Editor: Linh

Thiên Kỷ tháng hai năm hai.

Triệu Hữu Đường hạ chỉ tước binh quyền của Ngụy vương, Tấn vương,

Do trước có Túc vương giao binh quyền, sau có Hoài vương mưu phản bị giết nên Ngụy vương và Tấn vương đều không phản kháng, đến đây, trong tay các phiên vương đã mất trọng binh.

Tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng đã rơi xuống.

Ngày hôm đó Thái hoàng thái hậu mời hắn đến cung Thọ Khang.

Triệu Hữu Đường ngồi ở đầu giường, hỏi thăm bệnh tình.

Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi, nói: “Luân nhi của ta đã chết rồi đúng không?”

Triệu Hữu Đường ngẩn ra.

“Hoàng thượng không cần lại giấu ta.” Thái hoàng thái hậu giọng điệu bi thương, “Chuyện này đã trôi qua bao lâu, hắn có thể chạy trốn đến đâu, nhất định là đã chết! Lệ Phương và ba đứa nhỏ giờ đang ở đâu?”

Bà đã biết, Triệu Hữu Đường liền nói thẳng: “Hiện đang ở trong thành, nếu tổ mẫu muốn gặp, Trẫm lập tức lệnh bọn họ đến.”

Thái hoàng thái hậu không nói chuyện, im lặng một hồi lâu mới nói: “Luân nhi chôn ở đâu?”

“Trên núi Ngọc Lương phủ Hoa Tân, Trẫm đã sai người sửa chữa lăng mộ.”

Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, nhìn về phía hai người cung nhân bên người.

Cung nhân lập tức đỡ bà ngồi dậy, lấy một cái gối mềm đặt ra sau lưng bà rồi thối lui ra xa.

“Hoàng thượng, hôm nay ai gia muốn gặp ngài là có chuyện muốn nói.” Thái hoàng thái hậu có chút mệt mỏi, giống như nói chuyện một lát là phải nghỉ ngơi một hồi, “Ai gia tự biết mình cũng không sống được mấy ngày….”

“Tổ mẫu!” Triệu Hữu Đường vội cắt đứt.

Thái hoàng thái hậu khoát tay: “Hoàng thượng xin nghe ai gia nói xong, Thái tử là nền móng một quốc gia, ai gia biết ngài cũng không thích A Yên, nhưng Thừa Dục là con trưởng, bất luận như thế nào hắn cũng nhất định là Thái tử. Hơn nữa, sớm trước đây Hoàng thượng đã đồng ý ai gia, hiện đã là đầu xuân, ai gia không cầu gì khác, việc này xong xuôi, ai gia cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.”

Triệu Hữu Đường biết bà cũng là vì chuyện này: “Trẫm đã đồng ý tổ mẫu, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Thái hoàng thái hậu vui mừng: “Thừa dịp ai gia còn sức, cũng muốn dính chút chuyện vui, Hoàng thượng,” bà ngừng một lát, “Không phải ai gia bức ngài, chỉ có lập Thái tử rồi, Cảnh quốc mới an ổn, cao thấp mới có thể đồng lòng, giữa huynh đệ cũng có cái trật tự.”

Triệu Hữu Đường nghe, nhẹ giọng hỏi: “Trẫm biết Tổ mẫu khổ tâm, một lòng giữ gìn tổ huấn, chỉ là nếu Tổ mẫu có lựa chọn…. Năm đó thật sự sẽ không cất nhắc Tam thúc?”

Thái hoàng thái hậu kinh hãi, môi khẽ nhếch.

Đó là đại nghịch bất đạo!

“Tiên đế năm đó cũng là Thái tử, làm sao có thể đổi?” Thái hoàng thái hậu trách mắng, “Ai gia chưa bao giờ nghĩ vậy!”

Mặc dù trong lòng bà biết rõ con lớn nhất chẳng phải lương tài trị quốc, so với Triệu Luân thật sự là kém quá xa, nhưng vẫn không sửa đổi quyết định.

Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn đối chuyện lập Thái tử không có gì do dự, nhưng đối tương lai lại rất có nghi ngờ.

Nhưng hiện giờ hắn đã biết, Thái hoàng thái hậu cũng không thể cho hắn đáp án.

Thái hoàng thái hậu cũng có cảnh giác, “Sao Hoàng thượng lại hỏi chuyện này?”

“Trẫm chỉ đang tiếc cho Tam thúc thôi.” Triệu Hữu Đường đứng lên, “Vẫn mong Hoàng tổ mẫu dưỡng bệnh mau khỏe, chuyện lập Thái tử Trẫm sẽ hạ chỉ.”

Đến ngày mười hai tháng hai, Triệu Hữu Đường lập Triệu Thừa Dục làm Hoàng thái tử, đại xá thiên hạ.

Trong cung cũng là khung cảnh náo nhiệt, giăng đèn kết hoa.

Thái hoàng thái hậu lên tinh thần bày yến hội ở cung Thọ Khang, cả nhà dùng cơm xong, Phương Yên do nhi tử được lập làm Thái tử, lúc này tự nhiên là mặt đầy vui mừng, dù là nhìn thấy Triệu Hữu Trinh, Triệu Hữu Ngô thái độ cũng tốt hơn nhiều.

Nàng ta nghĩ rốt cuộc cũng đạt thành, nhi tử của mình trở thành Thái tử, chính là đế vương tương lai!

Về sau nàng ta sẽ dạy Triệu Thừa Dục thật tốt, để hắn trở thành một Thái tử đủ tư cách.

Lúc này Triệu Hữu Đường đang nói với Thái hoàng thái hậu chuyện muốn phái Triệu Hữu Trinh đi Tuy Dương theo Tào đại nhân học thủy lợi. Thái hoàng thái hậu giật mình, hỏi: “Vẫn chưa đi đất phong?”

“Mới mười mấy tuổi, chờ đến thành thân rồi lại nói.” Triệu Hữu Đường cười nói.

Phương Yên nghe thấy, như vậy dù sao cũng tốt hơn ở trong cung, nói giúp: “Đúng đấy, đã là thích, học cũng không có gì xấu.”

Thái hoàng thái hậu nhìn về phía Triệu Hữu Trinh: “Chính ngươi muốn đi?”

“Dạ, tổ mẫu.” Triệu Hữu Trinh nói, “Tương lai tôn nhi muốn ra chút sức cho công việc này, tạo phúc cho dân chúng.”

Thái hoàng thái hậu tuy có hơi thấy khó hiểu, vì trước đây chưa có chuyện như vậy, có điều cũng không ngăn cản, “Nếu đã như vậy thì đi đi, mọi việc cẩn thận chút, ra ngoài không thể giống trong cung, khắp nơi đều có người chiếu cố.”

Triệu Hữu Trinh mừng rỡ, tự nhiên đồng ý.

Sau khi đi ra khỏi cung Tho Khang, Triệu Hữu Trinh dặn dò Triệu Hữu Ngô: “Ta đi rồi đệ cũng đừng sợ hãi, có việc gì thì nói với Hoàng thượng, giờ cũng không còn ai dám bắt nạt đệ, đệ dù sao cũng là Ninh vương, bọn họ dám xằng bậy, đệ cứ đánh họ!”

Triệu Hữu Ngô gật gật đầu: “Ta biết, vậy ca ca đi rồi khi nào mới về?”

“Ta cũng không biết, có lẽ là hai ba năm.”

Triệu Hữu Ngô nhớ đến một chuyện, cười nói: “Ca ca còn muốn thành thân mà, khẳng định sẽ sớm trở về.”

Triệu Hữu Ngô đỏ mặt: “ Đệ biết cái gì! Chăm chỉ nghe giảng, ta trở về sẽ kiểm tra.” Hắn giơ tay xoa xoa đầu đệ đệ, “Có gì muốn nói với ta thì có thể viết thư, ta để hết tiền bạc lại cho đệ, đệ đừng tiêu loạn, biết không?”

“Ca ca không cầm theo một ít đi?” Triệu Hữu Ngô nói.

“Ta có một ít là đủ rồi.”

Triệu Hữu Ngô nói: “Ca ca cũng đừng lo cho ta, ta đã lớn rồi.”

Hai huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện.

Triệu Hữu Đường từ cung Khôn Ninh đi ra, lại đi đến cung Diên Kỳ.

Hôm nay là ngày lập Thái tử, tự nhiên là khắp chốn vui mừng, hoàng môn cung nhân trong cung Diên Kỳ cũng được phát bạc, còn đang đếm.

Có điều Chung ma ma nhận lấy tiền rồi vẫn không mấy cao hứng.

Cũng chẳng phải lập Đại hoàng tử, chuyện bà cần lo lắng còn nhiều lắm.

Triệu Hữu Đường vừa vào trong điện thì thấy một quả xúc cúc (như quả bóng ở hiện đại) từ bên trong lăn ra, hắn tiến lên liền thấy Triệu Thừa Diễn đang vui vẻ đuổi theo.

Phùng Liên Dung thì ở đằng sau, kêu: “Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!”

Triệu Hữu Đường cười rộ lên, lấy chân khẽ ngăn, xúc cúc liền dừng lại, hắn cúi người xuống nhặt: “Nhỏ hơn xúc cúc bình thường, làm khi nào vậy?”

“Mấy ngày trước.” Phùng Liên Dung nhìn thấy hắn khá là vui vẻ, cười nói: “Có lần Hoàng Ích Tam cầm xúc cúc đến, Tiểu Dương rất thích, kết quả quá to, con ôm không được nên thiếp thân kêu bọn họ làm cái nhỏ, Tiểu Dương vui lắm, chỉ chơi mỗi cái này cũng đủ.”

Triệu Hữu Đường ném xúc cúc về phía trước, quả nhiên thấy Triệu Thừa Diễn cười khanh khách đuổi theo.

Hắn nhìn nhìn lại cảm thấy có chút không đúng lắm.

Như vậy có chút giống chó con….

Có điều, trẻ con và chó con chắc cũng không khác nhau lắm nhỉ?

“Nàng ăn cơm chưa?” Hắn ngồi xuống ghế đá trong sân hỏi.

Phùng Liên Dung vội gọi người đi lấy cái đệm đến: “Sẽ lạnh.” Thấy hắn ngồi lên đệm rồi nàng mới trả lời, “Ăn lâu rồi, hôm nay thời tiết tốt, mới dẫn Tiểu Dương ra ngoài chơi.”

Triệu Hữu Đường gật gật đầu, liếc nhìn nàng một cái: “Nàng cũng ngồi đi.”

Phùng Liên Dung liền ngồi xuống.

Hai người cũng nhau xem Triệu Thừa Diễn, thỉnh thoảng nói chút việc nhà.

Qua một lát, Triệu Hữu Đường nói: “Nàng không còn gì khác muốn nói với Trẫm à?”

Phùng Liên Dung khó hiều: “Vừa rồi nói hết rồi mà.”

Triệu Hữu Đường nhìn nàng một cái, không lại mở miệng.

Mấy ngày sau Triệu Hữu Trinh liền đi Tuy Dương, mà lúc này, ngoại di phía Bắc phủ Hoa Tân thừa dịp lần trước hai quân hỗ chiễn, Hoa Tân còn chưa ổn định, quy mô tiến công, vậy mà lại cùng nhau đoạt thành Bình.

Triệu Hữu Đường giận dữ, phái đại quân đi đánh lui ngoại di.

Ai ngờ, do trước đó ngoại di đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ bảo vệ thành Bình, còn đẩy mạnh chiến địa lên phía trước trăm dặm, trực tiếp uy hiếp đến thành Đồng giữ vị trí trọng yếu.

Vì thế, triều đình khó tránh khỏi có chút nghị luận, thậm chí có lời đồn tản ra, ám chỉ Triệu Hữu Đường tước phiên quá độ, để ngoại di lấy được thời cơ, xâm chiếm thành trì Cảnh quốc.

Nói đến ngoại di phủ Hoa Tân tên là Ngõa Lặc, vốn là tộc người du mục, tộc này trời sinh dũng mãnh, chuyên thích cướp đoạt, có điều sau khi nhà nước mới được thành lập, trong mười năm bộ tộc Ngõa Lặc gần như bị giết tuyệt. Chỉ là gió xuân thổi tới mầm non lại chồi lên, sau kinh nghiệm hai triều, tộc Ngõa Lặc lại lần nữa lớn mạnh, thậm chí xác nhập mấy tộc nhỏ phụ cận, thường xuyên quấy rầy biên cảnh.

Lần này xâm phậm quy mô lớn, nhất định là trước đó đã có dự mưu.

Triệu Hữu Đường trải qua cân nhắc, quyết định ngự giá thân chinh.

Thái hoàng thái hậu nghe chuyện, phát hoảng nói: “Không bằng mời Túc vương đi.”

“Không, để ngừa vạn nhất, Túc vương nhất định phải trấn thủ phủ Củng Xương.” Triệu Hữu Đường nói, “Lần này cũng là Trẫm sơ sẩy, nên từ Trẫm đến sửa.”

Thái hoàng thái hậu biết là hắn đang nói đến chuyện tước phiên, khẽ thở dài một cái, chuyện đã vậy rồi nói cũng chẳng được gì. Tước cũng đã tước, chỉ là bây giờ bà lo lắng cho tôn tử: “Hoàng thượng không sợ ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

“Trẫm sẽ chú ý.” Triệu Hữu Đường trầm giọng nói, “Nhưng nếu lần này không đánh lùi được Ngõa Lặc, ngoại di nơi khác có lẽ sẽ theo phong trào mà xâm phạm.” Hắn trấn an Thái hoàng thái hậu, “Dù có thế nào thì cũng chỉ là một man tộc, Trẫm có thiên quân vạn mã, không đủ gây sợ.”

Hắn đã sớm phiền chết mấy ngoại di này, lần này nhất định phải khiến Ngõa Lặc thần phục, để bọn họ vĩnh viễn không dám bước vào Hoa Tân một bước!

Thái hoàng thái hậu thấy hắn tâm ý đã quyết, cũng không nói thêm gì nữa.

Thái hoàng thái hậu cũng khuyên không được, Hoàng thái hậu cũng liền không nhắc lại, Phương Yên tuy bất mãn nhưng cũng không nhiều lời, chỉ dặn Triệu Hữu Đường nhất định phải cẩn thận: “Hoàng thượng, Cảnh quốc không thể thiếu Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định phải bình an trở về.”

“Trẫm đã biết, trong cung liền giao cho nàng.” Hắn nắm lấy bả vai Phương Yên, “Triều đình đại sự đã có Dương đại nhân, Lý đại nhân trông coi, nàng chớ vì chuyện này mà lo lắng.”

Phương Yên nhìn hắn, con mắt đỏ lên.

Ngày hôm sau Triệu Hữu Đường liền điều binh khiển tướng, chuẩn bị đi phủ Hoa Tân.

Biết được Hoàng thượng tự mình thân chinh, quân đội sĩ khí dâng cao.

Có điều văn võ bá quan phản ứng không giống nhau, cũng có rất nhiều người phản đối, dù sao đánh giặc không phải trò đùa, nào có thể nói đi là đi, vạn nhất ra chuyện gì thì làm sao mới được?

Nhưng bọn hắn tranh luận thì cứ tranh luận, Hoàng thượng đã hạ quyết định, không thể vãn hồi.

Tin tức truyền đến cung Diên Kỳ, Phùng Liên Dung cũng lắp bắp kinh hãi, có điều nàng tính thời gian, hình như cũng không khác nhau lắm, năm đó Triệu Hữu Đường cũng thân chinh Ngõa Lặc.

Chỉ là, hôm nay không giống ngày xưa, khi đó nàng không được sủng, bình thường đừng nói ở chung, dù là gặp một lần cũng khó. Nhưng hiện tại, tình cảm của bọn họ rất tốt, cho nên nàng cũng có chút không thể nhận.

Nhưng mặt khác, nàng lại tin tưởng hắn, hắn đưa ra quyết định này, tự nhiên là có nắm chắc. Hơn nữa, dù sao cũng là Hoàng đế, người bảo vệ không ít, hẳn là sẽ không gặp gì không may.

Nhưng dù đã nghĩ như vậy, buổi tối nàng vẫn ngủ không ngon, lăn qua lộn lại đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ gật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play