh. rồi đáp cũn tỏi:
-Lần này tha cho cậu!_Nó định quay bắt đi thì lại nhận được tin nhắn của nhỏ Thư. Mở ra tay nó run run...
“Lần này không được gọi anh Toàn hay anh long đi đâu. Hai anh ấy đều là những ngwoif mà tụi này biết đến. Và điều là khách mời đặc biệt của
hội học sinh đấy nhá...haha ^O^. iu m nhiều”
AAAAAAAAAAAAAAA
Tụi này ruốc cuộc muốn gì đây...Bây giờ phải làm sao._Nó ngồi xuống
lấy đầu lắc lắc. huhu ông trời lỡ trêu đùa một đứa trẻ vô tội vậy sao.
-Cậu. Tại cậu..._Nó ngẩn mặt lên, tròng măt có lửa. Lao người về
phía cậu bạn đang ngồi ở ghế xem chương trình tivi rất tự nhiên. Khoé
môi cậu ta nở nụ cười ránh mãnh như đã đoán trước được điều gì. T^T Tại
cậu hại cả. huhu
Nó ra sức đánh mạnh vào cậu bạn đang ngồi trên ghế đến nổi cả cậu và nó đều đổ ập người xuống sàn nhà.
Ồ! Nhưng ngã sao mềm dữ vậy, lại còn ấm ấm. Cái mùi Oải Hương và sữa tắm quen thuộc phả vào mũi nó, dễ chịu, xua đi cả cơn túc vừa bọc
phát..Có cái gì đó đập rất nhanh...
-haha..._Tiếng cười khúc khích của Phi làm nó mở to đôi măt. Nó đang nằm trên người cậu. Hèn gì không thấy đau gì cả.
Mặt nó đỏ hết cả lên. Bật nhanh ra khỏi người cậu. Rồi đưa tay đánh mạnh vào ngực cậu bạn vừa nhỏm người ngồi dậy vừa cười.
-Còn cười được ak!_Nó hất giọng lên khinh khỉnh kèm tức giận.
-Vậy tớ khóc nhé!_Phi không cười nửa. Nhìn nó hỏi vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt toát lên vẻ trêu chọc.
-Cậu...
Nó tức giận đứng bật giậy. Dù gì tức giận cậu ấy lúc này cũng không
phải là cách hay. Haix phải tự nghĩ cách thôi. Sô mình đen đủi quá.
Tay nó bị bàn tay lạnh lạnh của Phi nắm chặt lại. Dật một cái mạnh
đến nổi nó láng choáng đổ ập vào người Phi. Hơi bât ngờ!...Nhưng...cái
mùi Quyến rũ đó lại đánh vào mũi nó ...Nó cảm thấy choáng váng. Tim đập
nhanh. Đưa tay đẩy mình ra khỏi người Phi nó tức giận hét lên.
-Cậu làm gì vậy hả?
-Tớ sẽ tự nguyện làm bạn trai của cậu một buổi tối hehe...
-không cần!_nhìn cái mặt đáng ghét.
-Thế ngày mai đi một mình được không đó!_Giọng Phi vẻ chế diễu. Cậu ta thật quá đáng biết rồi còn hỏi. “Chóang”
-Cậu! Tại cậu hết đấy!_Nó đã tự với lòng là phải tìm đôi sách cứ
không được nổi giận mà con người này hết lần này đến lần khác vẫn không
cho nó yên ổn.
-thì bây giờ tớ chuộc lỗi. Vì mấy hôm nay chán quá. Không lẽ ngày
mai cậu đi mà để tớ ở nhá. Hay tớ bắt cậu ở nhà để cậu không được gặp
mặt bạn cũ và...còn mang tiếng sợ cái con nhỏ hơn cậu mọi mặt đó
nữa._Giọng nói của phi vừa cậu khảnh vừa chế diễu.
-...
-Vậy đi thôi! _Nó chưa nói gì đã bị cậu bạn lôi tuột đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài cổng.
-Cậu định đi đâu vậy???_Nó cố hét lên rồi đưa tay gỡ tay Phi ra.
-Thế cậu định mặc áo pull quần jean đi tiệc à. Nếu cậu đi một mình
thì Ok_Phi cười mỉm nhìn một lượt klhắp người nó. Xong lại nói tíêp:-Còn đi với tớ thì thôi đi.
Cậu không nói thêm gì mở cửa xe rồi hất nó vào bên trong. nổ máy và “Chúng ta lên đường nào”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT